Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
309


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 11


Bông bị cào cấu đỏ hết tay, trên cổ cũng có vết cào, một bên má hơi sưng đỏ, có điều là không có vết thương nặng nguy hiểm nào. Thầy thuốc kê cho Bông thuốc thoa, cũng kê thêm thuốc bổ, thầy nói tình trạng của Bông không có gì đáng lo, uể oải người một hai bữa là hết.
Về phần Lựu, nghe nói cô ta bị đau bụng, ê ẩm toàn thân, bà Ba cũng có mời thầy thuốc qua khám cho cô ta. Kết quả khám ra sao thì không ai biết, nhưng nghe nói là không có gì, bởi nếu có gì thì bà Ba đã làm rùm beng lên rồi, dễ gì chịu im lặng như vậy.
Mọi chuyện tưởng như đã giải quyết xong cho tới khi cậu Ngôn trở về nhà và nghe được tin vợ mình bị đánh. Không cần ai đốc thúc, tự thân cậu đi thẳng sang phòng riêng của Lựu mà mắng cô ta thêm một trận tơi bời khói lửa nữa. Nếu không phải có mọi người khuyên can thì chắc là cậu Ngôn với cậu Vĩnh Tân đã đánh nhau thật luôn rồi.
Cậu Ngôn thì xót vợ, còn cậu Vĩnh Tân thì ăn nói ngang như cua. Rõ rành rành là Lựu kiếm chuyện trước mà cậu ta lại nói là Bông hỗn láo, không coi Lựu ra gì. Trần đời mới nghe thấy cái kiểu nói chuyện ngược ngạo như cậu Vĩnh Tân đây. Thân thì vai vế nhỏ hơn mà luôn muốn làm vai lớn, cả vợ cả chồng đều muốn làm anh làm chị của vợ chồng cậu Ngôn…
Vĩnh Tân thân người vạm vỡ, anh ta chỉ tay vào mặt Ngôn, hâm he dọa nạt.
– Mày! Tao không bỏ qua chuyện này đâu, vợ chồng mày coi chừng tao đó!
Nghe Vĩnh Tân hâm dọa, Ngôn cười lạnh, anh gằng giọng trả lời.
– Ừ, thì mày cứ thử ăn nói xấc láo một lần nữa với vợ tao coi, coi tao có dở cái nóc kỹ viện của mày lên không?
Nhắc tới hai chữ “kỹ viện”, Vĩnh Tân khẽ nhíu mày, sự hùng hổ của anh ta đột nhiên dịu hẳn xuống. Vĩnh Tân không tiếp tục phùng mang trợn má nữa, anh ta chỉ trừng mắt cảnh cáo Vĩnh Ngôn thêm vài giây rồi sau đó liền xoay người đi thẳng vào bên trong phòng. Để lại bà Ba và Lựu ở ngoài đây muốn làm gì thì làm.
Lựu rõ ràng cũng nghe thấy hai chữ “kỹ viện” từ miệng Vĩnh Ngôn, cô ta bán tín bán nghi, bực dọc mà hỏi Ngôn.
– Chú nói cho rõ coi, kỹ viện gì? Chú đòi dở nóc kỹ viện gì?
Vĩnh Ngôn ghét Vĩnh Tân một, nhưng ghét Lựu tới mười. Vậy nên khi nghe Lựu hỏi bằng thái độ hách dịch như vậy, Ngôn liền cố tình chọc cho Lựu phát điên lên.
– Muốn biết không? Muốn biết thì kêu hai tiếng “chị Hoa” cho tử tế xem nào!
Lựu bặm môi, cô ta nghĩ thật nhanh, mặc dù không can tâm tình nguyện nhưng vẫn bấm bụng mà làm theo lời của Vĩnh Ngôn, gọi Bông một tiếng “chị Hoa” vô cùng mềm mại.
Đợi Lựu gọi xong, Vĩnh Ngôn liền nắm lấy tay Bông, anh nhếch môi nhìn Lựu, ý tứ trêu chọc có thừa.
– Tôi nói cho vui miệng thôi, cô tin làm gì!
– Chú!!!
Gây chuyện thị phi nội bộ xong, Ngôn liền kéo tay vợ rời đi, mặc kệ mẹ chồng nàng dâu bà Ba muốn làm gì thì làm, anh không quan tâm tới nữa. Mà mọi người sau khi thấy Ngôn rời đi thì cũng liền đi theo, sau đó được Ngôn nói vài tiếng trấn an, cuối cùng là ai về phòng người nấy, giải tán không còn chuyện gì để bàn.
Trở về phòng, Ngôn mới giải thích cho Bông biết về câu nói kia của anh với Vĩnh Tân. Anh vừa thoa thuốc cho vợ, vừa thấp giọng nhỏ nhẹ nói với cô.
– Vĩnh Tân mê gái lắm! Để thỏa mãn sở thích của nó nên nó âm thầm mở một nhà hàng đồ tây, mà nhà hàng đó thực chất là để chứa mấy cô gái mà nó “mua” về. Anh cũng mới phát hiện ra chuyện này thôi, cũng không nghĩ Vĩnh Tân lại háo sắc tới như vậy.
Bông hoảng hồn thiệt sự, cô tròn mắt mà nhìn chồng mình, cô hỏi nhanh.
– Thiệt vậy hả anh? Anh có nói chuyện này cho thím Ba biết không?
Ngôn lắc đầu, anh vẫn rất cẩn trọng thoa thuốc cho Bông, không một chút sao nhãng.
– Không, nói làm gì, là chuyện riêng của thằng Tân, anh không muốn liên can tới nó. Nếu không phải vì thái độ mất dạy vừa nãy của nó với em thì anh cũng không định hù dọa nó bằng chuyện này. Dù sao cũng là chuyện riêng tư của nó, anh không thích can dự vào.
Bông gật gù, ngẫm nghĩ lại thì chồng cô nói đúng. Mặc dù chuyện này nghe qua thì rất là biến thái, nhưng dẫu sao đó cũng là chuyện riêng tư của Vĩnh Tân, vợ chồng cô cũng không có quyền gì mà xen vào.
– Nhưng mà hồi nãy anh nói vậy Lựu cũng nghe thấy rồi, cô ta hình như nghi ngờ rồi đó anh?
Giọng Ngôn lạnh tanh, anh nhàn nhạt đáp.
– Kệ cô ta, người như cô ta nên sống trong nghi ngờ để bớt đi cái tánh gây chuyện thị phi với mọi người. Anh thấy đáng lắm!
Dừng chút, Ngôn lúc này cũng vừa thoa thuốc xong cho Bông. Anh nhìn tay vợ mình toàn là thuốc, trên cổ cũng có thuốc, anh xót đứt ruột đứt gan, kìm chế không đặng mà khuyên bảo dặn dò Bông.
– Sau này em đừng để ý tới Lựu nữa, tánh nết của cô ta càng ngày càng kỳ cục, đụng trúng cô ta chỉ thiệt cho thân em. Anh dặn em rồi mà, bị đánh thì phải đánh lại, vì anh là đàn ông, anh không đánh phụ nữ được mà. Gả cho anh có bao lâu đâu mà bị đánh tới hai lần, cha em mà biết, cha cạo đầu khô anh đó em!
Bông nhìn vẻ mặt khổ tâm của Ngôn, cô nhịn không được liền tủm tỉm cười. Ui là trời, chồng nhà cô cũng đáng yêu quá ta, coi cái mặt xót vợ kìa, cưng phải biết!
Vừa cười, Bông vừa xoa xoa hai má chồng mình, cô gật gật đầu, hứa cho anh yên tâm.
– Dạ em biết rồi, sau này ai đánh em thì em sẽ đánh lại, không nhịn để người ta đánh nữa… anh yên tâm hen!
