Ba lần gặp gỡ, trọn đời yêu em
Chương 6
Trong cả tiết học, Tố My dường như không thể nào tập trung vào bài được vì chuyện hồi sáng. Cô cảm thấy cậu nhóc kia nói dối, nhìn sơ qua cũng biết chiếc máy ảnh chắc chắn có vấn đề nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là cậu nhóc đó lại rất biết điều, không muốn làm lớn chuyện. Nhìn sang bàn bên cạnh, cô không bất ngờ khi thằng bạn Anh Duy đã ngủ gục từ lúc nào, cô khó chịu vì trong khi bản thân đang áy náy vô cùng thì thằng bạn lại vô tư như thế nên tiện tay ném cái bút đang cầm vào đầu cậu ta và thành công làm cho cậu ta phải nhăn mặt lại. Dù sao, chuyện cũng là do cô làm, mà đặc biệt cô lại là đàn chị, không thể tạo ấn tượng xấu trong mắt đàn em được. Cô đã có lỗi thì phải sửa lỗi!
Giờ ra chơi nhanh chóng đến, Tố My ở trường cũng xếp vào loại hot nên cũng quen biết rộng. Chẳng mấy chốc mà cô tìm được lớp Nhật Minh giữa một khối 10 toàn lớp là lớp, lớp của cậu ta tận tít tầng bốn của dãy nhà đối diện. Tố My thường được học ở những lớp tầng dưới nên đây là lần đầu tiên cô phải leo nhiều bậc thang đến vậy, bởi trước đó cô rất khi lên tầng, mà có lên thì cũng chỉ lên tầng 2 là cùng. Lúc này, cô mới được dịp quan sát kỹ ngôi trường. Mặc dù, trường B là trường trên phố, nhưng đây lại là ngôi trường lâu đời nên cũng có chút “hoài cổ” như ví dụ tường thì bong tróc, màu cũng ngả đi nhiều, bậc thang hơi hẹp mà mỗi bậc lại cao tạo cảm giác rất nặng nề, đèn hành lang cũng rất ít, có tầng có, có tầng không, cô nghĩ nếu mà học thêm buổi tối ở đây thì thật kinh khủng và trường này gần đây cũng rất phân biệt đối xử khi mà chỉ ưu đãi những gì tốt nhất cho lớp chọn, còn lớp thường thì không được đãi ngộ. Ấy thấy mà, ngôi trường này vẫn “lừa tình” được hàng trăm em học sinh vào học mỗi năm. Có lẽ, một phần cũng là do vài lí do điển hình như học phí vừa phải, thầy cô giảng dạy thuộc vào hàng lão luyện… nên phụ huynh cũng tin tưởng cho con em vào đây học. Nhớ lúc nào cô còn bỡ ngỡ bước vào lớp 10, giờ cô đã lên lớp 12 rồi, chẳng sớm nữa mà thi đại học.
Cuối cùng, Tố My cũng đến được lớp Nhật Minh. Vì đã là học sinh lớp 12 nên cô cũng không còn cái kiểu e ngại chuyện vào lớp học người ta nữa, hơn nữa lại vô cùng bình thản gọi một cậu nhóc to béo đang xóa bảng trên bục giảng lại gần.
– Này, cậu em!
Cậu bạn nhìn thấy một chị gái xinh xắn đứng ở cửa lớp đang gọi mình thì có chút rụt rè đi đến.
– Dạ chị gọi em?
Tố My nhìn vào mác tên màu xanh bên trái cậu nhóc – Trần An Bình, A1.
– Cho chị hỏi có bạn Lê Nhật Minh ở đây không?
Tố My vẫn nhớ rõ tên cậu ta – Lê Nhật Minh – cái tên làm cô gợi nhớ đến một người. Mặc dù có chút không chắc chắn nhưng cái tên này làm cô nhớ lại những kí ức vui vẻ đã qua bên cậu nhóc ấy. Đặc biệt hơn, khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhật Minh, không hiểu sao có một cảm giác vô cùng quen thuộc bủa vây lấy cô. Cô không muốn để lộ cảm xúc đó ra vì cô vẫn chưa thực sự chắc chắn sẽ gặp lại cậu sau từng ấy năm. Cậu nhóc ngày hôm đó có chút khác với người con trai đang ngồi nhìn cô với vẻ mặt sững sờ này.
– Chào em! – Tố My cười cũng không nổi, mặt cô cười như mếu.
Nhật Minh rất bất ngờ trước sự xuất hiện của Tố My. Cậu hơi ngây ngốc nhưng rồi vội đứng lên, lắp bắp nói xin chào cô. Tố My nghĩ: “Nhật Minh đó là cậu ta sao? Người đang đứng trước mặt cô đây?” Nếu là thật thì đúng là một sự thay đổi lớn. Tố My nhìn xuống bàn cậu ta, thấy chiếc máy ảnh film có vẻ nghiêm trọng lại cảm thấy áy náy:
– Xin lỗi cậu nhé, tôi làm hỏng của cậu thế này.
Nhật Minh theo ánh mắt của cô nhìn xuống chiếc máy, cậu có chút lúng túng nhưng ngay sau đó lại nói:
– Thật ra là lỗi của em. Không biết sửa mà cứ sửa thành ra hỏng thật rồi!
Tố My ngạc nhiên trợn mắt lên:
– Hỏng thật rồi sao?
Nhật Minh cười trừ rồi gật đầu. Cậu không thể nhìn trực diện cô mà chỉ dám nhìn lén, có lẽ cậu vẫn có chút ngại ngùng. Tố My ngay lập tức nói:
– Tôi sẽ sửa cho cậu!
Nhật Minh bất ngờ khi nghe cô nói thế, cậu liền ngẩng đầu lên, vội nói:
– Không cần đâu! Dù sao máy cũng lâu đời rồi, em cũng đang tính mua một chiếc khác.
Tố My một lòng đầy trách nhiệm, cô nhất quyết cầm chiếc máy lên rồi dứt khoát lên tiếng:
– Tôi sẽ sửa được! Tôi sẽ sửa lại nguyên vẹn cho cậu!
Nói rồi, cô đem chiếc máy đi, trước khi đi còn bồi thêm một câu:
– Cứ chờ tôi!
Nhật Minh nghe được câu này, tim cậu bỗng hơi nhói. Khi thấy Tố My sắp ra khỏi lớp, cậu lấy hết can đảm chạy ra rồi giữ cô lại. Tố My bất ngờ khi bị cậu giữ lại như thế, lúc này khi nhìn cậu ở cự ly gần như vậy cô mới cảm nhận được sự quen thuộc một cách rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt một mí ẩn sau cặp kính cận của cậu ấy, thực sự rất giống. Nhật Minh nhìn cô chăm chú, lời nói: “Chị thực sự không nhận ra em sao?” sắp chuẩn bị thoát ra khỏi miệng nhưng lại bị cậu kịp thời ngăn lại.
– Nhật Minh! – Một giọng nói đột ngột phát ra từ đằng sau – là Joy.
Tố My lấy lại tinh thần, cô cảm thấy hoàn cảnh có hơi khó xử thế là vội nói:
– Được rồi, cậu yên tâm đi! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ mang trả lại cho cậu nguyện vẹn!
Nhật Minh mặc dù có hơi thất vọng nhưng cũng phải bỏ tay mình ra khỏi tay Tố My rồi buồn bã nhìn bóng hình Tố My ngày một xa dần. Ý của cậu không phải như thế, cậu không quan tâm chiếc máy ảnh đó hỏng hay không, điều cậu quan tâm lúc này chỉ có….
Joy đi đến với vẻ mặt tò mò, cô nhìn Nhật Minh rồi hỏi:
– Người ban nãy là ai vậy? Hình như là chị hồi sáng làm hỏng máy cậu phải không?
Nhật Minh quay sang nhìn cô, không nói gì. Joy khoanh tay lại gương mặt thay đổi hẳn đi, giọng nói tỏ rõ thái độ:
– Chị ta nghĩ chị ta nói câu xin lỗi là được sao? Chiếc máy ảnh đó là của mẹ cậu, cậu trân trọng nó đến thế nào mà. Cậu không dễ dãi đến thế chứ?
– Có sao đâu mà… Cậu tìm tớ có chuyện gì? – Nhật Minh đẩy gọng kính rồi quay sang nhìn Joy.
Joy lúc này ngập ngừng:
– À không có gì… Chúng mình học khác lớp mà. Dù sao tớ cũng đang chán, tớ muốn sang nói chuyện với cậu.
Nhật Minh nghe vậy liền cảm thấy buồn cười:
– Cậu phải chơi với các bạn gái chứ! Sao cứ thích chơi với một đứa con trai như tớ.
Ngay từ đầu, Joy đã không hề muốn vào đây học. Cô định học ở một ngôi trường Quốc tế với cơ sở vật chất đầy đủ hơn nhưng vì Nhật Minh thích học ở đây nên cô đành phải từ bỏ ngôi trường ước mơ để đến nơi này với cậu. Cô không hiểu nổi tại sao cậu lại thích một ngôi trường vừa cũ vừa xấu như vậy, Nhật Minh lại phản bác rằng: “Này, cậu không biết có bao nhiêu giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng đã bước chân ra từ trường này sao?” Cô chẳng quan tâm đến điều đó vì gia cảnh của cô và Nhật Minh hoàn toàn có thể chọn được một ngôi trường tương xứng và tốt hơn ở đây nhiều. Kể ra, khi thích một ai đó mình sẵn sàng hy sinh tất cả.
– Cậu và tớ là bạn thân. Đương nhiên tớ phải chơi với cậu rồi! – Joy không muốn biểu lộ rõ tình cảm của mình chỉ đành phải viện lí do quen thuộc để nói.
Nhật Minh không nói gì chỉ chán nản lắc đầu rồi bỗng đi đâu đó, Joy định chạy theo thì bị cậu ngăn lại:
– Mình đi gặp thầy hiệu trưởng có chút chuyện.
Nói xong, cậu liền đi mất, bỏ mặc cô bạn Joy đứng đó.
***
Nhật Minh nắm rõ sơ đồ trường học nên dễ dàng tìm được phòng Hiệu trưởng nằm ở tầng dưới ở dãy nhà chính.
“Cốc, cốc, cốc”
Bên trong vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông lớn tuổi:
– Vào đi!
Nhật Minh mở cửa rồi bước vào. Hiệu trưởng Hà là một người đàn ông trung niên nhưng trông vẫn rất phong độ – Hà Minh Tuấn – ông ta vừa nhìn thấy Nhật Minh liền mỉm cười đứng dậy.
– Em chào thầy! – Nhật Minh mỉm cười rồi cúi đầu lễ phép chào thầy Hiệu trưởng.
– Minh đấy à. Mới hôm nào thầy còn nhớ em chỉ là một cậu nhóc bé tí suốt ngày thích chụp ảnh giờ đã cao lớn thế này rồi. – Hiệu trưởng Hà vô cùng vui vẻ khi gặp lại Nhật Minh sau gần chục năm.
– Cũng đã được năm, sáu năm rồi thầy ạ. Em xin lỗi vì có việc đột xuất nên buổi đầu tiên nhập học không đến thăm thầy được.
– Không sao, không sao. Mau ngồi xuống đi em.
Hiệu trưởng Hà là bạn bè thân thiết đối với mẹ nuôi Mỹ Hạnh. Hiệu trưởng Hà trước đây cũng từng dạy Nhật Minh chụp ảnh film và ngoài ra còn dạy học cho cậu, chính nhờ sự giảng dạy của thầy mà thành tích của cậu ngày một nâng cao. Ông là một giáo sư nổi tiếng khi còn rất trẻ và Nhật Minh cũng đặc biệt ngưỡng mộ ông, cậu còn từng hứa với ông rằng sau này sẽ theo học trường cấp ba mà ông làm hiệu trưởng và đó chính là ngôi trường này. Còn đối với hiệu trưởng Hà, Nhật Minh giống như cậu con trai của ông vậy.
– Dạo này thầy bận quá nên cũng không sang thăm hai mẹ con em. Mẹ em vẫn khỏe chứ?
Nhật Minh nhấp một ngụm trà rồi tươi cười nói:
– Mẹ em vẫn khỏe ạ.
Hiệu trưởng Hà cũng nhấp một ngụm trà, ông còn định hỏi chuyện nữa nhưng ngập ngừng rồi lại thôi. Hiệu trưởng Hà liền đổi chủ đề:
– Thầy còn tưởng em chỉ hứa qua loa thôi, không ngờ thằng nhóc này làm thật kìa.
– Thầy à, thầy không thể tin em một lần sao?
– Cái thằng này…
Cả hai dừng lại một chút nhưng ngay sau đó tiếng cười lại tràn ngập cả căn phòng.
– Em đã thích nghi với ngôi trường này chưa? Mặc dù không thể so với trường quốc tế nhưng trường của thầy cũng không phải dạng vừa đâu.
Nhật Minh bị câu nói của thầy làm cho phì cười:
– Em vẫn đang thích nghi dần ạ.
Nhật Minh nhìn về bức tưởng trắng trước mặt, nơi mà đang treo khá nhiều những tờ giấy khen được bọc kính và những bức ảnh chụp kỷ niệm. Nhật Minh hiếu kì đứng dậy rồi đi đến nhìn một lượt những bức ảnh được đặt trong một chiếc tủ kính mang hướng cổ điển. Khi Nhật Minh nhìn đến bức ảnh cuối cùng, cậu liền dừng lại. Bức ảnh chụp tập thể một đội karate tầm hơn mười người, điều đặc biệt cả tập thể toàn con trai chỉ có duy nhất một người con gái đeo huy chương vàng đang cười rất tươi đứng ở giữa.
– Cô gái này… – Nhật Minh ngạc nhiên nói.
– Là Lâm Tố My, học lớp 12D5. Em ấy là thành viên nữ xuất sắc nhất của câu lạc bộ Karate.
Hiệu trưởng Hà thấy vẻ mặt của Nhật Minh có chút khác lạ liền hỏi:
– Em quen em ấy sao?
Nhật Minh im lặng nhìn cô trong bức hình. Đứng giữa một đám con trai, cô hoàn toàn tỏa sáng, có thể thấy được niềm vui sướng và tự hào trong nụ cười rạng rỡ của cô ấy. Nhật Minh phải mất một lúc mới dứt ánh nhìn chăm chú ra khỏi bức ảnh, cuối cùng cậu mỉm cười lên tiếng:
– Em từng hứa với cô ấy là sẽ đi tìm cô ấy nhưng không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây… Đây đúng là định mệnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!