Anh không thể ở bên em ngay lúc này
Chap 13: Buổi tiệc liên hoan
Đánh vài cái bản thảo, Thuần Niệm vội đưa tay lấy chiếc bình nước bên cạnh uống, thì thấy bình đã cạn tự lúc nào. Đứng dậy, cô đi ra chỗ khu căn tin, và tai cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện xì xầm bên phía ngoài.
” Cô ta đúng là mưu mô thật. Gia thế khủng, nên chỉ cần vài ba câu là có trong tay bảng hợp đồng lớn rồi”.
” Đúng vậy. Giám đốc Đỗ vừa mới nhận chức, ta nói trong cuộc khen nức nở luôn, kiểu như không có cô ta thì công ty lỗ vốn quá”.
” Thế mà luôn miệng bảo là công sức của mình, sẽ cố gắng hơn nữa để mọi người nể phục. Úi giời, toàn nói xàm là giỏi, chứ nói thẳng ra là dựa vào cái vương miện tiểu thư họ Thuần đấy sao?”.
” Nói nhỏ thôi mấy má, con nhỏ đó mà nghe được thì có ngày tụi mình giống cảnh tiểu thư Từ Khanh bị cha đánh sấp mặt luôn đấy “.
” Eh, tao nghe nói chồng của cô ta là một thằng nghèo nàn đấy, vì cãi cha mẹ mà tống ra khỏi nhà luôn “.
” Thật sao?? Không lẽ vì nghèo quá, nuôi chồng nên đi làm kiếm cơm ư? Tội ghê. Hahhah”
Cô nàng Thanh Nga đi ngang qua, nghe thấy cuộc trò chuyện đó, tức giận nói :” Hết chuyện làm, ngồi đây tụm lại tán gẫu sao? Nói cho mấy người biết, người chị ấy lấy chính là anh chàng Hàn Hiểu Phong đấy, ở đó mà chê bai “.
Nghe ba chữ ” Hàn Hiểu Phong “, đám người đó liền bất giác cười to, và trong số đó có một người với mái tóc ngắn đang cầm ly nước uống dở :” Nghe xong muốn sặc, Hàn Hiểu Phong mà chịu lấy cô ta sao?? Nằm mơ à? Số người chờ anh ấy đang xếp hàng dài ra đấy, tới phiên cô ta chắc kiếp sau”.
Lắc đầu một cái, cô nàng Thanh Nga liền móc chiếc điện thoại trong túi, bấm vài cái rồi giơ thẳng trước mặt mọi người : ” Đây, nhìn đi”.
Bên trong chiếc điện thoại, là hình ảnh cùng dòng chữ in hoa rất rõ nét : Tiểu thư Thuần Niệm lên xe hoa cùng tổng giám đốc của tập đoàn Nam Thiên Á.
Tất cả đều choáng váng với bức hình cưới của cô và Hàn Hiểu Phong đang tay trong tay mỉm cười hạnh phúc, rồi vài giây sau có người vẫn khẳng định đó là ảnh ghép.
Lúc định nói vài câu, cô nàng Thanh Nga nhìn thấy bóng dáng cô đứng ngây ngô một góc, cùng khuôn mặt thất thần :” Thuần Niệm, cô mau đưa vài tấm ảnh khác cho họ xem đi”
” Còn rất nhiều việc đang chờ tụi mình giải quyết đấy”.
Dứt lời, Thuần Niệm quay đầu bước đi, còn cô nàng thì lẽo đẽo theo sau,nhưng vẫn không quên liếc ánh nhìn sắc bén về phía đám người kia bằng giọng cảnh cáo :” Coi chừng đấy “.
Nếu họ đã không ưa gì bạn, cho dù bạn có cố gắng giải thích hay chứng minh các thứ, thì cũng vô dụng mà thôi.
Vì đơn giản, trong mắt họ thì bạn chính là một diễn viên không hơn không kém.
Cho nên cứ học cách : mặc kệ cuộc đời thế là xong.
Chỉ cần đằng sau lưng Thuần Niệm, là một người chồng yêu thương và chiều chuộng cô hết mực.
Hạnh phúc chính là thế đấy.
Tin tức sáng nay làm rúng động cả toàn thành phố S cũng đã đến tai của Hàn Hiểu Phong.
Từ trước đến giờ, Hàn Hiểu Phong ít khi để tâm đến mấy tờ báo lá cải này, vì đa số toàn xoay quanh các tin hot thường ngày như thị trường cổ phiếu, vụ án không lời giải, và các vụ lùm xùm trong giới showbiz…..
Toàn ba cái tào lao.
Nhưng
Cốc….cốc…cốc….
Anh chàng thư ký Hà hối hả chạy vào, tay cầm một tờ báo, ngập ngừng nói :” Giám đốc…có…có chuyện lớn rồi “.
Vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính, gõ gõ liên tục trên bàn phím :” Bên đối tác, họ yêu cầu thêm gì sao?”.
” Dạ không. Chuyện mà tôi nói, có liên quan đến vợ của ngài “.
Đặt tờ báo trên bàn, Hàn Hiểu Phong bỗng cau mày liếc mắt nhìn qua, và rồi lạnh lùng nói :” Chuyện này xảy ra lâu chưa? “.
” Dạ. Nghe nói là khoảng vài ngày trước”.
Không phải là ngày mà Thuần Niệm có hẹn ở khu mua sắm với cô em gái Thuần Nhi sao??, rồi anh cau mày khi nhớ lại lần trước nhìn thấy trên chiếc áo có một vết dơ, và đứng gần thì thoang thoảng mùi nước ngọt.
Vì không muốn anh lo lắng, nên Thuần Niệm đã giấu nhẹm chuyện này đi.
” Thưa tổng giám đốc, chuyện mà lần trước Ngài có giao, tôi đã điều tra được rồi”.
” Đưa qua đây”.
Trên tay cầm một túi hồ sơ đặt lên trên bàn, và trong đó là những bức ảnh cực kỳ sắc nét còn kèm theo một máy ghi âm với chất lượng tốt, khiến cho Hàn Hiểu Phong trong lòng nỗi cơn thịnh nộ.
Ngay lúc này, chuông điện thoại bỗng reo lên, và đó là một dòng tin nhắn đến từ Thuần Niệm: ” Vì bản kế hoạch của công ty em thành công, em sẽ cùng mọi người có một buổi liên hoan, nên anh không cần phải qua rước em đâu”.
Tin nhắn đó có lẽ đã làm dịu đi được một phần nhỏ đang âm ỉ trong lòng anh lúc này, nhưng nụ cười lạnh băng trên gương mặt đó thì lại khiến bao người xung quanh phải sợ hãi, chỉ trừ anh chàng thư ký Hà kia lại thở dài một cái: ” Xem ra có người vẫn không biết chữ chết viết sao rồi”.
Tại quán karaoke.
Các phương án đề ra của Thuần Niệm trong cuộc họp, đã khiến cho bên đối tác rất hài lòng và họ quyết định bắt tay hợp tác làm ăn, với con số đầu tư lên đến hàng triệu.
Sự thành công lần này không chỉ đem lại chỗ đứng hi vọng được vươn xa để xứng ngang tầm với các đối thủ lớn mạnh khác, mà còn cho thấy được tài lãnh đạo tuyệt vời của giám đốc vừa mới nhậm chức – Đỗ Thiên Kỳ.
Nói đi nói lại thì công lao to lớn đó cũng thuộc về một phần nhỏ bé của Thuần Niệm, nhưng mà đáng tiếc chẳng ai chịu công nhận nó, ngoại trừ cô nàng nhân viên luôn đi theo bên cạnh là Thanh Nga.
Ngồi một góc lẳng lặng nhìn mọi người tranh nhau ca hát, uống rượu mà lòng cảm thấy có chút gì đó không thoải mái. Tuy là mang danh một tiểu thư, nhưng Thuần Niệm hoàn toàn khác với các quý đại tiểu thư con nhà quyền chức thích lối sống tiêu tiền như rác, hay sáng sớm đi ra viện thẩm mỹ chăm sóc sắc đẹp và tối tối lại cùng bạn bè tán gẫu, nhảy múa trong những quán bar xập xình tiếng nhạc.
Người ta có câu: ” Cãi lệnh giám đốc, chẳng khác nào là cãi ý trời”, cô mới chịu gật đầu đồng ý mà đi cùng đám nhân viên lúc nào cũng đeo cái lớp mặt nạ đáng yêu ra chỉ để che mắt thiên hạ, rằng nhân viên của công ty luôn yêu thương, đoàn kết với nhau.
Thật mệt mỏi.
Vì có chút ngột ngạt với không khí nhộn nhịp này, Thuần Niệm vội đứng dậy đi ra ngoài, với lý do là đi tollet.
Rẽ vào hành lang, Thuần Niêm sơ ý đụng trúng tốp người đi trước với dáng vẻ đầy khiêu gợi, và khi cúi đầu nói lời xin lỗi thì Thuần Niệm lại nghe một giọng nói đầy chanh chua: ” Lại là mày hả? Thuần Niệm”.
Vì buồn chán, tức giận với những dòng chữ mà các tờ báo cứ âm ỉ dày vò cả nguyên một buổi sáng nên Từ Khanh đã cùng hội bạn bè đi vui chơi khắp đó đây. Có điều Từ Khanh lại không ngờ gặp kẻ thù ở chốn xa hoa này, Từ Khanh thầm cắn răng kiềm chế sự tức giận: ” Ôi trời, tam tiểu thư của nhà họ Thuần có ngày cũng biết thưởng thú lạc của đời rồi sao?? Chắc bị chồng giam giữ suốt ở nhà cả năm để làm một bà nội trợ đảm đang à?”.
Thuần Niệm không thèm để ý lời nói trêu chọc đó, liền quay người bước về phòng thì bị thằng con trai dáng lực lưỡng chặn lại, và kèm theo đó là câu cười lớn của Từ Khanh: ” Ấy ấy, anh đừng có mà manh động đụng vào cô ấy, nếu không người lên báo ngày mai sẽ có tên anh đấy”.
” Ra là cô nàng tướng mạo xinh đẹp này lại là người đưa em lên báo sao?? Anh cũng muốn thử một lần lên báo xem sao??” – tên đó ra vẻ cười khoái chí, các ngón tay cứ thay nhau chạm vào đôi vai gầy của Thuần Niệm.
Những lời nói đầy công kích, chế giễu danh phận của cô chẳng có một chút kiêng nể, hay là lo sợ gì, tuy bản thân Thuần Niệm có một chút thất vọng về sự giáo dục của nhà họ Từ là quá nuông chiều con cái đến mức thành ra thế này, nhưng lại cảm thấy buồn cho họ vì phải đích thân dọn dẹp tất cả hậu quả mà đứa con cưng gây ra. Thuần Niệm nhìn cô nàng đó, mỉm cười nói: ” Cô làm thế không cảm thấy có lỗi với gia đình của cô sao? “.
” Mày còn nói giọng đó với tao sao? Ai là người gây nên điều này?Không phải vì mày, gia đình tao sẽ không chịu nỗi sỉ nhục lớn lao khi phải cúi đầu quỳ gối mong nhận được ân huệ của nhà họ Thuần. Tao đang âm thầm nghĩ cách để rửa mối nhục nhã này, xem ra ngay cả ông trời cũng muốn giúp tao”.
” Có cần tụi anh đây giúp em một tay không? “.
” Xem như cô ta chính là con mồi nhỏ để các anh thõa sức mà chơi”.
Hai cô nàng khác đi bên cạnh nghe thấy liền có chút run sợ, khẽ thì thầm bên tai Từ Khanh: ” Mày đừng có làm xằng bậy, nếu không thì…”.
” Thì sao? Một đại tiểu thư như tao đây mà lại sợ nó ư? Mấy anh ráng làm cho tốt vào đấy, để xem khi Hàn Hiểu Phong biết được thì sẽ còn yêu thương nó như lúc đầu hay không?”.
” Không. Mau thả tôi ra”.
Với sức lực nhỏ bé của cô không thể nào đấu lại những tên thanh niện lực lưỡng, nên đành ngậm ngùi bị cả bọn kéo đi mất hút.
Ngồi đợi thấy bóng dáng Thuần Niệm vẫn chưa quay trở lại, anh chàng Đỗ Thiên Kỳ liền đứng lên xem thử, thì lại bị mấy cô nhân viên khác thay nhau chặn đường và buông lời mời khi đưa ly rượu đỏ trước mặt nên chỉ còn cách nháy mắt ra hiệu cho trợ lý của mình ra ngoài xem thử.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!