Ngôn vẫn rất không yên tâm về Bông, bởi trong lòng anh, cô luôn là một cô gái chân yếu tay mềm, hiền lành, thuần khiết và lương thiện. Lần trước cô bị đánh đã làm anh xót chết đi được, trong khi lần này còn nặng hơn lần trước, bảo sao mà anh yên tâm cho được. Vợ anh anh cưng gần chết, vậy mà hở cái bị đánh, hở cái bị thương…
Thôi, anh quyết định rồi, nay mai anh sẽ thuê một người hầu biết võ về đi theo để bảo vệ cho vợ anh. Có như vậy thì anh mới yên tâm mà ra ngoài làm việc, chớ tình hình này kéo dài, khéo có ngày anh lên cơn đau tim vì cô mất thôi!
*
Vợ chồng Vĩnh Tân theo lệnh của ông nội Chiến tới núi Lân để tu tập sám hối trong vòng một tháng. Vĩnh Tân ban đầu nhất quyết không chịu đi, nhưng không hiểu bà Ba đã khuyên nhủ bằng cách nào mà cậu ta cuối cùng cũng chấp nhận đi sám hối cùng với vợ.
Lựu đi rồi, không khí trong nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh thoáng đãng lạ thường, hàng ngày không cần nhìn tới gương mặt quạu quọ của cô ta nữa, ai cũng đều cảm thấy thoải mái trong người. Thật sự là sau khi Lựu mất con, tánh tình cô ấy quá mức khủng bố, bảo sao mọi người đều sợ. Cũng không trách được mọi người vui vẻ khi Lựu không có nhà, đây đều là có nguyên do cả…
Lựu đi được hơn một tuần, thời gian này Bông sẽ thay Lựu đi chợ. Thường thì một tuần Lựu sẽ đi chợ hai bữa, đều là đi chợ huyện để mua được đồ chất lượng và ngon. Cũng không ai rõ lý do vì sao Lựu lại thích đi chợ như vậy, bởi công việc này là của người làm, Lựu không đi thì cũng không ai trách cứ gì cô ấy cả. Còn riêng về phần Bông, lý do cô muốn thay Lựu đi chợ huyện là vì cô muốn được ra ngoài, muốn được rời khỏi cồn Vàng để còn tìm hiểu về một số việc mà cô vẫn luôn tâm niệm ở trong lòng.
Bé Thọ với thêm một người nữa được phân nhiệm vụ đi theo Bông để xách đồ. Cả ba đi mua đồ dùng theo danh sách mà nhà bếp cần mua, sau đó lại mua thêm nhiều thứ lặt vặt khác, thoắt cái đã đầy hai ba cái giỏ đi chợ. Mua đồ ở chợ xong, Bông dắt hai người làm đi ăn chè ăn bánh. Người làm trong nhà ai cũng thích Bông, bởi tính tình của Bông hoà đồng, đều từ nghèo khó đi lên, vậy nên Bông không có khinh khi người làm nào trong nhà cả.
Vừa ăn bánh, người làm nọ vừa nói với Bông và bé Thọ.
– Nãy mợ thắc mắc không biết tại sao mợ Lựu thích đi chợ phải hông mợ? Em biết nè, em biết lý do tại sao mợ Lựu khoái đi chợ á mợ.
Bông cũng tò mò, cô liền cười hỏi.
– Vậy chị nói đi, em nghe.
– Thì tại vì… đi chợ lúc nào cũng sẽ dư tiền… mà tiền dư này… mợ Lựu lúc nào cũng lấy làm của riêng hết.
Bông bán tín bán nghi, cô liền hỏi lại.
– Chắc không? Em thấy tiền dư cũng đâu có nhiều lắm đâu, cần chi Lựu phải tần tiện cực khổ như vậy?
Bé Thọ lúc này cũng phụ họa theo chị gái nọ, con bé nhanh nhảu nói.
– Vậy là mợ không biết mợ Lựu mê tiền cỡ nào rồi, hồi bữa mợ ấy bị ông nội bắt đền cho mợ hai chục triệu, mợ Lựu khóc sướt mướt vì tiếc tiền luôn đó mợ. Mợ Lựu nổi tiếng là mê tiền từ thuở còn con gái lận mà, trong nhà mình ai cũng biết hết chơn á.
– Bé Thọ nói phải đó mợ, mợ Lựu mê tiền lắm, tiền ít tiền nhiều gì cũng mê. Chớ mợ nghĩ coi, đi chợ cực thấy bà, mà bà chủ cũng đâu có bắt mợ ấy phải đi đâu, là tại mợ ấy muốn đi á chớ!
Bông ngẫm nghĩ lại thì quả thật là đúng, biểu sao Lựu thích đi chợ như vậy, mặc dù đi chợ rất là cực, bởi toàn phải mua nhiều đồ. Công nhận Lựu mê tiền thiệt sự, từng đồng từng cắc cũng không muốn bỏ đi, hỏi sao lúc ông nội Chiến bắt bồi thường cho cô hai mươi triệu, Lựu liền suy sụp tiều tụy như vậy…
– Á mợ… mợ… mợ nhìn coi ở đằng kia có phải là cậu Vĩnh Phát với cô Thục Mai không? Sao em thấy giống quá vậy mợ?
Nghe tiếng nói gấp gáp của chị người làm, Bông liền mương theo ánh mắt của chị ấy mà nhìn chăm chú về phía trước mặt. Quả đúng như lời chị ấy nói, bởi bên kia đường, ngay góc ngã tư, cô nhìn thấy rõ được gương mặt của anh chồng cô, nhìn rõ luôn được gương mặt xinh đẹp của Thục Mai nữa…
Quái nhỉ? Sao sáng nay Thục Mai nói với cô là đi thăm bạn, bây giờ lại thấy đi chung với anh Phát vậy cà?
Bé Thọ sợ nhìn không rõ, con nhỏ còn mạnh dạn đi ra khỏi tiệm chè, lấp lấp ló ló mà rình mò quan sát. Khoảng chừng một phút sau, con nhỏ chạy ù vào, hoảng hốt mà thông báo với Bông.
– Đúng là cậu Phát với cô Thục Mai rồi mợ ơi, em nhớ biển số xe của cậu Phát mà, là hai người họ đó, không sai được!
Bông biết đó là Thục Mai và Vĩnh Phát, cô cũng đang sinh nghi ngờ ở trong lòng. Nhưng trước mặt người làm trong nhà, cô không thể nói linh tinh được, càng phải nhanh chóng gào trước để người làm không nói bậy bạ với mọi người.
– Ờ thì chắc là hai người họ rồi, không nhìn nhầm đâu. Nghe nói bữa nay chị Mai đi bàn công chuyện làm ăn với cậu Phát, chắc giờ hai người họ đi đó.
Chị người làm nhíu chặt mày lắc đầu phản đối, chị ấy chỉ vào cái bảng hiệu to tướng ở ngay ngã tư, vừa chỉ vừa nói.
– Nhưng bàn công chuyện làm ăn gì mà em thấy cậu Phát với cô Thục Mai từ nhà khám thai đi ra vậy mợ? Nãy em còn thấy cậu Phát nắm tay cô Mai nữa mà, mắt em tỏ lắm, không có ngó bậy đâu. Bên kia là bà mụ Ngọc, mát tay nhất cái huyện này đó, chuyên khám thai mà mợ!
Ủa, bên kia là phòng khám thai của bà mụ Ngọc hả trời? Chết chưa, cô không có để ý, giờ nghe chị người làm nói cô mới phát hiện nè trời?
Mà sao anh chồng cô lại đưa Thục Mai tới phòng khám thai? Hay chẳng nhẽ… hai người họ… có con với nhau?
Rồi rồi rồi, chuyến này chấn động thiệt rồi! Cứ tưởng Thục Mai có gì với cậu Ngôn nhà cô, ai ngờ đâu là Thục Mai với cậu Vĩnh Phát mới thực sự có vấn đề…
Loạn, loạn thiệt rồi!

Yêu thích: 3.8 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN