Newyork, mùa đông 7 năm trước.
– Thiên Hoàng ơi!!! Xuống rửa tay, chuẩn bị ăn cơm đi con!!! – Khi giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của mẹ vang lên cũng vừa lúc cậu hoàn thành xong những bài tập về nhà trên trường, nhanh chóng thu dọn tất cả dụng cụ học tập một cách ngăn nắp, Tiểu Thiên từ tốn đứng thẳng dậy. Bất chợt đôi mắt đen sẫm của cậu nhóc dừng lại trên tấm khung hình của một bé gái đặt trên bàn. Vậy là cũng đã được hơn 1 năm, Thiên Hoàng phải rời xa bé Mẫn và người bạn thân thiết Mạnh Quân rồi còn gì, không biết bây giờ bên đó họ sống thế nào? Có tốt không nhỉ?
– Tiểu Thiên ơi!! Con làm gì ở trên phòng mà lâu thế?
– Vâng, con xuống ngay đây ạ.- Đang đắm chìm trong dòng hồi tưởng thì tiếng gọi của mẹ một lần nữa cất lên khiến cậu hơi giật mình, Tiểu Thiên vội vàng trả lời mẹ. Ánh mắt không quên nhìn tấm hình kia lần cuối trước khi khép chặt cửa phòng lại.
Bước xuống bếp, mùi thơm từ món gà chiên tỏa hương nghi ngút trên bàn ăn khiến cậu không khỏi thèm thuồng.
– Con trai!! Mẹ có làm món salad và gà chiên con thích đây.- Mẹ cậu vừa nói vừa sắp lại những chiếc nĩa, dao trên mặt bàn cho ngay ngắn rồi ngước nhìn lên đồng hồ.- Chắc bố con sắp về rồi đấy!!! Con nhanh đi rửa tay đi.
– Vâng!!- Thiên Hoàng cúi đầu ngoan ngoãn bước đến bồn rửa tay.
– À. Sắp đến kỳ nghỉ đông rồi. Bố muốn chúng ta về Việt Nam nghỉ ngơi, con thấy thế nào?
– Dạ được ạ. – Cậu nhóc thích thú hét lên, vậy là cậu sắp được gặp lại bé Mẫn và Mạnh Quân rồi, còn điều gì hạnh phúc hơn cơ chứ!!!
Vừa lúc đó, chiếc cửa phòng khách cũng được mở ra.
– A, bố về.- Tiểu Thiên hớn hở, chạy đến ôm chầm lấy người bố yêu quý của mình.
– Ừ, con trai, hôm nay đi học tốt cả chứ?- Bác Nghĩa vui vẻ xoa đầu con trai rồi mỉm cười với người vợ đang đứng bên cạnh.
– Công việc hôm nay tốt cả chứ anh?- Bà Hạnh( mẹ Thiên Hoàng ý mà ) vui vẻ đỡ chiếc cặp làm việc cho chồng, nhẹ nhàng hỏi.
– Tốt cả em ạ, vậy hai mẹ con chờ một lát , bố đi tắm trước đã.
– Vâng.
Một lúc sau:
Tiếng dao nĩa leng keng, tiếng cười nói rôm rả tràn ngập trong căn nhà nhỏ, ánh lửa từ chiếc lò sưởi nhỏ trong căn nhà càng làm tăng lên sự ấm áp giữa mùa đông giá lạnh.
KINH KOONG!!!! Bất chợt tiếng chuông cửa vang lên. Bố Tiểu Thiên từ tốn để dao nĩa xuống rồi bước ra ngoài mở cửa.
– Các anh tìm ai?- Bác Nghĩa ngạc nhiên hỏi, trước mắt bác lúc này là 3 người đàn ông lạ mặt, mặc vest đen, dáng vẻ thì rất hung tợn, đột nhiên trong lòng bác dấy lên một dự cảm không lành.
– Lui ra!!- Tên cầm đầu hằn học đẩy bác qua một bên rồi ngoắt tay kêu hai tên còn lại xộc thẳng vào nhà, đến trước căn phòng bếp- nơi hai mẹ con Thiên Hoàng đang trố mắt lên vì sững sờ, hắn nhếch miệng lên cười nhạt.- Vui vẻ quá nhỉ?
– Mấy ông là ai? Sao lại vào nhà người khác như thế, muốn tôi báo cảnh sát không hả?- Mẹ cậu tức giận nói, toan với lấy chiếc điện thoại gần đó nhưng ngay lập tức đã bị một trong hai tên còn lại giữ chặt.
– Các anh làm gì thế hả? Mau thả vợ tôi ra.- Bác Nghĩa gầm gừ nhìn tên cầm đầu nhưng mũi súng trên tay tên dẫn đầu từ từ giơ lên, dí sát trước trán ông!!!
– Câm mồm!! Để dành sức mà xuống dưới Âm Phủ nói chuyện với Diêm Vương đi!!
Đoàng!!!
Tiếng súng nổ vang lên khiến đầu óc Thiên Hoàng bấn loạn, chuyện gì đang xảy ra thế này, ánh mắt cậu chuyển dần từ thảng thốt đến đau đớn, người bố mà cậu yêu quý, tôn sùng đang từ từ nằm xuống ngã khụy trong một vũng máu đỏ lòm, gương mặt thì trắng bệch , cặp mắt mở to, vô hồn cứ chằm chằm nhìn lấy cậu.
– Không mình / bố ơi!!- Thiên Hoàng và mẹ hét lên gần như một lúc, cậu chạy thẳng đến chỗ bố mình
– Bố!!! bố ơi!! Huhu.- Tiểu Thiên lay mạnh người bố nhưng giờ đây, toàn thân ông đã lạnh buốt.
– Mình!! Mình ơi!!- Mẹ cậu vùng ra khỏi bàn tay rắn rỏi của tên áo đen kia rồi cũng lao đến, cúi gục xuống thi thể của người chồng, nước mắt giàn giụa.
Mũi súng lại một lần nữa được đưa lên, bà hốt hoảng ôm chầm lấy người con trai, khẩn thiết van nài.
– Xin mấy người. Đừng làm hại con tôi!!! Tôi cầu xin …
ĐOÀNG!!!
Phát súng thứ khiến cả người mẹ Thiên Hoàng chựng lại, rồi cũng giống như người chồng, bà từ từ nằm xuống, đôi mắt đen còn lộ rõ vẻ đau đớn. Tiểu Thiên cay đắng nhìn chằm chằm vào hai thi thể đang nằm bất động trên sàn đá lạnh.
– Mấy…mấy người.. sao lại??- Thế rồi cậu nhóc lao thẳng đến mấy tay sát nhân kia, ra sức đấm đá túi bụi. Sự sợ hãi trong lòng bỗng chốc tiêu tan, nỗi đau mất đi gia đình, mất đi người thân khiến tâm hồn của một cậu nhóc 11 tuổi tê dại đi. Đau!!! Trái tim cậu đang gào thét nơi lồng ngực. Chỉ mới một phút trước, cậu còn có bố có mẹ có đủ một cuộc sống êm ấm và hạnh phúc nhưng bây giờ, bây giờ thì sao? Chẳng phải đã mất hết rồi ư?
– Mày nên sống biết điều một chút đi. Đừng như ông bố của mình, ai đời lại đi đối đầu với thương gia bậc nhất châu Á làm gì chứ. Đi thôi tụi mày!!- Tên kia nhạt nhẽo đẩy Thiên Hoàng xuống đất. Dường như sức lực của một thằng bé con không làm tổn hại gì đến hắn rồi ra hiệu cho đám người kia rút lui.
Tiếng bước chân cứ xa dần, xa dần rồi mất hút. Cánh cửa trắng mở tung ra khiến những làn gió đông bên ngoài lùa vào bên trong, Thiên Hoàng khuỵu xuống nền nhà lạnh lẽo, Thương gia bậc nhất châu Á. Ngoài bác Phong ra thì còn ai nữa đâu!!! Không lẽ chính bác ấy đã ra lệnh giết hại nhà cậu ư? Mẹ kiếp, đúng là đồ ********, trước mặt bố mẹ mình thì cứ tỏ ra tốt bụng. Thật không thể ngờ được lòng dạ hiểm độc của con người.
Bên ngoài, từng bông tuyết trắng tinh cứ lặng lẽ tuôn rơi như thay đi những giọt nước mắt tủi nhục của cậu bé, Thiên Hoàng ngồi bó gối trong một góc của phòng khách, đôi mắt đen sậm thất thần nhìn thi thể của bố mẹ mình. Nước mắt dường như đã bị đông cứng trên gương mặt nhỏ bé kia, bàn tay xiết chặt vào nhau khiến từng vệt gân xanh in ra rõ rệt. Niềm căm hận bỗng chốc dâng trào. Hạ Quốc Phong!!! Tôi phải trả thù!!! Ông muốn tôi sống thế cũng được nhưng nếu vậy thì sau này hãy nhớ, nếu tôi sống thì người chết đầu tiên sẽ là ông !!!!!!!
*
2giờ sáng:
– Chú à. Công việc đã hoàn thành, dự án khu nghỉ mát cao cấp ở Đà Lạt đã được chuyển vào email của chú, một số thông tin bảo mật đã được công bố lên mạng như đã yêu cầu !!- Thiên Hòang chậm rãi nói trong điện thoại, anh chăm chú ngước nhìn lên màn hình vi tính.
– Tốt lắm!!!- Vương Khanh cười lớn. Cuối cùng thì kế hoạch lật đổ Hạ Quốc Phong đã chính thức bắt đầu. Chỉ 5 tiếng nữa thôi, cả châu Á này sẽ bị chấn động cho xem. Hệ thống máy tính do Thiên Thần Máy Tính quản lý đã bị xâm nhập. Thông tin này chắc nóng hổi lắm đây. Haha.
– Nhưng cháu nói rồi, đây không phải là cách lâu dài. Tuy cháu đã thả mấy loại virut vào hệ thống nhưng nó chỉ cản trở quá trình khôi phục dữ liệu một thời gian nhất định thôi, Hạ Mẫn Nhi không phải là người dễ đối phó đâu.
– Ta biết, cháu khỏi lo, con bé đó cứ để chú của cháu xử lí. Bây giờ nghỉ sớm đi!! Muộn rồi.- Vương Khanh nham hiểm nói.
– Chú định làm gì cô ấy?- Thiên Hoàng lo lắng hỏi.
– Cháu không cần biết!!!!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!