Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
291


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 41


Sáng hôm nay vợ chồng Bông dậy khá muộn, Vĩnh Ngôn không đi làm nên anh cũng ngủ nướng với vợ, lúc cả hai vợ chồng bước ra khỏi cửa phòng thì mặt trời cũng đã lên cao.
Hai vợ chồng ngồi cùng nhau ăn sáng, Bông ăn khá nhiều, vừa ăn, cô vừa tò mò hỏi chuyện chồng mình.
– Vậy là khuya hôm qua… có người tính vào phòng của Vĩnh Khang hả anh? Là ai vậy anh?
Vĩnh Ngôn rót thêm nước cam cho vợ, anh chầm chậm trả lời.
– Là người làm trong nhà mình, cũng không chắc là cố tình muốn vào hay chỉ là vô tình. Anh cho người theo dõi rồi, chiều nay chắc sẽ có kết quả.
Bông vẫn còn rất tò mò, cô vừa ăn, vừa tiếp tục hỏi.
– Nhưng mà anh nghĩ… cái nôi gỗ của Vĩnh Khang là có người cố tình sắp đặt thiệt hả anh?
– Anh đoán như vậy. Anh cũng có hỏi anh Phát, anh Phát nói đồ đạc trong phòng của Vĩnh Khang đều được mua ở cơ sở lớn, sẽ không có chuyện mua phải hàng kém chất lượng. Nhìn qua thì thấy giống như chỉ là trùng hợp, nhưng trùng hợp tai hại như vậy… thiệt sự hiếm lắm em!
– Ừm nếu đúng như vậy thiệt thì mình điều tra từ đâu bây giờ hả anh? Cái nôi cũng được mua lâu rồi, bây giờ có hỏi lại cũng hơi khó…
Vĩnh Ngôn gật gù, anh cũng đang nghĩ tới vấn đề này.
– Nếu đúng là có người cố tình sắp xếp thì sẽ hơi khó điều tra một chút. Bởi người đi mua nôi là một người, người vận chuyển về là người khác, người kiểm tra, người sắp xếp… mỗi công đoạn đều có quá nhiều người, không biết quy trách nhiệm cho ai. Vậy nên nếu muốn điều tra rõ ràng thì sẽ rất mất thời gian, mà kết quả có khi còn không được như ý muốn.
Bông hớp vào một chút nước cam, cô chậc lưỡi cảm thán.
– Kế này độc quá! Vừa độc vừa thâm! Mà thâm như vầy thì em nghĩ chắc chỉ có… mẹ con thím Ba mà thôi. Ở nhà này, ai ghét hào quang của cháu đích tôn bằng mẹ con thím Ba được nữa?
Vĩnh Ngôn cũng đồng ý với dự đoán này của Bông, thần sắc anh thoáng nghiêm lại, lời nói cũng rất nghiêm túc.
– Mẹ con thím Ba thì chắc chắn là bị tình nghi rồi, nhưng nếu muốn định tội thì phải có bằng chứng. Dám hại cháu cố đích tôn của ông nội… lũ người này chắc là ăn gan hùm rồi!
Bông khẽ gật đầu, cô phải công nhận cái chiêu này quả thật là quá mức tàn nhẫn và thâm hiểm. Mà ở cái nhà này chỉ có ai thâm hiểm hơn ai, chứ sẽ không bao giờ có chuyện ai thâm hiểm nhất. Người này hại con hại cháu của người kia, người kia hại ngược lại con cháu của người này để trả thù. Tưởng chừng là một gia đình giàu có đầm ấm, ai ngờ lại thối nát mục rỗng ở bên trong. Nếu Vĩnh Ngôn cũng biết được những sự thật này thì không biết anh sẽ có suy nghĩ gì nữa? Vì tới chính bản thân anh cũng là nạn nhân của những tội ác giấu tên kia mà?
Càng nghĩ Bông lại càng thấy ớn lạnh gai óc, cô vô thức đặt tay lên bụng mình, là bản năng của người mẹ muốn bảo vệ con. Cô đột nhiên nghĩ tới con của Lựu, con của Thục Mai, rồi Vĩnh Khang con của Kim, càng nghĩ cô càng thấy lo lắng cho mẹ con cô quá nhiều. Thiệt sự là má chồng cô quá ác, dưới tay bà đã hại c-h-ế-t hai đứa nhỏ vô tội rồi. Nếu bây giờ cô mà công khai cô có em bé thì đứa nhỏ của cô sẽ rơi vào tầm ngắm của bà, bà chắc chắn sẽ không để yên cho con của cô….
Nhưng nếu giấu thì cô sẽ giấu được bao lâu? Cùng lắm là bốn năm tháng, không thể giấu hơn được nữa. Rồi tới lúc cô công khai thì sao, cô có thể bảo vệ được đứa nhỏ của cô hay không? Tới ngay cả Kim được bao nhiêu người bảo vệ mà còn phải trầy da tróc vảy mới sanh được Vĩnh Khang ra đời… nói gì là một người nhỏ bé như cô…
Bông ngồi ở đây với một mớ suy nghĩ hỗn độn bất an thì Vĩnh Ngôn ngồi bên cạnh cũng suy tư không kém. Anh nhìn vợ, nhìn thấy rõ được nét lo lắng hiện trên gương mặt vợ, anh thừa biết vợ anh đang lo lắng chuyện gì. Kéo ghế ngồi xích lại gần vợ, Vĩnh Ngôn dịu dàng đặt tay lên bụng nhỏ của Bông, anh ôm nhẹ lấy cô, trầm thấp mà nói thật khẽ.
– Anh biết em đang lo lắng, nhưng mà em đừng sợ, vẫn luôn có anh ở bên cạnh mẹ con em mà. Hai mẹ con cố gắng đợi anh một thời gian nữa, nhiều nhất là tới khi con được sinh ra đời, cuộc sống của vợ chồng mình sẽ khác. Sẽ không ai đụng được tới mẹ con em đâu, yên tâm nha em!
Bông vẫn chưa cảm thấy yên tâm lắm, nhưng mà cô tin vào năng lực của Vĩnh Ngôn nhà cô, tin là anh nói được làm được. Hơn nữa, hiện giờ cũng không ai biết cô có thai, tạm thời cô có thể sống an ổn ở nhà trúc mà không sợ ai quấy phá. Còn về tương lai thì đã có Vĩnh Ngôn lo, cô nghĩ là anh đang tính tới đường đưa mẹ con cô rời đi trước khi cô sinh con, cô đoán là như vậy, và cũng hy vọng là như vậy!
*
Nhờ có hương xông của thầy Thuận đem tới mà Vĩnh Khang đã ngủ được yên ổn hơn, cũng chịu bú, không còn bỏ cử, cũng không còn sốt như mấy hôm trước nữa.
Lúc thầy Thuận ghé qua xem cho Vĩnh Khang, thằng nhỏ hiếm hoi lắm mới có được vài giây phút an tĩnh. Vĩnh Khang nhỏ xíu được thầy Thuận bồng trên tay, thằng nhỏ mím môi như đang muốn kể lể uất ức, trông thương vô cùng.
Thầy Thuận tỉ tê với Vĩnh Khang một hồi, sau đó liền bồng thằng nhỏ sang phòng, thử đặt thằng nhỏ xuống nôi gỗ, vậy là Vĩnh Khang liền khóc ré lên tức tưởi. Nhìn thằng bé khóc tới vặn người, thầy Thuận liền bồng Vĩnh Khang lên dỗ dành, chỉ dỗ vài cái là thằng nhỏ liền nín khóc. Có lẽ trên người thầy Thuận có một luồng năng lượng ấm áp khiến cho Vĩnh Khang cảm thấy dễ chịu, vậy nên thằng bé rất muốn được thầy Thuận bồng, truyền tới tay người khác thì liền vặn người mếu máo không vui.
Thầy Thuận hiểu ý, thấy Vĩnh Khang được người khác bồng là khóc, thầy liền lấy trong túi ra một sợi dây chỉ đỏ có mặt dây làm bằng ngọc rồi đeo vào cổ cho Vĩnh Khang. Thầy nhìn Vĩnh Phát, vừa dỗ nhè nhẹ lên ngực Vĩnh Khang, thầy vừa từ tốn dặn dò.
– Đừng tháo sợi dây chuyền này xuống, chỉ khi tắm mới tháo xuống để dây đỏ không đọng nước. Thằng bé này số mệnh cũng không tệ, dạy dỗ đúng cách sẽ trở thành người tài, có ích cho gia đình và xã hội. Nuôi con là một hành trình dài, đừng vì thân phận của thằng nhỏ cao quý mà bỏ qua chữ “nhân” thành người. Chữ “tài” đi kèm chữ “tai”, hai vị phụ huynh ghi nhớ cho kỹ.
Kim nghe thầy Thuận nói như vậy, cô ấy mừng đến mếu máo, nôn nóng mà hỏi.
– Vậy… con của con sẽ không sao phải không thầy? Thằng nhỏ sẽ ăn ngủ bình thường, bình an mà lớn lên phải không ạ?
Thầy Thuận gật đầu, ngữ điệu của thầy vẫn cực kỳ bình thản.
– Thằng nhỏ sẽ tốt lên từng ngày, chăm sóc cẩn thận một chút là tai qua nạn khỏi. Tôi cho thằng nhỏ sợi dây chuyền này, cứ ba tháng một lần, các vị tới chỗ của tôi để lấy dây chỉ đỏ mới đem về cho thằng nhỏ đeo. Chỉ thay dây đỏ, không thay mặt dây. Các vị cho thằng nhỏ đeo tới khi đủ ba tuổi là được, qua ba tuổi coi như an ổn tuyệt đối. Nếu có thời gian thì cách một vài tháng bồng thằng nhỏ tới chỗ tôi ngồi mấy phút, được như vậy nữa thì càng tốt.
– Dạ con nhớ rồi, còn cần gì nữa không thưa thầy?
Thầy Thuận chậm rãi đi tới bên giường của Vĩnh Khang, thầy nhìn quét quanh một vòng tất cả đồ đạc, sau đó nghiêm giọng mà tiếp tục.
– Cái nôi gỗ này một lát tôi sẽ đem đi, căn phòng này nên dọn dẹp hết đồ đạc, xông phòng liên tục 7749 ngày để tẩy trừ âm khí. Mỗi sáng phải mở cửa sổ tới 12 giờ trưa thì đóng lại, cũng hạn chế không được cho người sống ngủ ở trong phòng này. Ngoài nôi gỗ, các vị cho người đem gối nằm của thằng bé ra kiểm tra một lần nữa. Rọc ruột gối ra để kiểm tra, chắc chắn sẽ tìm được những thứ không nên có. Bởi tôi thấy căn phòng này ngoài cái nôi gỗ có ám mùi âm khí thì ở trên chiếc giường cũng có, và mùi tử khí ở những chiếc gối còn đậm hơn rất nhiều.
Bà chủ Trâm nghe mà lạnh sống lưng, bà liền cho người đi tới rọc ruột gối ra kiểm tra. Kết quả tìm được khiến cho mọi người sửng gai óc, bởi trong một cái ruột gối mà Vĩnh Khang nằm, vậy mà tìm được một gói nhỏ nhỏ có chứa một thứ bột gì đó màu trắng đục như là tro. Mà cái thứ bột màu đục đó, thầy Thuận cho rằng đó chính là… tro cốt!
Bông chịu không nổi nữa, cô vô thức lùi ra xa tránh cái gói bột kia càng xa càng tốt. Bảo sao Vĩnh Khang cứ khóc suốt không ngừng, ngày nào thằng nhỏ cũng tiếp xúc với những thứ tà khí âm khí nặng như vậy thì làm sao thằng nhỏ có thể phát triển một cách bình thường được. Kinh khủng thật, chơi cả tro cốt người chết, có đầu tư quá rồi đó!
Thầy Thuận không giải thích quá nhiều về cái nôi gỗ và gói bột tro cốt này, thầy cho đệ tử thu hết những thứ này lại, sau đó cho người đem đi. Trước khi đem ra khỏi nhà, thầy còn phải làm phép, dán linh phù trấn yểm đủ kiểu. Làm phép xong, thầy mới quay sang nói với mọi người trong nhà.
– Bị những thứ nặng âm khí như vầy đeo bám xuyên suốt thì hỏi sao một đứa nhỏ không khóc, không đổ bệnh. Phát hiện ra sớm như vầy thì coi như là phước đức dày, bởi còn có thể cứu chữa được. Nếu để lâu thêm vài tháng nữa, tới tôi cũng hết cách, dù số mạng thằng nhỏ có quý tới đâu thì cũng khó lòng mà cứu được. Mà cũng may cho các vị là nhờ có tổ tiên bảo vệ nên những thứ dơ bẩn này mới không hiện ra được mà quấy phá. Nếu đất ở đây không tốt, tổ tiên không gồng gánh thì rất có thể đã có một mạng bị đưa đi rồi. Tôi rất không hiểu vì sao lại có người dám chơi đùa với những thứ nguy hiểm như thế này. Bởi hại được người thì đã sao, nghiệp quả là quá nặng nề… Các vị nên làm mâm cơm canh cúng tổ tiên, tổ tiên họ nhà các vị vô cùng linh ứng.
Bà chủ Trâm lúc này đã tin tưởng thầy Thuận tới sái cổ. Thầy nói cái gì bà cũng dạ dạ vâng vâng, kính cẩn nghe chỉ bảo không xót một chữ.
Đợi sau khi người của thầy đã đem nôi gỗ đi, bà chủ Trâm lúc này mới dám hỏi tới chuyện quan trọng tiếp theo.
– Dạ thưa thầy… vậy có cách nào để phát hiện ra được là ai đã bày ra những thứ này hay không hả thầy?
Thầy Thuận nhìn bà chủ Trâm, thần sắc của thầy điềm nhiên trông thấy, thầy từ tốn mà trả lời.
– Tôi không có cách, hoặc nếu biết thì tôi cũng không chỉ ra được, đây là liên quan tới nhân quả. Sự việc này xảy ra, đáng thương nhất là những đứa nhỏ vô tội, mà không phải chỉ có đứa bé kia, còn có một vài đứa bé khác nữa… Chuyện gia đạo của các vị, tôi không muốn xen vào, tự các vị giải quyết với nhau. Nhưng các vị phải nhớ một điều rằng, cố tình bóc bẩn để chọi người thì tay các vị mới chính là thứ dơ bẩn nhất. Phải dừng lại thôi, kiếp này được làm người, được sống trong một gia đình như thế này đã là hơn vạn chúng sinh rồi… cớ sao lại muốn giết chết nhau? Dừng lại đi, tất cả các vị, đều dừng lại cả đi!
Thầy Thuận nói những lời như thế, phút chốc làm cho không khí trong căn phòng nhỏ đột nhiên trở nên ngượng ngùng kỳ lạ. Nhất là bà chủ Trâm, bà cứ nhìn thấy Thuận chăm chăm, một chữ cũng không thể nói ra được, khác xa với dáng vẻ lanh lợi của bà vừa rồi.
Mà sau khi nói những lời cảnh tỉnh như vậy, thầy Thuận cũng không nói thêm gì khác, thầy chỉ dặn dò vợ chồng Vĩnh Phát thêm vài câu nữa thì cũng liền xin phép rời đi. Thầy nói công việc của thầy ở đây đã xong, hiện tại thầy còn phải đi nơi khác để giúp đỡ những người khác.
Tiễn thầy Thuận ra cửa là vợ chồng Vĩnh Ngôn, bởi vì Vĩnh Ngôn là người đã liên lạc với thầy, vậy nên thầy Thuận mới muốn nói chuyện với Vĩnh Ngôn một vài câu trước khi ra về.
Bước song song bên cạnh Vĩnh Ngôn, thầy Thuận hiếm hoi lắm mới tiết lộ một vài điều.
– Người xấu trong nhà cậu không ít, vài bữa nữa rồi cũng sẽ tìm ra được kẻ đã hại đứa nhỏ kia. Có thể trong tương lai gần, cuộc sống và cả cuộc đời của cậu sẽ có sự thay đổi to lớn… chắc cậu đã có sự chuẩn bị rồi phải không?
Vĩnh Ngôn thần sắc nghiêm trang, chân mày anh cau lại, đáy mắt xoẹt qua vô vàn những tia kinh ngạc. Anh nhìn thầy Thuận một hồi, phải mất tới mấy giây sau, anh mới có thể trầm giọng mà cất tiếng.
– Thầy cho con hỏi… có phải thân phận của con… sẽ thay đổi không thưa thầy?
Thầy Thuận khẽ nở nụ cười, ánh mắt thầy nhìn Vĩnh Ngôn có sự tán dương, cũng không kiệm lời mà nói thêm vài câu.
– Thay đổi rất lớn, lớn tới mức thiên hạ này đều phải ngạc nhiên. Nhưng cậu yên tâm, chỉ cần tâm cậu không ác, hậu vận về sau của cậu sẽ rất tốt, là trọn vẹn theo đúng nghĩa mà cậu mong cầu. Địa vị có, sự nghiệp có, vợ đẹp con ngoan đều sẽ có… cậu có tin tôi không?
Không đợi Vĩnh Ngôn trả lời, thầy Thuận lúc này đột nhiên nhìn sang Bông, thầy lấy trong túi nải ra một chiếc vòng tay chỉ đỏ rất giống với sợi dây chuyền chỉ đỏ của Vĩnh Khang, chỉ khác nhau ở viên ngọc đính trên dây đỏ. Đưa tới cho Bông, thầy nhìn nhìn cô, nụ cười của thầy tràn đầy phúc hậu.
– May cho cô gái là tôi vẫn còn một sợi, tôi tặng cho cô, cầu chúc phúc lành và bình an sẽ luôn tới với cô. Cô nên đeo sợi dây này bên người cho tới khi đứa nhỏ được sinh ra đời, chúc cô mẹ tròn con vuông, đứa nhỏ sẽ rất xinh đẹp!
Trước sự ngơ ngác của vợ chồng Vĩnh Ngôn, thầy Thuận chỉ cười hiền lành đáp lại, sau đó thầy lên xe rời đi, cũng không một câu hẹn ngày gặp lại…
Lần này gặp được thầy Thuận là duyên, cũng là phước báu của Bông và Vĩnh Ngôn. Có được lời chúc phúc này của thầy Thuận, vợ chồng Bông tin rằng đứa bé của Bông rồi sẽ bình an mà sinh ra đời, chắc chắn sẽ là như vậy!

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN