Bình Minh Chết - Chương 23: Ráng mỡ gà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Bình Minh Chết


Chương 23: Ráng mỡ gà


Một thời gian sau, khi mọi chuyện xấu về vụ gian lận đã qua, mọi thứ gần như lại quay về bình thường. Có 1 điều đặc biệt là nhà trường phát động tin tức tới các lớp về việc trường ta sẽ có được một suất học bổng toàn phần ở bên Singapore, một học bổng đắt giá. Theo dự định thì khoảng vào mùa hè năm sau mỗi lớp sẽ được lựa chọn ít nhất là 2 thành viên có học lực ưu tú, xuất sắc nhất để tham dự thi tuyển chọn. Với cái tin tức này vừa lan truyền được vài tiếng trên page trường đã thu hút đông đảo lượng tương tác, học sinh ai nấy đều rất phấn khích mong muốn mình sẽ là người được chọn vì đối tượng tham gia bao gồm tất cả 3 khối là 10, 11, và 12, cho nên kể cả học sinh lớp 10 cũng có cơ hội tranh giải. Vì thể lệ đó mà tỉ lệ chọi quá gắt, ai cũng vùi đầu vào sách vở để thu nạp kiến thức mong muốn mình có cơ hội được lựa chọn. Nghe đâu cấu trúc đề sẽ gồm phần đọc hiểu, phần toán, viết luận, vân vân mây mây không khác thi SAT lắm, vì thế cho nên đề thi không có dễ tí nào. Mọi năm trường này đều có 1 học sinh giành được suất học bổng danh giá đó, năm thì học sinh lớp 10, năm thì lớp 11, 12 mà không biết năm nay là khối nào. Yên tâm là lựa chọn học sinh đi thi là việc hệ trọng, là người được đo ni đóng giày, là người được chọn mặt gửi vàng để là đại diện cho lớp, cho trường, thậm chí cho quốc gia, đương nhiên người đó phải đúng thực lực chứ không có chuyện đút lót mà vào vòng trong được, quên đi.
Chuyện học bổng bắt đầu rộ lên thì Đào Thị ngày càng chú tâm vào việc gây áp lực cho Trang phải giành nổi suất học bổng đó, mặc dù cô nàng chẳng để tâm. Tuy rằng tiền lo cho Đào Trang đi du học thì không thiếu, nếu không muốn nói là vung tay mãi không hết, thế nhưng bố mẹ cô không ngừng ép cô phải học nấy học để, để có được suất học bổng làm cho gia đình nở mày mở mặt với thiên hạ, hơn là lấy số tiền thừa ê chề trong nhà đưa nó đi du học. Tất cả chỉ vì cái tiếng, bố mẹ nào chả muốn được thị uy với thiên hạ, khổ nỗi bố mẹ mát mặt mát mày thì con cái tối mặt tối mũi. Đó đâu phải thứ mà Đào Trang muốn, thứ cô nàng muốn là tự do, là việc được tự lựa chọn các ngành nghề mà cô đam mê, đặc biệt là nghệ thuật. Cái mâu thuẫn ở đây không phải ở việc bố mẹ cô không thích nghệ thuật, mà ở việc họ không chấp nhận chuyện đó. Ai cũng biết Đào Thị nổi nhất là cặp vợ chồng Quyết Hoa làm kinh doanh có tiếng giàu nhất nhì cái đất miền Bắc này chứ đừng có nói là ở mỗi tỉnh Bắc Ninh này đâu. Hầu hết những người làm kinh doanh họ thường có tâm lý muốn ép buộc người khác làm theo ý mình, đúng vậy, họ bảo thủ, luôn cho những gì mình lo mình nghĩ là đúng. Do tính khí bố mẹ như vậy, Đào Trang không ngừng bị ép phải thành công được như họ. Vì trong gia đình chỉ có duy nhất đứa con gái là cô, họ cho rằng không có con trai để nối dõi sự nghiệp nên đứa con gái này phải thật tài giỏi, thật bản lĩnh để gánh vác cả công ty cho bố mẹ khi không còn khả năng làm việc. Từ đó trong họ dấy lên nỗi lo âu, thấy con gái muốn đi theo nghệ thuật, họ thấy con đường đó thiếu thành công, cuộc sống bấp bênh nên luôn ra sức ngăn cản. Đào Trang sau nhiều trận cãi vã cùng bố mẹ đều thua nên đành ngậm ngùi làm theo lời họ, làm những điều cô không có chút hứng thú, làm những thứ mà cô chẳng mảy may.
Về nhà sau một tuần học tập mệt mỏi ở trường, việc đầu tiên Đào Trang làm là chơi với bé mèo Angela. Sau những trận đấu đá trên trường trên lớp cùng với việc học căng thẳng, khoảng khắc ngồi ngoài ban công vuốt ve con mèo và ngắm giàn hoa giấy trước sân nhà là việc làm bình yên nhất. Cô ước chi đi học không phải thi thố suốt ngày như vậy, không xếp thứ xếp hạng, mà đơn giản chỉ đi họ những môn mình thích thôi thì nó thật tuyệt vời làm sao. Việc đó mà xảy ra thì bất cứ học sinh nào cũng có thể học những gì thuộc lĩnh vực của mình, không bị gò bó, không bị áp lực cạnh tranh bẩn, không đấu đá nhau, quả là điều đáng mơ ước. Có lẽ cái gì trên đời này đã có thì 1 lúc nào đó sẽ mất, sự bình yên bây giờ là 1 ví dụ. Trang cảm giác bản thân mình như được hồi phục sau bao mệt mỏi, cảm giác đó chưa được bao lâu thì ông Quyết từ dưới tầng lên phòng cô. Ông vào phòng đóng rầm cánh cửa, Đào Trang ngồi ngoài hiên giật mình quay lưng lại nhìn.
– Về đến nhà là lại mèo với chó. Học không học. – Ông Quyết hầm hè. Đào Trang không nói gì. – Vào đây bố hỏi việc học trên trường xem thế nào rồi.
Trang nghe đến đó thôi cũng biết chắc ông bố muốn đề cập đến vấn đề gì rồi. Dù chả muốn nói nhưng vẫn phải lặng lẽ vào ngồi nói chuyện.
– Bố muốn hỏi chuyện gì?
– Ta muốn hỏi xem mày học thế nào rồi, xem có đủ khả năng đi thi giành học bổng không, có gì ta thuê gia sư dạy kèm cho mấy môn.
Vâng, đúng như dự doán, lại vẫn chuyện học với chả bổng. Học trên trường trên lớp nhiều bục mặt ra còn chưa đủ chết ư? Cái gì mà học thêm với gia sư?
– Con ổn rồi, không cần gia sư đâu ạ.
– Mày nói ổn á? Ổn thôi thì làm sao mà tranh giành được với bọn học sinh khác. Phải xuất sắc mới được con ạ!
– Thế con phải làm gì để chứng minh? – Giọng cô bắt đầu gắt.
– Đứng thứ nhất lớp trong nhiều tuần liên tiếp đi. Bây giờ vẫn còn thứ 3 thứ 4 thì bao giờ mới vào top 1 được?
– Thế thì để làm gì hả bố?
– Top 1 thì mới có cơ hội chọi với chúng nó được chứ. Mày còn chưa vượt được mấy đứa trong lớp thì nói gì ra cả trường, cả khối?
– Ý con không nói chuyện đó, con đang hỏi việc đó để làm gì? Việc con có học bổng rồi thì để làm gì chứ? Con đâu muốn chuyện đó?
Hai người đi qua đi lại vẫn vòng về cái chủ đề này. Tất nhiên Đào Trang muốn nghe được lời đáp thỏa đáng cho khúc mắc của cô.
– Tao phải nói bao nhiêu lần mày mới hiểu đây hả con? Mày chỉ có nghe lời tao sau này mày mới thành công được thôi!
– Vậy sao? Bố nói xem sao sau này con không thành công được với nghệ thuật?
Ông Quyết chán nản về đứa con gái, đưa tay lên vuốt trán đầy căng thẳng. Không khí trong phòng bắt đầu nóng lên. Hai cha con tínht ình y hệt nhau, tính nóng như lửa, không ai nhường ai.
– Mày nhìn xem được bao người theo cái ngành nghề đấy mà thành công, giàu có? Mày chỉ cần giành được học bổng đi du học, xong về nước vào làm trong công ty bố mẹ có phải sướng không?
– Sao bố cứ mãi không hiểu cho con? Hay bố không chịu hiểu? Vấn đề là con không muốn!
Ông bố chỉ tay vào mặt đứa con gái, gằn giọng quát:
– Không muốn cũng phải muốn! Mày là con tao, tao nói thì phải nghe! Mày đã làm được gì cho cái nhà này rồi? Về đến nhà là ôm con mèo, học không học, hành không hành. Mày nghĩ thế mà thành công được á? Mơ đi.
– Tại bố mẹ có cho con được chứng tỏ năng lực đâu. Lúc nào cũng sách với vở, với kiểm tra, đề thi. HỌC MẤY CÁI QUÁI NÀY ĐỂ LÀM GÌ?
Ông Quyết tát lật mặt đứa con gái. Bất giác Đào Trang đưa cặp mắt sắc bén ra nhìn chống đối. Ông bố trong cơn giận liền lôi cổ con mèo ra ban công, mặc kệ tiếng con gái kêu la giằng co. Ông ném nó từ ban công xuống, rơi thẳng xuống hàng rào thép, nhọn hoắt. Đào Trang đứng ôm mặt khóc, gào thét. Máu đỏ chảy hòa quyện những sợi lông trắng xóa. Muộn rồi, không còn kịp nữa. Trước khi đi ông Quyết cảnh cáo với giọng nói không chút ân hận việc mình làm:
– Mày thử cãi tao xem? Xem thế nào?

Nam chỉ bài cho Khoa, hai người ở cùng phòng kí túc xá nên sớm chơi thân với nhau. Ai cũng biết Nam có lực học siêu đỉnh, còn Khoa không được giỏi lắm, chính vì thế mà Nam luôn sẵn lòng giúp đỡ cậu. Khoa, Nguyễn Bá Khoa, ở Từ Sơn, Bắc Ninh, gia đình nhiều khó khăn. Mẹ bị bệnh, chỉ có bố cặm cụi làm thuê nuôi cả gia đình. Bữa cơm ăn qua ngày còn thiếu chứ chưa nói lo lót cho con trai đi học ở trường chuyên lớp chọn như vậy. Cũng nhờ sự lanh lẹ, hiểu được nỗi khổ của bố mẹ, Khoa đã không phụ lòng mà đỗ vào ngôi trường cấp 3 có tiếng như vậy. May mắn là thầy cô hiểu được hoàn cảnh của cậu nên họ đã trợ giúp 1 phần tiền học giúp cho gia đình Khoa bớt khó khăn. Tuy nhiên, nỗi lo chưa dừng lại ở đó, Khoa còn người mẹ bị bệnh nặng mà gia đình nghèo quá không đủ tiền thuốc thang cho mẹ. Khoa chơi thân với Nam, một chàng trai thông minh hiểu chuyện, đương nhiên là được giúp đỡ rất nhiều. Do gia đình làm nghề bốc thuốc (ĐôngY) ở Đình Tổ (Bắc Ninh), Nam cũng biết kha khá về dược do từ nhỏ đến lớn hay theo chân bố đi hái thuốc. Chàng trai này rất am hiểu về y thuật, quả là hiếm thấy. Nam biết bệnh tình của mẹ Khoa qua lời kể nên đã tìm hiểu nghiên cứu, đôi lần nhân dịp về nhà cuối tuần đã lén bốc ít thuốc ở tiệm của bố cậu rồi giấu mang cho Khoa. Nam còn tận tình chỉ dạy Khoa cách tìm loại lá cây thuốc này, rồi cách phơi, cách sắc thuốc. Từ đó mà mẹ Khoa đã khỏe lên, gần như đã hồi phục. Vì nhiều lần giúp đỡ như vậy Khoa luôn coi Nam là ân nhân và luôn đứng về phía cậu. Nam nhiều lần từ chối nhưng Khoa vẫn dai mặt muốn làm tay sai của cậu. Khoa trung thành như hầu cận riêng của Nam, đó là cách mà cậu có thể làm, mai này chắc chắn sẽ trả ơn.
– Chuyện học bổng đó mày có dự định gì không Nam? – Khoa hỏi.
Nam lắc đầu.
– Sao vậy? – Yên từ đâu hóng hớt hỏi. Ba người cùng 1 phòng nên hay tán gẫu với nhau thế này là chuyện bình thường.
– Tớ không quan trọng lắm chuyện đấy. (Nam)
– Tại sao vậy? (Yên)
– Thế Yên thì sao? Có dự định gì không?
Bất ngờ bị hỏi, Yên luống cuống trả lời:
– À, không, à, chưa nghĩ đến. Nhưng mà tớ cũng không thích lắm 1 phần, 1 phần cũng vì tớ không đủ giỏi, không có khả năng để giành, thôi nhường cho người khác. Tớ thấy Nam có khả năng cao được vào vòng trong lắm, cố lên xem.
– Đúng đấy! – Khoa phụ họa.
Thấy vẻ mặt Nam hơi lưỡng lự, Yên như nhìn thấu tâm can cậu ta:
– Cậu sợ phải đấu với bọn Tiến Anh à?
Nam hơi im lặng, cậu mím môi rồi trả lời:
– Thực ra thì đấu với ai cũng vậy thôi. Chốn học đường này thầy cô lo chuyện sắp đặt mọi thứ, học sinh lo đấu đá. Coi đó là chuyện thường tình. Nhưng mà thực sự tớ không muốn đấu, muốn sống yên ổn 3 năm cấp 3….
Chưa nói xong Nam bị Yên ngắt lời:
– Nam à, cuộc sống bình yên nơi này…. Khó lắm. Mình không hại người thì người cũng hại mình thôi, nên để giành thứ mình muốn nhất định phải đấu. Không hại người nhưng ít nhất cũng phải đáp trả tự vệ.
– Tớ biết ý cậu nói tớ an phận, nhưng tớ đã nói rồi, tớ không muốn dính dáng bất kì đến mưu kế gì.
– Có phải đó là lí do cậu luôn đứng trung lập, không theo phe nào trong lớp không? (Khoa)
– Đang định hỏi câu này. – Yên lẩm bẩm.
– Chắc vậy. Đứng giữa vòng xoáy tranh đoạt, càng lún càng sâu. Nếu mình chỉ tự vệ đơn thuần thôi thì không nói. Nhưng tự vệ đáp trả hay với bày mưu tính kế hại người, hai cái này ranh giới rất mong manh. Chỉ đến lúc lòng tham nổi lên thì sớm muộn gì cũng đi hại người. Sống mà ăn miếng trả miếng khác nào tự mình vùi chôn đi những điều tốt đẹp của bản thân?
Hai người bạn ngồi đó nghe Nam nói chỉ biết câm nín. Cảm thán trong lòng rằng người này quá hiền, mong là Ở hiền gặp lành là có thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN