Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em - Chương 15 : Giông tố (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em


Chương 15 : Giông tố (4)


Sau cuộc trò chuyện với Thiên Hoàng, Mạnh Quân lững thững bước đi trên con đường dài trên quốc lộ, rốt cuộc lựa chọn lần này là đúng hay sai nhỉ? Đến chính bản thân anh cũng không hiểu được rằng mình có làm một việc đúng đắn hay không nữa. Thiên Hoàng là người bạn thân chí cốt của anh đáng ra anh không nên làm vậy nhưng bác Phong cũng là ân nhân của cả gia đình anh. Nếu không có người đó giúp sức thì mẹ và em gái anh có được sống một cuộc sống đầy đủ, sung túc trong một căn biệt thự rộng lớn, riêng anh thì có thể học tập và làm việc trong một môi trường lý tưởng hay không? Lúc đầu, anh chấp nhận sống chung với gia đình họ Hạ chỉ vì anh muốn tiếp cận được với Hạ Quốc Phong biết đâu có thể giúp được nhiều hơn cho Thiên Hoàng, anh không thể để cho kẻ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được. Nhưng ngày lại ngày trôi qua, càng tiếp xúc với chủ tịch Hạ thì sự căm ghét khinh bỉ ban đầu đã được thay hoàn toàn bằng sự nể phục, kính trọng. Lòng tin của anh dành cho ông ta ngày càng tăng lên, nhiều đến mức, anh nghĩ rằng, chắc chắn cái chết của bố mẹ Thiên Hoàng không phải do Hạ Quốc Phong dàn dựng nên.
Ánh nắng mặt trời xuyên nhẹ qua những tán cây chiếu xuống con đường một lớp sơn màu vàng dịu nhẹ, những giọt nắng ấm áp cứ nhảy nhót trên bờ vai anh, viền quanh bóng hình cao lớn đó một vầng hào quang không quá chói mắt nhưng lại làm Mạnh Quân càng trở nên nổi bật hơn trong dòng người tấp nập.
Cứ thế, đôi chân anh cứ bước trong vô định, đến lúc anh sực tỉnh ra thì cũng là khi anh phát hiện ra mình đang đứng trong một con hẻm nhỏ, không một bóng người, đang định đi ra ngoài thì………..
– Mạnh Quân!!!- Tiếng gọi lớn vang vọng trong không trung khiến anh giật nảy mình, theo phản xạ anh quay ra đằng sau và cũng không khó khăn lắm khi Tiểu Mạnh nhận ra người gọi anh không phải là ai khác mà là mấy đám trợ thủ của Vương Khanh.
– Có chuyện gì vậy?- Mạnh Quân nheo mắt hỏi nhưng chưa kịp để anh nghe câu trả lời thì từ phía sau, một chiếc gậy khá dài đang từ từ hạ xuống tấm lưng của anh khiến Tiểu Mạnh đau buốt. Khung cảnh dần trở nên tối mịt trước mặt, Mạnh Quân chìm vào cơn mê man……
*******************
– Cậu chủ!!!- Giọng nói của bà quản gia vang lên như xé tan sự u ám trong khán phòng. Tuyết Hàn từ từ ngẩng đầu lên, đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn về người phụ nữ già nua.
– Chuyện gì thế?
– Thiếu gia Vũ Phong đến!!!
Vừa lúc đó, Vũ Phong cũng xuất hiện ở ngưỡng cửa. Trên tay đang cầm một tập tài liệu dày cộm, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu.
– Anh mới về hả? Có việc gì mà anh tìm đến tận đây vậy?
– Cậu biết Thiên Vương là Thiên Hoàng không hả? Tại sao lại để hắn tiếp cận với Mẫn Nhi? – Vũ Phong bực bội, đôi mắt nâu sẫm đanh lại.
– Cậu tìm hiểu được gì rồi ư ?- Tuyết Hàn lạnh lẽo nói, ánh mắt chăm chú quan sát Vũ Phong. 5 tháng không gặp mà xem ra hắn chững chạc hơn, giọng nói rất có uy quyền, tuy không thể tiết chế được cảm xúc bản thân nhưng hành động cũng không còn bồng bột như trước nữa.
– Cậu xem cái này đi là khắc rõ. Ngay khi cậu liên hệ nhờ tôi cho người điều tra thì đã tìm được cái này, 7 năm trước cả gia đình Vương Thiên Hoàng bị sát hại trừ hắn ta ra, về sau Thiên Hoàng sống cùng Vương Khanh- em trai của bố hắn với tên gọi tiếng anh là Micheal nhưng tên tiếng việt là Hoàng Thiên Vương. Vương Khanh đã rất khôn ngoan, mọi thông tin trước đây của Thiên Hoàng đều bị xóa sổ ở mọi nơi. Nhưng hắn lại quá bất cẩn khi không xử lý một cách triệt để.
– Thế người sát hại họ lẽ nào là bác Phong ư?- Tuyết Hàn ngập ngừng.
– Không, bác Phong bị vu oan đấy. Người đứng sau tất cả chuyện này là Vương Khanh. Hắn đã bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê người giết chính anh chị mình dưới danh nghĩa của bác Phong.- Tiểu Vũ chậm rãi nói, ánh mắt anh nhìn ra phía bên ngoài, nơi những hàng cây xanh tốt đang đung đưa dưới ánh nắng ấm áp hiếm hoi giữa mùa đông buốt giá, đôi mắt nâu sẫm của anh ẩn chứa những cảm xúc hỗn loạn. Vui mừng có, lo lắng có, phải chăng niềm hy vọng Tiểu Mẫn sẽ thuộc về anh chưa bao giờ tắt trong trái tim rỉ máu kia?
– Vậy chúng ta phải đến một nơi!!!- Tuyết Hàn trầm tư lên tiếng sau một hồi suy nghĩ.
– Anh muốn đi tìm Thiên Hoàng? – Vũ Phong ngờ vực hỏi.
– Đúng. Vì chỉ có Thiên Hoàng mới có thể giúp chúng ta tìm ra nơi bọn chúng giấu Mẫn Nhi.
– Cậu nói gì?- Vũ Phong sững người, miệng lắp bắp, tay nắm chặt cổ áo của Tuyết Hàn- Ý cậu là Vương Khanh đã cho người bắt Mẫn Nhi ư?
– Đúng thế. Vậy nên tốt nhất là anh buông tôi ra rồi đi tìm Thiên Hoàng trước khi Tiểu Mẫn bị sát hại!!!

Tại số nhà 107 tòa nhà M, khu A
Khi nó thức dậy cũng là lúc trời đã nhá nhem tối. Lúc này đầu nó đau kinh khủng, chân tay thì tê cứng lại, mùi ẩm mốc xốc thẳng vào mũi khiến nó hơi khó thở. Ánh sáng vàng yếu ớt từ chiếc đèn trần hắt xuống, phải một lúc sau nó mới có thế thấy rõ những gì đang xảy ra với mình, khắp người Tiểu Mẫn lúc này đang được “ bó chặt” bằng những sợi dây thừng chắc nịch khiến nó khó chịu vô cùng. Tiểu Mẫn ra sức trở mình mong sao tìm được tư thế thoải mái nhưng tất cả chỉ là vô ích. Tựa lưng vào bức tường gần đó, cái lạnh lẽo từ bức tường đã khiến nó tỉnh táo lên nhiều, lúc này nó mới đảo mắt nhìn xung quanh bất chợt nó chợt giật nảy mình khi thấy một gương mặt vô cùng quen thuộc
– Mạnh Quân!! Mạnh Quân à. Sao anh lại ở đây?
– Anh…anh – Tiểu Mạnh ấp úng, đúng lúc anh đang phân vân suy nghĩ để tìm kiếm câu trả lời thỏa đáng thì cánh cửa ra vào bỗng mở toang.
– Tỉnh dậy rồi à?- Giọng nói trầm đục vang lên kèm theo đó là những tiếng bước chân dồn dập và sự xuất hiện của một gã đàn ông béo múp míp với đôi mắt ti hí trên tay đang cầm một điếu xì gà.
– Vương Khanh!! Ông ….- Mạnh Quân tức giận khi thấy hắn. Quả thật có nằm mơ anh cũng không thể tưởng tưởng được rằng sẽ có ngày anh lại bị chính Vương Khanh bắt cóc. Xem ra, hắn không phải là loại người đơn giản.
– Sao thế nhóc? Đó là hậu quả cho việc dám phản bội ta.- Vương Khanh gằn giọng.
– Bạn trai tôi đâu rồi?- Tiểu Mẫn lạnh lùng lên tiếng phá ngang câu chuyện còn giang dở của hai người kia.
– Bạn trai ư? Theo như ta được biết thì Thiên Hoàng cháu trai của ta làm gì có bạn gái?- Vương Khanh thích thú lên tiếng rồi nhẹ nhàng đưa điếu xì gà lên miệng hút một cách điệu nghệ. Làn khói uốn **, lượn lờ, lan tỏa trong không gian rồi tan biến.
– Ông…Ông nói gì? Sao… ông lại biết Thiên Hoàng??
– Ồ thế hóa ra nó không nói cho cô biết hả? Thiên Hoàng là cháu trai ta thì sao ta lại *** hại nó được chứ.
– Ông nói cái gì tôi không hiểu?
– Cứ hỏi anh bạn đang ngồi gần cô ấy.- Hắn nhếch môi khinh bỉ nói với Mẫn Nhi và quay sang ra lệnh cho đám tay chân – Bọn mày canh chừng chúng cẩn thận đấy. Lát tao quay lại.
***************
Cùng thời điểm đó, tại nhà Thiên Hoàng :
Không khí im lặng bao trùm lên toàn bộ căn phòng, những ánh mắt nhìn căng thẳng có, thất vọng có và phẫn nộ cũng có. Ai ai cũng chăm chú nhìn sắc mặt của Thiên Hoàng ngay sau khi cho anh nghe đoạn băng ghi âm và đọc tập tài liệu đặt trước mặt.
Còn riêng anh, lúc này, anh không thể tin vào tai mắt mình nữa. Đau!!! Phải nói là cực kỳ đau đớn, người chú ruột nuôi anh ăn học trong 8 năm qua mới chính là kẻ sát hại bố mẹ anh. Ông trời ơi!!! Kiếp trước con đã làm những gì mà để bây giờ lại đối xử tàn nhẫn với con như thế này chứ? Thiên Hoàng vùi mặt trong hai lòng bàn tay. Giá như đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng thì tốt biết mấy.
– Anh đã biết được sự thật rồi đấy!!! Vương Khanh mới là người anh cần đối đầu. Vậy nên nếu anh còn chút tình người thì hãy giúp chúng tôi tìm Mẫn Nhi.- Gia Bảo trầm ngâm lên tiếng, trong giọng nói của cậu pha chút gì đó đắng cay, chua chát, cậu đã quá bất cẩn khi nghĩ rằng, Tiểu Mẫn có thể quên đi mối tình sâu nặng 8 năm trước để yêu một người lạ mặt mới quen chưa đầy 2 tháng.
– Tôi…
– Anh không thấy Mẫn Nhi đang gặp nguy hiểm ư?- Vũ Phong tức giận, ánh mắt gầm gừ nhìn Thiên Hoàng- Cô ấy vì anh mà đã chịu tổn thương rất nhiều lẽ nào anh không biết?
– Thiên Hoàng, Mẫn Nhi yêu anh thế nào anh là người hiểu rõ nhất. Em cũng không muốn nói nhiều nữa. Nếu anh thật lòng yêu nó thì bây giờ, tìm cách liên hệ với Vương Khanh rồi giúp tụi em tìm ra nơi ẩn náu của Mẫn trước khi quá muộn. Còn nếu anh không thể thì bọn em cũng sẽ không ép buộc. Một câu thôi. Anh đồng ý hay không? – Uyển Nhã dứt khoát nói.
– Tôi đồng ý. – Thiên Hoàng khó nhọc lên tiếng, giọng nói anh trở nên khàn đục, đôi mắt đen tối sầm lại, u ám, chưa bao giờ anh cảm thấy mình yếu đuối và bất lực đến vậy. Người con gái anh yêu đang gặp nguy hiểm mà người gây ra không ai khác lại chính là người chú anh tôn sùng, kính trọng. Trớ trêu thật!!!

Không gian dường như đông cứng lại, tai nó như ù đi, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn. Tiểu Mẫn lặng người nhìn Mạnh Quân, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang tột độ. Những lời nói của Tiểu Mạnh như những nhát dao chí mạng đánh thẳng vào tâm hồn nó. Vương Thiên Hoàng trở về là để báo thù gia đình nó. Vậy mà nó lại hết mực tin tưởng anh ta. Ánh mắt Tiểu Mẫn sa sầm lại, đôi môi run run đầy phẫn nộ, hai bàn tay xiết chặt vào nhau, nó có cảm tưởng dường như đầu nó sắp vỡ tung ra làm hằng ngàn mảnh nhỏ.
– Mẫn, em không sao chứ?- Mạnh Quân lo lắng hỏi.
– Anh nghĩ xem, nếu là anh thì anh có không sao được không?- Mẫn Nhi chua chát nói.- Người con trai anh yêu 8 năm lại trở về chỉ để tiếp cận anh rồi trả thù gia đình anh thì anh sẽ như thế nào chứ?
– Thiên Hoàng vẫn rất yêu em. Chẳng qua…
– Yêu em mà lại làm thế này với em ư? Còn anh nữa, nếu anh ta coi anh là bạn thì có để chú mình cho người bắt anh lại không?- Nó cười nhạt. Sao mà cuộc đời nó lại cay đắng thế này nhỉ?? Nó đã gặp bao nhiêu khó khăn, trải qua nhiều đau đớn mới có thể đoàn tụ với người nó yêu vậy mà giờ đây, tất cả đang dần vượt ra xa khỏi tầm với của chính nó. Những lời yêu thương, những hứa hẹn trước đây chỉ là giả dối ư? Trái tim vừa mới được chữa lành giờ đây một lần nữa lại bị rỉ máu, vết thương dần dần được nới rộng ra, đau hơn và sâu hơn thì phải.
– Không. Chắc chắn Thiên Hoàng không hề biết đến kế hoạch này.
Tiểu Mạnh vừa dứt lời thì cánh cửa màu gỗ lại được mở ra lần nữa, Vương Khanh cùng thuộc hạ bước vào căn phòng, gương mặt hắn nở một nụ cười nham hiểm.
– Tâm sự thế là đủ rồi. Đến giờ tôi tiễn hai người lên đường rồi. Ha ha.
– Ông có vẻ sảng khoái nhỉ?- Mẫn Nhi cười khẩy, đứng trước cái chết mà sao nó lại chẳng thấy run sợ gì vậy nhỉ? – Ông nghĩ giết tôi thì Vương Thiên Hoàng là người nắm giữ quyền cai quản hệ thống máy tính của NewCentury ư? Sớm muộn gì Gia Bảo cũng có thể tìm ra ai là người đằng sau trong sự việc vừa qua. Lúc đó thì cả ông cả Thiên Hoàng sẽ không yên ổn với cậu ấy đâu.
– Nhưng ít ra, tao cũng đã cắt đi một trở ngại đáng ghét là mày rồi nhóc con ạ.- Hắn cúi xuống ngang trước mắt Tiểu Mẫn, tay bóp chặt gương mặt nó khiến những cơ xương kêu răng rắc.
– Vương Khanh. Thế ông nói thật đi. Ai là người giết bố mẹ Thiên Hoàng, có phải là ông không?- Mạnh Quân trầm tĩnh lên tiếng.
– Ha ha… mày đúng là thông minh Mạnh Quân à. Giết mày tao cũng tiếc lắm nhưng những kẻ nào dám quay lưng lại với Vương Khanh này đều phải chết. Dù gì thì bọn mày cũng không thể sống bao lâu nữa. Tiết lộ một chút cũng không sao. Đúng, người đứng sau việc bố mẹ Thiên Hoàng bị tao sát hại là tao.
– Ông…- Tiểu Mạnh nghẹn đắng lại.
– Đồ vô nhân tính. Chẳng phải đó là anh chị ruột của ông sao?
– Anh chị ruột thì sao nào? Có khiến tao trở thành giàu có hơn không? Trong khi Hạ Quốc Phong có tất cả, từ danh tiếng, địa vị tiền bạc trong xã hội thì tao lại đang phải làm trong một công ty bất động sản nhỏ. Tao không cam lòng bọn mày có hiểu không? Vất vả lắm anh chị tao mới có Vương Thị nhưng cũng do sự ngu dốt của anh tao đã khiến mọi thứ đổ bể. Hơn nữa chẳng phải tao đã sắp trở thành tỷ phú giàu nhất châu Á rồi sao? Ha ha, đến lúc đó tao sẽ cho Thiên Hoàng những gì nó cần coi như chuộc lỗi với nó là được thôi.
– Ông không bao giờ có cái diễm phúc đó đâu!!!- Tiếng nói lạnh lùng vang lên khiến Vương Khanh chững lại, hắn quay ngay ra phía sau thì……
Gia Bảo, Tuyết Hàn cùng mấy đám tay chân đã xộc thẳng vào phòng.
– Cười nói thế đủ rồi đấy ông Vương à!!!
– Sao… sao bọn mày lại tìm ra nơi này?
– Là do tôi làm đấy.- Thiên Hoàng bước ra trong đám người kia, ánh mắt đầy vẻ giận dữ.
– Thiên Hoàng, sao …. sao cháu?? – Nụ cười trên môi Vương Khanh tắt ngấm. Hắn lo sợ nhìn về phía Thiên Hoàng.
– Bố mẹ tôi đã làm gì sai hả? Tại sao ông lại có thể tàn nhẫn giết chính anh ruột của mình được chứ? Vậy mà 8 năm qua, tôi lại hết lòng hết sức vì ông!!!
– Thiên Hoàng, cháu đừng nghe những lời bịa đặt đó. Ta sao lại làm thế được chứ!!!
– Thế những lời vừa nãy của ông là gì? Bây giờ, tốt nhất ông nên đầu hàng rồi đi tự thú đi!!!
– Thằng ********, tao nuôi mày ăn học là để mày giúp tao chứ không phải làm phản tao!!! Tao sẽ giết chết lũ ranh con tụi mày.
– Hạ súng xuống nếu ông muốn sống tiếp.- Gia Bảo dí sát súng trước trán Vương Khanh, giọng nói đầy vẻ đe dọa.- Cả mấy đứa bọn mày nữa, vứt súng hết cho tao!!
Ngay lập tức, đám thủ hạ của Vương Khanh run rẩy hạ súng rồi vứt về một phía Gia Bảo đang đứng. Trong lúc đó Tuyết Hàn đang tiến gần về phía cô bạn thân loay hoay cởi trói cho nó, nhưng Vương Khanh có vẻ không cam lòng, ngay lập tức chĩa súng về phía Mẫn Nhi
Đoàng!!!!!!
Đoàng!!!!!!!
Hai phát đạn được nổ ra từ hai phía khác nhau. Vương Khanh từ từ gục xuống, mắt trợn ngược lên còn người đối diện cũng đang dần ngã xuống trong tiếng hét thất thanh của những người xung quanh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN