Búp Bê Tóc Đen
Chương 13
Em hỏi : ” Sao anh lại giận ? “
Anh trả lời : “…Vì cái…hotel…”
* * * * * * * * *
Trời ngày càng mưa to. Mưa to lắm .
” Sao chúng tôi có duyên với mưa thế nhỉ ? “
Những cơn mưa chết tiệt . Tôi ghét mưa…
Nhưng thật sự bây giờ tôi cầu mong mưa hãy mau cuốn trôi tất cả những lời tôi vừa nói đi , thực sự đấy .
Hãy trôi hết đi mà !!
Trôi luôn cả cái biển hiệu sặc sỡ sắc màu kia nữa , cái gì mà ” Hotel ” , cái gì mà ” My heaven “…
” Heaven cái bk ấy !! ” – Tôi vừa rủa vừa **** thầm trong bụng .
Bầu không khí giữa hai đứa chúng tôi dần trở nên căng thẳng , tôi xấu hổ đến không còn thốt nổi lời nào nữa. Rồi đây anh ấy sẽ nghĩ tôi là loại con gái gì chứ : Một đứa con gái dễ dãi có thể dễ dàng rủ con trai vào khách sạn ư ? Hay tệ hơn là một đứa con gái giả nai cưa trai trơ trẽn đến trần trụi ?
Tôi tự hỏi tự trả lời một hồi , mà mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ anh . Mà thế này cũng tốt , thà đứng hứng mưa còn hơn là vào ” chỗ đó “…
Đúng là cái miệng hại cái thân , cái chân lân lên cái đầu .
Đang yên lành không sao , bày đặt nhạc với nhẽo làm tôi ngủ say quá trời .
Giời ạ , từ nay xin tiệt cái trò nghe nhạc lúc mắt díp ! >.
– Lạnh quá… – Tôi buột miệng kêu lên ; nhưng quả thật là trời mưa rất lạnh mà !
– Chúng ta vào đó nhé ?!
What is he saying ?! – Tôi đờ người một lúc lâu sau khi nghe xong câu nói của Mike .
Trời đất , tôi không nghe nhầm đó chứ ?
Tim tôi muốn rụng ra ngoài lồng ngực luôn rồi nè :
– Chúng ta vào đó đi !! – Mike nhanh chóng chuyển lời gợi ý sang câu khẳng định.
Rồi thì trong lúc tôi hãy còn đứng đực ra như ngỗng , một bàn tay vội vã kéo tôi chạy trong mưa sang bên kia lề đường – nơi hiện diện tấm biển bảy màu : ” HOTEL – MY HEAVEN “.
* * * * * * * *
– Ơ… Thôi , thôi , em không vào đâu… Em đùa ấy mà….
Trong cơn mưa to , thấp thoáng bóng hình hai người ướt như chuột lột đang đứng cạnh cổng khách sạn : người con gái với mái tóc dài thì khăng khăng từ chối lời đề nghị của người con trai có đôi mắt nâu thông minh rất sáng .
Còn người con trai thì cố nài nỉ cô gái cùng vào với mình .
Chà , đây quả thật rất giống với tình huống trong mấy phim tình cảm rẻ tiền ; chỉ trừ một điều duy nhất khác là nhân vật nữ chính của chúng ta – Phương Kim My – lúc này thấy vô cùng xấu hổ vì lời nói đùa vô tình lúc nãy của mình :
– Em đứng ngoài này cũng được … Anh vào một mình đi …
Mike cũng đến xấu hổ vì tình huống dở khóc dở cười này : Có tên con trai nào đi với một người con gái tới cổng khách sạn , rồi đi vào một mình không hả ? Có hoạ chăng là thằng khùng hoặc thằng nào đó thiếu chức năng cần thiết của đàn ông mới thế thôi chứ ?! .
Nói thì nói vậy thôi , chứ suy nghĩ của Mike hiện giờ hoàn toàn trong sáng và không có một chút gì đen tối ( ví dụ như điều tác giả vừa nêu ra ) ; anh chỉ lo cho Kim My , chỉ sợ cô bị cảm thì nguy mất :
– Đứng ở đây mãi thì thể nào cũng ốm . Chi bằng chúng ta cứ vào đây tắm rửa đã rồi tính sau , còn hơn là ở đây chịu ướt mưa . – Mike nói .
