[BÁCH HỢP] Vì chúng ta thuộc về nhau
9.
Công việc lúc này chỉ là phụ giúp mọi người, theo dõi các đồng nghiệp trên làm việc để mình tiếp thu, công ty còn mở một khóa tham quan, tìm hiểu lịch sử tập đoàn, trách nhiệm và công việc của mỗi cá nhân, tập thể, nội quy,…
Tôi đi trong hàng dài người, cầm quyển sổ ghi chép nhỏ và quản bút để ghi lại những gì cần thiết.
“Giám đốc công ty chúng ta là người trẻ nhất trong lịch sử tập đoàn Hạo Túc”
Người dẫn đầu chúng tôi dừng lại nói tiếp. Cả công ty ai cũng tò mò về khuôn mặt của người giám đốc này vì giám đốc chỉ đích thân ra mặt khi có những buổi họp quan trọng hoặc đi kiểm tra tình hình công ty. Thậm chí còn nghe nói văn phòng của anh ta không ở đây mà được làm riêng ở chỗ khác ngoài công ty. Thông tin xác thực duy nhất là anh ta là cháu trai của chủ tịch Từ Hạo Túc, ông nội vì muốn sau này cháu trai cai quản tập đoàn tốt nên đặt trước vị trí này cho anh ta.
“Bạn nói xem, giám đốc đó có đẹp trai hay không?”
Cô bạn Lăng Mẫn Mẫn, đồng nghiệp tôi mới quen không lâu ghé tai hỏi tôi
Tôi không biết nói gì hơn, chỉ đưa vai lên một cái rồi lại tiếp tục ghi chép
“Nghe nói từ Mỹ về. Mà mẹ giám đốc là người Mỹ, vậy là con lai rồi”
Tôi chỉ gật gù cho qua. Công ty này mặc dù chỉ là công ty con nhưng vào được cũng là cả một quá trình cực nhọc, tôi không thể để lỡ cơ hội này lãng phí vào những lời đồn không đâu được.
***
Trưa đến, công ty được nghỉ ngơi. Tôi và Mẫn Mẫn xuống canteen của công ty ăn trưa.
Do là ngày đầu nên còn khá bận rộn, từ sáng đến giờ phải liên tục chạy đi photo tài liệu, tham gia khóa dạy làm quen với môi trường công ty, thực tập bản lập trình,… Mọi thứ khiến tôi mệt mỏi rã rời. Thở dài một hơi, tôi vừa ăn vừa cầm điện thoại lên. Mục tin nhắn có rất nhiều tin gửi đến, đều từ chị Thẩm Vy. Trong khi tôi như này thì con người kia lại đang rảnh rỗi đi đây đó dạo chơi rồi mới về nhà dựng video mới.
Nhìn những thứ đồ ăn ngon lành trong ảnh, lại nhìn vào khay cơm đặt trên bàn của tôi. Mặc dù thức ăn tại đây rất đầy đủ dưỡng chất nhưng tôi lại khao khát thứ đồ ăn trong ảnh kia hơn. Trong lòng tôi gào thét oán trách chị.
Hậm hực, tôi nhắn
“Em đang rất mệt đây. Cần chị khao một bữa dưỡng sức”
“Lên danh sách sớm đi nhé. Tan làm chị sẽ qua đón em”
Kèm theo đó là một dàn nhãn dán
Chịu thua trước tính cách đôi khi lại quá đỗi trẻ con này. Tôi nhìn dòng tin nhắn mà bật cười khiến cho Mẫn Mẫn ngồi đối diện cũng ngưng ăn mà nhìn tôi chăm chăm
“Bạn có người yêu rồi sao?”
“Đâu có”
“Ánh mắt bạn tia ra đầy những yêu thương kìa”
Cô bạn nheo mắt lại, dò hỏi tôi
“Đúng là có tình cảm nhưng hiện tại mình vẫn chỉ là bạn thôi”
Đối với thứ tình cảm này, tôi không muốn phủ nhận vì tôi đã quyết định đứng lên thật chắc chắn để khẳng định tình cảm của tôi không hề sai lầm. Chỉ là, tôi không biết rằng tình cảm này liệu có làm phiền đến người tôi thương hay không.
Trước đây tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương. Đối với tôi khi đó, tình yêu là một thứ rất trừu tượng, là thứ tôi không muốn nhấn chìm bản thân mình vào đó quá sâu, là thứ khiến tôi rất dễ chán nản nhưng bây giờ, tình yêu đối với tôi mà nói chính là tình cảm tôi muốn trao hết cho chị. Tình yêu đồng tính khiến nhiều người nghĩ nó thật điên rồ, có thể không sai bởi vì khi yêu hết mình một ai đó, người ta cũng thật điên rồ.
“Vậy thì mau thổ lộ tình cảm đi thôi chứ còn làm gì nữa. Mình nói bạn nghe…”
Cô đồng nghiệp Mẫn Mẫn lại tiếp tục kể về câu truyện tình yêu học trò của mình, tôi nghe đã hơn ba lần.
Nghe xong tình trường đầy rẫy những màu hường của Mẫn Mẫn, chúng tôi lại bắt đầu trở về công việc. Chỉ cần chịu đựng, tiếp thu, học hỏi một thời gian thôi là tôi sẽ có thể trở thành nhân viên chính thức bước vào công ty làm việc rồi.
***
Trong lúc tôi đứng chờ chị Thẩm Vy thì có một đàn anh quen biết từ đại học có công việc ở công ty tôi nên chạm mặt. Chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu ôn lại chút kỷ niệm.
“Cuối năm nay nghe nói công ty em tổ chức quy mô rất lớn”
“Đúng vậy, có lẽ cũng nhằm để sát nhập với những công ty khác hơn. Khách mời rất nhiều”
Tôi đáp lời. Sự thật là khi được nghe về số lượng khách mời tham dự buổi tiệc này tôi cũng không quá ngạc nhiên. Một tập đoàn lớn như Hạo Túc, mời các công ty lớn nhỏ, các đại minh tinh, thiếu gia, tiểu thư đến cũng không có gì là lạ. Nhân dịp này vị giám đốc bí ẩn điều hành công ty chúng tôi cũng sẽ công khai ra mặt với giới kinh tế và truyền thông. Không hổ danh tập đoàn lớn, tổ chức mọi thứ đều lớn và thu hút mọi người.
“Thật ra tới này không chỉ công khai mỗi người cháu trai mà nghe đồn tiểu thư của dòng họ này cũng sẽ xuất hiện”
“Chủ tịch Hạo Túc có cả cháu gái sao?”
Thấy tôi có vẻ bất ngờ vì điều này, người tiền bối kia nói tiếp
“Em không biết sao? Là con gái của giám đốc điều hành bên Mỹ”
Rồi anh ta lại xua tay
“Nhưng cũng chỉ là tin đồn thôi vì bấy lâu nay cô cháu gái đó không hề xuất hiện. Cũng chả ai rõ khuôn mặt cô nàng đó như nào”
Đã được một thời gian nói chuyện chính vì thế chị Thẩm Vy cũng đã tới. Tôi lẽ phép chào đàn anh của mình sau đó rời lên xe Thẩm Vy.
Dường như đã là một thói quen, cứ mỗi lần tôi đã ngồi yên vị, chị liền đưa người sang cài dây an toàn cho tôi. Vài lần tôi nói về vấn đề này nhưng đáp lại vẫn luôn là câu nói
“Chờ em thắt được dây an toàn cũng là lúc các quán ăn đóng cửa hết rồi”
Tôi cũng chỉ biết tự cười lên thói xấu chính là không giỏi trong những việc như vậy. Nhưng cũng thầm tự hào vì nó khiến tôi có cảm giác được chị quan tâm.
“Có vẻ em đã nói chuyện rất vui”
Chị nói với tôi, đôi mắt vẫn tập trung về phía trước.
“Anh ấy là tiền bối lâu ngày không gặp”
Tôi quay sang nói với chị tiếp
“Hôm nay em mới biết chủ tịch tập đoàn còn có cháu gái. Chị nói xem, xuất thân với gia thế như vậy mà bấy lâu nay không ai biết về thông tin, người cháu gái ấy quả thật đáng ngưỡng mộ”
“Tại sao lại đáng ngưỡng mộ?”
Gương mặt ấy vẫn rất tập trung, đến nỗi cảm tưởng nếu tôi cứ mãi ngắm nhìn thì chị cũng chẳng hay biết đâu
“Chị không thấy sao? Thời đại này rất nhiều người ỷ lại vào gia thế của gia đình mình. Một người trái ngược với những người kia, không muốn mang danh tiểu thư lớn mà chỉ sống một cuộc sống bình thường”
“Nhưng chưa chắc cô ta đã là một người “bình thường”. Em hiểu chứ?”
Ánh mắt chị không còn quá đỗi tập trung mà bây giờ lại mang một vẻ như có chuyện không thể trải lòng được.
Tôi gượng cười, cố gắng xóa đi bầu không khí lạ lùng này
“Chị đưa em đi ăn món gì vậy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!