Bạn trai tôi là tiền bối học trưởng - Chương9.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Bạn trai tôi là tiền bối học trưởng


Chương9.


Chương9.
Hôm nay, ngày cuối cùng của tuần học cũng hết rồi, chờ chờ đợi đợi để được nghỉ thật là mệt mỏi.
Cũng là buổi chiều nắng nhẹ, có vẻ gần cuối mùa thu thật mát, thật dễ chịu.
Ngồi ngoài hiên hè, nhìn vào đồng hồ treo trên tường. 5 giờ 57 phút, lại một cơn mưa không hẹn mà tới. Không mang theo sấm hay chớp chỉ mang theo một vị mát mẻ của cuối thu.
“Mưa rồi”
Nụ cười trên khuôn mặt của tiểu Nguyên bỗng vui vẻ đến lạ.
“Tiểu thư, nên vào nhà thôi, dính mưa sẽ ốm mất.”
Quản gia Lý đi ra, đứng bên cạnh tiểu Nguyên. Không thấy câu trả lời hay cử động gì, cậu quản gia trẻ lo lắng. Vẻ mặt rối loạn.
“Nên vào thôi, tiểu thư mà ốm, thiếu gia sẽ mắng chết tôi.”
Quản gia tôi đây vẫn chưa muốn khuôn mặt của đại băng sơn của thiếu gia nhà mình nhìn mà đông cứng lại vì lạnh đâu, tôi đây vẫn chưa 36, chưa có vợ, cũng chưa có con nên tôi vẫn muốn sống thật bình an.
“Quản gia Lý, Vũ ca đáng sợ đến vậy à?”
Tiểu Nguyên cười nhìn ông chú quản gia kia.
Quản gia Lý nhìn tiểu Nguyên, tại sao tiểu thư hiền hoà, dễ gần như vậy mà thiếu gia nhà này lại lạnh lùng, băng lãnh như thế. Mỗi lúc trong nhà mà giúp việc hay chính bản thân quản gia này làm sai, thiếu gia sẽ chẳng cần nói gì, chỉ cần dùng đôi mắt dài lạnh kẽo kia nhìn thôi là đã đủ làm cho bọn họ không thể mở miệng ra vì bị đông cứng, chỉ có tiểu thư lại gần, nhìn thiếu gia một cái, nói một câu “không sao, anh đừng tức giận” thì thiếu gia sẽ lập tức thu lại ánh mắt kia và đổi thành ánh mặt thật sự ôn nhu, rồi bỏ qua mọi chuyện. Tiểu thư không khác gì bùa hộ mệnh của cả nhà này đâu.
“Rất đáng sợ”
Trước mặt tiểu Nguyên mọi người trong nhà có thể thoải mái nói tâm sự, còn với thiếu gia thì một câu cũng chẳng nói được. Quản gia Lý cười nhẹ, nói ra tâm tình của mình, thật sự làm quản gia mà chỉ cần nhìn anh thôi cũng đủ bệnh tim dù chẳng có trong người cũng sẽ xuất hiện sớm mà thôi.
“Sao cháu lại thấy Vũ ca thật sự không đáng sợ.”
Ôi, tiểu thư của tôi ơi, cô là báu vật, là bảo bối vô giá của thiếu gia, tất nhiên cô sẽ không thấy thiếu gia đáng sợ, trong nhà chỉ có cô mới thấy vậy còn với chúng tôi thì lại khác, thiếu gia với cùng đáng sợ, vô cùng băng lãnh, vô cùng nghiêm khắc.
Cơn mưa kia cứ rơi như vậy, trong phòng khách cũng chẳng khác mưa, rất ồn ào.
“10 giờ rồi, đi ngủ đi.”
Khải Vũ vừa từ bếp đi ra, thấy thỏ con vẫn đang ngồi xem ti vi, không chịu đi ngủ.
“Đi ngủ ngay đây, Vũ ca.”
Hừm, hôm nay sao nghe lời thế, mọi hôm bảo thế nào cũng nói một câu “5 phút thôi” cơ mà.
Tiểu Nguyên đi lên phòng, thì đột nhiên thấy rất lạ, rất đáng sợ, cứ có cảm giác có người nào đó ở sau lưng, ngoảnh lại thì chẳng thấy ai cả.
Nhảy lên giường, ôm gối, chạy một mạch ra ngoài, đứng trước cửa phòng bên cạnh.
Tay mở cửa, đi vào phòng.
“Sao lại ở đây.”
Khải Vũ, từ giường ngoảnh lại, thấy thỏ con đang ôm gối đi vào. Ý gì đây??
“Cho em ngủ nhờ.”
Giọng nói nhỏ như gió mùa xuẩn thổi qua kia, có chút run rẩy, có chút lo lắng.
Nhìn Khải Vũ, mãi không thấy câu trả lời, biết ngay mà, mình đang sợ muốn chết đây, ám ảnh của phim kinh dụ vừa rồi thật đáng ghét, ngoảnh mặt bỏ ra ngoài.
“Đi đâu?”
“Xuống dưới, xin ngủ với chị Hoài.”
“Quay lại.”
Hừ, quay lại làm gì, có cho ngủ nhờ đâu mà gọi quay lại.
“Vào đây, nhanh lên, muộn rồi.”
Khải Vũ cười, nhìn cái vẻ mặt thật nguy hiểm. Nhấc chăn lên để lại chỗ ấm vừa rồi cho thỏ con nhà mình. Anh biết kiểu gì lúc đi ngủ sẽ có ai đó tự mình chạy đến phòng anh rồi xin ngủ nhờ vì lúc tôi anh đi từ trên phòng xuống thấy người kia đang co ro một chỗ bắt cô giúp việc ngồi xem với mình vì sợ. Ban ngày chẳng có gì mà nghe mấy cô bạn cùng phòng học kể chuyện kinh dị mà còn ám ảnh nữa huống hồ là tối chẳng có ai xem cùng.
Chui vào chăn, hừm, thử nghĩ xem đây làm lần thứ bao nhiêu ngủ cùng giường với anh nhà nhỉ, hihi cũng nhiều rồi, không nhớ và cũng không muốn nhớ. Nhắm mắt vào, muốn ngủ mà không ngủ được, vẫn cứ có cảm giác rất đáng sợ.
“Sợ đến mức, ngủ ở đây vẫn không ngủ được sao?”
Tiểu Nguyên gật đầu lìa lịa. Xem phim kinh dị thật sự là dai lầm lớn nhất, mà không cũng là thứ có lợi nhất.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN