Asisu đào hoa ký
Chương 10
Sau một tháng trôi nổi trên biển, đây là điểm dừng đầu tiên của Asisu. Nơi đây là nơi nhộn nhịp và phức tạp, rất ít bị kiểm soát nên là nơi thích hợp để đoàn người của cô che giấu thân phận.
Asisu đầu trùm một tấm khăn dài che kín khuôn mặt và phủ đến tận eo, làn váy dài đến tận gót, trông nàng lúc này không khác gì những người phụ nữ đang đi lại xung quanh.
Vì đây thuộc địa phận Hittite nên ở đây có rất nhiều dân Hittite đang qua lại, có thể thấy điều đó thông qua hoa văn trên y phục của họ. Còn số còn lại hoặc đến từ các nước khác hoặc sống tự do trên biển không có quốc tịch.
Sau khi tìm một quán trọ để nghỉ lại, Asisu để lại Ari, một mình đi dạo ra biển. Khác với làn sóng nhẹ nhàng của sông Nile Ai Cập, ở đây sóng mạnh và dữ dội hơn bao giờ hết.
Không biết đi bao lâu, xung quanh nơi Asisu đang đứng dần thưa thớt, cô đứng hướng mặt về phía biển. Tấm khăn trùm đã kéo xuống từ lúc nào để lộ ra mái tóc đen dài đặc trưng của người Ai Cập, cứ theo sức gió mà tự do tung bay.
Cô lúc này bỗng thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có thể do mình sống trong thân xác “Asisu”, có kí ức của “Asisu” nên linh hồn cô cũng thật sự hoà quyện vào thân xác này. Cô đã thật sự coi Ai Cập là nhà, coi Nefermaat là cha, mặt dù thứ tình cảm này không thuần tuý mà xen lẫn ký ức của thế giới trước nhưng không thể phủ nhận tình cảm Asisu dành cho sông Nile, dành cho Ai Cập.
Trước cái chết của Nefermaat tưởng chừng như sẽ chóng quên nhưng cô đã đánh giá thấp tình cảm của mình. Thì ra cô đã sớm đặt mọi thứ vào trong lòng. Chỉ mới một tháng mà cô đã bắt đầu thấy nhớ Ai Cập, nhớ Menfuisu và nhớ sông Nile!
Hít một hơi thật sâu, dẹp bỏ cảm xúc rối loạn trong lòng mình, Asisu tiếp tục ngắm vẻ đẹp trước mắt.
Asisu đang thưởng thức nét đẹp của biển mặc nhiên không biết ngay lúc này mình đang là vẻ đẹp trong mắt người khác.
Izumin hôm nay ra khỏi cung đi tuần, hắn chỉ có ý định đi dạo nên mới ghé ngang cảng biển này, nhưng thật không ngờ mình sẽ bắt gặp hình ảnh tốt đẹp này.
Người con ấy, dù chỉ nhìn được bóng lưng cũng thật sự thu hút sự chú ý của hắn. Nàng đứng đó, dáng người thon dài, lả lướt, mái tóc đen mượt theo gió tung bay, những sợi tóc nghịch ngợm cứ đan vào nhau, làn váy bị gió cuốn nhẹ bay nhìn từ góc độ của hắn đây cứ như bức hoạ tuyệt đẹp. Có thể nói ngay từ ánh mắt đầu tiên, Izumin thật sự đã bị cô cuốn hút, nhưng trong ánh mắt chỉ đơn thuần mang theo thưởng thức không hơn.
Bỗng nhìn thấy nàng ấy đang di chuyển, sắp đi xa khỏi tầm mắt mình, Izumin lại cảm thấy không nở. Hắn biết mình không có mang theo ý tưởng quá phận gì với nàng. Nhưng hắn đột nhiên không muốn nàng rời đi, chỉ đơn giản là không muốn.
Mặc dù không hiểu cảm giác quái dị trong lòng mình, nhưng cuối cùng hắn vẫn làm theo cảm tính, như một tên trộm lén lút theo sau nàng, chỉ vì muốn biết cô đi đâu.
Asisu tiếp tục vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, hồn nhiên không biết mình đang bị theo sau, không phải một mà là năm tên. Đúng vậy, ngoài Izumin thì đã có bốn tên nam nhân khác cũng chú ý tới cô, đặt biệt là khi nhìn thấy nhan sắc sau lớp khăn trùm đâu.
Bọn hắn chỉ là lũ du côn, trộm cắp lang thang trà trộn vào khu cảng biển để kiếm sống bằng cách trộm cắp hành lý những người ghé lại nơi đây.
Chúng đã thèm nhỏ dãi nhan sắc của nữ nhân trước mặt này từ lâu. Nơi đây chỉ toàn dân đen và người bình thường tập trung lại, rất hiếm khi bắt gặp được một nữ nhân trắng trẻo như vậy, huống chi Asisu còn là mỹ nhân khó gặp. Khuôn mặt tinh sảo, thân hình quyến rũ, nữ nhân như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.
Thật ra đám người này gan lớn như vậy cũng là bình thường, nơi đây mọi cửa khẩu đều là tự do, ít kiểm soát, thật nếu chúng có lỡ đắc tội với người quyền quý cũng rất khó truy bắt được chúng, huống chi Asisu xuất hiện một mình, ăn bận lại rất bình thường, rất dễ lầm tưởng cô chỉ là thương nhân bình thường từ xa tới!
Đi không được bao lâu, Asisu đã bị bốn người chặn lại, vây quanh mình. Nhìn bốn khuôn mặt bỉ ổi, ghê tởm đang nhe răng cười dâm đãng trước mặt, Asisu thật hết biết nói gì. Trên khuôn mặt tinh sảo của cô vẫn không hề hiện vẻ gì như là đang bị kinh hãi trước tình huống trước mắt.
Bất kỳ ai nhìn đến khuôn mặt bình tĩnh không bao giờ biến sắc của nữ hoàng Asisu chắc sẽ nghĩ cô đang có chiến thuật bất ngờ nào đó chưa tung ra nên mới có tự tin như vậy.
Xin đừng hiểu lầm, thật ra Asisu chỉ không biết nên giải quyết như thế nào mà thôi. Cô cũng không phải nữ chính tài năng trong phim truyền hình hay tiểu thuyết vẫn tả, có võ thuật gia truyền này nọ. Chỉ là sống hai đời cô quả thật chưa gặp tình huống này bao giờ, nên bất ngờ không biết làm cách nào giải quyết mà thôi.
Đời trước Asisu sinh ra trong gia tộc giàu có, đi đâu luôn có người kề cận đưa đón. Đời này cô chỉ sống trong cung điện sa hoa, người hầu kề cận đương nhiên cũng chưa bao giờ bị dâm tặc chặn đường.
Chỉ là tính cách trầm ổn, lạnh lùng cùng sự giáo dục từ nhỏ đã ăn sâu vào con người cô, nên cho dù rơi vào tình huống nguy hiểm Asisu vẫn không hề làm ra hành động quá khích như hét lên hoặc kêu khóc thảm thiết được.
Vậy mà thật có người bị vẻ ngoài của cô đánh lừa! Bốn tên nam nhân kia gặp Asisu bất động thì hơi do dự, dáo dát nhìn xung quanh đề phòng có mai phục. Còn hoàng tử Izumin của chúng ta, ngay từ đầu khi biết có người đi theo sau cô đã định ra giúp đỡ nhưng khi nhìn nét mặt hờ hững như không của cô thì ngược lại cảm thấy thú vị, tò mò khoanh tay đứng nhìn xem cô sẽ đối phó như thế nào. Asisu của chúng ta thật là bất hạnh!!!
Sau khi xác định chắc chắn quanh đây không có mai phục hay cứu viện của nữ nhân này, sắc tâm của bọn côn đồ lại nổi lên. Một trong số chúng tiến lại gần, miệng phun lời nói bỉ ổi:” huynh đệ chúng ta hôm nay thật sự gặp hên, được một nữ nhân xinh đẹp như vậy phục vụ chắc sẽ sung sướng lắm! Ha ha ha” Nói đoạn, đưa tay sang định kéo lấy cánh tay Asisu.
Asisu tất nhiên không ngốc đến mức để hắn chạm vào người mình, cô nhấc chân ngay lúc tên nam nhân không kịp phòng bị, đạp một cái thật mạnh vào giữa hai chân hắn. Trong tiếng kêu gào thảm thiết của gã, Asisu chạy về phía Izumin.
Thật ra cô cũng đã nhìn thấy người thiếu niên này từ lúc quay đầu lại, dù sao quanh khu vực này chỉ thưa thớt vài người, nhưng đa phần khi họ thấy chuyện rắc rối đang xảy ra đều tự động tránh đi thật xa chỉ có người thiếu niên này vẫn đứng tại chỗ nhìn.
Mặc dù không biết hắn có nguy hiểm hay không, nhưng nếu được chọn giữa người dễ nhìn và đám nam nhân bỉ ổi này đương nhiên là mọi phụ nữ sẽ chạy về phía hắn nha!!! Ai cũng có tâm hồn yêu cái đẹp còn gì.
Izumin nhìn nữ nhân đang chạy về phía mình, hai mắt cô tỏa sáng như nhìn thấy phao cứu sinh, hắn thật không biết nên khóc hay cười, rõ ràng khuôn mặt lúc nãy còn bình tĩnh, uy nghiêm đến mức người ta dễ dàng lầm tưởng nàng sẽ dừng lại đối phó với lũ du côn này, thật không thể đoán trước hành động tiếp theo của nàng. Hắn đột nhiên cảm thấy nữ nhân đang dần đến trước mặt mình rất đáng yêu.
Asisu mặt kệ ánh mắt quái dị của người nam nhân này, mạng người quan trọng hơn. Cô chạy tới bên người hắn, cánh tay cầm chặt tay hắn, “cứu ta!” môi nhẹ cất giọng nói nhẹ nhàng, bâng quơ như không phải đang cầu cứu mà đang nói chuyện với thời tiết trong ngày.
Izumin thân là hoàng tử mặc dù vua Hittite dưới gối không chỉ có mình hắn, ngôi vị vẫn chưa quyết định về tay ai nhưng, với tài năng của mình, Izumin là hoàng tử nổi trội nhất trong đám hoàng tử. Và vì thế hắn là hoàng tử rất thường xuyên bị ám sát! Chính vì điều đó, đương nhiên Izumin không phải là tên hoàng tử yếu đuối, giỏi văn không giỏi võ mà ngược lại, sức chiến đấu của hắn rất kinh người.
Izumin tất nhiên sẽ không để mặc nữ nhân mình cảm thấy hứng thú trước mắt bị khi dễ, kết cục của bốn gã nam nhân kia chỉ có cái chết. Dù sao bọn chúng không chuyện ác nào không làm, không biết đã trộm cắp và cưỡng bức bao nhiêu thiếu nữ, xem như chết cũng đáng tội.
“Thật sự rất cảm ơn ngươi! Thần linh sẽ phù hộ cho lòng dũng cảm của ngươi!” Asisu nhìn người thanh niên trước mắt, cô nói ra lời cảm ơn cùng lời chúc chân thành, hắn là người đã cứu cô, không phải cô không muốn trả ơn nhưng nhìn y phục của người này chắc chắn không phải thân phận bình thường, vàng bạc châu báo hắn sẽ không hiếm lạ nếu cô chủ động đưa tặng không khỏi rất lỗ mãng.
Tốt hơn hết xem như mình thiếu hắn một lần, nếu có dịp sẽ trả.
“Nàng không cảm thấy cám ơn không vẫn chưa đủ sao?!” Izumin nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô không khỏi làm hắn muốn trêu ghẹo, thật muốn phá hủy sự bình tĩnh của cô!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!