[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 16: Tiểu Bạch
– Ngươi là ma thú loại gì a? Khí độc không có tác dụng với ngươi sao?
Ma thú nghe vậy nó lắc lắc thân hình, sau đó ngẩng cái đầu tròn vo lên gật lên gật xuống miệng cứ phát ra tiếng kêu:
– Da da..da..da
Vũ Thiên nhìn nó xoa xoa huyệt thái dương sau đó nói:
– Là ngươi hút khí độc trong người ta ra luôn àh?
Ma thú nghe vậy lại gật gật cái đầu nhỏ, Vũ Thiên thấy vậy cũng thầm than ma thú này linh trí rất cao a. Thật đặc biệt. Nàng mỉm cười nhìn nó nói:
– Ta không biết ngươi từ đâu tới, nhưng mà hiện tại ta đang bị lạc trong khu rừng này. Mà ngươi ở bên cạnh, khí độc không ảnh hưởng đến ta.
Nàng ngừng lại một chút nhìn nó ngập ngừng nói:
– Ngươi đi theo ta được không?
Ma thú nghe vậy, ánh mắt sáng long lanh nhìn nàng mừng rỡ. Nó từ trên tay Vũ Thiên bò lên vai nàng, sau đó lại cạ cạ vào mặt nàng như lấy lòng. Lại một lần nữa da gà Vũ Thiên từng đợt nổi lên, nàng cười khổ thầm nghĩ:
” Vẫn chưa quen được.”
Vũ Thiên cười nói:
– Không biết ngươi là ma thú gì, ta gọi ngươi Tiểu Bạch được không? Vì toàn thân ngươi là màu trắng a.
Ma thú nghe vậy đôi mắt ngập nước nhìn nàng, như cảm động sắp khóc. Vũ Thiên nhìn thấy nó cũng rất đáng yêu, nàng xoa xoa đầu nó rồi nói:
– Ta hiện giờ không thể ở đây được, ngươi ở trên vai ta. Ta tìm đường ra khỏi khu vực khí độc này.
Nghe hiểu lời Vũ Thiên nói Tiểu Bạch bám chặt lên vai nàng sau đó lại kêu thành tiếng:
– Da..da.da..da
Nghe Tiểu Bạch nói vậy, Vũ Thiên mặc dù không hiểu nhưng nàng cũng cảm giác được nó đang cổ vũ nàng. Vũ Thiên cố gắng đứng dậy, thân thể nàng cơn đau từng đợt từng đợt kéo đến. Mặc kệ sự đau đớn, nàng dứt khoát tiến về phía trước.
Hiện tại đã qua 1 canh giờ trong khu rừng mà Vũ Thiên vẫn chưa thoát khỏi khu vực khí độc, nàng nhăn mày u ám nói:
– Khu vực này rộng lớn đến vậy sao? Tại sao ta vẫn chưa thoát được khỏi đây?
Tiểu Bạch nghe nàng nói vậy nó ngẩng cái đầu nhỏ lên kêu:
– Da..da..da.da
Vũ Thiên vừa đi vừa thì thào nói:
– Ta không có hơi sức nói chuyện với ngươi nha.
Tiểu Bạch lắc đầu ngoày ngoạy, sau đó từ trên vai Vũ Thiên bò xuống tay nàng, cái đầu nhỏ của nó hường về bên phải nhìn nàng sau đó kêu lên:
– Da da.da da
Lần này Vũ Thiên không hiểu nó muốn nói gì thì nàng đập đầu chết cho rồi. Vũ Thiên vui vẻ cười nói:
– Tiểu Bạch ngươi biết đường thoát khỏi đây àh?
Tiểu Bạch gật đầu, sau đó nhìn nàng bằng đôi mắt long lanh xanh biếc. Vũ Thiên phì cười đưa tay xoa xoa đầu nó. Thấy vậy Tiểu Bạch cạ đầu nhỏ vào tay nàng như hưởng thụ sự vuốt ve của nàng dành cho nó. Vũ Thiên nhìn nó trong mắt chứa đầy sủng nịch mỉm cười nghĩ:
” Con sâu nhỏ này cũng quá đáng yêu rồi.”
Theo sự chỉ dẫn của Tiểu Bạch nó dẫn Vũ Thiên đi không đến 2 canh giờ nàng đã thoát ra khỏi vùng khí độc. Trước mắt Vũ Thiên là một như một ốc đảo cách biệt, khác xa với khu rừng khí độc lúc nãy. Ở đây hoa thơm cây cối xanh tươi, còn có một hồ nước trong xanh có thể nhìn được cả dưới đáy nữa. Tiên cảnh ư? Vũ Thiên thầm nghĩ, sau đó nàng đi dọc xung quanh nhìn từng nơi đây. Tiểu Bạch đã bò xuống vai nàng đi đâu mất, Vũ Thiên quan sát xung quanh đến mãi mê nên không chú ý đến nó.
Trước mắt Vũ Thiên là một vườn dược thảo. Dược thảo? Sao lại nhiều như vậy? Nàng dụi dụi mắt mình, xác định mình không nhìn lầm Vũ Thiên bước nhanh tới nhìn thật kĩ từng cây từng cây một. Hít một ngụm khí lạnh, Vũ Thiên xác định được dược thảo trước mắt nàng là tam phẩm, tứ phẩm thậm chí có cả ngũ phẩm. Thật nhiều a. Sau khi nhìn một loạt các dược thảo, ánh mắt Vũ Thiên chợt lóe sáng khi nhìn thấy gốc dược thảo mọc ở một nơi cách biệt với những gốc dược thảo này. Nàng thậm chí kinh hô thành tiếng:
– Trời ạ! Ta…ta..đây chắc nằm mơ rồi. Là Thanh Linh Huyễn Hồn dược thảo lục phẩm.
Vũ Thiên chạy ngay đến chổ gốc dược thảo Thanh Linh Huyễn Hồn, nàng ngồi xuống chăm chú ngắm nó. Miệng cười toe toét vui mừng nói:
– Đây là dược thảo có thể chữa trị linh hồn. Thật quá tốt. Bạch tỷ tỷ có thể chữa trị rồi.
Ánh mắt gắt gao nhìn gốc dược thảo, Vũ Thiên không chú ý đến tiểu Bạch đang bò lại gần, nếu nó không phát ra tiếng kêu chắc nàng thật sự đã quên mất nó.
– Da..da da…da
Vũ Thiên quay đầu lại nhìn, thì kinh ngạc thấy tiểu Bạch đang ôm một quả màu vàng giống như một quả táo nhỏ, nhưng lại phát ra óng ánh sắc kim và mùi thơm của mật ong. Miệng Vũ Thiên giật giật nàng không ngờ tiểu gia hỏa này cả gan hái cả loại trái cây không rõ lai lịch này. Nàng bế nó lên, sau đó lấy ngón tay chọt chọt nhẹ vô người nó nói:
– Ngươi a! Loại trái cây này không rõ công dụng sao hái lung tung?…A..này ngươi sao lại ăn nó chứ?
Chưa kịp ngăn cản tiểu Bạch, Vũ Thiên đã thấy nó bỏ nguyên quả vào miệng nhai nhóp nhép. Rất muốn đánh nó nha, nhưng nhìn nó rất đáng yêu. Vũ Thiên đành lắc đầu cười nhìn tiểu gia hỏa ăn ngon lành. Thấy nó ăn một lúc vẫn không có hiện tượng gì xảy ra, Vũ Thiên kinh ngạc sau đó lại suy nghĩ.
” Đây chắc là nơi Tiểu Bạch hay đến, hèng gì loại trái cây này nó ăn không có vấn đề.”
Tiểu Bạch nghiêng đầu sau đó lại kêu:
– Da.da da da
– Ta không có hiểu ngươi nói gì hết nha.
Tiểu Bạch nói liên tục không ngừng hướng cái đầu nhỏ qua hướng bên phải, rồi lại nhìn Vũ Thiên nói tiếp. Vũ Thiên ôm tiểu Bạch đứng dậy, nàng đi theo hướng tiểu Bạch vừa chỉ thì thấy được toàn cảnh ở đây. Do lúc nãy nàng chỉ nhìn sơ qua không tập trung lắm. Bây giờ nhìn lại nàng kinh ngạc không thôi. Cái hồ này được chia ra làm hai thái cực, một cực nóng một cực lạnh. Vũ Thiên ngơ ngác nhìn lẩm bẩm nói:
” Đây là gì a? Như vậy cũng có thể tạo ra ôn tuyền sao?”
Nàng đi xung quanh bờ hồ thì thấy loại trái cây kì lạ lúc nãy tiểu Bạch ăn được mọc trên cái cây to nằm ở giữa 2 bên hồ. Là nơi giao nhau giữa hai cực lạnh và nóng. Lòng hiếu kì của Vũ Thiên nổi lên nàng đi đến cái cây đó, tiện tay hái xuống một quả quan sát.
Sau một lúc quan sát không phát hiện được điều gì, nhưng khi nhìn quả kì lạ này trong lòng nàng rất muốn ăn nó. Vũ Thiên nghi hoặc rồi quay qua hỏi với tiểu Bạch đang đứng trên vai mình:
– Tiểu Bạch loại trái cây này, ăn vào sẽ không sao chứ?
Nghe Vũ Thiên hỏi tiểu Bạch kêu vài tiếng sau đó lắc lắc đầu nhỏ, còn dùng hành động há miệng nhai nhóp nhép y như là đang ăn thật. Thấy vậy Vũ Thiên bật cười lấy tay chọt chọt lên mặt tiểu Bạch:
– Ngươi a! Sao lại đáng yêu như vậy?
Tiểu Bạch nghe Vũ Thiên khen mình, nó lại dùng cái đầu mềm nhũn của mình cạ cạ vào mặt nàng. Khiến cho da gà nàng lần nữa nổi lên, cái tay đang cầm quả trái cây cũng run run mém tý là rơi xuống. Vũ Thiên nhìn tiểu Bạch cũng không cách nào bắt được nó, nàng lắc đầu cười khổ đành mặc kệ nó tiếp tục nhìn quả trái cây trên tay nàng. Vũ Thiên ngữi thấy được mùi thơm phát ra từ nó, khiến nàng nhịn không được mà đưa lên miệng cắn.
Đầu lưỡi trở nên thanh mát, ăn một miếng cảm giác thật tốt ăn, nàng lại cắn lần nữa. Sau khi ăn được ba miếng Vũ Thiên cảm thấy cơ thể mình có gì đó không đúng, từng đợt khí lạnh trong thân thể phát ra. Quả trái cây từ trên tay Vũ Thiên rớt xuống, nàng cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang lạnh dần. Lạnh đến nỗi nàng phải nằm xuống ôm chặt lấy bản thân. Vũ Thiên thì thào nhìn tiểu Bạch nói:
– Tiểu…tiểu Bạch…ta..lạnh. Lạnh..quá! Trái..cây đó..có vấn…đề…
Tiểu Bạch nhìn nàng với đôi mắt ngập nước, nó cũng không biết tại sao? Nó ăn thì không có vấn đề gì. Sao nàng ăn lại thành như vậy? Tiểu Bạch rớt xuống hai hàng nước mắt đáng thương nhìn Vũ Thiên ” lạch cạch..lạch cạch..”
Vũ Thiên thấy nó như vậy nàng cũng không nỡ trách nó, lấy tay run rẩy xoa đầu nó.
– Ngoan…không..không khóc..Ta sẽ..không sao..Ngoan.
Sau đó Vũ Thiên cố gắng hết sức lực chống tay ngồi dậy xếp bằng điều tức.
Qua hai canh giờ Vũ Thiên không cảm thấy bớt lạnh ngược lại càng lạnh hơn, khiến nàng run rẩy toàn thân. Hiện giờ da của Vũ Thiên đã trắng lại càng trắng bệch hơn, môi của nàng khô nứt tím tái lại. Thậm chí cả hơi thở cũng xuất hiện hàn khí, vừa rồi bị thương chưa khỏi hiện giờ xuất hiện tình trạng này. Vũ Thiên cảm thấy cả thân thể nàng đau buốt, cánh tay phải đang được quấn những lớp tơ giờ đây đã muốn đóng băng. Nàng cảm giác tế bào mình cứ như từng lớp từng lớp như bị đông lại. Nguyên lực và khí lực trong cơ thể chạy hỗn loạn, không thể điều khiển được. Vũ Thiên run cầm cập từng cơn, nàng ho ra một ngụm máu.
Chịu đủ tra tấn của hàn khí thêm năm canh giờ, Vũ Thiên không còn ngồi nữa mà nàng đã gục người xuống đất. Lúc này hơi thở của nàng rất mỏng manh, giống như là một người sắp chết, khí lạnh trong thân thể lại đột nhiên rút đi. Tưởng chừng như chỉ dừng lại đó, Vũ Thiên run run lông mi mở mắt cảnh vật trước lại trở nên nhạt nhòa. Sau đó một luồng khí nóng từ trong cơ thể phát ra, khiến nàng đang suy yếu phải la to:
– A..A A A… Nóng..nóng quá.
Tay trái cào cấu quần áo trên khắp người mình, Vũ Thiên cảm thấy được luồng khí nóng này như muốn thiêu rọi lục phủ ngủ tạng trong cơ thể. Làn da trước kia bị hàn khí làm cho trắng bệch nay lại trở nên đỏ hỏn. Mắt Vũ Thiên đỏ ngầu, tay nàng đang cố sức kéo rách quần áo.
Hai canh giờ trải qua quần áo trên người Vũ Thiên đã bị nàng xé hết. Cơ thể trần trụi hiện ra, làn da nàng trở nên đỏ như máu phồng rộp lên từng lớp, nhìn rất ghê sợ. Mái tóc dài của nàng giờ đây bị rớt xuống từng mảng từng mảng. Vũ Thiên đau đớn rên rỉ, giọng nói nàng trở nên khàn khàn . Ý thức của Vũ Thiên giờ đây đã mất. Đôi mắt đỏ ngầu mở to nhìn hồ nước trước mặt, cố gắng đứng dậy lê thân mình đi đến hồ nước.
Tiểu Bạch lo lắng kêu:
– Da..da da da..a…
Hiện giờ Vũ Thiên đã mất đi ý thức, nàng không nghe thấy gì cả. Động lực hiện giờ của nàng là bước đến hồ nước, làm giảm đi cái nóng như muốn thiêu rụi toàn thân trên cơ thể nàng.
Ngâm mình vào hồ nước Vũ Thiên cũng không cảm thấy cơ thể nàng bớt đi nhiệt khí. Ngược lại trong cơ thể nàng xuất hiện hai luồng khí đối chọi nhau, một là hàn một là nhiệt. Vũ Thiên đau đớn từng đợt nàng kêu to một tiếng rồi ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Vũ Thiên dần dần lấy lại được ý thức của mình. Nàng chầm chậm mở mắt, kinh ngạc thấy mình đang lỏa thể ngâm mình trong hồ nước kì lạ 2 cực đối nghịch. Không biết là phúc hay họa? Nàng lắc lắc đầu cố gắng nhớ lại những gì xảy ra với mình.
Từ lúc bắt đầu ăn quả trái cây kia thân thể nàng chịu đựng hai luồng khí nhiệt và hàn xâm nhập. Bắt đầu từ lạnh nàng cảm thấy rét buốt toàn thân trải qua rất lâu, sau đó…Nàng lại chịu khí nóng toàn thân như bị lửa thiêu đốt, nàng..đã tự xé rách quần áo mình. Sau nữa…hình như lúc đó đã mất đi ý thức. Vũ Thiên lẩm bẩm:
– Có thể là do ta tự mình đi vào đây?
Vũ Thiên quan sát cơ thể của mình, nàng phát hiện da của mình không còn những vết phồng rộp đỏ như máu nữa. Làn da trắng ánh lên sắc kim, có cảm giác như xương cốt nàng được rèn luyện qua. Cảm giác rất tốt. Thậm chí cánh tay đã bị gãy cũng phục hồi, nàng xoay xoay cánh tay phải nó hoạt động khá tốt, Vũ Thiên vui vẻ nói:
– Đây là tẩy kinh phạt tủy sao? Tay cũng lành lại. Thật tốt!
Càng kinh ngạc hơn khi Vũ Thiên dò xét nguyên lực trong cơ thể mình, nàng như không thể tin được thốt lên:
– Huyễn sư cấp 2. Đây…đây..là nhảy lên cả một giai sao?
Thừ người ra một lúc, nàng vẫn không dám chắc mình sao lại có vận khí như vậy. Mới đây nàng còn là huyền sư cấp 2 a. Này…cũng quá nhanh đi. Suy nghĩ một chút sau đó Vũ Thiên bước lên bờ, ánh mắt ngốc trệ nhìn bộ đồ bị mình xé rách dưới đất. Thầm than.
– Này…phiền phức rồi. Trữ vật giới chỉ còn không dùng được a.
Khóc không ra nước mắt, đồ đâu nàng mặc nha? Dù nàng còn là một con nhóc 8 tuổi nhưng…cũng không thể thỏa thân như thế này a! Nàng đưa tay lên bóp trán của mình, có cảm giác không đúng lại phát hiện…
– Tóc?..Tóc đâu?
Vũ Thiên đưa tay lên đầu rờ mái tóc của mình, nhưng lại tiếp xúc với cái đầu bóng lưỡng. Kinh ngạc, đứng hình, không nói thành lời đây là phản ứng Vũ Thiên lúc này. Trầm mặc lúc lâu Vũ Thiên như không tin được chuyện đang xảy ra nàng tát mình mấy cái sau đó lại sờ đầu mình. Vẫn thấy không có tóc, thương tâm gần chết. Thiên a! Này cũng…không khỏi quá đáng đi.
★★★
-Tác giả: Meo..meo…Tiểu thiên thiên a! Ngươi đặt tên cho ma thú là tiểu Bạch. Ngươi có suy nghĩ ngươi sẽ như thế nào nếu gọi tiểu Bạch trước mặt Quân tỷ a?
– Vũ Thiên: … …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!