Ba Đêm Định Mệnh - Chương Chương 12 - Phần 02
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Ba Đêm Định Mệnh


Chương Chương 12 - Phần 02



Ngày tiếp theo, sau buổihôn lễ, thường sẽ sáng bừng lên với những ký ức hạnh phúc của đêm tân hôn.Nhưng tất cả những gì Lucien có thể nhớ lại, là đáy chai rượu brandy của gã. Gãngồi đơn độc ở bàn ăn sáng, đầu vùi trong hai tay. Từ khi còn là một thằng nhócđầy sức sống chỉ biết đến trường rồi lại về nhà, ngoài việc bị ép kiêng khemvới một số nhu cầu của đàn ông, gã chưa bao giờ quá buông thả như ngay lúc này.

\”Ông DanteWexford.\”

Lucien ngẩng lên vừađúng lúc để nhìn thấy Elton, quản gia mới ở Luân Đôn, rời khỏi phòng và Dantebước vào.

\”Xem ra cậu đã trởlại từ chuyến đi bí xuống vùng quê\”, Dante nói, tự nhiên và ung dung ngồixuống bàn. \”Cậu phát hiện một mối đầu tư mới à? Tôi thề, ngài Fenworthycủa cậu sẽ cảm kích mãnh liệt. Mỗi Chủ nhật ông ta hẳn sẽ đều đặn đến nhà thờđể tạ ơn Chúa vì được cậu giải cứu.\”

\\\Thật cảm động làm saokhi biết mình được lưu luyến đến thế, ngay cả khi điều đó bắt nguồn từ đối táclàm ăn.\”

\”Thôi nào, thôinào, Lucien.\” Dante lấy cho mình một quả cam và bắt đầu bóc vỏ, một nụcười vui vẻ nhăn nhở trên mặt. \”Cậu biết tôi cũng nhớ cậu mà.\”

\”Chắc hẳn rồi, cònlý do nào khác nữa mới khiến cậu đến thăm tôi vào sáng sớm thế này chứ? Là gìđây, mới có mười giờ? Tôi thề là thường thì cậu không dậy cho đến tận hai giờchiều.\”

\”Để khai sự thật,tôi vẫn chưa đi ngủ.\” Với tiếng cười khùng khục, Dante cắn một miếng vàomúi cam. \”Nhưng tôi biết cậu sẽ trở về thành phố nên tôi đi thẳng đến đâygặp cậu. Tôi có phải là bạn tốt không nào?\”

\”Ý cậu là sự tò mòkhông thể giữ cậu tránh xa.\” Vẫn nhếch mép, Lucien nhấp một ngụm cà phêđen nóng. \”Chúc mừng tôi đi, Dante. Tôi mới kết hôn.\”

Dante sặc miếng cam vừacắn. \”Tôi nghe chính xác đấy chứ? Cậu mới nói kết hôn hả?\”

\”Chính xác rồiđây.\”

\”Trời, mau lẹ thật.Và quý cô đáng yêu đó là?\”

\”Một người cậu biếttừ lâu. Aveline Stoddard.\”

\”Con gái củaChestwick?\” Đột ngột, Dante nhổm dậy và rót cho mình một chút cà phê.\”Tôi từng gặp cô ấy một lần. Cô nàng quyến rũ.\”

\”Tôi cũng nghĩthế.\”

\”Có nghĩa cậu khôngđịnh tham dự buổi vũ hội nhà Portworthy tối nay đúng không?\” Dante uốngmột ngụm, nhăn mặt và với tay lấy đường. \”Portworthy già nua sẽ giới thiệucon gái út của ông ta. Khuôn mặt như ngựa mà của cải như của Midas [5]. Đây sẽlà sự kiện nổi trội của mùa lễ hội.\”

\”Và đương nhiên cậusẽ có mặt ở đó.\”

Dante nhướn lông mày vàlấy kem. \”Đương nhiên.\”

\”Tôi phải nói rằng,tôi mừng khi thấy bây giờ cậu hoạt động dễ dàng hơn trong giới thượng lưu. Ailà nhà bảo trợ của cậu vậy?\”

Dante giật nảy tay trênchiếc bình đựng kem, suýt làm đổ tất cả chỗ kem ra bàn. \”Một người tênAdminton đã bảo trợ, cho tôi quyền gia nhập giới quý tộc.\”

\”Hành động đángkhen, khi tôi vắng mặt.\”

\”Phải.\” Dantekhuấy cà phê, gõ chiếc thìa lên vành tách. \”Việc kết giao với Adminton khátình cờ.\”

\”Có lẽ tôi sẽ ghéqua vũ hội nhà Portworthy tối nay. Cũng là cách hay để giới thiệu Aveline vóigiới thượng lưu.\”

\”Sớm vậy? Cậu mớivắng mặt có một tuần, nên không thể kết hôn lâu đến thế được. Chắc chắn cậukhông định đi xã giao ngay rồi đấy chứ?\”

\”Sao không?\”Lucien lại nhấm nháp cà phê, rồi thoáng nhìn về lối cửa ra vào. Aveline đứng dodự ở đó, rõ ràng không chắc chắn có nên vào hay không. Với may mắn đáng nguyềnrủa, cô trông xinh đẹp không ngờ trong bộ váy màu hồng nhạt đính những bông hoali li, mái tóc vàng vấn cao theo kiểu rất quyến rũ được buộc hờ với một sợi ruybăng hồng. Khao khát trỗi dậy và vặn xoắn như thòng lọng thít phần đàn ông củagã, nhắc gã nhớ tất cả những gì gã không thể có được. \”A, cô dâu đáng yêucủa tôi đây rồi\”, gã diọng, đứng hẳn dậy.

Đỏ mặt trước sự mỉa maitrong giọng nói của gã, cô bước vào phòng, len lén nhìn theo gã như mục tiêuchực bị con sói vồ đến.

Cô lúc nào cũng thôngminh.

Dante cũng đã đứng dậyngay khi Aveline bước vào phòng và giờ cậu ta cúi chào. \”Dante Wexford hânhạnh phục vụ, thưa phu nhân. Tôi và cha cô có quen biết.\”

Aveline lịch sự nhúngối. \”Tôi vẫn nhớ anh, anh Wexford.\”

\”Tôi là kẻ hèn mọnthôi mà.\” Cậu ta kéo ghế. \”Xin mời tham gia với chúng tôi.\”

\”Cảm ơn anh.\”Cô ngồi xuống chiếc ghế Dante mời – ngay bên cạnh chồng mình, đồng thời nguyềnrủa bạn gã, kẻ thích can thiệp vào chuyện của người khác.

\”Buổi sáng tốtlành, Lucien\”, cô nói, khi cả hai quý ông cùng ngồi xuống.

Gã không đáp lời, rốitrí bởi mùi oải hương đang trêu đùa các giác quan của mình. Khi cố hướng sự chúý tới bát dựng hoa quả, nhẹ nhàng nhặt quả cam hoặc những chùm nho để cho bữasáng, tất cả những gì gã có thể làm là không tóm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của côvà đặt chúng vào những nơi còn thú vị nhiều hơn nữa. Con mãnh thú bên trong gãđã giật mạnh dây xích và tru lên.

Dante đánh sang gã ánhnhìn thích thú, khiến gã chợt nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vợ như một tênđàn ông đói khát. Gã đành khoác lên vẻ biểu cảm mỉa mai và uống cà phê, dù dathịt cô mới là thứ gã muốn thưởng thức.

\”Làm ơn đừng để tôicắt ngang cuộc trò chuyện của hai người\”, cô lẳng lặng nói.

\”Chúng tôi đangthảo luận đến vũ hội nhà Portworthy tối nay\”, Dante mở lời, bao giờ cũngtỏ ra chăm chú với một gương mặt xinh đẹp. \”Anh chồng mất trí của cô nghĩsẽ tham dự vũ hội vào tối nay trong khi cậu ta đáng lẽ nên đi hưởng tuần trăngmật của mình.\”

\”Vậy ư?\” Côlấy một chùm nho khỏi bát và bắt đầu dứt những quả chín mọng cho lên đĩa ăn,ánh mắt tập trung vào công việc. \”Tôi chắc Lucien hiểu rõ việc anh ấy địnhlàm.\”

Lucien cười đắc ý.\”Thấy chưa, Dante? Mỗi người đàn ông nên có một cô vợ chung thủy cỡ này.\”

Cô ngước lên trước sựchế nhạo ẩn trong giọng nói của gã. Trong chốc lát, họ trừng mắt nhìn ngườikia, gã không sao nhận dạng được những cảm xúc cuộn lên trong mắt cô. Gã biếtmình đang hành động như một kẻ thô lỗ, nhưng dường như không thể cứu rỗi bản thân.

\”Chung thủy vàtuyệt đẹp\”, Dante nói với nụ cười kiêu ngạo chết tiệt.

\”Cũng tươngđối.\” Lucien xé ánh mắt khỏi người vợ xinh đẹp và dồn sự chú ý vào bữasáng. \”Tôi đoán em hẳn phải có thứ gì đó thích hợp để mặc đến một vũ hộichứ, em yêu?\”

Aveline há hốc. \”Ýanh là tôi cũng đi cùng?\”

\”Đương nhiên em sẽđi rồi.\” Lucien cắt phần thịt đùi thành những miếng vừa ăn. \”Em nghĩtôi không khác gì một con rệp khi bỏ cô dâu mới cô đơn ở nhà sớm như vậy saukhi cưới sao?\”

\”Tôi không biết kếhoạch của anh là gì.\”

Gã xiên một miếng thịtvà đưa lên môi. \”Giờ em biết rồi đấy thôi.\”

Aveline nhón lấy một quảnho, bị kích động đến nổi quên hết phép tắc và ném nó vào cái đầu ngạo mạn củachồng. Điều gì ám ảnh khiến gã cư xử quá đỗi đáng ghét như vậy vào sáng nay?

\”Em có cái váythích hợp nào không?\” Gã hỏi lại, hoàn toàn quên rằng đề cập tới chủ đềnày trước mặt người ngoài là không thích hợp chút nào.

Cô vụt đưa ánh mắt xấuhổ về phía Dante, rồi đáp lại: \”Phần lớn quần áo của tôi đều chưa đến,thưa chồng\”.

Mắt gã nheo lại.\”Vậy em phải đến chỗ thợ may hôm nay rồi, vợ ạ, và mua sẵn thứ gì đó đểmặc đến buổi vũ hội.\”

\”Chắc chắn không đủthời gian…\”

\”Trả thêm một khoảnđể mọi thứ lập tức sẵn sàng.\” Gã nhìn ra xa khi mở miệng nói và với tất cảsự chú tâm đặt vào chủ đề cuộc nói chuyện, họ có thể bàn đến giá bán thú nuôihoặc chuyện sửa chữa xe ngựa bốn bánh cũng không chừng. Có phải gã vẫn còn hờndỗi vì cô đã từ chối gã tối qua hay không?

Cơn giận của cô cháy âmỉ khi quay sang Dante. Cô không tin bạn Lucien và chưa bao giờ tin, kế từ khi ybuông những lời khiếm nhã với cô năm năm trước. Tuy vậy, ông chồng cứng đầu rõràng không định đứng về phía cô. \”Thưa anh Wexford, tôi đã sống phần lớncuộc đời ở vùng quê. Liệu anh có ngẫu nhiên biết tên vài hàng may hợp mốt ởLuân Đôn thời gian này không?\”

\”Phu nhân Foussard,chắc chắn rồi.\” Dante mỉm cười, đầy sự toan tính xen lẫn vẻ quyến rũ.\”Bà ấy bắt kịp mọi xu hướng với những bộ đồ cắt may khéo léo.\”

\”Cảm ơn anh, anhWexford.\” Cô lịch sự gật đầu. \”Tôi sẽ ghé thăm cửa hàng của bà ấy hômnay.\”

\”Tôi sẽ rất lấy làmhân hạnh được hộ tống và chỉ cho cô thấy những điều thú vị ở Luân Đôn.\”Dante bỏ một múi cam vào miệng. \”Nếu chồng cô cho phép, đương nhiên làthế.\”

\”Dante, ngừng vevãn vợ tôi ngay\”, Lucien nói trước khi cô kịp lên tiếng. Gã trừng mắt vớicô. \”Tôi sẽ hộ tống em, cưng ạ. Đảm bảo tên đàng điếm này đã có những cáihẹn khác rồi.\”

\”Xin anh, đừng xáotrộn lịch trình vì tôi.\” Với cơn tức giận bốc lên đầu, Aveline đứng dậylấy cho mình một chút thịt lợn trong tủ đựng thức ăn.

\”Ồ, không phiềnchút nào.\” Lucien ngả lưng trên ghế, tay vuốt theo các họa tiết trên condao khi nhìn cô, đôi mắt đen khó đoán định.

\”Tôi đảm bảo anh cóchuyện làm ăn cần tham gia, nhất là khi anh đã rời thành phố gần mộttuần.\” Lấy thêm vài lát thịt lợn và một cốc trà, Aveline mang đĩa ăn trởlại bàn và vờ như không nhìn thấy cơn kích thích đang lớn dần trong chồng mình.\”Tôi hoàn toàn có thể tự xoay xở, dù sao tôi cũng cảm ơn anh, anh Wexford,vì lời đề nghị chân tình đó.\”

Dante hơi nghiêng đầu.\”Rất vinh dự.\”

Lucien nhặt dao ăn lênvà nhởn nhơ gõ nó lên bàn. \”Dante à, những đề nghị dùng bữa của tôi khôngbao gồm cả vợ tôi đâu đấy.\”

\”Thì như cậunói\”, Dante ngồi trở lại ghế của mình và nhấp một ngụm cà phê, rõ ràngđang rất thích thú. \”Tôi chỉ đang lịch sự thôi.\”

\”Đương nhiên là vậyrồi. Thực ra, Lucien\”, cô trách, \”Anh Wexford đây chỉ đang cố giúpđỡ\”.

Luden nghiêng người ratrước. \”Anh Wexford đây là một tay chơi có tiếng, em yêu ạ, và tôi khuyênem nên cảnh giác với cậu ta.\”

\”Vậy sao?\” Cônhướn hàng lông mày với vẻ giễu cợt ý nhị. \”Tôi đã nghe điều tương tựngười ta nói về anh.\”

Gương mặt chồng cô nổigiận, còn Dante cười khùng khục. \”Cô ấy bắt được cậu rồi, ông bạn Luce.Nhưng người ta cũng bảo những tay chơi khi gác kiếm sẽ trở thành những ôngchồng hoàn hảo nhất còn gì.\”

Aveline ngây thơ nhìnLucien qua vành ly trà của mình. \”Vâng, dù tôi không có đủ thời gian đểxem xét tính chính xác của câu ngạn ngữ.\”

\”Chúng ta luôn cócả đêm nay\”, Lucien trả lời với nụ cười tươi ró

Đôi má Aveline rực hồngkhi Dante khoái trí cười rú lên. \”Nhưng tối nay chúng ta sẽ tham dự vũ hộinhà Portworthy, nhớ chứ?\” Cô ngọt nhạt mỉa mai.

\”Nhưng sau vũ hội,em sẽ về nhà với tôi.\” Lucien xiên mạnh nĩa vào miếng thịt, rồi đưa nó lênmồm.

\”Thấy hôn nhânkhông làm trì độn sự dí dỏm của cậu, tôi mừng lắm Lucien ạ.\” Lấy tay quẹtnhững giọt nước mắt vì buồn cười, Dante đứng lên. \”Nếu hai người thứ lỗicho tôi, tốt nhất là tôi nên ngủ một chút, nếu không thì không thể đến bữa tiệctối nay mất. Những cuộc hội hè luôn là nơi giải trí tốt nhâ\t.\”

\”Thực thế\”,Lucien lẩm bẩm.

Dù toàn thân cô ran lênkhi phát hiện sự cảnh cáo trong những tiếng càu nhàu của gã, Aveline cố tìnhphớt lờ. \”Cảm ơn vì đã ghé thăm, anh Wexford.\”

\”Chúc mừng đám cướicủa hai người.\” Với cái cúi chào, Dante rời khỏi phòng, những người hầunối đuôi theo sau y với chồng đĩa trống trơn, bỏ lại Aveline và Lucien mộtmình.

\”Ừm\”, Avelinecất tiếng, phá vỡ sự im lặng căng thẳng, \”Anh ta có vẻ dễ thương hơn lầncuối cùng chúng tôi gặp nhau\\\.

\”Và lần cuối đó làkhi nào?\”

Những âm thanh gừ gừ uểoải của Lucien không đánh lừa được cô. \”Năm năm trước khi anh ta đến đòinợ cha tôi.\”

\”À phải, tôi nhớrồi.\”

Miễn cưỡng tiếp tục chủđề về cha cô, Aveline đẩy phần ăn sáng của mình sang một bên và đứng dậy.\”Tôi tin sẽ tìm được ai đó trong số các người hầu gái để cùng đi đến hiệumay.\”

\”Aveline\”. Côkhựng lại. Sự nguy hiểm đang núpánh mắt và trong sự tĩnh lặng của cơ thể gã.\”Đừng tưởng vì tôi và em không chung giường mà tôi sẽ dung thứ cho mốiquan hệ của em với một người đàn ông khác.\”

Cô trừng mắt choángváng. \”Tôi sẽ không bao giờ ham mê loại quan hệ nào như thế, mặt khác, tôirất phật lòng với cách nói bóng gió của anh.\”

Gã nhướn lông mày.\”Tôi đơn thuần chỉ đang cảnh báo em thôi, vợ ạ. Đừng thử thách tính khícủa tôi bằng việc liếc mắt đưa tình với những người đàn ông khác, đặc biệt làDante.\”

\”Tốt thôi.\” Côkhoanh tay trước ngực. \”Và anh cũng đừng thử thách tính khí của tôi bằngviệc liếc mắt đưa tình với những người đàn bà khác!\”

Gã khùng khục cười.\”Ghen sao, bé cưng?\”

\”Ha!\” Cô đậphai bàn tay lên bàn và cúi người về phía gã. \”Tôi và anh bị kéo chung vàotình cảnh này, Lucien. Thế nên đừng có mập mờ với những chuyện khác.\”

Ánh mắt gã hạ xuống bầungực cô và nấn ná ở đó, rồi cô nhận ra tư thế cúi người khiến phần ngực củamình gần như muốn tràn ra khỏi vạt áo. Với bất cứ ai khác, cô sẽ ngay lập tứcđứng thẳng. Nhưng khi gã nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối, nâng ngón tay chầm chậmvuốt ve xuống phần căng lên của khe rãnh giữa bầu ngực, cô không cử động. Đừngngăn gã. Đừng nói một lời.

Bàn tay gã ngừng lạingay trên trái tim cô đang đập, sự khao khát quét qua nét mặt, đôi mắt gã tốisẫm lại với sức nóng không thể nhầm lẫn. \”Em nói đúng, Aveline. Đây làchuyện riêng giữa hai chúng ta.\”

Cô khó khăn nuốt xuống,mạch đập dồn dập khi gã lần ngón tay theo đường viền vạt trên chiếc áo, rổi chàxát ngón cái qua nụ hoa đã cương cứng. Với tiếng rên khe khẽ, cô nhắm nghiềnmắt lại khi khoái cảm tràn khắp cơ thể.

Cô nghe thấy tiếng ghếlạch xạch, một tiếng gầm gừ trầm thấp đầy ham muốn. Rồi nằm gọn trong vòng taygã, miệng gã mạnh bạo và đói khát trên miệng cô. Bàn tay gã ôm lấy bầu ngực côqua lớp quần áo, chỉ trong giây lát c cho phép bản thân quên đi những trở ngại,quên đi những chuẩn mực đạo đức cao quý đã chia cách họ. Chỉ trong giây lát, côcho phép bản thân trở thành một người đàn bà khao khát những đam mê thể xác màngười đàn ông này có thể mang ỉại.

Gã có vị như cam, cà phêvà dục tình nóng bỏng, thuần khiết. Chỉ cần hít vào mùi hương của gã cũng némcô trờ lại khoảng thời gian của ba đêm tội lỗi họ cùng bên nhau. Sự nóng bỏng.Màn đêm. Sự nồng nàn. Và nỗi khát khao.

Cô hăm hở trượt hai taylên bờ vai gã, rên rỉ khi gã gấp gáp ghì cô lên cơ thể cứng rắn của gã. Cô lùađôi tay vào mái tóc và cắn lên môi dưới của gã, cơ thể xốn xang khi gã đặt côngồi lên cạnh bàn, tay bóp chặt đùi cô.

Trong thoáng chốc, cô đãnghĩ gã sẽ kéo vạt váy lên và chiếm lấy cô ngay giữa bàn đầy chén đĩa.

Cô bám lấy gã, một taygiật lỏng chiếc ca vát, rồi vùi mặt vào cổ họng và nhấm nháp phần nhạy cảm trêncổ gã. Cơn chấn động khiến gã rùng mình, đôi tay càng siết chặt đùi cô hơn. Gãlẩm bẩm điều gì đó bên dưới hơi thở và cô trượt những ngón tay vào bên dưới cổáo sơ mi, tìm kiếm làn da ấm áp, mượt mà của gã.

Nhưng những đầu ngón taycô chạm phải lớp da thịt nhàu nát.

Những vết sẹo. Như chạmphải mặt nước lạnh cóng, các nguyên tắc đạo đức của cô nổi dậy trách mắng cô.Cha của cô. Những lời buộc tội của Lucien. Cô đang làm cái gì thế này?

Cô giằng ra khỏi gã.\”Lucien, ngừng lại.\”

Gã không để cô trốnthoát, khuôn miệng trượt xuống để mơn trớn bầu ngực của cô. Cô dùng cả hai tayđẩy mạnh ngực gã trong nỗi tuyệt vọng dâng trào. Chúa ơi, thật đau đớn khi phảiđẩy gã ra.

Cô không muốn gì hơnngoài được cảm nhận cơ thể gã hòa chung với mình, để đắm chìm trong sự chiếmhữu dữ dội cô còn ghi nhớ dù năm năm đã qua đi. Nhưng cô không thể. Không cầnbiết cô ham muốn đến mức nào, cô không thể

\”Ngừng lại, Lucien.Tôi bảo ngừng lại!\” Cùng với lời yêu cầu cuối cùng là cú đẩy đột đột, thựcsự đã xô gã ra một khoảng.

Gã chớp mắt bối rối, đôimắt đen nặng trĩu với niềm khát khao, đôi môi vẫn ẩm ướt từ những nụ hôn. Mộttay vẫn đang vuốt ve nhũ hoa của cô. \”Sao cơ?\”

Cô gạt tay gã khỏi ngựcmình và nhảy xuống khỏi bàn, dù vị trí mới này đặt cô áp sát người gã – và phầncăng phồng không thể chối cãi trên quần gã. Gã gừ lên một tiếng sâu trong cổhọng rồi ép lên cô, giữ cô lại giữa chiếc bàn và cơ thể đã bị khuấy động củagã.

\”Chúng ta phảingừng lại.\” Cô gần như rên lên từng từ. \”Ngay lập tức, Lucien.\”

\”Chúng ta đã kếthôn.\” Gã cúi xuống nhấm nháp tai cô, cọ xát ngực lên vòng một của cô, phầncăng cứng kia áp lên bụng cô.

Cô vòng tay quanh cổ gãmột cách thận trọng và trượt những ngón tay xuống dưới cổ áo để tìm phần dathịt sần sùi vì những vết sẹo. Phần tiếp cho cô sức mạnh.

\”Tôi sẽ không ngủvới anh, Lucien\”, cô thở hổn hển. \”Không có gì thay đổi.\”

Gã đông cứng. Thật chậmrãi, gã gỡ cánh tay cô vòng quanh cổ mình và hạ nó xuống bên sườn. Gương mặt gãtrông như tạc từ đá granite, đôi mắt như viên kim cương cứng rắn và cũng lạnhlẽo như thế. Gã lùi lại khỏi cô. \”Thứ lỗi cho tôi nếu tôi hiếu sai ý địnhcủa em\”, gã lạnh lùng nói.

Cô hít một hơi thật sâu,run rẩy, hai má như thiêu đốt. \”Thứ lỗi cho tôi nếu tôi khiến anh nhầmlẫn. Sẽ không xảy ra thêm nữa.\”

Gã gật đầu cụt lủn.\”Hiểu. Nhưng ý tôi hệt những gì vừa nói. Nếu tôi phát hiện một người đànông khác…\”

\”Tôi cũng đã nói rõràng rằng tôi không đị

\”Em thừa biết tôilà một tay thiện xạ\”, gã cắt ngang. Gã trao cho cô nụ cười hăm dọa khiếnnhững lời giải thích của cô nhạt ngay trên môi. \”Và tôi cũng không khoandung như đã từng làm trước đây.\”

\”Đã rõ.\” Côchà bàn tay lên hai cánh tay, giá lạnh khi không có vòng ôm ấm áp của gã.

\”Đừng bắt tôi phảichứng minh điều đó.\” Gã lao ầm ầm ra khỏi căn phòng, bỏ cô lại một mình vàrun rẩy vì kích động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN