[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 15: Khu Rừng Độc Khí
Thấy Vũ Thiên gấp đến nỗi như kiến bò trên chảo nóng, Bạch Quân chậm rãi nói:
” Ngươi quan sát xung quanh đây đi. Ta cảm thấy có điều gì đó không bình thường.”
Vũ Thiên đảo mắt nghĩ:
” Còn quan sát? Ma thú ngay sau lưng a.”
Mặc dù nội tâm rất không muốn, nhưng lời Bạch Quân nói cũng khiến nàng tò mò. Đi dọc theo xung quanh khu rừng kì bí này, Vũ Thiên nhận thấy nó được bao bọc bởi những tảng đá to lớn và dây leo chằng chịt, không những vậy còn có lớp khí vụ độc tố. Điều nàng càng khiến Vũ Thiên tò mò hơn, không biết sâu trong khu rừng tồn tại cái gì? Vì sao chưa có ai nói đến tiểu khu của Hắc Vụ Sâm Lâm lại có nơi như vậy?
Hiện tại trước mặt Vũ Thiên thấy là một cái lỗ hổng thật to, dây leo xung quanh bị đốt đến khét lẹt, đá cũng bị nung chảy ra như một nham thạch. Vũ Thiên liền kinh ngạc nghĩ:
” Điều gì có sức mạnh làm nên cảnh tượng như vậy? Ma thú chăng?”
Bạch Quân bổng lên tiếng nói:
” Theo ta thấy một ma thú đang bị các ma thú ngoài kia truy đuổi, nhưng tại sao lại tìm nó thì ta chưa xác định.”
Nghe vậy Vũ Thiên nói:
” Chuyện gì khiến nó đến nỗi phải xông vô rừng đầy khí độc?”
” Ngươi cẩn thận, sau lưng ngươi có hai con ma thú cấp 5 đang chạy tới.”
Vũ Thiên nghe vậy liền quay lưng lại, nàng liền nhìn thấy một con ma thú bề ngoài được bao phủ một lớp đá rắn chắc, nói đúng hơn toàn thân của nó được cấu tạo bằng đá. Và một con ma thú rất giống tinh tinh màu đỏ thật to lớn, chiều cao của nó phải cao tới 5m.
Bạch Quân nói:
” Đó là Thạch Toản Địa và Cự Hỏa Ma Viên.”
Hai con ma thú nhìn thấy Vũ Thiên thì gầm rú, hai cặp mắt của nó đỏ lên một cách dữ tợn. Vũ Thiên biết hiện giờ không thể nào có thể chạy đi đâu, nàng tốt nhất nên vào trong không gian giới. Vũ Thiên vừa động suy nghĩ tiến vào không gian giới nhưng…
Một quả cầu lửa to đùng tiến về phía nàng, Vũ Thiên chật vật nhảy ra xa, thật là lửa xém lông mày. Nếu không phải Vũ Thiên phản ứng nhanh chóng thì..quả cầu lửa đó chắc chắn sẽ đốt cháy nàng. Con ma thú Cự Hỏa Ma Viên thấy không đốt được nàng, nó tức giận đập ngực liên hồi, phát ra những tiếng :” Bùm..Bụp..” liên tục.
Vũ Thiên gấp đến đầu đầy mồ hôi, nàng nói:
” Bạch tỷ tỷ! Chuyện này là sao a? Ta không thể vào không gian giới.”
Bạch Quân trầm ngâm một chút, nàng tỏa ra một luồng khí. Sau đó kinh ngạc nói:
” Quanh đây có trận pháp. Thật kinh ngạc sao ở đây lại xuất hiện loại trận pháp này?”
Vũ Thiên nghe vậy khóc không ra nước mắt nói:
” Lúc này không phải là lúc kinh ngạc về trận pháp a.”
Vũ Thiên lại chật vật né tránh đòn tấn công từ xa của hai ma thú, quần áo của nàng mấy lần bị bắt lửa, nhưng vẫn dập tắt kịp. Vì phải né tránh cầu lửa lẫn mấy cục đá to lớn do con Thạch Toản Địa ném ra, Vũ Thiên cơ hồ không thể nào ngừng nghỉ được. Nàng cảm thấy nghi vấn thở hổn hển hỏi:
” Sao hai con ma thú này không đến chổ này? Nó có thừa cơ hội giết ta nếu nó tiến đến đây cơ mà.”
Bạch Quân nói:
” Vì nó sợ độc khí khu rừng phía sau ngươi.”
Lời Bạch Quân vừa nói ra, Vũ Thiên suy nghĩ sau đó nói:
” Bạch tỷ tỷ ngươi hãy cho ta mượn năng lực.”
Vũ Thiên vừa dứt lời thì một luồng khí trắng bao bọc quanh người nàng. Cảm thấy sức mạnh tăng lên nhanh chóng, Vũ Thiên nhìn về phía hai ma thú. Nàng dùng ma pháp thủy hệ ngăn chặn quả cầu trước mặt. Hai luồng năng lượng va chạm nhau tạo lên một tiếng nổ vang dội :” Ầm..ầm…”
Vì lo tránh né và tập trung bên hỏa cầu của Cự Hỏa Ma Viên, Vũ Thiên liền bị một tảng đá đâm trúng người, nàng liền văng ra xa. Cách khu rừng chỉ có 5 bước chân, Vũ Thiên khó nhọc đứng dậy, ói ra một ngụm máu. Tay phải lúc này đã bị gãy do lúc nãy đở tảng đá. Nàng đưa tay trái đeo trữ vật giới chỉ, tính xuất ra lọ nước có chứa nước trong không gian ra. Vì để thuận tiện nên Vũ Thiên để một ít lọ chứa nước trong không gian ở đó để sử dụng. Cảm nhận được trữ vật giới chỉ không phản ứng, Vũ Thiên cau mày, sau đó cười khổ. Đây là tuyệt đường sống của nàng a. Vì hiện giờ không vào được không gian giới, Vũ Thiên phải đối mặt với hai sự lựa chọn một bên hai ma thú, một bên rừng đầy khí độc.
Vũ Thiên cảm thấy mình trở nên quá vô dụng, quá dựa dẫm vào không gian giới, hiện giờ không vào được cũng như trữ vật giới chỉ không sữ dụng được. Vũ Thiên nghĩ đằng nào cũng chết, nàng quyết định thật nhanh. Nếu đã chết thì ta cũng không muốn chết trong tay ma thú một cách không minh bạch như vậy. Ôm thân thể bị thương, chật vật lao vào khu rừng. Bạch Quân lo lắng nói:
” Ngươi hiện tại bị thương, sao lại dám lao vào rừng này? Ngươi như vậy là chịu chết.”
Vũ Thiên vận nguyên lực bao bọc xung quanh thân thể nàng, cố gắng đi thật nhanh, nhưng vết thương trên người nàng thật sự quá nặng. Càng di chuyển vết thương càng trở nên đau đớn, Vũ Thiên nghe Bạch Quân nói vậy khổ sở đáp:
” Ta sao lại không lựa chọn vậy a? Nếu không thì hai ma thú kia cũng giết ta. Đối mặt ma thú cũng chết, vào rừng cũng chết. Ta đây là bất đắc dĩ.”
Vũ Thiên nghĩ nghĩ gì đó, lắc đầu rồi cười cười khuôn mặt u buồn nói:
” Bạch tỷ tỷ! Thật xin lỗi ngươi, hứa giúp ngươi hồi phục linh hồn và thân thể. Ta có vẻ không làm được rồi..Khụ..khụ..”
Vũ Thiên lại ói ra ngụm máu, nàng di chuyển từng bước từng bước trở nên một cách khó nhọc. Hiện tại đã vào khu rừng, khí độc đã lan vào trong cơ thể nàng. Vũ Thiên dù cho có vận dụng nguyên lực bảo hộ, nhưng nàng hiện tại đang bị thương vã lại nguyên lực nàng cũng không còn nhiều. Khí độc cũng chầm chậm ăn mòn lớp nguyên lực bao bọc xung quanh Vũ Thiên.
Bạch Quân thở dài nói:
” Ngươi..đứa trẻ ngốc này. Thôi vậy…Dù sao không có ngươi, ta cũng không thể thoát khỏi đây. Vũ Thiên ngươi hãy nghe kỹ và nhớ những lời ta nói sắp tới đây. Ta sẽ dùng pháp lực còn lại tạo ra vòng bảo hộ bảo vệ thân thể của ngươi, điều này khiến ta sẽ lâm vào ngủ say. Ngươi sẽ có 2 canh giờ tránh được khí độc lan vào trong cơ thể, 2 canh giờ ngươi phải cố gắng thoát khỏi vùng khí độc này. Nếu ngươi..thoát khỏi đây hãy tìm bằng được linh dược chữa trị linh hồn ta. Nếu trong vòng 5 tháng ngươi không kiếm được linh dược, linh hồn ta sẽ bị thương tổn ảnh hưởng đến việc sau này ta có được thân thể. Thậm chí linh hồn ta sẽ bị tan biến. Ngươi phải nhớ đấy trong vòng 5 tháng phải tìm được linh dược.”
Vũ Thiên tính nói gì đó thì ánh sáng từ ngọc bội trước ngực phát ra. Cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh mình. Vũ Thiên đưa tay sờ ngọc bội, thì thấy ánh sáng trên ngọc bội tắt dần, màu sắc nó trở nên ảm đạm không còn tươi sáng tỏa ra linh khí như trước. Vũ Thiên lắc đầu cười khổ:
– Bạch tỷ tỷ! Ngươi như vậy là làm khó ta nha. Dù cho có vòng bảo hộ của ngươi, ta muốn thoát đây thì cũng rất khó, khí độc dầy đặc ta không định hướng được đường. Huống hồ trên thân thể ta có thương tích cũng không nhẹ a.
Mặc dù than thở Vũ Thiên vẫn cố gắng bước đi thật nhanh để ra khỏi vùng khí độc, vì nàng biết nếu vòng bảo hộ của Bạch Quân mất Vũ Thiên chắc chắn sẽ chết. Vũ Thiên càng không muốn Bạch Quân hi sinh cho nàng, nàng lại không làm gì được cho nàng ta. Với ý chí kiên định của mình, nàng cố gắng bước đi. Vũ Thiên lúc này đã đi được 1 canh giờ, càng vào sâu bên trong khí độc càng lúc càng trở nên dầy đặc. Cánh tay phải lúc này của Vũ Thiên trở nên đau nhói, lúc này đây thân thể của nàng cũng muốn suy sụp. Vũ Thiên lắc lắc đầu khiến mình trở nên tỉnh táo, nàng cũng không muốn mình phải ngất ngay tại đây. Trên người nàng có quá nhiều chuyện phải chờ nàng đi làm. Phụ thân, mẫu thân nàng phải tìm kiếm được họ, biểu tỷ của nàng đang học ở trường ma pháp sư nàng muốn gặp biểu tỷ, nàng muốn xác định một chuyện. Sao biểu tỷ lại tốt với nàng? Người biểu tỷ này giống hệt với tỷ tỷ mình..hay là..tỷ tỷ nàng cũng giống như nàng..là xuyên qua? Còn A Châu, nàng cũng chưa cứu được A Châu. Mặc dù ở bên cạnh A Châu trong thời gian không dài, nhưng nàng rất quý A Châu. Nàng phải cứu được A Châu a. Bạch Quân! Nàng ta rất kì bí, nói chuyện lại lạnh lùng, nhưng cũng vì nàng mà không tiếc hi sinh phần năng lượng linh hồn tạo ra vòng bảo vệ giúp nàng đi tiếp. Phần ân tình này nàng nhớ rõ.
Không.. Không được. Lòng của Vũ Thiên gào thét. Nàng phải sống, phải kiếm được đường ra khỏi đây. Vũ Thiên bất chấp cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, nàng bước chân một nhanh hơn, sau đó dùng hết sức lực còn lại của mình lao đi. Vũ Thiên nhận ra vòng bảo hộ trên người mình đang ảm đạm dần, nàng biết mình không còn nhiều thời gian.
Vũ Thiên loanh quanh trong khu rừng này cũng gần 2 canh giờ rồi, nhưng nàng vẫn chưa thể thoát khỏi khí độc. Nàng trở nên tuyệt vọng, vòng bảo hộ bao xung quanh nàng đã dần dần mất đi ánh sáng. Vũ Thiên cảm thấy được 2 canh giờ của nàng sắp hết, nàng tuyệt vọng đau khổ nói:
– Ông trời! Người để ta xuyên qua rồi tuyệt đường sống của ta như vậy sao? Khụ..Khụ…
Vòng bảo vệ đã hoàn toàn tắt, nguyên lực trong cơ thể Vũ Thiên đã cạn khô. Khí độc xung quanh dần đi vào cơ thể nàng. Vũ Thiên nhắm mắt đau đớn nghĩ, nàng biết như vậy là hết, nàng chắc chắn sẽ chết. Khí độc bao trùm thân thể Vũ Thiên khiến nàng không thể thở được, nàng hộc ra ngụm máu. Thân thể té ập xuống đất, tay cố gắng với như muốn dùng chút khí lực còn lại tìm kiếm sinh cơ. Từ trên ngực trái của nàng tỏa ra ánh sáng yếu ớt sau đó tắt lịm. Ý thức Vũ Thiên trở nên dần dần mơ hồ, trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bất tỉnh Vũ Thiên cảm giác được một cái gì mềm nhũn bò lên người nàng. Sau đó nàng hoàn toàn mất đi ý thức.
Vũ Thiên cảm giác được mình hình như…đã chết, ý thức của nàng giờ đây đang ở trong một mảnh trắng xóa. Nàng đang lơ lững ư? Đây là linh hồn rời khỏi cơ thể sao? Vô số câu hỏi được đặt ra, Vũ Thiên lại không thể biết được nàng cứ mặc kệ mình trôi dần trôi dần đi trong mảnh trắng xóa này dù sao nàng cũng không sống được, chết đi cũng tốt. Nhưng…phụ thân và mẫu thân thì sao? A Châu thì sao? Bạch Quân thì sao? Nàng chết như vậy…Ai sẽ cứu họ? Không..Nàng không thể chết như vậy được. Vũ Thiên vùng vẩy, nàng phải thoát ra khỏi đây. Cố gắng tìm về ý thức của mình Vũ Thiên giật mình mở mắt, nàng cố gắng ngồi dậy cảm giác được thân thể vẫn còn đau nhói. Cánh tay phải của nàng…Vũ Thiên nhìn qua thì thấy nó được bao bọc bởi một cái gì đó giống như sợi tơ trong suốt, cuộn lại thành một đoàn như là cố định cánh tay cho nàng. Vũ Thiên nhất thời kinh ngạc, nhưng sau đó nàng càng giật mình hơn khi thấy trên vai nàng có cái gì đó.
Vũ Thiên quay qua nhìn thì hoảng sợ, một cục thịt màu trắng sữa mềm nhũn không có lông, hình dáng như một con sâu chiều dài chỉ có 30 cm đang nằm lên vai nàng. Hai con mắt xanh biếc long lanh đang nhìn Vũ Thiên, lúc này nàng biết nó là một ma thú. Nhưng..hình như nó đã cứu nàng, sao nó lại cứu nàng nha? Vũ Thiên nghi hoặc nhìn nó chằm chằm như muốn biết điều gì về nó. Con ma thú thấy Vũ Thiên nhìn nó, nó liền cạ cạ lên mặt nàng làm nũng. Cảm giác được cục thịt không có lông mềm nhũn cạ lên mặt nàng, Vũ Thiên không tránh được cảm giác toàn thân nỗi da gà. Dù sao nàng cũng không ưa thích loài côn trùng lắm, nhất là sâu. Vì nhìn nó rất không thoải mái có cảm giác rất ghét, không thích bằng những động vật có lông như là mèo nha.
Thấy ánh mắt Vũ Thiên nhìn nó không thoải mái, con ma thú cảm giác được . Ánh mắt nó đáng thương hề hề nhìn nàng. Vũ Thiên thấy ánh mắt nó như chực chờ khóc, nàng trong lòng sinh ra cảm giác không nỡ. Điều chỉnh tư thế, sau đó nàng đưa tay ôm nó xuống rồi mỉm cười nói:
– Là ngươi đã cứu ta sao?
Không biết là ma thú này nghe hiểu nàng nói hay không nó phát ra âm thanh:
– Da Da Da..
Vũ Thiên nghe vậy tuy không hiểu nó nói gì nhưng nàng biết, sợi tơ nó nhả ra cuốn lấy cánh tay nàng cũng hiểu là nó đã cứu nàng. Vũ Thiên đưa tay sờ sờ đầu nó, nàng mỉm cười nói:
– Thật cám ơn ngươi đã cứu ta.
Cảm thụ được Vũ Thiên xoa đầu, nó thích chí nhắm mắt lại cạ cạ đầu vô tay nàng. Da gà Vũ Thiên lại từng đợt nổi lên, nàng vẫn chưa quen việc tiếp xúc với côn trùng nha.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!