Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 16 : Cảm ơn vì đã yêu em. (3)
2 ngày sau , 7h tối:
– Thưa tiểu thư, đến nơi rồi ạ!!!- Tiểu Yến thận trọng lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Mẫn Nhi đang nằm lim dim trên chiếc ghế dài trong xe. Nhưng chưa thấy Mẫn Nhi có dấu hiệu tỉnh lại cô bèn cất tiếng thêm lần nữa- Tiểu thư!!!
Nó cựa quậy rồi từ từ mở mắt, ngồi thẳng dậy, uể oải vươn thẳng hai tay rồi quay sang nhìn Tiểu Yến.- Đến nơi rồi hả?? Thôi, cô về trước đi, lát tôi về với Vũ Phong cũng được.
-Vâng thưa tiểu thư!!- Tiểu Yến kính cẩn cúi đầu khi thấy Mẫn Nhi bước ra xe, xem ra tinh thần của Mẫn Nhi hôm nay cũng khá tốt, sắc mặt tuy vẫn còn mệt mỏi nhưng đã đỡ xanh xao hơn dạo trước. Đợi đến khi bóng dáng Mẫn Nhi khuất sau cánh cửa chính, Tiểu Yến mới cho người lái xe đi nhưng mới đi được một đoạn đường ngắn thì thì bất giác cô lại nhớ ra một việc, không ngần ngừ cô nhanh chóng hạ lệnh cho xe dừng lại rồi bỏ ra ngoài.
Trong khi đó, Mẫn Nhi đang dần dần tiến vào đại sảnh. Rảo bước đến chiếc thang máy gần đó. Nó mau chóng bước vào.
Ting!!!
– Xin lỗi, cô tìm ai?- Người thư ký ngồi ở gần đó lên tiếng ngay khi thấy bóng dáng Mẫn Nhi xuất hiện .
– Tôi muốn gặp giám đốc An.- Tiểu Mẫn lãnh đạm trả lời, ánh mắt đen sắc lạnh của nó đảo nhìn quanh văn phòng rồi lại nhìn cô gái đang đứng trước mặt.
– Dạ thưa, cô có lịch hẹn trước không ạ?- Người thư ký tiếp tục, tuy thế, trong lòng cứ có cảm giác không đươc thoải mái cho lắm, trông đối phương có vẻ khá trẻ, cùng lắm cũng chỉ mới là sinh viên vậy mà từ phong thái, sắc mặt đều toát lên sự ngạo mạn, lạnh lùng không khỏi khiến người khác e sợ.
– Không!!!
– Vậy xin cho biết quý danh để tôi báo với giám đốc ạ!!
– Hạ Mẫn Nhi.- Nó từ tốn trả lời, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ riêng người đối diện có vẻ sững sờ, ánh mắt thì ngạc nhiên như không thể tin những gì mà cô gái trẻ trước mặt vừa nói. Hạ Mẫn Nhi, đó chẳng phải là nữ vương quyền lực số 1 của châu Á hiện nay ư? Nhưng cô ta sao lại trẻ như thế này được. Chắc là sự ngẫu nhiên thôi nhưng chỉ một lúc sau đó, cánh cửa thang máy đột ngột mở ra lần nữa, kèm theo đó là sự xuất hiện của một cô gái, người thư ký há hốc mồm, mắt trợn lên kinh ngạc khi thấy người đó đang cúi chào một cách cung kính với cô gái trẻ lúc nãy
– Tiểu thư!!
– Cô chưa về sao?- Mẫn Nhi hỏi , trong ánh mắt không giấu nổi sự thắc mắc.
– Cả ngày hôm nay tiểu thư chưa ăn gì nên em mua cái này cho tiểu thư!- Tiểu Yến vui vẻ đưa hộp sữa cầm trong tay ra trước mặt Mẫn Nhi.
– Cảm ơn!!- Mẫn Nhi nghẹn giọng nói, tay hơi run khi nhận lấy hộp sữa , bỗng nhiên nó lại thấy quặn thắt ở trái tim, hình như trước đây, đã lâu lắm rồi, khi nó đói bụng cũng đã có người mua cho nó một ly sữa nóng để uống thì phải.
– Không có gì, thôi em xin phép về trước.
Nó khẽ gật đầu, lặng lẽ dõi theo hình ảnh Tiểu Yến cho đến khi cô khuất hẳn sau chiếc thang máy.
– Dạ thưa…
– … – Mẫn Nhi từ tốn quay sang nhìn người đối diện.
– Giám đốc An đang họp …- Người thư ký ngập ngừng.
– Tôi chờ cũng được, phiền cô đổ cái này ra ly rồi hâm nóng giùm tôi.- Mẫn Nhi điềm đạm nói.
– Dạ vâng.- Cô gái kia luống cuống đỡ lấy hộp sữa Mẫn Nhi đưa rồi ngay lập tức làm theo lời nó nói. Có trong mơ, cô cũng không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại được trò chuyện với nữ vương bí ẩn nhất hiện nay. Lúc Mẫn Nhi nói tên họ ra, cô đã nghĩ đó là sự trùng hợp nhưng khi Tiểu Yến- người thường xuyên lui đến công ty để bàn việc làm ăn thay tổng giảm đốc của tập đoàn NewCentury xuất hiện, một cung hai kính với cô gái trẻ kia thì cô không khỏi bàng hoàng.
Mẫn Nhi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng chờ, tiện tay lấy một tờ báo kinh tế ra đọc. Khóe môi nó hơi nhếch lên khi thấy gương mặt trang bìa của tờ báo này là Tiểu Yến và mấy người trong ban lãnh đạo cùng hình ảnh của tập đoàn. Sau khi cuộc họp báo kết thúc, thật không thể ngờ, mọi thông tin về hợp đồng nó vừa ký lại lan truyền rộng rãi như vậy. Bất chợt một giọng nói vang lên:
– Dạ, sữa của cô đây ạ.
– Uhm, cảm ơn.- Mẫn Nhi gật đầu, để tờ tạp chí sang một bên rồi đón lấy li sữa nóng hổi. Nhưng mới uống được mấy ngụm thì….
– Lại gặp cô ở đây!!
Một giọng nói õng ẹo cất lên, Mẫn Nhi lạnh lùng nhìn về người đối diện.
– Chuyện gì?- Tiểu Mẫn khó chịu nói.
– Đang đợi Vũ Phong à?- Elly khoanh tay trước ngực, hếch cằm lên, giọng đầy thách thức.
– Không phải chuyện của cô.- Mẫn Nhi thản nhiên đáp lại rồi ánh mắt lại tập trung về tờ báo. Nhưng ngay tức khắc, Elly đã giật phăng nó rồi ném ra ngoài đại sảnh.
– Mày đang làm cái gì ở đây hả??? Đồ loại con gái không biết nhục nhã kia?- Elly trừng mắt lên nói, ánh mắt như muốn thiếu đốt người đối diện nhưng thay vì nổi cáu lên, Mẫn Nhi cũng chỉ lạnh lẽo nhìn Elly với thái độ mỉa mai.
– Người không biết nhục nhã là cô, giữa công ty mà lại nói năng hàm hồ thế à? Sao cái tập đoàn này lại tuyển những người như cô chứ??
– Đừng giở giọng đó với tao, thứ mày cần là tiền chứ gì, đây là 5 tỷ, cầm lấy nó rồi biến đi.- Elly rút trong chiếc túi xách một tập séc rồi đập mạnh xuống bàn .
– Trước khi tôi còn đủ bình tĩnh và nhẫn nại thì cô liệu đi chỗ khác. Còn cái này.- Nói đoạn, Mẫn Nhi từ từ đứng giậy, cầm tập séc trên tay và không hề ngần ngại nó xé đôi rồi vứt vào mặt Elly- Tôi không thiếu.
Chứng kiến cuộc cãi cọ vừa rồi giữa Elly và Mẫn Nhi, người thư ký không khỏi lo lắng bèn chạy ra ngăn cản Elly, cũng như những người làm trong giới kinh doanh khác, cô thừa biết quyền lực của Mẫn Nhi là vô hạn, chỉ cần cô muốn thì dù Elly có là con gái của Bộ trưởng bộ tài chính chứ cô có là con của chủ tịch nước đi nữa, Mẫn Nhi cũng thừa khả năng khiến Elly mãi mãi không ngóc đầu lên được trong giới kinh doanh .
– Elly, chị thôi đi, chị có biết đó là ai không??- Người thư ký giữ chặt cánh tay của Elly lại, hạ giọng nói. Nhưng đáng tiếc Elly lại không hề biết người đứng trước mặt mình là ai nên gạt phăng người thư ký kia ra, mặt gầm gừ nói:
– Đây không phải chuyện của cô. Còn mày- Elly chỉ thẳng vào mặt Mẫn Nhi- Mày chẳng qua cũng là thứ hạ đẳng thôi, tiền mày không thiếu ư? Nực cười.
Mẫn Nhi đảo mắt nhìn xung quanh, lúc bấy giờ đã có khá nhiều người dừng lại hai bên theo dõi diễn biến. Tuy rất bực bội nhưng ngoài mặt nó vẫn tỏ ra bình tĩnh một cách đáng nể.
– Hạ tay xuống và cút đi, trước khi tôi nổi cáu.- Nó khẽ nói.
– Gì chứ, sợ nhỉ? Mày nghĩ một đứa ranh con như mày mà tao lại sợ hả?- Elly khinh miệt nói, giọng ngày càng to dần. Vừa lúc đó, cánh cửa phòng họp mở toang ra, theo sau đó là sự xuất hiện của Vũ Phong và các thành viên trong hội đồng quản trị. Anh ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt tím tái, tức giận của Elly rồi chuyển sang nhìn vẻ mặt bình thản của Tiểu Mẫn, Vũ Phong lờ mờ đoán ra sự tình.
– Giám đốc!!- Người thư ký luống cuống cúi gằm mặt xuống, cả người run lên bần bật.
– Có chuyện gì thế?- Vũ Phong ôn tồn hỏi.
– Da… dạ… thưa – Cô thư ký ấp úng, mồ hôi lạnh túa ra ngày càng nhiều.
– Không có gì, mình đi thôi, gần đến giờ máy bay hạ cánh rồi.- Mẫn Nhi lên tiếng cứu bồ giúp cô nhân viên kia rồi liếc về phía đồng hồ và thản nhiên nói như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
– Uhm !!- Vũ Phong gật đầu.
– An Vũ Phong, anh đứng lại cho tôi!- Elly điên loạn hét lớn lên rồi chắn ngang trước mặt hai người.
– Em làm gì thế Elly? Em không thấy hành động của em lỗ mãn lắm sao??
– Con bé này yêu anh vì tiền thôi, sao anh lại ngu ngốc như thế hả??
– Không liên quan đến em!- Vũ Phong lạnh lùng nói rồi quay sang nhìn những nhân viên xung quanh- Ai nấy đi làm việc đi, nếu không tôi đuổi việc tất cả đấy.
– Gì chứ? ****** này làm anh điên rồi.
– Cô vừa nói gì?- Mẫn Nhi không kìm được tức giận liền hỏi lại. Nó đã nín nhịn vì Elly dù sao cũng là con gái của bộ trưởng bộ tài chính- người đã giúp nó rất nhiều trong quá trình nó mới chập chững bước vào công việc kinh doanh cho đến tận bây giờ, hơn nữa dù gì cô ta cũng là bạn cũ của Vũ Phong nhưng đến mức này thì nó không thể chịu đựng hơn được nữa.
– Tao bảo mày là **, mày không nghe hả??- Elly xấn người tới, mắt long lên sòng sọc.
– Elly, em đang nói cái gì thế hả?- Vũ Phong ngạc nhiên giữ chặt Tiểu My lại ngăn không cho cô tiến lại gần Mẫn Nhi nhưng ngay lập tức, Mẫn Nhi đã gỡ tay anh ra khỏi người Diễm My và… ( p/s : vì tên thật của Elly là Diễm My nên mình gọi thế này cho đỡ lặp các bạn nhé)
Bốp!!!
Bốp!!
Bốp!!!
Trong nháy mắt, Mẫn Nhi đã vung tay tát Elly ba cái chói tai khiến Elly ngã lăn ra nằm trên sàn khiến Vũ Phong và Tiểu My hoàn toàn sửng sốt.
– Nhi!! Sao em lại làm như thế chứ???- Vũ Phong run giọng vội cúi xuống đỡ Elly ngồi dậy, vết đánh dần đỏ và sưng tấy lên, vì đã từng học võ nhiều năm nên anh biết, tuy Mẫn Nhi đánh không quá mạnh nhưng rất có lực, lúc này Elly nằm gục trong lòng Vũ Phong thút thít.
– Anh không thấy cô ta gọi em là gì ư? Tránh khỏi cô ta ra trước khi em cho người san bằng nhà nó!!! Còn mày, nếu không muốn ngay ngày mai, bố mày mất chức thì câm cái miệng lại. Bộ trưởng bộ tài chính chứ có là chủ tịch nước đi chăng nữa, nếu muốn tao có thể đá ông ta ngay ra khỏi cái ghế đó ngay lập tức đấy.- Nó lạnh lẽo chỉ thẳng trước mặt Elly rồi quay người bước đi.
Tại sân bay
Mẫn Nhi nóng lòng hết nhìn đồng hồ lại nôn nóng nhìn chằm chằm vào cửa ra vào. Đã hơn 10h rồi mà sao máy bay vẫn chưa hạ cạnh nhỉ. Xung quanh những tiếng chào mừng, reo hò của những người đã gặp lại được bạn bè hay người thân rồi những tiếng nói đều đều của các nữ phát thanh thông báo các chuyến bay vừa cất cánh hay là mới trở về càng khiến nó nóng ruột hơn bao giờ hết. Đã 2 năm kể từ khi chị nó đi du học với tiểu Mạnh đến bây giờ,nó không hề được gặp Hân Hân dẫu Mẫn Nhi thường xuyên có những chuyến bay sang Mỹ những hầu như các cuộc hpj hay hội nghị chiếm hết thời gian đến thời gian thở cũng không có huống gì đi gặp chị, không những thế mỗi khi lịch công tác kết thúc thì nó lại phải bắt đầu một hành trình mới.
Cánh cửa một lần nữa lại mở toang ra, hành khách lại nối đuôi nhau ra ngoài, Mẫn Nhi lại một lần nữa dáo dác tìm kiếm bóng dáng của chị sau dòng người đông đúc kia, bất chợt Vũ Phong vui mừng quay sang nói với nó:
– Hân Hân kia rồi!!!
Mẫn nhìn theo hướng mà Tiểu Vũ chỉ, rồi nó vui sướng hét lớn :
– Chị, chị ơi!!!
Như nghe thấy tiếng gọi của cô em gái từ xa, Hân Hân vui vẻ vẫy tay chào lại rồi nói gì đó với chàng trai đi bên cạnh. Họ cùng nhau tiến lại gần về phía nó.
– Mệt không chị?- Mẫn Nhi hỏi, tay đỡ giùm hành lý cho Ngọc Hân.
– Không sao!!! Vũ Phong cũng đến hả?
– Chào chị vợ tương lai!!
– Mạnh Quân!!!- Nó mỉm cười nhẹ rồi tiến lại gần Tiểu Mạnh vòng tay ôm anh ( một cái ôm thể hiện tình bạn thui nhá, nhưng cũng đủ làm ai đó lồng lộn lên rồi)- 2 năm không gặp, anh khỏe chứ?
– Ừ, Nghe nói em sắp kết hôn. Vũ Phong chúc mừng nhé!!!
– Cảm ơn!!! – Tiểu Vũ vui vẻ đáp lời
– Mình đi thôi!- Mẫn Nhi lên tiếng rồi kéo hành lý đi ra trước, thấy vậy Vũ Phong ngay tức khắc tiến lại gần nói nhỏ với nó.
– Đưa anh xách cho!!!
– Khỏi cần!!- Mẫn Nhi ấm ức nói, xem chừng nó vẫn còn tức chuyện lúc nãy lắm lắm ý.
Mạnh Quân lững thững bước theo phía sau, 2 năm không gặp quả nhiên Mẫn Nhi đã khác trước quá nhiều, nụ cười của cô đã không còn tươi tắn như ngày trước nữa mà nó thoáng trong đó là một cái gì đó đượm buồn, ẩn chứa đằng sau đôi mắt to tròn kia là một cái gì đó lạnh lùng, tàn nhẫn hơn ngày trước rất nhiều!
– Hai đứa định khi nào tổ chức đính hôn?- Hân Hân lên tiếng ngay khi an vị trên chiếc ghế ngồi êm ái trong xe limo.
– Cuối tháng sau Hân à!!- Vũ Phong trả lời, trong giọng nói không giấu nổi niềm vui.
– Vũ Phong, cậu mừng đến thế sao?
– Đương nhiên rồi!!!
– Anh lái xe đi!! Nhiều chuyện. – Mẫn Nhi gầm gừ nhìn Vũ Phong. Ngay tức khắc nụ cười trên môi của Hân Hân và Tiểu Vũ tắt ngấm, họ lặng lẽ nhìn nhau đầy ẩn ý . “ Tốt nhất là không nên cãi lại Tiểu Mẫn lúc này. ”
****************
– Tiểu thư!!! Tiểu thư làm sao thế này!!!- Người quản gia hốt hoảng khi nhìn vết thương đang sưng vù trên má Elly.
– Không nhìn thấy hả? Mau đem thuốc ra cho tôi!! – Elly gắt gỏng nói, tay ôm chặt má trái. Nhìn con bé kia chân yếu tay mềm thế kia mà lại có thể tát mạnh như thế. Cô ngả mình nằm xuống ghế sofa, để mặc người quản gia đang loay hoay áp đá vào vết thương.
– Oái, từ từ thôi chứ, muốn tôi chết hả!!!
– Dạ, xin lỗi tiểu thư.
“ Mẹ kiếp, con khốn, dám đánh tao thế này hả? Đã thế sau này, tao sẽ cho mày biết thế nào là Elly” – Tiểu My tức giận nghĩ, đôi tay nhỏ nhắn co chặt lại thành nấm đấm.
– Mẫn, em giận anh hả?
– Thả tay em ra !!
– Mẫn, nghe anh nói.
– Nói ư? Còn gì để nói hả, anh thấy đấy, con ranh đó dám gọi em là ****** thế mà anh chẳng may may có tí phản ứng nào. Trước đây, em nể nó vì đó là con gái ông Từ, là bạn anh nhưng bắt đầu từ giây phút này trở đi, nếu nó còn làm em tức giận thêm bất cứ một lần nào nữa thì anh cứ bảo nó về chuẩn bị hòm mà chôn sống đi!!! Em sẽ khiến nó thân bại danh liệt, mãi mãi không ngóc đầu lên được trong giới kinh doanh. Anh hiểu tính em rồi chứ, đã nói là làm không có bất cứ sự nhân nhượng nào nữa đâu!!- Mẫn Nhi run giọng nói rồi đẩy tay Vũ Phong ra, bước nhanh lên phía trên cho kịp người chị gái của mình để lại Tiểu Vũ buồn bã, cô đơn phía sau. Anh lặng người nhìn theo bóng dáng nó, Hân Hân và Mạnh Quân đang từng bước xa dần, cuộc cãi vã lúc chiều cứ hiện lên trước mặt anh khiến anh không sao chịu nổi. 3 năm trờ lại đây, Mẫn Nhi đã kìm nén cảm xúc rất tốt, không lúc nào nó biểu hiện bất cứ sự tức giận nào trước mặt người khác nhưng ngay lúc nãy thôi, sự giận dữ bực bội, ánh mắt lạnh lẽo , giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy cay độc của nó như một lời cảnh báo khiến anh không khỏi chột dạ. Elly vốn là tiểu thư nhà giàu, được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ, chưa phải chịu bất cứ tổn thương nào mà lúc tối lại bị ăn ngay 3 cái tát đau điếng như thế đằng nào cũng tìm mọi cách để trả đũa Mẫn Nhi nhưng đáng tiếc thay, Elly lại không hề biết người cô đang đối đầu lại là người như thế nào.
Thở dài ngán ngẩm, Tiểu Vũ lững thững bước theo sau.
– Vũ Phong!!! Vẻ mặt của con sao thế???- Bác Ly lo lắng hỏi khi thấy cậu con rể tương lại trong suốt bữa ăn chỉ im lặng ngồi một chỗ mà không nói năng gì.
– À không!! Con hơi mệt tý thôi!!!- Vũ Phong lắc đầu cười trừ.
– Mệt thì về nhà nằm nghỉ đi, thôi, con ăn no rồi!! Xin phép mọi người.-Mẫn Nhi lạnh lùng cất tiếng rồi ngay tức khắc, đẩy ghế ngồi ra một bên, bước đi ra ngoài trước ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người trong bàn ăn. Chưa bao giờ Mẫn Nhi ăn nói như thế với Vũ Phong, đăc biệt là trong những tháng gần đây, hầu như với Vũ Phong, nó đều quan tâm, ân cần nhưng hôm nay bỗng nhiên thái độ đột ngột thay đổi 180 độ. Đúng là không sao hiểu nổi. Bác Phong, bác Ly cho đến Hân Hân và Mạnh Quân lặng lẽ nhìn về phía Mẫn Nhi đang từng bước đi lên cầu thang rồi lại ái ngại nhìn Vũ Phong đang cặm cụi ăn như chẳng có chuyện gì.
– Vũ Phong, cậu với Nhi cãi nhau à???- Hân Hân ngập ngừng hỏi. Lúc nãy ngồi trong xe, cô đã có cảm giác gì rất lạ rồi, thật không ngờ…
– Không có gì!!! Thôi bây giờ con đang có tý việc bận, xin phép bố mẹ con về trước ạ!!!
– Ừ, thế đi đường cẩn thận nha con!!!- Bác Ly gật đầu rồi vội vàng tiễn anh ra đến tận cửa, dịu dàng nói- Mẹ không biết hai đứa xảy ra chuyện gì nhưng 9 bỏ làm 10 con à.
– Vâng, con biết rồi thưa mẹ.
Vũ Phong cúi chào bác Ly lần nữa rồi đi xuống gara xe hơi. Ánh mắt không giấu nổi sự đau đớn, vẻ mặt lạnh tanh của Mẫn Nhi lúc nãy khiến anh rùng mình, trái tim anh khẽ thắt lại, một nỗi sợ hãi không tên dấy lên trong tâm hồn anh, những câu nói của Mẫn Nhi cứ vang đi vang lại trong tai anh cứ như một đoạn băng ghi âm được tua đi tua lại nhiều lần. “Phải làm sao bây giờ chứ? ”
Từ trên cửa sổ phòng ngủ nhìn xuống, Mẫn Nhi lặng lẽ quan sát Vũ Phong, cảm giác ăn năn lại ùa về, đáng ra nó không nên đối xử quá tàn nhẫn với anh như vậy. Ánh trăng sáng, hiền dịu chiếu rọi xuống thế gian, phủ lên anh một vầng ánh sáng lung linh, mờ ảo nhưng cô độc. Mẫn Nhi thẫn thờ dõi theo chiếc xe Audi đang dần tiến ra ngoài cho đến lúc nó biến mất dạng, bấy giờ Tiểu Mẫn mới từ từ thả mình xuống chiếc giường êm ái, mắt nhắm hờ lại, hàng mi giày khẽ rung rung. Cơn buồn ngủ bỗng chốc ùa về, đang chuẩn bị đắm mình trong giấc ngủ đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên khiến nó tỉnh hẳn:
– Vào đi!!!
– Em chuẩn bị ngủ à?- Ngọc Hân nhẹ nhàng hỏi, khép cánh cửa phòng lại rồi rảo bước đến ngồi cạnh cô em gái- Hai đứa có chuyện gì à??? Nghe bố mẹ nói trước đây đã bao giờ có chuyện này xảy ra đâu.
– Không sao, chị đừng lo!- Mẫn Nhi lên tiếng trấn an chị gái rồi hướng cuộc trò chuyện về một hướng khác- Chị với anh Quân sao rồi?
– Sao là sao, vẫn là bạn bè bình thường thôi.
– Thật không vậy??- Mẫn Nhi láu lỉnh trêu chọc nhưng ngay lập tức nhận được mấy cái huých đau điếng từ người chị yêu quý của mình, nó hét toáng lên y như lợn bị chọc tiết vậy.
– Thật chứ sao, hơn nữa chị chưa muốn nghĩ đến chuyện lập gia đình lúc này, như thế e là quá sớm.
– Uhm, mà em muốn, ngay sau khi chị trở về làm việc và ổn định lại tập đoàn em sẽ vắng mặt ở tập đoàn một thời gian để đi học. Chị thấy sao?
– Được đấy, chị ủng hộ.
– Thế thì tốt rồi. Mà tối nay hai chị em mình ngủ chung đi, lâu rồi không được ôm chị, nhớ quá cơ!!
-Tránh ra, em ghê quá, chị còn muốn lấy chồng nữa.
Trong khi hai chị em Mẫn Nhi và Hân Hân đang vui vẻ trêu đùa thì ở một góc nào đó trong thành phố cũng đang có một người buồn rười rượi đang tìm rượu để giải sầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!