Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 16 : Cảm ơn vì đã yêu em. (1)
Từ trong chiếc xe limo dài ngoằng, bóng loáng sang trọng, Mẫn Nhi chậm rãi ngắm nhìn từng cảnh vật đang lướt qua mình, những cuộc họp cấp cao, những ngày làm việc bận rộn đã cuốn nó vào vòng xoáy không lối thoát của cuộc đơì. Vào cái tuổi 18, cái tuổi đẹp nhất của một người con gái, cái tuổi mà đáng lý ra nó phải chuẩn bị cho những bài học ở cổng trưởng đại học thì nó lại phải gồng mình gánh vác cả một cơ nghiệp lớn và lãnh đạo số lượng nhân viên lên tới hàng vạn người.
Bánh xe lăn chậm dần rồi dừng kịt trước một tòa nhà trắng toát, đứng sừng sững oai vệ trên con đường lớn. Dòng chữ NewCentury được dát vàng tỏa ánh sáng rực rỡ như chào mừng chủ nhân trở về. Hai hàng người đứng thẳng tắp ở hai bên lối vào công ty cũng cúi rạp mình xuống khi bóng dáng Tiểu Mẫn dần xuất hiện.
Cái nắng gay gắt, oi ả như lắng lại, không gian như ngưng đọng ngay khi Tiểu Mẫn từ từ bước ra, đôi mắt đen láy to tròn, gương mặt kiều diễm thu hút hầu hết mọi ánh nhìn của những người có mặt lúc này, nhưng khí chất cao ngạo, lạnh lùng của người đó không khỏi khiến người khác rùng mình. Nó quét đôi mắt sắc lạnh nhìn bao quát những người xung quanh rồi hờ hững gật đầu và chậm rãi bước lên tấm thảm đỏ trải dài trên từng bậc cầu thang.
– Mừng tiểu thư trở về. !!!!
Những tiếng chào dõng dạc đầy tôn sùng vang lên ở những nơi nó đi qua. Rốt cuộc sau 3 năm, ngoài sự nghiệp, danh vọng, tiền tài, nó còn thu được cái gì nữa không nhỉ? Nghĩ đến đấy trái tim nó khẽ thắt lại. Bước chân nó chậm dần rồi dừng lại trước một đám người, ai nấy đều mặc vest đen trang trọng và cũng như những người lúc nãy, họ cũng nghiêng mình cúi chào một cách rất lễ phép.
– Tiểu thư!!!- Người đàn ông dẫn đầu đoàn người lên tiếng.
– Cuộc họp chuẩn bị thế nào?
– Dạ , tất cả đã được hoàn chỉnh .
– Tốt, vậy chúng ta vào họp.- Mẫn Nhi nghiêm nghị nói.
***********
Tiểu Mẫn chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế êm ái rồi ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống. Ánh mắt nó tập trung hoàn toàn vào tập tài liệu mà Tiểu Yến vừa đặt xuống, từ tốn giở từng trang ra :
– Tôi đã xem báo cáo các vị gửi. 2 tháng qua, mọi người đã làm việc rất tốt!!! Tôi rất hài lòng vì điều đó!!! Đợt vừa rồi, tập đoàn chúng ta có tuyển thêm 6 nhân sự, tôi đã xem xét và phân vào các phòng khác nhau. Hy vọng mọi người ủng hộ và tạo điều kiện làm việc thật tốt cho họ!!
– Vâng thưa tiểu thư!!!
– Như Tiểu Yến đã thông báo, hợp đồng của chúng ta đã được ký kết với tập đoàn Rocky Lai & Associates, Inc của Hoa Kỳ, trước mặt mọi người là bản báo cáo tình hình mà Tiểu Yến đã ghi được trong 2 tháng tôi ở Mỹ. Nếu ai có ý kiến gì cứ đến gặp trực tiếp tôi để bàn bạc. Sắp tới, tập đoàn Rocky Lai & Associates, Inc sẽ cử người sang đây để cùng theo dõi việc xúc tiến kế hoạch đầu tư cho chuỗi các nhà hàng, khách sạn tại Huế. Và hai ngày nữa, chúng ta sẽ mở một cuộc họp báo, đương nhiên những người trong ban lãnh đạo và Tiểu Yến sẽ chủ trì!!! Còn ai có thắc mắc gì không?
– …
– Thế chúng ta dừng lại ở đây, mọi người nghỉ!!!- Mẫn Nhi gập tập hồ sơ trên bàn lại rồi đứng dậy, ngay lập tức mọi người trong căn phòng cũng đứng thẳng lên rồi gập mình cúi chào kính cẩn.
*****************
Ánh nắng chiều dần dần tắt lịm, xa xa , ông mặt trời đang dần dần lặn xuống sau những dãy núi cao để lại một vệt ửng đỏ, Mẫn Nhi quỳ xuống trước tấm bia được làm từ đá cẩm thạch trắng muốt, đôi tay nó nhẹ nhàng lau đi những vệt bụi bám trên dòng chữ Dương Tuyết Hàn được mạ vàng lấp lánh, nó âu yếm nhìn gương mặt điển trai của Tiểu Tuyết mà lòng chùng xuống. Những cơn gió hiu hiu vẫn nô đùa xung quanh khiến mái tóc được uốn nhẹ khẽ bay bay.
– Tuyết Hàn!!! 2 tháng rồi mình mới được gặp cậu!!! Dạo này cậu ổn chứ? Mọi người ở đây vẫn sống tốt cho nên cậu đừng lo lắng gì nhiều nhé!!! Đại Ngọc và Gia Bảo đang đi du học cuối tháng này mới về. Uyển Nhã thì đang tất bật cho cuộc hội nghị các bác sỹ trẻ trong nước.
-….
Tia nắng cuối cùng cũng dần biến mất thay vào đó là ánh sáng từ những cặp đèn neon, những tia sáng bao phủ, ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé kia. Mẫn Nhi lấy trong túi xách ra một chiếc lắc tay xinh xinh được làm từ bạch kim.
– Cậu nhớ cái này không?- Đôi mắt nó mơ hồ nhìn sợi dây đang lặng lẽ phát ra thứ ánh sáng lung linh, mê hoặc.- 4 năm trước, trong lần sinh nhật của mình, cậu đã đích thân tặng nó cho mình. Cậu đã hứa là mỗi năm, cậu sẽ làm cho mình một cái. Mình đã rất vui, cậu biết không? Cậu từng nói, cậu muốn trở thành một nhà làm trang sức thật giỏi nhưng tất cả là vì tớ, nếu như không phải vì đỡ đạn thay cho Hạ Mẫn Nhi này thì cậu sẽ không phải chết như thế đúng không?- Nói đến đây, những giọt lệ nơi khóe mắt của nó chợt trào ra, lòng nó quặn thắt lại, đau, cái đau đó khiến tâm trí nó như bị bóp nghẹt. Hơn ai hết nó biết, cái vỏ bọc lạnh lùng với tất cả mọi người mà nó cố tạo ra bao năm qua chỉ là để đánh lừa chính bản thân nó. Nó không bao giờ quên đi được những vết thương lòng đã xảy ra trong quá khứ nhất là sau cái ngày Tuyết Hàn và Thiên Hoàng lần lượt rời bỏ nó.
Quá khứ 3 năm trước:
Trong phòng bệnh của Mẫn Nhi:
Những hơi thở yếu ớt vang lên khiến ai nấy đều lo lắng, hoảng loạn. Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi Mẫn Nhi ngất lịm mà không hiểu sao mãi mà Tiểu Mẫn vẫn không tỉnh lại. Đột nhiên, không khí căng thẳng , im ắng đến ngột ngạt trong phòng lúc này bị xé tan bởi tiếng hét của Đại Ngọc!!!
– Uyển Nhã, chị Hân, bác Ly, tay… ngón tay của Tiểu Mẫn cử động rồi.
Ngay khi TIểu Ngọc vừa dứt lời thì cùng lúc đó, đôi mắt của Mẫn Nhi cũng từ từ mở ra, tất cả mọi người vui mừng khôn xiết chạy nhanh lại giường của nó.
– Mẫn Nhi!!! Mẫn Nhi, em tỉnh rồi hả? Em thấy trong người thế nào?-Ngọc Hân sốt sắng hỏi!!!
– Em muốn yên tĩnh, ra ngoài hết đi!!- Mẫn Nhi thều thào nói rồi nhắm tịt mắt lại, sự việc lúc tối lại hiện ra trong tâm trí nó, chiếc xe Lamborghini quen thuộc bị biến thành một đống đen sì hay những lời nói của biên tập viên trong chương trình thời sự cứ văng vẳng bên tai nó. Tiểu Mẫn mím chặt môi, hai tay xiết mạnh vào tấm chăn đắp trên người, hai hàng nước mắt mặn chát thi nhau chảy trên gương mặt xanh xao của nó. Hết Tuyết Hàn rời bỏ nó giờ lại đến lượt Thiên Hoàng, lẽ nào kiếp trước nó đã gây nên tội gì mà giờ đây lại bị ông trời trừng phạt thế này. Vết thương trong trái tim nó đang dần bị rách ra ngày một lớn hơn, sao nó lại thấy lẻ loi, đơn độc thế này chứ? Khẽ ngước đôi mắt buồn bã ra ngoài khung cửa sổ, bầu trời lúc này cũng đang bị bao phủ bởi một lớp mây dày đặc, u ám, từng làn gió đông lạnh lẽo thổi khiến những tán cây co lại run sợ. Phải chăng, bắt đầu từ đây cuộc đời nó chỉ còn lại là bóng đêm mịt mùng và những nỗi đau ư? …………..
************
Mấy ngày sau:
– Chào hai bác, Mẫn Nhi thế nào rồi ạ?- Vũ Phong cất tiếng hỏi, ánh mắt hướng đến trung tâm phòng khách nơi đám bạn của Tiểu Mẫn cũng đang ngồi ở đó. Vừa xong công việc là anh tức tốc cho xe đến đây. Đã 4 ngày rồi nhưng theo như Hân Hân nói thì Mẫn Nhi chẳng ăn uống mà chỉ tự nhốt mình ngồi trong phòng chẳng chịu tiếp xúc hay nói chuyện với bất kỳ ai cả!!!
– Nó vẫn thế con à, bác lo lắm!!!- Bác Ly nấc lên, đưa tay khẽ lau đi giọt nước mắt- Cả ngày nó chả ăn uống gì, bác nói thì nó không nghe!!!
Đang nói bác Ly bỗng sững lại, miệng há hốc. Trước mặt bà là bóng dáng đứa con gái yêu từ từ xuất hiện.
– Nhi!!!- Cũng như bác Ly, cả nhà ai nấy đều bật dậy rồi chạy lại gần chỗ Mẫn Nhi ngay sau khi thấy nó.
– Cậu không sao chứ?
– Em có mệt không?
– Con muốn ăn cơm cuộn.- Tiểu Mẫn lẩm bẩm nói mơ hồ rồi thẫn thờ bước lại chiếc ghế sofa. Hai mắt nó lúc này đỏ hoe, sưng vù lên, đôi môi hồng xinh ngày nào giờ đã khô nẻ, làn da thì ngày càng xanh tái.
– Được rồi!!! Để mẹ đi làm cho con ăn.- Bác Ly mừng rỡ, nói liến thoắng rồi ngay lập tức chạy ngay xuống phòng bếp theo sau đó là Hân Hân.
– Để con giúp mẹ một tay.
30’ sau:
Cả nhà như nín thở theo dõi từng hành động của Mẫn Nhi. Tuy không ăn được nhiều nhưng buổi tối hôm nay nó cũng đã có ăn được một vài miếng cơm cuộn.
– Mọi người ăn đi, đừng nhìn con như thế!!!- Tiểu Mẫn thều thào, giọng nói trong veo ngày nào giờ đã trở nên khản đặc, khô khốc.
– Ừ!! Ừ!! Mẹ biết rồi !!- Bác Ly vội vàng nói rồi ra hiệu cho những người xung quanh. Ngay lập tức, ai nấy đều chúi mũi vào phần ăn của mình nhưng chốc chốc lại lén lút nhìn về phía Mẫn Nhi.
Xoảng!!! Xoảng!!!!
Cốc nước dâu trên bàn nó rơi xuống nền nhà khiến những giọt nước đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi, Mẫn Nhi từ từ chuyển hướng nhìn về cô gái giúp việc- nguyên nhân sự việc nêu trên trong khi đó, cô ta đang luống cuống thu nhặt những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, miệng không ngớt lời xin lỗi nó:
– Tiểu thư, xin lỗi, tôi…tôi
– Sao cô bất cẩn vậy hả?- Bác Ly lên tiếng trách móc, đang định hỏi Mẫn Nhi thì nó cũng từ tốn đứng dậy, nhẹ nói:
– Con lên thay quần áo!!!
Nó bước đi mà lòng đầy đau đớn, quay lại ngước nhìn mọi người trong nhà lần cuối. Đôi mắt đen láy của nó tối sầm lại phát ra những tia nhìn đầy u uất!!! Giải pháp lần này liệu có thực sự tốt không nhỉ?
Đẩy cánh cửa trắng tinh khôi, Mẫn Nhi mò mẫm hai bên tường!!!
Tách!!!
Cả căn phòng được thắp sáng lên bởi chiếc đèn chùm lớn treo chính giữa trần nhà. Đảo mắt nhìn toàn bộ căn phòng. Bỗng chốc nó nhẹ nở một nụ cười. Mẫn Nhi chậm rãi bước vào phòng tắm, mùi thơm của hoa hồng thoang thoảng trong đó khiến nó dễ chịu hơn hẳn, dòng nước chảy róc rách trong chiếc bồn đã được chuẩn bị sẵn, làn nước tỏa những làn hơi nóng, ấm áp. “ Con xin lỗi”- Mẫn Nhi khẽ thầm thì rồi dần dần bước vào bồn.
Lưỡi dao sắc nhọn mà Mẫn Nhi cầm trên tay từ từ chạm vào da thịt nó, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ từ từng ít một. Vết thương ngoài da đối với nó có là gì so với vết thương trong tâm hồn nó cơ chứ? Bàn tay nó dần dần buông thõng xuống dòng nước. Thì ra cái chết đâu phải lúc nào cũng khiến con người ta đau đớn đâu nhỉ. Làn nước ấm áp khiến nó như quên hết mọi ưu phiền, dòng máu nhẹ nhàng chảy ra, hòa tan trong làn nước như những nỗi đau mà bấy lâu nó phải chịu đựng. Cả người nó lúc này đã hoàn toàn nhẹ nhõm, làn nước trong vắt dần dần bị nhuốm đỏ, từng giọt, từng giọt uốn lượn trong dòng nước rồi tan biến hẳn. Mẫn Nhi nhắm nghiền mắt lại, đầu ngả về sau. “ Thiên Hoàng, em đến với anh đây”
***********
– Mẫn Nhi!!! Xuống ăn táo đi con, sao con thay đồ lâu thế??- Bác Ly dịu dàng hỏi. Từ cái lúc thấy Mẫn Nhi bước xuống và nói muốn ăn cơm, bà đã thấy hạnh phúc và đỡ lo lắng hơn nhiều tuy sắc mặt của con gái đã bị sụt giảm nghiêm trọng nhưng chỉ cần bà bồi bổ thêm thì chắc chắn Tiểu Mẫn sẽ khỏe trở lại. Nghĩ đến đây, bác Ly khẽ nở một nụ cười nhưng một phút hai phút trôi qua, cánh cửa vẫn nằm im lìm, nụ cười trên môi bác tắt ngấm, dự cảm không lành dấy lên trong người bà.
– Bác, vẫn chưa gọi được à?- Vũ Phong nhẹ nhàng lên tiếng, lúc nãy nhìn Mẫn Nhi bước xuống tuy trong lòng rất mừng nhưng không hiểu sao anh cứ thấp thỏm không yên, hành động của Mẫn Nhi khiến anh hơi lo lắng. Vũ Phong tiến gần lại bên bác Ly, đặt tay lên chiếc nắm xoay cửa, áp tai vào cánh cửa, tiếng nước chảy róc rách cứ lặng lẽ phát ra, bỗng nhiên, anh cảm thấy một mùi tanh tuy không quá nồng xộc thẳng vào mũi mình, cúi nhìn xuống phía dưới, một dòng nước màu đỏ sẫm tràn ra ngoài sàn, Vũ Phong kinh hoàng nhìn xuống.
– Mẫn Nhi!!! Mẫn Nhi!!! Không được !!!- Vũ Phong đánh mạnh vào chiếc cửa, hét lớn. Phía dưới nhà, mọi người cũng đang dần tiến đến. Vẻ mặt ai cũng tái mét lại ngay sau khi thấy dòng nước đỏ sẫm dần lan ra từ căn phòng của Mẫn Nhi.!!!
– Bác sỹ, con gái tôi thế nào?- Bác Phong tiến lại gần vị bác sỹ mặc áo blue trắng toát, lo lắng hỏi.
– Máu mất quá nhiều, chúng tôi cần phải truyền máu ngay bây giờ, hơn nữa tiểu thư còn có dấu hiệu của xuất huyết dạ dày.
– Nếu bệnh viện không đủ máu, bọn tôi có thể cho.- Gia Bảo trầm ngâm lên tiếng, ngau lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người.- Bằng mọi giá phải cứu sống tính mạng của cô ấy!!!!
***********
Mẫn Nhi từ từ tỉnh dậy, trước mắt nó là cánh đồng bồ công anh quen thuộc, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống thế gian khiến trái tim Tiểu Mẫn ấm lại như thể mọi buồn đau, muộn phiền của nó giờ đã hoàn toàn tan biến, làn gió nhẹ nô đùa mái tóc dài đen nhánh của nó, Mẫn Nhi mỉm cười nhẹ đặt mình xuống thảm cỏ xanh mướt. Từng áng mây trắng lững lờ trôi trên bầu trời trong vắt.
– Mẫn!!!- Giọng nói trầm ấm vang lên, nó vui sướng quay ra phía sau rồi đứng bật dậy.
– Thiên Hoàng!!- Nó mừng rỡ reo lên, ôm chầm lấy người anh, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười nó như là một làn gió mát giữa trời hè nóng nực. “ Phải chăng đây chính là Thiên đường ư?” – Mẫn Nhi thầm nghĩ
– Em thấy thế nào?- Thiên Hoàng nhẹ nhàng hỏi
– Ổn, em không nghĩ chết lại có thể thanh thản như thế!!! Thực tình lúc em đưa con dao lên, em cũng có chút hoảng sợ nhưng sau đó, khi dòng nước tinh khiết biến dần thành màu đỏ, em lại thấy nhẹ nhõm .- Mẫn Nhi khẽ khàng nói, đôi tay vẫn xiết chặt người anh
– Em về đi!!! Em đừng ở lại đây.- Bất chợt, Thiên Hoàng nghiêm nghị nói rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của nó- Nghe anh, về đi, em không nên chết vì một người như anh!!! Xung quanh em còn rất nhiều người quan tâm đến em, em phải về để cùng bước đi trên quãng đường còn lại với họ.
– Anh nói gì thế? Em không thể, em không thể anh hiểu không, 4 ngày qua, trái tim em đã tê liệt rồi, em không đủ sức để tiếp tục sống nữa, chẳng còn ai kéo em dậy mỗi khi em ngã, chả còn ai cho em một bờ vai mỗi khi em buồn và trên thế giới này, chẳng còn gì để em tiếp tục sống nữa, anh có hiểu không?
– Có, còn bố mẹ em, còn Hân Hân, còn Gia Bảo, còn Đại Ngọc, còn Uyển Nhã và còn một người luôn yêu em là Vũ Phong nữa!!!- Thiên Hoàng buồn rầu cất tiếng.
– Anh hết yêu em rồi ư? Em xin anh, cho em đi cùng anh, người có thể khiến em vui, khiến em hạnh phúc đã không còn nữa thì em sống làm gì??- Nó khẩn khoản nhìn anh, đôi mắt nó lúc này đã ngân ngấn nước.
– Anh yêu em, anh rất rất yêu em nhưng anh không thể ích kỷ vậy được. Đến giờ rồi, anh đi đây. – Thiên Hoàng gạt nhẹ đôi tay nó, đôi chân anh từ từ được nhấc bổng lên, Mẫn Nhi luống cuống nắm lấy vạt áo của Thiên Hoàng nhưng rồi cũng bị anh gỡ ra. Đôi tay nó chới với trên không trung, nó hét lớn:
– Thiên Hoàng!!!!!!
Khi bóng dáng TIểu Thiên đã không còn, nó thảng thốt nhìn xung quanh, lại một lần nữa nó đã để tuột mất anh, lại một lần nữa, nó lại không thể giữ nổi người con trai nó yêu. Giọt nước mắt trong vắt rơi ra, Mẫn Nhi ngã gục xuống tấm thảm cỏ mà mới đây thôi, vẫn còn tồn tại bóng dáng anh. Ai bảo linh hồn thì không có nước mắt nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!