Bần Nữ Gả Nhà Giàu - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
318


Bần Nữ Gả Nhà Giàu


Phần 5


Bữa cơm ra mắt ấm cúng, Bông được tặng rất nhiều bao lì xì, có cả vàng và trang sức nữa. Trong suốt bữa cơm cũng không có ai nhắc gì tới chuyện cũ trước kia của Bông và cậu Ba Thoại, mọi người đều xem như không biết gì, vui vẻ mà dùng hết bữa cơm.

Ông nội Chiến bữa nay rất vui, ông nhìn hết một lượt con cháu đang ngồi xung quanh mình, ông cao hứng cất giọng.

– Hiếm lắm mới có một bữa mà có mặt đầy đủ hết mấy đứa cháu nội trong nhà, nội nhìn thấy tụi con hòa thuận mà nội vui lắm. Bây giờ đông đủ cả rồi, chỉ thiếu mấy đứa con nít nữa là viên mãn đời nội. Ba đứa cháu dâu, con Kim, con Lựu, con bé Bông… ba đứa trong năm nay phải cố gắng mà sanh cho nội một đứa cháu cố nha chưa!

Lựu niềm nỡ, cô ấy hướng mắt về phía ông nội Chiến, cười tươi mà hỏi.

– Vậy chớ… ông nội thích cháu cố trai hay cháu cố gái hả nội?

Ông nội Chiến cười khà khà, ông nói.

– Không phân biệt, cứ trai gái đầy đủ là nội thích hết. Mấy đứa tụi bây cứ sanh nhiều cho nội, sanh ra đứa nào, nội thưởng nóng liền đứa đó. Tụi bây không nuôi thì nội nuôi, bây giờ tao nuôi mười đứa một lúc cũng được, nội dư tiền.

Không khí vui vẻ náo nhiệt hẳn lên, cậu Tân cũng phụ họa theo vợ mình mà góp vui.

– Chà! Vậy tính ra vợ chồng con phải tranh thủ rồi nội ha! Đẻ ra được đứa cháu cố đầu tiên cho nội, kiểu gì mà không được thưởng lớn!

Ông nội cười ha hả, ông gật gù đồng ý.

– Đó là tất nhiên! Đứa cháu cố đầu tiên ra đời là nhà mình phải ăn mừng thiệt lớn mới xứng đáng. Nội thì không có phân biệt con trai con gái, nhưng đứa đầu mà được con trai thì ăn thưởng lớn nha chưa. Trường hợp này người ta gọi là “mẫu bằng tử quý”, con ra đời mà cha má được hưởng ké đó, tụi bây ráng mà tranh thủ đi!

Bông thật sự không hiểu lắm về ý của ông nội Chiến vừa mới nói ra, nhưng rõ ràng là cô cảm nhận được không khí xung quanh lúc này dường như có điều gì đó là rất khác lạ. Lúc mà nghe ông nội nói sẽ thưởng lớn cho đứa cháu trai đầu tiên ra đời, ánh mắt của ai cũng giống như là sáng rực lên, sáng lên một cách đặc biệt khác thường.

Bông lại tiếp tục nhìn quét quanh một vòng, cô thấy ai cũng đang cười rất vui vẻ, cậu Ngôn nhà cô cũng cười, nhưng nụ cười của mỗi người đều khác nhau, không ai là giống nhau cả. Cô thật sự cảm thấy rất tò mò, cũng muốn hỏi thử coi là có chuyện gì. Nhưng nghĩ lại thì ngại ở đây đông người, vậy nên cô tính lát nữa lên phòng cô sẽ kiếm cớ mà hỏi cậu Ngôn nhà cô cho rõ.

Ngôn ngồi bên cạnh Bông, anh thấy cô cứ nhìn tới nhìn lui, ánh mắt của cô tràn đầy hiếu kỳ về mọi người xung quanh. Anh biết cô đang tò mò về điều gì, nhưng ở đây đông người, không tiện giải thích. Nghĩ một chốc, anh lúc này mới khẽ rướn người mà nói thầm vào tai cô.

– Đừng xoay tới xoay lui nữa, lát lên phòng anh nói cho em biết.

Bông liếc khẽ mắt sang nhìn chồng mình, cô biết cậu Ngôn đang nhắc đến vấn đề gì. Tự dưng thấy có chút ngại ngại, cô liền cười trừ, cũng hiểu ý mà không tò mò hiếu kỳ mọi người xung quanh nữa.

Thấy Bông chỉ cười chứ không ăn, Ngôn mới gắp vào trong chén cho cô hai con tôm mà anh mới vừa lột xong vỏ. Anh cười rất dịu, nói nhỏ với Bông.

– Ăn đi em, nãy giờ anh thấy em không ăn gì nhiều. Tôm này nhà mình làm ngon lắm, đừng kén ăn.

Bông nhìn trong chén có hai con tôm, cô vô thức nở nụ cười, gắp tôm bỏ vào trong miệng, vừa ăn cô vừa lí nhí đáp lại chồng mình.

– Em không kén ăn, em ăn khỏe lắm…

Ngôn nhịn không được mà lắc đầu cười trừ, anh thấp giọng đáp.

– Ờ, ăn nhiều được là phúc, cứ ăn đi, anh thích con gái tròn trịa.

Mặt Bông đỏ lên, cô cúi đầu ăn hết phần tôm trong chén, vừa ăn vừa cười tủm tỉm, thiếu điều muốn nhai luôn đôi đũa mới thấy vừa lòng.

Cậu Ngôn nhà cô toàn nói linh tinh gì đâu không hà! Nói gì mà làm cho cô… khoái muốn chết vậy á!

*
Sau bữa cơm tối hòa thuận ấm cúng, mấy người đàn ông ngồi riêng một bàn trong nhà để bàn chuyện làm ăn. Còn phụ nữ thì ngồi riêng ngoài vườn, chia ra như vậy để dễ dàng trò chuyện.

Lúc này cũng có thêm mấy người nữa là họ hàng đến chơi, bọn họ tới là thăm ông nội Chiến. Đàn ông thì vào bên trong kia uống nước trà đàm đạo, phụ nữ thì được mời ra vườn ăn trái cây tám chuyện.

Người lớn tuổi như bà chủ Trâm, bà Ba, cô Út Chi với vài người đồng trang khác thì ngồi một bên, còn đám người trẻ của Bông thì ngồi một bên. Bông không biết hai cô gái vừa tới là ai, nhưng nghe giới thiệu thì vai vế của họ thấp hơn cô, phải gọi cô bằng chị. Có điều cô thấy hai người họ cũng không nể nang thân thiện gì với cô cho lắm, vậy nên cô cũng không muốn bắt chuyện cùng. Lúc này cô đang vui vẻ nói chuyện với Thục Mai, cũng không để ý nhiều tới mấy người bọn họ.

Thục Mai đang kể cho Bông nghe về chuyện của cậu Ngôn thuở còn nhỏ. Chị ấy nói cậu Ngôn lúc nhỏ cũng hoạt bát năng nổ lắm, bây giờ lớn thì khác xưa nhiều, trưởng thành rồi thì vô cùng nam tính và chững chạc. Mà Bông cũng thấy giống vậy thật, chồng cô không phải ít nói lạnh lùng, nhưng anh biết giữ mình lắm. Chuyện gì không thích, không quan tâm thì anh sẽ không nói tới, phải là chuyện anh để tâm tới thì anh mới nói nhiều.

Thục Mai còn kể, cậu Ngôn soái khí lắm, con gái thành phố thích anh cũng không có ít. Anh vào bệnh viện chăm ông nội Chiến mà y tá cứ xin làm quen với anh hoài, cả lúc anh nói là anh đã có vợ ở quê mà người ta cũng còn muốn làm quen. Thấy cậu Ngôn là dân tỉnh lẻ vậy chứ phong thái soái ca là không có thiếu, mặt mũi đã đẹp rồi, vóc dáng người lại chuẩn, khí chất thành thục cuốn hút, còn rất biết cách ăn mặc chăm chút bản thân. Bảo sao anh đi tới đâu là con gái mê tới đó, thiếu điều muốn nhào tới mà làm vợ bé cho anh luôn mà!

Bởi khổ thiệt, con gái thời này cũng nhằm cô có cái tánh kỳ khôi dữ lắm, cứ thích cặp bồ với đàn ông đã có vợ mới lạ chớ. Mà cái ngữ đàn ông từ thuở đời nay thì có cha nào là mèo chê mỡ đâu, cho thêm còn khoái chớ hiếm ai mà biết giữ mình!

Thục Mai nghe Bông chê trách đàn ông khoái mèo mỡ gà đồng, cô ấy liền đứng ra bào chữa cho cậu Ngôn.

– Là người ta thôi, chứ chị thấy Vĩnh Ngôn không có vậy đâu. Nếu anh ấy mà có cái tính đó thì số lượng bồ nhí của ảnh chắc phải ngồi vừa cái xe khách rồi đó. Nói chung thì là do tâm tính của mỗi người thôi, chứ em thấy như…

Nói tới đây, Thục Mai liền thấp giọng, nói nhỏ chỉ cho một mình Bông nghe được.

– Chứ như Vĩnh Tân đó, em thấy không, cùng là anh em một nhà mà cái tính đào hoa không ai bằng. Nay cô này, mai cô nọ, ôm ấp gái gú ngoài đường chớ có thèm nhớ gì tới vợ ở nhà đâu. Bởi nhiều khi người ta nói phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng cũng không sai, bỏ thì bỏ không được, mà ở thì khổ cả đời…

Bông gật gù đồng ý với Thục Mai. Chị ấy nói cũng đúng, đúng là do tính nết của mỗi người, cũng không nên vơ đũa cả nắm là đàn ông đều không chung thủy. Chỉ là cô cũng không biết cậu Ngôn nhà cô rồi sẽ như thế nào nữa, mặc dù gả cho cậu là cô có tâm tư riêng, nhưng cô vẫn mong cô có được tấm chồng tốt. Cũng không ai muốn lấy nhầm chồng, cũng chẳng ai mong một đời dang dỡ…

– Chị Kim với chị Lựu có nghe chuyện gì chưa? Chuyện bên nhà ông Cai á, hai người nghe chưa?

Một giọng nói của nữ vang lên, thu hút mọi sự chú ý. Vì âm giọng của người nọ khá lớn nên những người ngồi trong bàn đều nghe được, cả Bông và Thục Mai cũng không phải ngoại lệ.

Bông đưa mắt nhìn về phía người nọ, lại thấy cô ấy đang tiếp tục kể chuyện không ngừng.

– Cậu Ba Thoại mới cưới vợ đây chứ đâu, nhưng nghe nói là vợ chồng không được hòa thuận, chửi nhau suốt, đỉnh điểm là đánh nhau luôn mà. Mới hôm qua, hai vợ chồng cậu Ba đánh nhau um trời, nghe nói là vì cậu Ba không quên được người yêu cũ…

Người nọ nói tới đây thì đột nhiên liếc mắt nhìn sang Bông, mọi người thấy cô ấy nhìn nên cũng vội vàng nhìn theo, ánh nhìn của ai cũng thập phần soi xét…

Lựu tò mò, cũng không biết là do cố ý hay là do cô ấy tính tình vô tư mà ngay lúc này, lại nghe cô ấy nôn nóng hỏi cho ra chuyện.

– Mà là sao? Em nói thì nói cho hết đi chớ, úp mở vậy làm người ta khó chịu muốn chết. Là sao hả Thuỳ? Người cũ của cậu Ba là ai? Mà sao lại do người yêu cũ? Người ta làm cái gì mà vợ chồng Ba Thoại gây nhau?

Thuỳ là cô gái đang kể chuyện, nghe Lựu hỏi như vậy, cô ta có cớ, liền khinh khỉnh cái mặt lên mà nhìn Bông. Ánh nhìn của cô ta không thiện cảm chút nào, ngược lại còn mang ý xem thường ganh ghét.

– Người cũ của cậu Ba Thoại là ai thì mấy chị cũng biết rồi mà, em không có dám nói tên đâu. Em nghe nói là vì cậu Ba cứ nghĩ tới con nhỏ đó hoài, vậy nên vợ cậu mới ghen, ghen tuông rồi gây nhau. Mà cậu Ba cứ như bị bỏ bùa á, tới ngủ cũng nằm mơ kêu tên con nhỏ đó, vợ nói tới là cậu chửi liền, còn muốn đánh vợ nữa mà.

– Thiệt là vậy hả? Sao cậu Ba Thoại tệ bạc dữ vậy? Người yêu cũ có thương cách mấy thì cũng là người cũ, sao lại vì người cũ mà đánh chửi vợ mình?

Thuỳ nghe Lựu hỏi như vậy, cô ta liền nở nụ cười phỉ báng hướng về phía Bông, cô ta vội vàng trả lời kẻo sợ người khác tranh phần.

– Cũng không trách cậu Ba được đâu chị ơi, cái này ai cũng nói là do con người yêu cũ trước kia bỏ bùa dơ cho cậu Ba mê nó á. Bây giờ nó có chồng rồi, chồng nó ngon hơn cậu Ba nên nó mới dứt khoát bỏ cậu Ba cái một. Chớ ai mà không biết con đó trước kia nó mê cậu Ba. Em nghe nói là bà Cai má cậu Ba định đi coi thầy để gỡ bùa trong người cậu Ba đó chị. Chứ ai cũng nói cậu Ba lúc trước không có vậy, kể từ sau khi lấy vợ mới đổi tánh đổi nết như vậy.

Thuỳ nói tới đâu thì mọi người liền nhìn Bông với ánh mắt phán xét tới đó. Rõ ràng, không ai nhắc tới tên Bông nhưng ai cũng nghĩ người yêu cũ bỏ bùa cậu Ba Thoại chính là Bông. Đã vậy còn tin tưởng nghe theo răm rắp…

Chưa dừng lại ở đó, Thuỳ thấy Bông đanh mặt im lặng ngồi nghe, cô ta được nước làm tới, liền nói luyên thuyên không biết điểm dừng.

– Em nói chị Kim nghe nè, chị nhớ nói với bác Trâm nha, coi mà đi mời thầy về coi thử cho anh… nhà mình nha chị. Chứ mấy cái bùa dơ này kia mà để lâu là gỡ không có được đâu, chết người như chơi đó chớ. Nếu mà không phải ngại với nhà mình thì chắc là bà Cai bên đó đã qua bên đây mà lôi đầu con nhỏ đó ra hỏi chuyện cho bằng được rồi. Thiệt chớ người ta nói không sai mà, là má nó không biết dạy dỗ nó đàng hoàng nên nó mới đi làm mấy cái chuyện độc ác đó. Ủa mà quên, má nó cũng là cái thứ giật chồng người ta mà… chắc là má nó chỉ nó cách bỏ bùa đàn ông chứ ai!

Bông không nhịn được, mỗi khi nghe ai đó nói không tốt về mẹ cô, cô đều không thể kìm chế được! Mẹ cô không có giật chồng ai hết, là người ta làm khổ mẹ cô, là người ta làm khổ mẹ cô mới đúng!

Tay Bông run run, cô ngồi y trên ghế, nhưng tay thì đã chộp lấy ly nước lạnh mà tạt thẳng vào mặt của Thuỳ.

Thuỳ vừa ngừng nói giây trước, giây sau đã nhận nguyên một ly nước trà bay thẳng vào trong mặt. Nước trà lạnh chảy dài từ trên tóc xuống đến trước ngực, chọc cho cô ta tức giận đến phát điên.

Thuỳ đứng phắt dậy, cô ta trừng lớn mắt, một hai muốn nhào qua ăn thua đủ với Bông. Chỉ là lúc này có người can lại, vậy nên cô ta không làm được gì, chỉ biết đứng đó mà tru tréo lên.

– Con mất dạy! Mày dám tạt nước tao? Tao nói đúng quá nên mày tức chứ gì? Đồ mất dạy! Mày là cái đồ mất dạy!

Bông cũng không kìm được nữa, mặt cô đỏ hết lên, cô cũng trừng mắt mà chỉ tay vào mặt Thuỳ, giọng cô run lên vì giận dữ.

– Tao nói cho mày biết, mày nói tầm bậy về tao thì tao cũng không tính cãi lại mày làm gì đâu. Nhưng mà mày đụng tới mẹ tao, mà đụng tới mẹ tao là mày chán sống rồi! Nếu tao nói mẹ mày cũng đi giật chồng người ta, mày chịu không? Mày lớn rồi mà ăn nói không biết nghĩ vậy, mày tưởng tao hiền hả? Mày tưởng bở rồi đó!

Bông vừa chửi dứt câu thì ở bên cạnh liền đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ. Bà ta xông tới trước mặt Bông, hiên ngang giữa bao nhiêu con người mà tát vào mặt Bông, cái tát giòn tan dứt khoát, không một chút nể nang gì đến ai.

Tát được một cái, bà ta còn muốn tát cái thứ hai, nhưng may là ngay lúc này cô Út Chi và bà chủ Trâm chạy tới can ngăn kịp, vậy nên bà ta mới không dám tiếp tục đánh Bông nữa.

Thấy không thể làm gì được Bông, bà ta lúc này mới quay sang nắm lấy tay con gái mà nâng niu che chở. Một bên thì bảo bọc con gái của mình, một bên thì hùng hổ mạt sát ức hiếp con gái người khác. Bà ta ăn nói độc ác chanh chua, nhẫn tâm đánh thẳng vào tâm lý yếu đuối của Bông vào lúc này…

– Là mày không biết điều mà ra tay trước với con tao, tao là mẹ nó, tao chỉ bảo vệ con tao thôi, mày không có quyền trách tao. Nếu mày có mẹ thì mẹ mày sẽ bảo vệ mày giống như tao vậy, chỉ là mẹ mày có còn nữa đâu, cả đời này cũng không có ai bảo vệ mày nữa đâu ranh con. Nè, mày nhìn cho rõ đi, con gái có mẹ là được bảo bọc như vầy nè, còn cái thứ như mày, cái thứ có mẹ giật chồng người ta thì làm gì biết tới cái cảm giác được mẹ chở che? Ranh con! Bữa nay nếu không nể mặt chị Trâm đây thì tao đã xé x-á-c mày ra rồi… dòng thứ quỷ yêu… đồ mất dạy!

Bông bị đánh, bà ta đánh rất mạnh, cũng đánh rất đau. Nhưng nỗi đau trên da thịt này thì làm sao có thể so sánh được với nỗi đau đang giày xéo ở trong lòng cô vào lúc này đâu chứ…

Ra là người ta có mẹ che chở là như vậy, dù có sai cũng được mẹ che chở bảo bọc ôm vào trong lòng. Còn cô, cô không có mẹ che chở, vậy nên cô có bị người ta vu oan, cô có phản kháng lại để bảo vệ mình thì cô cũng bị mang tiếng là một đứa mất dạy không hiểu chuyện…

Từ nhỏ tới giờ, cô luôn thắc mắc là tại sao lúc nào cô cũng là đứa làm sai, cô cũng là đứa mất dạy trong mắt tất cả mọi người?

Tới bây giờ thì cô hiểu rồi, là tại vì cô không có mẹ… tại cô không có mẹ che chở nên người ta mới dám ức hiếp cô… người ta mới dám mạt sát lăng mạ cô…

Hóa ra không có mẹ sẽ chịu thiệt thòi và tủi thân như vậy… hóa ra là như vậy!

Yêu thích: 3.8 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN