Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 14
…Mùa đông ở New York:
Mùa đông. Mọi cảnh vật đều trở nên u ám, giá lạnh. Từng bông tuyết cứ lặng lẽ rơi xuống thế gian phả vào tâm hồn anh nỗi trống vắng, cô quạnh. Vậy là cũng đã hơn 5 tháng kể từ ngày Vũ Phong ra đi nhưng anh luôn có cảm giác mọi việc xảy ra như vừa mới hôm qua thôi. Nghe Lưu quản gia nói, sau khi máy bay cất cánh được mấy phút thì vừa lúc Tiểu Mẫn lái xe đến. Khi nhận được chiếc cài áo anh tặng, cô đã khóc. Đó cũng coi như là một niềm an ủi lớn đối với Vũ Phong. Vì ít ra, cũng có một ngày Hạ Mẫn Nhi khóc vì anh. Nghĩ đến đây, trái tim rớm máu của Tiểu Vũ lại thắt lại đau đớn.
Đã từng có nhà văn viết thế này: ” Yêu là mỗi sợi tơ, tấm vải tình yêu nhất định phải do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc.” Vậy thì yêu đơn phương có được xem là tình yêu không nhỉ?
Từ trên cao nhìn xuống, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé, nhạt nhòa trước mắt anh. Dòng xe cộ vẫn qua lại tấp nập trên những con phố ồn ào bất chấp cái giá lạnh của thời tiết. Vũ Phong đứng đó gần như bất động. Li cà phê trong tay cũng đã nguội lạnh từ lúc nào. Đôi mắt nâu sẫm lại, ánh mắt anh mơ hồ nhìn ra cảnh vật bên ngoài, tận sâu dưới đáy mắt Tiểu Vũ ánh lên một nỗi đau thầm kín. Hình ảnh người con gái với mái tóc dài xõa tung, đôi mắt to, tròn, đen láy đầy quyến rũ. Đôi môi chúm chím, hồng hồng, xinh xinh tươi cười rạng rỡ cứ hiện lên trước mắt anh thì ra từ trước tới nay, anh chưa bao giờ quên được người con gái đó. Những tưởng sau khi rời xa Mẫn Nhi để đến sống ở một phương trời khác không hề tồn tại bóng hình của cô ấy, anh có thể quên đi tất cả để làm lại từ đầu nhưng hóa ra anh đã nhầm. Từ ngày sang đây, ngoài những giờ học trên trường và những lúc vùi đầu vào những trang vở để ôn thi, Vũ Phong vào làm việc như một con thiêu thân không cho phép mình nghỉ ngơi, thư giãn bất cứ một giây phút nào bởi anh không muốn hay nói trắng ra là anh sợ những khoảng thời gian nhàn hạ vì những lúc đó, sẽ chỉ khiến anh nhớ người đó thêm mà thôi.
Đôi lúc, Vũ Phong tự hỏi, tại sao anh lại có thể yêu say đắm một người con gái như thế. Ngày trước đối với anh, tình yêu chỉ là một thứ tình cảm mơ hồ, không có thực, thậm chí là hư ảo. Với vẻ ngoài quá hoàn hảo, lại xuất thân trong một gia đình giàu có cho nên chỉ cần một cái ngoắc tay là không biết bao nhiêu cô gái muốn chạy đến bên anh bởi một lẽ rất đơn giản không ai trong số họ có thể cưỡng lại vẻ lịch lãm của anh. Trước khi trở về Việt Nam, bố mẹ Vũ Phong cũng giới thiệu để anh gặp một vài thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý gốc Việt khác nhưng tất cả những người con gái đó đều chung một điểm giống nhau là vô cùng xinh đẹp và mến mộ thậm chí cuồng si anh một cách ngu ngốc nhưng đáng tiếc thay không một ai lọt vào mắt xanh của Tiểu Vũ. Những tưởng sau khi trở về Việt Nam, anh có thể sống một cách nhàn hạ thì bố mẹ lại cương quyết bắt anh phải đính ước với một người. Khi nhìn tấm ảnh của cô, anh không khỏi ngỡ ngàng. Đó đúng là một mỹ nhân thật sự, cô ấy mang vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự ngạo mạn, khinh người rõ rệt. Trước ngày đến trường, Vũ Phong có tụ tập một đám bạn mới quen đi bar và có lẽ ông trời đã an bài muốn hai người họ gặp nhau. Ngay từ giây phút đó có lẽ đôi mắt to, tròn, đen láy đẹp như tranh vẽ. Giọng nói trong trẻo, khí chất lạnh lùng, cao ngạo của cô đã dần thu hút anh.
Đáng tiếc thay, người con gái đó mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Trái tim của cô vốn dĩ đã trao cho một người khác. Khóe môi Vũ Phong khẽ nhếch lên, một nụ cười nhạt nhẽo nhưng ẩn chứa trong đó lại là sự chua xót, đắng cay!!!! ….
Cốc cốc!!
Tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự tĩnh lặng đang ngự trị trong căn phòng, Tiểu Vũ từ tốn quay lại, đặt li cà phê xuống chiếc bàn làm việc rồi lên tiếng.
– Vào đi!!
– Thiếu gia!!- Một người đàn ông khá trẻ, ăn mặc comple nghiêm túc chỉnh tề bước vào cung kính nói.
– Dương Nam có chuyện gì thế?- Vũ Phong lạnh lùng hỏi. Gương mặt không chút biểu cảm.
– Cuộc họp ban quản trị sẽ diễn ra trong vòng nửa giờ đồng hồ nữa cho nên….- Người đối diện e dè nói, mắt không ngừng liếc nhìn khuôn mặt của thiếu gia. Vẻ mặt xem chừng không được tốt cho lắm, gương mặt đầy vẻ phiền muộn, ánh mắt thất thần. Tuy đã theo thiếu gia lâu năm nhưng lần trở về Việt Nam dạo trước , do bận xử lý một số chuyện ở công ty nên Dương Nam không theo Vũ Phong sang đó được. Không biết ở Việt Nam đã xảy ra chuyện gì mà từ lúc trở lại đây, tuy hiệu quả công việc tăng lên rõ rệt, vị thế của tập đoàn ở châu Âu ngày càng được khẳng định nhưng người trợ lý lại thấy thiếu gia có điều gì khang khác.
– Tôi biết rồi. Cậu ra ngoài trước đi. Lát tôi đến.- Tiểu Vũ điềm đạm trả lời rồi giở tập tài liệu trên bàn ra xem.
– Vâng, thiếu gia.- Dương Nam gật đầu một cách máy móc rồi bước đi nhưng mới đi được vài bước đột nhiên quay trở lại.- À, thiếu gia, cô Elly ở ngoài muốn gặp thiếu gia.
– Nói tôi không có trong văn phòng!!!- Vũ Phong dứt khoát.
– Nhưng…- Anh chàng trợ lý hơi sững lại trước câu trả lời kiên quyết của thiếu gia mình. Ánh mắt ngỡ ngàng nhìn lấy nhìn để Vũ Phong. Đây mà là An thiếu gia nổi tiếng lãng tử, hào hoa ư? Chắc không phải rồi. Trước đây, có bao giờ thiếu gia đối xử với các mỹ nhân thế đâu. Hơn nữa, Elly không phải là mỹ nhân bình thường mà là đại đại mỹ nhân, vừa xinh đẹp, có trí thức lại là bảo bối của bộ trưởng tài chính và kinh tế Việt Nam. Chẳng may mà khiến cô ta bực mình thì công việc làm ăn ở đó cũng gặp khó khăn – Cô ấy biết thiếu gia có mặt ở đây rồi ạ. – Dương Nam ngập ngừng
Bàn tay Vũ Phong chựng lại trên trang giấy với tính cách của Elly thì cô ta nói là sẽ làm hơn nữa. Đằng nào thì anh cũng không tránh mặt cô mãi được nên tốt nhất gặp nhanh cho nó lành. ( T_T)
– Vậy cho cô ta vào. Nhưng 15′ sau, cậu phải đến cứu bồ giúp tôi đó.
Như hiểu được dụng ý của thiếu gia, Dương Nam thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu rồi bước ra. Cũng may là thiếu gia đồng ý chứ nếu không cô Elly kia băm sả mình mất. Một lát sau, cánh cửa lại mở tung, một cô gái xuất hiện trên ngưỡng cửa. Chỉ nhìn thôi cũng biết là thiên kim tiểu thư nhà giàu, mái tóc đen nhánh óng ả, xoăn tự nhiên được xỏa tung ra, cô ta mặc một bộ váy liền màu đen bó sát ngắn cũn bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông cừu . Thấy Vũ Phong, không nói không rằng, cô ta chạy đến ngang nhiên ngồi lên đùi Tiểu Vũ rồi ôm ghì lấy anh.
– Gặp anh khó quá đấy. Về đây được mấy tháng rồi mà lần nào em đến anh cũng ra ngoài cả. Anh cố ý tránh mặt em sao?- Cô ta ra vẻ nũng nịu, áp đầu sát vào ngực Vũ Phong. Đôi mắt đen láy nhìn anh, vẻ trách cứ.
– Elly, đây là công ty, em nên thận trọng.- Khẽ nhìn ra chiếc cửa còn khép hờ,Vũ Phong liền đẩy người cô ta ra khỏi mình rồi đi vòng ra trước bàn làm việc đóng chặt cửa lại.
– Trước đây anh có đối xử với em như vậy đâu. – Elly tiến sát lại gần rồi tiếp tục vòng tay qua cổ Vũ Phong, nói bằng giọng nhõng nhẽo như ngày trước..- Hay anh có người khác rồi nên không cần em nữa?
– Phải. Anh là người đã có chủ, vậy nên em ý tứ một chút.- Vũ Phong thẳng thừng đáp, gỡ tay Elly ra khỏi người mình rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa êm ái đặt gần đó, hướng cái nhìn ra chỗ khác. Dù bây giờ anh có yêu Mẫn Nhi nhiều hay không nhưng đứng trước một người đẹp với đôi môi gợi cảm và có thân hình nóng bỏng như Elly thì không dao động không được.
Quả nhiên, câu nói của Vũ Phong như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người cô kia. Nụ cười trên môi bỗng nhiên đóng băng lại. Elly trừng mắt nhìn Vũ Phong, vẻ mặt đầy tức giận.
– Sao anh dám? Nói đi, đó là con ranh nào, em sẽ đè bẹp nó, dám cướp người đàn ông của em à? Không dễ thế đâu.- Cô hét toáng lên, cũng may, văn phòng anh lắp hệ thống cách âm cực tốt với bên ngoài nên dĩ nhiên người được ” tận hưởng” âm thanh ngọt ngào kia chỉ có mỗi An thiếu gia của chúng ta thôi.
– Em làm gì mà nhặng xị lên thế? – Vũ Phong bình tĩnh, ánh mắt anh đanh lại tỏ vẻ khó chịu.- Em biết anh ghét nhất là bị người khác hét vào mặt mà. Sao lại cứ làm những điều khiến anh bực mình thế nhỉ ?
Gáo nước thứ hai tiếp tục được dội vào người cô. Lần này Elly sốc nặng không còn đứng vững nữa, cô ngạc nhiên nhìn Vũ Phong, gương mặt trắng hồng chuyển từ đỏ sang tím ngắt. Đây có phải là người đàn ông đã từng thề thốt chỉ yêu mình cô nữa không? Trước đây anh ta không bao giờ dám nói những câu đó với cô. Vậy tại sao chứ? Chắc là bên Việt Nam, có con hồ li tinh nào dám quyến rũ anh đây. Cô mà biết được đó là con nào thì cô sẽ xé nát trăm mảnh. Nỗi tức giận dâng lên, khí thế báo thù rực lên trong lòng nhưng với một người khôn ngoan như Elly, cô thừa hiểu, bây giờ tức giận hò hét cũng chẳng giúp ích gì. Chi bằng lấy nhu khắc cương ? Nghĩ vậy cô nhẹ mỉm cười, tiếp tục ngồi lên đùi Vũ Phong, cắn nhẹ vào tai trái anh, tay mơn man vuốt nhẹ trên gương mặt anh.
– Anh đang thử em đúng không? Em không tin anh lại có thể quên đi những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau.- Nói rồi, Elly không nề hà, ôm chặt lấy người Vũ Phong đặt lên đôi môi anh một nụ hôn mãnh liệt.
Quả nhiên, kế hoạch của cô đã thành công, Vũ Phong không thể chống lại sức hấp dẫn của cô. Đang trong lúc say đắm bất chợt anh thì thầm vào tai cô:
– Tiểu Mẫn, anh yêu em!!- Giọng nói anh đầy âu yếm. Trước mặt anh lúc này không phải là Elly mà là Hạ Mẫn Nhi, cô đang nhẹ cười với anh.
– Này!!- Elly không thể tin vào tai mình nữa vội đẩy Vũ Phong ra xa.- Anh vừa gọi tôi là gì hả? Đồ khốn.
Giọng nói đầy căn phẫn của Elly giúp anh tỉnh mộng, thì ra chỉ là ảo giác. Vũ Phong cười nhạt.
– Anh xin lỗi!!
– Nói đi. Tiểu Mẫn là đứa nào?- Elly gầm gừ.
– Em không cần quan tâm.
– Sao lại không quan tâm? Anh là người đàn ông của em. Anh…
Đang lúc cao trào thì tiếng gõ cửa lại vang lên làm dán đoạn cuộc trò chuyện này.
– Thiếu gia.!! Đến giờ họp rồi. (người này là ai chắc các bạn biết rõ rồi chứ? Hihi)
– Được được. Chúng ta đi thôi.- Vũ Phong gật đầu tuy trong lòng vui sướng nhưng không thể hiện ra mặt, anh chỉnh lại trang phục ngay ngắn rồi bước đi, khi ra đến ngưỡng cửa thì quay lại nói với cô gái kia.
– Elly à, em về đi. Lần khác nói chuyện.
– Anh…
Cô nàng đỏng đảnh Elly của chúng ta nhìn theo bóng hình Vũ Phong đang dần khuất xa, cố gắng mím chặt môi để kìm chế sự tức giận của mình. Gì chứ, dám đối xử với Elly này như thế à? Không xong đâu. Đột nhiên cô nhớ đến tên của cô gái vừa nãy Tiểu Vũ nhắc đến. Tiểu Mẫn, cái tên này nghe quen quen, hình như cô đã từng được nghe đâu đó rồi thì phải.
– A lô!! Tìm gấp cho tôi, ở Việt Nam có ai tên là Tiểu Mẫn không? Gia đình, thân thế như thế nào? Cô ta quan hệ thế nào với An Vũ Phong. Nhanh lên!! – Elly khô khốc lên tiếng ra lệnh cho người quản gia của mình ở Việt Nam.
– Nhưng…- Người ở đầu dây bên kia vẻ ngập ngừng.
– Nhưng nhiếc gì. Làm ngay cho tôi. Nửa giờ nữa mà không có thì tôi trừ hết lương của ông đấy.- Elly cáu gắt trong điện thoại. Đôi mắt đen phát ra những tia nhìn phẫn nộ. Bàn tay thuôn dài trắng bệch ra lộ rõ cả những đường gân xanh.
– Dạ .
Nói rồi cô bực mình cúp máy. Còn vị quản gia bên kia thì đang tái xanh mặt mày. Ở Việt Nam có đến mấy triệu con người, cái tên Tiểu Mẫn cũng không hề ít vậy làm sao mà tìm nổi chứ? Phen này thì bị trừ lương là cái chắc rồi. Ông khẽ lắc đầu. Nhưng cô ta lại có quan hệ với An Vũ Phong vậy chỉ cần điều tra về tình hình gần đây của cậu ta là được rồi. Một tia hy vọng cũng không nên bỏ qua, nghĩ vậy Lục quản gia vội vã làm nhiệm vụ của mình.
Nửa giờ sau, chuông điện thoại reo lên, Elly nôn nóng nghe máy:
– Sao rồi?
– Dạ, thưa tiểu thư, Tiểu Mẫn chính là Hạ Mẫn Nhi – con gái của chủ tịch Hạ Quốc Phong. Trước đây, cô Mẫn Nhi và cậu Vũ Phong đã từng có hôn ước với nhau nhưng sau đó không hiểu vì sao lại bị hủy bỏ. Cô ấy là người ngạo mạn, có tính cách rất lạnh lùng….
– Đủ rồi. Thôi ông làm việc của mình đi. – Elly dứt lời người quản gia rồi cúp máy.
Thì ra là nhị tiểu thư của nhà họ Hạ, ai chứ cái tên Hạ Quốc Phong không còn xa lạ gì với bất cứ ai trong giới kinh doanh. Ông ta đang là người có thế lực nhất châu Á hiện nay không chỉ trong kinh tế mà còn trong lĩnh vực chính trị nữa. Trước đây, lúc cùng bố trở về nước đã từng đến nhà của Hạ Quốc Phong và cũng có tiếp xúc với Mẫn Nhi rồi. Tuy bây giờ không còn nhớ rõ mặt nhưng cô ta cũng không phải là một cô gái tồi. Dù vậy nếu đã từ bỏ hôn ước tức là Mẫn Nhi cũng chẳng yêu mến gì Vũ Phong cả. Cô không tin trong quãng thời gian này, cô không lấy lại được tình cảm của An Vũ Phong. Nghĩ vậy, đôi môi cô cong lên tạo thành một nụ cười hoàn hảo. An Vũ Phong anh là của em…..
chap 28
Trở về Việt Nam tý chút.
Hắt….xì!!
Đây là lần thứ tư nó hắt hơi trong cùng một ngày, Mẫn Nhi khó chịu đưa tay xoa xoa chiếc mũi tội nghiệp của mình. Trong lòng không khỏi khó chịu. Cùng một thời điểm mà hắt hơi đến bốn lần, đúng là đang trong mùa đông, nhiệt độ ngoài trời khá thấp nhưng bên trong nhà hệ thống lò sưởi đang được hoạt động một cách tối đa, các cửa sổ cũng được đóng chặt, một tý gió lạnh cũng không có. “Hay mình bị cảm nhỉ? ” – Nó nghĩ thầm trong bụng.
Vừa lúc đó tiếng chuông báo tin nhắn vang lên khiến Tiểu Mẫn giật bắn người.
1tin nhắn mới:
Tiểu Mẫn nắm phịch xuống giường, tay lướt nhẹ trên màn hình.Dĩ nhiên không cần nhìn số điện thoại người gửi,nó cũng biết là của ai rồi.
” Vợ ơi, em ngủ dậy chưa?”
” Bây giờ là 6h tối rồi, anh ám chỉ em là lợn đấy hả? ”
” Hì, đó là em nói chứ có phải anh đâu ”
” Anh được lắm, muốn em giận hả?”
” Đùa tý thôi mà, vợ yêu đừng giận. Tối nay đi dạo với anh không?”
” Ok, 8h nha, anh đến đón em. Thôi, em đi tắm đã”
” Uhm.Tạm biệt vợ yêu.”
Tiểu Mẫn mỉm cười rồi đặt máy lên đầu giường, tính ra cũng đã được gần 4 tháng hai người yêu nhau. Nhưng đến tận tháng trước ,nhận thấy Mẫn Nhi có những dấu hiệu khác thường ,dưới sự tra khảo và cực hình ghê gớm của bố mẹ , chị gái và đám bạn thân cuối cùng nó cũng phải thú nhận với mọi người và trái với suy nghĩ của nó, cả nhà ai nấy không những không phản đối mà còn ủng hộ nhiệt tình nữa ( Amen!!) . Nhưng do Thiên Hoàng không muốn để mọi người biết tên thật sự của mình nên nó vẫn gọi anh là Thiên Vương khi có mặt những người trong gia đình và bạn thân, tuy hơi thắc mắc nhưng Tiểu Mẫn cũng chỉ gật đầu rồi làm theo. Dù anh có tên gì đi chăng nữa thì chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng là quá đủ rồi. Nghĩ vậy, Mẫn Nhi nhanh chóng bước vào buồng tắm. Nằm ngâm mình trong bồn nước nóng, mùi thơm thoang thoảng của nước hoa hồng khiến nó dễ chịu hẳn, bất giác trong lòng nó nhớ đến một người. Không biết anh ấy có khỏe không nhỉ? Nghe nói dạo này bên đó trời lạnh lắm lại thường xuyên có tuyết rơi nữa. Nghĩ đến đây, cảm giác ăn năn, hối lỗi lại ùa về trong nó, nó nhắm nghiền mắt, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chực tuôn tơi, đôi hàng mi dày khẽ rung lên, gương mặt nó dần tái mét lại.
Bên ngoài, bầu trời ảm đạm, từng cơn gió đông khẽ rít lên khiến từng tán cây dao động,đung đưa.
Có lẽ sự ra đi của Vũ Phong, tuy sẽ khiến anh ấy bị tổn thương nhưng xem chừng đó là sự lựa chọn hoàn hảo nhất cho anh ấy. Gần đây, trên khắp các trang báo hay tạp chí nói về kinh tế thế giới nói chung và trong nước nói riêng đã đánh dấu sự phát triển vượt bậc của tập đoàn An Thị dưới sự lãnh đạo tài tình của vị giám đốc trẻ tuổi An Vũ Phong. Vẫn là dáng người cao ráo, gương mặt khôi ngô, nụ cười rạng rỡ làm rung động bao nhiêu trái của các thiếu nữ trẻ nhưng giờ đây trông anh hoàn toàn khác hẳn, trưởng thành hơn, chính chắn lên nhiều trong những bộ âu phục đắt tiền.
Lau nhẹ dòng nước mắt nóng hổi, Mẫn Nhi cố gắng hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi vớ lấy bộ đồ được làm bằng sợi bông dày trắng muốt gần đó rồi mặc vào, nó vội vã bước ra. Liếc nhìn đồng hồ, đã gần 8h rồi, phải nhanh lên mới kịp. Đảo qua một lượt khắp tủ quần áo, nó ngẫm nghĩ một lúc rồi chọn lấy một bộ thay vào.
Ngắm mình một lượt cuối, nó nhẹ mỉm cười với hình ảnh của chính mình trong gương. Hôm nay, nó mặc một chiếc áo len kín cổ màu đen bên trong khoác ngoài một chiếc áo măng tô trắng kết hợp với chiếc quần jeans xắn ống và chiếc boot cổ ngắn màu nâu. Mái tóc đen mượt được xõa tung ra, trông Mẫn Nhi lúc này chẳng khác gì một thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp.
Thấy bóng dáng cô em gái hớt hải chạy xuống, Hân Hân không khỏi ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
– Em đi đâu thế? Trời lạnh thế này!!- Và rồi như nhận ra được điều gì đó, Ngọc Hân nhẹ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ thăm dò- Đi chơi với ấy ấy à?
– Hỏi làm gì? Tránh ra cho em đi nào!- Nói rồi Mẫn Nhi hất cánh tay chị gái chắn ngang trước mắt rồi tiến lại gần chỗ ngồi của bố mẹ.- Con đi ra ngoài một lát.
– Mẫn ơi, cho chị đi cùng với. Chị cũng muốn đi chơi!- Không biết từ lúc nào mà Hân Hân đã đứng cạnh cô em khoác tay lên vai nó rồi giở giọng van nài.
– Trời lạnh ra ngoài quàng thêm chiếc khăn vào cho ấm.- Bà Ly dịu dàng quấn chiếc khăn len vào cổ cô con gái rồi khẽ khàng nói.
– Vâng. Thôi con đi trước đây
Dợm bước đi ra khỏi phòng thì nó chững người lại khi nghe thấy giọng nói của bố.
– Mẫn!!
– Gì thế bố?
– Chiều mai nói Thiên Vương về ăn cơm tối.
– Con biết rồi
Nhìn thấy bóng hình Mẫn Nhi dần khuất xa, tâm trạng Mạnh Quân càng rối bời, nghĩ đến cảnh Mẫn Nhi và Thiên Hoàng vui vẻ ở bên nhau là trái tim nhỏ bé kia giãy dụa đau đớn. Đôi mắt xanh thẫm kia u ám lạ thường. Một đợt sóng ngầm đang dần trỗi dậy dưới mặt biển im ắng…….
**************
Tại gia thất nhà họ Phạm:
– Quản gia Trần!! Vẫn chưa điều tra được điều gì về Vương Thiên Hoàng ư?
– Dạ, thưa thiếu gia!!! Tôi đã cố gắng cho người lùng sục tìm kiếm khắp nơi nhưng dường như mọi tư liệu liên quan đến cậu ta đều bị tiêu hủy hết sạch.
– Được rồi, ông đi ra ngoài đi.
Lúc nào cũng vậy, đã mấy tháng trôi qua mà cuộc điều tra danh tính thật sự về người con trai mang tên Vương Thiên Hoàng vẫn đi vào ngõ cụt. Gia Bảo bực bội đi qua đi lại trong căn phòng, ánh sáng vàng dịu từ chiếc đèn chùm cổ điển treo trên trần nhà hắt nhẹ xuống gương mặt đăm chiêu của cậu khiến mọi góc cạnh trên gương mặt Tiểu Bảo càng trở nên hoàn hảo không tỳ vết. Làn da trắng mịn, sống mũi cao, thẳng, hai hàng lông mày rậm, dày, đôi mắt hút hồn lúc ưu tư, trầm ngâm càng làm tăng sức hấp dẫn vốn có của nó.
Cốc!!Cốc!!
Tiếng gõ cửa vang lên khiến Gia Bảo giật mình.
– Vào đi!!
Người quản gia khúm núm bước vào theo sau đó là bóng dáng của cậu bạn thân – Quản gia Trần!! Pha cho tôi hai ly trà xanh.- Gia Bảo ra lệnh, giọng hơi khàn.
– Vâng!! Thưa thiếu gia.
Đợi bóng dáng của vị quản gia khuất sau cánh cửa đang dần khép lại, Tuyết Hàn lúc này mệt mỏi tiến lại gần bộ sofa ở giữa căn phòng rồi thả mình lên đó, mọi sức lực cuối cùng cũng đã tiêu biến dần, mí mắt khép lại. Chuyến công tác dài ngày bên Mỹ vừa qua dường như đã rút cạn hết toàn bộ sức lực của cậu .
– Công việc bên đó thế nào? Ổn cả chứ?- Gia Bảo ôn tồn hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng cho Tuyết Hàn. Chỉ mới 1 tuần trôi qua mà nhìn Tiểu Tuyết gầy hẳn, gương mặt thì gầy gò, xanh xao.
– Uhm, cũng tạm ổn rồi!! – Nghe thấy tiếng của Gia Bảo, Tuyết Hàn lúc này mới khẽ cựa mình, mắt dần mở ra.- Tuần sau, mình muốn ký một hợp đồng mua bán đá quý với tập đoàn của cậu được chứ?
Cốc!!!Cốc!!
Đang định trả lời thì Gia Bảo chững lại, cánh cửa phòng im lìm bỗng chốc được đẩy ra.
– Thưa thiếu gia!! Trà đây ạ!!-Vị quản gia kính cẩn nói.
– Cảm ơn!!
– Không có việc gì tôi xin phép ra trước.- Bác Trần gập mình lần cuối rồi lui ra ngoài.
– Cậu uống đi!!- Tiểu Bảo đưa ly trà nóng cho Tuyết Hàn , chậm rãi nói -Tất nhiên là không vấn đề gì? Mai cậu đưa danh sách những loại đá quý cần dùng, số lượng bao nhiêu để kịp chuẩn bị.
– Uhm, tớ biết rồi,mà dạo này cái tên Vương Khanh đó thế nào, có động tĩnh gì bất thường không?- Nhấm nháp ly trà trong tay, quả nhiên hương thơm dìu dịu cùng sự ấm áp của nó khiến tinh thần Tuyết Hàn khá lên hẳn, sắc mặt cũng không nhợt nhạt như trước nữa.
-Mình cho người dám sát Vương Khanh 24/24 nhưng không thu được kết quả .Hình như hắn đã thám thính được gì mà từ dạo đó đến nay mà cả Mạnh Quân không hề đến tìm hắn.
– Vậy à? Chắc chắn hắn đang toan tính gì đây!!! – Tuyết Hàn trầm tư nói.
– Uhm. Hơn nữa, mình vẫn chưa tìm ra được ai là Vương Thiên Hoàng nhưng không hiểu tại sao mình vẫn có linh cảm chắc chắn hắn đang ở rất gần chúng ta.
– Một thời gian nữa sẽ rõ thôi!!!!
Không khí trong phòng lại rơi vào sự yên tĩnh, cả Gia Bảo và Tuyết Hàn như đang chìm trong suy nghĩ của chính bản thân. Tiếng đồng hồ tích tắc cứ phát ra đều đều trong không gian vắng lặng đáng sợ. Bên ngoài, từng đợt gió lạnh vẫn tự do tung hoành khiến đám cây cối xung quanh co rúm lại vì cái rét cùng cực.
Phải chăng, đó chính là dự báo cho một điềm không lành sắp xảy ra??
********************
Rảo bước trên dọc con đường thân quen, Mẫn Nhi đảo mắt nhìn dòng người hối hả đi xung quanh. Một cảm giác yên bình len lỏi trong tâm hồn nó.
– Vợ yêu đói không? Chồng đưa vợ đi ăn gì nha!!- Giọng nói trầm ấm của Thiên Hoàng vang lên.
– Uhm, thế cũng được.- Nó gật đầu.
– Mình đi thôi.
Nói rồi, Thiên Hoàng khoác tay, ôm chặt bờ vai nhỏ của nó và bước đi.
– Đến nơi rồi!! – Anh vui vẻ reo lên.- Nhường vợ yêu vào trước.
Sau khi an tọa trên chiếc bàn trong một góc khuất của quán ăn, Thiên Hoàng nói nó ngồi đợi một lát rồi bước vào nhà bếp. Bấy giờ Mẫn Nhi đảo mắt nhìn một lượt, tuy quán ăn này khá nhỏ nhưng không gian trong này được bày trí rất gọn gàng , ngăn nắp. Dọc những bức tường của quán, có những chậu hoa hồng nhỏ được đặt xen kẽ, những bông hoa đỏ tươi thi nhau đua nở. Khách khứa lúc này cũng không nhiều lắm, đa phần là những nhóm thanh niên trẻ tuổi đang ngồi túm tụm nói cười. Bất giác, Mẫn Nhi lại nhớ đến mấy đứa bạn thân. Dạo này, Gia Bảo và Tuyết Hàn bận giải quyết công việc, Uyển Nhã thì bận theo bố đi sang Pháp tham gia một hội nghị lớn trong ngành y học đến cuối tuần mới về. Còn Đại Ngọc và bố được mời đến tham dự buổi lễ trao giải thưởng âm nhạc thế giới ở Mỹ cho nên không có thời gian gặp mặt nhiều như trước nữa. Đang suy nghĩ miên man, thì giọng nói quen thuộc của Thiên Hoàng khiến nó giật mình:
– Em đang nghĩ gì thế?
– Không có gì.- Nó liếc nhìn thấy 2 nồi cháo đang tỏa hương nghi ngút trên chiếc khay lớn mà Tiểu Thiên đang cầm.- Có cháo rồi à?
– Uhm, em ăn đi cho nóng.- Tiểu Thiên gật đầu rồi đặt 2 chiếc niêu đất có màu đen óng ánh, chỉ nhỉnh hơn chiếc tô một chút trước mặt Mẫn Nhi, tươi cười nói.
Bất chợt Mẫn Nhi sững lại:
– Thiên Hoàng!! Bây giờ em mới để ý kỹ, anh với Mạnh Quân có nụ cười rất giống nhau.
– Thế à?- Cất chiếc khay sang một bên, Thiên Hoàng ngạc nhiên hỏi lại.
– Đúng thế, ngày đầu em gặp anh ấy em cứ tưởng đó là anh.- Mẫn Nhi gật đầu, trầm tĩnh đáp lại.
– Uhm, thôi em ăn đi !!!
Mẫn Nhi nghe lời, cúi xuống nhìn cháo đang sôi lục bục trong niêu như đang mời gọi nó, Tiểu Mẫn từ tốn múc một thìa cháo lên miệng. Mùi thơm thanh khiết của gạo mới, quyện với vị béo ngây ngất của sườn non khiến nó không khỏi trầm trồ. Ngon quá, cháo dẻo, sánh mịn nhưng không quá đặc ,từng dẻ sườn non vẫn còn nguyên miếng, nhưng khẽ chạm chiếc thìa vào đã thấy từng sớ thịt mềm tơi ra. Đúng thật là tuyệt vời.
– Ngon không vợ?- Thiên Hoàng hỏi.
– Hì! Ngon nhưng anh làm gì trong đó thế?
– Anh vào ướp thịt.- Anh thản nhiên trả lời.
– Ướp thịt? Anh đâu phải đầu bếp đâu.
– Chủ cửa hàng này có quen biết anh. Thỉnh thoảng anh cũng đến đây phụ giúp hơn nữa bà xã của anh không ăn được hạt tiêu với cay, cho nên chồng phải đích thân ướp thịt chứ không em lại lăn đùng ra ngất xỉu nữa thì mệt lắm.
– Uhm, biết lo lắng cho vợ thế cũng tốt nhưng đồ anh làm có ăn được không thế?- Tiểu Mẫn nháy mắt với Thiên Hoàng láu lỉnh trêu đùa. Dường như lúc này, cái giá lạnh mùa đông đã không còn ảnh hưởng gì đến nó nữa.
– Thiên Hoàng ơi!Thịt nướng của cháu được rồi này, vào nướng giúp cô đi!!
Đang định cãi lại thì tiếng vọng từ trong phòng bếp của bà chủ quán cất lên, Thiên Hoàng gườm gườm nhìn Mẫn Nhi đang lè lưỡi trêu mình rồi bước vào không quên nhắc nhở:
– Vợ ăn đi kẻo nguội, lát chồng ra kiểm tra, không ăn hết thì chết với chồng.
Sau khi Thiên Hoàng đi được một lúc, đang thưởng thức món sườn tuyệt hảo thì từ xa có đám thanh niên đang túm tụm bỗng chốc hướng ánh mắt nhìn phía nó, không lâu sau, có một tên tiến lại chỗ nó ngồi, nói bằng giọng cợt nhả:
– Cô em xinh đẹp ơi!! sao ngồi một mình thế này?? lại ngồi chung với bọn anh cho vui.
-…
– Làm gì mà kiêu căng đến vậy. Hay là em bị điếc??- Tên đó cao giọng, không những thế mấy đứa bạn của hắn còn ra sức huýt sáo, cười đùa, trêu chọc nữa chứ.( Hix..hix…kiểu này thì không tên nào sống sót trở về rồi)
-…
– Á à, con bé này, mày dám láo với ông mày à?
Vốn dĩ đã không muốn để tâm đến tên kia nhưng thái độ của hắn và lũ bạn càng ngày càng quá thể, không còn cách nào khác Mẫn Nhi lãnh đạm ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với tên rắc rối kia.
– Cút!!!!
Tiếng nói trong trẻo phát ra một cách tàn nhẫn, âm thanh không quá lớn nhưng cũng làm người khác rùng mình. Nó lạnh lùng hết nhìn hắn rồi quay sang đám bạn của hắn.
– Một lũ ô hợp!!!
Câu nói của Mẫn Nhi khiến tên kia mặt càng ngày càng đỏ lên vì xấu hổ mà còn khiến đám bạn của hắn phải nghẹn lời không cười nổi.Gì chứ đường đường là một đấng nam nhi mà lại bị một đứa con gái xỉ nhục vậy ư? Hắn chỉ tay trước mặt nó, nói bằng giọng tức giận đầy căm phẫn:
– Mày..mày..!!
Lúc này đám bạn của tên đó cũng bắt đầu kéo ghế đi ra và tiến dần đến bàn của nó, thái độ đầy tức tối. Những vị khách còn lại trong quán ăn cũng dần im lặng, quan sát xem cô gái kia sẽ xử lí thế nào. Hình như lúc nãy thấy cô đó đi cùng một thanh niên trẻ khác nhưng sao bây giờ chỉ còn một mình nữa vậy? ” Kiểu này thì cô gái kia gặp xui xẻo thật rồi.”- Mấy vị khách thầm nghĩ.
– Mày, mày cái gì?- Mẫn Nhi đứng bật dậy, hất mạnh bàn tay của tên kia.- Cất cái bàn tay gớm ghiếc đó trước khi tao bẻ gãy nó đi.
– Con nhỏ này!! Muốn chết phải không?- Một đứa con gái trong đám đó tiến lên gầm gừ nhìn Mẫn Nhi rồi từ từ đưa tay lên nhưng thật không ngờ, Mẫn Nhi lại nhanh tay giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn đó và không thương tiếc tát mạnh 3 cái liên hồi.
BỐP!!!
BỐP!!!
BỐP!!!
Cú đánh mạnh đến nỗi khiến cô gái kia ngã sóng xoài dưới đất. Những vết tích do Mẫn Nhi để lại ngày càng sưng lên, con bé kia sửng sốt nhìn Mẫn Nhi. Lại một lần nữa, hành động của nó khiến cả đám và tất cả nhưng người trong quán giật mình, kinh hồn , khiếp sợ. Đúng là tàn nhẫn, quá tàn nhẫn vậy mà Mẫn Nhi nhà ta vẫn bình thản xoa hai tay vào nhau rồi nhếch mép cười nhạt, dửng dưng nói:
– Tâm trạng tao đang tốt biết điều thì xéo hết đi. Không đừng trách tao ác.
– Á à, con này láo.- Tên lúc nãy giở giọng trêu đùa nó hét toáng lên, nhìn Tiểu Mẫn với ánh mắt hằn học sau khi thấy nó đánh cô bạn của hắn. Đưa đôi tay rắn chắc giữ chặt tay nó, toan kéo đi thì.
– Thả cô ấy ra!!- Giọng nói trầm quen thuộc vang lên, Thiên Hoàng bước tới trước mặt tên kia.
– Mày là cái gì mà bắt tao thả? Đừng ra vẻ làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa. – Tên kia hếch mặt lên đầy thách thức so với đối thủ thì phe hắn đông hơn nhiều. Người ta nói 2 đánh một không chột cũng què huống gì bên hắn có 6 người còn bên kia chỉ có 2.
– Mày mù hả?? Đó là bạn gái tao!!- Tiểu Thiên lãnh đạm nói.
Khóe môi Tiểu Thiên cong lên, anh nhìn cả đám với vẻ mặt chế giễu rồi ngay lập tức, Thiên Hoàng nắm chặt lấy cườm tay của tên đó và xoay người đá cho hắn một cái thật mạnh vào bụng Rồi túm lấy cổ áo của hắn, bẻ ngoặt tay ra đằng sau:
– Xin lỗi cô ấy!! Ngay lập tức.
– Dạ…em…em..xin..lỗi chị!!- Tên kia nói, giọng gần như mếu máo nhìn phát tội. Tuy trong lòng thấy rất buồn cười nhưng nó vẫn tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì..
Oái oăm thay, không biết từ đâu xuất hiện mấy ông cảnh sát tuần tra khu vực gần đó bước vào. Nhìn thấy một mớ hỗn độn trước mặt không khỏi ngạc nhiên:
– Này, cậu kia!! Bỏ tay ra, cậu đang làm cái trò gì vậy?
Tên lúc nãy thấy cảnh sát như bắt được vàng ra sức vùng vẫy mới thoát ra khỏi bàn tay chặt cứng của Thiên Hoàng rồi chạy lại gần mấy vị “cứu tinh” kia ra vẻ vô tội, đáng thương:
– Anh cảnh sát ơi!! Cứu em với!! Hai đứa này thấy tụi em hiền lành nên bắt nạt.
– Đúng đấy ạ!!- Mấy đứa cùng hội nãy giờ im thin thít bỗng chốc liến thoắng lạ thường – Dạ…dạ các anh phải đòi lại công bằng cho tụi em . Con ranh kia còn cho bạn em 3 cái bạt tai nữa. Anh xem xem, thế có phải là coi thường pháp luật không.
– Chú xem, nó đánh cháu thế này này. – Đưa con gái kia đưa ra ” bằng chứng” phạm tội của Mẫn Nhi, mắt thì ngân ngấn nước, nói bằng giọng mếu máo.
– Đánh thế chưa đủ hay sao mày muốn tao cắt lưỡi luôn không?- Mẫn Nhi vòng hai tay trước ngực, lạnh lùng nói.
– Hai người theo tôi về đồn !!- Vị cảnh sát nghiêm mặt lên tiếng. Tại sao còn trẻ thế này mà lại dám ăn nói ngỗ ngược thế nhỉ? Thời đại này, thanh niên dễ hư hỏng quá.
– Bắt tôi ư? Dựa vào mấy người?- Nó ngạc nhiên, ánh mắt đầy vẻ bất cần.
– Chú cảnh sát à!! Có hiểu nhầm thôi. Bọn họ trêu ghẹo bạn gái tôi trước mà. – Thiên Hoàng vội lên tiếng hòa giải dù gì đây cũng là buổi đi chơi của hai người không thể để nơi hẹn hò cuối cùng là đồn cảnh sát được. Bất chợt ánh mắt anh dừng lại trên hai má của cô gái kia. Quả nhiên, Tiểu Mẫn ra tay không hề nhẹ nhàng chút nào. Trước đây, có đôi lần Mạnh Quân cũng kể cho anh nghe những câu chuyện đánh nhau của Mẫn Nhi, anh vốn không tin nhưng giờ đây, khi tận mắt chứng kiến, Thiên Hoàng không khỏi giật mình. Lỡ như sau này, cưới cô ấy về, mình mà có phạm lỗi chắc bị đòn nhừ xương quá. Nghĩ đến đây, Tiểu Thiên rùng mình tặc lưỡi.
– Hiểu nhầm gì thì cũng theo tôi về đồn. Làm gì có chuyện đánh người vô tội vạ thế được, không ra thể thống gì cả.- Người cảnh sát một mực khăng khăng.- Hơn nữa nhìn thái độ không biết hối lỗi của bạn gái anh thì cũng đủ khép tội rồi
– Đúng đấy ạ!!!- Bọn kia hùa theo.
– Câm mồm.
Câu nói của Mẫn Nhi vang lên khiến bọn kia đông cứng lại. Thiên Hoàng trộm nhìn Mẫn Nhi. Vẻ đáng yêu mà anh thường thấy trên gương mặt nó giờ đây chỉ chừa lại cho sự tàn nhẫn, băng giá và có đôi chút ngạo mạn.
– Mẫn à!!Đừng tranh cãi nữa.- Thiên Hoàng thì thào. Nhưng đáp lại anh chỉ là sự bĩnh tĩnh , thản nhiên đến giật mình của Mẫn Nhi.
– Mấy người không đủ cấp để bắt Hạ Mẫn Nhi này. Thiên Hoàng, mình đi thôi.- Nó cười nhạt rồi kéo tay anh toan bước ra ngoài thì bị tên hồi nãy chặn đứng lại.
– Muốn bỏ chạy hả cô em ?? Không dễ thế đâu.
Bốp!!!
Lại thêm một cái bạt tai mạnh vào tên đó, Mẫn Nhi gườm gườm nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ sự kinh tởm.
– Mày….
– Thế nào?? Muốn thêm không?
Vừa dứt lời, nó đẩy nhẹ người Tiểu Thiên ra rồi xoay chân quay người một góc 360 độ và giáng cho hắn một cú đá tuyệt đỉnh vào má
– Đi thôi anh.- Nó ra hiệu, rồi để lại trên chiếc bàn gần đó một sập tiền polime mới cóng và lạnh nhạt nói với bà chủ quán đang há hốc mồm vì sợ hãi.- Tiền bồi thường.
– Hai cô cậu kia, đứng lại!! – Một viên cảnh sát hét lớn sau khi choàng tỉnh sau khi bàng hoàng chứng kiến cảnh Mẫn Nhi đánh người. Thật không ngờ, trên đời này lại có kiểu con gái như thế.
– Lại muốn gì nữa đây?- Nó hờ hững quay người.
Vừa lúc đó, cánh cửa vào quán lại mở ra thêm lần nữa theo sau đó là một thanh niên trẻ và 3 người vệ sĩ mặc vest đen theo sau.
– Thả họ ra.!!!
Bây giờ lại đến lượt Mẫn Nhi trố mắt kinh ngạc nhìn thẳng vào người con trai đang mỉm cười với nó:
– Gia Bảo!!! Cậu đến đây làm gì?
– Đến giải cứu cậu chứ sao. Hỏi thừa!!- Gia Bảo nháy mắt . Trên môi vẫn nở một nụ cười làm say lòng tất cả phái nữ trong căn phòng. Nói rồi, cậu quay sang nhìn hai viên cảnh sát một lượt, rồi đến đám người gây gổ với cô bạn thân.
– Phạm thiếu gia!!- Tên cảnh sát hốt hoảng.
– Đây là bạn tôi. Thế nào muốn bắt không?
– Dạ…đương nhiên là….không ạ. – Trong giới xã hội đen hay là trong cảnh sát, thế lực nhà họ Phạm rất lớn, ai mà dám dây vào cơ chứ, chỉ là cô gái đó là ai? Tại sao thiếu gia lại giúp đỡ cô đó?? Hai viên cảnh sát của chúng ta lấm lét nhìn Mẫn Nhi, trông kỹ thì thấy quen quen gặp ở đâu rồi thì phải. Và sau này, khi sự việc trôi qua được vài năm, trên một chương trình tivi, họ mới phát hiện ra, người mà họ từng đòi bắt chính là nhị tiểu thư của nhà họ Hạ – một nữ vương quyền lực trong tương lai.
– Ơ, sao lại có chuyện đó được?? Mấy anh cảnh sát phải giải tụi nó về đồn chứ?? – Tên gây sự vừa nãy với Mẫn Nhi sau một lúc trấn tĩnh mới lên giọng nói nhưng ngay lập tức, hắn bị chặn họng bởi một cú đấm cực mạnh vào mặt mà người gây ra chính là 1 trong 3 vệ sĩ của Gia Bảo.
– Hai người biết nên giải quyết thế nào rồi đấy.- Tiểu Bảo ra hiệu rút lui, Mẫn nhi và Thiên Hoàng cũng hiểu chuyện không nói tiếng nào nhanh chóng theo sau cậu.
– Sao cậu biết bọn mình ở đây???- Sau khi bước ra khỏi quán ăn Tiểu Mẫn vui vẻ hỏi.
– Lúc nãy tớ đi ăn đêm, ăn xong muốn đi dạo một lát thì tình cờ thấy cậu trong đó, lại nghe tiếng quát nhau ầm ỹ nữa nên vào cứu giúp thôi.- Gia Bảo nói. Thực ra, thủ hạ của cậu trên đường đi thi hành nhiệm vụ bắt gặp một đám người đang gây rối Mẫn Nhi lại có thêm cảnh sát nữa nên liền thông báo cho thiếu gia của mình. Với tính cách của Mẫn Nhi thì Gia Bảo chắc chắn thể nào cũng sẽ làm lớn chuyện cho nên đành phải tức tốc đến giải vây giúp cô bạn thân. – Mà thôi, mình phải về trước đây, hai người đi chơi vui vẻ nha.
Khi bóng dáng của Tiểu Bảo khuất xa, Tiểu Mẫn thở dài ngước nhìn lên trời rồi quay sang người bên cạnh:
– Ngạc nhiên không anh?
– Vì điều gì?
– Em không hiền lành như anh nghĩ.
– Cái đó thì anh biết lâu rồi. Lúc trước có nghe Đại Ngọc nói qua. Công nhận vợ đánh hay thật đấy.
– Thật không thế?- Mẫn Nhi hỏi, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.- Nhưng sao anh cũng biết võ cơ à?
– À, cũng phải biết để tự vệ chứ sao. Lúc nãy vợ của anh ăn được nhiều không? Hay chồng dẫn vợ đi ăn cái khác nha.- Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên Tiểu Thiên chuyển hướng của cuộc trò chuyện sang vấn đề khác.
– Thôi, em không muốn ăn nữa.- Tiểu Mẫn xua tay.
– Vậy mình về thôi.- Thiên Hoàng mỉm cười rồi nhẹ đưa tay Mẫn Nhi lồng vào bàn tay ấm áp của mình, thong thả bước về phía trước.- Về nhà anh lái xe đưa em về.
– Thế cũng được .- Nó gật đầu nhưng trong lòng không thoải mái cho lắm.
– Vợ không thích hả?- Nhận thấy ánh mắt khác thường của người yêu, Thiên Hoàng cúi đầu xuống nhìn nó. ( Thông cảm, Mẫn Nhi chỉ cao 1m65 còn Thiên Hoàng lại cao 1m80)
– Chẳng qua,em chán đi xe hơi rồi. Chồng chở vợ bằng xe đạp được không?- Tiểu Mẫn nũng nịu, đôi môi hồng hồng xinh xinh dẩu lên một cách đáng yêu, con người lạnh lùng lúc nãy dường như đã biến mất hoàn toàn không để lại chút dấu vết gì.
– Tưởng gì!! Dễ ợt. Đi xe đạp cho đỡ tốn xăng, vợ yêu biết tiết kiệm như thế là tốt. Mình đi thôi.
Họ vui vẻ khoác tay nhau bước đi mà không hề hay biết rằng,ở một góc khuất nào đó, có một ánh mắt buồn bã đang dõi theo hai người.
chap 29
Khi bóng hình cô gái đó khuất dần và biến mất hẳn trong dòng người đông đúc, Tuyết Hàn lặng lẽ chạy một mạch tới một ngõ hẻm tối tăm không người lai vãng. Làn gió đêm lành lạnh cứ thổi không ngừng phả vào trái tim anh từng cơn buốt giá, nhói đau. Cả người anh run lên, tấm lưng thẳng trượt dài trên bức tường ẩm mốc đầy rêu phong. Tuyết Hàn ngồi bất động trên nên đất lạnh lẽo, từng hình ảnh, từng hình ảnh một của Mẫn Nhi cứ hiện lên mồn một trong tâm trí anh. Những lúc cô ấy đau khổ, mặt mũi tèm nhem nước mắt hay những lúc cô mỉm cười hiền dịu với anh , tất cả bây giờ chỉ còn là quá khứ, một quá khứ chua chát đắng cay mà thôi. Đôi mắt nẫu sẫm dần tối lại, hai bàn tay thu dần lại thành nắm đấm, bóng đêm, sự cô đơn, trống trải vây kín tâm hồn anh, Tuyết Hàn lặng lẽ nhắm chặt mí mắt lại, từng dòng lệ nhẹ nhàng tuôn rơi.
TÁCH!!!! TÁCH!!
Từng giọt, từng giọt lóng lánh rơi trên mặt đất rồi vỡ tan ra . Ba năm qua, anh đã cố gắng rất nhiều, chỉ mong người con gái anh yêu có thể quên đi mối tình đầu đầy oan nghiệt đắng cay. Vào năm anh học lớp 7 khi tận mắt thấy cô bạn thân ngồi khóc một mình trong khu vườn rộng lớn ở gia thất, lòng Tuyết Hàn bỗng dấy lên một quyết tâm phải quan tâm, che chở chở cho cô gái đó. Và cứ thế, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, tình yêu đơn phương mà anh dành cho cô bạn thân ngày càng sâu đậm. Mỗi lần, thấy nó đau khổ, anh đều đến bên, an ủi, động viên và cũng chính những lúc đó, niềm hy vọng, mong đợi Mẫn Nhi sẽ yêu mình càng lớn lên trong tâm trí anh. Thế nhưng giờ đây, mặc dù, Mẫn Nhi đã có thể quên đi mối tình đầu nhưng cay đắng thay người con trai nó yêu bây giờ không phải là Tuyết Hàn.
” Mẫn, em nói anh phải làm sao bây giờ? Anh không thể quên em được. Anh không thể xóa đi hình bóng của em trong trái tim anh nữa rồi.Tại sao người em yêu không phải là anh? Tại sao người em chọn lại là tên Hoàng Thiên Vương kia mà không phải là Dương Tuyết Hàn này chứ? ”
Tuyết Hàn vùi đầu vào hai bàn tay, những ngón tay lạnh cóng luồn sâu vào từng mớ tóc, anh có cảm giác dường như đang có hàng ngàn mũi tiêu tẩm thuốc độc đang lao đến đâm thẳng vào trái tim mình. Mím chặt môi, gắng không cho những tiếng nấc đau đớn phát ra từ cửa miệng, mồ hôi túa ra ngày càng nhiều mặc dù lúc đó thời tiết đang rất lạnh.
Nhưng càng kìm nèn thì nỗi đau sẽ càng đè chặt khiến con người ta nghẹt thở. Nhìn Mẫn Nhi có thể mỉm cười hạnh phúc, coi như là niềm an ủi lớn dành cho anh rồi. Chỉ cần người con gái anh yêu được hạnh phúc thì đau khổ một chút cũng không là gì. Giờ đây, trên con đường đời, cô ấy sẽ không còn phái bước đi một mình nữa, nếu có vấp ngã, có đau đớn thì sẽ có người đến bên, an ủi động viên,chăm sóc cô ấy cẩn thận.
Đôi lúc ranh giới giữa hạnh phúc và bất hạnh là vô cùng mong manh. Có những người tưởng rằng mình đang ở trên đỉnh cao của bến bờ hạnh phúc nhưng lại chua xót nhận ra rằng, hạnh phúc đó đang dần tuột ra khỏi tầm tay của chính bản thân mình.
Tuyết Hàn cũng thế, đôi lúc anh thầm ước, mình sẽ là người đàn ông cùng nắm tay Mẫn Nhi đi nốt quãng đường còn lại.. Đã có những khi anh thầm trưởng tượng ra viễn cảnh người con gái xinh đẹp đó mỉm cười rạng rỡ khoác trên mình bộ váy cưới chạy đến bên anh, ôm chặt anh rồi sánh vai nhau bước vào lễ đường thành thân.
Nhưng giờ đây, bàn tay đó đang dần dần trôi tuột, trong đôi mắt đen láy kia chỉ tồn tại duy nhất một người đàn ông và người đó vĩnh viễn không bao giờ là anh…………
**************
Bước vào căn phòng quen thuộc, mùi hương nhẹ nhàng của hoa hồng phảng phất trong căn phòng khiến trái tim anh nặng trĩu. Đây là loài hoa Mẫn Nhi rất thích, kể từ ngày 2 người họ trở về bên nhau, Thiên Hoàng rất hay mua hoa hồng về cắm trong những chiếc lọ xinh xắn để ở giữa bàn uống nước, bàn ăn thậm chí để ở trong phòng ngủ của mình để mỗi lần Mẫn Nhi đến chơi có thế tha hồ mà tận hưởng mùi thơm nồng nàn của loài hoa này. Thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái, anh mệt mỏi khép hờ mắt lại để lộ hàng mi dày, rậm đang rung lên từng đợt, tay nhẹ day hai bên huyệt thái dương, lòng anh giờ đây đang rất rối bời, Thiên Hoàng có cảm giác như mình đang bị hàng ngàn nhát dao vô hình đâm thẳng vào trái tim mình. Hạnh phúc có lẽ sắp tuột ra khỏi tầm tay anh thật rồi. 4 tháng qua, mỗi lần được ở bên cạnh trò chuyện với Mẫn Nhi, ý chí báo thù của anh dần dần bị thu hẹp, thậm chí có những lúc anh nghĩ rằng mình có thể quên đi tất cả hận thù trong lòng để có thể cùng sánh bước bên cô nhưng đâu phải lúc nào ông trời cũng chiều ý con người, gần đây những cơn ác mộng anh gắp ngày càng trở nên dày đặc hơn. Hình như người bố quá cố của anh đang trách cứ anh tại sao lại quên đi cái chết của bố dễ dàng như thế, tại sao có thể nhận người đã từng giết hại bố ruột của mình làm nhạc phụ thì phải.
Bất chợt tiếng chuông điện thoại khẽ rung, anh uể oải nhấc máy, giọng khản đặc:
– A lô! Mọi chuyện thế nào rồi?
– Dạ. Thưa thiếu gia, những đứa vô lại lúc nãy gây sự, tụi em giải quyết hết rồi ạ.
– Tốt.
Thiên Hoàng đáp cụt lủn rồi gác máy, tiến lại gần tủ rượu đặt sát trong vách tường rồi đưa chai wisky lên rót đầy ắp một ly và nốc cạn. Hương thơm đặc trưng của rượu cùng vị cay nồng của nó khiến Thiên Hoàng tỉnh hẳn ra. Những cảnh gây gổ vừa nãy chốc chốc lại hiện về trước mắt anh. Đôi tay anh dần thu lại thành hình nắm đấm. Ánh mắt tối sầm lại, đầy tức giận. Mẹ kiếp, bọn khốn lúc nãy dám động những ngón tay dơ bẩn vào người Mẫn Nhi. Cũng may cô ấy biết võ nếu không chắc bị bọn chó đó bắt đi lúc nào không hay.
Vốn dĩ trong cuộc đời này, tình yêu và thù hận không nên đi song hành cùng với nhau. Những người trong lòng có thù hận thì tình yêu chỉ là thứ xa xỉ, vậy mà tại sao, anh lại tham lam muốn có tất cả như thế chứ? Thật nực cười, trong khi mình đang cố gắng bảo vệ, che chở không để người anh yêu gặp bất cứ tổn thương nào thì chính anh lại là người sẽ phá hỏng gia đình, công ty, sự nghiệp của cô ấy. Quả như người ta vẫn thường nói,những người ta tin tưởng nhất lại là người làm ta đau nhất quả không sai chút nào. Trong khi Mẫn Nhi tin tưởng anh bao nhiêu thì anh lại lợi dụng chính sự tin tưởng đó để làm tổn thương nó.
Some say it’s not over, ‘till it’s over
But I guess this is really over now
There’s something I gotta say before I let you go
Listen
Lại một lần nữa tiếng chuông điện thoại vang lên làm xáo trộn bầu không khí yên ắng vốn có trong căn phòng, Thiên Hoàng nhíu máy lại, tay run rẩy khi cầm điện thoại lên, không cần nhìn số anh cũng biết đó là ai. Xem như đã đến lúc kế hoạch trả thù được bắt đầu, mọi chuyện rồi cũng phải làm sáng tỏ mà thôi………
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!