[BTS_ Fanfic] YOUR SMILE BROUGHT HIM TO - Chương 11: Soo Ah có quyền được biết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


[BTS_ Fanfic] YOUR SMILE BROUGHT HIM TO


Chương 11: Soo Ah có quyền được biết


Thật ra nơi các anh muốn mời tôi 1 bữa là … kí túc xá của BTS. Các anh đang là những thần tượng có tầm ảnh hưởng nhất nhì ở Hàn Quốc và có vị trí quan trọng trên thế giới nên mọi việc các anh phải luôn cẩn thận tuyệt đối, tránh rắc rối. Thật ra đối với tôi ăn ở đâu cũng được miễn là có các anh, như thế là hạnh phúc lắm rồi. Căn hộ BTS ở là khu đắc đỏ nhất ở Hàn Quốc, tôi đã nhiều lần nhìn thấy nó trên các trang tin tức, tôi cũng biết nó rất rộng lớn nhưng…đến khi nhìn thấy tận mắt tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Thiết kế hiện đại, tiện nghi nhưng cũng không kém phần trang trọng. Những đồ dùng đều rất tinh tế, mỗi một thứ đều vô cùng tinh xảo và xu hướng. Các anh dẫn tôi tham quan, chỉ cho tôi từng phòng nhưng thật ra các anh không cần dẫn tôi đi như vậy vì trước mỗi phòng đều có để bảng tên chủ nhân của nó. Jungkook, anh ấy vẫn 1 mình 1 giang sơn, BTS quá cưng chiều người em út như anh. Nhưng anh có được 1 mình 1 phòng ấy không phải là do các anh yêu thương nhường cho mà là… thắng trò kéo bao búa. Thật trẻ con mà, nhưng tôi rất thích trẻ con.

Tôi cùng Jin làm thức ăn. Tôi dừng mọi hành động của mình lại, nhìn anh. Rất lâu rồi tôi mới cùng anh đứng chung 1 gian bếp, cùng nhau làm những bữa ăn cho BTS, cùng anh nói chuyện về những món ăn, cùng nhau làm ra đồ ăn yêu thích của các anh… Thật sự rất lâu rồi. Jin quay sang nhìn tôi rồi cười, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

_Oppa, rất lâu rồi anh mới xoa đầu em- tôi ngước nhìn anh mỉm cười

_Ừ, rất lâu rồi- Jin gật đầu

_Oppa, rất lâu rồi em với anh mới cùng nhau nấu ăn- tôi vẫn tiếp tục.

_Ừ, rất lâu rồi- Jin vẫn trả lời tôi, rồi đưa tay nựng má tôi.

_Oppa, rất lâu rồi anh mới nựng má em- ngoài xoa đầu tôi Jin rất thường nựng má như 1 hành động yêu thương của anh dành cho tôi, tôi rất thích.

_Ừ, rất lâu rồi- Jin phì cười vui vẻ gật đầu.

_Oppa, rất lâu rồi em mới thấy anh cười như thế này- thật sự tôi rất nhớ các anh, tôi vẫn không thôi tiếp tục điệp cấu trúc “rất lâu rồi…”.

_Oppa, rất lâu rồi không cùng anh nói chuyện.

_Oppa, rất lâu rồi không cùng anh cười đùa.

_Oppa, rất lâu rồi không được gọi oppa…
….

_Thôi dùm anh đi Soo Ah, cho lỗ tai anh nghỉ ngơi chút đi, lên kêu Namjoon xuống cho anh.

_Dạ, hì.

Tôi không ngừng lãi nhãi bên anh, anh cốc lên đầu tôi rồi đẩy tôi lên nhà khách. Tôi quay lưng rời đi để lại Jin với nụ cười tươi trên môi, ánh mắt yêu chìu nhìn vào tấm lưng nhỏ phía trước ” Ừ, rât lâu rồi… anh vẫn không làm được… điều đó”.

Tôi gọi Namjoon xuống khi anh đang chơi games với J-Hope, anh phũng phịu đứng dậy đi về nhà bếp. Phòng khách chỉ còn tôi và J-Hope. Anh đứng lên đá mắt với tôi, tôi hiểu ý đi theo anh ra ban công. Bầu trời đêm Hàn Quốc khác với nhà tôi. Có nhiều ngôi nhà cao với nhiều ánh sáng từ nhiều phía không giống như quê tôi, nó chỉ đơn giản có bầu trời đen với mấy ngôi sao, thưa thớt ánh sáng từ các ngôi nhà cách xa nhau không san sát như ở đây. Tôi và J-Hope ngước nhìn bầu trời, tôi hít khí trời có chút se lạnh nhưng tôi vẫn thấy rất… ấm áp, vì có các anh. Tôi cười, cười ngốc khi nghĩ về điều ấy.

_Anh làm rất tốt đúng chứ?- J-Hope vẫn nhìn bầu trời không nhìn về phía tôi.

_Vâng, oppa làm rất tốt, cám ơn anh- tôi hiểu anh nói đến chuyện gì, là chuyện giữ bí mật giùm tôi, Hopie oppa, anh đã làm không những tốt mà còn rất xuất sắc.

_Gần 2 năm qua, em ổn chứ?- lần này anh nhìn tôi, chống cằm nhìn tôi.

_Lúc đầu có chút nhớ các anh nhưng dần em cũng ổn hơn vì ngày nào các anh cũng nhắn tin, chụp cho em xem nhiều bức ảnh, biết được các anh vẫn tốt, em đương nhiên rất vui rồi, các anh vui vẻ em cũng vui vẻ.- tôi bắt chước anh chống cằm.

_Cô bé ngốc- J-Hope chợt cười, nụ cười có chút chua xót.

_Hì, em không có ngốc nhá- tôi lắc đầu không đồng tình.

_Ừ, không ngốc- anh xoa đầu tôi cười ” Mà là đại ngốc, cái gì cũng nghĩ về người khác trước rồi mới đến mình”.

Tôi không biết được anh đang nghĩ gì, chỉ là anh đang cười với tôi, nên tôi cũng cười theo. J-Hope khoác vai tôi, nhìn lên bầu trời. Tình cảnh này tôi lại nhớ đến khi các anh ở Việt Nam. Tôi và J-Hope cũng từng cùng nhau ngắm cảnh đêm thế này, tâm sự với nhau, khoác vai nhau nhìn lên bầu trời, như những người bạn tri kỉ của nhau. Đúng là kỉ niệm đẹp và J-Hope giờ đã ở đây, ngay bên cạnh tôi, cùng tôi trở về như ngày xưa, thật tốt.

_Soo Ah… em vẫn còn …- J-Hope bất ngờ lên tiếng, anh không nói hết câu, ánh mắt anh di chuyển sang tôi, trông anh lúc này rất điềm đạm.

_Dạ… còn.- tôi biết anh đang tính hỏi gì, ánh mắt anh đã nói lên tất cả ” Soo Ah, em vẫn còn yêu… Jungkook chứ?”, anh đang muốn hỏi tôi như thế, vâng, tôi vẫn còn yêu Jungkook, vẫn yêu anh ấy… rất nhiều.

_Em nên nói với Kookie- anh đặt tay lên vai tôi, rồi nhìn lên bầu trời đêm.

_Thật sự… em đã không còn chắc chắn như trước nữa… em không chắc chắn tình cảm của Jungkook oppa, em không còn chắc… anh ấy còn…- tôi không còn chắc chắn về câu nói năm ấy Jungkook muốn nói nữa, tôi đã nghĩ có lẽ mình đã đoán sai.

_Ừm…hãy nghĩ cho bản thân. Đừng quá ép buộc mình. Em có… rất nhiều sự lựa chọn… rất tốt- trong câu nói của J-Hope có chút gì đó ẩn ý nhưng có lẽ lúc ấy tôi đã bỏ qua nó, tôi chỉ nghĩ đây đơn thuần chỉ là 1 lời động viên.

_Dạ, cảm ơn anh, Hopie oppa. Oaaa… rất lâu rồi mới được gọi Hopie oppa.- tôi vui cười

_Con bé này- J-Hope cười lớn rồi kéo vai tôi lại gần anh, tôi và anh cười đùa vui vẻ dưới bầu trời đêm Hàn Quốc.

Có lẽ dù đã xa nhau 2 năm nhưng “nhiệm vụ” của ai thì vẫn là của người đó. Nhiệm vụ của tôi vẫn như cũ, đi gọi mấy người khác xuống ăn. Hình như tôi đã vô cùng quen với công việc này, như 1 hành động tự giác vậy. Tôi bước vào phòng Jungkook đầu tiên. Tôi mở cánh cửa nâu bước vào. Trong phòng khá tối, tôi đoán anh đang ngủ. Tôi lần mò tìm đến giường của anh, chiếc giường trống trơn. Tôi đưa tay gãi đầu, có 1 sự khó hiểu trong tôi. Hình như nãy giờ không có ai ra khỏi nhà. Một cảm giác ấm áp cùng vòng tay to lớn của 1 người bao lấy tôi. Vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, đầu anh dụi vào cổ tôi, hai cánh tay anh siết lấy tôi, như muốn giam lỏng tôi, tóc anh chạm vào cổ tôi khiến tôi có chút nhột.

_Anh rất nhớ em.

Giọng anh nhẹ nhàng vang lên. Câu nói tuy rất đơn giản nhưng… cái giọng ấm áp mà nam tính ấy khiến tôi có chút lỗi nhịp. Giọng nói mang thứ gì đó nhớ nhung khôn nguôi, sự dịu dàng, sự vui mừng… tất cả đều thể hiện qua giọng nói ấy, rất chân thật. Anh đã ôm tôi rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên anh ôm lấy tôi từ phía sau. Lồng ngực anh dí sát vào lưng tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở, nhịp tim của anh, nó có chút dồn dập? Cả người anh như dựa dẫm vào tôi, quấn chặt lấy tôi. Anh như 1 đứa trẻ đang làm nũng, dụi đầu vào người tôi, hai tay nắm lấy tay tôi, khóa lại. Jungkook, anh đang nhớ em, nhớ em như kiểu 1 người con trai nhớ 1 người con gái? Hay là 1 người anh trai nhớ 1 đứa em gái? Từ khi nào tôi đã không còn phân biệt được tình cảm của anh dành cho tôi nữa, có lẽ là do 2 năm qua anh không hề lên lạc với tôi nên điều đó đã sinh ra trong tôi loại cảm giác … cảm giác ngờ vực mọi thứ, Trong căn phòng tối, chỉ nghe tiếng hít thở đều đều, mọi thứ đều chìm ngập trong bóng tối. Tâm trí tôi cũng thế, tôi không biết mình nên làm gì, tôi chỉ lẳng lặng để anh ôm lấy. Ước gì khoảnh khắc này có thể lưu giữ mãi…

Bữa ăn với BTS lúc nào cũng vui vẻ như thế, tràn ngập tiếng cười. Mọi người cùng nhau chơi đùa, nói chuyện trong khi ăn, khiến không khí thật vui vẻ và ấm cúng. Tôi bật cười theo từng lời nói của các . anh, tôi chăm chú nhìn những gương mặt trước mặt. Cuối cùng cũng trở về. Một lần nữa tôi nhìn về Jungkook và anh… cũng đang nhìn tôi. Vẫn là ánh mắt dịu dàng, ôn nhu đó khiến tôi vẫn luôn yêu anh…. Jeon Jungkook, anh thật đẹp.

_Hyung, anh yêu Soo Ah phải chứ?- V nhìn Suga đang ngắm nhìn bầu trời.

_Em nghĩ là em đoán đúng.- V tiếp tục nói khi Suga không lên tiếng.

_Em cũng thích em ấy- V vẫn tiếp tục nói khi Suga vẫn không lên tiếng.

_Em tính tiếp tục?- rất lâu sau Suga mới lên tiếng, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn vào chai nước trong tay.

_Em cũng không biết… 2 năm… em vẫn không thể quên được- giọng V có chút trầm hơn bình thường, giọng nói từng lúc nhỏ dần.

_Kookie cũng yêu Soo Ah- Suga bất ngờ nói câu nói ấy, đánh thẳng vào trọng tâm câu chuyện.

_Thật không ngờ có ngày BTS cùng yêu 1 người con gái- V chợt bật cười, nụ cười thật đẹp nhưng phía sau nó 1 là nỗi chua xót.

_Trên đời này cái gì cũng có thể- Suga nhìn cậu em của mình.

_Hyung… vẫn còn yêu Soo Ah?- câu nói của V như mũi tên đến trúng trái tim của Suga.

_Ừm- Suga chỉ trả lời 1 từ nhưng tình cảm của anh không thể dùng 1 từ, chỉ là tình thế này có lẽ nên nói như vậy là đủ.

_Nếu em không sai thì… không chỉ ba chúng ta- câu nói của V sẽ rất khó hiểu với người khác nhưng lại rất đỗi dễ hiểu với Suga, ừ, không chỉ ba người.

_Hyung sẽ làm gì?-V nhìn Suga đang im lặng nhìn 1 nơi nào đó, ánh mắt không xác định.

_Không biết. Chưa nghĩ.- Suga nói 1 cách dứt khoát, nhưng đó là lời nói dối. Anh không phải là chưa từng nghĩ đến cách giải quyết tình cảm của mình ra sao mà là anh đã nghĩ rất nhiều.

_Ừ. Còn em, em nghĩ rồi. Có lẽ em nên dừng lại. Người Soo Ah yêu không phải em, người em ấy yêu là Kookie và Kookie cũng yêu em ấy. Chỉ là hai người đó chưa nói ra với nhau. Em nghĩ mình nên để tình yêu với Soo Ah trở thành 1 kí ức đẹp trong tim em…- V lúc này không còn mang dáng vẻ nghịch ngợm thường ngày, V đúng là rất trẻ con nhưng ẩn sâu trong vẻ ngoài ấy là 1 chàng trai tình cảm, sâu sắc, Suga cũng biết thế, BTS cũng biết thế.

_Em thật sự muốn từ bỏ?- Suga nhướng mài.

_Dù biết rất khó nhưng…

_ Sao em không thử 1 lần nói với Soo Ah, nói rằng anh rất yêu em, sao không để Soo Ah biết được điều đó?- không để V nói hết câu Suga đã nói, giọng anh có chút gấp gáp, anh như muốn bùng nổ.

_Hyung…- V nhìn người anh của mình, lần đầu anh thấy Suga mất bình tĩnh như thế.

_Soo Ah… em ấy có quyền được biết nó.- Suga nhắm mắt lại ngẩng đầu lên bầu trời.

_Hyung sẽ làm như thế…- có lẽ V đã hiểu phần nào câu nói của Suga.

_Cho dù Soo Ah không yêu anh hay em hay…. thì em ấy có quyền được biết, em ấy có quyền biết đến tình cảm của người khác dành cho em ấy. Dù có lẽ sau khi biết được, em ấy sẽ rất khó xử, sẽ tránh mặt chúng ta nhưng… anh nghĩ sau khi Soo Ah suy nghĩ lại,em ấy sẽ thấy tốt hơn. Em ấy có thể không đáp trả lại chúng ta nhưng em ấy sẽ hiểu và trân trọng tình cảm của chúng ta và cũng có thể… để em ấy kiểm chứng lại tình cảm của mình… xem người em ấy yêu có thật sự là Jungkook? Xem em ấy yêu người nào…- 1 câu nói rất dài từ Suga, lần đầu anh nói nhiều đến thế.

_Suga hyung nói đúng- 1 giọng nói khác phát ra từ phía sau 2 người, là Jungkook.

_Soo Ah, em ấy có quyền được biết, em ấy có quyền lựa chọn- Jungkook bước đến bên V và Suga.

_Nhưng… dù sao đi nữa, chúng ta vẫn mãi là BTS, vẫn mãi là anh em tốt của nhau nhé- Jungkook ôm lấy hai người anh của mình, Soo Ah và BTS, cả hai anh đầu rất quan trọng với anh.

_Mãi là anh em của nhau, hãy chúc phúc cho Soo Ah và người em ấy lựa chọn, được chứ?- V bật cười, mọi khúc mắc như được thoát gỡ. Suga không nói gì, anh chỉ gật đầu mỉm cười. Cái gật đầu cho tình anh em, cho lời hứa, cho tình yêu, cho sự bắt đầu… bắt đầu đi tìm tình yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN