Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
471


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 12


Từ lúc đi chợ về, Bông cứ thấp thỏm âu lo ở trong lòng, cô đã dặn bé Thọ và chị người làm tuyệt đối không được nói chuyện ở chợ cho ai biết, nhất nhất phải giữ kín chuyện này…
Mà ngộ đời, dặn người ta thì dặn hay lắm, tới phiên cô thì cô lại thấy ngứa ngáy cái miệng không yên. Nhịn hết nổi, cô liền lấy điện thoại gọi cho cậu Ngôn nhà cô, cô quyết định phải nói chuyện này cho chồng cô biết.
Vĩnh Ngôn ở đầu dây bên kia vừa nghe điện thoại thì ở đầu dây bên này, Bông đã hấp ta hấp tấp mà nói loạn cào cào hết lên.
“Anh! Anh! Có chuyện này… kinh khủng lắm… anh…”
“Bình tĩnh đã em! Anh đây mà! Từ từ, nói từ từ thôi, không gấp…”
“Em… hồi sáng… em gặp anh Phát đưa chị Thục Mai đi khám bầu!”
“Sao hả em? Ai đi khám bầu?”
Bông hít đầy một hơi, cô tuôn ra một tràng thiệt là dài.
“Anh Phát nhà mình đưa chị Thục Mai đi khám bầu ở phòng khám bà mụ Ngọc ngay góc ngã tư chợ huyện á, lúc sáng em đi chợ, em thấy. Hai người họ, là sao vậy hả anh?”
Ngôn ở đầu dây bên kia chưng hửng trong mấy giây, nhưng rất nhanh sau đó, anh đã kịp thời phản ứng lại được. Chỉ có điều là trước câu hỏi này của Bông, anh lại có chút ngập ngừng, không biết phải trả lời cô làm sao cho đặng.
“Nếu thiệt như vậy thì… anh cũng không biết nói gì nữa. Thôi, đó là chuyện riêng của hai người bọn họ, vợ chồng mình kệ thôi em.”
Bông vẫn không chịu bỏ qua, bởi do lúc này cô đang nghĩ tới Kim, vậy nên cô có phần xót xa, cũng có phần kích động thay cho chị dâu của mình.
“Vậy chị Kim phải sao đây hả anh? Nếu chị Mai có bầu với anh Phát thì chị Kim làm sao mà chịu cho nổi?”
Ngôn cũng cảm thấy bất đắc dĩ lắm, vợ anh hỏi như vậy, anh cũng không biết trả lời làm sao. Vĩnh Phát là anh trai của anh, mà anh trai anh ngoại tình để cho em dâu phát hiện ra được. Cái loại chuyện kỳ cục như thế này, có nói kiểu gì thì cũng thấy vướng vướng ở trong lòng…
“Anh… hay là để chiều anh về, vợ chồng mình nói chuyện được không em?”
Nghe chồng mình đề nghị như vậy, Bông mới chợt nhận ra là vừa rồi cô có phần kích động quá mức, bảo sao chồng cô lại muốn để chiều về nói chuyện. Mà cũng không trách cô được, cô là phụ nữ mà, mà đã là phụ nữ thì phải biết cảm thông cho nhau chớ, đâu thể nào coi như không có gì được. Mặc dù nói cô thân với Thục Mai hơn nhưng cô cũng không đồng tình với hành động “tranh chồng” này của chị ấy đâu. Tam quan và đạo đức của cô rõ ràng lắm, không thiên vị cho ai đâu à!
Nghĩ nghĩ, sợ chồng sẽ thấy khó xử, Bông lúc này mới dịu giọng xuống, cô chậm rãi nói.
“Dạ, chiều em đợi anh về hen. Mà anh cũng đừng suy nghĩ nhiều nha, tại em sốc quá nên mới kích động như vậy…”
“Ừm, em cũng đừng nghĩ tới chuyện này nữa, nhức đầu lắm. Chiều anh sẽ về sớm, trưa nhớ ngủ trưa nha em!”
“Dạ!”
Tắt điện thoại, Bông lại rơi vào trầm tư thêm một lát lâu nữa thì mới có thể điều chỉnh thật tốt được tâm trạng của bản thân mình. Cậu Ngôn nhà cô nói đúng, đây dù sao cũng là chuyện riêng của anh Phát và Thục Mai. Bất bình thì cô có thể, nhưng không thể chen chân hay là chọt miệng vào chuyện riêng của người khác được. Hơn nữa nhà chồng cô cũng còn người lớn, nếu có gì đó thật sự xảy ra thì người lớn chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa, cô cứ tạm tin như vậy đi!
*
Cậu Ngôn nói với Bông, cậu biết Thục Mai và Vĩnh Phát có tư tình với nhau, cậu cũng đã nhắc nhở Vĩnh Phát về chuyện này. Nhưng mà dù sao cậu cũng là người ngoài, có ý tốt nhắc nhở như vậy thôi, còn về ý định của bọn họ như thế nào thì cậu không biết, cũng không thể xen vào được…
Bông sau khi nghe chồng mình nói, cô nhíu mày nghĩ ngợi, sau đó liền nhỏ giọng hỏi.
– Vậy Thục Mai về đây chuyến này là có mục đích hết hả anh?
Ngôn ngập ngừng giây lát, vài giây sau, anh mới trả lời.
– Cái này anh cũng không chắc, nhưng mà cô ấy có phụ với cô Út chăm nuôi ông nội ở bệnh viện là thiệt, không có giả vờ.
Bông không hỏi nữa, bởi vì cô biết có hỏi nữa thì cậu Ngôn nhà cô cũng không biết thêm chuyện gì để nói với cô. Với lại cô thấy dường như là chồng cô rất ngại với cô về chuyện anh trai ngoại tình. Vậy nên anh nói chuyện cũng tìm nhẹ tránh nặng, không giống với cách nói chuyện bình thường của anh.
Bỏ qua cậu Ngôn nhà cô đi, sao mà lúc này cô thấy anh trai chồng cô với Thục Mai kỳ cục quá vậy không biết! Một người có vợ đẹp, một người thì tương lai tươi sáng, vậy mà hà cớ gì lại thích sáp vào nhau rồi làm khổ người khác vậy cà? Nếu đổi lại là cô chắc cô phát điên lên quá thôi, là phụ nữ, ai mà chịu cảnh này cho được cơ chứ!
Trong lúc Bông còn đang bất mãn trong lòng thì ở ngoài cửa lúc này, đột nhiên có giọng nói gấp gáp của bé Thọ vang lên.
– Mợ ơi! Mợ! Cậu mợ ơi! Cậu ơi!
Bông nghe tiếng gọi, cô nhìn chồng mình trước, sau đó mới đi nhanh ra ngoài mở cửa coi thử bé Thọ gọi cô có chuyện gì.
Vừa mở cửa phòng, gương mặt hoang mang của bé Thọ liền hiện ra, kèm theo đó là biểu cảm kích động có thừa.
– Lớn chuyện dữ rồi mợ ơi! Cậu Phát đưa cô Thục Mai về ra mắt ông bà chủ với mợ Kim luôn rồi!
– Gì chớ? Đưa về ra mắt? Là sao hả Thọ?
– Thì là thông báo với mọi người là cô Thục Mai có thai, cậu Phát muốn cho cô Mai một danh phận. Nói chung là ở dưới đang rối ren dữ lắm, hổng ấy cậu mợ xuống coi thử coi sao, em thấy có bà Út ở dưới nữa á mợ…
Bông nghe bé Thọ nói mà ruột gan cô muốn lộn ngược ra ngoài, kích động, cô xoay người vào trong phòng, hướng mắt về phía chồng cô rồi kêu lớn.
– Anh! Đi với em xuống nhà đi, em muốn coi thử rốt cuộc anh Phát muốn làm gì!
Vĩnh Ngôn nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của vợ, anh thực sự không dám rề rà, anh vội vàng đứng dậy thiệt nhanh rồi dắt vợ đi xuống dưới nhà theo ý của vợ. Thiệt là khổ cho anh, tự dưng anh trai anh làm sai mà anh cũng phải chịu vạ lây. Sau cái vụ này có khi Bông nhà anh cấm túc quản thúc anh đủ thứ luôn chớ hổng có đùa!
Bông đi xuống nhà, cô với Vĩnh Ngôn nhẹ nhàng tìm một góc ngồi xuống, sau đó im lặng quan sát sự việc xung quanh. Bông thấy Thục Mai đang ngồi bên cạnh Vĩnh Phát, chị Kim thì ngồi cạnh má chồng cô, còn cô Út thì ngồi đối diện với Thục Mai. Sắc mặt mỗi người mỗi khác, mà trong số những người đang có mặt ở đây, cũng chỉ có duy nhất chị Kim là đang khóc…
Bà Út Chi nhìn chằm chằm Thục Mai, mặt bà đỏ lên vì giận, bà cố gắng tiết chế cảm xúc, gằng giọng xuống mà hỏi.
– Thục Mai, con mặc dầu không có quan hệ máu mủ thân thuộc gì với cô, nhưng cha má con với vợ chồng cô là thân như anh em trong nhà, cô cũng coi con là con cháu trong nhà từ lâu lắm rồi, coi con giống như tụi Vĩnh Ngôn, Vĩnh Phát vậy. Cô đi đâu cũng nói con là cháu bên chồng của cô, vậy mà tại sao con với Vĩnh Phát lại làm ra được cái loại chuyện tày trời này vậy hả? Bây giờ con biểu cô phải ăn nói làm sao với cha má con? Rồi ăn nói làm sao với anh chị Hai của cô đây hả Mai? Rồi còn vợ của Vĩnh Phát nữa, con nhỏ có tội tình gì mà phải chịu đựng cái cảnh này? Sao hai đứa lớn đầu rồi mà không biết suy nghĩ gì cho người khác hết vậy hả?
Bà chủ Trâm mặt mày căng thẳng mà nhìn Thục Mai chăm chăm, trong mắt bà cũng không có được bao nhiêu sự thông cảm, ngược lại còn có ý ghét bỏ khinh thường. Nhưng ngó bộ giống như là bà đang có suy tính riêng gì đó ở trong đầu vậy, vậy nên dù có giận tới cỡ nào thì bà cũng rất bình tĩnh mà giải quyết vấn đề.
Bà chủ Trâm liếc mắt nhìn con dâu đang khốn khổ ngồi bên cạnh, bà trước là nắm lấy tay con dâu, sau đó mới quay sang nói chuyện rõ ràng với Thục Mai.
– Rồi bây giờ hai đứa muốn sao? Đứa bé này là sanh ra hay là thế nào?
Thục Mai xấu hổ không nói gì, cô ấy ngồi cạnh bên Vĩnh Phát, giao lại toàn quyền giải quyết cho anh ta…
Mà Vĩnh Phát cũng coi như là có trách nhiệm với Thục Mai lắm. Vợ ngồi thù lù ở đó thì không thấy anh ta ngó ngàng gì tới, nhưng tay bạn gái thì nắm chặt không rời. Đã vậy thì thôi đi, anh ta lúc này còn mặt dày mà hùng hồn tuyên bố với mọi người.
– Đứa nhỏ trong bụng Mai là con của con, tụi con chắc chắn phải sanh đứa nhỏ ra. Về chuyện của con với Mai, dù cha má có chấp nhận hay không thì con cũng sẽ có trách nhiệm với Mai và con của con. Con muốn đưa Mai về đây ở, ít nhất là cho tới khi con của con được sinh ra đời.
Bà chủ Trâm kìm lòng không đặng, bà nghiến răng mà hỏi con trai mình.
– Rồi vợ mày thì sao hả Phát? Mày đòi đưa con Mai về đây ở, rồi còn vợ mày, mày ăn nói với vợ mày ra làm sao? Mày đừng có được đằng chân lên đằng đầu, không ai nhịn mày hoài được đâu con!
Nghe mẹ mình nói như vậy, Vĩnh Phát lúc này mới chịu ngó sang vợ mình, thấy Kim đang ngồi thất thần trên ghế, anh ta đột nhiên im lặng không nói gì nữa. Vĩnh Phát không phải là không thương vợ, rõ ràng là có thương mới cưới. Nhưng mà tình yêu dành cho vợ không bì được với tình yêu dành cho Thục Mai, bởi anh ta yêu thầm Thục Mai từ lâu rồi…
Có chút cảm giác tội lỗi và khó xử, Vĩnh Phát ngập ngừng trong chốc lát. Chỉ là khi nhìn sang Thục Mai, anh ta giống như được tiếp thêm năng lượng. Cuối cùng là hiên ngang mà nói dõng dạc với tất cả mọi người.
– Kim… là vợ của con… hết tình còn nghĩa… con sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy. Kim cứ ở lại đây, sống như trước giờ cô ấy vẫn sống, con vẫn sẽ chu cấp đủ cho cô ấy không thiếu một thứ gì. Mọi người cũng không thể trách con được, Kim ở với con lâu rồi nhưng cô ấy không có thai, trong khi đó Mai lại…
Bà chủ Trâm phát hoả trước những câu nói hồ đồ của con trai, bà điên tiết quát lên.
– Mày câm miệng! Mày… vợ mày hiền lành hiếu thuận giỏi giang như vầy mà mày có thể nhẫn tâm nói được ra câu đó… mày!
Vĩnh Phát cũng không chịu yếu thế, anh ta trực tiếp phản bác lại mẹ mình.
– Hiền lành hiếu thuận với mẹ thì sao? Con cần một đứa con, con muốn có con, mẹ có hiểu được không?
“Chát”, không đợi Vĩnh Phát gào lên được câu thứ hai, bà chủ Trâm đã phi tới mà tát một cái rõ mạnh vào mặt con trai mình. Bà giận tới mức run rẩy tay chân, đánh con trai xong thì liền lảo đảo, xém chút nữa là ngã khụy xuống đất luôn rồi…
Kim ngồi thất thần yên lặng suốt từ nãy giờ trên ghế, mãi cho tới khi cô ấy nhìn thấy má chồng đánh chồng mình, rồi lại nhìn thấy má chồng chao đảo muốn té ngã thì lúc này cô ấy mới hoảng hồn bừng tỉnh mà liền chạy tới đỡ lấy bà, vừa đỡ vừa nghẹn ngào khóc…
Tất cả mọi người đều nghĩ là Kim sẽ không thể nói được gì. Thế nhưng vào ngay lúc này đây, cô ấy thế mà đột nhiên đứng ra thay má chồng mình quyết định tất cả.
Lau vội nước mắt đang chảy dài, Kim lạnh lùng nhìn chồng mình, mang tư thế của nữ cường nhân, Kim dõng dạc nói thật rõ ràng từng chữ. Mà sự quyết tuyệt này của Kim cũng làm cho tất cả mọi người phải tròn mắt ngỡ ngàng và vô cùng kinh ngạc…
– Nếu anh đã nói như vậy, vậy thì cứ để Thục Mai ở đây sinh con đi. Tôi nói trước, tôi sẽ không đi, cũng sẽ không ly hôn. Là anh mang trầu cau sính lễ qua rước tôi, anh phải có trách nhiệm cả đời với cuộc hôn nhân này. Tôi không sanh được con, coi như tôi chịu thiệt, tôi cũng không muốn cấm cản gì anh và cô ta. Nhưng mà anh và cô ta phải nhớ cho kỹ, tôi mới chính là vợ của anh, vĩnh viễn cũng chỉ có tôi mới là vợ của anh!

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN