Ám muội (18+)
Chương 1: Chạm mặt
Đây là lần thứ mấy cô phải chuyển trường rồi nhỉ? Từ một thành phố ở phía Bắc xa xôi cho đến một thị trấn nhỏ ở cuối cùng bản đồ, hình như không có nơi nào là không có dấu chân của hai cha con cô.
Di chuyển nhiều như vậy, chắc mọi người phải thắc mắc lắm! Nhưng cha cô từng là một tên trộm khét tiếng trong những năm 1970. Dù đã ngừng hành nghề từ lâu nhưng vì một lí do nào đó mà phía chính phủ không ngừng tìm kiếm.
Ông trộm được rất nhiều thứ quý giá và trong số đó có một vật khiến cô luôn tò mò. Đó là sợi dây chuyền đính ngọc ruby tuyệt đẹp. Ông luôn bắt cô đeo nó và không được bỏ ra trong bất kì trường hợp nào, thậm chí là cả đời này.
Xe tiến vào địa phận của thành phố Hải Nam, trong đầu cô chợt ùa về những hình ảnh vụn vặt, giống như một cái chạm nhẹ vào cánh cửa kí ức, mọi thứ mở ra thật sinh động. Căn nhà sàn cổ kính nằm giữa cánh đồng rộng lớn, những tia nắng ấm lẻn qua khe hở tiến vào gian phòng,…
Ấn tượng của cô đối với nơi này cũng không nhiều vì bản thân đã phải chuyển đi khi còn rất nhỏ. Nhưng có một thứ khiến cô luôn day dứt đó chính là tiếng hát ngọt ngào của người mẹ trong những ngày thơ ấu. Bà đã ra đi trong một ngày đông lạnh lẽo vào mười lăm năm trước. Và cha cô vẫn không một phút quên đi bà, trong tim ông luôn có một góc khuất mang tên người phụ nữ ấy.
“Đến nơi rồi.”
Tiếng thông báo của ông kéo Hạ Băng ra khỏi những suy nghĩ miên man, cô chậm rãi mở cửa rồi bước xuống. Bước chân đầu tiên của cô là giẫm phải một chiếc lá khô tạo ra thứ âm thanh giòn tan. Nó giống như một sự báo hiệu rằng cô đã trở về, những cơn gió lạnh lẽo của mùa thu vô tình lướt qua vuốt ve mái tóc đen huyền ảo kia.
“…” Mặc cho cha cô đang lụi cụi kéo những túi hành lí nặng trịch vào trong nhà, Hạ Băng vẫn lẳng lặng đứng đó quan sát xung quanh.
Thì ra nơi này không còn là một mẩu ruộng rộng lớn ngày đó nữa mà thay vào đó là những căn nhà nối tiếp nhau. Đã có con đường bằng phẳng kéo dài cả khu phố nhỏ dẫn ra thành phố. Bao trùm nó là hàng hai cây xanh mát.
“Băng nhi! Mau vào!” Ông Nguyệt ở bên trong nói vọng ra.
“Vâng!”
Cô vỗ mặt một vài cái rồi xoay người bỏ vào. Bước qua cánh cửa, đập vào mắt cô là gian phòng quen thuộc. Mọi thứ đều như cũ. Sô pha hay vật dụng nhỏ như ly nước vẫn còn đặt ở trên chiếc bàn đóng bụi.
Thế là hai cha con dành cả buổi chiều để dọn dẹp lại căn nhà. Vì phòng của cô không có giường nên tối đó Hạ Băng phải ngủ ở phòng cha mẹ, còn ông Nguyệt thì ra ngoài sô pha nằm.
“Ha… mệt ghê!” Hạ Băng đặt mông xuống giường, thích thú đưa mắt nhìn xung quanh.
Mười tám năm sống trên cuộc đời này, thứ cô coi nhẹ nhất chính là tình cảm, đặc biệt là tình yêu. Cái gì mà một túp lều với hai quả tim vàng, chỉ cần anh hạnh phúc thì em vui, đâu có chuyện nào đẹp đẽ như cổ tích! Nhưng đối với tình yêu của cha và mẹ mình, cô thật sự phải thốt lên hai từ “ngưỡng mộ”.
Nguyệt Đại Bình là một tên trộm với một sự cục súc thường thấy trong cách cư xử. Ông chưa bao giờ dài dòng với cô, cuộc đối thoại của cha con cũng không quá mười câu. Ấy vậy mà ông lại chung thủy tuyệt đối với mẹ. Ông chưa từng có ý định và cũng không hề có ý định tái hôn. Và ông Nguyệt chưa từng bảo vệ cô như cô là Nguyệt Hạ Băng, mà ông luôn nhìn hình bóng của người phụ nữ mình yêu qua đôi mắt pha lê trong sạch kia.
Đưa tay tắt đèn ngủ, Hạ Băng trườn xuống giường, khẽ khàng nhắm mắt lại. Cô lắc mình để xóa đi những suy nghĩ đang hình thành và tự nhủ ngày mai sẽ là một khởi đầu mới…
…
Buổi sáng trong lành lại đến với thành phố Hải Nam. Hạ Băng dắt chiếc xe đạp vào chỗ đậu rồi khóa lại. Cô đứng thẳng người, âm thầm hít một hơi sâu, xốc cặp lên bước đi.
“Bạn là Nguyệt Hạ Băng mới chuyển tới à?” Một cô gái nhỏ nhắn đột nhiên bước đến bên cô, nghiêng đầu nở một nụ cười tươi.
Cô giật mình hơi ngả người ra sau, đôi mắt pha lê chớp vài cái rồi mới khẽ gật đầu đáp lại:”Ừ… Ừm.”
“Mình tên là Trần Ngọc Lan. Hồi hè mình có xem danh sách, phát hiện cậu là bạn mới của lớp mình. Muốn đi cùng không?”
Chưa đợi Hạ Băng đồng ý, Ngọc Lan nhanh chóng kéo cô đi. Vừa bước vào lớp thì cô đột nhiên bị chú ý, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Không gian gói gọn trong hai chữ “im lặng”. Nếu không có sự ồn ào bên ngoài thì có lẽ cô sẽ nghe được những nhịp đập đang loạn lên. Họ bị hạ gục trước vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp thuần khiết đến gái cũng bị bẻ cong.
Dù cho cả căn phòng đang đổ về phía cô thì có một người đàn ông đang gác chân lên bàn, tai đeo phone, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nguyệt Hạ Băng nhìn anh nhưng anh không hề quan tâm đến sự hiện diện của cô. Trên gương mặt hoàn mỹ như tượng kia chỉ có một vẻ điềm đạm đến lạnh lùng, cả người còn toát lên một vẻ bí ẩn rất hút người. Và đương nhiên, Nguyệt Hạ Băng không phải là ngoại lệ.
“Reng, reng, reng.” Tiếng chuông vào học réo lên inh ỏi. Những cô cậu học sinh nhanh chóng ngồi vào chỗ bỏ lại Nguyệt Hạ Băng đang đờ người đứng đó.
Một người phụ nữ với cây thước dài bước vào. Cô ta rất quyến rũ, gương mặt sắc sảo vô cùng. Chính vì sự ma mị đó mà lòng Hạ Băng khẽ run, giống như có một bản năng đang mách bảo cô phải tránh xa người này.
“Em là Nguyệt Hạ Băng sao? Thật may mắn là em đã ở đây. Chọn chỗ mà em thích đi.” Cô ta mỉm cười.
“Dạ.” Hạ Băng khẽ gật đầu.
Kêu cô chọn chỗ mà cô thích chỉ là một phép lịch sự. Trên thực tế chỉ còn một chỗ duy nhất là chiếc ghế kế bên cậu học sinh bí ẩn lúc nãy. Nguyệt Hạ Băng nhìn anh ta rồi lo lắng nhìn sang cô giáo. Và khi cảm thấy không còn sự lựa chọn nào khác, cô khẽ thở dài cẩn thận ngồi xuống ghế, lòng bồn chồn giống như một con mèo vừa đến một nơi xa lạ.
“Là Vương Tử!”
“Xui xẻo mới đi ngồi kế Vương Tử!”
“Nói gì vậy! Cậu ấy là nam thần!”
“Cậu không nhớ Mặc Lam ngồi kế cậu ta ngày trước à? Không biết vì sao mà nằm trong viện tâm thần, tối ngày lải nhải những điều kì lạ về Vương Tử…”
“…”
Nghe mọi người bàn tán về cậu học sinh ngồi cạnh mình như vậy, Hạ Băng lại không hề tỏ ra sợ hãi mà đáy mắt lóe lên một tia thích thú. Lần đầu tiên trên đời cô có một cảm xúc mới lạ với một người khác giới. Không phải là yêu mà là một loại cảm giác gần gũi và an toàn đến kì lạ, một hạt giống đang âm thầm gieo xuống trái tim thuần khiết.
Giờ ra chơi cô cùng người bạn mới quen Trần Ngọc Lan đi ăn trưa. Cả hai ngồi ở dãy giữa, vị trí đắc địa nhất.
“Tớ rành nơi này lắm! Nếu gặp khó khăn gì thì đừng ngại hỏi nhé!” Trần Ngọc Lan nheo mắt cười.
Hạ Băng không đáp chỉ mỉm cười gật đầu như một phép lịch sự. Có lẽ vì được nồng hậu đón tiếp mà sinh ra sợ hãi, bệnh đa nghi đối với mọi thứ tốt đẹp cũng nổi lên.
Mới đào đã nắm được cục vàng, có chuyện nào thực tế hơn nữa không?
Nhưng dù biết người ta tiếp cận mình là có mục đích, Nguyệt Hạ Băng vẫn rất hợp tác diễn kịch. Cô muốn lợi dụng cô ta để biết những thứ mình cần biết và làm những điều mình cần làm. Vì cô biết, để tạo dựng niềm tin thì đó là việc không thể thiếu.
Dù vậy, nụ cười Trần Ngọc Lan vẫn rất đẹp. Nhưng đâu ai biết được đằng sau thứ xinh xắn đó là gì?
Đột nhiên căn tin trở nên ầm ĩ. Nguyệt Hạ Băng theo bản năng dừng việc ăn của mình lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt cô là hình ảnh người con trai với mái tóc xám khói tuyệt mỹ đang tiến vào với một nhóm người. Góc nghiêng thần thánh đó đã khiến cô không thể rời mắt được. Không phải là cô chưa từng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người đàn ông đẹp nhất thế giới. Nhưng người con trai này có một cái gì đó khiến cô không ngừng bị thu hút…
“Đám người đó là ai vậy?” Cô buộc miệng hỏi.
“Hả? À. Là nhà họ Vương. Vương Tử là em út, Vương Tỷ là chị cả, Vương Hành là anh hai, Vương Lý là anh ba…” Trần Ngọc Lan ôn tồn giải đáp:”Họ đều đẹp đúng không?”
“…”
Hạ Băng khẽ lắc đầu gạt bỏ dòng suy nghĩ, cúi đầu xuống ăn những miếng cuối cùng.
Bữa ăn của nhà họ Vương diễn ra trong im lặng cho tới khi tất cả đã dùng xong. Vương Tử nho nhã rút chiếc khăn tay trong túi ra lau miệng, rồi đưa tay lấy ly nước.
“Vương Tử. Mày biết vụ Thánh Nữ mất tích 18 năm trước không?” Vương Tỷ thô lỗ ném chiếc nĩa xuống dĩa, chống cằm nở nụ cười.
“Xỉa răng đi, rau còn dính đầy kia kìa!” Vương Tử ném cho cô một cái nhìn kì thị rồi nhàn nhã trả lời:”Có. Vì cô ta mà tộc Sói đã quyết một trận tử chiến với huyết tộc.”
“Hay nha! Ngày đó mày bế quan trị thương mà vẫn biết à!” Vương Tỷ vỗ đùi bôm bốp.
Vương Tử không đáp mà chỉ nhún vai. Chính hành động này đã làm cho lòng của ba con người ngồi trước mặt không khỏi tò mò, ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ ra mặt.
Đúng vậy, họ là những thành viên ưu tú của nhà họ Vương, đại gia tộc đứng đầu bộ tộc Sói.
Từ xưa đến nay, bên cạnh con người là sự hiện diện những sinh vật kì diệu như họ. Nhưng không giống như trong truyền thuyết, tất thảy điều mà họ làm là bảo vệ con người, cũng như bảo vệ cuộc sống bí mật của họ. Dù cho họ thuộc bộ tộc nào, họ đều phải tuân thủ điều lệ đó.
Lâu nay huyết tộc và người sói luôn sống theo chủ nghĩa nước sông không phạm nước giếng. Lãnh thổ của ai người đó xài. Ấy vậy mà vì một cô gái loài người mang dòng máu của Thánh Nữ vào 18 năm trước hai bên liền xảy ra xung đột. Trận quyết chiến ngày đó đã khiến hai bên bị tổn thất rất nhiều, còn Thánh Nữ thì mất tích.
“Năm đó bọn huyết tộc thật may mắn là Vương Tử đang trị thương.” Vương Hành nhếch môi nói một cách mỉa mai. Những người còn lại cũng chỉ cười không đáp.
Ngược lại với họ, Vương Tử vẫn không biểu lộ gì trên gương mặt. Anh đứng dậy xoay người đi với một tia lạnh lẽo.
Sự thật năm đó, ai mới là người hiểu rõ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!