Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em - Chương 15 : Giông tố (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em


Chương 15 : Giông tố (5)


Dãy hành lang bệnh viện kéo dài hun hút khiến nó cảm thấy dường như mình đang lạc hẳn vào một thế giới khác, hình ảnh Tuyết Hàn trên người dính đầy vết thương vì che chở cho nó chốc chốc lại cứ hiện về bóp nghẹt tâm trí nó. Đời người chẳng lẽ là một chuỗi các bi kịch ư? Những đau đớn trong 8 năm qua nó chịu đựng phải chăng là không đủ nên ông trời mới sắp xếp mọi việc như thế này? Lê từng bước chân đến gần phòng cấp cứu, nó thất thần nhìn đám bạn thân, trông vẻ mặt ai nấy đều ủ rũ, sầu tư. Có phải vì nó không nhỉ? Nếu như nó không tin tưởng Thiên Hoàng thì sẽ không bao giờ có chuyện hệ thống máy tính của công ty bị phá hoại, nó cũng sẽ không bị người ta bắt cóc và Tuyết Hàn cũng sẽ không phải vì nó mà chịu phát đạn vừa rồi? Ting!!!
Chiếc cửa phòng cấp cứu dần mở ra ngay lập tức 6 bóng hình lập tức tiến lại gần vị bác sỹ:
– Bác sỹ, con trai tôi thế nào rồi?- Bố Tuyết Hàn run rẩy nói. Ánh mắt hiện rõ sự đau khổ tột cùng.
– Ông Dương!!! Rất tiếc, chúng tôi không cứu được thiếu gia!!!- Vị bác sỹ khó khăn lên tiếng.
– Ông nói sao cơ?
– Viên đạn đi trúng vào tim, tôi rất tiếc.
Giọng nói của người bác sỹ vang lên dập tan mọi hy vọng trong trái tim nó, Mẫn Nhi ngã khuỵu xuống đất, những giọt nước mắt lã chã rơi trên gương mặt hốc hác của nó. Tuyết Hàn sắp đi rồi sao? Cậu ấy sắp bỏ nó lại một mình rồi ư? 11 năm qua, nó chưa bao giờ nghĩ mình phải xa bất cứ ai trong đám bạn thân đặc biệt là Tiểu Tuyết. Nếu không có cậu ấy thì liệu nó có thể sống tốt đến tận bây giờ không? Mẫn Nhi vô hồn nhìn xung quanh, tai nó ù đặc lại, mất đi người yêu nó đã đau đớn lắm rồi vậy mà ông trời còn tàn nhẫn muốn cướp Tuyết Hàn đi nữa ư?
Ánh sáng từ những chiếc bóng đèn ni ông chiếu xuống, kéo xiên bóng hình nó thành một vệt dài. Người nó run lên, Mẫn Nhi cố gắng mím chặt môi ngăn không cho những tiếng nấc phát ra ngoài nhưng nó không thể. “ Viên đạn đi trúng vào tim, tôi rất tiếc.” Câu nói của bác sỹ cứ vang đi vang lại trong tâm trí nó.
Tách !!!! tách!!!
Những giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt sàn bóng loáng. Trái tim nó đã tê liệt rồi, nó không thể chịu đựng được bất kỳ nỗi đau nào nữa, tay Tiểu Mẫn nắm chặt vào nhau và rồi trước sự sững sờ của đám bạn nó lao nhanh ra ngoài.
Những hạt mưa lạnh giá ngấm thẳng vào từng thớ da thịt của nó. Tiểu Mẫn chạy mãi, chạy mãi cho đến khi đôi chân của nó mệt nhoài. Cả thân hình nhỏ bé của nó ngã gục xuống một góc ven đường. Nó bó chặt gối, mặt gục xuống, đôi vai gầy guộc run lên vì cái lạnh buốt da buốt thịt.
– Cậu khóc à? Mắt sưng vù hết rồi này.- Tuyết Hàn ngồi bệt xuống nhẹ nhàng lấy tay lau đi vệt nước trên mặt nó. Vẻ mặt Tiểu Mẫn lúc này khiến Tuyết Hàn không khỏi xót xa.- Lại là tên đó đúng không?
……………………
– Cậu nằm nghỉ đi! Mình về đây!!- Tuyết Hàn nhẹ nhàng nói.
Thời gian qua nó biết, nếu không có Tuyết Hàn luôn ở bên khích lệ động viên thì liệu nó có thể vững tin bước tiếp không nhỉ? Nếu trên thế giới này thực sự có thiên thần thì nó tin Tuyết Hàn chính là thiên thân của cuộc đời nó.
– Mẫn Nhi à!!! Cậu đừng khóc nữa!!- Tiếng nói trầm ấm vang lên.
– Tuyết Hàn. Cậu …- Mẫn Nhi ngơ ngác khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tiểu Tuyết. Vỏ bọc lạnh lùng, gương mặt như có một lớp tuyết dày bao phủ dường như đã tiêu biến. Nhìn cậu ấy lúc này đẹp một cách lạ thường trong bộ vest trắng tinh.
– Đừng khóc nữa.- Tuyết Hàn nhẹ lau đi vệt nước mắt của Mẫn Nhi. Đôi mắt nâu sáng lên.- Mình sẽ luôn ở bên cậu. Mãi mãi không rời. Chẳng qua bây giờ, mình sẽ tạm xa cậu một thời gian thôi.
– Thật không? Cậu sẽ quay lại chứ?
– Uhm, mình hứa.
Mẫn Nhi vội vàng ôm chầm lấy Tuyết Hàn nhưng vòng tay nó chựng lại giữa làn không khí. Tuyết Hàn đã đi đâu rồi?? Sao lại không ở đây nữa chứ?? Tiểu Mẫn nhìn chằm chằm vào nơi mà lúc nãy nó thấy Tuyết Hàn.
– Tuyết Hàn!!! Đừng bỏ mình, mình xin cậu đấy.- Nó thất vọng kêu lên. Tiếng nấc nghẹn ngào quyện vào với tiếng mưa rơi khiến âm thanh càng trở nên não nề hơn.
*******************
– Gia Bảo!! Cậu tìm thấy Mẫn Nhi chưa?- Đại Ngọc nôn nóng hỏi.
– Không thấy, mình lùng sục khắp thành phố mà chẳng thấy gì cả….
Đang chuẩn bị trả lời thì Đại Ngọc kinh ngạc nhìn thấy bóng dáng Mẫn Nhi đang từ từ tiến lại phía mình.

– Nhi!!! Cậu đi đâu vậy? Cậu không sao chứ?- Đại Ngọc và Uyển Nhã xiết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của cô bạn. Ánh mắt vô hồn, gương mặt bị giá rét làm cho nhợt nhạt, đôi môi hồng hồng nhỏ nhắn xinh xắn ngày nào giờ đây tím ngắt, bàn tay trắng nõn ngọc ngà lạnh buốt.
– Tuyết Hàn…Tuyết Hàn đi rồi ư?- Tiểu Mẫn khó khăn cất tiếng, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
– ….
Mẫn Nhi cay đắng nhắm chặt mắt lại. Vậy là từ nay nó sẽ mất đi người bạn này mãi mãi. Từ nay nó sẽ không được nhìn thấy gương mặt băng giá, luôn toát ra cái vẻ khó gần nhưng thực chất lại rất ấm áp, rất biết quan tâm đến người khác ư? Từ nay nó cũng sẽ phải tập cách khóc một mình mà không còn một bờ vai để dựa vào nữa ư? Và cũng từ nay, nó sẽ không được tâm sự cùng người đó nữa ư? Cái lạnh buốt giá dường như cũng đang dần đóng băng trái tim của nó. Từng dòng máu chảy ra đã bị khóa chặt bởi lớp băng tuyết bên ngoài. Nó không đủ sức để khóc tiếp rồi. Nó đã từng nghĩ rằng, mùa đông này ấm áp nhất trong bất kỳ mùa đông nào nó đã từng trải qua nhưng có lẽ giờ đây nó mới thật sự hiểu. Cái lạnh giá không phải đến ập một cách đột ngột mà nó thẩm thấu một cách từ tốn khiến cho con người ta không thể nào chống đỡ nổi.
Tiếng bước chân vang lên trên trong đại sảnh. Gia Bảo hối hả chạy lại phía Mẫn Nhi nhưng theo sau cậu còn có hai người con trai khác. Là Thiên Hoàng và Vũ Phong.
– Mẫn. em không sao chứ?- Thiên Hoàng vội vàng nắm chặt lấy hai tay của Mẫn Nhi lo lắng hỏi.
Nó lặng lẽ ngước đôi mắt đen buồn nhìn về người con trai đối diện, vẻ yếu đuối dần dần được thay thể bằng sự căm phẫn, Tiểu Mẫn hất tung cánh tay của Tiểu Thiên, giận dữ nói:
– Anh đến đây làm gì? Đến đây để xem tôi đã chết chưa đúng không?
– Mẫn, anh không có ý…
– Thế anh có ý gì? Cút đi, đồ lừa dối. Vì anh, vì người chú đáng khinh miệt của anh đã khiến bạn tôi chết, anh vừa lòng chưa?
– Nhi à, nghe mình nói, Thiên Hoàng cũng là người bị hại trong chuyện này mà. Cậu ấy…- Gia Bảo giữ chặt cánh tay của nó, vẻ hoảng loạn, mất bình tĩnh của Mẫn Nhi khiến cậu không khỏi chột dạ
– Mình không muốn nghe, thà mình chết còn hơn để Tuyết Hàn chết. Cậu hiểu không?- Nó trừng mắt lên nhìn Gia Bảo rồi quay sang Thiên Hoàng, giận dữ tiếp lời- Bây giờ, anh đi đi cho tôi. Từ nay, tôi và anh chia tay. Hãy đi ra khỏi cuộc đời tôi, càng xa càng tốt.
– Mẫn, anh…
– Tôi nói rồi, anh đi đi.- Mẫn Nhi gạt tay Thiên Hoàng ra rồi bước ra ngoài. Vũ Phong thấy vậy bèn ra hiệu cho Gia Bảo và đuổi theo bóng dáng của Mẫn Nhi.
****************
3 ngày sau, trên đường trở về sau đám tang Tuyết Hàn.
Không khí trong xe chìm vào yên ắng, Vũ Phong lặng lẽ nhìn Mẫn Nhi, trong lòng đau đớn vô cùng. Chỉ mới 3 ngày thôi mà trông nó xuống sắc kinh khủng, vẻ hoạt bát thường ngày đã bị thay thế cho sự mệt mỏi, buồn đau. Đôi mắt to tròn, đen láy , đôi môi luôn cười trước đây anh nhìn thấy giờ đã không còn nữa rồi.
– Mẫn, Tuyết Hàn luôn ở bên em. Nếu thấy em thế này, cậu ấy sẽ buồn lắm đó.
– Anh biết không? – Tiểu Mẫn cất tiếng- Đối với em, Tuyết Hàn như một người anh, một người tri kỹ và có đôi lúc em nghĩ cậu ấy là thiên thần mà ông trời phái xuống giúp đỡ em. Em không thể tưởng tượng được. Nếu không có cậu ấy cuộc sống của em sẽ như thế nào. Từ ngày Thiên Hoàng bỏ em mà đi, em chỉ biết khóc, chỉ biết đau khổ, những lúc đó người ở bên em luôn là cậu ấy. Chỉ cần nhìn em là cậu ấy biết em nghĩ gì, muốn làm gì. Từ bé cậu ấy đã bị mất tình cảm yêu thương của mẹ bởi vậy bề ngoài luôn cố tỏ ra lạnh lùng nhưng cậu ấy ấm áp lắm…
Giọt nước mắt cứ nhẹ nhàng tuôn rơi trên gương mặt nhợt nhạt của nó, Tiểu Mẫn nghẹn ngào nói ra hết tất cả những gì chất chứa trong mình. Trái tim nó giờ đây đau lắm. Có ai hiểu cho nó được không nhỉ?
Bất chợt chiếc xe của nó dừng lại. Trước mắt nó là hình ảnh Thiên Hoàng đứng chắn ngang trên con đường.
Mới có mấy ngày mà trông cậu ấy chẳng khác Mẫn Nhi là mấy, Vũ Phong lo lắng nhìn sang Mẫn Nhi, những vệt nước mắt lúc nãy đã bị xóa đi hoàn toàn, thấy vẻ mặt băng giá khi chạm mặt Thiên Hoàng của nó, giờ đây Vũ Phong mới thực sự hiểu vì sao Tiểu Mẫn và Tuyết Hàn lại hiểu nhau đến vậy. Thực chất cả hai người họ đều không lạnh lùng, tàn nhẫn như mọi người nghĩ nhưng chính vì những tổn thương mà họ phải chịu đựng từ lúc bé đến tận bây giờ quá lớn khiến họ phải giấu mọi cảm xúc của mình với mọi người trong một lớp vỏ bọc, một chiếc mặt nạ.
– Anh đợi em!!!
Mẫn Nhi nhẹ nói rồi ra khỏi xe.

Anh muốn gì đây?- Tiểu Mẫn lãnh đạm, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đối diện. Hình như vẻ mặt anh ấy tiều tụy hơn trước thì phải, râu ria mọc lởm chởm trên cằm , đầu tóc không được chải chuốt. Trái tim nó lại một lần nữa nhói lên. “ Thiên Hoàng!!! Em xin lỗi, quên em đi, em không thể yêu anh được nữa. Em không thể tiếp tục tình yêu ngang trái này nữa rồi.”
– Mẫn, anh xin em, cho anh một cơ hội nữa được không?- Thiên Hoàng nắm chặt bàn tay nó, khẩn khoản van nài
– Tôi nói rất rõ với anh rồi.- Mẫn Nhi giật phắt tay ra, cay nghiệt nói- Tôi hận anh. Hãy quên đi cái ý nghĩ ngu xuẩn đó đi!!
– Em yêu anh mà, tại sao lại không thể chứ?
– Yêu ư? Thật nực cười. Đúng, tôi yêu anh nhưng đó là trước đây, còn bây giờ, tôi ghét anh đến tận xương tủy. Vì anh mà bạn tôi chết, anh hài lòng rồi chứ hả?
– Anh….
– Biến đi và đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa.- Tiểu Mẫn lạnh lùng nói rồi quay bước vào xe.
– Đi thôi anh!!- Mẫn Nhi buồn bã cất tiếng sau khi đã an vị trên chiếc ghế êm ái.
Vũ Phong ái ngại nhìn bóng dáng Thiên Hoàng đang dần đổ gục xuống. Cách đây mấy tháng trước, anh cũng đã từng như vậy. Tự dưng, anh lại thấy cảm thông với Thiên Hoàng ghê gớm.
Chiếc xe dần chuyển bánh, Tiểu Mẫn liếc nhìn bóng dáng người nó yêu một lần nữa. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi trên gương mặt nó.
********************
Trong dinh thự nhà họ Hạ :

Cả gia đình nó bắt đầu sửa soạn cho bữa tối, Hân Hân, Mạnh Quân, bác Phong và bác Ly không ngớt nhìn bóng Mẫn Nhi ngồi thẫn thờ trong phòng khách, bản tin thời sự cùng tiếng nói lanh lảnh của người phát thanh viên vẫn vang vọng đều đều.
“ Sau đây là tin tiếp theo, sáng nay vào khoảng 10h 30 trên con đường Nguyễn Tất Thành đã xảy ra một vụ giao thông nghiêm trọng, một chiếc Lamborghini mang biển kiếm soát XXXX được xác định là của Hoàng Thiên Vương 18 tuổi, ngụ tại XXX do không làm chủ được tốc độ của mình đã đâm trúng một chiếc xe chở xăng dầu của tập đoàn dầu khí Việt Nam đi ngược chiều …. ”
Mẫn Nhi hoảng loạn nhìn lên màn hình, chiếc xe màu đỏ quen thuộc trở thành một đống phế liệu. Thiên Hoàng… đó chẳng phải là Thiên Hoàng ư? Anh ấy …không thể nào. Trong 4 ngày, 2 người nó yêu quý nhất lại lần lượt ra đi ư?
Quang cảnh hồi sáng lại hiện về trong tâm trí nó. Lẽ nào đó là lần cuối cùng nó được gặp anh ? Đáng ra nó không nên cư xử như thế với Thiên Hoàng chứ. Tiểu Thiên, em sai rồi, anh đừng đi, đừng bỏ mặc em, em xin anh đấy. Đầu nó ngày càng trở nên bấn loạn, mọi thức dường như đang quay mòng mòng xung quanh. Nó dần ngất lịm đi trong tiếng thét lớn của bác Ly và chị gái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN