Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 16 : Cảm ơn vì đã yêu em. (2)
3 năm trước, sau ngày Mẫn Nhi nhập viện.
Không khí trong xe chìm dần vào im lặng, mọi người âm thầm coi xét thái độ của Tiểu Mẫn. Từ ngày nó bắt đầu hồi phục tới bây giờ, nó không tiếp chuyện với bất kỳ ai kể cả là chị Hân, Đại Ngọc hay là Uyển Nhã. Mặc cho Tiểu Ngọc, Gia Bảo chọc cười thế nào nó vẫn chỉ giữ đúng một thái độ đó là lãnh đạm. Phải, nó lãnh đạm với tất cả, nó không thể cười vì trái tim nó rất đau. Hằng đêm trong những giấc ngủ, cái chết của Thiên Hoàng lại quay trở về ám ảnh, bám riết lấy tâm trí nó khiến nó không sao chịu được..
Từng lớp, từng lớp bông gạc trắng toát dày cồm nằm yên vị trên đôi tay trắng nõn của nó, im lìm đến đáng sợ.
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc, trong khi mọi người đang lục rục chuẩn bị kéo đồ đạc vào trong thì nó chỉ thẫn thờ ngồi một chỗ, phải đến lúc Uyển Nhã khẽ gọi thì nó mới lẳng lặng bước ra.
– Quản gia Lý!- Nó yếu ớt nói- Chuẩn bị xe, tôi muốn đến một nơi!!!
– Nhi, con định đi đâu?- Bác Ly sợ hãi nói
– Con sẽ về sớm.- Mẫn Nhi buông thõng một câu rồi bước vào chiếc xe BMW trắng tinh đã được đưa ra, nó cho xe rú ga rồi lao vọt ra phía ngoài.
Làn gió mùa đông lạnh lẽo xộc thẳng vào gương mặt nó khiến mắt nó cay xè, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu bất chợt ào ra như thác lũ. Đau, tim nó như đang bị bàn tay ai đó bóp nghẹt, liệu có ai hiểu tâm trạng nó lúc này không nhỉ? Nó chỉ muốn chết, nó chỉ muốn được thoát khỏi cảnh đau đớn này mà thôi nhưng bây giờ, ngay cả Thiên Hoàng cũng muốn nó tiếp tục sống thì nó phải làm sao? Mái tóc đen nhánh, dài bay bay trong gió, bàn tay nó xiết chặt vào vô lăng, chặt đến mức, những lớp bông trên đôi tay nhỏ nhắn của nó bắt đầu xuất hiện những vệt máu tươi nhỏ.
Khu nghĩa trang cao cấp, trắng muốt lạnh lẽo dần hiện ra.
Nó lững thững tiến đến gần một ngôi mộ lớn được tách biệt với tất cả trên tấm bia khắc 3 chữ Dương Tuyết Hàn, Mẫn Nhi ngồi bệt xuống tấm thảm cỏ xanh rì được cắt xén cẩn thận, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên ngôi mộ, đôi mắt đen láy kia phát ra những tia nhìn u uất, đau đớn, miệng nó thì thào:
– Tuyết Hàn, mình đến thăm cậu đây. Cậu có khỏe không? Ở trên đó cậu thế nào? Sao cậu hứa trở về bên tớ mà cậu không làm thế hả? – Bàn tay nó lướt nhẹ trên tấm hình của cậu bạn, những giọt nước mắt vừa được hong khô lại chảy ra, nó thất thần nhìn về tấm hình của Tuyết Hàn – Cậu nhớ không? Trước đây, mỗi lần mình buồn, mỗi lần mình khóc, cậu luôn là người đầu tiên xuất hiện bên tớ, cho tớ một bờ vai, vậy bây giờ, cậu có thể làm được điều tương tự không? Hãy xuất hiện đi, tớ xin cậu đấy!! Hãy vì tớ được không?
Mẫn Nhi tựa mình vào tấm bia to lớn, sự lạnh lẽo lan truyền đi khắp cơ thể nó khiến người nó run lên. Trên cánh tay của nó, dòng máu ngày càng chảy ra nhiều hơn mà nó vẫn không hề hay biết. Nó đã mệt mỏi quá rồi, nó đã không còn đủ sức để đứng dậy và tiếp tục đi trên con đường riêng của nó nữa rồi. Phía trước không còn là một tương lai tươi sáng nữa mà trái lại đó là một vực thẳm, sương mù giằng kín mù mịt, Mẫn Nhi áp đầu xuống gối. Bỗng một hơi ấm từ đôi tay khiến nó hoảng loạn.
– Nhi, về nào!! Em ngồi đây sẽ bị cảm lạnh đấy có biết không?
Trước mặt nó là một bóng dáng quen thuộc, nụ cười ấm áp như tỏa nắng khiến nó sững sờ.
– Vũ Phong!!!
– Đưa tay cho anh, nghe anh, về nào, tay em chảy máu hết rồi đây này!!- Nói đoạn Tiểu Vũ khẽ cúi người xuống, nhìn Mẫn Nhi một cách đầy âu yếm – Mình đi thôi em!!!
Và rồi, trong vô thức, Mẫn Nhi chìa tay ra cho Vũ Phong nắm giữ rồi ngoan ngoãn làm theo lời anh nhưng vừa đi được vài bước thì bước chân nó chững lại.
– Vũ Phong !! Anh có thể đưa….đưa em đến mộ của Thiên Hoàng không?- Mẫn Nhi lắp bắp.
– Mẫn… thực ra… ngày Thiên Hoàng mất. Vì xe chở xăng và xe của cậu ấy bị nổ tung nên không thể tìm được thi thể!!! Cho nên… – Vũ Phong cúi gằm xuống, giọng nói mang đầy vẻ hối tiếc.
– Anh!! Anh nói thật ư?- Mẫn Nhi thảng thốt, đôi tay nó trên bàn tay ấm áp của Vũ Phong dần buông lỏng, nó ngã quỵ xuống dưới đất, đôi môi mấp máy run run.
– Mẫn!!!- Vũ Phong cúi xuống đỡ nó- Em không sao chứ?
– Mình đi về thôi anh!!!- Nó thều thào nói
Và rồi cũng bắt đầu từ cái ngày hôm đó, hầu như lúc nào Vũ Phong cũng ở bên cạnh, chăm sóc cho Tiểu Mẫn, bón cho nó từng muỗng canh, thìa cơm, ở bên nó tới tận đêm khuya rồi mới lọ mọ về nhà. Mỗi lần nó gặp ác mộng, hay phải nhập viện vì dạ dày bị xuất huyết thì người ở bên cạnh nó nhiều nhất là Vũ Phong và có lẽ trong thời gian ấy người Tiểu Mẫn có thể nói chuyện duy nhất là anh .
*************
– Mẫn Nhi!! Con gắng ăn nhiều vào, dạo này nhìn con gầy lắm!!!- Bác Ly vừa càu nhàu vừa gắp chiếc đùi gà quay to tướng vào bát của nó.
– Vâng, con biết rồi!!- Mẫn Nhi gật đầu máy móc, đã lâu lắm rồi nó mới lại được nghe tiếng càu nhàu của mẹ, nó biết cũng chỉ vì mẹ lo lắng, quan tâm cho nó nên mới làm thế. Bỗng nhiên nó thấy cổ họng mình đắng ngắt lại, sống mũi hơi cay xè. Có lẽ, Thiên Hoàng đã đúng khi không để nó chết !!!
– Phong, con cũng ăn đi chứ?- Bác Phong lên tiếng nhắc nhở- Mà hai đứa kết hôn xong định ra ở riêng hay là ở chung với gia đình nhà bên ấy?
– Cái đó thì tùy thuộc vào Mẫn Nhi bố ạ!! – Vũ Phong chậm rãi nói, ánh mắt hướng về phía Tiểu Mẫn đang ăn ngon lành món gan ngỗng mà mẹ nó vừa gắp.
– Vậy thì con nghĩ ở riêng sẽ tiện hơn nhiều.
– Ừ, những cặp vợ chồng trẻ không nên sống cùng bố mẹ, như thế sẽ mất sự tự nhiên mà!!!- Bác Ly đồng tình.
– Vậy tuần sau mình đi xem nhà, em thấy thế nào?
– Vâng!!!
– Hai đứa quyết định thế nào thì nhớ thông báo với ông bà thông gia một câu với đấy!!- Bác Phong trầm ngâm nói.
– Con biết rồi.- Mẫn Nhi gật đầu, đưa cốc nước cam nhấp một ngụm rồi nói tiếp- Mà bố đã đọc bản báo cáo tài chính con gửi chưa?
– Tốt lắm nhưng mà bố nghĩ, trong cuộc họp báo lần tới, con nên xuất hiện thì hơn, không thể ẩn mình mãi được đâu!!!
– Bố nói đúng đấy em, đã làm việc trong giới kinh doanh, hơn nữa em cũng là một nhân vật được nhiều người quan tâm, việc giấu mình quá kỹ không tốt đâu.
– Vâng nhưng con thấy bây giờ chưa thích hợp lắm. Vả lại con đã ra lệnh cho cấp dưới chu toàn mọi việc rồi.– Mẫn Nhi lưỡng lự.
– Bốn ngày nữa, bố con làm tiệc sinh nhật đồng thời chào mừng Hân Hân và Mạnh Quân đi du học trở về, bố mẹ định mời những quan chức cấp cao. Hay là nhân cơ hội đó con ra mắt giới truyền thông luôn.- Sau một lúc im lặng, bác Ly bất chợt lên tiếng và ngay lập tức nhận được những ý kiến đồng tình từ bác Phong và Tiểu Vũ.
– Thế cũng được!!!- Mẫn Nhi ngẫm nghĩ rồi trả lời
– Mà 3 ngày nữa chị con và Mạnh Quân về đấy!!
– Vâng, con cũng nghe chị Hân báo rồi. Hôm đó không cần phải cử ai ra đón đâu, con sẽ tự đi!!!
Cùng lúc đó, tại nhà Elly:
– Diễm My!!! Xuống ăn cơm đi con, sao cứ ngồi lì trong phòng thế là sao?
– Bố mẹ cứ ăn trước đi, con ăn sau cũng được mà!!!- Elly bực bội nói lớn rồi lại vùi mình trong đống gối ôm.
Cả ngày hôm nay, Vũ Phong cứ đứng ngồi không yên, suốt giờ làm việc hay họp hành thì cứ chằm chằm nhìn vào đồng hồ cứ như người mất hồn nhưng đến gần cuối giờ làm, ngay sau nhận được một cú điện thoại của ai đó thì gương mặt anh lại vui vẻ lên hẳn đã thế lại còn tức tốc trở về nhà nữa chứ. Sự thay đổi tâm trạng này của Tiểu Vũ quả thật khiến cô chẳng thể nào hiểu nổi. Với lấy chiếc điện thoại trên chiếc kệ đặt sát đầu giường, Elly sốt ruột nhấn số. Nhưng đáp trả lại cô chỉ là giọng nói đều đều của người phụ nữ:
– An Vũ Phong, anh đi đâu hả? Tôi mà tìm được anh đang đi chơi với đứa nào thì anh chết với tôi.- Elly lầm bầm nguyền rủa rồi bước xuống dưới nhà.
– Con làm gì trên đó mà mẹ gọi lại không xuống thế hả My?- Nhác thấy cô con gái bước xuống cầu thang, ông Từ đã nghiêm nghị lên tiếng.
– Bố kệ con.- Elly hậm hực trả lời rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế ăn. Mùi thơm của các món ăn trên bàn lan tỏa ra nghi ngút khiến dạ dày Elly kêu réo rắt nhưng không hiểu sao cô lại chẳng buồn ăn tý nào.
– Diễm My, con đau ở chỗ nào à?- Thấy vẻ mặt cô con gái có vẻ không tốt, bà Từ vội vàng hỏi.
– Con không sao!!!
– Vậy thì ăn nhanh lên đi, chốc nữa hai mẹ con đi với bố đến một nơi!- Ông Từ lên tiếng thúc giục mọi người.
– Đi đâu vậy bố?
– Hôm nay, nữ vương quyền lực số 1 của châu Á, Hạ Mẫn Nhi trở về, ít nhất cũng phải sang hỏi thăm một tiếng nhân tiện bố muốn bàn chuyện làm ăn với họ luôn.
– Bố mẹ đi đi, con thấy không khỏe lắm.- Tiểu My ngán ngẩm nói.
– Bố nghe bảo, công ty con sắp làm ăn với NewCentury, gắng làm việc đi, đừng để Hạ Mẫn Nhi phật ý, nếu không thì đến bố cũng chả giúp gì được cho con đâu!!!
– Vâng!!- Elly ậm ừ trả lời cho qua chuyện nhưng trong lòng lại thấy khó chịu.Gì chứ, Từ Diễm My nổi tiếng tài năng và xinh đẹp này lại phải cúi đầu trước người khác ư??Thật quá hoang đường.
*************
– Đi đường cẩn thận anh nhé!!! Lúc nào về đến nơi, nhớ gọi cho em.
– Ừ, anh biết rồi, em vào nhà nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay em vất vả nhiều rồi!!- Vũ Phong gật đầu lên tiếng rồi kéo Tiểu Mẫn vào lòng, ôm nó thật chặt.
Mẫn Nhi thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cùng nhẹ nhàng vòng tay qua người anh, bờ vai nó khẽ run lên, trái tim của nó bỗng chốc đập nhanh hơn thường lệ.
– À, anh này, em nghe nói mai có buổi đấu giá đồ cổ, em muốn…- Tiểu Mẫn khẽ nói.
– Vậy sáng mai anh đưa em đi!!! Ngủ ngon nha bà xã.!!- Vũ Phong buông nó ra và đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ .
– Vâng!!!
Chiếc Audi của Vũ Phong dần chuyển bánh, Mẫn Nhi thẫn thờ nhìn theo chiếc ô tô cho đến khi nó mất hút trong đêm tối rồi mới quay người bước vào trong. Làn gió đêm thổi ùa về làm lòng nó ấm lại, phải chăng nó đã thật sự quên được quá khứ đau buồn để bắt đầu với một tình yêu mới??? Trái tim đập loạn nhịp cũng đã bình ổn trở lại.
*************
Đặt chiếc điện thoại sang một bên ngay sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Mẫn Nhi, Vũ Phong ngả lưng xuống chiếc ghế êm ái, tay không ngừng day day huyệt thái dương. Bỗng nhiên anh lại nhớ lại thái độ của Mẫn Nhi lúc nãy, rõ ràng chuyện đau buồn xảy ra với Thiên Hoàng 3 năm trước đã trở thành nỗi ám ảnh với nó cho đến tận bây giờ. Từ ngày hai người chính thức trở thành người yêu của nhau, mỗi lần anh chuẩn bị lái xe trở về nhà, đáy mắt của Mẫn Nhi luôn phảng phất sự lo lắng. Dù nó không nói ra nhưng anh cũng thừa hiểu nó sợ quá khứ kia sẽ xảy ra đối với anh. Lặng lẽ rảo bước ra ngoài ban công, làn gió mát mẻ hiếm hoi của mùa hè thổi ùa về quấn chặt lấy bóng hình cao lớn của Tiểu Vũ. Lặng lẽ hướng đôi mắt về phía trước, những ánh đèn vàng, trắng hòa quyện vào nhau, dòng người thì qua lại tấp nập như vẽ nên một bức tranh đẹp lung linh, thở dài ngán ngẩm, Vũ Phong quay người lại, lưng dựa vào lan can, miên man nghĩ về chuyện của Tiểu Mẫn và anh. Ba năm trước, có nằm mơ, anh cũng không bao giờ dám mơ tưởng đến một ngày Mẫn Nhi sẽ chấp nhận tình cảm của anh vậy mà giờ đây cái ngày anh và nó được kết hôn không còn bao lâu nữa!!! Quá khứ của 5 tháng trước bỗng nhiên lại hiện về trong tâm trí anh rõ mồn một như thể chuyện đó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy:
Quá khứ:
– Mẫn Nhi!!! Mẫn Nhi, em ra đây ngay cho anh!!!
Cả căn phòng đang chìm trong không khí làm việc nghiêm túc bất chợt một tiếng hét khiến mọi người giật mình và càng ngạc nhiên hơn nữa khi chủ nhân được nhắc đến không phải ai khác mà chính là vị tiểu thư đáng kính của chúng ta:
– Tiểu Yến, ra xem có chuyện gì!!- Mẫn Nhi chậm rãi lên tiếng, tuy giọng nói này rất quen nhưng trong phút chốc nó không tài nào nhớ nổi đó là của ai .
– Vâng!! TIểu thư!!!
Nhưng khi Tiểu Yến chưa kịp bước ra thì “ kẻ gây rối “ kia đã xông thẳng vào trong bất chấp sự ngăn cản của các nhân viên an ninh. Thoáng ngạc nhiên khi thấy người đó không phải là ai khác mà chính là Tiểu Vũ, Mẫn Nhi vội giơ tay ngăn các nhân viên an ninh lại rồi đi về phía cửa ra vào, trước khi đi không quên nói lại với những ngời trong phòng họp:
– Tôi sẽ quay lại!!!
Dìu Vũ Phong vào trong phòng, Mẫn Nhi mệt mỏi thả anh xuống chiếc ghế sofa êm ái:
– Phong!!! Anh uống nhiều thế? Để em gọi quản gia đưa anh về nhé!!!
– Mẫn!!- Vũ Phong đột nhiên kéo nó trở lại, khiến Tiểu Mẫn mất đà ngã nhào xuống người anh.- Sao em lại không hiểu anh muốn gì chứ, thời gian qua, những gì anh làm không khiến em cảm động tý nào ư? Anh yêu em!!! Anh yêu em nhiều lắm, em biết không hả? Anh chỉ muốn kết hôn với em, lẽ nào là sai ư? Em nói đi.
Vòng tay rắn chắc của Vũ Phong ngày càng xiết mạnh, hơn nữa, mùi rượu nồng nặc cứ xộc thẳng vào mũi khiến Tiểu Mẫn khó chịu.
– Anh buông em ra được không? Em không thở được.- Mẫn Nhi hụt hơi nói.
Thấy vẻ đau đớn đang dần hiện lên gương mặt của nó, ngay lập tức cánh tay Vũ Phong dần buông lỏng dần, Tiểu Mẫn ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
– Anh… anh xin lỗi, anh không nên làm phiền em thế này!!!- Vũ Phong ngà ngà nói rồi toan đứng dậy thì bị bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Nhi giữ chặt lại. Tiểu Mẫn từ từ đứng dậy nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, dịu giọng nói:
– Nếu anh muốn thì em chấp nhận làm người yêu anh.
Tthấy Vũ Phong vì nó mà phải chịu tổn thương quá nhiều, Mẫn Nhi không thể làm ngơ nữa rồi. Thời gian qua nó hiểu, Vũ Phong đã làm những gì cho nó, trong lúc nó khủng hoảng về tâm lý, anh luôn ở bên động viên khích lệ, an ủi nó, cầu xin nó hãy đứng dậy và bước tiếp, khi nó ốm, nó mệt, anh cẩn mẩn chăm cho nó từng muỗng cháo thìa cơm!!! Người đàn ông như thế chẳng phải trên thế gian này là rất hiếm sao?
Sáng hôm sau, Vũ Phong tỉnh dậy trong trạng thái nhức đầu kinh khủng, ánh nắng xuyên qua lớp rèm cửa chiếu thẳng vào đôi mắt anh, đang mơ màng nghĩ về cơn say tối qua bỗng chiếc cửa trắng tinh mở toang ra theo sau là một người con gái:
– Anh dậy rồi hả? Em mới nói nhà bếp chuẩn bị cháo cho anh ăn rồi đó!!!
– Mẫn, sao em lại…?- Vũ Phong bất chợt sực tỉnh nhớ lại chuyện hôm qua, hình như hôm qua cô ấy đồng ý làm bạn gái của anh thì phải nhưng lúc đó là ở văn phòng mà sao bây giờ cô ấy lại ở đây được chứ?
– Em mới đến!!! Chẳng lẽ em không được quyền đến bạn trai em hả?
– Mẫn… không lẽ tối qua những lời em nói là thật ư?
– Anh nghĩ em điên đến mức mang chuyện trọng đại ra để đùa ư? Em có nói qua với bác trai và bác gái rồi, anh ở nhà sắp xếp mọi việc nhé, em phải đi đây.
– Em đi đâu??- Vũ Phong chợt kéo Mẫn Nhi lại hỏi, chẳng lẽ anh đang nằm mơ ư?
– Em đi làm chứ đi đâu. Anh hỏi ngốc thế? Thôi anh ăn cháo đi! Em đi đã, sắp trễ giờ rồi.
Và rồi không nói không rằng, Vũ Phong ôm chầm lấy nó:
– Cảm ơn em!!!.
****************
Sáng hôm sau:
Như thường lệ, khi nó thức giấc thì mặt trời cũng đã lên quá đỉnh, ngồi thẳng dậy khẽ vươn vai , nó tiến dần đến cánh cửa sổ mở tung nó ra, làn gió nhè nhẹ cùng mùi hương hoa hồng cứ quấn lấy nó, khiến Mẫn Nhi khoan khoái lạ thường, ánh nắng vàng rực chiếu rọi vào một sợi dây chuyền được đặt cẩn thận trong một chiếc hộp trang sức được làm một cách tinh xảo khiến nó trở nên lung linh huyền ảo hơn, Mẫn Nhi liếc nhìn về chiếc dây chuyền đó trong lòng lại thấy thắt lại, cảm giác hối hận lại ùa về, giá như ngày đó nó không nên nói những lời cay nghiệt đó với anh thì tốt biết mấy.
Bước xuống phòng khách sau khi đã hoàn tất những thủ tục bắt buộc của một buổi sáng, Tiểu Mẫn ngạc nhiên khi thấy Vũ Phong đang ngồi nói chuyện rôm rả với bố mẹ mình, đúng lúc đó Tiểu Vũ cũng ngước lên, hai ánh mắt bắt gặp nhau, Vũ Phong giật mình khi thấy nó. Hôm nay, Mẫn Nhi không mặc những chiếc váy công sở trang trọng nữa mà thay vào đó là một chiếc quần short kết hợp với một chiếc áo phông trông rất teen, bất giác Vũ Phong khẽ thở dài, Tiểu Mẫn cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi.
– Anh đến lúc nào? Sao không gọi em dậy?
– Vũ Phong đến cách đây 2 tiếng nhưng nghe nói con đang ngủ nên không muốn đánh thức!!!- Bác Ly dịu dàng nói.
– Vậy à? Thôi tụi con đi trước đây, trưa bố mẹ cứ ăn trước đi nha!!!
– Uhm, 2 đứa đi cẩn thận đấy.
– Vâng, thế tụi con xin phép đi trước ạ!!!- Vũ Phong đứng dậy, lễ phép chào hỏi rồi kéo Mẫn Nhi ra ngoài.
– Lúc nãy anh nhìn em gì mà ghê thế?- Mẫn Nhi lên tiếng hỏi sau khi an vị trong xe.
– Em đẹp nên nhìn thôi không được hả?- Vũ Phong nháy mắt tinh nghịch.
– Đánh anh bây giờ!!
****************
Cùng lúc đó, tại nhà của Elly:
– Thưa tiểu thư, cậu Vũ Phong đã đi ra khỏi nhà 3 tiếng rồi ạ!!!
– Có biết anh ta đi đâu không?
– Dạ thưa không ạ!!
Elly trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc anh ta đang ở chỗ quái nào vậy. Bất giác, cô nhớ ra một nơi, hình như, hôm qua anh ta có nhắc đến một nơi thì phải. Nghĩ vậy Elly nhanh chóng đứng bật dậy.
****************
– Em vào trước đi, anh đi gửi xe đã!!!!
Mẫn Nhi gật đầu, sau khi chiếc xe của Vũ Phong khuất dần sau cánh cửa dẫn vào gara, nó cũng từ tốn bước vào bên trong nhưng bất chợt không biết từ đâu có 2 tên vệ sĩ mặc vest đen chặn nó lại ngay trước cửa dẫn vào đại sảnh của buổi đấu giá:
– Làm gì thế?- Nó lạnh lùng hỏi.
– Cô không được vào.- Một trong hai tên đó liếc nó một lượt từ trên xuống dưới rồi nói giọng mỉa mai rõ rệt.
– Tại sao ?
– Cô có biết đây là buổi đấu giá tầm cỡ quốc tế không hả? Nhìn cô cũng chỉ là sinh viên quèn, tiền đâu ra mà đấu với đá chứ!!!
– Mấy người mau tránh ra!!!- Chưa kịp để nó lên tiếng thì một giọng nam ấm vang lên từ phía đằng sau, nhác thấy người đó hai tên vệ sĩ vội vã cúi chào.
– An thiếu gia!!!
– Mấy người biết đó là ai mà ăn nói hỗn láo vậy hả? Nhìn cho kỹ đi, đây là vợ sắp cưới của tôi!!- Nói đoạn, Vũ Phong ngang nhiên khoác vai Mẫn Nhi một cách thân mật rồi ra lệnh- Không mau xin lỗi đi!!!
– Ơ… dạ.. xin lỗi tiểu thư!!!
– Đi thôi anh!!!- Mẫn Nhi lên tiếng, xiết chặt chiếc túi xách đeo bên người.
– Em không sao chứ?
– Họ dám coi thường những sinh viên đến thế ư? Thật là không chịu nổi, nếu em thực sự là sinh viên và muốn đến xem buổi đấu giá này chẳng lẽ cũng không được sao? Em sẽ nói chuyện với ban quản lý về chuyện này!!!
– Ừ, thôi, em đừng bực nữa, ngồi xuống đây đi!!!
Vừa lúc đó:
– An Vũ Phong!!!- Tiếng nói nhõng nhẽo ám ảnh Vũ Phong bấy lâu lại vang lên, anh cau mày nhìn về phía vừa phát ra tiếng động, không khỏi ngán ngẩm thở dài. Trong khi đó Mẫn Nhi ngạc nhiên hết nhìn vẻ mặt anh đến người con gái đang giận dữ xông lại phía hai người họ.
– Ai vậy?- Mẫn Nhi hỏi nhỏ. Nhưng chưa kịp để Vũ Phong trả lời thì cô gái đó đã đứng trước mặt hai người, khoanh tay trước ngực hết nhìn Vũ Phong lại nhìn Mẫn Nhi, ánh mắt khinh miệt.
“ Mẹ kiếp, sao hôm nay ai cũng nhìn mình bằng thái độ đó vậy nhỉ? ” – Mẫn Nhi bực bội nghĩ thầm.
– Con bé này là ai mà anh lại dám nói với mấy người ngoài kia đây là vợ sắp cưới của anh hả?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!