Anh Yêu Em! Lợn con!
Chương 17-Giải cứu
1 lát sau, hắn, cô và cậu và đàn em của hắn lo lắng tìm khắp nơi.
-Hân… Hân nó đang ở ngôi nhà hoang với Tuyết… -cô chạy đến chỗ bọn họ.
*Rầm*
Hắn đạp cửa,ả nghe tiếng động dừng việc hành hạ nó, quay sang phía cửa, thấy hắn, ả run run tay rớt cây roi xuống,mồ hôi chảy khắp lưng, lắp bắp:
-Thiên… Thiên… Sao… Sao… Anh…?
Hắn liếc ả rồi nhìn về phía nó, nó đang ngủ,chắc là do bị ả hành hạ kiệt sức,hắn đau… Nó đau 1…hắn đau gấp bội, cởi trói cho nó, hắn bế nó lên, nhìn cô gái trên tay mình, hắn tức giận trợn mắt lên nhìn ả, chưa kịp nói gì, cô đã tát mạnh vào mặt ả, hằn cả 5 dấu tay:
-Đau chứ? Thế là gì so với lúc cô hành hạ nó? Chỉ vì 1 người con trai cô đã suýt giết người đấy!-nói rồi cô ra hiệu cho cậu,cậu biết nên gật đầu nói với tên đàn em:
-Nhốt vào ngục,cho cô ta sống không bằng chết!
Nghe thế ả sợ hãi, cầu xin rối rít nhưng vô dụng…
Hắn vội bế nó vào bệnh viện…
______________________________________
3 tiếng sau, bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, cô nước mắt lưng tròng, vội chạy lại rồi cầm tay bác sĩ:
-Bác sĩ, con… con… Hân nó sao rồi?
-Tạm thời đã khỏi, người nhà có thể vào thăm bệnh nhân, nhưng…
-Nhưng gì ạ?
-Bệnh nhân có vẻ đã bị tổn thương bởi 1 cú sốc khá lớn, không phải do vết roi, mà có vẻ đã có 1 người nào đó nói với bệnh nhân 1 chuyện khá sốc đối với cô ấy.
Cô, cậu và hắn nhìn nhau… là ai chứ? …là ả sao? Không thể nào… trừ khi… nó đã nghe được cuộc trò chuyện đó… Cậu và hắn trợn tròn mắt nhìn nhau.
Mở cửa phòng, cô và cậu đã về nhà lấy quần áo và đồ ăn cho nó nên chỉ còn mỗi hắn, nhìn những vết roi trên người nó mà tim hắn đau… tại sao …tại sao vào lúc nó gục ngã… hắn không ở bên… tại sao vào những lúc nó đau khổ… hắn lại không ở đó… Hắn ước… có thể tua ngược lại thời gian… để hắn có thể bảo vệ nó… Hắn ước… vào lúc đó…hắn có thể thay nó lãnh những đòn roi vào da thịt…
Cầm tay nó, hắn gục vào ,mắt hơi cay.
-Lợn con à! Anh xin lỗi đã không bên em lúc đó! Anh xin lỗi vì đã vô tâm với em…Anh xin lỗi…
-Không sao!
Hắn giật mình, nó đã tỉnh dậy rồi… từ lúc nào…
-Hì hì, tất cả đều là do em… do em muốn tìm hiểu tại sao cô ấy muốn bắt cóc em nên đã vờ nhắm mắt khi bị chụp thuốc mê, cứ tưởng cô ấy trói bằng dây thừng,ai ngờ… dây xích… hì hì…
Hắn bật dậy liếc nó
-Ê… Ê nè… do em tò mò thôi mà…huhu đừng… đừng có giết em… nhìn anh… ghê quá…huhu -nó run bần bật
Bất ngờ… hắn ôm nó thật chặt vào lòng khẽ lên tiếng:
-Đồ ngốc!
Nó thấy vậy mặt đỏ lên, nhưng rồi không hiểu sao cũng ôm lấy hắn. Rồi… hắn sát gần mặt nó… đặt lên 1 nụ hôn sâu…Lần này nó không kháng cự… cũng không đáp lại nụ hôn đó… chỉ im lặng buông xuôi tất cả.
Mặc dù vậy, sao trái tim nó cứ rộn ràng.Phải chăng nó đã yêu hắn? Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi. Nó nghĩ 1 người đẹp trai, học giỏi, nhà giàu như hắn sẽ không chấp nhận nó đâu .Nhưng đời mà… đâu ai biết trước được… nó chỉ nghĩ hắn lo lắng cho nó chỉ đơn giản là sự lo lắng của 1 người bạn.Nó đâu biết… tình yêu của hắn không hề đơn giản như thế…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!