[BTS_ Fanfic] YOUR SMILE BROUGHT HIM TO - Chương 6: Cám ơn các anh đã đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


[BTS_ Fanfic] YOUR SMILE BROUGHT HIM TO


Chương 6: Cám ơn các anh đã đến


Tôi ngồi im bất động sau khi tỉnh lại và nhớ lại những chuyện đáng xấu hổ tôi đã làm hôm qua, tất cả, tất cả mọi thứ đều sụp đổ hết. Tôi đập đầu vào gối nhiều lần cầu mong cho chuyện đó không phải thật nhưng… có làm gì cũng không thể thay đổi, chắc các anh rất sốc vì tôi của ngày hôm qua. Đúng là rượu bia là thứ nguy hiểm nhất. Tôi không dám qua nhà các anh, chỉ đứng phụ mẹ bán hàng, thi thoảng nhìn về phía ngôi nhà lớn đó, mà không tự chủ chửi rủa mình vài câu. Từ xa tôi thấy 1 bóng dáng quen thuộc đang đi đến dù có trùm kín mít tôi cũng nhận ra, là Suga.

_Soo Ah à- Suga kéo nhẹ chiếc khẩu trang ra để lộ gương mặt trắng hồng, mịn màng của mình.

_Dạ… dạ… sao ạ?- tôi giật mình, lúng túng không dám nhìn anh, thấy anh là tôi đã muốn trốn rồi.

_Có chuyện gấp cần em- anh cười nhẹ như phát hiện ra điều gì nhưng vẫn không quên chuyện ” quan trọng”.

Tôi theo anh sang nhà, dọc đường anh còn nhìn tôi không ngừng, tôi biết anh đang nghĩ gì mà, anh có thể thôi không nhìn em bằng ánh mắt đó không, tôi thiệt sự không còn lỗ để chui rồi. Thì ra chuyện quan trong mà anh nói là…. đã hết đồ ăn. Tôi nhìn chiếc tủ lạnh trống trơn cùng biểu cảm cún con của Jin thì đã hiểu. Chắc phải đi chợ nữa rồi, tôi tính lên gọi V dậy để cùng tôi đi vì lần trước anh nói muốn đi nữa nhưng Jin nói V đã say không biết trời đất gì, giờ còn ngủ chưa chịu dậy và thế là người đi cùng tôi là… Jungkook. Vì anh đang ngồi ăn snack kế bên tôi nên Jin giao luôn cho Jungkook.

Tôi vẫn chở anh trên chiếc xe đạp điện của tôi chỉ là… cảm giác có chút khác. Anh vẫn ôm lấy eo tôi như cách V đã làm nhưng… tôi lại thấy có chút gì đó không đúng. Anh không giống V, anh không hỏi những thứ nhìn thấy bên đường, anh không luyên thuyên nói nhiều điều, anh chỉ đơn giản ngồi im lặng và ôm lấy eo tôi. Vòng tay anh có chút mạnh mẽ như muốn chiếm hữu thứ đang giữ, bàn tay anh to và rắn chắc, các đường gân nổi lên dù anh không làm gì, cho thấy anh rất khỏe mạnh. Suốt chặng đường anh hầu như không hề nói câu nào vì thế tôi lại là người nói. Tôi kể anh nghe những thứ tôi thấy bên đường, tôi kể về chợ Việt Nam, về mấy cô chú bán hàng, về trường cấp ba của tôi, về những người bạn của tôi…. Tôi không nhớ hết tôi đã nói những gì, chỉ biết là rất nhiều. Anh không hề phàn nàn tôi nói nhiều, anh chỉ ngồi nghe thỉnh thoảng đáp vài tiếng ” Ừ, vậy sao, thiệt à, cũng hay…”, anh không cấm tôi nói, anh cũng không bảo tôi nói ít lại anh chỉ mỉm cười và im lặng. Anh khá trầm sẽ khiến người khác có chút sợ nhưng tôi lại thấy khác, tôi thích anh như thế. Anh im lăng nhưng anh lắng nghe. Tôi thích cảm giác được người khác lắng nghe những gì mình nói, mặc dù đôi lúc những điều tôi nói nó cũng không thú vị lắm, nhưng anh vẫn nghe, anh đã làm được. Đi với anh thật yên lặng nhưng lại rất thoải mái và có chút gì đó… ấm áp kì lạ.

Tới chợ, anh cũng như V bất động trước khung cảnh trước mắt dù tôi đã nói trước, lúc này đây, anh rất đáng yêu, tôi cười căng cả mặt nhìn anh, tôi không thấy được ánh mắt của anh vì anh mang kính đen, nhưng tôi có thể cảm nhận đó là 1 ánh mắt dịu dàng, có phải tôi đang suy nghĩ viễn vong? Tôi dắt anh đi qua từng gian hàng, mua từng thứ 1, anh rất tốt anh cầm hết không để tôi cầm 1 thứ gì ngoài tiền, tôi đưa tay lau vài giọt mồ hôi trên trán anh, mỉm cười nhìn anh. Đằng sau lớp khẩu trang ấy là 1 nụ cười khác, rất đẹp, rất hạnh phúc, trong ánh mắt chứa bóng dáng 1 cô gái đang cười, dùng sự yêu thương và nâng niu để đáp lại nhưng chắc cô ấy không thể thấy được.

_Ơi kìa, mấy đứa trẻ nhìn đáng yêu ghê như mấy cặp vợ chồng mới cưới vậy đó.

_ Chàng trai tuy hơi kì lạ nhưng nhìn dáng vóc chắc cũng không đến nổi, còn cô gái nhìn là biết con nhà người ta rồi.

_Trai tài gái sắc, đẹp đâu cho vừa.

Tôi đỏ mặt khi nghe được vài câu nói của mấy người bán hàng khi nhìn về phía tôi, bối rối, tôi kéo tay anh đi trong sự ngỡ ngàng của anh.

_Thiên An- 1 giọng nói từ phía sau gọi tên tôi, tôi theo hướng phát ra nhìn theo, đó là Mai, bạn cùng lớp của tôi. Ngay lúc đó tôi nhận ra anh đang ở sát bên tôi, bất giác tôi trở nên lo sợ, tôi sợ Mai sẽ phát hiện ra anh mất, tôi nắm tay anh thật chặt kéo anh về phía sau lưng tôi.

_À… Mai, sao cậu ở đây, giờ này cậu không phải đang đi du lịch sao? – tôi có chút không tự nhiên nhìn Mai, tay càng nắm chặt tay Jungkook.
_Mình mới về, vui quá gặp cậu ở đây… mà ai đây- Mai chuyển sang nhìn người con trai cao lớn đang đứng cạnh tôi.

_Là… là … bạn của anh hai mình… anh ấy là người Nhật- tim tôi đập thật nhanh theo từng lời nói của mình.

_Giờ em với anh nói tiếng Nhật nha, em sẽ mau chóng nghĩ cách để đi thật mau ( tiếng Nhật)- tôi quay sang anh nở 1 nụ cười gượng gạo.

_Ừ, anh biết em rất lo cho anh ( tiếng Nhật)- anh trả lời tôi 1 câu có chút không liên quan nhưng tôi không có thời gian để nghĩ thêm.

_Ồ, vậy à mà sao anh ấy trùm kín mít thế, không nóng sao? – Mai khó hiểu nhìn tôi rồi nhìn Jungkook, tôi chột dạ nuốt nước miệng.

_À… anh ấy… anh ấy bị cảm… rất là nặng- thứ lỗi cho em , Jungkook.

_Oppa ho đi ( tiếng Nhật)- tôi quay sang nói nhỏ với anh rồi lại cười với Mai, Jungkook hiểu ý tôi liền ho sặc sụi, thấy đã đến lúc…

_Vậy mình về trước nha… anh ấy đang cảm, bữa nào mình nói chuyện sau nha.

Tôi vội vã chào Mai rồi kéo Jungkook đi thật nhanh không đợi Mai trả lời, bỏ lại phía sau 1 cô gái đang lắc đầu khó hiểu. Tôi kéo tay đi thật nhanh đến chỗ xe mà tim cũng vì thế mà đập liên hồi, tôi sợ Mai sẽ kêu tôi lại, rất may, Mai không gọi. Tôi chở anh về mà vẫn còn hoảng loạn, 1 chút nữa anh sẽ bị nhận ra mất, như thế anh rất nguy hiểm.

_Em là đang sợ?- Jungkook bất ngờ lên tiếng.

_Dĩ nhiên rồi, lỡ anh bị phát hiện thì nguy rồi, làm em lo sắp chết- tôi nhanh miệng trả lời như đúng những gì đang suy nghĩ.

_Em là đang lo cho anh?- 1 câu hỏi nữa từ anh.

_ Đương nhiên là em lo cho anh rồi- và tôi vẫn nhanh miệng trả lời anh, đến khi nghĩ lại liền cảm thấy xấu hổ, đúng là cái miệng hại cái thân.

_Cám ơn em- rất lâu anh mới trả lời tôi, chỉ một câu ngắn gọn nhưng lại khiến tôi mỉm cười, tôi cũng không biết vì sao mình lại vui khi nghe anh nói thế.

Một vật nặng không rõ đè lên lưng tôi, hơi nóng lan tỏa khắp lưng tôi thì ra… anh đang ngã đầu vào lưng tôi, tay anh vẫn ôm lấy eo tôi còn đầu vẫn dựa lưng tôi.

_Anh đang bị cảm.

Thì ra anh vẫn nhớ lời nói khi nãy của tôi, tôi thấy thật có lỗi khi tự dưng cho 1 người đang khỏe mạnh như anh trở thành 1 người bệnh. Anh chắc là đang ” ghi nhớ” nên mới nhắc lại. Không gian im lặng cho đến khi về nhà, anh thì rất bình thường còn tôi thì… không bình thường chút nào. Tay anh vừa ôm lấy eo tôi, đầu anh vừa dựa vào tôi, cả người anh như áp sát vào tôi khiến cho khoảng cách giữa tôi và anh trở nên rất gần, tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh đang thổi vào lưng tôi. Tôi cứ thế lái xe và ngồi bất động, chỉ 10 phút nhưng thật dài, lúc ấy tôi đã nảy sinh 1 ý nghĩ có chút tham muốn, tôi muốn anh cứ như thế mãi, cảm giác thật tốt, thật yên bình trong vòng tay anh.

Tôi và anh nằm vật ra ghế sopha như lần trước với V. Anh nhắm hờ mắt có vẻ rất mệt, khẩu trang và kính đã được tháo ra để lộ gương mặt điển trai lấm tấm mồ hôi, anh thở mạnh như trút đi mệt mỏi. Tôi nhìn anh mà môi bất giác mỉm cười, nhìn anh thật đẹp thật dễ chịu, tôi cũng ngả lưng ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa được bao lâu thì 1 khối nặng đè lên người tôi.

_Soo Ah, sao em đi không gọi anh? – V dụi dụi cái đầu vào tay tôi, tôi giật mình nhìn V đang nằm sát bên tôi, khoảng cách này có phải rất gần.

_Tại… anh ngủ như heo thôi- tôi luống cuống trả lời anh.

_Đáng ghét, anh muốn đi chợ cơ- V chu cái mỏ nhìn tôi, rồi nằm phịch xuống cạnh tôi.

_Lần sau mình đi nha- tôi cười nhìn anh, V là vậy, anh luôn thích làm những hành động thân mật với tôi, Jimin cũng thế, nên tôi cũng đã quen mặc dù đôi lúc vẫn còn ngại ngùng, tôi quay sang tìm kiếm bóng dáng Jungkook nhưng anh đã rời đi từ lúc nào.

Hôm nay anh cùng em đi chợ, em chở anh trên chiếc xe từng chở V, em nói nhiều thứ, anh chỉ lắng nghe em nói, anh không chen vào vì anh muốn nghe giọng nói của em. Em nói rất nhiều điều, anh chăm chú nghe em nói, em rất vui, nói cũng nhiều nhưng… anh thích nghe. Em dắt anh đi nhiều nơi, mua nhiều thứ ngon cho anh ăn, em cười với anh ngọt ngào. Ngay khoảnh khắc ấy anh chợt nhận ra nụ cười của em rất đẹp, rất trong sáng, thuần khiết. Anh nhìn đôi tay em đang nắm chặt lấy anh, em là đang lo sợ? Mỗi câu nói em càng nắm chặt lấy tay anh hơn, sức nắm mỗi lúc một lớn, anh có thể cảm nhận được em đang rất lo sợ, em đang lo sợ cho anh, ánh mắt em dao động vì phải nói dối bạn mình, em thông minh nói anh là người Nhật, anh chợt cười, em thật lém lỉnh. Khi chính miệng em nói em đang lo cho anh, anh cảm thấy thật ấm áp, cảm giác như đang được mặt trời sưởi ấm, anh dần nhận ra 1 điều, anh không hề cảm thấy xa lạ với em ngược lại có gì đó giống như thích…. 1 cảm giác anh chưa từng gặp. Ngắm nhìn gương mặt trầm ổn của em, anh lại bất giác mỉm cười, anh thấy mình thật thoải mái khi ở cạnh em, em không đòi hỏi anh phải nói chuyện với em, em chỉ nói và anh chỉ im lặng lắng nghe nhưng em vẫn cười rất vui, nói rất nhiều. Lại 1 cảm giác chưa từng có xuất hiện trong anh, anh thấy khó chịu. Anh thấy khó chịu khi V hyung ôm lấy em 1 cách tự nhiên, anh có chút đố kị. Anh bỏ đi nhưng trong lòng vẫn không thôi suy nghĩ…. anh muốn được ôm em như V hyung.

Mới đây mà đã 1 tháng kể từ khi BTS chuyển đến, tôi và các anh vẫn ngày ngày nói chuyện chơi đùa cùng nhau, dần tôi nhận ra BTS đang trở thành 1 phần trong cuộc sống của tôi. Ngoài thời gian phụ mẹ thì tôi đều ở cùng các anh, mẹ tôi khi không thấy tôi thì chỉ cần chạy sang nhà các anh thì sẽ thấy tôi. Mẹ tôi rất quý các anh, bà hay làm bánh, đồ ăn mang sang cho các anh, các anh ăn rất ngon miệng, không ngừng khen mẹ tôi, bà nhìn lại càng thích. Nhờ các anh mà tôi quên luôn cả việc chờ đợi điểm thi và hôm nay là ngày tôi sẽ biết điểm. Tôi đứng ngồi không yên, lòng nơm nớp lo sợ.

_Soo Ah, Soo Ah… em không nghe anh nói sao- Jimin lay tôi.

_Em có nghe- tôi giật mình trả lời anh.

_Em sao thế, sao mất tập trung thế- J- Hope miệng nhai đồ ăn nhìn tôi.

_Thật ra… hôm nay là ngày em biết điểm thi đại học- tôi thở dài, bấm loạn xạ đồ điều khiển ti vi.

_Ế… thật sao? Thế chừng nào người ta báo- Jimin ngạc nhiên quay ngoắt sang tôi.

_Em cũng không biết nữa chắc 6 giờ em coi, mấy bạn em nói giờ đó sẽ có.-tôi trầm giọng xuống, tôi rất lo lắng chẳng những liên quan đến việc đậu hay không mà còn… tôi nhìn về phía Jimin và J-Hope đang ăn, nó còn liên quan đến… các anh.

_Soo Ah chơi games không- Namjoon từ trên lầu xuống nghe được sơ sơ cũng hiểu, anh muốn giúp Soo Ah tạm thời không nghĩ đến nữa.

_Chơi đi- Jimin hào hứng hùa theo.

_Nếu em thắng bọn anh, anh sẽ làm theo ước muốn của em- J-Hope đi lại, bắt đầu điều chỉnh trò chơi.

_Còn nếu em thua, em phải thực hiện yêu cầu của bọn anh- Namjoon nháy mắt với tôi.

_Em nghĩ nếu là trò này các anh… không thể thắng em đâu- tôi nhìn trò J-Hope đang điều chỉnh, thành thật nói với các anh, tôi muốn chút công bằng cho 3 người kia.

_Em đừng tự tin vậy- Namjoon không tin, lắc đầu phù nhận.

_Vậy em sẽ cho các anh thấy.- tôi lấy lại tinh thần, tiếp nhận thách thức,các anh phải hối hận.

_Các anh chỉ cần thắng 1 trên 3 trận thôi, các anh muốn gì cũng được- ngay lúc này lòng hiếu thắng tôi trỗi dậy, khi vào “giang hồ” ai cũng sẽ vậy.

_Waw… em được lắm, anh thích- Jimin há miệng khi lần đầu tiên thấy Soo Ah tự mãn như vậy, có chút bất ngờ.

Tôi và các anh bắt đầu. Tôi không phải tự giễu vì….. tôi đã thắng 2 trận. Nhìn 3 người con trai trước mắt tôi, không kìm chế được mà cười lên, nhìn các anh thật giống mấy đứa trẻ con đang bị giật đồ ăn mà tôi đã nói rồi trẻ con lại rất đáng yêu. Jimin há miệng to nhìn tôi, anh không tin vào điều vừa xảy ra còn Namjoon và J-Hope nắm chặt lấy máy điều khiển liếc nhìn tôi, ánh mắt không cam tâm.

_Hyung, em đặt niềm tin vào hyung- Jimin nhìn Namjoon đầy chờ mong, ánh mắt thành khẩn và chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này, tôi phì cười nhìn bộ dạng của Jimin, anh đang làm mọi chuyện lớn lên đó, anh như sắp ra trận.

Bên này Namjoon cũng không hơn gì Jimin, anh nhìn tôi chằm chằm đầy “nguy hiểm”, không khí căng thẳng không hợp với tình huống này chút nào, đang chơi games mà, các anh làm như đang thi đại học không bằng, J-Hope còn nắm chặt tay Namjoon, ánh mắt rưng rưng, các anh hài hước quá rồi đó. Tôi không nhìn được cười. Trận đấu ” quyết sinh” bắt đầu, tôi đã nói nếu tôi thắng tôi sẽ không lấy gì từ các anh, các anh nghe xong liền trừng mắt nhìn tôi rồi còn nói: ” Đừng có khinh địch”. Các anh thật trẻ con. Tôi chăm chú nhìn vào màn hình hết sức tập trung ngay lúc này…

_Hyung, em đói.

Một giọng nói rất quen vang lên, tôi nhìn về hướng đó là anh, là Jungkook. Anh từ trên lầu bước xuống vừa đi vừa lau đầu. Vẫn dáng dóc cao ráo, to lớn đó chỉ có điều lần này anh xuất hiện với mái tóc còn ướt có lẽ là mới gội đầu, tay lấy khăn lau khô và …. cởi trần. Anh khoác áo lên vai vừa đi vừa lau tóc. Tôi nhìn anh từ trên xuống, từ mái tóc màu nâu, đôi mắt trong, sống mũi cao, đôi môi hồng, xương quai xanh gợi cảm, vòng ngực rắn chắc, cơ bụng… Tôi đỏ mắt quay sang chỗ khác. Anh đang giết người.

_Yeah… thắng rồi.

Tiếng J-Hope la lên khiến tôi giật mình, nhìn lên màn hình, tôi đã thua, vì mãi nhìn anh mãi nhìn anh đang… mà tôi thua. Tôi thua vì mê trai. Mặt tôi vẫn đang không ngừng nóng lên, trong đầu tôi toàn là hình ảnh lúc nãy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh như thế.

_Soo Ah em phải hôn má tất cả những người có mặt ở đây- tiếng Jimin kéo tôi về hiện thực nhưng hiện thực này có phải là quá khắc nghiệt không.

_Jungkook cũng có ở đây, tính luôn em ấy- J-Hope nói thêm.

“JUNGKOOK TÍNH LUÔN”, tôi mở to mắt nhìn anh đang ung dung ngồi trên ghế đối diện tôi, thật may, anh đã mặc áo vào rồi, tôi thở phào 1 cái nhưng… tôi sẽ phải hôn luôn cả anh, ánh mắt tôi không tự chủ nhìn về anh 1 lần nữa, anh đang ngồi im, anh không hỏi, không thắc mắc, anh là đang chờ đợi?

_Em đã hứa rồi không được nuốt lời- Jimin chu mỏ chỉ tôi.

_Đúng, có chơi có chịu- Namjoon tự đắc nhìn tôi, anh khoanh tay ngồi rộng rãi, anh đang tự hào về chiến công của mình.

_Em.. em …em đâu có nói gì- tôi ấp úng không nhìn Namjoon, mặt tôi lại đỏ lên, sao lại như thế này.

_Let’s do it.- J-Hope bất ngờ nói tiếng anh, hưng phấn.

Tôi hít 1 hơi, có chơi có chịu, coi như hôn em bé vậy. Tôi tiến đến hôn thật nhanh 1 cái vào cái má tròn trịa trắng nõn của Jimin, rồi tới Namjoon, J-Hope và… tôi chợt dừng lại trước anh. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, như muốn nhìn thấu cả tim gan của tôi, đối diện với anh như thế càng khiến tôi thêm bối rối, mắt anh rất đẹp. Chụt. Tôi nhắm mắt hôn nhẹ vào má anh rồi lùi về phía sau không nhìn thấy được 1 đôi môi đang cong lên. “Vẫn giống như lần trước”.

6 giờ.

Đáng lẽ giờ này tôi đang ở nhà ngồi trước màn hình máy tính chờ đợi kết quả thi nhưng… tôi lại ở nhà các anh, nguyên nhân vẫn là vì cái mồm hơi to của Jimin. Jin nghe vậy liền gọi tôi qua, các anh muốn biết. Jin rất thương tôi, thương như kiểu anh trai em gái, tôi có thể cảm nhận thế, trong BTS thì Jin có lẽ là người tôi thoải mái nhất, người mà tôi nói chuyện nhiều nhất. Với Jin tôi luôn cảm thấy như nhìn thấy anh Thiên Anh trong đó, anh trai tôi, rất gần gũi. Anh luôn quan tâm tôi từng chút, tôi còn không ngờ được sẽ được gặp huống hồ là được Jin quan tâm yêu thương, đúng là trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra.

Tôi hồi hộp gõ số báo danh của mình, bên cạnh tôi còn có 7 người cũng đang hồi hộp không kém, 16 con mắt đang chăm chú nhìn theo từng ngón tay lướt trên bàn phím của tôi. Tôi chợt dừng lại trước nút enter, tôi im lặng nhìn nó, sẽ ra sao sau khi tôi nhấn vào nó, cuộc đời sẽ nở hoa hay sớm lụy tàn…. Cách… Jungkook đã nhấn nó thay tôi, tôi nắm lấy tay anh như 1 phản xạ, nhắm tịt đôi mắt lại. Tôi không thể nhìn, tôi không có can đảm nhìn. ” Mở mắt ra nào”. Một giọng nói nhẹ nhàng nói vào tai tôi, tôi biết chủ nhân của giọng nói đó. Nhẹ mở mắt ra, tôi nhìn sang anh rồi nhìn vào màn hình. Giây phút ấy như dừng lại. Dòng chữ ngay chính giữa, rất to rất rõ ràng.

CHÚC MỪNG EM ĐÃ ĐẬU VÀO TRƯỜNG VÀ NHẬN ĐƯỢC HỌC BỔNG CỦA TRƯỜNG.

ĐIỂM SỐ: 28,75/30

THỦ KHOA CỦA TRƯỜNG.”

Tôi như không tin vào mắt mình, tôi vẫn nhìn vào dòng chữ ấy, đến khi tôi ngước lên thấy mọi người đang nhìn tôi, vì họ đang ngồi phía sau màn hình nên không thể thấy được những gì trên màn hình chỉ có 1 người bên cạnh đang nở 1 nụ cười, người đó thật ra không hiểu gì hết vì là tiếng Việt chỉ là nhìn vào số điểm mà cũng đoán được.

_Em…em… em đậu rồi.

Lời nói thốt ra cũng là lúc nước mắt tôi tuôn trào, nước mắt của sự hạnh phúc, của công sức tôi đã bỏ ra, của ước mơ…. BTS như vỡ òa trước câu nói của tôi, họ gào lên hạnh phúc, cảm giác như chính mình vừa làm được, tiếng cười vang vọng. Tôi nhìn họ qua màn nước trước mặt, nước mắt tôi vẫn không thể ngừng chảy, cuối cùng tôi đã làm được, tôi đã làm được thật rồi và tôi không còn thấy gì trước mắt mình nữa vì có vòng tay ôm lấy tôi vùi đầu tôi thật sâu vào lồng ngực đó, là V. V khẽ bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, dịu dàng vuốt tóc tôi, vỗ nhẹ lưng tôi ” Em giỏi lắm”. Giọng nói V lúc này không còn sự đùa nghịch của thường ngày nữa mà nó trở nên ấm áp, trưởng thành hơn, là 1 người đàn ông đích thực. Tôi ôm lại anh trong nước mắt.Cám ơn anh. Cám ơn BTS đã ở cạnh tôi.

_Yahh… Park Jimin đừng có quạt nữa- giọng V mắng Jimin.

Tôi phì cười, đây là người mới vừa ôm tôi, là người tôi vừa mới cho là đàn ông đích thực sao. Ngay sau màn khóc thảm thiết của tôi thì BTS lại mở tiệc chúc mừng tôi. Một lần nữa cảm ơn các anh đã đến bên tôi. Tôi nhìn 7 người con trai đang bận rộn trước mặt tôi, 1 khung cảnh khó thấy. Army mà nhìn thấy chắc sẽ cảm động rơi nước mắt quá, BTS mà họ ngày nhớ đêm mong đang nướng thịt ở đây, ở Việt Nam đây này. Thực sự có nằm mơ tôi cũng không bao giờ mơ đến ngày này, mọi thứ thật khó tin.

Ting… ting…ting

Tiếng chuông reng lên, bất giác mọi người đều nhìn về phía cửa, là mẹ tôi sao? Cánh cửa mở ra… là mẹ tôi nhưng bà không mặc bộ đồ ton thường ngày ở nhà mà ăn mặc 1 cách lịch sự như sắp đi đâu đó, tôi đi lại phía mẹ và Namjoon.

_Chết thật, dì Lan bạn mẹ đang nhập viện, không biết tình hình ra sao, giờ mẹ phải chạy lên thành phố xem sao(tiếng anh)- mẹ tôi nói 1 cách gấp gáp nhưng vẫn sử dụng tiếng anh vì có Namjoon kế bên.

_Thế mẹ đi đi xem dì như thế nào- tôi nghe xong cũng không khỏi lo lắng cho dì.

_Nhưng… tới tối mai mẹ với ba mới về, con ở nhà 1 mình có ổn không?- mẹ nhìn tôi đầy sự lo lắng

_Con không sao mà, con lớn rồi- tôi an ủi bà, tôi thật sự không sao.

Ngay lúc tôi và mẹ tôi vẫn đang tranh luận thì 1 giọng nói không ngờ phát ra, đầy bất ngờ, là Suga.

_Dì để Soo Ah ở với bọn cháu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN