Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em
Phần 20
Trong phúc chốc, tôi bất giác sững sờ nhìn Viễn, kể cả ba năm trước cho đến hiện tại chưa bao giờ tôi thấy Viễn như thế này khẽ hỏi:
– Viễn, có phải anh say rồi không?
– Tôi không say, nhưng hình như tôi sắp điên rồi.
– …
– Mặc dù tôi biết mình không có tư cách để quản thúc trái tim em, nhưng khi nhìn thấy em ở cạnh người đàn ông kia, tôi vẫn thấy trái tim mình đau không thể nào kìm chế được, giống như bị chính em khoét đi một mảnh. Nhìn em thân mật với người đàn ông đó, tôi thật sự không thể nào chịu nổi. Có lúc tôi tưởng chừng như sắp chạm được vào em, nhưng ngay sau đó lại tuyệt vọng phát hiện những hy vọng mà tôi nhen nhóm cũng sắp lụi tàn. Tôi không muốn nói ra những lời tổn thương em đâu, bởi nói ra rồi chính tôi cũng rất đau lòng, nhưng tôi lại không biết phải làm thế nào cho đúng. Nếu được lựa chọn, tôi ước gì từ đầu em đừng xuất hiện trước mặt tôi có phải sẽ tốt hơn không? Ngay từ đầu gặp, tôi đã thích em, vì thích em nên muốn được ở cạnh em mỗi ngày. Tôi bất chấp tất cả lời khuyên ngăn mà lựa chọn mua em về từ nhà lão Long. Em bảo em không hoàn hảo, em không còn trong trắng, nhưng với tôi dù em thế nào tôi vẫn chưa từng thấy em không hoàn hảo. Tôi chưa từng ngại những điều ấy, thậm chí dù như vậy tôi vẫn chưa từng thấy tôi xứng với em. Tôi chỉ là một người đàn ông sống trên núi, gia đình không trọn vẹn, bươn chải từ khi còn học cấp ba, đỗ đại học cũng không có nổi tiền đi học sau phải học hệ vừa học vừa làm.
– ….
– Để có thể xứng đáng với em, tôi đã rất cố gắng nỗ lực. Tôi đã từng mơ tưởng rằng chỉ cần tôi cố gắng, chỉ cần tôi nỗ lực, đạt được thành tựu như mong ước em sẽ cho tôi một cơ hội. Tôi biết lòng dạ em sắt đá, nhưng tôi nghĩ có Đông Đông em sẽ thay đổi. Chỉ là tôi lại không ngờ rằng Đông Đông cũng rời bỏ tôi và em đi. Lúc tôi tìm đến viện, nghe tin Đông Đông đã mất ngay sau khi em sinh con ra, tôi đã tưởng đất trời sụp đổ.
– …
– Đông Đông không còn, em muốn rời xa tôi, tôi không trách em. Nhưng Ngọc, em có thấy mình thật sự tàn nhẫn với tôi không? Đông Đông cũng là con tôi, cũng là máu mủ của tôi, con không còn nhưng ít ra em cũng nên cho tôi biết con được chôn cất ở nơi nào, ít ra cũng nên cho tôi được thăm con một lần. Tôi không biết tìm con ở đâu, mua một bộ quần áo cho con cũng không biết phải mang đến đâu. Cho đến khi con mất được một năm, mới biết con nằm ở sườn đồi này. Tôi cũng biết đau mà, tôi cũng có cảm xúc của một con người bình thường mà? Mất con, em còn rời bỏ tôi đi, hai năm nay thực sự rất khổ sở…
Khi nghe những lời này, toàn thân tôi cũng run lên, đầu óc tê dại còn lồng ngực thì đau không thể nào thở được. Cả người tôi cũng trượt dần xuống, dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều sắp lụi tàn tôi run rẩy chạm tay lên gương mặt ướt đẫm mưa của Viễn. Viễn vẫn ngồi dưới nền đất, gió mưa từ sườn đồi gào thét như xé tan trái tim tôi thành từng mảnh. Lần đầu tiên, lần đầu tiên suốt hơn ba năm tôi cảm thấy đau đớn muốn hét lên. Nhưng rồi tôi không thể nào hét nổi, chỉ đưa tay ôm chặt lấy Viễn, trong giây lát nước mắt đột nhiên trào ra, cuối cùng thì khóc nức nở thành tiếng. Đông Đông là con chung của tôi và Viễn, nhưng tôi lại chỉ biết mình đau khi con mất. Tôi quên mất rằng, nửa dòng máu trong người con tôi là của người đàn ông này. Mấy năm nay tôi chỉ biết rằng tôi đau, nhưng lại chưa từng nghĩ khi con mất đi, còn có một người đau đớn không kém.
Nước mắt cùng nước mưa hoà vào nhau, thê lương mà đau đớn. Tôi cảm giác như mình lại rơi vào cơn ác mộng năm đó, khi tôi sinh ra Đông Đông, nghe tin con đã mất, còn Viễn đang thập tử nhất sinh trong viện, có lẽ khi tỉnh lại biết con không còn, tôi lại biệt tăm anh đã thực sự tuyệt vọng. Hai năm nay Viễn sống khổ sở ra sao, nỗi đau năm ấy anh vùi lại nơi núi đồi lao đầu vào công việc tôi cũng không hề hay biết gì.
Anh giờ không còn là người đàn ông trên núi, chăm sóc cho tôi từng ly từng tí, làm đủ mọi việc lớn nhỏ để lo cho tôi, hạ thấp tự trọng đổi lấy từ tôi một nụ cười. Anh giờ đã là giám đốc một công ty lớn, tài sản trong tay nhiều vô kể, thậm chí còn làm những điều phi thường và tử tế vậy mà giờ lại quỳ dưới chân tôi, hèn mọn nói ra những lời mà cả đời này tôi cũng không thể nào có thể tin nổi. Nhưng nhiều hơn trong đó là một cảm giác xót thương và đau lòng đến vô cùng. Tôi không thể nhớ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết rằng suốt hơn hai năm qua kể từ khi Đông Đông mất, đây là lần đầu tôi lại khóc nhiều đến vậy, khóc đến mức không thể thở nổi, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:
– Xin lỗi! Xin lỗi…
Tôi thực sự không còn biết nói gì lúc này, ngoài lời xin lỗi ra tôi đã không còn nói được gì nữa. Rõ ràng chúng tôi đã từng cho nhau một cơ hội, rõ ràng đã từng nghĩ đến một gia đình trọn vẹn, nhưng rồi khi con tôi mất, tôi và Viễn toàn thân đều mang đầy những vết sẹo, cả hai chúng tôi đều phải gặm nhấm nỗi đau đến kiệt quệ sức lực. Tôi không biết Viễn có khóc không, anh để mặc cho tôi ôm sau đó lần mò lên cổ tay tôi, khi anh chạm đến chiếc lắc bạc tôi đang đeo thì bờ vai cũng run lên, cuối cùng siết chặt lấy tôi giọng lạc hẳn đi:
– Em đừng khóc! Là tại tôi, tất cả đều do tôi không bảo vệ được em và con, tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi không dám trách em. Không phải lỗi của em, là lỗi của tôi.
– …
– Em đừng khóc nữa, trái tim tôi đã đủ tan nát rồi, đừng khóc nữa, tôi đau!
Lời nói càng hèn mọn, tôi càng khóc lớn, tôi bỗng mơ hồ thấy người đàn ông này vẫn giống như ba năm trước kia, hạ thấp mình trước tôi, chỉ cần thấy tôi khóc, anh ngay lập tức nhận toàn bộ lỗi lầm về mình. Những giọt nước mắt bi thương hoà cùng mưa, tôi khóc không thể ngẩng nổi đầu lên ngoài thương còn có cả một nỗi đau sâu sắc đến tuyệt vọng. Từng giọt, từng giọt như muốn xé nát cõi lòng tôi. Từ lúc gặp lại anh, tôi chưa bao giờ thấy anh như thế này, có lẽ phải thương tâm đến độ nào anh mới có thể nói ra những lời như vậy. Tôi cảm thấy tâm can như phế liệt, trái tim cũng đau đớn vô cùng. Tôi ôm anh rất chặt, từ bỏ tất cả lớp nguỵ trang, trái tim thực sự thổn thức vì anh, không rõ là yêu hay không, chỉ biết nó đã rung động thật sự rồi. Không phải tôi xúc động vì những lời nói này, mà sự rung động ấy đến từ từ, chậm rãi, từ hơn ba năm nay, cho đến giờ tôi mới kịp nhận ra.
Trời lúc này cũng đã tối hẳn, mưa mỗi lúc trút xuống càng nhiều. Viễn lúc này mới từ từ đứng dậy, khẽ nói:
– Tôi xin lỗi. Để tôi đưa em về.
Trời mưa lớn, Viễn lại vừa bị thương, tôi cũng không muốn khóc trước mặt Đông Đông, không muốn Đông Đông mãi lưu luyến nhân thế này nên chỉ đặt lại bó hoa rồi loạng choạng đứng dậy theo Viễn ra xe. Lúc lên đến xe, Viễn ngồi sang ghế phụ rồi bảo với tôi:
– Cánh tay tôi vẫn hơi đau, lái xe sợ đi không chuẩn, em lái xe được không?
Tôi không đáp lại chỉ lặng lẽ gật đầu, Viễn đọc địa chỉ nhà cho tôi sau đó ngồi lặng yên bên ghế phụ. Cả đoạn đường về nhà anh không nói gì cả, tôi cảm thấy hình như Viễn đang suy nghĩ điều gì đó. Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc ở DVD cất lên, vẫn là bài hát quen thuộc tôi từng đâu đó, lời ca của nam ca sĩ day dứt đến não lòng
“Hãy cho anh thêm phút giây,để anh không bất ngờ. Hãy cho anh thêm đớn đau để mạnh mẽ 1 lần. Hãy cho anh quên tháng năm đã u mê ngóng chờ.
Và cho anh quên cả tên của em. ”
Khi về đến địa chỉ mà Viễn đọc, tôi mới biết nhà anh không quá cách xa nhà tôi. Đó là một căn biệt thự lớn nằm ngay giữa phố thị phồn hoa. Vào đến sân nhà, mưa vẫn ào ào đổ xuống. Tôi sợ Viễn không đi được nên đỡ anh vào đến nhà. Lúc vào đến nơi tôi nhìn anh rồi hỏi:
– Tay anh đau như vậy hay để tôi đưa anh vào viện?
– Không sao đâu, vết thương lành rồi chỉ là lái xe lúc trời mưa sợ có sự cố sẽ không phản ứng nhanh nhẹn được.
Nói đến đây, Viễn nhìn tôi rất lâu. Sau đó tôi nghe được tiếng anh hít một hơi thật sâu, giống như hạ một quyết tâm rồi nói:
– Em về đi, lái tạm xe của tôi về, mai tôi sẽ cho tài xế đến lấy sau. Từ nay em không cần phải gặp tôi nữa, chuyện tôi giúp Ngọc Thịnh tôi vẫn sẽ giúp đến cùng, chuyện cho người theo dõi Dung tôi cũng sẽ để em liên lạc với thám tử mà tôi quen. Việc hợp tác của Ngọc Thịnh và Lâm An tôi và anh trai em sẽ cùng nhau làm việc. Cần thiết kế gì tôi cũng sẽ để em làm việc với cấp dưới của tôi.
Tôi nghe Viễn nói sửng sốt hỏi lại:
– Ý anh là gì?
– Tôi biết em không muốn gặp lại tôi, cũng không muốn nhìn thấy tôi. Vì sự ích kỷ của tôi đã ép em phải ở cạnh mình, cũng vì nó mà khiến em bị tổn thương, thật ra tôi chỉ muốn được ở cạnh em nhưng giờ nghĩ lại tôi bỗng cảm thấy mình ấu trĩ quá. Tôi không muốn ép buộc em nữa, hơn một năm trên núi đã quá đủ rồi. Những chuyện tôi giúp em em không cần lấy thân báo đáp, điều kiện mà tôi đưa ra em hãy coi như tôi chưa từng nói, đó chỉ là lời nói được nói ra bởi sự ích kỷ muốn chiếm hữu em của tôi. Em còn trẻ, em nên có cuộc đời riêng của em, chuyện tôi giúp em coi như tôi bù đắp những tổn thương mà em phải chịu vì tôi, từ nay tôi không làm phiền đến em nữa. Trên xe có túi đồ tôi mua cho em, xuống xe em nhớ mang xuống, muộn rồi, em về đi, không cần phải lo lắng hay nghĩ ngợi gì. Tôi nói tôi sẽ giúp Ngọc Thịnh tôi bảo đảm sẽ không nuốt lời. Về đi!
Lời nói vừa dứt, tôi cảm tưởng như một tia sét đánh ngang tai. Rõ ràng đây là điều mà tôi mong muốn nhất, vậy mà lúc này tôi bỗng cảm thấy sao lòng nặng trĩu, không hề vui vẻ, cũng không hề trút được gánh nặng, thậm chí tôi còn cảm thấy vô cùng khó chịu và thất vọng. Hai chân tôi như đeo chì, đến khi Viễn vào trong nhà tôi vẫn trân trân nhìn vào khoảng đen trước mặt. Tiếng mưa rào rào bên tai, tôi cố ngẩng đầu tự chế giễu mình rằng đây là những thứ mà tôi đã gân cổ lên để tranh cãi với Viễn, là những điều tôi dùng để chửi mắng anh khi ra điều kiện mua tôi, vậy thì tại sao tôi lại phải buồn? Khóe môi tôi nhếch lên, nhoẻn một nụ cười. Đúng vậy, là những thứ tôi mong, vừa không phải bán thân cho Viễn, Ngọc Thịnh lại được giúp, nhưng tại sao lúc quay lưng ra xe tôi cũng có cảm giác như vừa tuột mất thứ gì đó.
Lên đến xe, tôi lặng lẽ đánh lái quay xe về biệt thự của anh em tôi. Khi về đến sân nhà, đang định bước xuống bỗng dưng tôi thấy phía sau có một túi bóng lớn. Lúc này tôi mới sực nhớ ra lời Viễn nói liền kéo túi lên. Khi mở túi ra đầu tôi bỗng nổ ầm một tiếng, trong túi là lá thảo dược để ngâm chân, còn có vài lọ cao thảo dược và hộp nhung đựng dây chuyền kim cương. Không có một lời nhắn, cũng không được đựng trong những chiếc túi hàng hiệu, món đồ xa xỉ cũng chỉ đặt trong chiếc túi bóng bình thường. Mùi thảo dược thơm ngào ngạt khắp xe, tôi gần như bất động hoàn toàn.
Bên ngoài, mưa lớn đội thẳng xuống xe, trong phút chốc tôi như bừng tỉnh quay xe lại. Suốt đoạn đường từ nhà tôi sang nhà Viễn, tôi gần như muốn oà lên khóc. Bây giờ tôi hiểu ra rồi, hiểu ra vì sao mình lại thất vọng đến như vậy. Không phải tôi thất vọng vì Viễn, tôi thất vọng vì chính bản thân mình. Chừng ấy thời gian tôi luôn tự kìm nén tất cả thực sự rất mệt mỏi, đến giờ tôi mới hiểu ra rằng mình cần gì và khao khát điều gì.
Khi đến căn biệt thự của Viễn cổng vẫn mở, tôi lái thẳng xe vào sân rồi để mặc mưa ướt chạy vào mái hiên. Tay tôi run rẩy bấm ba hồi chuông nhưng không có hồi đáp, đến khi đưa tay mở nắm cửa mới biết cửa không khoá. Nước mưa trên người tôi chảy xuống tong tong, nhưng tôi mặc kệ đi thẳng vào phòng của Viễn. Bên trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy róc rách, có lẽ Viễn đang tắm nên không nghe được tiếng chuông cửa. Tôi đứng bên ngoài, tần ngần một lúc rồi mới đi thẳng vào. Viễn đang đứng dưới vào hoa sen tắm. Bờ vai bị thương sợ nước vào nên anh giơ cao lên, cả người anh trần truồng không một mảnh vải che thân. Tôi không biết phải làm gì tiếp theo thì Viễn đã xoay người, nhìn thấy tôi anh có chút thảng thốt hỏi:
– Sao em lại ở đây?
Rõ ràng ban nãy khi lái xe trên đường đến đây tôi đã nghĩ rất nhiều điều, cũng muốn nói rất nhiều thứ. Nhưng lúc này khi mặt đối mặt tôi lại không đủ dũng khí liền lí nhí đáp:
– Tôi… tôi… chỉ muốn hỏi tay anh đau như vậy có cần tôi tắm cho không? Dù sao anh cũng vì tôi mà bị thương.
– Không cần, tôi tắm xong rồi, em về đi.
Lời nói vừa dứt, tôi đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa lao thẳng vào nhà tắm. Hai tay tôi bấu lấy lưng Viễn, để mặc cho nước từ vòi hoa sen chảy xuống, giọng cũng run rẩy nói:
– Viễn, để tôi lấy thân báo đáp anh được không?
Có lẽ không chỉ là Viễn, mà chính tôi cũng tự mình sửng sốt với lời tôi nói ra. Nhưng lúc này tôi không nghĩ ra lời lẽ gì hay hơn, não hình như cũng bị úng nước rồi. Viễn hơi đẩy tôi ra đáp lại:
– Tôi nói rồi em không cần phải nghĩ ngợi gì nhiều. Tôi không muốn ép em theo cách này, em về đi, muộn rồi.
Tôi vội vã túm chặt lấy Viễn, sợ anh sẽ đuổi tôi đi liền hôn lên môi anh giọng nói cũng trở nên gấp gáp:
– Tôi tự nguyện, tôi tự nguyện muốn làm như vậy. Viễn, tôi tự nguyện, không phải ép.
– Em nói gì?
– Tôi tự nguyện muốn anh mua tôi, tôi tự nguyện bán thân cho anh, tôi tự nguyện lấy thân báo đáp, anh không ép tôi mà tôi muốn như vậy.
Lồng ngực Viễn bỗng chốc trở nên phập phồng, cánh môi anh chà xát lên môi tôi, cả người tôi như có luồng điện chạy qua, hai cơ thể gần nhau đến nỗi tôi có thể nghe được tiếng tim anh đập. Viễn nâng cằm tôi lên hỏi lại:
– Em có biết mình đang nói gì không?
– Tôi biết, tôi nói tôi muốn lấy thân báo đáp anh. Không phải anh ép mà tôi tự nguyện. Tôi muốn ở cạnh anh… đừng đuổi tôi đi. Tôi không muốn cắt đứt với anh. Anh bao nuôi tôi cả đời đi!
– Em nghĩ kỹ chưa?
– Tôi nghĩ rất kỹ rồi, chưa bao giờ tôi tỉnh táo hơn lúc này cả.
– Không hối hận chứ?
– Không hối hận!
– Có biết tôi là ai không?
– Lâm Trí Viễn! Lâm Trí Viễn được chưa?
Lần này tôi còn chưa kịp nói hết câu Viễn đã túm lấy vai tôi, môi anh điên cuồng hôn xuống môi tôi. Anh gần như không kiểm soát được bản thân mình nữa, vừa hôn vừa xé hết quần áo trên người tôi. Nước chảy róc rách, bên ngoài lại mưa lớn, tôi cũng không còn giữ bình tĩnh, chỉ có điều sợ Viễn còn đau nên hỏi:
– Tay anh còn đau không? Không thì để lúc khác…
Ngay lập tức Viễn siết lấy tôi, vừa ngấu nghiến môi tôi vừa hổn hển nói:
– Em đừng nói gì nữa, tôi không chờ nổi đâu.
Nụ hôn vừa nóng bỏng vừa ướt át mang theo một dục vọng mãnh liệt. Cả người tôi như muốn vỡ tung ra, Viễn hôn đến đâu, bàn tay lần mò trên da thịt tôi, trên lưng, trên vai tôi đến đó. Sự tiếp xúc mềm mại bất ngờ mà đã quá lâu rồi chưa từng có khiến tôi thật sự không chịu nổi. Cơ thể Viễn rất thơm, không phải mùi nước hoa nồng nặc mà là mũi gỗ nhẹ nhàng, hương thơm này đã lâu rồi tôi mới được ngửi lại, vừa thân thương vừa hoài niệm. Lúc này tôi không còn quan tâm đến thứ gì là thể diện, thứ gì là mất mặt, sự nhã nhặn hay lịch sự gì đó cũng không rảnh để ý chỉ biết đáp trả lại một cách nồng nhiệt.
Hôn một lúc rất lâu đến khi môi cũng đỏ ửng lên, Viễn mới từ từ nhả ra rồi hôn xuống xương quai xanh, tôi nghe được tiếng thở dốc mị hoặc, còn cảm nhận môi anh rất nóng, khi đôi môi di chuyển xuống ngực ngậm chặt, sức nóng càng rõ ràng. Thần kinh tôi căng lên, bàn tay anh một bên xoa nắn, một bên lần mò xuống bên dưới, miệng vẫn ngậm chặt nhũ hoa ấy ra sức mà mút, mút chán chê, anh lại dùng lưỡi hôn xuống bụng. Tôi bị kích thích đến tê liệt, chỉ biết túm lấy tóc anh. Có điều anh không hề cau mày, cũng không hề kêu ca chỉ ngước lên nhìn tôi đầy yêu thương và đau lòng để tôi muốn túm thế nào thì túm. Trên bụng tôi là vết sẹo dài nhỏ ngày ấy tôi mổ thai, Viễn hôn lên vết mổ ấy rất lâu, bờ vai anh không run nhưng tôi nghe được tiếng quặn thắt từ nơi trái tim.
Vòi hoa sen vẫn đang chảy những dòng nước ấm xuống, Viễn hôn cơ thể tôi không buông tha chỗ nào, tiếng hôn mút hòa lẫn với tiếng thở tạo lên một khung cảnh hết sức kích tình. Tay anh vẫn vân vê cánh hoa bên dưới, ngón tay dài trêu đùa không ngừng nghỉ. Phía bên dưới tôi cảm nhận được sự ướt át tột đỉnh, nước chảy trên cơ thể và cả bên trong nơi sâu thẳm ấy. Hơn hai năm trôi qua nhưng có thể nói đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đê mê một cách mãnh liệt thế này, không hề có chút khiên cưỡng nào, cơ thể tôi hoàn toàn muốn được lấp đầy chỗ trống, muốn van xin Viễn hãy ngay lập tức đi thẳng vào tôi.
Hoà cùng tiếng nước chảy là tiếng thở hổn hển không ngừng. Tôi xoay chuyển vòng eo, kề sát thân thể vào cơ thể nóng như lửa của anh, chạm lấy côn thịt cương cứng kia. Sự bùng nổ sau khi khẩn trương cao độ khiến thân thể của cả tôi và anh phản ứng mãnh liệt trong nháy mắt, nhạy cảm đến cực hạn. Anh đứng dậy một tay nắm giữa hông tôi, một tay ôm lấy đầu gối tôi, nâng một chân tôi lên, lao vào thân thể không còn chịu được của tôi. Cả tôi và Viễn ngay lúc ấy không nén được bật ra tiếng rên rỉ, sung sướng đến không thể tài nào chịu nổi, trong phút chốc siết chặt lấy nhau không buông. Cả cơ thể trống rỗng của tôi cũng được lấp đầy khiến tôi hoàn toàn mất đi lý trí. Anh cũng không dừng được nữa mà ra vào liên tục. Giống như anh đã phải chờ đợi quá lâu rồi, giống như anh cũng như tôi giờ mới được trải qua một cơn kích tình ngọt ngào đến vậy.
Viễn ôm tôi rất chặt, từng cái một, cứng rắn và mạnh mẽ dùng sức đâm vào. Tôi vuốt ve bắp thịt săn chắc khắp người anh, hai chân run như nhũn ra, sắp không chống đỡ nổi nữa, nhưng lại cố hết sức và điên cuồng nghênh hợp anh, thu nhận toàn bộ dục vọng vội vã của anh. Cuối cùng khi cơ thể anh phóng thích một dòng nóng bỏng vào cơ thể tôi, tôi cũng nghe được tiếng anh thì thầm bên tai:
– Ngọc! Anh rất nhớ em! Rất nhớ em!
Tôi siết chặt lấy anh, bàn tay nắm lấy tay anh, hai chiếc lắc bạc cũng cọ xát vào nhau, trên đỉnh cao hoan lạc cũng nhận ra thứ rung động mà mình không hiểu rõ chính là Yêu! Yêu một người từ lúc nào tôi cũng không nhận ra.
Sau khi trải qua một trận cuồng phong vũ bão, Viễn cũng kéo tôi xuống bồn tắm gội đầu, tắm rửa cho tôi rồi dùng khăn lau sạch cơ thể tôi. Đến khi vào phòng ngủ, anh lấy máy sấy, kéo chân tôi nằm trên đùi mình sấy tóc cho tôi. Không phải là trên núi rừng hoang vu, bên ngoài là tiếng mưa rơi cùng tiếng xe cộ nhộn nhịp, thế nhưng khung cảnh này vẫn khiến tôi cảm thấy quen thuộc vô cùng. Tôi không chống đối, không bài xích, nhắm mắt nằm yên trên chân anh hưởng thụ sự đối đãi tử tế và trân trọng ấy giống như trước kia đã từng được đối đãi. Cảm giác này thật sự rất chân thành, không khiên cưỡng, cũng không phải giả vờ trước mặt ai, để mặc cho anh chăm sóc mình, không cần dối lòng hay giả vờ như khi ở cạnh Vinh. Hãy để tôi buông thả bản thân được không, hãy cho tôi chìm đắm trong lúc này, hãy cho tôi được sống thật với lòng mình dù đây chỉ là uống rượu độc để cắt cơn khát, tôi cũng chấp nhận.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao. Vừa tỉnh lại Viễn đã hỏi tôi:
– Đói không? Dậy đánh răng rửa mặt anh đưa đi ăn sáng.
Suốt đêm qua Viễn đã ôm tôi ngủ một giấc rất dài, tuy rằng chưa hề có một lời hẹn ước gì nhưng sau chuyện hôm qua tôi biết tôi và Viễn đã cùng nhau tiến một bước. Dù ở cạnh nhau với hình thức bao nuôi hay tình nhân gì đó tôi cũng không thèm bận tâm nữa. Trước kia ở trên núi sống cùng nhau hơn một năm trời, không còn xa lạ gì với nhau nữa, tôi cũng chẳng muốn tỏ vẻ với anh nên khẽ rúc vào ngực anh rồi đáp lại:
– Anh đã bao nuôi em thì bao luôn ăn sáng nhé. Đã ăn thì phải ăn gì ngon ngon, bù đắp lại mấy hôm ở viện bị anh mắng chửi ăn cũng không ngon.
Viễn nghe vậy thì bật cười đáp lại:
– Được rồi! Em muốn ăn gì anh đều đưa em đi.
Cả người tôi trần truồng, quần áo hôm qua bị mưa ướt, lại bị xé hết nên phải khoác tạm áo sơ mi của Viễn. Lúc ngửi thấy mùi thơm trên áo Viễn, tôi bỗng chốc đỏ mặt thở dốc, mùi hương gỗ thoang thoảng hoà lẫn với mùi hương đàn ông rất quyến rũ. Bên ngoài ánh nắng xuyên qua ô cửa kính, tôi lò dò chui vào nhà tắm, nhìn thấy đống quần áo hôm qua đã được Viễn nhặt vào giỏ tự dưng lại thấy hơi xấu hổ. Vừa đánh răng tôi vừa quan sát kỹ nhà Viễn, đây quả thực là một ngôi biệt thự xa hoa, đến ngay cả nhà vệ sinh cũng to lớn, đẹp đẽ. Đánh răng xong đi ra ngoài phòng khách tôi có chút khựng lại khi thấy sofa, đèn trần, vách tường, và cả nội thất trong phòng ngủ đêm qua chúng tôi làm tình rất quen thuộc. Viễn thấy tôi cứ ngây người nhìn thì cười nói:
– Đều là nội thất em thiết kế, đồ trong nhà là đều đồ độc quyền, bộ nội thất Núi Non em không nhớ sao?
Lúc này đại não tôi mới như thác lũ ùa về giả vờ không vui đáp lại:
– Anh cũng tham lam thật, tận dụng không sót bộ nào, trả công thì bèo bọt.
– Giờ em muốn bù đắp thế nào, muốn sang tên nhà hay sang tên công ty anh còn biết đường?
– Muốn hết!
– Ở cạnh anh cả đời thì muốn gì anh cũng cho em hết!
– Thật không?
– Thật luôn, muốn trăng trên trời anh cũng tìm cách hái xuống cho em.
Trước kia ở núi tôi thấy Viễn rất dẻo mồm, nay còn thấy mồm anh chẳng những dẻo còn ngọt như mía lùi. Tôi tủm tỉm cười nói:
– Vậy ngay bây giờ đưa em về thay quần áo rồi đi ăn luôn đi. Em đói sắp không chịu nổi nữa rồi.
Viễn bật cười nắm tay tôi ra xe, lúc lên đến xe tôi nhìn thấy túi đồ tôi mới hỏi anh:
– Mà sao anh lại cho em dây chuyền kim cương kia?
– Chẳng phải em nói em thích sao?
– Lúc đó em chỉ nói đùa thôi.
– Đùa hay thật cũng được, em thích là được.
Tôi trợn tròn mắt nhìn Viễn, chưa kịp nói thêm gì anh đã bảo:
– Không cần ngại, quà anh mua lúc trúng thầu hai bộ nội thất Ánh Trăng và Tự Do. Giờ chắc không chê bèo nữa rồi chứ?
– Vẫn bèo! Năm trăm triệu đáng là gì so với số đơn hàng mà Lâm An bán được.
Lần này đến lượt Viễn trợn mắt nhìn tôi sau đó bất lực nói:
– Đồ tham lam!
Về đến nhà, đã gần tám giờ sáng, cũng may anh trai tôi giờ này đang ở công ty, nếu không nhìn thấy cảnh tôi mặc sơ mi của Viễn chạy vào nhà thay đồ e rằng sẽ bắt đầu tra hỏi tôi một ngày mất. Thay xong đồ, tôi cũng vội vã cầm theo máy tính rồi ra xe.
Mồm thì nói là muốn ăn đồ ngon, đồ sang chảnh, đồ đắt tiền nhưng thực lòng sáng nay tôi chỉ thèm bún chả quạt. Viễn cũng chiều lòng tôi, ngồi vỉa hè ăn bún chả quạt cùng tôi. Trước kia thì tôi không nói, nhưng giờ anh là giám đốc Lâm An rồi, ngồi vỉa hè ăn bún với tôi tôi vẫn thấy hơi ngại ngại. Thế nhưng Viễn dường như không mấy bận tâm, cũng không hề tỏ ra quan cách, hay tỏ ra mình lắm tiền, thậm chí quán đông, anh cũng không hề khó chịu hay cằn nhằn, ngược lại còn sợ tôi cáu kỉnh nên đi rót hai cốc trà đá rồi nói:
– Hôm nay cuối tuần nên hơi đông, em chịu khó chút nhé.
Tôi nhìn trán lấm tấm mồ hôi của Viễn, thấy anh vẫn giống hệt như trước kia, lúc nào cũng luôn nghĩ đến cảm nhận của tôi trước khi nghĩ đến cảm nhận của mình lòng tự dưng lại thấy ấm áp lạ kỳ. Bên ngoài nắng gắt, sau cơn mưa bầu trời cao và trong hẳn, tôi nhìn lên mấy đám mây trắng khẽ hỏi Viễn:
– Lâu rồi anh có về nhà không?
– Cũng không thường xuyên về lắm. Công việc ở đây rất bận, anh cũng không muốn về nhà.
– Sao lại không muốn về? Mẹ rất nhớ anh mà?
– Trừ mẹ thì anh không muốn gặp ai. Muốn đón mẹ xuống đây nhưng mẹ lại không chịu xuống. Không có cách nào cả, nhà xảy ra nhiều chuyện không vui, anh cũng không muốn về.
Thấy sắc mặt Viễn có chút nặng nề, bản thân tôi cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện trên núi, mỗi lần nhắc lại đều gợi ra những ký ức buồn nên hỏi sang chuyện khác:
– Vết thương trên tay anh còn đau không?
– Hết đau rồi, đêm nay vẫn tiếp tục được.
Tôi đang uống trà đá, nghe vậy vội vã bịt miệng Viễn lại, dù góc này chỉ có tôi và Viễn, cũng chẳng ai nghe được nhưng vẫn xấu hổ lừ mắt:
– Được rồi, được rồi, em biết rồi. Bún ra rồi, ăn đi.
Viễn cũng không trêu tôi nữa mà hỏi ngược lại:
– Ăn sáng xong em muốn đi đâu?
– Còn có thể đi đâu được, em phải ra Ngọc Thịnh để tập trung thiết kế cho xong, tiện hỏi anh trai em xem tình hình công ty thế nào.
– Sao không nghỉ ngơi thêm đã, Lâm An không vội em vội cái gì?
Tôi khẽ xuỳ một tiếng:
– Vội chứ, đang có ý tưởng nếu không thiết kế luôn em sẽ bị quên đấy. Vả lại em có giống anh đâu, anh không làm thì có cấp dưới làm, em chỉ là thiết kế quèn, không tự tay làm thì chẳng ai giúp mình được cả. Anh trai em còn đang cật lực lo cho công ty, em làm sao có thể lười biếng được.
– Vậy ăn xong anh đưa em đi, lúc nào xong việc thì gọi anh, trưa anh đón em đi ăn cơm. Hôm nay anh nghỉ, việc công ty giao lại cho phó giám đốc.
– Trưa em phải vào viện thăm cháu em rồi.
– Thăm cháu em xong thì đi ăn cùng anh. Anh chờ.
Tôi thấy vậy liền ca thán:
– Giám đốc Lâm An ơi, cả đêm qua ở cạnh nhau còn chưa đủ sao? Gặp nhau liên tục thế này sẽ gây nhàm chán đấy. Nhỡ anh chán em, không thèm bao nuôi em nữa thì sao?
Thế nhưng Viễn nhìn tôi bình thản đáp:
– Anh chưa bao giờ thấy đủ, trước kia mỗi ngày ở cạnh em còn không thấy chán, giờ nửa ngày không gặp là quá lâu rồi. Không cần phải lo vớ vẩn, anh đã nói cả đời bao nuôi thì cả đời sẽ bao nuôi, không nuốt lời.
Mặc dù bên ngoài tôi tỏ ra bất lực, nhưng nghe mấy lời ấy lòng vẫn thấy rộn ràng thổn thức lén cười một cái. Ăn sáng xong Viễn đưa tôi ra Ngọc Thịnh, đợi anh quay xe trở về tôi mới lên công ty. Lúc lên đến nơi tôi mới biết bên Lâm An cho Ngọc Thịnh chúng tôi mượn rất nhiều máy móc, công nhân cũng được Lâm An đưa sang khá nhiều. Anh trai tôi nói đống hợp đồng đền bù đã được giải quyết gần hết, còn hai hợp đồng duy nhất đang trong thời gian chờ đợi họ suy nghĩ mới trả lời. Giờ quan trọng nhất là dự án hợp tác của Ngọc Thịnh và Lâm An, khách sạn sắp hoàn thiện, tôi cũng nên nhanh chóng hoàn thành thiết kế để Ngọc Thịnh ra sản phẩm. Tôi nghe xong, ngay lập tức thấy động lực tràn về, mở máy lên bắt đầu phác hoạ theo ý tưởng mà Viễn đã sửa cho tôi. Anh trai tôi cũng bận bịu, vừa cùng Duy lên kế hoạch tiếp theo vừa phải liên hệ một số nơi để lấy vật tư vật liệu phục vụ cho công việc sắp tới.
Cả buổi sáng tôi và mọi người trong công ty không ai ngẩng nổi đầu lên, cũng may những người còn ở công ty đều là những người theo anh tôi từ khi mới khởi nghiệp, đến giờ công ty khó khăn không rời bỏ đi. Chúng tôi làm việc đến tận trưa, anh trai tôi mua cơm cho mọi người rồi cùng tôi vào viện thăm cháu. Trước kia Ngọc Thịnh còn thịnh vượng, anh em tôi đi ô tô, nay Ngọc Thịnh khó khăn, anh tôi bán ô tô trả nợ nên hai anh em đi xe máy. Lúc ngồi trên xe anh tôi cười bảo tôi:
– Đợi Ngọc Thịnh qua giai đoạn khó khăn này, anh mua lại ô tô chở em đi làm cho đỡ nắng mưa.
Tôi thấy vậy cũng cười đáp lại:
– Đi xe máy cũng không sao cả. Ngày xưa anh còn chở em đi xe đạp, hôm mưa em ngồi sau anh trùm áo mưa lên đầu, cũng vui mà. Anh không cần lo cho em đâu, khó khăn này có là gì chứ?
– Ừ, hồi ấy khổ hơn thế này nhiều, nhưng dù sao anh cũng muốn cho em cuộc sống tốt hơn. Bố mẹ không còn, vất vả anh chịu được chứ anh không muốn em phải chịu cùng.
– Anh lại nói thế rồi, lúc nào cũng làm như em còn nhỏ lắm không bằng. Em gái anh hai mươi tám tuổi đến nơi rồi, sắp thành bà cô già đến nơi. Giờ có tiền để lo cho Nam phẫu thuật trước, những chuyện khác tính sau.
Thấy tôi nói vậy anh tôi liền đáp:
– Đồ ngốc, tất nhiên là anh biết ưu tiên lo cho Nam trước. Có điều thằng bé được một tổ chức từ thiện hỗ trợ toàn bộ tiền phẫu thuật tim rồi, thằng bé đã được đưa về phòng thường, một tuần nữa sức khoẻ ổn định sẽ tiến hành phẫu thuật.
Tôi nghe anh trai tôi nói thì kinh ngạc hỏi lại:
– Hỗ trợ cho Nam nhà mình á anh?
Anh trai tôi đáp:
– Ừ. Ban đầu anh cũng từ chối vì anh nghĩ gia đình mình không quá khó khăn, thật ra còn nhiều trường hợp khổ hơn rất nhiều. Anh không có nhiều tiền nhưng xoay sở một hai trăm triệu để làm phẫu thuật cho Nam thì vẫn lo được nên muốn nhường lại suất của Nam cho bệnh nhi khác. Nhưng bên bệnh viện nói tổ chức từ thiện này đợt này chọn lọc và hỗ trợ cho toàn bộ bệnh nhi cần phẫu thuật tim ở viện Nhi. Nghe nói tổ chức từ thiện này hoạt động khá lâu rồi, là quỹ liên kết của một số công ty lớn và những mạnh thường quân đóng góp lại, những bệnh nhi dưới sáu tuổi mắc bệnh tim không có bảo hiểm đều được hỗ trợ. Anh nghe láng máng có tập đoàn thép Vạn Thịnh và một số công ty khác nữa.
Tập đoàn thép Vạn Thịnh tôi đã nghe từ lâu, hai cháu gái của chủ tịch thép Vạn Thịnh có rất nhiều quỹ từ thiện nhất là những quỹ từ thiện liên quan đến trẻ em. Chỉ là không ngờ Nam nhà tôi lại may mắn được họ hỗ trợ tiền phẫu thuật. Nghe anh tôi nói vậy lòng tôi bỗng cũng thấy vui vui đáp:
– Ngày xưa lúc Ngọc Thịnh phát triển anh cũng có rất nhiều quỹ từ thiện dành cho những hoàn cảnh khó khăn mà. Anh còn hỗ trợ xây nhà tình thương, xây dựng và cải tạo lại làng trẻ mồ côi, hỗ trợ cho nhiều em bé mồ côi cha mẹ được đi học, cũng hỗ trợ rất nhiều trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo được chữa bệnh miễn phí. Giờ mình khó khăn may mắn lại được họ hỗ trợ, đợi bao giờ qua giai đoạn khó khăn này Ngọc Thịnh phải tham gia vào quỹ này để hỗ trợ thêm những hoàn cảnh khác anh nhỉ?
– Chỉ cần Ngọc Thịnh vượt qua khó khăn, ngoài quỹ này anh còn có rất nhiều dự án thiện nguyện cho trẻ em mồ côi, không nơi nương tựa, trẻ em có hoàn cảnh khó khăn muốn thực hiện. Thế nên cô phải cố gắng thiết kế thật tốt, thật đẹp để Ngọc Thịnh còn vực dậy được nhớ chưa?
– Tuân lệnh anh trai! Sứ mệnh cao cả này cứ giao cho em.
Nói đến đây, cả tôi và anh tôi đều cười lớn, rõ là đang trưa nắng, còn đi xe máy, nhưng tôi lại không hề cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn cảm thấy lòng ngập tràn khí thế. Hai anh em tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, trải qua biết bao khó khăn khổ cực, thế nên tôi biết cả anh tôi và tôi đều không muốn trên đời này có đứa trẻ nào như chúng tôi nữa. Anh tôi vẫn vừa lái xe vừa nói:
– À, sắp tới là giỗ mẹ, năm nay có cả chị Nhu và Nam, sức khoẻ Nam cũng ổn định rồi, chị Nhu muốn xin cho Nam được về một ngày để cùng em làm giỗ. Có gì hôm ấy anh đưa tiền để em đi chợ nhé.
– Em có tiền rồi, không cần đưa cho em đâu.
– Ừ, mà Ngọc này…
– Dạ?
– Em còn nhớ lão Huấn không?
Nghe đến anh trai nhắc tên Huấn, tôi hơi đứng tim lại, đó là lão già đã cưỡng hiếp tôi năm nào. Dù bao năm trôi qua, mỗi lần nhắc tên lão ta tôi đều cảm rùng rợn khẽ hỏi lại:
– Sao vậy anh?
– Hôm trước anh có gặp chú Sơn, chú công an phụ trách vụ án của em, chú ấy nói con gái lão Huấn hôm trước có xuống trại giam thăm lão ta, nghe nói nó muốn xin cho bố nó được giảm án từ chung thân xuống có thời hạn. Lão ta chấp hành được hai mươi năm rồi, nó muốn xin giảm xuống hai mươi lăm năm đến ba mươi năm để bố nó còn được ra tù.
Tôi run rẩy siết chặt lấy áo anh trai tôi, anh tôi liền vội vã trấn an:
– Em yên tâm, chú Sơn bảo chú sẽ làm cái đơn đề nghị, em ký vào lão ta sẽ không được giảm án đâu. Tội của lão ta to như vậy, có chết mục xương trong tù cũng không trả hết tội. Không những gây ra tội với em, còn khiến bố mẹ chúng ta chết oan ức, khiến gia đình mình tan nát, anh em mình trở thành trẻ mồ côi nên dù có dùng cách nào anh cũng không bao giờ để hắn được giảm án. Vậy nên có đợi chú Sơn hướng dẫn em sẽ ký vào. Trước kia nghe nói lão ta có vợ và hai đứa con, bao năm nay vợ con lão ta đi làm ăn xa, vợ lão cũng ly hôn từ lâu ôm hai đứa con khi ấy còn nhỏ đi tận đâu chưa từng trở về, lúc lão ta bị đi tù vợ con cũng không hề biết đến, giờ bỗng dưng đứa con gái lại xuất hiện còn xin giảm án cho bố không biết là nghĩ gì nữa. Đúng là trò cười mà! Thối nát từ bố cho đến con.
Tôi gật gật đầu, nhất định tôi sẽ ký vào đơn đề nghị, nhất định sẽ không để cho lão khốn kiếp ấy được giảm án. Những việc hắn gây ra với tôi, cả đời này tôi không bao giờ quên được. Trực tiếp cưỡng hiếp tôi, khiến anh trai tôi phải vào tù, gián tiếp khiến bố mẹ tôi chết không xuôi tay. Đừng nói là tha thứ, tôi hận đến chết! Anh trai tôi có lẽ biết tôi sợ nên không nói thêm gì, chỉ trấn an tôi rằng không cần lo, có anh và chú Sơn, bằng cách nào cũng không để lão già ấy được ra tù. Tôi biết tính anh trai tôi, chuyện liên quan đến tôi, anh nhất định sẽ bảo vệ tôi nên lòng cũng không còn thấp thỏm lo sợ nữa.
Khi tôi và anh trai đến viện chị Nhu vẫn chưa ăn cơm. Nhưng vì đã đồng ý đi ăn với Viễn nên tôi giục anh chị đi ăn còn mình thì ở trên phòng chơi với Nam. Thằng bé tuy được ra phòng thường nhưng vì hạn chế lây chéo bệnh nên anh trai thuê cho Nam phòng yêu cầu riêng. Lâu rồi mới gặp cô vậy mà Nam không hề quên, thậm chí còn nhắc mãi chuyện tôi hứa đợi nó khỏi bệnh sẽ cho đi thăm lăng Bác. Chẳng biết mồm nó dẻo giống ai, một câu gọi cô Ngọc xinh, hai câu vẫn cô Ngọc xinh khiến tôi cười không ngậm được miệng lại. Đến khi anh trai tôi và chị Nhu ăn cơm xong Nam vẫn không chịu cho tôi về, cuối cùng vì chiều theo ý thằng bé tôi phải ở lại đợi lúc nó ngủ trưa mới rời đi được. Lúc xuống đến sảnh bệnh viện tôi thấy Viễn chờ tôi ngay ở đó liền hỏi:
– Anh chờ em lâu chưa? Sao không ở ngoài xe cho mát mà vào đây làm gì?
– Cũng mới được gần một tiếng thôi chứ làm gì mà lâu?
Thấy điệu bộ của Viễn tôi biết thừa anh đang dỗi liền đưa tay túm tay anh bảo:
– Tại thằng cháu em nó cuồng cô Ngọc xinh quá, em phải dỗ nó mãi nó mới chịu ngủ để em đi đấy.
– Thằng bé này cũng cuồng cô Ngọc xinh, muốn được cô Ngọc xinh dỗ ngủ đây này.
– Thế thì đợi tối cô Ngọc xinh sẽ dỗ thằng bé này sau nhé.
Tôi vừa cười vừa nói với Viễn, khi hai chúng tôi đang định ra bãi đỗ xe thì đột nhiên thấy Vinh từ đâu đi tới. Nhìn thấy Vinh, tôi có chút sửng sốt, còn nghĩ anh vẫn đang ở thị trấn YY không ngờ lại ở đây. Nhưng tôi cũng không muốn biết lý do nên chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi cùng Viễn rời đi. Chỉ có điều còn chưa kịp đi Vinh đã tới gần tôi, nhìn thấy tay tôi vẫn nắm tay Viễn ánh mắt không cam lòng quay sang tôi nói:
– Ngọc, nói chuyện với anh một lúc.
Tôi cảm thấy giữa tôi và Vinh không còn gì để nói, còn có Viễn ở đây nữa nên đáp lại:
– Có gì mà nói chứ? Chúng ta nói hết rồi còn gì, Vinh, mong anh đừng làm phiền em nữa, em thật sự mệt mỏi lắm rồi.
Nói xong, tôi cũng nhanh chóng kéo tay Viễn đi ra. Nhưng ngay lập tức Vinh đã túm tay tôi lại giọng đầy phẫn nộ nói:
– Em nói kết thúc như thế là xong à? Anh còn chưa hề đồng ý. Ở cạnh nhau bao nhiêu năm, chuyện gì em cũng tự mình quyết định không hỏi kiến anh. Anh sẽ không chia tay đâu.
Tôi không muốn mối quan hệ của tôi và Vinh trở nên tồi tệ đến mức không thể nhìn mặt nhau, nhưng sau chia tay Vinh đeo bám tôi đến mức này thật sự khiến tôi vô cùng thất vọng và mệt mỏi. Bên cạnh tôi, Viễn trừng mắt hất tay Vinh ra rồi nói:
– Buông cô ấy ra.
Vinh thấy vậy liền trợn mắt rít lên:
– Anh là thá gì mà xen vào chuyện của chúng tôi?
Nói rồi anh ta quay sang tôi bảo:
– Vì anh ta mà em mới đòi chia tay với anh đúng không? Rõ ràng là em cố ý chia tay với anh, tất cả những khó khăn hay biến cố em nói chỉ là cái cớ. Ba năm anh chờ đợi em, tìm kiếm em để rồi lúc quay lại em lại nói tình cảm không như trước kia. Anh kiên trì vì em, vì sao em lại không thể kiên trì vì anh?
– Vinh! Em nói đến thế mà anh vẫn không hiểu à? Anh không thấy mệt mà à? Anh không mệt nhưng em thấy mệt mỏi thực sự, em xin anh đấy, buông tha cho em đi được không? Nếu không thật sự em rất hối hận vì trước kia đã từng yêu anh.
Vinh nghe tôi nói đến đây thì cười nhạt:
– Hối hận? Vì thằng mọi rợ này mà em bảo em hối hận vì yêu anh?
Tôi sững sờ nhìn Vinh hỏi lại:
– Anh nói gì?
– Anh nói vì thằng mọi rợ này mà em hối hận vì yêu anh sao?
– Anh gọi là ai mọi rợ?
– Không đúng sao? Nó là thằng thông đồng với đám bắt cóc em, giam giữ em trên núi hơn một năm trời, nó khác gì tội phạm đâu? Nếu không có nó, giờ chúng ta đã kết hôn, sinh con, loại mọi rợ đê tiện như nó mà em cũng có thể yêu được hay sao? Giám đốc công ty Lâm An gì chứ? Leo được lên đây chắc cũng dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì thôi.
Nghe đến đây, tôi bất giác thấy Viễn siết chặt tay lại, còn tôi nổi khùng gầm lên:
– Anh im mồm đi! Anh ấy không phải mọi rợ, cũng không phải kẻ buôn người. Anh đừng tự cho mình cái quyền thượng đẳng để sỉ nhục người khác. Tôi không ngờ tôi lại đui mù chọn phải anh, thực sự tôi hối hận vì từng yêu anh đấy.
Viễn thấy tôi cáu giận thì khẽ vỗ vỗ lên mu bàn tay tôi rồi quay sang nói với Vinh:
– Vì Ngọc nên tôi không thèm chấp loại như anh. Nhưng hôm nay thôi, lần sau anh còn làm phiền đến cô ấy tôi sẽ không khách khí nữa đâu.
Vinh nghe xong lao thẳng vào Viễn vừa vung nắm đấm vừa chửi:
– Không khách khí thì mày làm gì tao? Loại mọi rợ như mày có tư cách gì mà nói chuyện với tao? Đừng tưởng tao không biết mày cùng một giuộc với lũ buôn người. Ngọc, em nhìn cho rõ, đây chỉ là một lưu manh, nó không xứng với em. Không có nó thì chúng ta đã không thành ra như thế này. Thứ bẩn thỉu mạt hạng này cho em được gì chứ? Công ty của nó chắc cũng là công ty phi pháp, sạch sẽ gì mà em theo nó?
Tôi tức đến nổ phổi, định lao vào đẩy anh ta ra nhưng cú đấm chưa kịp tung ra Viễn đã nắm được lại còn bị Viễn bẻ ngược lại khớp tay. Một người chỉ ăn và học tất nhiên không đấu nổi với một người lao động chân từ nhỏ. Vinh bị Viễn túm lấy, mắt vẫn trừng trừng nhìn, định gầm gừ chửi Viễn đã lạnh lùng nói:
– Tốt nhất tự biết lượng sức mình, một lần nữa còn làm phiền đến cô ấy tao sẽ sẵn sàng bẻ gãy tay mày đấy! Thằng mọi rợ như tao không ngán ai cả đâu!
Lúc này bên ngoài sảnh có mấy người đứng nhìn. Tôi cũng không muốn làm to chuyện, dù sao anh cũng là giám đốc một công ty lớn, dù vẫn uất ức nhưng sợ anh bị ảnh hưởng nên vội vã túm tay Viễn bảo:
– Được rồi, đi thôi. Kệ anh ta!
Phía sau lưng tôi, Vinh vừa đau lại không muốn mất hình tượng bác sĩ nên chỉ đành nuốt cơn giận vào bên trong xoa xoa cổ tay rít lên:
– Ngọc, em không yêu anh cũng không sao, nhưng em yêu cái loại mọi rợ hạ đẳng như nó anh không cam tâm. Thằng khốn kiếp miền núi dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu để có được em, khiến anh và em thành ra thế này em còn đem lòng yêu nó. Em điên rồi!
– Anh còn nói câu nữa tôi sẽ không thèm can nữa đâu!
Dù sao mà nói, đọ sức thì Vinh không phải đối thủ của Viễn nên anh ta mà còn nói hay tung thêm cú đấm chỉ có thiệt nên chỉ đành gầm gừ hậm hực trong cổ họng. Lúc tôi và Viễn lên đến xe, tôi mới khẽ nói:
– Anh đừng để ý mấy lời anh ta nói. Anh không phải mọi rợ, cũng không phải loại hạ đẳng.
– Em lo anh buồn à?
– Vâng.
– Ngốc! Buồn gì chứ? Thấy em bảo vệ anh anh vui còn chẳng hết. Suốt hơn ba năm từ khi gặp em, đây là lần đầu em bảo vệ anh đấy.
Thấy Viễn không ngậm được mồm lại, cười ngây ngốc tôi khó hiểu hỏi:
– Anh vui lắm à? Bị người ta chửi còn vui được.
– Vui chứ, người ta nói gì kệ người ta, em không nghĩ thế là anh vui.
– Niềm vui của anh đơn giản thế thôi sao? Có thế mà cũng vui được?
– Chỉ cần có em, được em để ý, được em quan tâm là vui rồi.
Tôi nghe xong thì bất lực không biết nói gì chỉ lén quay đi cười thầm. Đúng là đồ ngốc mà! Vì buổi chiều tôi còn làm việc nên địa điểm đi ăn của tôi và Viễn là một nhà hàng gần công ty Ngọc Thịnh. Nhà hàng khá đông, chiều tôi phải đi sớm nên tôi vào đặt chỗ và gọi món trước còn Viễn tìm chỗ đỗ xe. Cũng may vào đến nơi nhà hàng còn một bàn duy nhất, gọi món xong tôi ngồi lướt điện thoại chờ Viễn. Khi đang xem mấy bản tin trên facebook đột nhiên tôi nghe tiếng con Dung cất lên:
– Ồ! Trùng hợp thật, hôm nay mày cũng đi ăn ở đây sao?
Tôi nghe tiếng nó liền ngước lên, trong lòng thầm chửi hôm nay là ngày khốn kiếp gì không biết. Nhìn thấy nó, tôi cũng không thèm bận tâm chỉ coi như gặp chó dại nên không thèm đáp. Chỉ có điều con điên này không tha cho tôi, thấy tôi không đáp thì lộ bộ mặt thật, sừng sổ hỏi tôi:
– Này, mày nói gì với anh Vinh để anh ấy xin bố anh ấy cho tao đi biệt phái ở tận Quảng Ninh hả?
Tôi nghe xong thì cười hả hê đáp lại:
– Bố anh ấy cho mày đi biệt phái à? Chắc báo ứng của mày đến rồi đấy! Tận hưởng đi.
Nó thấy tôi cười liền lớn giọng nói:
– Tao và mày là bạn thân, tao đã ngủ cùng anh Vinh, có thể còn mang thai con của anh ấy, mày còn định cướp người yêu của tao?
Tiếng nó nói rất lớn, mọi người trong bàn ăn nghe xong thì quay sang nhìn. Có người còn chỉ trỏ nói tôi là loại bạn không ra gì, có người lại nói tôi vô đạo đức đến người yêu của bạn thân cũng cướp, có người nói tiếp người ta biết đâu mang thai, định cướp cả bố của con người ta thật vô học. Nhưng tôi cũng không vừa đứng lên cười lớn:
– Cướp? Tao cướp hay mày cướp? À mà thôi để tao chúc phúc cho mày và anh ấy nhé.
Không đợi nó đáp, tôi ngay lập tức vung tay tát bốp một phát vào mặt nó. Cái tát to và vang đến nỗi tất cả những lời đang bàn tán cũng im bặt. Con Dung bị tát bất ngờ loạng choạng ôm mặt rồi đột nhiên lao vào tôi gào lên:
– Con đĩ điếm này mày dám đánh tao, mày đã cướp người yêu tao còn định đánh tao.
Thế nhưng nó còn chưa kịp đánh tôi thì Viễn đã từ đâu xông tới. Anh túm lấy tay con Dung trừng mắt quát lớn:
– Ai cướp người yêu của cô?
Nó bị Viễn túm chặt tay thì ngước mắt lên nhìn, sau đó làm ra bộ đáng thương đáp lại:
– Cô ta cướp người yêu của tôi.
– Tôi là người yêu cô ấy, cô ấy không cướp người yêu của cô. Buông cái tay xuống trước khi tôi nổi điên lên.
Lúc này tất cả mọi người đều ngước lên nhìn Viễn, một bạn gái trẻ đi phía sau liền lên tiếng:
– Chị này chắc hoang tưởng rồi, anh người yêu chị kia đẹp trai hơn cả diễn viên điện ảnh thế này sao phải đi cướp người yêu chị làm gì? Tôi vừa thấy anh ấy còn đi con Macan, con xe ấy gần bốn tỉ lận. Người yêu người ta vừa giàu vừa đẹp, cần quái gì đi cướp người yêu chị.
Mấy người trong cửa hàng nghe xong thì ồ lên, những lời chỉ trích ngay lập tức chuyển sang hướng con Dung. Nó nghe xong cũng sửng sốt nhìn Viễn dường như không thể tin nổi, lại nhìn lên cổ tay trái đeo đồng hồ hàng hiệu của Viễn rồi hỏi:
– Anh là người yêu nó sao? Anh nghĩ sao mà yêu loại này?
– Không yêu cô ấy chẳng lẽ yêu cô?
Con Dung nghe vậy thì chớp chớp mắt đáp:
– Tất nhiên là không, tôi không phải cái loại ai cũng yêu được!
Viễn liền cười nhạt châm biếm:
– Nhà cô không có gương à? Có cần tôi mua cho một cái không? Loại đàn bà có thể lên giường với người yêu của bạn thân tôi không với nổi.
Tôi suýt cười thành tiếng còn con Dung thì tức đến độ thổ huyết, lại thêm đám người bên ngoài bắt đầu bắt đầu dùng những từ ngữ khó nghe để chỉ trích nó. Nhưng nó nhanh chóng bình tĩnh nhìn Viễn nói:
– Này, anh đẹp trai, anh yêu nó thế biết gì về nó không? Anh có biết từng sống với một người đàn ông trên núi hơn một năm trời, còn có con với người ta không? Loại dơ bẩn như vậy vẫn có thể yêu đương sao? Anh đẹp trai, còn giàu có thiếu gì gái mà phải yêu đứa không sạch sẽ, mạt hạng như nó.
Đám đông bên ngoài xem kịch hay lại ồ lên, còn Viễn rất bình thản hỏi:
– Thật sao?
– Thật!
– Thế cô biết người đàn ông đó là ai không?
– Tôi không biết, chỉ biết đó là một gã miền núi thô kệch bẩn thỉu ngu ngốc.
– Có muốn biết người đàn ông đó là ai không tôi cho cô biết.
Con Dung nhìn Viễn nghi hoặc hỏi lại:
– Là ai?
Viễn lúc này thu lại toàn bộ nụ cười trên môi, hít một hơi sâu, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn con Dung gằn từng chữ:
– Là ông mày đây! Cút!
***
Lời tác giả: chương này vừa hay vừa dài nha các chị. Đang đến đoạn gay cấn thì lại cuối tuần, nhưng nếu chương này trên 5.k l.ike, 1000cmt thì em sẽ không nghỉ nha. Còn nếu không đủ hẹn mọi người thứ 2.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!