[BTS_ Fanfic] YOUR SMILE BROUGHT HIM TO
#V
Tình anh em của tôi và BTS chính là thứ quan trọng trong cuộc đời tôi. Tôi còn nhớ rất rõ, những năm tháng khi BTS mới ra mắt… một quãng thời gian khó khăn với chúng tôi. Một nhóm nhạc xuất thân từ 1 công ty nhỏ, không tiếng tăm, có ai ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay, một trong những nhóm nhạc thành công nhất Kpop và… thế giới. Đi qua bao nhiêu vất vả càng khiến BTS thêm trân trọng quá khứ và tình cảm khắn khít của các thành viên dành cho nhau, dù nói hay không nói nhưng tất cả chúng tôi đều biết, BTS chỉ có thể thành công khi có 7 người. Cuộc sống của tôi như thế đã quá hạnh phúc rồi, tôi dường như thỏa mãn với nó, với loại tình cảm này mà dần quên đi… còn 1 loại tình cảm nữa khiến con người ta càng hạnh phúc hơn, đó là tình yêu… Tôi đã từng nghĩ, có lẽ tôi sẽ chẳng cần phải cần đến loại tình cảm này vì tôi đã có BTS nhưng… người tính không bằng trời tính và cuối cùng tôi cũng có tình yêu đầu tiên trong đời với…. chính Army của mình, điều tôi đã từng nói với Army “Người anh muốn yêu chính là Army”. Ông trời đã tin câu nói đó của anh và… đưa em đến bên anh… Soo Ah à.
Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp em là khi em phát hiện ra BTS đang ở Việt Nam. Ánh mắt ngây thơ pha lẫn sự ngạc nhiên của em đã làm tôi không thể nào quên được. Ánh mắt trong sáng và ngây thơ cứ như… 1 thiên thần. Có lẽ các anh cũng có cảm nhận giống như tôi vì em và BTS giờ đây đã là 1 gia đình. Sự hiện diện của em trong cuộc đời bọn anh như ánh sáng soi rọi con đường sắp đến của BTS. Trước khi gặp em, ngoài những giờ tập luyện, những sân khấu hào nhoáng, những lịch trình dày đặc…thì chúng tôi hoàn toàn không còn việc gì để làm nhưng từ khi gặp em thì chúng tôi có thêm 1 việc để làm đó là… yêu thương em. Có lẽ tình cảm của các thành viên dành cho em không phải đều giống nhau, 1 số đã vượt qua mức an toàn của 1 người con trai dành cho 1 người con gái, mà thứ đó người ta vốn gọi là … tình yêu. BTS là những chàng trai chân thành, dù có nhiều tính cách, cách thể hiện khác nhau nhưng tất cả đều dành sự chân thành nhất cho em. Dù là ai trong số chúng tôi yêu em thì tôi đều có thể chắc chắn người đó sẽ mang lại sự hạnh phúc cho em, cả quãng đời về sau… Nhưng có 1 điều tôi không ngờ được đó là có 6 trên 7 người trong BTS dành thứ tình cảm ” quá mức an toàn” đó cho em. Chắc chỉ có mình Jimin là vẫn hồn nhiên xem em như em gái mà thôi. Thật ra… tôi cũng không chắc lắm. Tôi không đoán được tâm tư của Jimin dù tôi và Jimin là đôi bạn thân đó giờ. Tình cảm của Jimin còn khó đoán hơn Suga, vốn là con người trần lặng nhất. Nhưng có lẽ Jimin chỉ xem em là em gái?
Tôi hiểu rất rõ tình cảm là thứ không thể nào ràng buộc được, thích thì thích thôi, không có nguyên nhân của nó. Các anh của tôi cũng thế. Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra, như chuyện BTS yêu cùng 1 người con gái nhưng tình yêu BTS dành cho em không phải là sự độc chiếm. Như cách tôi… yêu em vậy. Dù tôi biết mình đã yêu em nhưng tôi vẫn cứ giả vờ như thường ngày, không xấu hổ sà vào người em. Tôi chỉ có 1 mong ước nhỏ nhoi là… ngày ngày vẫn có thể ở bên cạnh em, ngắm nhìn em cười nói vui vẻ… thế là quá đủ rồi. Tôi đã muốn nói tình cảm của tôi với em từ rất lâu rồi nhưng … ông trời lại 1 lần nữa quyết định cuộc đời tôi. Ngày hôm đó, tôi đã nghe em và J-Hope nói chuyện ở ban công… thì ra trong tim em… đã có chủ nhân rồi, em đã trao trọn trái tim của em cho người đó và tình cảm đó đã rất lâu, rất sâu đậm rồi…. em yêu Kookie, đứa em trai duy nhất của tôi…. trớ trêu hay Jungkook cũng yêu em.
Trận chiến chưa bắt đầu nhưng đã chấm dứt không 1 dấu vết để lại và người thắng cuộc không phải tôi. Hai năm khi xa em, tôi đã nghĩ rất nhiều về tình cảm của mình… tôi đã muốn từ bỏ nó. Nhưng ngày hôm đó Suga nói sẽ đối mặt với tình cảm của mình vì em, em có quyền được biết về nó và… tôi đã do dự. Giữa nói và không nói. Cuối cùng… tôi vẫn nói chỉ có điều… đã trễ. Tôi biết rất rõ sự chậm trễ này nhưng tôi vẫn nói… tình cảm dẫu sao nó cũng dành cho em vậy thì em nên biết về tình cảm này và tôi cũng sẽ không hối tiếc khi nhìn em hạnh phúc bên Jungkook. Tình cảm được nói ra dù không mang lại kết quả gì nhưng tôi vẫn cảm thấy vui. Vui vì tôi đã can đảm đối diện với bản thân, với em và với tình yêu dành cho em. Đó là 1 tình yêu không cầu lợi chỉ cầu em được vui vẻ. Thật ra tôi cũng không hoàn toàn là bao dung… chính nụ hôn đó… là sự chiếm hữu đầu tiên và cuối cùng của tôi với em. Vì sau này đôi môi em chỉ dành cho 1 người, người đó không phải anh mà là Jungkook. Tình yêu anh dành cho em dám chắc không thua gì tình yêu của Jungkook nhưng… anh không tranh giành mà lặng kẽ rút lui. Không phải vì Jungkook là đứa em trai anh thương nhất mà anh biết… chỉ có Jungkook mới mang đến cho em cuộc sống đầy áp sự yêu thương và hạnh phúc. Vì em yêu Jungkook chứ không phải anh. Từ khi em biết rõ mình yêu Jungkook thì cũng là lúc em vạch sẵn đường, đường đến Jungkook, trên con đường của em không có đường phụ, không có ngã quẹo, không có trạm dừng mà chỉ đơn giản là 1 đường thẳng như đường cao tốc mà thôi. Tình yêu em dành cho Jungkook không có thuyên giảm mà chỉ có tăng tiến. Nhiều lúc tôi cũng thấy bản thân mình thật tài giỏi đón được cả tâm tình của người khác để rồi… tự ôm lấy nỗi đau. Tôi đau chứ, trái tim đâu phải làm bằng sắt đâu mà không biết đau. Tôi đau đến mức tưởng chừng lúc nào cũng có người bóp chặt lấy đầu tim không cho máu luân chuyển qua lại… như sắp chết vậy. Đau và khó chịu lắm… Soo Ah à. Kim Taehyung cũng biết đau đó, còn là đau day dẵn không nguôi nhưng… tôi vẫn phải luôn vui vẻ, nũng nịu bên cạnh em vì chỉ có như thế… tôi mới có thể bên cạnh em nữa.
Nhiều người nói chỉ có những người ngu mới cam chịu nhưng không phải vậy đâu. Đó là họ chưa trải qua thôi. Là ngu ngốc trong mắt họ nhưng là niềm tự hào trong mắt tôi. Tự hào vì không tranh giành, không cướp đi hạnh phúc vốn có của người mình yêu. Em không yêu tôi, nếu tôi vẫn luôn cưỡng đoạt em yêu mình thì chẳng khác nào hành động cướp đi tình yêu, sự hạnh phúc đáng ra em sẽ được nhận với người con trai em yêu. Không có sự hi sinh nào ngu ngốc đâu chỉ là sự lùi bước nhường chỗ mà thôi. Lùi 1 bước nhưng đôi bên đều được tốt đẹp. Yêu như thế mới là yêu… Ít ra tôi cũng không quá yêu đuối vì tôi đã nói ra tình cảm của mình và được em trân trọng nó. Như thế là quá đủ rồi. Như lời em nói, tôi sẽ sớm gặp được người con gái định mệnh của đời mình nhưng đền lúc đó… tôi vẫn sẽ yêu em. Tình yêu trong thầm lặng… tôi tin rằng sẽ có người giúp tôi chuyển tình yêu dành cho em sang cho người đó. Nhưng dù thật sự sẽ có ngày tôi yêu 1 người khác không phải em thì… tình cảm mà tôi dành cho em sẽ không bao giờ phai nhạt, không mất đi chỉ là cất giữ trên kệ sách, nơi cao nhất. Người ta nói kệ sách cao nhất chứa đựng những cuốn sách khó với tới nhất, ít đọc nhất nhưng đó cũng là nơi cất giữ những cuốn sách quan trọng nhất đời người, không muốn ai có thể tùy tiện chạm vào. Tôi chính là như thế, tôi để đó chỉ mình tôi có thể chạm vào, khi nào xem lại, nó như nhắc nhở tôi về tình yêu đầu sâu đậm, trong sáng, có sự hi sinh, có sự đau đớn, có những giọt nước mắt …. nhưng thật ra… nó rất đẹp…. đúng không người con gái anh yêu… Soo Ah à.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!