Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1000


Ánh Trăng Nào Đẹp Bằng Em


Phần 21


Đầu tuần em lại xin t.ương t.ác cao vút nha chị em ơi.
——————-
Con Dung nhìn Viễn, hoàn toàn sững sờ, cả cơ thể nó gần như bất động. Gương mặt nó ngập tràn sự kinh ngạc, sửng sốt, không thể nào tin nổi. Mấy người bên ngoài nhìn nó bắt đầu chửi rủa:
– Nói người ta vô đạo đức nhưng mình đã không có đạo đức còn vô liêm sỉ.
– Đã cướp người yêu của người ta còn đến nói lý, giờ bị người yêu mới của người ta làm cho bẽ mặt, sướng đời chưa?
– Bạn thân gì cái loại này, may mà đây là người đàn ông sống cùng cô gái kia từ trên núi, nếu không con hồ ly kia chắc sẽ dùng những từ ngữ bẩn thỉu để hạ thấp danh dự, tự trọng của người ta. Vậy mà dám nói hai chúng ta là bạn thân, thân này chắc thân dậu tuất hợi.
– Cô gái kia còn hiền chán, là tôi không phải tát đâu mà phải dùng bánh xe bò tông thẳng vào háng nó mới thấy xứng đáng.
– Đấy, cướp bạn trai của người ta cuối cùng người ta lại được gặp người đẹp trai, giàu đỉnh luôn. Mà cô gái kia cũng xinh đẹp cơ, đây mới gọi là xứng đôi vừa lứa, còn kia thì gọi là tra nam tiện nữ.
– Bảo anh đẹp trai kia cho cô ta tiền mua gương để soi lại cái bản mặt cô ta, tiện mua luôn cái dũa để dũa lại cái nết luôn chứ đã xấu người còn xấu tính ai chơi? Hay chúng mình góp tiền vào từ thiện cho cô ta nhỉ, dù sao cô ta cũng đáng thương, khuyết tật nhân cách thế này giúp đỡ chút cũng được.
Tôi cố nín nhịn không dám cười, còn phải cố nín nhịn không đè Viễn ra hôn ngay trước đám đông. Bình thường anh luôn ôn nhu, dịu dàng, đối với người khác cũng điềm đạm, dễ mến thế nhưng thực ra tôi biết anh chỉ ôn nhu lúc cần ôn nhu chứ khi anh đã nổi điên nổi khùng thì có trời cũng không cản được. Bạo lực dư luận ban đầu chĩa vào tôi nhưng nhờ Viễn mà giờ chuyển sang con Dung. Gương mặt nó hết tái xanh lại chuyển đỏ ửng. Hai chân nó lùi lại, nhìn ánh mắt sắc như dao của Viễn không nói gì nữa chỉ cúi đầu bỏ đi. Thế nhưng còn chưa ra đến cửa thì ai đó đã hắt cốc nước vào nó chửi:
– Đồ đàn bà đê tiện. Tao ghét nhất mấy con tiểu tam.
Nó bị hắt nước vào thì khựng lại, cả người nó ướt sượt như mưa, có người còn ném quả cà chua vào mặt nó rồi bảo:
– Về nhớ thay cái nết đi nhé!
Có lẽ chưa bao giờ nó phải chịu cảnh nhục nhã thế này, hai tay run lên bần bật. Nhưng tôi lại chẳng hề thấy đáng thương chút nào, đây là tự làm tự chịu. Nếu như nó không đến cà khịa tôi thì chắc đã không phải rước nhục vào thân thế này. Đến khi nó đi khuất, mọi người trong nhà hàng vỗ tay khen Viễn:
– Cậu đẹp trai, cậu làm tốt lắm, bảo vệ người mình yêu như thế mới xứng đáng là đàn ông.
– Hai người phải thật hạnh phúc nhé.
– Chúng tôi chúc phúc cho hai người.
Tôi cười ngây ngốc đến nỗi đỏ cả mặt, còn Viễn thì lễ phép cảm ơn lời chúc phúc đó. Giây phút ấy tôi cũng chủ động đưa tay xuống siết chặt lấy bàn tay thô ráp của anh, muốn cảm ơn nhưng không nói được chỉ cúi xuống lén thơm một cái vào cánh tay anh rồi thì thầm:
– Tối nay cô Ngọc xinh sang ngủ cùng bé Viễn nhé.
Viễn nghe xong thì tủm tỉm cười, sau đó hắng giọng nói nhỏ:
– Không phải tối nay mà tối nào cũng thế.
– Đồ tham lam!
– Không phải do em tự nói sao? Em nói muốn bao nuôi cả đời mà.
Tôi nghe đến đây, sợ mọi người nghe thấy liền đưa tay bịt miệng Viễn rồi đáp:
– Không cần nói nữa. Tối nào em cũng qua, được chưa?
– Được rồi, phải thế mới ngoan.
Ăn xong, Viễn đưa tôi về Ngọc Thịnh còn anh thì về nhà nghỉ ngơi. Tôi ở Ngọc Thịnh cố gắng hoàn thành bản vẽ nên đến tối mịt mới về. Anh trai tôi vào viện với Nam trước, tôi về nhà dọn dẹp qua nhà rồi mới gọi Viễn đón. Tối nay hai chúng tôi không ra ngoài ăn mà tự nấu cơm ở nhà ăn. Viễn tuy ở một mình nhưng nhà rất gọn gàng, sạch sẽ. Lúc ăn cơm tôi hỏi anh:
– Anh bận như vậy bình thường ăn cơm thế nào?
– Trước kia thì ăn cơm bụi, sau này mua được nhà thì có thuê giúp việc theo giờ. Chiều cô giúp việc cứ nấu cơm xong là về, anh về lúc nào ăn lúc đó.
– Về muộn cơm không phải sẽ nguội sao?
– Nguội cũng không sao cả, trải qua nhiều khó khăn nên anh cũng không câu nệ chuyện ăn uống. Miễn có cơm ăn ngày hai bữa là được rồi.
Tôi nhìn Viễn, anh không phải con trai nhà giàu, sinh ra cũng không phải ngậm thìa vàng, để có được sự thành công hôm nay, có được xe, được nhà, có công ty phát triển rực rỡ là một sự nỗ lực phi thường. Nghĩ đến những lời hôm nay Vinh nói lòng tôi lại trào dâng cảm giác khó chịu. Vinh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, gia đình có điều kiện nên anh ta không thể hiểu được những khó khăn mà Viễn phải trải qua.
Sống trên núi một thời gian tôi cũng biết Viễn đã bươn trải từ rất sớm để lo cho gia đình, cũng may anh là người có đầu óc, kể cả khi mới mở xưởng gỗ anh cũng rất nhanh nhạy, làm một thời gian đã có của ăn của để. Sau này khi xưởng gỗ có tiền, Lâm An đúng lúc gần sụp đổ anh đã mua lại Lâm An, một mình xây dựng lại đống đổ nát ấy thành công thế này. Mặc dù hai bộ sưu tập Ánh Trăng và Tự Do của tôi góp phần khiến Lâm An thành công hơn, nhưng rõ ràng trước đó Viễn đã xây dựng được một nền tảng rất tốt rồi. Vả lại hai bộ sưu tập đó vào tay Viễn, chứ nếu vào tay người khác chắc gì đã có sự thành công vang dội như thế. Viễn thấy tôi cứ ngây ngốc nhìn mình thì hỏi:
– Sao cứ nhìn anh mãi thế? Đừng nói là mê anh rồi nhé.
Tôi không phủ nhận gật gật đầu. Viễn thấy thế thì đi về phía tôi, hai tay luồn qua hông tôi cười đểu cáng:
– Giờ mới mê có phải muộn quá không?
– Muộn còn hơn không.
– Đúng vậy, muộn còn hơn không, nhưng có một số chuyện không thể muộn được.
– Chuyện gì?
– Chuyện này…
Bàn tay Viễn nóng rực chạm đến da thịt tôi, tôi cũng cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Tuổi trẻ tràn đầy sinh lực, lại ăn phải trái cấm sau một thời quá dài xa nhau, chúng tôi giống như những kẻ mới biết yêu và nếm được mùi gió xuân, cứ thế quấn quít, tưởng chừng như thế giới này chỉ là của hai người. Phòng khách nhà Viễn rất rộng, sofa lại êm, tôi bị anh kéo lên trên đó, triền miên những đợt ái tình không dứt. Trước kia tôi chưa từng cảm nhận được, giờ mới biết hoá ra tôi không hề bài xích cảm giác làm tình cùng Viễn, ngược lại khi chìm trong những khoái cảm ấy mới thấy con tim rung động mãnh liệt.
Những ngày tiếp theo Viễn đi làm trở lại, tôi cũng tập trung để thiết kế bản vẽ cho xong. Sáng tôi ra công ty, trưa vào thăm cháu tối sang biệt thự của Viễn. Không dính vào thì thôi, dính đến con quỷ tình yêu lại không dứt được ra. Mặc dù tôi đã hai mươi tám tuổi nhưng vẫn sợ anh trai tôi phát hiện mình lén lút yêu đương với Viễn, cũng chưa muốn công khai mối quan hệ này nên tối nào cũng phải đợi anh tôi lấy đồ xong mới dám đi. Vả lại thực sự tôi cũng nghĩ tôi và Viễn cứ yêu đương thế này đã, tương lai còn dài lắm chẳng nói trước được điều gì nên đến đâu hay đến đấy. Dù sao thì cả hai đều chẳng có lời gì hẹn ước, ở nơi phồn hoa này cũng không giống trên núi, tôi chưa dám nghĩ quá nhiều. Cũng may thời gian này Vinh không hề làm phiền đến tôi, không rõ là anh ta sợ Viễn hay đã nghĩ kỹ lại mọi chuyện. Dù sao tôi cũng mong anh ta thông suốt lại.
Một chục ngày sau đó là đến ngày giỗ mẹ tôi, sáng anh trai tôi đưa chị Nhu và Nam về căn biệt thự để cùng tôi làm giỗ cho mẹ. Bản vẽ tôi đã thiết kế xong nên giao lại cho anh trai tôi từ vài ngày trước. Để kịp tiến độ nên anh tôi gần như ngày đêm đều ở công ty làm việc đến ngay cả ngày giỗ mẹ anh cũng phải chạy ra công ty từ sớm. Cũng may chuyện giỗ chạp chị Nhu rất thành thạo, hai chị em tôi nấu nướng nhoắng cái là xong. Đến chiều khi anh trai tôi xong việc, anh mới chở tôi ra mộ bố mẹ thắp cho bố mẹ và Đông Đông môkt nén hương. Lúc đứng trước mộ, không biể là nhớ mẹ hay khói hương bay lên mà mắt tôi đỏ ửng. Anh trai tôi dọn cỏ trên lăng mộ của bố mẹ, của Đông Đông xong thì bảo tôi:
– Lát chú Sơn có đến nhà ăn cơm, chú lên thăm cháu ngoại nên anh mời chú qua luôn.
Tôi gật đầu, đợi hương cháy hết hai anh em tôi mới trở về nhà. Lúc về đến sân chú Sơn cũng đến. Cũng phải rất lâu rồi chúng tôi không gặp chú Sơn, có lẽ là năm sáu năm gì đó. Chú Sơn là người phụ trách vụ án của tôi hai mươi năm về trước, lúc ấy chú vô cùng phẫn nộ trước hành vi đê tiện của gã đàn ông kia nên đã giúp đỡ gia đình chúng tôi rất nhiều. Sau này khi bố mẹ chúng tôi mất, chú cũng thi thoảng giúp đỡ anh em tôi chút tiền bạc, nhưng gia đình chú cũng khó khăn, vợ bệnh tật lại nuôi hai đứa con nhỏ, một mình chú cáng đáng nuôi cả gia đình nên không thể giúp được nhiều. Có điều với anh em tôi thì chú Sơn và cô chủ nhà trọ vẫn là ân nhân của chúng tôi, thế nên ngoài Duy là con cô chủ nhà trọ được anh tôi tạo điều kiện cho học hành thì con gái chú Sơn ngày ấy cũng được anh trai tôi giúp xin vào một công ty khá tiếng tăm. Cô bé ấy cũng rất biết phấn đấu, vài năm đã lên được chức phó phòng, gia đình chú Sơn tình hình kinh tế cũng được cải thiện hơn rất nhiều. Lúc mấy chú cháu vào đến trong nhà, chú Sơn thắp cho bố mẹ tôi nén hương rồi lấy mấy tờ giấy đưa cho tôi bảo:
– Hôm trước chắc thằng Thịnh cũng nói rồi, con gái lão Huấn làm đơn xin giảm án cho bố nó, nhưng với loại người đó không tử hình được thì cũng không nên thả ra ngoài xã hội lại hại đến nhiều cháu nhỏ khác. Chú đã đánh đơn đề nghị sẵn, cháu đọc xong thì ký vào, tất cả giấy tờ xác nhận năm ấy cháu bị ảnh hưởng tâm lý trong hồ sơ vẫn giữ, kể cả chuyện bố mẹ cháu mất cũng là hắn gián tiếp gây ra nên hắn sẽ không thể được giảm án đâu.
Tôi nhận lấy giấy tờ chú Sơn đưa cho, đọc một lại loạt những tội ác của gã đàn ông đấy toàn thân vẫn run lẩy bẩy. Đến khi ký xong tôi vẫn vô thức túm áo anh tôi hỏi:
– Vì sao đứa con gái lại xin giảm án cho ông ta vậy chú? Bao nhiêu năm nay cháu chưa từng thấy nhắc đến vợ con ông ta..
– Vợ con lão ấy bỏ Quảng Ninh đi mấy chục năm nay rồi, từ khi hai đứa con còn bé tí khi lão chưa vào tù rồi, bao nhiêu năm lão đi tù cũng đã bao giờ quay về thăm đâu? Hồi đó vợ lão ta có lẽ sợ ảnh hưởng nên yêu cầu giữ kín toàn bộ thông tin về hai đứa con, vả lại đã ly dị rồi vợ lão không muốn liên quan gì, để bảo vệ hai đứa con trước búa rìu của dư luận bà ấy có lẽ đã làm đủ mọi cách nên cũng không ai rõ tung tích của vợ con lão. Chắc bây giờ đứa con gái lớn rồi mẹ nó mới cho biết chuyện, bố có gây ra tội ác gì thì vẫn là bố nó, máu mủ ruột thịt có lẽ không bỏ được nên nó mới làm đơn giảm án.
– Chú ơi, liệu ông ta có được ra tù không ạ? Cháu…
Nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong mắt tôi chú Sơn khẽ trấn an:
– Không sao đâu cháu, không cần lo, có đơn đề nghị của cháu, chú cũng sẽ cố gắng dùng mọi khả năng để hắn không được giảm án.
– Vâng, cháu cảm ơn chú.
Anh trai tôi lại nói:
– Chú, nếu người nhà họ muốn xin thông tin của Ngọc thì mong chú giúp anh em cháu giữ bí mật. Chuyện qua lâu rồi cháu không muốn ảnh hưởng đến em cháu, cũng sợ người nhà họ cầm thú giống lão ta lại làm ra những chuyện bẩn thỉu để trả thù.
– Chuyện này trước kia bố mẹ cháu còn sống đã đề nghị rồi nên cháu yên tâm. Hồi ấy vì sợ tương lai của cháu bị ảnh hưởng nên một số hồ sơ còn phải làm giả, hồ sơ vụ án cũng được bảo mật. Vả lại mấy chục năm nay người ta không quay trở lại, ly dị lâu rồi nên xem như lão ta không có vợ con gì. Nay đứa con gái đột ngột xuất hiện mới nhớ ra lão có vợ con ấy chứ. Chỉ là giờ chú về hưu rồi, năm ấy vợ con lão ấy bỏ đi quá lâu, cắt đứt hết, cắt cả khẩu và giấy tờ nên chú còn chưa tìm hiểu được vợ con lão đang ở đâu, làm gì, rất có thể đã thay tên đổi họ từ lâu rồi cũng nên.
Mặc dù biết chú Sơn sẽ cố gắng hết sức giúp tôi, mặc dù chuyện cũng đã qua quá lâu rồi nhưng tôi vẫn thấy lòng bất an. Đến tận tối muộn ăn cơm xong, chú Sơn trở về tôi nằm trong phòng vẫn thấy mơ hồ sợ hãi. Có lẽ bởi nỗi đau gã đàn ông đó gây ra cho tôi và gia đình quá lớn, có lẽ dù có chết đi tôi vẫn luôn ghi nhớ nó nên chỉ cần một lời nhắc lại cũng khiến tôi đau đớn và kinh hoàng đến tận xương tuỷ. Khi còn đang suy nghĩ miên man thì Viễn gọi đến, vừa nhấn nút nghe đã thấy anh bán than:
– Hôm nay ở nhà trống trải quá, anh mãi không ngủ được.
Tôi bật cười:
– Trước kia anh ngủ thế nào giờ cứ ngủ thế ấy, có gì đâu mà không ngủ được.
– Em giả vờ không hiểu ý anh đúng không?
– Ý anh là gì?
– Là không có em anh không ngủ được chứ gì nữa?
Mặc dù lòng tôi lại thổn thức rồi, nhưng tôi vẫn đáp:
– Này giám đốc Viễn, anh cũng phải cho em chút không gian riêng tư chứ. Anh trai và chị dâu em ở nhà, em không thể sang ngủ cùng anh được đâu.
– Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
– Hai mươi tám, sao thế?
– À, tại nghe em nói chuyện anh ngỡ em mới chỉ mười tám tuổi. Mười tám tuổi giờ cũng không ai thèm quản nữa rồi, hai mươi tám tuổi không yêu đương hẹn hò, anh trai em còn muốn đá đít em ra khỏi nhà để có không gian riêng tư cho anh ấy và chị dâu ấy chứ.
Tôi nghe xong mới biết Viễn cà khịa mình tức đến nghẹn cổ họng. Đầu dây bên kia Viễn lại nói:
– Không sang ngủ cùng anh cũng được, nhưng gặp anh một lúc đi.
– Cả ngày hôm nay em đứng nấu nướng rồi lại ra mộ mẹ thắp hương giờ chân đau ê ẩm chẳng muốn đi đâu cả.
– Em không cần đi, anh bế em. Em chỉ cần ra đến cổng thôi.
Viễn đã nói như vậy, tôi cũng không có cách nào từ chối, cuối cùng chỉ đành dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài. Anh trai, chị Nhu và Nam giờ vẫn đang cùng nhau chơi ngoài phòng khách. Tôi kiếm đại lý do đi xem phim cùng bạn rồi vội vã đi. Chẳng biết Viễn chờ tôi từ lúc nào mà vừa ra đến cổng đã thấy xe của anh đỗ ở đấy. Lên xe, Viễn đã cúi xuống hôn tôi một cái rồi mới lái xe về nhà anh. Ban đầu tôi tưởng anh đưa tôi về nhà anh là muốn quấn quýt trên giường, không ngờ lúc sang đến nơi đã thấy anh chuẩn bị sẵn một chậu nước thảo dược ấm đặt ngay sofa rồi bảo tôi:
– Ngồi xuống đi, anh massage chân cho em.
Tôi nhìn thấy chậu thảo dược thì kinh ngạc hỏi:
– Anh chuẩn bị từ lúc nào thế?
– Từ lúc gọi điện cho em rồi. Hôm qua em nói hôm nay giỗ mẹ em, anh trai em thì bận như vậy, anh đoán chắc kiểu gì em cũng phải đi chợ nấu nướng, cả ngày đứng chân sẽ rất mỏi, mà tính em lười biếng chắc sẽ không tự nấu nước ngâm chân đâu.
Tôi nghe xong vừa xấu hổ, vừa xúc động, lại nghĩ giờ anh đã là một người đàn ông thành đạt, bận trăm công nghìn việc còn đi nấu nước ngâm chân cho tôi thực lòng vô cùng áy náy. Có điều anh chẳng bận tâm, kéo tôi ngồi xuống, ngón tay thô ráp luồn qua từng kẽ ngón chân tôi nhẹ nhàng xoa bóp. Nước thảo dược này thực sự rất tốt, mấy ngày ở viện tôi ngâm chân cũng không hề đau nhức nữa. Anh vừa massage cho tôi vừa nói:
– Mà sắp tới em định thế nào?
– Định thế nào chuyện gì cơ ạ?
– Chẳng phải cháu em sắp phẫu thuật tim đó sao, sau phẫu thuật chị dâu và cháu em kiểu gì chẳng về biệt thự của anh trai em sống. Bà cô già như em định ở mãi đó sao?
– Xuỳ! Ai là bà cô già chứ? Nhà em rộng thế, có tận năm phòng ngủ, chị dâu em có đẻ thêm vài đứa vẫn thoải mái, anh không cần lo.
– Nhà em có chục phòng thì vẫn phải lo, em nghĩ xem anh trai và chị dâu em cũng cần không gian riêng tư. Nếu em lấy chồng, em muốn vợ chồng con cái em ở chung với em chồng của em không?
Viễn hỏi đến đây, tôi bất giác nghĩ đến cái Phương. Tất nhiên câu trả lời là không. Mặc dù tôi không giống cái Phương, tôi rất quý chị Nhu, cũng không cuồng anh trai đến điên rồ như cái Phương nhưng tự dưng nghe Viễn hỏi tôi vẫn có chút lấn cấn. Ban nãy ra ngoài nhìn ba người họ chơi đùa tôi cũng thấy mình hơi thừa thãi một chút. Viễn lại nói:
– Đến đây ở cùng anh!
Nói dông nói dài một lúc cuối cùng mục đích chính vẫn là muốn tôi ở cùng. Tôi bật cười hỏi lại:
– Em nói thế nào với anh trai em được?
– Thì cứ nói là em có người yêu rồi, muốn dọn ra sống cùng người yêu.
– Anh trai em sẽ hỏi người yêu em là ai?
– Cứ nói thật thôi, anh biết em ngại chuyện ở trên núi, nhưng tình cảm là của hai người. Nếu em nhất quyết chọn anh, anh trai em chắc chắn sẽ phải tôn trọng quyết định của em. Chuyện này cũng đâu giấu mãi được.
Tôi biết chuyện này không giấu mãi được, chỉ là giờ tôi vẫn cảm thấy chưa phù hợp để nói với anh tôi nên sau một hồi suy nghĩ liền đáp:
– Đợi cháu trai em mổ, đợi Ngọc Thịnh ổn ổn rồi tính tiếp nhé.
– Ý em là anh phải nhanh chóng dốc sức giúp đỡ Ngọc Thịnh đúng không?
– Chứ còn gì nữa.
Viễn bật cười, vẫn ngồi dưới chân tôi xoa bóp từng ngón chân rồi hỏi tiếp:
– Anh trai em hơn em mấy tuổi?
– Hơn em tám tuổi.
– Anh trai thương em nhiều lắm nhỉ, đến ngay cả tên công ty cũng ghép tên của hai anh em lại.
Tôi gật đầu:
– Bố mẹ em mất từ khi em còn nhỏ, hai anh em nương tựa vào nhau sống. Anh trai em làm đủ nghề để nuôi em khôn lớn, thay phần bố mẹ lo cho em. Anh ấy thương và lo lắng cho em nhiều lắm. Lúc em bị bắt cóc ở trên núi, anh ấy bỏ bê hết tất cả để đi tìm em. Mà anh trai nào chẳng thương em gái, giống như anh thương cái Phương vậy thôi.
Nghe tôi nhắc đến cái Phương nét mặt Viễn hơi sầm lại, sau đó anh bảo:
– Phương nó không giống em, không phải là đứa em gái hiểu chuyện. Thương thì có thương, nhưng có những chuyện nó làm cả đời anh sẽ không bao giờ tha thứ được. Mặc dù nó là em gái ruột của anh nhưng thực sự… nó làm ra quá nhiều chuyện không thể chấp nhận nổi.
Tôi biết chuyện không tha thứ, không chấp nhận được là chuyện gì. Viễn là người thông minh, anh chắc chắn biết rõ năm ấy vì sao tôi rời đi, anh chắc chắn biết rõ cái Phương đã làm gì nên dù tôi rời xa anh, dù khi quay lại Đông Đông đã mất anh cũng không oán trách hay tra hỏi nửa lời. Câu chuyện trở nên không vui, tôi cũng không muốn đào sâu thêm nên hỏi anh:
– Bố mẹ anh ở trên núi có khoẻ không, còn chị Trang, anh Dương, hai người họ đã có con chưa?
– Họ có con rồi, đứa bé được hơn một tuổi rồi.
Nghe vậy, tâm trạng tôi bỗng có chút vui mừng hỏi lại:
– Thật sao? Là con trai hay con gái?
– Là con trai.
– Hai người họ chắc vui lắm nhỉ, hồi em ở trên núi chị Trang luôn ao ước có một đứa con. Giờ đúng là toại nguyện rồi.
Khi tôi nói đến đây Viễn bỗng ngước lên nhìn tôi, nặng nề nói:
– Chị Trang mất rồi!
Lời nói vừa dứt, tôi cũng tưởng như sét đánh ngang tai còn không tin nổi hỏi lại:
– Anh nói gì cơ?
– Chị Trang, chị ấy mất rồi. Chị ấy bị nhau tiền đạo, lúc sinh đứa bé băng huyết nên đã mất.
Đầu óc tôi bỗng trở nên tê liệt, trong phút chốc lồng ngực cũng quặn lên. Không phải tôi không tin nổi mà tôi không muốn tin. Thời gian tôi sống trên núi, ngoài mẹ Viễn thì người đối xử tốt với tôi là chị Trang. Vợ chồng anh chị ấy hiếm muộn, khó khăn lắm mới có được đứa con, vậy mà vừa sinh con ra không kịp thấy mặt con đã từ giã trần thế này. Lúc này tôi cũng sực nhớ đến lời Vinh nói, lại nhớ đến chuyện Viễn mua cơm ở viện nhi. Người mà Vinh nhắc đến rốt cuộc lại là chị Trang. Tôi không muốn khóc, nhưng cơn đau từ đâu như dội đến, đôi mắt ầng ậc nước, nghẹn ngào hỏi:
– Đứa bé ấy giờ sống trên núi sao? Có phải đợt vừa rồi viêm phổi nằm ở viện nhi không?
– Là nó đấy. Viêm phổi nặng phải cấp cứu nhưng sau đó khoẻ mạnh về núi rồi. Anh cũng muốn đón nó xuống đây nuôi, muốn cho nó điều kiện học hành tốt nhất nhưng anh Dương không chịu. Dù sao anh ấy cũng là bố nó, vả lại chị Trang mất rồi, anh ấy cũng không muốn cho con xa mình nên anh cũng không ép. Từ hồi chị Trang mất anh Dương cũng tu chí làm ăn. Xưởng gỗ ở tỉnh anh ấy làm chủ làm ăn cũng khấm khá nên đứa bé không thiếu thốn gì, chỉ thiếu tình thương của mẹ thôi.
Bỗng dưng lại cảm thấy ai cũng đều đáng thương. Trước kia ở trên núi tôi không thích anh Dương, vậy mà giờ lại thấy thương xót vô cùng. Viễn thấy tôi khóc, nhưng anh cũng không cản, chỉ nhẹ nhàng đặt chân tôi lên đùi anh, lau sạch những ngón chân tôi rồi bôi kem vào. Sau đó anh lại đứng dậy, đổ chậu nước, đến khi ra đưa cho tôi cốc nước ép rồi nói:
– Mấy năm em đi nhiều chuyện buồn xảy ra, anh cũng không muốn nhắc nhiều đến những chuyện ấy lại gợi lại những ký ức buồn.
Viễn ngồi cạnh tôi, anh kéo tôi vào lòng, đưa ngón tay lau nước mắt cho tôi rồi nói tiếp:
– Nếu em muốn khóc to, thì cứ khóc thật to lên, có uất ức gì, đau lòng gì cứ trút ra. Trước mặt anh không cần kìm nén gì cả.
Tôi nghe Viễn nói vậy, cũng không còn kìm nén được nữa gục đầu vào vai anh khóc lớn. Hôm nay là giỗ mẹ tôi đã quá đủ đau thương rồi, giờ nghe tin này tôi thật sự thấy buồn vô hạn. Tôi thì mất con, đứa nhỏ con chị Trang thì mất mẹ, nghĩ đến cảnh những người ở lại trên núi lại thấy đau lòng. Dẫu biết rằng sinh tử vô thường, nhưng đột ngột nghe tin người mất vẫn rất khó chấp nhận. Chẳng biết tôi đã khóc bao lâu, chỉ biết khóc đến nỗi áo ngủ của Viễn thấm đầy nước mắt của tôi. Sau cùng mệt quá Viễn bế tôi vào phòng, bàn tay thô ráp của anh chạm lên má tôi khẽ nói:
– Được rồi, ngoan, không khóc nữa nhé.
Tôi vùi mặt vào lòng anh, thiếp đi lúc nào chẳng hay. Cả đêm ấy hai chúng tôi không làm gì, Viễn chỉ ôm tôi ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Sáng hôm sau tôi đến công ty với đôi mắt sưng mọng. Anh trai tôi thấy tôi cả đêm qua không về thì hỏi:
– Đêm qua em ngủ ở đâu vậy?
– Em xem phim với bạn, sau đó ngủ luôn ở nhà bạn.
Dù sao tôi cũng lớn rồi, hai năm trước còn ở nước ngoài nên anh tôi cũng không gặng hỏi sâu. Ngồi một lúc bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh trai tôi vừa mở cửa thì Duy đã nói:
– Anh Thịnh, giám đốc công ty Lâm An đến xem tiến độ làm việc của bên mình thế nào.
Sáng nay Viễn đưa tôi Ngọc Thịnh không thấy anh nói gì, giờ anh đột ngột xuất hiện ở công ty tôi có chút ngỡ ngàng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có gì là lạ, Ngọc Thịnh và Lâm An hợp tác, dự án là Lâm An cho, dù anh có tin tưởng anh em tôi thế nào cũng vẫn phải đến xem công nhân làm việc ra sao. Tôi cũng lẽo đẽo theo anh trai tôi ra ngoài, lúc nhìn thấy Viễn tôi không dám đối diện thẳng chỉ núp sau lưng anh tôi. Rõ ràng xét về công việc thì Lâm An trên cơ Ngọc Thịnh, Viễn còn đang là người giúp đỡ chúng tôi. Thế nhưng anh không hề làm ra vẻ bề trên đi ban phát sự giúp đỡ, thậm chí lúc gặp anh trai tôi anh còn chủ động đưa tay ra bắt trước. Ra đến xưởng, anh trai tôi và Viễn trực tiếp vào kiểm tra công nhân làm việc. Đối với công việc anh trai tôi rất cẩn thận, thế nên sau một hồi xem xét Viễn nói:
– Vải và đệm bọc sofa chất lượng rất tốt, tủ, giường bàn trà vật liệu cũng ổn, giờ chỉ đôn đốc công nhân làm việc để kịp tiến độ. Tốt nhất là xong trước tháng mười để vận chuyển mang lên núi còn lắp đặt. Khách sạn sẽ hoạt động vào tháng mười một, năm nay dự báo có tuyết nên khả năng khách du lịch sẽ đến đông, bên anh cố gắng hoàn thiện nhé!
Anh trai tôi gật đầu đáp:
– Tôi cũng đang cố gắng đốc thúc anh em làm ngày làm đêm. Tháng mười chắc chắn sẽ xong để mang lên núi.
– Lâm An còn một dự án khách sạn dưới Hạ Long vẫn đang thi công. Tôi cảm thấy bạn thiết kế bên Ngọc Thịnh rất có tâm huyết, bản thiết kế vừa rồi cũng cực kỳ có hồn và phù hợp với dự án khách sạn trên núi. Thế nên tôi muốn đợt này xuống Hạ Long sẽ đi cùng bạn thiết kế của Ngọc Thịnh để bạn ấy thử thiết kế nội thất cho khách sạn Hạ Long. Nếu như phù hợp thì sau khi bên Ngọc Thịnh hoàn thiện dự án khách sạn trên núi chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.
Nói đến đây Viễn hơi liếc mắt nhìn tôi, mặc dù anh trai tôi không hề biết đến mối quan hệ của tôi và Viễn nhưng tôi vẫn chột dạ cúi đầu xuống. Anh trai tôi không hề để ý thái độ của tôi chỉ mừng rỡ nói:
– Nếu được vậy thì tốt quá. Cảm ơn giám đốc Viễn rất nhiều. Bao giờ thì mình sẽ xuống Hạ Long ạ?
– Ngày mai đoàn chúng tôi sẽ xuống, không biết bạn thiết kế của Ngọc Thịnh có rảnh để đi cùng được không? Có lẽ chỉ đi một hai ngày gì đó thôi.
Tôi không kịp đáp anh tôi đã trả lời:
– Đi được chứ, giám đốc Viễn, cảm ơn cậu đã ưu ái bên Ngọc Thịnh chúng tôi. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu được thì chúng tôi mời cậu ăn cùng chúng tôi bữa cơm.
– Tôi nhận lời ăn cơm với Ngọc Thịnh nhưng để lúc khác nhé. Anh cứ đôn đốc anh em làm việc sớm, đợi hoàn thiện chúng ta sẽ ăn cùng nhau một bữa.
Ngọc Thịnh giờ đang phải chạy đua với thời gian, anh trai tôi cũng đồng ý với Viễn nên bữa cơm quyết định đợi hoàn thiện xong mới cùng nhau đi ăn. Đến lúc Viễn đi về, anh trai tôi mới nhìn tôi cười nói:
– Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau về nghỉ ngơi chuẩn bị mai đi xuống Hạ Long.
– Tận ngày mai mới phải đi, anh gấp gáp gì chứ?
– Nhìn mắt em đỏ mọng lên kìa, hôm qua xem phim muộn quá không ngủ được giờ phải ngủ để còn làm có ý tưởng thiết kế. Không hiểu sao Lâm An lại ưu ái bên Ngọc Thịnh chúng ta thế nhỉ?
Tôi cười đáp lại:
– Tại em gái anh giỏi chứ tại sao nữa.
– Thôi đi cô nương, khiêm tốn bao nhiêu cũng không thừa.
Tôi xuỳ một tiếng rồi dò xét hỏi anh tôi:
– Anh thấy giám đốc Lâm An đó là người thế nào?
– Anh thấy cậu ta rất giỏi, thông minh, đúng kiểu tuổi trẻ tài cao lại hoà nhã, điềm đạm cũng rất khiêm nhường chứ không hống hách như nhiều người giỏi khác. Nghe nói cậu ta cũng xuất thân nghèo khó, là người miền núi có được sự nghiệp hôm nay chắc hẳn phải nỗ lực phi thường, là người rất đáng ngưỡng mộ.
Thấy anh trai tôi nói vậy, tôi cũng thấy có chút tự tin hơn, nhưng bản thân vẫn chưa muốn công khai gì mà chỉ nói:
– Em với Vinh kết thúc rồi anh ạ. Thử cho nhau cơ hội nhưng không thể tiếp tục. Mẹ anh ấy cũng không chấp nhận em, hơn nữa có một số chuyện xảy ra giữa em và anh ấy khiến mối quan hệ của em và Vinh không thể tiếp tục được.
Anh trai im lặng một lúc sau đó bảo:
– Em quyết định thế nào anh cũng đều tôn trọng. Miễn sao em không hối hận với quyết định của mình là được. Giờ thì cô nương về ăn cơm nghỉ ngơi đi, nhớ ngủ một giấc lấy sức mai còn đi Hạ Long nhé!
– Vâng, mà bao giờ Nam mổ hả anh?
– Bác sĩ hẹn lịch, năm ngày nữa cháu sẽ mổ.
– Vậy em đi Hạ Long sẽ cố gắng về sớm, em muốn cùng anh và chị Nhu chờ thằng bé từ phòng mổ ra!
Buổi trưa, Viễn đón tôi đi ăn cơm. Ngọc Thịnh được Lâm An giúp đỡ thế này tôi tất nhiên không thể nào không cảm ơn anh một lời. Vì chiều Viễn còn phải đi tiếp đối tác nên ăn cơm xong chúng tôi định về luôn. Có điều trong lúc chờ Viễn lấy xe tôi gặp mẹ Vinh cũng từ nhà hàng đi ra. Nhìn thấy bà, tôi có chút kinh ngạc, cảm thấy mới chỉ hơn một tháng không gặp mà bà gầy và già đi khá nhiều. Bà đi về phía tôi cười nói:
– Trùng hợp quá, cháu đi ăn ở đây sao?
Mặc dù bà đã tìm đến tôi nói không chấp nhận tôi làm con dâu, mặc dù tôi và Vinh đã chia tay nhưng tôi cũng không tỏ ra mất lịch sự mà đáp lại:
– Vâng cháu chào bác ạ.
– Dạo này… cháu và thằng Vinh có gặp nhau không?
Tôi thấy bà dò xét hỏi vậy liền thẳng thắn đáp:
– Bác yên tâm, chúng cháu chia tay rồi. Bác không cần dò xét cháu, cháu và anh ấy không quay lại nữa đâu.
Thấy tôi nói vậy mẹ Vinh có chút đỏ mặt cười:
– À! Thằng Vinh lâu nay không về nhà, bác không rõ tình hình thế nào, nó giận bác ở lỳ trong viện, hai mẹ con cũng căng thẳng. Xin lỗi cháu, bác cũng không phải muốn chia cắt hai đứa nhưng thực lòng làm một người mẹ bác khó lòng chấp nhận cháu được. Cháu đừng oán trách bác được không?
– Bác không cần xin lỗi cháu đâu ạ, kết thúc là do bọn cháu không liên quan gì đến bác cả.
Khi tôi nói đến đây xe của Viễn cũng tới. Anh dừng xe mở cửa tiến về phía tôi, nhìn thấy mẹ Vinh thì gật đầu chào rồi nói với tôi:
– Đi thôi em.
Mẹ Vinh nhìn Viễn, lại nhìn chiếc xe Macan mà Viễn đang đi thì hơi kinh ngạc, một lúc sau mới ngập ngừng hỏi tôi:
– Đây là…
– Đây là bạn trai cháu.
– Ồ! Bạn trai cháu làm gì nhỉ?
Tôi cũng không nhìn ra thái độ của mẹ anh là thế nào, mỉa mai hay kinh ngạc khi tôi và Vinh vừa cắt đứt đã tìm được người như Viễn chăng, chỉ có điều cũng không đáp lại câu hỏi riêng tư ấy cúi đầu chào rồi cùng Viễn lên xe. Tôi biết mẹ Vinh không xấu, bà chỉ quá thương con trai, là một người mẹ bà không chấp nhận tôi cũng không có gì khó hiểu, dù sao mà nói không có sự can ngăn của bà tôi và Vinh kết cục vẫn chia tay. Thế nên tôi nói không oán trách bà thực lòng là không oán trách.
Sáng hôm sau tôi cùng đoàn của công ty Lâm An xuống Hạ Long. Cao tốc Hà Nội giờ xuống đó chỉ có hơn ba tiếng đồng hồ. Lần này đoàn của công ty Lâm An nhiều người hơn, Linh vẫn chưa khỏi chân nên vẫn nghỉ, đoàn công ty Lâm An trừ anh Cường đa số toàn là những người tôi không quen. Dù tôi và Viễn đã quen thuộc đến từng tấc da thịt nhưng trước mặt mọi người công ty anh tôi vẫn phải tỏ như không có gì. Lúc xuống đến khách sạn tôi mới biết khách sạn này nằm sát ngay bờ biển. Không phải vì yêu Viễn mà tôi muốn khen, nhưng quả thực anh có mắt nhìn rất tinh tường. Một khách sạn được xây dựng trên núi cheo leo, một khách sạn được xây dựng dưới bờ biển, dù là nơi nào khung cảnh xung quanh vẫn đẹp đến mê hồn.
Tôi đứng ở dưới chân khách sạn, nhìn ra bờ biển với bãi cát trắng phau, còn nghe được tiếng sóng vỗ rì rào cùng tiếng gió vi vu bỗng càng thấy hoài niệm và nhớ nhung. Trước kia bố mẹ tôi còn sống cũng từng có một nhà hàng trên biển, anh em tôi mỗi dịp cuối tuần đều ra nhà hàng chơi hoặc phụ giúp bố mẹ. Ở đây giờ phát triển hơn trước kia rất nhiều, nhà hàng bè nổi trên biển vừa đông đúc vừa náo nhiệt. Nhưng xen lẫn trong sự náo nhiệt ấy vẫn là sự bình yên của thiên nhiên hùng vĩ. Quảng Ninh được ông trời ưu ái ban cho cả biển cả và núi non, trước mặt phong cảnh đẹp như một bức tranh.
Ngắm nghía một lúc tôi được Viễn dẫn vào khu khách sạn. Thiết kế khách sạn ở đây khác trên núi, nhưng có một điểm giống là cửa sổ rất to và rộng. Tôi đứng bên trong vẫn nhìn ra, nghe tiếng sóng vỗ thì bỗng dưng cảm hứng nghệ thuật dâng trào, liền lấy máy tính ra phác hoạ lại ý tưởng. Viễn thấy tôi chăm chú làm việc thì không nói gì nữa chỉ lặng yên đứng sau lưng tôi. Cả một ngày hôm ấy đoàn chúng tôi ở trong khách sạn đang thi công để làm việc, trưa cũng ăn tạm cơm cùng công nhân đến tối mới về nơi nghỉ. Chỗ nghỉ của chúng tôi cũng là một khách sạn gần đó. Nghe nói là khách sạn của đối tác công ty Lâm An. Sau khi về cất đồ và tắm táp, chị Thu trưởng đoàn dẫn chúng tôi sang một nhà hàng ngay giữa biển để ăn tối.
Lúc chọn món, mọi người đều ưu tiên cho Viễn chọn trước. Anh không xem menu, chỉ nói với nhân viên nhà hàng:
– Có món cá biển gì ngon cứ mang hết lên đây cho chúng tôi. Hấp, nướng, kho đều được cả.
Mấy người nhân viên nghe vậy thì cười ồ lên trêu:
– Sếp Viễn, anh bị cuồng cá biển à? Lần nào đi đâu cũng gọi cá biển. Phải cho bọn em ăn món gì khác chứ?
– Đó là tôi gọi, còn mọi người cứ gọi thêm món gì tuỳ thích, gọi thoải mái nhé!
– Sếp Viễn mãi đỉnh, nhưng cho em hỏi sao anh lại cuồng món cá biển thế. Món gì thì món ăn mãi một món chắc chắn phải chán chứ, lần nào đi ăn em cũng thấy anh gọi cá biển.
Nghe đến đây, Viễn hơi liếc nhìn tôi đáp lại:
– Yêu thích thì làm gì có lý do. Giống như các cô, các cậu yêu một người, dù có ở cạnh người ấy hằng ngày vẫn không bao giờ thấy chán.
Nhân viên của Viễn lại ồ to hơn bảo:
– Dạo này sếp lạ lắm nhé, nói nhiều hơn, hay cười hơn, thi thoảng còn nói mấy câu sến súa. Khai mau, sếp yêu rồi đúng không?
– Phải! Yêu lâu rồi.
– Người yêu sếp thích ăn cá biển đúng không?
– Đúng vậy!
– Cho em xem danh tính mau sếp ơi, để xem mỹ nhân nào mà lay động được trái tim sếp em nào. Thế này thì các chị em buồn thối ruột mất thôi.
Rõ ràng chẳng ai nhắc gì đến tôi mà mặt tôi đỏ ửng như cà chua. Nhưng sâu hơn trong lòng là một cảm giác xúc động mãnh liệt. Hai năm trôi qua, những ký ức vụn vặt cứ ngỡ đã lãng quên từ lâu, vậy mà Viễn vẫn nhớ tôi thích ăn cá biển, giờ ở đây còn gián tiếp thừa nhận yêu tôi. Trái tim ngoài xúc động còn có một cảm giác ngọt ngào nóng ấm đang tan chảy. Bên ngoài trời, gió biển lồng lộng thổi vào, tiếng sóng đập vào mạn thuyền cũng không át được tiếng trái tim tôi đang đập thình thịch. Hình như cứ mỗi lúc, tôi lại thấy yêu người đàn ông này nhiều hơn một chút.
Sau khi tối xong, chúng tôi lại di chuyển về khách sạn. Tôi và Viễn ở hai phòng khác nhau. Đi cùng đoàn nên tôi cũng không trông mong gì, về đến phòng là mở máy tính ra làm việc. Thế nhưng mới được một lúc bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy Viễn bước vào rồi đóng sầm cửa lại đưa tay siết chặt lấy eo tôi. Tôi thấy vậy liền cười trêu:
– Sếp Viễn, anh không sợ người trong công ty nhìn thấy sao?
Thế nhưng Viễn rất bình thản đáp lại:
– Anh thì sợ gì, nếu em đồng ý anh đã công khai em lâu rồi.
– Xuỳ! Công khai gì chứ? Công khai em được anh bao nuôi à?
Viễn nghe xong gõ lên trán tôi một cái rồi mắng:
– Em cố tình giả vờ không muốn hiểu đúng không?
– Thế nói đi, anh muốn công khai em là gì?
– Là vợ!
Nghe tới chữ “vợ” mặt tôi nóng ran hỏi lại:
– Vợ gì chứ?
– Chẳng phải là vợ thì sao? Ở trên núi anh mua em về làm vợ rồi còn gì?
– Vợ đó mà cũng tính, vợ không hợp pháp cũng nói được sao?
– Muốn hợp pháp thì em đăng ký kết hôn cùng anh đi. Chuyển khẩu về với anh luôn.
– Nhưng em thấy cảm giác lén lút yêu đương thế này cũng thú vị mà. Đúng không sếp Viễn.
– Không! Chẳng thú vị gì cả, anh không có danh phận gì.
Tôi cười khanh khách hỏi lại:
– Anh còn đòi danh phận nữa sao?
– Không thì sao, phải đòi quyền lợi chứ.
– Vẫn chưa đủ sao?
– Chưa đủ.
Nói rồi anh đột nhiên vươn tay đến tôi, nâng cằm tôi lên, trong đáy mắt hun hút là một đốm lửa lớn, cháy bỏng và nhiệt tình đến mức cơ thể tôi phát run. Tôi còn chưa kịp nói gì môi anh chạm đến cánh môi tôi, ban đầu chỉ là những động chạm dịu dàng khiến cả người tôi tê rần như bị điện giật sau đó, ghì chặt lấy gáy tôi, hôn một cách mạnh mẽ. Sự mềm mại ướt át từ đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi khiến thân thể tôi phút chốc run rẩy, bao nhiêu lần làm tình rồi rồi vẫn cảm thấy không đủ. Tôi không chịu được, yếu ớt ôm lấy cổ Viễn, hôn anh mãnh liệt sau đó nói:
– Chưa đủ thì em bù cho anh nhé!
– Ừ, chưa bao giờ là đủ! Bù cũng không thể đủ.
Chúng tôi hôn nhau đến đầu óc quay cuồng, quần áo trên người cũng chẳng biết đã cởi ra từ lúc nào. Trong phòng điều hoà mát lạnh, nhưng lúc này cả hai chỉ cảm thấy nóng bỏng không chịu được. Từng giọt mồ hôi của Viễn rơi xuống khuôn ngực trần trụi của tôi. Gương mặt tôi phút chốc đỏ bừng, anh liền hôn xuống bầu ngực ấy rồi đẩy tôi nằm lên giường. Cánh môi càn quét thân thể tôi không tha chỗ nào. Đến khi vật cứng kia xuyên thẳng vào cơ thể tôi tôi mới cảm nhận được khoái như bùng nổ, không kìm được, bật ra những tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn. Viễn cũng ôm siết lấy tôi, mạnh mẽ như một con thú hoang mới được xổ lồng, mãnh liệt xâm chiếm tôi không ngừng không nghỉ Xúc cảm kịch liệt dần dập tấn công khiến tôi có cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy. Đến khi dòng nước nóng bỏng phun trào, tôi cũng lên đến đỉnh cao hoan lạc, ôm chặt lấy Viễn gọi tên anh không ngừng.
Sau khi làm tình xong, Viễn bế tôi vào bồn tắm của khách sạn tắm rửa sạch sẽ rồi mới ra ngoài. Thế nhưng hình như anh không có ý định rời đi, tôi nằm xuống anh cũng nằm bên cạnh tôi. Thấy vậy tôi liền hỏi:
– Anh không định về sao?
Viễn nhìn tôi, đang định đáp lại thì điện thoại rung lên. Tôi không biết ai gọi đến, chỉ thấy anh cầm điện thoại lên nghe rồi hỏi:
– Có chuyện gì?
Tôi không biết đầu dây kia nói gì, tuy nhiên khoảng cách gần tôi vẫn nghe loáng thoáng nói gì mà “tự tử”. Ngay lập tức Viễn ngồi phắt dậy, ra khỏi giường hỏi lại:
– Cái gì?
– …
– Viện nào?
– …
– Được rồi! Đến ngay.
Sau khi tắt máy, Viễn nhìn tôi khẽ nói:
– Ngọc, anh có chút việc phải đi bây giờ. Em cứ ngủ đi, sáng mai anh chưa chắc đã về kịp, có gì em và mọi người cứ ra khách sạn làm việc, chiều mai kịp thì anh về cùng mọi người.
Tôi không biết có chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt Viễn có vẻ không ổn lắm. Chỉ có điều giờ anh rất gấp nên tôi cũng không hỏi được gì nên đợi Viễn rời đi tôi mới khoá cửa lại. Lúc nằm trên giường đến hai chữ “tự tử” tôi cảm thấy có chút hoang mang, cả đêm không sao ngủ ngon được. Cả đêm hôm ấy tôi cứ trằn trọc mãi tới tận gần sáng mới thiếp đi.
Ngày hôm sau tôi cùng đoàn trong công ty Viễn vẫn ra khách sạn làm việc. Ý tưởng tôi đã lên xong, lấy xong số liệu cũng đến chiều. Lúc này Viễn cũng kịp trở về, chỉ là hình như cả đêm qua anh không ngủ nên trông rất phờ phạc. Trên đường về tôi thấy anh ngủ gục đến tận khi về Hà Nội. Nhìn thấy anh như vậy tôi rất thương, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Viễn chưa nói, tôi cũng không dám hỏi nhiều. Dù sao tôi và anh cũng còn rất nhiều khoảng cách, vì muốn tôn trọng sự riêng tư của nhau nên có những chuyện nếu đối phương chưa nói tôi cũng sẽ không hỏi.
Sau khi từ Hạ Long trở về một ngày thì cũng đến lịch mổ của Nam. Buổi sáng hôm ấy tôi, anh Thịnh và chị Nhu đều bỏ hết tất cả công việc của mình để chờ Nam ngoài phòng mổ. Người mổ chính cho Nam là một giáo sư nổi tiếng đã mổ rất nhiều ca mắc tim bẩm sinh phức tạp. Cũng không biết Nam nhà tôi may mắn hay thế nào mà ca mổ lại được chính giáo sư chọn. Nghe nói giáo sư từng mổ cho ca bệnh nhẹ cân nhất Việt Nam và đã thành công. Tuy nhiên ca mổ nào thì vẫn có rủi ro, thế nên trong lúc Nam mổ ba người chúng tôi vẫn hết sức lo lắng. Cuối cùng sau hơn ba tiếng chờ đợi cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Chị Nhu và anh Thịnh vội vã lao vào chưa kịp hỏi giáo sư đã cất trọng trầm khàn nói:
– Ca mổ thành công rồi! Bệnh nhân giờ sẽ được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt.
Vừa nghe mấy chữ ấy chị Nhu đã gục lên vai anh trai tôi khóc. Mắt tôi cũng đỏ hoe nhưng không dám khóc, nghĩ đến việc Nam đã phải chịu bao khổ sở, bị bệnh tật giày vò giờ mới thấy hạnh phúc mỉm cười vừa thương cháu vừa thương chị Nhu. Đợi Nam được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt mới chạy về nhà lấy thêm ít đồ cho chị Nhu và anh trai tôi. Đến khi ra ngoài cổng chợt thấy Vinh đang đứng chờ mình. Nhìn thấy anh ta, tôi liền quay lưng đi, không ngờ anh ta đã tiến đến kéo tay tôi rồi nói:
– Nói chuyện với anh một lúc thôi. Anh không làm phiền em quá lâu đâu.
Tôi thấy vậy liền rút tay lại bảo:
– Có chuyện gì anh nói luôn đi.
– Mối quan hệ của chúng ta đã trở nên tồi tệ đến mức này rồi sao? Anh sắp đi nước ngoài học chuyên tu nửa năm, muốn nói chuyện với em lần cuối cũng khó khăn thế à?
Tôi có chút sửng sốt, chưa kịp đáp Vinh đã lấy trong túi ra tờ quyết định rồi nói tiếp:
– Anh chỉ muốn ăn cơm với em một bữa thôi, tiện có món quà muốn tặng em.
– Ăn cơm thì thôi đi, cháu tôi vừa mổ tôi rất bận.
– Vậy ra quán cafe ở đây uống nước cũng được. Anh có mấy chuyện muốn nói.
Ra đến quán cafe, Vinh đưa cho tôi một hộp quà nhỏ nhưng tôi liền từ chối. Anh ta khó nhọc cười gượng gạo thở dài:
– Anh biết em ghét anh, vì những lời anh nói trong lúc nóng giận anh cũng thấy mình thật tệ. Nhưng dù sao trước kia chúng ta cũng từng yêu nhau, nếu không thể tiếp tục yêu đương anh vẫn muốn làm bạn.
– …
– Xin lỗi em. Vì sự ích kỷ, hẹp hòi của bản thân mà khiến mối quan hệ của chúng ta thành ra thế này. Anh biết cả rồi, biết Dung mới chính là kẻ đứng sau mọi chuyện, biết cô ta đã bán đứng em, biết cô ta là người thuê đám bắt cóc kia mang em lên núi. Chính cô ta mới là kẻ hạ đẳng, mọi rợ chứ không phải Viễn.
Tôi nghe Vinh nói thì sững sờ, chuyện con Dung đứng sau tôi biết rồi, nhưng không ngờ Vinh cũng biết nên hỏi lại:
– Sao anh biết chuyện này?
– Anh thấy Viễn cho người theo dõi cô ta nên cũng tìm hiểu, vì cô ta gần anh nên anh tìm được một số bằng chứng cô ta có liên lạc với đám người kia, còn có tiền giao dịch, bằng chứng anh đã giao nộp cho công an rồi. Thấy bảo công an đang điều tra mở rộng, sẽ bắt tất cả những đối tượng liên quan.
Tôi không đáp, Vinh thấy vậy cười buồn đưa tay kéo tay tôi nắm chặt:
– Ngọc, xin lỗi em. Kẻ đáng trách là cô ta. Nếu không vì cô ta bán em đi chúng ta đã không thế này rồi. Giờ nói gì cũng muộn nhưng anh vẫn muốn xin lỗi em, hi vọng em cho anh một cơ hội được làm bạn với em. Có lẽ khó lắm nhỉ. Lẽ ra anh nên tôn trọng mọi quyết định của em.
Vinh vừa nói đến đây, tôi liền kéo tay về, nhưng còn chưa kịp kéo đột nhiên tôi đã nghe tiếng con Dung từ đâu the thé lao đến:
– Vinh, hoá ra anh nổi trận lôi đình với em vì nó. Anh khiến em bị mất việc, anh muốn em chết mới vừa lòng đúng không? Em còn mang thai con của anh anh vẫn muốn tìm đến nó, anh muốn con anh cũng chết theo em sao?
Nói rồi nó nhìn tôi không kiểm soát được gào ầm lên:
– Còn mày nữa, chẳng phải mày có người yêu rồi sao, còn ve vãn người yêu tao làm gì? Mày vốn không nên quay về, mày chỉ là thứ rách nát bị người khác làm nhục, giờ còn quay về làm gì? Sao mày không chết đi, không chết luôn trên núi đi, hoặc là sống với gã đàn ông trên núi ấy cả đời đi quay về làm gì?
Vinh thấy vậy liền đứng dậy vung tay tát con Dung một cái rồi rít:
– Đồ thần kinh bệnh hoạn này, cô ngậm mồm lại cho tôi. Có con gì chứ, giấy tờ giả ấy tôi không mù mà không nhận ra. Cô quên tôi làm bác sĩ à?
– Tôi không nói dối! Tôi có con với anh rồi, anh là loại khốn nạn, ngủ với tôi rồi vẫn mơ tưởng đến con giẻ rách kia. Nó sạch sẽ gì mà anh thèm khát nó, tôi trao cả lần đầu tiên cho anh mà anh dám phản bội tôi. Còn đống giấy tờ biên lai kia, còn mấy cái ghi âm kia anh để đâu rồi, đưa ngay cho tôi.
– Tôi giao cho công an rồi, cô tự làm tự chịu.
Con Dung nghe xong trợn tròn mắt gào lên:
– Anh nói cái gì? Anh dám đưa cho công an… đồ khốn kiếp này…
Tôi không có hứng nhìn hai người họ cãi nhau, vả lại chị Nhu cũng đang cần đồ ngủ nên đứng dậy rời đi. Có điều chưa kịp đi con Dung đã cúi xuống cầm chai thuỷ tinh bên dưới lao thẳng định đập vào đầu tôi. Ngay lúc ấy Vinh cũng đột nhiên ôm chầm lấy tôi, chai thuỷ tinh đập thẳng vào đầu anh ta vỡ tan tành. Từ trên đầu anh ta máu thành dòng, chảy xuống cả người tôi. Thấy vậy tôi hốt hoảng túm lấy điện thoại gào ầm lên:
– Gọi cứu thương, gọi cứu thương…
Mấy người xung quanh vội vã lao đến giúp đỡ. Vinh dù máu đã chảy ướt hết mặt vẫn đưa tay bấm số gọi cảnh sát đến hiện trường, sau đó liền nói:
– Giữ cô ta lại, giữ cô ta lại cho tôi.
– …
– Ngọc, cảnh sát sẽ bắt cô ta, không ai làm hại đến em nữa đâu.
Anh ta bị điên rồi! Tôi run lẩy bẩy, ấn mãi mới gọi được xe cứu thương. Con Dung bị mọi người xung quanh giữ lại, nó gào thét giãy giụa nhưng bất thành. Chỉ có điều dường như nó đã hoàn toàn mất đi lý trí, gào thét một hồi lâu cánh tay cũng vung ra được. Nó liền cầm chai thuỷ tinh đã vỡ trên tay vùng vẫy khiến mấy người tóm nó cũng bị thương, máu chảy lênh láng phải buông ra. Thấy vậy nó liền nhanh chóng vùng chạy. Chỉ có điều khi nó định xông ra cửa thì cảnh sát cũng ập đến, còn chưa kịp nói gì đã bị cảnh sát tóm lấy, hai tay nhanh chóng bị còng lại, gương mặt điên dại nhìn Vinh và tôi đầy căm hận!

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (30 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN