[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 17: Lạc Vào Trận Pháp
Sau khi xác nhận cơ thể mình đã hoàn toàn lành lặn, thậm chí ngay cả cánh tay phải của nàng xương cốt đã gãy được nối liền. Giờ đây chỉ còn những sợi tơ của tiểu Bạch quấn quanh cánh tay. Bất giác Vũ Thiên đau đầu thở dài, giờ đây nàng thật thê thảm a! Quần áo không có, còn bị trọc đầu. Chuyện này thật sự…quá mất mặt rồi.
Không còn cách nào khác Vũ Thiên đành ngồi xuống cầm những mảnh vải rách nát chắp vá lại với nhau. Nàng chỉ cần che lại những bộ phận quan trọng cũng không cần che hết người, không sao cả giống như mặc váy ngắn với áo ống thôi. Nghĩ thế Vũ Thiên bắt tay vào làm, nàng tìm những mảnh vải còn nguyên vá chúng lại với nhau.
Sau một canh giờ cặm cụi, Vũ Thiên cũng có đồ để che thân. Lúc này nàng mới dõi mắt nhìn xung quanh, thì thấy tiểu Bạch đang nằm trên cây có quả trái cây kì lạ kia, hai mắt nó lim dim đang nhắm lại. Vũ Thiên cười khổ lắc đầu nghĩ:
” Tiểu gia hỏa này. Thật đúng là vô lương tâm, mình đau đớn tưởng chừng như muốn chết mà nó lại ngủ ngon lành.”
Cũng không thể trách được tiểu Bạch a! Nó một ngày bình thường ngủ 20 tiếng, còn lại 4 tiếng ăn uống chơi đùa nha. Lúc Vũ Thiên ôm nó đi đến ốc đảo này cũng gần đến giờ ngủ của nó, sau Vũ Thiên lại ăn phải trái cây kia, nàng phải chịu đau đớn mấy canh giờ liền. Tiểu Bạch cũng cố gắng thức lo lắng cho nàng, sau lại thấy Vũ Thiên không xảy ra chuyện gì nữa nó chịu không được cơn buồn ngủ kéo đến, nên bò lên cây nằm ngủ chờ Vũ Thiên đi ra. Điều này chính Vũ Thiên cũng không biết được, nên trách oan nó. Tiểu Bạch thật tội nghiệp a!
Lại nói Vũ Thiên sau khi mặc đồ đàng hoàng, nàng duỗi duỗi thân mình đứng dậy. Cũng là lúc nên rời khỏi đây, mặc dù nàng rất muốn ở đây tìm hiểu xung quanh. Có nhiều thứ khiến nàng tò mò a, nhưng điều quan trọng hiện giờ của nàng là cứu Bạch tỷ tỷ trước tiên. Nếu Bạch tỷ tỷ không cứu vậy A Châu cũng liền xong rồi. Không được. Nàng phải nhanh chóng ra khỏi đây, nhưng là…
Vũ Thiên nghiêng đầu nhìn về hướng con sâu nhỏ đang nằm ngủ, ánh mắt có chút phức tạp. Nàng thì thào nói:
– Muốn rời khỏi đây…Không lẽ đem theo tiểu gia hỏa này? Nơi đây không tầm thường, tiểu gia hỏa này ở đây cũng không biết nó là ma thú gì? Xung quanh lại bày ra trận pháp có thể ngăn được không gian giới của ta, vùng bên ngoài lại đầy khí độc. Nơi này…là có người không muốn kẻ khác đi vào? Ta tự ý xông vào xém chút nữa bồi luôn mạng của mình, may là có Tiểu Bạch. Nếu không cũng không thể vào được ốc đảo này.
Vũ Thiên thở dài phiền não nói:
– Chuyện này giải quyết thế nào đây? Ta còn phải hái Thanh Linh Huyễn Hồn. Nơi đây có nhiều dược thảo được trồng ngay ngắn, chắc chắn có người ở. Cũng không biết chủ nhân nơi này khi nào quay về. Nếu chẳng may phát hiện ta đang xâm nhập vào đây lại ăn trộm dược liệu thế thì tiêu rồi. Không được, càng nghĩ càng không được. Nhanh chóng ra khỏi đây, nơi này quá nguy hiểm. Đành phải ủy khuất tiểu gia hỏa kia đi theo ta vậy, nếu không ta không thể ra khỏi đây. Làm vậy quá nguy hiểm, chủ nhân ở đây chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng cũng không còn cách nào khác a.
Vũ Thiên bất chấp sự nguy hiểm dành cho nàng, đứng dậy nhanh chóng đi đến chổ dược liệu. Nàng cẩn thận đào gốc Thanh Linh Huyễn Hồn lên dùng miếng vải bao bọc xung quanh.
– Không có lọ đựng hi vọng phẩm chất không bị ảnh hưởng. Haizzz…Không sử dụng được không gian giới với trữ vật giới chỉ thật nan a!
Thu thập xong xuôi, nàng lại đi đến chổ tiểu Bạch đang nằm. Vũ thiên tiện tay hái ba quả trái cây kì lạ đặt vô túi vải nhỏ được cột lại từ quần áo rách nát của nàng. Sau đó quấn lại ngang eo, Vũ Thiên đưa tay ôm lấy tiểu Bạch hướng về trong lòng nàng.
Sau đó nhanh chóng bước ra khỏi ốc đảo, mặc dù nàng rất muốn hái hết dược thảo ở kia. Dù sao cũng mang tiếng lấy, lấy ít hay nhiều cũng mang danh ăn trộm rồi. Khổ nổi nàng không thể mang theo được, đành tiếc nuối xoay người bỏ đi. Cái hồ băng hỏa hai cực khác nhau cũng rất kì dị, còn cái cây mọc ra quả kì lạ nữa, nơi đây rốt cuộc là nơi nào? Điều này khiến Vũ Thiên suy nghĩ từ lúc bước ra cho đến lúc rời khỏi đây 1 canh giờ rồi mà nàng vẫn không hiểu được. Đành phải buông tha cho ý nghĩ này.
Do vừa đi vừa suy nghĩ Vũ Thiên vẫn không để ý cảnh vật xung quanh nàng đã đi qua đi lại khúc này ba lần rồi. Cảm giác có điều không đúng nàng nhìn xung quanh quang cảnh, nhíu mày nói:
– Không đúng. Ta sao vẫn quay lại chổ này? Cái cây này ta nhớ rõ ràng đã đi qua nó 3 lần rồi. Không lẽ ta đi nhầm vào một trận pháp khác ở đây?
Cẩn thận nhìn kỹ càng, nàng xác định đúng là vẫn lòng vòng tại chổ này. Này…vô càng khó mà muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng a. Làm thế nào đây? Vũ Thiên nhìn tiểu Bạch đang ngủ ngon ở trong lòng nàng, mặc dù rất không muốn đánh thức tiểu Bạch dậy. Nhưng nàng cũng không thể làm gì khác a. Ai kêu nàng bị lạc đâu? Mỗi một trận pháp đều có một cách phá giải, mà…điều này nàng không am hiểu nha. Mỗi một sát thủ đều tinh thông một lĩnh vực riêng, lĩnh vực của nàng chế tạo vũ khí sinh học ám sát người một cách vô thanh vô thức. Giải trận pháp cũng không nằm trong lĩnh vực nàng a. Nếu như tỷ tỷ nàng ở đây chắc sẽ có cách ra khỏi chổ này, tỷ tỷ của nàng lại am hiểu lĩnh vực giải mã cùng trận đồ, truy tìm dấu vết. trận pháp gì gì đó cũng không làm khó được tỷ tỷ nàng. Nhưng vấn đề ở đây nàng hiện tại đang bị lạc trong trận pháp a, cũng không có tỷ tỷ ở đây giúp nàng.
Vũ Thiên trong lòng khổ sở không thôi. Nàng bất đắc dĩ đưa ngón tay chọt chọt vô má tiểu Bạch, chọt 4 – 5 lần tiểu gia hỏa này vẫn không chịu tỉnh. Nàng ôm nó lên lắc lắc nó nói:
– Này tiểu Bạch dậy dậy a! Ngươi mau dậy. Ta bị lạc cần ra khỏi đây, ngươi không dậy ta làm sao thoát được cái trận pháp quỷ quái này.
Làm đủ mọi cách vẫn không thấy con sâu nhỏ tỉnh lại, nàng thậm chí còn dốc ngược đầu nó xuống mà nó vẫn ngủ ngon lành a. Thật là hết cách với nó!
Khi tiểu Bạch ngủ, xung quanh nó vẫn tỏa ra làn khí nhàn nhạt có thể khiến cho khí độc không cách nào len lỏi vào, như thế Vũ Thiên lang thang trong khu rừng này mấy canh giờ vẫn không có ảnh hưởng bởi khí độc.
Vũ Thiên trong lòng gấp gáp, nàng đưa tay kéo hai con mắt nó lên, vậy mà vẫn ngủ trong tình trạng như vậy được? Thậm chí nàng còn lật ngược nó lại chọt chọt vào bụng nó. Có vẻ như tiểu Bạch có cảm giác, nó ưỡn người sau đó nằm căng bụng ra cho Vũ Thiên chọt tiếp, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Vũ Thiên khóe miệng giật giật thật muốn ném tiểu gia hỏa ở trong lòng ra, nàng tức giận không nhẹ:
– Ngươi đây cho là ta gãi ngứa cho ngươi àh? Cái con sâu nhỏ chết tiệt nhà ngươi dậy cho ta a.
Mặc kệ Vũ Thiên la hét thế nào nó ngủ mê đến nổi chảy cả nước miếng. Chẳng biết mơ thấy cái quỷ gì? Thậm chí còn chép chép miệng như đang ăn gì đó.
Vũ Thiên triệt để bỏ đi ý định đánh thức tiểu gia hỏa trong lòng mình. Nàng sợ nếu mình còn tiếp tục dây dưa đi xuống nàng chắc chắn sẽ không thoát khỏi đây, còn lập tức ném tiểu gia hỏa này đi. Mà nếu ném nó đi..nàng sẽ bị khí độc xâm thực, đó chỉ là ý nghĩ thôi.
Nhờ người không bằng nhờ mình, muốn thoát khỏi đây tự thân vận động thôi. Cẩn thận lục lọi lại trí nhớ ở hiện đại. Lúc trước nàng có đi làm nhiệm vụ chung với tỷ tỷ vài lần, trong đó có nhiệm vụ giết một người ở Nhật Bản. Người đó rất khó giết, đã phái tổng cộng 5 sát thủ cấp cao trong tổ chức đi ám sát. Nhưng lần nào cũng thất bại, tổ chức đành phải phái 2 tỷ muội nàng ra quân. Lúc đột nhập vào trang viên, nàng và tỷ tỷ bị lạc trong một rừng trúc. Tỷ tỷ lúc đó đã dùng cách gì phá trận? Nàng chỉ nhớ mang máng a…
Vũ Thiên lắc lắc đầu lẫm nhẫm nói:
– Tuy bây giờ không phải là rừng trúc, xung quanh cũng toàn là cây cối. Không sai biệt lắm.
Nàng ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt lại tập trung trí não cố gắng nhớ lại kí ức lúc trước. Vũ Thiên có thói quen khi muốn nhớ đến điều gì đó, nàng sẽ ngồi xuống tĩnh tâm lại mà suy nghĩ về điều muốn nhớ.
Tiếng một nữ tử vang vọng bên tai:
– Mạn nhi! Muội phải biết trận pháp nào cũng có cách phá giải cả, vấn đề là phải phá giải như thế nào? Vạn vật đều bắt nguồn từ năm nguyên tố cơ bản. Ở năm trạng thái này được gọi là: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Năm trạng thái này, gọi là ngũ hành. Trong ngũ hành này lại có mối quan hệ tương sinh, phản sinh, có mỗi quan hệ tương khắc, phản khắc. Tất cả chúng đều có mối quan hệ biện chứng lẫn nhau, không thể tách rời, cũng không thể phủ nhận một yếu tố nào cả, chúng tồn tại dựa trên sự tương tác lẫn nhau, trong đó có cái chung cái riêng.
Nữ tử đứng bên cạnh nàng gật đầu trầm ngâm nghe những lời sâu sắc của nàng nói:
– Chúng ta đang ở trong rừng trúc, đây là Trúc Lâm Trận. Ngũ hành tương sinh là : Kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Còn tương khắc thì : kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim. Căn cứ vào số lượng và cách sắp xếp ở rừng trúc này nếu tỷ đoán không sai đây là lấy ngũ hành tương sinh. Mộc sinh hỏa, vậy chỉ cần…đi về hướng nam là được.
Nữ tử tên Mạn Nhi thắc mắc hỏi:
– Hướng nam? Sao lại là hướng Nam?
Tỷ tỷ nàng nhìn nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói:
– Hướng bắc thuộc hành Thủy, hướng Nam thuộc hành Hỏa, hướng Đông thuộc hành mộc, hướng Tây thuộc hành Kim. Vì chúng ta đang đứng ở tử trận, ta phải đi về hướng nam tìm kiếm sinh cơ. Dựa theo hướng mặt trăng thì hướng Đông là trước mặt, hướng nam là hướng bên này.
Nữ tử tên Mạn Nhi lạnh lùng nói:
– Thoát khỏi đây muội sẽ cho tên khốn kiếp kia sống không bằng chết. Chế ra cái quỷ quái trận kiềm chân chúng ta.
Tỷ tỷ nàng nghe vậy lắc đầu mỉm cười, 2 tỷ muội sau khi thoát khỏi trận lao vào trong màn đêm.
Vũ Thiên mở bừng mắt, hiện giờ nàng đã có cách phá giải trận pháp này. Quan trọng nàng phải nhìn được cách sắp xếp và bố trí những cái cây nơi đây như thế nào. Nếu không nàng sẽ đi lầm vào tử lộ. Thật may là sau khi nàng quan sát cách bố trí trong rừng cây, cũng giống như cách bố trí lúc trước tỷ tỷ đã giải. Nếu không thì chỉ có nước nàng ngồi chờ cho tiểu Bạch tỉnh lại thôi. Mà nó tỉnh lại cũng chưa chắc đã đi theo nàng, cái này thật là nan a. Cẩn thận định vị phương hướng. Nàng ngước đầu nhìn lên trời tìm kiếm hướng mặt trăng, nhưng là…đêm nay không trăng a. Vũ Thiên thẩn thờ vài giây rủa thầm:
– Chết tiệt a! Này ông trời muốn chơi ta sao? Được rồi bình tĩnh…Nếu mặt trăng không có thì dựa vào chòm sao vậy. Hi vọng ở dị giới này chòm sao không quá khác với thế giới mình.
Vũ Thiên nhìn lên bầu trời đầy sao tìm kiếm chòm sao Bắc Đẩu, sau đó lại nhìn hướng ngôi sao cuối cùng của chòm sao Bắc Đẩu. Thật may là nàng cuối cùng cũng nhìn thấy được ngôi sao Bắc Cực, tìm được phương hướng nàng chỉ cần đi hướng ngược lại là được.
P/ S : Sao bắc cực (Polaris) là ngôi sao thuộc chòm sao Gấu bé, nằm lệch so với hướng bắc 1 độ. Chính vì đặc điểm này mà người ta thường dùng ngôi sao này để xác định phương bắc mỗi khi đi xa, bị lạc đường…Người xưa đã từng dùng cách này để xác định phương hướng khi đi biển và đi rừng sử dụng để xác định vĩ độ của họ trên Trái Đất.
Để xác định sao Bắc cực ta xác định đầu của chòm Bắc đẩu (7 ngôi sao) là bốn ngôi sao tạo thành hình tứ giác, mà trông giống hình thang hơn. Trong đó lấy hai ngôi sao ở ngoài cùng nối thành một đường thẳng. Sau đó kéo dài đường thẳng này ra khoảng thêm 5 lần nữa, đường thẳng nối dài này sẽ đi ngang qua sao Bắc cực.
★★★ Đôi lời của tác giả:
Vì chương này, ta phải mất nhiều công sức lắm a! Thật sự khi viết về trận pháp ta hoàn toàn mù tịt. Nên mới áp dụng một số phương pháp thông dụng của nhiều nơi. Nếu thấy giống thì đừng thắc mắc nha! Nhưng mà ta vẫn thấy không được ổn cho lắm. Ai đọc cứ góp ý ta sẽ cải biến. Đa tạ các hảo hữu đã ghé xem! Ai đọc cho tại hạ cái vote & cm khích lệ tinh thần sáng tác a!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!