– Nhưng … Nhưng em không mang tiền… – Kim My lí nhí .
– Thì anh mang , được chưa ?!
Mike hình như cũng không mấy thích cái kiểu chần chừ , do dự câu giờ này của Kim My ; tiếng anh có phần to và vang hơn ban nãy . Biết được tâm lí sợ sệt của Kim My , Mike trở lại giọng nhẹ nhàng :
– Anh xin hứa là không hề có ý gì khác ! Chúng ta chỉ vào tắm nước nóng và thay quần áo , rồi sau đó anh sẽ mượn điện thoại của nhân viên khách sạn để gọi taxi đưa em về ; được rồi chứ ?
Mike nói liền một hơi cái câu trên , mắt không ngừng nhìn Kim My :
– Vậy sao chúng ta không gọi luôn taxi đi ? – Kim My vẫn cố bàn ngang.
– **** !! – Mike không kiềm được mà văng ra câu **** – Em nghĩ cái taxi nào sẽ cho hai đứa ướt như chuột này lên xe ?!
Lần đầu tiên thấy biểu hiện giận dữ đó của Mike , My có phần ngạc nhiên và hơi … giật mình (amen) .
Cô không hiểu sao anh lại giận thế , tại cái tính trẻ con của cô chăng ? Mà cô có trẻ con gì đâu nào , ai rơi vào tình huống này – mà nhất là phái nữ – chắc chắn cũng sẽ có biểu hiện và hành động như cô thôi .
Ai bảo trời sinh ra cô là con gái làm gì ?
Biết lí lẽ của Mike chắc như đinh đóng cột , không gì có thể phản bác được ; Kim My đành ậm ừ trong họng .
Thấy biểu hiện đó của Kim My , Mike thở phù nhẹ nhõm .
Anh nắm tay cô bước vào sảnh khách sạn .
” Ngốc , chẳng lẽ cô ấy ghét vào khách sạn với mình đến thế ư ? “
* * * * * * * * *
– Cho tôi hai phòng !! – Mike nói dõng dạc với cô gái ở quầy tiếp tân .
Mặc cho ánh mắt bao người trong khách sạn đang chăm chú nhìn anh và Kim My , Mike vẫn nhấn mạnh cái từ ” hai phòng “. Chắc hẳn người xem sẽ thấy kì lạ lắm đây : Trai đơn gái chiếc cùng nhau tới khách sạn , vậy mà lại nói sẽ thuê hai phòng ; quả là không có chuyện lạ nào như chuyện lạ này :
– Xin hỏi anh dùng phòng bình thường hay dùng phòng Vip ạ ? – Cô tiếp tân lịch sự nhìn Mike không rời , có vẻ ” đắm đuối ” rồi đây – Phòng bình thường có một giường giá là 50$ / phòng , phòng Vip có một giường giá là 100$/phòng ạ .
Vừa nghe dứt lời cô tiếp tân , Kim My há hốc mồm không ngậm lại được . Còn Mike thì bình tĩnh hơn cô nhiều , dường như đã quá quen với cái giá này , anh không ngần ngại rút từ túi ra tờ 100$ :
– Cho tôi hai phòng bình thường .
– Vâng… anh đợi một lát ! – Cô tiếp tân nhận tiền từ tay Mike , rồi lúi húi ra sau lấy khóa phòng.
Trong lúc chờ đợi , Kim My vung vẩy mái tóc dài cho nước mưa bắn ra ngoài . Hành động này của cô cùng chiếc áo to sụ của Mike khoác bên ngoài thân , làm cô trông hệt như một đứa trẻ dễ thương và đáng yêu .
Mike cũng tranh thủ vuốt nốt vài giọt nước mưa còn vương lại trên mặt ; rồi anh nhanh chóng quay sang lau nước mưa trên mặt cho Kim My bằng tay mình . Anh nhẹ nhàng và cẩn trọng , hệt như sợ sẽ làm tổn thương cô .
Mọi người xung quanh lấy làm ngạc nhiên trước đôi nam thanh nữ tú siêu kì lạ này ; rõ ràng họ phải là một đôi trời sinh đấy chứ ? .
– Em trả tiền anh sau được không ? – Kim My gài lại tóc vào hai bên tai , rồi líu ríu nói với Mike.
– Không cần đâu… – Mike lãnh đạm .
– Nhưng em không thích nhận không công của người khác ! – Kim My quả quyết , đó là châm ngôn sống của đời cô mà .
– Vậy cứ nhớ em nợ anh là được rồi . – Mike không nhìn Kim My mà trả lời .
Kim My tự hỏi không biết cô đã làm sai điều gì khiến anh giận đến thế ? Rốt cuộc là vì sao anh ấy lại giận nhỉ ?
” Ai nói con gái là chúa khó hiểu nào ? Con trai đôi khi còn khi còn khó đoán hơn con gái gấp tỉ lần …” – Kim My nhìn Mike lúc này , chợt phun ra một ý nghĩ xanh rờn (_ _”) .
– Xin lỗi anh … – Sau một hồi tìm kiếm lục lọi , cô tiếp tân quay ra với vẻ mặt ái ngại – Phòng bình thường của khách sạn đã kín chỗ rồi ạ . Anh dùng phòng Vip được không ạ ? Hôm nay khách sạn có khuyến mãi bồn nước nóng ở phòng Vip. Nếu anh chị không phiền thì …
Mike giũ nốt mái tóc rối của mình , nghĩ lại trong túi chỉ còn tờ 100$ lúc nãy là duy nhất ; anh hỏi lại cô tiếp tân :
– Thế phòng Vip có giường đôi không ?
– Dạ… Xin lỗi , vì khách sạn chỉ phục vụ đám cưới và các đôi tình nhân nên mỗi phòng chỉ có một giường thôi ạ . – Cô tiếp tân vẫn nhỏ giọng .
Mike và Kim My nhìn nhau , rồi cùng nhìn ra ngoài trời .
Mưa thối đất thối cát …
” Bk nó !! “
– Vậy cho tôi một phòng Vip đi !
* * * * * * * * *
Sau khi đặt tiền cọc và lấy chìa khóa phòng , có hai con người đang lủi thủi bước ra từ cầu thang máy . Hiển nhiên một nam một nữ này chính là Mike Kintaru và Phương Kim My , mặt ai nấy cũng lầm lì ; có vẻ như mỗi người họ đang đeo đuổi theo một ý nghĩ riêng của mình thì phải …
– Phòng chúng ta là 094 …
Kim My nhìn cái chìa khóa phòng , đầu óc cứ ù đi : ” Trời ạ , tiền phòng một đêm ở đây bằng đúng tiền thức ăn một tháng của gia đình mình…hix ! ” – My nghĩ , không tránh khỏi phải liếc nhìn Mike mấy cái . Cô tự hỏi anh là du học sinh , mà lấy đâu ra lắm tiền thế ?
Quả thực , Mike Kintaru đối với Kim My mà nói vẫn còn là một ẩn số quá lớn .
Một ẩn số mà cô không bao giờ muốn tìm hiểu , chỉ muốn chờ đợi để nó tự bộc lộ giá trị thật của mình .
Thời gian có lẽ sẽ khá lâu đấy …
– Đến rồi ! – Mike dừng lại trước căn phòng có cửa bằng gỗ và tấm biển treo lơ lửng ” 094 “.
Anh ra hiệu cho Kim My mở cửa .
Tim đập thình thịch , cảm giác như đêm tân hôn của hai vợ chồng ; Kim my lúng túng tra khóa vào tay cầm ; lòng không khỏi cảm thấy tự hổ thẹn vì những suy nghĩ xấu xa của mình : ” Rốt cuộc là từ hôm gặp Mike đến giờ , con người Phương Kim My trước kia đã biến đi đâu mất rồi ? “
Mở cửa…
Bật đèn…
Một bầu không khí lạ ùa vào Kim My .
Quả thật , không hề quá lên khi nói rằng , đây là lần đầu tiên My vào khách sạn – nhất là lại với một tên con trai như thế này ; nó khiến lòng cô không khỏi xuất hiện cảm xúc đan xen nhiều chiều , hỗn tạp.
My cố gắng thể hiện hành động tự nhiên nhất , cho tới khi Mike buông ra một câu nhẹ hều :
– Em vào tắm trước đi !
Đầu Kim My như muốn tá hỏa , bao nhiêu trống ngực đập tứ tung hết cả lên .
Vậy là cuối cùng cô vẫn phải đối mặt với nó , cái câu gợi ý đáng chết….
Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 14
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!