Ba Đêm Định Mệnh
Chương 13 .2 - Phần 02
\”Anh hẳn đang trôngmong những người khác thừa nhận và tôn trọng phu nhân lịch thiệp của anh\”,vị Công tước trả miếng, căng thăng như sắp bước vào trận chiến, \”nhưng tôivẫn chưa chứng kiến anh đối xử như thế với vợ mình. Mỉa mai thật đấy, Lucienạ\”.
\”Đủ rồi.\” NữCông tước đặt bàn tay lên cánh tay Robert, khiến cậu ta im lặng, rồi ném choLucien cái nhìn thích thú đầy thù hằn. \”Anh còn trông đợi mọi người nghĩđược gì khác đây, Lucien? Anh chỉ vừa quay về nước Anh, đột nhiên tổ chức lễcưới. Còn cớ nào khác cho một hôn lễ vội vã?\”
\”Đây là vấn đề củariêng tôi.\” Lucien trừng ánh mắt khắc nghiệt cho đứa em trai chung nửadòng máu. \”Nếu có ai hỏi, cậu có thế trả lời Aveline và tôi đã quen nhautrước… chuyến khởi hành của tôi. Ngay khi tôi quay về, tôi đơn thuần chỉ thựchiện những gì hai chúng tôi đã lên kế hoạch.\”
Nữ Công tước cong môi.\”Rồi cũng như bất cứ lời giải thích nào khác thôi. Một lần nữa, Lucien,anh lại mang bê bối về cho gia đình.\”
\”Làm sao việc thựchiện một lời hứa lại trở thành bê bối?\” Aveline hỏi. Cả ba người kia quaysang cô, bất ngờ, như thế họ đã quên đi sự tồn tại của cô. \”Chồng của tôichẳng làm gì để người ta phải bàn tán.\”
\”Cô gái thân mếnơi, bất cứ việc gì Lucien làm cũng trở thành đề tài bàn tán.\” Công tước nởnụ cười khoan dung, thường chỉ ban phát cho những kẻ thiểu năng. \”Cô sẽ sớmnghiệm ra điều đó sau vài tuần ở Luân Đôn.\”
\”Tôi không có gì đểnghi ngờ\”, cô đáp trả. \”Nhưng có lẽ nếu anh ấy có sự ủng hộ từ giađình, những lời đồn đại đã không thể lan ra nhanh chóng như thế?\”
Đôi mắt xanh dương củaCông tước chớp to trước lời bác bỏ, còn Nữ Công tước thì cho Aveline cái nhìnlàm cô đông cứng từ đầu đến chân. Nhưng trước khi một trong hai bọn họ có thểnói một lời, Lucien đã lên tiếng:
\”Vợ chồng tôi chuẩnbị có hẹn.\” Gã dành cho các thành viên trong gia đình mình những cái cúichào ngắn gọn nhất và Aveline vội vàng nhún chào theo nghi thức. \”Vui lòngthứ lỗi cho chúng tôi.\”
Gã dẫn Aveline ra xatrước khi hai người kia kịp đáp lại, những bước chân dài của gã buộc cô phảihối hả để bắt kịp. Cô ném cho gã cái nhìn âu lo, nhưng vẻ mặt cứng như đá ấykhông để lộ một điều gì. Cô hy vọng lời phát biểu thẳng thắn vừa rồi không chọctức gã, nhưng cũng không thể kìm nén khi nhìn thấy sự khinh bỉ mà gia đình đãđối xử với gã.
Gã gọi xe ngựa và dẫn côvào xe. Cô tưởng mình sẽ trông thấy dáng đứng cứng đờ của gã, nhưng trước khicó thể nhìn gần hơn, gã đã đu người ngồi vào chiếc ghế phía đối diện. Cánh cửađược người hầu đóng lại đột ngột và dứt khoát, người đánh xe quất roi vào nhữngchú ngựahiếc xe lọc cọc được kéo đi.
Màn đêm bao trùm quanhhọ. Cô vặn vẹo những ngón tay đang đặt trong lòng vào với nhau và tự hỏi mìnhđã mắc sai lầm nghiêm trọng đến mức nào. Cô luôn được dạy dỗ phải tỏ lòng thànhkính nhất với các nhà quý tộc, nhưng có thứ gì đó trong sự trịch thượng của NữCông tước cùng giọng điệu bề trên của vị Công tước đã chọc vào cơn thịnh nộ củacô. Nếu lời trả đũa mau lẹ của cô chỉ càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơngiữa Lucien và gia đình gã thì sao?
Im lặng kéo dài lê thêgiữa họ. Không thể chịu đựng điều này thêm nữa, cô nói, \”Tôi xin lỗi,Lucien\”.
\”Xin lỗi?\”Chất giọng chẳng tiết lộ cho cô chút gì về tâm trạng của gã. \”Em phải xinlỗi vì chuyện gì?\”
\”Tôi không nênkhiếm nhã với gia đình anh.\”
\”Quả thực, lăng mạmột Công tước không phải là con đường thông minh nhất để nhận được sự công nhậntừ giới thượng lưu.\”
\”Tôi biết.\” Côthở dài ra chiều khó chịu. \”Tôi chỉ không thích cái cách họ nói chuyện vớianh, như thể anh thấp kém hơn bọn họ.\”
\”Tôi là một đứa conhoang, Aveline ạ. Thái độ của họ cũng khá bình thường.\”
\”Nhưng không vì thếmà việc họ làm là đúng.\”
\”Cũng phải.\”Khiến cô ngạc nhiên, gã cười khoái trá. \”Lạy Chúa, em nhìn thấy mặtClarissa không? Đúng là vô giá.\”
Cô đưa mắt quan sát gã,nhưng bóng tối trong chiếc xe ngăn cản cô đọc được biểu cảm của gã. \”Nghĩalà anh không giận?\”
\”Giận ư? Em thânyêu, chưa từng có ai trong đời bảo vệ tôi trước gia đình tôi cả.\” Gã cúingười về phía trước, đôi môi cong lên thích thú trong ánh sáng loang loáng từngoài hắt vào. \”Nào có ai ngó lại là cô vợ hiền dịu và ngọt ngào của tôichứ?\”
Cô buông tiếng thở dài.\”Tôi cứ lo đã phá hỏng mọi thứ.\”
\”Với họ?\” Gãnhún vai. \”Kể từ ngày đến sống với cha tôi, mối quan hệ của tôi với họ đãcăng thẳng rồi. Tôi nghi ngờ khả năng thay đổi của tình trạng đó.\”
\”Anh được nuôi nấngtrong nhà cha anh sao?\”
\”Phải. Mẹ tôi từnglà nhân tình của ông và khi cha tôi phát hiện mình có một đứa con trai, ôngthừa nhận tôi và mang tôi về nhà ở nước Anh.\”
\”Chuyện gì đã xảyra với mẹ anh?\”
\”Bà ấy vẫn ở Pháp,tôi đoán thế. Bà nhận tiền cha tôi cho và biến mất. Tôi chưa bao giờ gặp bàthêm lần nào nữa.\”
Bị thất kinh, cô hỏi,\”Lúc đó anh mấy tuổi?\”.
\”Tầm tuổiChloe.\”
\”Thật khủngkhiếp!\”
\”Cũng không hẳn.Tôi được nuôi dưỡng như con trai của một Công tước, dù tôi thậm chí không thểthừa kế tước hiệu. Tôi được cho ăn, mặc, giáo dục, dù Robert mới là người đượctán dương và là người thừa kế khi cậu ta ra đời một năm sau đó.\” Gã thíchchí cười. \”Tôi nghĩ Clarissa hẳn đã nằm liệt giường vì đột quỵ lúc tôi đếntuổi trưởng thành và giàu lên nhanh chóng.\”
\”Tôi thấy anh khôngcó mối quan hệ tốt với Nữ Công tước.\”
\”Không hề. Bà taluôn oán hận tôi, em thấy đấy. Luôn coi tôi như một sự sỉ nhục hiển hiện trướcmắt bà ta. Tôi nghĩ rằng chính vì cha tôi đã nuôi tôi trong cùng một ngôi nhànhư đứa con hợp pháp khiến bà ta ghét tôi nhiều hơn
\”Còn em traianh?\”
\”Em cùng cha khácmẹ\”, gã sửa lại. \”Robert không quý tôi hơn mẹ cậu ta chút nào. Và mộtbất đồng xảy ra mấy năm trước càng khiến tình hình không được cải thiện.\”
\”Không có một aitừng yêu anh sao, Lucien?\” Cô thì thầm.
Ngay tức khắc cô nghĩmình đã nhìn thấy cảm xúc lóe lên trong đôi mắt gã – rất có thể đó là nỗi khátkhao hoặc cô đơn. Rồi gã trao cô nụ cười nhăn nhở vênh váo, xua đi ấn tượng yếumềm thoáng qua. \”Đương nhiên là có. Phụ nữ lúc nào chẳng yêu tôi.\”
Thất vọng một cách khóhiểu trước câu trả lời của gã, cô lẩm bẩm, \”Đồ kiêu căng\”, và quay sựchú ý sang những tòa nhà tối đen ở Luân Đôn vụt qua ngoài cửa sổ.
Chồng cô cười khùng khụcmột cách xấu xa. \”Em đã từng ân ái trong xe ngựa bao giờ chưa, emyêu?\”
\”Cái gì thế?\”Giọng cô thảng thốt.
Với cử động uyển chuyểncho thấy kinh nghiệm lão luyện của gã, rồi chuyển qua chiếc ghế sát bên cạnh,gã dồn cô vào góc chiếc xe với hai cánh tay chống lên hai bên đầu cô khinghiêng lại gần. \”Tôi vừa hỏi\”, gã thì thầm, \”em đã từng ân áitrong xe ngựa bao giờ chưa?\”.
\”Anh thừa biết tôichưa hề!\”
Gã nhướn hàng lông mày.\”Nhưng điều này sẽ chứng tỏ tôi là người tình duy nhất của em.\”
Máu nóng dồn lên hai mávà cô cảm thấy vui mừng khi màn đêm đã giúp che giấu đi nỗi xấu hổ đó.\”Tôi chưa bao giờ giấu giếm điều đó.\”
\”Nhưng cho đến thờiđiếm này, tôi chưa bao giờ nhận ra.\” Gã cúi xuống và ấn miệng lên hõm cổcô, chạm lưỡi lên m đập ở đó. \”Tôi là người đàn ông duy nhất từng chạm vàoem.\”
Cô nhắm mắt, để đầu ngửara sau khi da thịt gợn lên hưởng ứng. \”Lucien, anh là đồ phóng đãng.\”
Gã cười khúc khích, thảnhững nụ hôn nhẹ như lông hồng lên phía sau tai cô. \”Tôi tưởng em biếtđiều ấy rồi chứ.\”
\”Chúng ta khôngthể…\” Cô hắng giọng và đẩy mạnh vai gã. \”Lucien, chúng ta sắp vềđến nhà rồi.\”
\”Tôi có nên bảo anhchàng John đánh xe vòng quanh Luân Đôn không?\” Gã móc ngón tay vào viên áokhoét sâu của cô và kéo xuống. Một bên ngực bó chặt tràn ra. Gã xoay sở để tiếnlại gần hơn và khép miệng quanh nụ hoa đang dần vươn cao.
\”Lạy Chúa trêncao\”, cô thì thào, đan những ngón tay vào mái tóc gã khi nỗi khao khátquét qua khắp người. Gã biết cách để chạm vào cô và câu chuyện thời ấu thơ củagã đã làm trái tim cô trở nên mềm yếu. Chắc chắn gã biết điều đó, kẻ đáng ghét.
Gã rụt lùi khỏi bầu ngựccủa cô, kéo mạnh một bên nhũ hoa giữa hàm răng trong chốc lát trước khi tặng nócú đánh lưỡi cuối cùng. Rồi gã hôn cô.
Tiếng rên trượt khỏi môikhi gã đón lấy miệng cô, gặm nhấm môi cô, trêu chọc như thể gã có tất cả thờigian trên thế giới. Cùng lúc, gã trượt bàn tay bên dưới váy, chậm rãi đẩy nólên cho đến khi chúng xô lại gần đùi cô. Chỉ cần thêm vài centimet nữa thôi gãcó thể chiếm được trọn vẹn cơ thể cô.
Chiếc xe ngựa nẩy lên vàngười đánh xe chửi thề khi một bánh xe sa vào ổ gà. Lucien cũng lẩm bẩm chửirủa và giữ chặt không cho hai đùi cô rơi xuống sàn. Chiếc xe ngựa lại lảo đảo,rồi chạy êm.
Ngay lập tức cô nhớ ramình đang ở đâu. \”Lucien, ngừng lại.\”
\”Em có chắc muốntôi làm thế không?\” Gã vuốt lên phía trong đùi cô.
Cô gạt tay gã ra.\”Chúng ta không thể, nhất là khi người đánh xe đang ngồi ngay đây.\”
\”Tôi cam đoan vớiem, chúng ta không phải những cặp đầu tiên từng cặp kè với nhau trong một chiếcxe ngựa.\”
Cô giật vạt áo lên.\”Không, Lucien. Không có gì thay đổi hết.\”
Với tiếng cười ranhmãnh, chồng cô trở về lại ghế của mình. \”Có vài thứ thực sự đã đổi khácrồi.\”
\”Cái gì?\” Côcáu kinh, giật váy xuống.
\”Em đã cho tôi thấylòng chung thủy của em trước mặt gia đình.
\”Vì họ đối xử mộtcách đáng ghê tởm với anh.\”
Nụ cười của gã lóe sángqua đêm đen. \”Lòng thương mến của em thật dạt dào. Tôi hy vọng em sẽ sớmmở rộng phạm vi chung thủy đến giường của tôi.\”
\”Tôi nghi ngờchuyện đó.\”
\”Tôi thì khôngđâu.\” Với nụ cười tủm tỉm đầy tự tin, gã ngả lưng trên ghế của mình, thânhình lại ẩn trong bóng tối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!