Ánh nắng ấm áp hiếm hoi trong ngày đông lạnh giá tỏa đi muôn nơi, thời tiết hôm nay thật đẹp, mọi cảnh vật dường như được thay áo mới, khoác lên mình ánh vàng dịu dịu trong buổi sớm tinh khôi. Trên chiếc giường êm ái kia, một cô nàng đang say sưa chìm trong giấc ngủ sâu ngon lành. Tối qua, nó đã nằm thao thức cả đêm, đến tận sáng mới chợp mắt được một lúc.
Cốc!!! Cốc!!!
Cánh cửa phòng mở toang ra, Hân Hân lo lắng nhìn cô em đang nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp.
– Nhi ơi!!! Dậy đi em!!!- Ngọc Hân lay nhẹ người Mẫn Nhi nhưng đáp trả cô chỉ là sự im ắng và những tiếng thở đều của Tiểu Mẫn trong không gian.
– Nhi. Nhi à, dậy chị nói cái này!!!- Giọng nói êm ả của Hân Hân lại được cất lên.
– Chị để ….em ngủ đi!- Kéo chiếc chăn lên trùm kín mặt, Mẫn Nhi khó chịu nói- Em mới chợp mắt được một lúc thôi mà.
– Dậy nhanh đi em!! Hệ thống máy tính ở công ty bị xâm nhập rồi.
– Chị…chị nói gì cơ?- Nghe đến mấy từ “ Hệ thống máy tính bị xâm nhập”, Tiểu Mẫn như tỉnh táo hẳn, hất tung chăn ra, ánh mắt sững sờ nhìn cô chị gái. Gì chứ, nó có nghe lầm không đây?? Hệ thống máy tính bất khả nhất xâm phạm mà nó dày công làm ra lại có thể bị xâm nhập thế ư?
– Không có thời gian nữa đâu.Bây giờ chị đến công ty trước xem tình hình thế nào. Em đánh răng rửa mặt xong xuôi thì lái xe thẳng đến đó luôn!- Hân Hân nôn nóng nói rồi quay người bước đi.
Bước ra từ cửa phòng tắm, Tiểu Mẫn nhanh chóng chọn đại một bộ trang phục rồi chạy thẳng xuống gara xe. Nhưng tiếng chuông điện thoại lúc này réo rắt vang lên khiến bước chân nó chững lại, Mẫn Nhi cau có lục lọi trong túi xách rồi nghe máy:
– A lô!!! Mẫn Nhi nghe đây.
– Tiểu thư Mẫn Nhi, tôi có chuyện muốn gặp cô một lúc. Cô có thời gian không vậy?- Người ở phía đầu dây bên kia cất tiếng.
– Tôi không có thời gian.- Tiểu Mẫn lạnh lùng nói, trong lòng nó không giấu nổi sự bực bội. Đang lúc nước sôi lửa bỏng này mà còn bị làm phiền nữa chứ.
– Thôi được nếu cô không có thời gian thì tôi cũng đành chịu nhưng e rằng, cậu bạn trai Thiên Vương của cô sẽ gặp tý rắc rối đây!!!- Người kia nói tiếp, trong giọng nói không giấu nổi sự hăm dọa. Quả nhiên vừa nghe đến hai chữ Thiên Vương, mặt Mẫn Nhi hoàn toàn biến sắc nhưng ngay lập tức nó lấy lại được bình tĩnh, cười nhạt.
– Ông nghĩ tôi là đứa dễ bị lừa gạt thế ư? Vậy ông nhầm rồi, tôi cúp máy trước đây.
Mẫn Nhi bực bội nói rồi ném điện thoại sang chiếc ghế bên cạnh và cho xe lăn bánh với tốc độ nhanh nhất. Nhưng những lời người đàn ông kia nói cứ văng vẳng bên tai nó, nếu Thiên Hoàng mà có chuyện gì thật thì sao? Không được rồi, mình phải gọi điện cho anh ấy mới được. Nghĩ đến đây Mẫn Nhi tấp xe vào lề đường vội vã ấn số gọi cho Thiên Hoàng.
Tít!!! Tít!!!
Tín hiệu kết nối chậm rãi phát ra như kích thích sự lo lắng của người gọi. Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, lòng nó cứ sôi như lửa đốt. Mẹ kiếp!!! Anh ấy không nghe máy rồi. Không lẽ hắn ta đã làm gì Thiên Hoàng rồi sao??
Mẫn Nhi tức giận ném chiếc vertu sang một bên, đập mạnh tay vào vô lăng, nhưng chưa đầy 3 phút chiếc điện thoại bên cạnh lại run lên bần bật. Là số của Thiên Hoàng, Mẫn Nhi vui mừng cầm ngay chiếc điện thoại lên trả lời:
– Thiên Hoàng!! Anh không sao chứ?
– Cô Mẫn, lại gặp cô nữa rồi.
– Ông!!! Ông sao lại..??- Mẫn Nhi thất kinh , lắp bắp nói.
– Chẳng phải đã nói rồi sao? Cô không muốn gặp tôi thì tôi phải thăm anh chàng người yêu cô một chuyến thôi!!!
– Ông muốn gì?
– Cô hãy đến số 107, tòa nhà M ở khu A đi. Tôi chờ cô ở đó!!!- Người đàn ông kia chậm rãi nói.
– Được!! Nếu các người làm gì anh ấy tôi không để yên đâu!!!
*****************
Vương Khanh nheo mắt nhìn về chiếc điện thoại rồi nở một nụ cười đắc thắng. Lúc thuộc hạ của hắn thông báo Thiên Hoàng đang qua lại với Mẫn Nhi, vốn dĩ hắn ta đã bán tín bán nghi nhưng thật không ngờ chuyện này lại có thật. Vậy thì còn gì tốt hơn nữa, tỉ lệ thành công của kế hoạch lần này chắc chắn sẽ rất cao cho mà xem. Đang miên man suy nghĩ thì bất chợt tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn giật mình, không cần nói cũng biết là ai rồi, không thể để Thiên Hoàng biết gì về cuộc gọi lúc nãy được!!!
Cốc!!! Cốc!!!
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Vương Khanh thong thả đặt lại chiếc điện thoại về lại vị trí cũ sau khi xóa cuộc gọi vừa nhận và cuộc gọi đi hồi nãy rồi cất tiếng.
– Vào đi!!!
-Chú!!!
– Hệ thống máy tính của chúng ta thế nào?? Ổn không ?
– Ổn cả, lúc nãy cháu quên cầm điện thoại đi. Có ai gọi cho cháu không ạ?
– Không ai cả.- Hắn lắc đầu.- Mà cháu gọi Mạnh Quân đến đi, ta muốn bàn với nó tý việc.
– Vâng!!!- Thiên Hoàng gật đầu nhưng trong lòng lại rất rối bời. Không biết giờ này Mẫn Nhi đã biết cái tin động trời kia chưa nhỉ?
Tại số 107, tòa nhà M ở khu A.
Tiểu Mẫn sốt ruột gõ cửa hơn chục lần mà mãi không ai ra mở cửa. Liếc nhìn trên màn hình điện thoại. Đã hơn 8h rồi, không biết ở công ty, mọi chuyện giải quyết thế nào rồi. Không thể chờ nữa, đúng lúc nó chuẩn bị gọi điện cho gã đàn ông kia thì bất chợt cánh cửa được mở ra theo sau đó là một người đàn ông cũng đã đứng tuổi.
– Cô là Mẫn Nhi?- Ông ta nheo mắt nhìn Mẫn nhi, cặp đồng tử của ông ánh lên những tia sắc lạnh.
– Thiên Vương đang ở đâu???- Tiểu Mẫn nôn nóng hỏi.
– Cô vào trong đi đã. Lát nữa, ông chủ của tôi sẽ đưa cậu ấy đến.- Mgười đó lãnh đạm đáp.
Tiểu Mẫn bất đắc dĩ bước vào căn nhà kia, tay phải nó xiết chặt lấy chiếc điện thoại.
Like the clouds you
Drift me away, far away (yeah)
And like the sun you
Brighten my day, you brighten my day (yeah)
I never wanna see you cry cry cry
And I never wanna tell a lie lie lie
Said I never wanna see you cry cry cry
And I never wanna tell a lie lie lie
Tiếng nhạc chuông vang lên xé tan sự căng thẳng đang chế ngự trong căn phòng lúc này, nó thận trọng nhấc máy.:
– A lô. Em nghe đây chị!!
– Em đang ở đâu vậy? Sao giờ này chưa đến công ty?
– Em nói sau. Thôi em cúp máy đây.- Nó nói nhanh rồi cúp máy sau khi nhác thấy bóng người đàn ông kia đi ra, trên tay bừng một ly sữa tươi.
-Giờ này chắc cô chưa ăn uống gì. Uống tạm cốc sữa đi!!
Tuy trong lòng, sự bất an ngày càng tăng lên nhưng lúc này, dạ dày nó đang rất khó chịu, không còn cách nào khác, Mẫn Nhi từ từ nhấp một ngụm sữa. Dòng sữa thơm, ngọt cùng hơi nóng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể khiến nó dễ chịu hơn. Nhưng chỉ một lúc sau, đầu nó bắt đầu quay cuồng, cảnh vật xung quanh dần mờ đi, nó chỉ kịp ú ớ lên mấy tiếng, mí mắt nó nặng dần, nặng dần cho đến lúc không còn đủ sức mà chống chọi với cơn buồn ngủ đang xâm chiếm toàn bộ trí óc của nó. Tiểu Mẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà đâu hay biết rằng đang có nguy hiểm cận kề trước mắt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!