Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em - Chương 15 : Giông tố (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em


Chương 15 : Giông tố (3)


– Chào ông!!!- Giọng nói của nữ công nhân quét dọn vang lên. Vương Khanh hướng sự chú ý của mình đến người lao công trước mắt.
– Cô là ai? Sao trước đây tôi chưa thấy bao giờ??
– Dạ…dạ thưa.- Người nữ công nhân kia cúi gầm mặt xuống, lí nhí nói.-Tôi là người quét dọn tầng dưới, hôm nay chị trực ở đây bị ốm nên tôi lên làm thay ạ.
– Uhm. Vậy cô làm việc đi!! Dọn sạch vào đấy!!- Hắn ta nghiêm nghị ra lệnh rồi đi ra ngoài, ngầm ra hiệu cho viên thư ký dám sát người lao công.
Một giờ sau, dưới tầng hầm của tòa nhà.
– Gia Bảo!! Mình đây!!!- Cô lao công tháo bỏ chiếc mũ và chiếc khẩu trang ra, hổn hển nói.
– Công việc thế nào? Có bị phát hiện không?- Gia Bảo nôn nóng.
– Không!! Đại Ngọc này mà đã ra tay thì chuyện gì mà không xong được cơ chứ.- Tuy vậy, Tiểu Ngọc vẫn dáo dác nhìn xung quanh rồi tiếp tục cuộc nói chuyện dang dở- Mình đã gắn xong camera rồi. Thôi mình rút đây. Lát gặp.
*****************

– Kế hoạch lần này diễn ra rất tốt!!- Vương Khanh phấn khởi nói với hai người thanh niên có mặt trong phòng sau khi nữ lao công kia đã lau dọn xong, hắn bước lại gần chỗ Mạnh Quân đang đứng, điềm đạm nói.- Thiên Hoàng đã thực hiện xong nhiệm vụ của mình bây giờ đến lúc cháu ra tay rồi, Mạnh Quân à.
– Vâng!!- Tiểu Mạnh gật đầu máy móc, hai tay xiết chặt vào nhau, gương mặt lộ rõ sự căng thẳng.
– Sắp tới sẽ có một đoàn thanh tra của bộ tài chính về kiểm tra sổ sách, chứng từ của các tập đoàn lớn và NewCentury không là một ngoại lệ. Ta chắc chắn, Ngọc Hân sẽ giao cho cháu một chân trong việc thống kê mọi khoản thu chi của NC ( viết tắt của NewCentury) .Cháu hãy kê khai số liệu giả vào giúp ta.
– Chú muốn cháu làm giấy tờ giả để vu oan cho bác Phong ư?- Mạnh Quân ngạc nhiên hỏi lại Vương Khanh như thể không tin vào tai của mình nữa.
– Đúng!!! Muốn chiếm được tập đoàn đó. Điều đầu tiên là phải lật đổ được Hạ Quốc Phong, đó chẳng phải là lý do chúng ta thực hiện kế hoạch này sao?
– Nhưng cũng không cần phải giở những thủ đoạn đê hèn đó!!! – Mạnh Quân khó chịu nói.
– Mạnh Quân, cháu cũng thừa biết từ trước đến nay, Hạ Quốc Phong làm ăn rất minh bạch cho nên lật đổ hắn là rất khó. Đây chỉ là một chút mưu mẹo trong kinh doanh thôi.
– Cháu xin lỗi!!! Ngay từ đầu, khi cháu chấp nhận giúp Thiên Hoàng, cháu chỉ muốn phơi bày tất cả những việc xấu mà bác Phong làm chứ không phải là vu cáo bác ấy. Hơn nữa trong thời gian qua, khi cháu sống cùng nhà với bác ấy, cháu thấy bác Phong không phải là loại người *** hại gia đình Thiên Hoàng đâu.
– Cháu còn trẻ sao phân biệt được đâu là người xấu đâu là người tốt chứ.- Vương Khanh dịu giọng.
– Cháu tin vào cảm tính của mình. Chắc chắn có ai đó đã vu oan cho bác ấy. Sau khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, nếu người *** hại gia đình Thiên Hoàng thật sự là bác Phong thì cháu sẽ tiếp tục giúp chú thực hiện kế hoạch này. Còn bây giờ thì cháu xin lỗi. Cháu đi trước đây. Thiên Hoàng, mình xin lỗi. – Mạnh Quân cương quyết nói rồi anh vội vàng đi ra ngoài.
Vương Khanh sững sờ, kinh ngạc trước hành động vừa rồi của Mạnh Quân, đôi mắt ti hí của hắn ánh lên những tia nhìn đáng sợ. Trên gương mặt hắn in hằn những vệt gân nổi lên tức giận.
– Cháu đi xem cậu ấy thế nào.- Thiên Hoàng ái ngại nói với người chú của mình sau một hồi im ắng rồi đuổi theo Mạnh Quân
Cánh cửa màu nâu sẫm đóng lại, Vương Khanh hét lớn và vơ chiếc bình hoa ném thẳng xuống đất. Cái gì chứ ? Muốn điều tra lại ư? Không dễ dàng thế đâu? Nhóc con, mày định chơi xỏ tao đấy hả??
Vương Khanh mau chóng gọi cho người quản gia của mình, trầm giọng nói:
– Cho người bắt thằng nhóc Mạnh Quân lại rồi đưa đến nới con bé Mẫn Nhi đang bị giam lỏng đi!! Tối về ta sẽ xử luôn một thế.

Căn phòng rộng lớn chìm hẳn trong sự ngột ngạt đến khó thở, Gia Bảo, Đại Ngọc, Uyển Nhã và Tuyết Hàn gần như kinh ngạc, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Giọng nói của Vương Khanh vẫn từ tốn phát ra đều đặn nhưng ngoài hắn ra, trong phòng còn có thêm sự xuất hiện của người mà tụi nó không thể ngờ tới là Thiên Vương. Cuối cùng sự thật cũng đã được phơi bày, người mà tụi nó tìm kiếm bấy lâu lại chính là bạn trai hiện tại của Tiểu Mẫn và cũng chính anh ta là người đứng sau vụ việc hệ thống máy tính của tập đoàn NewCentury bị xâm nhập. Tuyết Hàn ra hiệu cho mấy đứa bạn xung quanh yên lặng, ánh mắt cậu đanh lại nhìn hình dáng Mạnh Quân đang từ chối lời đề nghị của Vương Khanh rồi bước ra ngoài. Quả nhiên, anh ta không phải loại người vong ân bội nghĩa, lấy oán báo ân. Như thế là ổn rồi, việc bây giờ là phải ngăn chặn việc làm của Thiên Vương à không bây giờ phải là Thiên Hoàng mới đúng chứ. .
” – Cho người bắt thằng nhóc Mạnh Quân lại rồi đưa đến nới con bé Mẫn Nhi đang bị giam lỏng đi. Tối về ta sẽ xử luôn một thế.”
Giọng nói trầm đục của Vương Khanh và ánh mắt đầy nham hiểm của hắn khiến tất cả sững sờ hoàn toàn. Mẫn Nhi bị giam lỏng ư? Không thể có chuyện đó được. Tuyết Hàn vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào số Mẫn Nhi. Nhưng đáp lại sự mong chờ đó chỉ là những khoảng không im lặng cùng giọng nói đều đều của một người phụ .
– Mẫn Nhi tắt máy ư?- Đại Ngọc nắm chặt vạt áo của Tuyết Hàn, nhìn cậu với ánh mắt đầy hoảng loạn.
– Không thể để cậu ấy xảy ra chuyện gì được. Gia Bảo, Tuyết Hàn hai cậu làm gì đi chứ.- Uyển Nhã kinh sợ lên tiếng.
Và rồi ngay lập tức, Gia Bảo vơ lấy chiếc áo khoác da vắt vẻo trên chiếc ghế sofa và chạy thật nhanh ra ngoài, không quên nói vọng lại với mấy đứa bạn.
– Mình đi tìm Mạnh Quân!!!
*****************
Tại sân bay 10h sáng:
– Lục quản gia!!!
– Cậu chủ.- Người đàn ông kia khẽ gập mình cúi chào trước một chàng thanh niên trẻ tuổi ( đoán xem đó là ai nào)- Xe đã được chuẩn bị.
– Tốt!! Bây giờ tôi muốn đến nhà Dương Tuyết Hàn trước khi đến công ty.- Người đó nghiêm nghị ra lệnh. Đôi mắt nâu sẫm nhìn cảnh vật xung quanh, đã gần nửa năm rồi còn gì, nơi này vẫn không thay đổi so với cái ngày anh ra đi là mấy. Vẫn là những hàng cây được trồng thẳng tắp thành hai hàng hai bên con đường. Vẫn là bầu trời trong vắt với những tia nắng ấm áp như những giọt pha lê, vẫn là những con người với những nụ cười thân thiện nhưng anh của bây giờ và anh của ngày trước có lẽ đã khác nhau lắm rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN