Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 16 : Cảm ơn vì đã yêu em. (4)
****************
Sáng hôm sau, tại văn phòng làm việc của Vũ Phong:
– Vết thương em thế nào rồi??? Ổn chưa???- Vũ Phong lo lắng hỏi ngay khi thấy Elly bước vào phòng. Sắc mặt có vẻ không tốt nhưng dấu tích hôm qua cũng đã bị mất hẳn.
– Bị tát 3 cái liền thì theo anh có không sao được không?- Elly gằn giọng nói, thả đống tài liệu xuống bàn Vũ Phong rồi ngồi phịch xuống bộ ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực vẻ mặt đầy sát khí- Nó dám đánh em thì em sẽ không để yên đâu. Còn anh nữa, thấy người yêu mình đánh người thế mà cũng để yên được sao?
– Elly, đừng động vào cô ấy, anh khuyên em chân tình đấy.- Vũ Phong nghiêm nghị nói. Đôi mắt đen nhìn thẳng vào Elly. Thái độ lúc này của anh khiến Elly không khỏi ngạc nhiên.
– Vì đó là người yêu anh nên anh nói thế chứ gì???
– Không phải!!
– Vậy ý anh là sao hả?? Anh nhìn thẳng vào em này!- Elly vòng qua ghế sofa ngồi sát lại với Vũ Phong- Anh có biết nó yêu anh chỉ vì tiền của anh thôi không??- Và rồi không ngại ngần, Elly ép chặt môi cô vào môi Tiểu Vũ, hôn anh một cách mãnh liệt. Nhưng Vũ Phong đâu ngờ, vào đúng lúc đó, lại có sự xuất hiện của một người mà anh không muốn ít nhất là lúc này.
Xoảng!!!
Vũ Phong hốt hoảng nhìn thấy người đang đứng trên ngưỡng cửa.
– Hai người làm cái trò gì trong văn phòng vậy?- Người đó run giọng nói, ánh mắt chuyển từ trạng thái ngạc nhiên đến giận dữ, gương mặt thanh tú kia đỏ dần lên. Hai bàn tay nhỏ nhắn xiết chặt vào nhau.
– Bộ mắt cô mù hả?? Người đàn ông của cô vừa mới hôn tôi!!- Elly đứng thẳng dậy, chỉnh sửa lại trang phục, kiêu ngạo nói.
– Không. Nhi, nghe anh nói.- Vũ Phong hốt hoảng thanh minh.
– Im miệng! Tôi sẽ nói chuyện với anh sau.- Giọng nói trong trẻo của Mẫn Nhi cất lên khiến không gian như đông đặc lại, nhìn nó lúc này người khác cũng không khỏi giật mình sợ hãi, một cách thản nhiên nó dần bước tới chỗ đứng của Elly- 3 cái tát hôm qua có vẻ chưa làm cô sợ thì phải.
– Mày….- Elly cứng họng, gương mặt của cô lúc này tím ngắt vì giận dữ, đôi tay cô giơ lên không trung và…
– Dừng lại!!- Vũ Phong hét lớn rồi chạy lại đứng chắn ngang giữa Mẫn Nhi và Elly nhưng đã có người nhanh chân giữ chặt Elly không cho cô ta manh động trước anh .
– Tiểu thư không sao chứ ạ?- Tiểu Yến lo lắng hỏi Mẫn Nhi nhưng vẫn cầm chặt tay của Elly mặc cho cô ta giãy giụa.
– Không sao!!- Mẫn Nhi lắc đầu rồi gạt Vũ Phong qua một bên bước tới trước mặt Elly- Muốn đánh tôi ư? Không dễ đâu!!! Từ giây phút này trở đi, tôi sẽ khiến cô mất tất cả. Hãy nhớ lấy điều đó. Đi thôi Tiểu Yến.
Cánh cửa phòng khép lại được một lúc, Tiểu Vũ ngồi bệt xuống đất vùi đầu trong hai bàn tay, ánh mắt đầy đau khổ quay sang nhìn Elly, giọng khản đặc.
– Sao em không nghe anh chứ? Em có biết cô ấy chính là Hạ Mẫn Nhi, nữ vương quyền lực nhất châu Á hiện nay không hả??
– Anh…anh nói sao cơ???- Elly thất kinh nhìn Tiểu Vũ. Tai cô ù đi, cổ họng nghẹn đắng lại. Nữ vương… Mẫn Nhi, đó chẳng phải là người mà lần trước bố đã nói là không nên làm cô ta phật ý hay sao????
Tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn NewCentury :
Màn đêm dần buông xuống, những tia nắng cuối ngày yếu ớt chiếu vào căn phòng làm việc của nó, tạo nên một vầng hào quang đỏ rực, Mẫn Nhi lặng lẽ đưa đôi mắt u buồn nhìn ra bên ngoài, đã hơn 8 tiếng trôi qua, vậy mà hình ảnh Vũ Phong và Elly hôn nhau thắm thiết trong căn phòng làm việc của anh cứ bám chặt lấy tâm hồn nó khiến trái tim nhỏ bé kia thắt lại. Tại sao cứ mỗi lần nó bắt đầu yêu một ai đó thì ông trời lại trêu đùa nó như vậy chứ? Chẳng lẽ những đau khổ, bất hạnh mà nó phải chịu đựng bao năm qua là quá ít ư? Ánh sáng của các ngọn đèn cao áp dần dần được bật sáng khiến cho quang cảnh thành phố trở nên lung linh, huyền ảo và đẹp một cách thần bí. Dòng người vẫn tấp nập trên từng các con đường, Mẫn Nhi khẽ nhếch môi cười nhạt, đôi mắt nó tối sầm lại, phát ra những tia nhìn u ám.
Cốc!!! Cốc!!!
– Vào đi!!!- Mẫn Nhi lạnh lẽo cất tiếng.
Cạch!!!
Tiểu Yến nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào nhưng ngay lập tức, ánh mắt cô hoàn toàn kinh ngạc, trước mắt cô là hình ảnh Mẫn Nhi đang ngồi trầm mặc trong bóng tối, chỉ có những tia sáng yếu ớt từ bên ngoài len lỏi qua từng ô cửa kính còn lại cả căn phòng chỉ chìm ngập trong một gam màu duy nhất: tối mịt.
– Tiểu thư!!!
Tiểu Yến vừa cất tiếng thì căn phòng đột nhiên được rọi sáng bởi chiếc đèn chùm to lớn treo chính giữa trần nhà, Mẫn Nhi cất giọng :
– Thông tin tôi nói cô điều tra thế nào rồi???
– Ơ…dạ. Đây là toàn bộ thông tin về tiểu thư nhà họ Từ. Hiện tại cô ấy đang làm việc trong phòng kế hoạch của tập đoàn An Thị.- Tiểu Yến lúng túng đưa đống tài liệu dày cộp trên tay đặt xuống trước mặt Tiểu Mẫn rồi tiếp tục , ánh mắt lấm lét nhìn Mẫn Nhi- Ngoài ra cô ấy còn có một tập đoàn thời trang mang nhãn hiệu Beautiful Girl.
– Của riêng cô ta ư?- Mẫn Nhi nghi hoặc hỏi, ánh mắt của nó sắc lạnh nhìn người đối diện khiến cô trợ lý không rét mà run .
– Dạ không.
– Thế trong tập đoàn, cổ phần của cô ta chiếm bao nhiêu % ?
– 40% ạ!!! Nhưng….- Tiểu Yến ngập ngừng hỏi nhưng ngay lập tức bị Mẫn Nhi chặn lại.
– Mua lại cố phần từ các cổ đông trong tập đoàn đó cho tôi. Chỉ cần 55% thôi. Bằng mọi giá phải lấy được tập đoàn đó từ tay Từ Diễm My .
– Vâng!!!- Tuy trong lòng đầy rẫy những thắc mắc nhưng Tiểu Yến không dám cất tiếng hỏi. Cô cúi đầu chào Mẫn Nhi thêm một lần nữa rồi nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Căn phòng một lần nữa lại rơi vào trạng thái tĩnh mịch, Mẫn Nhi dựa hẳn người ra phía sau. Khép chặt đôi mắt lại, hàng mi nó rung rung, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra, vỡ tan trên sàn nhà lạnh buốt và dường như ở đâu đó trong tâm hồn nó, một niềm tin dành cho ai đó cũng đang dần sụp đổ.
Hai ngày sau, trong phòng trang điểm và làm tóc ở tư gia nhà họ Hạ :
– Thưa tiểu thư!!! Đã xong rồi ạ!!- Một người phụ nữ xem chừng còn khá trẻ lên tiếng, ánh mắt chăm chú theo dõi từng cử động trên gương mặt của Mẫn Nhi.
Mẫn Nhi từ tốn mở mắt, ánh mắt hững hờ nhìn thấy bóng hình của mình phản chiếu trong tấm gương lớn trước mặt.
– Tốt!!! Mấy người đi ra hết đi!!! Gọi Tiểu Yến vào cho tôi!!
– Dạ!!!
Ngay lập tức những người trong đoàn trang điểm và cố vấn trang phục lục đục kéo nhau đi ra, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng nó, Mẫn Nhi mệt mỏi ngả người ra phía sau, mắt nhắm chặt. Đã hai ngày rồi kể từ sau cái ngày hôm đó, Mẫn Nhi không gặp hay nói chuyện với anh bất chấp Vũ Phong đã gọi điện hay đến nhà, nó đều tìm cách để từ chối anh. Nhìn lại mình trong gương một lần nữa, bỗng chốc nó thấy lạ lẫm với chính bản thân mình, dưới ánh đèn như dát vàng, nó trở nên đẹp một cách kỳ lạ, thế nhưng đằng sau đôi mắt đen láy kia lại phảng phất một thứ gì đó mà người ta hay gọi là sự yếu đuối.
Cốc !!! Cốc!!
Tiếng gõ cửa vang lên xua tan đi sự im ắng đến ngột ngạt.
– Vào đi!!
– Tiểu thư!!!- Tiểu Yến cúi đầu kính cẩn. Vẻ mặt thoáng ngạc nhiên trước sự kiều diễm của cô gái trước mặt.
– Mọi thủ tục liên quan đến tập đoàn thời trang của Từ Diễm My, cô đã làm xong rồi chứ??
– Vâng!!! Thưa tiểu thư!!!
– Tốt!!! Xe chuẩn bị xong chưa??
– Rồi ạ!!!
– Vậy chúng ta đi thôi!!!
Mẫn Nhi nhấc mình khỏi chiếc ghế êm ái, tay nắm chặt một bên gấu váy rồi đứng dậy sải bước ra ngoài. Trong khi Tiểu Yến vẫn còn mải mê ngắm nhìn bóng dáng nó, quả nhiên Hạ Mẫn Nhi là một kiều nữ đẹp nhất trong số những mỹ nhân mà cô từng gặp.
****************
Cũng như nhiều buổi tiệc sang trọng khác của nhà họ Hạ, lần này khách sạn Royal- một trong những khách sản nổi tiếng nhất của châu Á do tập đoàn NewCentury xây dựng, vẫn là một nơi lý tưởng để chủ nhân chọn làm nơi tổ chức yến tiệc.
Bên ngoài đại sảnh, các vị khách nổi tiếng và có máu mặt tiến vào ngày càng đông, không những vậy, còn có rất nhiều nhà báo được mời đến tham dự.
– Nghe bảo hôm nay Nữ Vương sẽ lộ diện đấy!!!
– Ông có chắc chắn không vậy??
– Đương nhiên, bộ cấp trên của mấy người không nói cho mấy người biết hả.
– Cái cô Hạ Mẫn Nhi đó hình như đẹp lắm thì phải!!!
Tiếng xôn xao bàn tán của mấy vị nhà báo cùng với tò mò của những vị quan chức cấp cao về tiểu thư nhà họ Hạ càng hâm nóng bầu không khí náo nhiệt trong đại sảnh rộng lớn.
Chiếc xe limo dài sang trọng dần lui đến, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn của tất cả mọi người, những vị chủ nhân của buổi tiệc bước ra ngay sau khi chiếc xe sang trọng dừng lại. Hạ Quốc Phong cùng phu nhân tươi cười vẫy chào mọi người rồi tiến bước vào trong. Ngay sau đó là sự xuất hiện của Hân Hân- người vừa từ Mỹ trở về, tay trong tay với một chàng thanh niên lạ mặt nhưng rất điển trai, điều này càng làm giới báo chí xôn xao, những chiếc máy ảnh, máy quay được tận dụng một cách triệt để. Nhưng không ai dám chen lấn phỏng vấn vì đó là điều kiện của chính Nữ Vương bí ẩn của toàn châu Á bây giờ- Hạ Mẫn Nhi. Nếu bất cứ ai trái lệnh sẽ bị đuổi về. Nhưng, một phút, hai phút trôi qua, chiếc xe limo dài đen kia đột nhiên chuyển bánh. Cánh nhà báo không khỏi ngạc nhiên, rõ ràng, họ đã được nghe thông tin, Hạ Mẫn Nhi sẽ xuất hiện trong buổi tối hôm nay mà. Tại sao bây giờ lại không thấy bóng dáng của cô ta nhỉ???
Như hiểu được thắc mắc trong lòng mọi người, ông Phong vui vẻ lên tiếng :
– Con gái út của tôi đã đến trước rồi. Bây giờ mời mọi người vào trong trước đã.
Trong khu cách ly với bên ngoài của khách sạn:
– Khách đến đủ chưa?- Mẫn Nhi lên tiếng hỏi ngay sau khi thấy bóng dáng Hân Hân xuất hiện.
– Rồi, em cũng ra dần đi!!! Nhưng Vũ Phong đâu??? Hôm nay chẳng phải hai đứa công bố việc đính hôn ư?
– Chắc là tắc đường!!- Mẫn Nhi thờ ơ đáp, trong lòng bỗng dưng nó cảm thấy chua chát, đính hôn ư? Liệu có thể không nhỉ???
– Em thử gọi lại đi!!! Lỡ có chuyện gì thì sao?-Hân Hân lo lắng thúc giục, đã bao giờ cô thấy Vũ Phong trễ hẹn dù chỉ là một phút đâu nhỉ.
Nhưng khi Hân Hân vừa dứt lời thì cánh cửa phòng một lần nữa lại mở toang ra, một bóng dáng cao lớn đang hớt hải chạy vào.
– Xin lỗi, anh đến muộn.- Vũ Phong vừa nói vừa thở hổn hển, ánh mắt đầy vẻ tội lỗi.
– Không sao, cậu đến là tốt rồi. Chuẩn bị đi ra sân khấu đi nhé!- Hân Hân dịu giọng nói rồi bước ra ngoài.
Căn phòng chìm trong sự ngột ngạt đến căng thẳng ngay khi Ngọc Hân đóng cánh cửa kia lại, Mẫn Nhi lãnh đạm đưa chiếc laptop lên theo dõi tin tức trong khi đó Vũ Phong chỉ biết đứng trầm mặc quan sát nhìn Mẫn Nhi. Không ai nói với nhau dù chỉ là một lời. 10 phút rồi 15 phút trôi qua, Vũ Phong không còn cách nào khác đành lên tiếng trước.
– Mẫn!!! Anh…
– Đừng nói gì cả!!! Em quên chuyện đó rồi!!- Mẫn Nhi lạnh lùng cắt ngang, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Vũ Phong- Nếu sau này, em còn nhìn thấy những cảnh tương tự đó nữa thì hai người sẽ không bình yên mà bước ra khỏi căn phòng đó đâu.
– Đều là do anh không tốt, em cứ trừng phạt anh đi, chỉ xin em đừng làm hại đến Elly, cô ấy không có lỗi…- Vũ Phong tiến sát lại chỗ nó ngồi, hạ giọng nói.
– Anh đến tìm em để giải thích hay là để cầu xin cho cô ta??? Anh nói em trừng phạt anh?? Lật đổ tập đoàn An Thị của anh chăng???- Mẫn Nhi cười nhạt, tại sao lòng nó lại chua chát đến vậy nhỉ ??? Người con trai đã yêu nó suốt 3 năm trời đã quay lưng với chính nó để cầu xin cho một người con gái khác. Nực cười thật.
– Mẫn… – Chia tay đi!!!
– Em nói gì thế??? Không được, anh không đồng ý!!- Vũ Phong hốt hoảng nắm chặt tay nó, ánh mắt cầu khẩn, anh không thể để mất Mẫn Nhi dễ dàng như thế được. Tình yêu anh dành cho cô những năm qua không thể nói bỏ là có thể bỏ được.
– Em bảo hãy chia tay đi !!! An Vũ Phong, em không chấp nhận người chồng tương lai của mình ngang nhiên bảo vệ người con gái khác trước mặt em!!!- Mẫn Nhi lãnh đạm nói, gạt tay Tiểu Vũ ra rồi lạnh lùng bước đi nhưng ngay lập tức bị vòng tay của Vũ Phong xiết chặt.
– Mẫn, anh xin em!!!
– Quá muộn rồi!!!- Mẫn Nhi đanh giọng nói.
Vũ Phong đau đớn nhìn bóng dáng Mẫn Nhi xa dần, xa dần rồi khuất hẳn sau cánh cửa. Tựa lưng vào bức tường lạnh giá, Vũ Phong ngồi bệt xuống đất, ánh mắt anh phát ra những tia nhìn u uất, sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này được chứ??? Hình ảnh một Mẫn Nhi tươi cười rạng rỡ với anh 1 tuần trước và hình ảnh Mẫn Nhi lạnh lùng, tàn nhẫn nói câu chia tay với anh cứ hiện đi hiện lại trước mắt anh, khoét sâu vết thương đang dần dần mở rộng trong trái tim anh. Chia tay!!! Hai tiếng đó như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lồng ngực anh, khiến Tiểu Vũ không thể nào thở nổi.
“ Từng ngày qua trong lòng anh vẫn như mơ , một giấc mơ luôn có em trong vòng tay.Ngồi kề bên nhau cùng nhau ngắm sao lung linh thầm nguyện ước có nhau trọn đời. Và giờ em đi xa vòng tay của anh, tình yêu giờ đã vụt mất. Như cánh chim cuối trời không nói thêm 1 lời bỏ lại con tim xót xa từng ngày.Từng giọt nước mắt đang vẫn thắm ướt trên môi vì trong lòng anh chỉ có yêu một mình em thôi. Cũng không thể xóa hết nỗi buồn cũng không thể xóa hết nỗi nhớ trong con tim anh vụn vỡ. Phải làm sao để quên đi hết những ký ức năm xưa dù anh đã cố níu kéo bước em trong mưa. Thôi đành ôm riêng mình anh nỗi xót xa từ đây” ( Nỗi nhớ xót xa- Minh Vương )
****************
– Vũ Phong đâu em???- Hân Hân ngạc nhiên hỏi ngay sau khi thấy Mẫn Nhi tiến lại gần mình.
– Anh ấy vừa nhận được điện thoại của đối tác, nghe bảo có việc quan trọng lắm nên e đã nói anh ấy đi trước rồi.- Mẫn Nhi thản nhiên nói nhưng trong lòng lại thắt lại, trái tim nó dường như đang gào thét nơi lồng ngực. Con đường này là do nó chọn, có đau khổ, bất hạnh thế nào cũng là do nó muốn nhưng còn anh, anh ấy sẽ ra sao???
– Thế còn việc đính hôn???- Bác Phong lo lắng hỏi.
– Để lần sau cũng được mà bố. Con chưa vội thì bố lo gì???
– Hay là hai đứa có chuyện gì rồi??- Bác Ly lên tiếng thăm dò nhưng ngay lập tức, từ bên ngoài tiếng nói lanh lảnh của hai vị MC nổi tiếng, theo sau đó là tiếng vỗ tay nồng nhiệt từ bên ngoài
– Sau đây, tôi xin mời những chủ nhân chính của buổi tiệc chính!!! Ông Hạ Quốc Phong , phu nhân và hai tiểu thư.
Ông Phong vui vẻ khoác tay người vợ của mình rồi ngoắc tay ra hiệu cho hai người con gái nối bước. Mẫn Nhi hít một hơi thật sâu rồi lạnh lẽo bước lên bậc cầu thang dẫn lên sân khấu.
Tất cả ánh đèn trong khán phòng lúc này chợt tắt ngúm, ngay khi nó bước ra, chỉ có duy nhất một chùm ánh sáng trắng chiếu rọi xuống vị trí nó đang bước đi. Hôm nay Mẫn Nhi mặc một chiếc váy dài màu trắng có những hạt pha lê được đính rất tinh tế, phần chân váy với nửa trên từ hông đến đùi ôm sát và nửa dưới xòe rộng, xếp nếp cùng với phần vai được thắt nơ điệu đà. Gương mặt kiều diễm được phủ nhẹ bí một lớp phấn hồng càng tăng lên vẻ đẹp vốn có của nó, Mẫn Nhi cao ngạo bước đi. Ngay lập tức một làn sóng xôn xao nổi lên. Quả nhiên, Hạ Mẫn Nhi quả là một mỹ nhân.
Khi nó bước đến cạnh bố mẹ và chị gái, ánh đèn trong toàn khán phòng một lần nữa được bật sáng. Hạ Quốc Phong bước đến chiếc micro được chuẩn bị sẵn vui vẻ lên tiếng :
– Xin hoan nghênh tất cả mọi người đã bớt chút thời gian quý báo của mình để đến tham gia bữa tiệc nhỏ của tôi!!! …
Trong lúc đó, ở một góc khuất ít người nhìn thấy, cũng đang có một bóng dáng cao lớn, đau đớn nhìn về phía sân khấu kia, đáng ra hôm nay sẽ là ngày vui nhất của cuộc đời anh!!!!
****************
Sáng hôm sau:
– Chúng ta bắt đầu họp!!!- Từ Diễm My hắng giọng lên tiếng, đang chuẩn bị ngồi xuống thì bất chợt cánh cửa văn phòng mở toang ra, theo sau đó là một người mà cô không bao giờ muốn gặp.
– Cô Từ, cuộc họp ban quản trị của tập đoàn sao lại không thông báo cho tôi biết vậy??– Mẫn Nhi lạnh lẽo lên tiếng, thản nhiên bước vào, ngay lập tức, tất cả mọi người trong căn phòng hốt hoảng đứng dậy cúi rạp mình chào nó.
– Tại sao tôi phải làm thế??- Elly lên tiếng, trong giọng nói không giấu nổi sự lo âu. Hình ảnh mấy hôm trước cùng lời nói đầy đe dọa của Mẫn Nhi đột nhiên lại ùa về khiến cô không khỏi run sợ. Trong lòng Diễm My dấy lên một dự cảm không lành.
– Vì từ nay, tôi sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị của Beatyful Girl. Chẳng lẽ, các vị cổ đông ở đây không hề thông báo với cô ư?- Mẫn Nhi cười nhạt, cao ngạo đẩy Diễm My sang một bên rồi từ tốn ngồi xuống chiếc ghế đáng ra thuộc về Tiểu My. Trong khi đó cô nàng Elly dường như hoàn toàn bị bất ngờ, quay đầu về phía những người mà Mẫn Nhi vừa nhắc đến, run giọng hỏi :
– Lời … lời cô ta nói là sự thật ư????
– Nếu cô không tin thì đây chính là giấy chuyển nhượng của họ, 55 % cổ phần trong tập đoàn đã thuộc về tôi, từ nay chủ tịch hội đồng quản trị sẽ do tôi nắm giữ.– Tiểu Mẫn cao giọng nói, ánh mắt nó xoáy thẳng vào đối phương như muốn nói, tất cả chỉ là bắt đầu thôi cô Diễm My à. Còn Elly lúc này dường như mất hết sự thăng bằng, ngã nhào xuống đất, đôi mắt đầy vẻ thảng thốt. Cô không thể nào ngờ được, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà tập đoàn vốn dĩ là của cô lại trở thành tài sản của người khác. Không lẽ lời của bố trước đây là đúng?? Phải chăng cô đã quá xem nhẹ quyền lực của Hạ Mẫn Nhi ư???
– Không thể nào?- Elly lắp bắp, gương mặt cô lúc này tái mét, giọng nói lạc hẳn đi.- Hạ Mẫn Nhi, cô không thể làm thế với tôi được!!!- Nói rồi Elly bật dậy toan chạy lại chỗ Mẫn Nhi thì ngay lập tức, 3 người vệ sĩ lực lưỡng đã đứng chắn ngay trước mặt ngăn cản cô lại.
– Các vị ra ngoài trước đi!!- Mẫn Nhi nghiêm nghị ra lệnh cho tất cả những người có mặt trong căn phòng lúc này. Ngay sau khi cánh cửa phòng được khép lại, nó mới thản nhiên đứng dậy, đến trước mặt Elly, dửng dưng nói :
– Sao lại không thể chứ??? Tôi đã nói sẽ khiến cô trắng tay mà, chẳng lẽ cô đã quên rồi sao???
– Cô….!!!- Elly nghẹn lời.
– Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, để xem, sau 1 tuần nữa thôi, cả tập đoàn này sẽ thuộc về tôi?? Muốn cá cược không???- Mẫn Nhi nhếch mép cười nhạt rồi lạnh lùng bước đi. “ Từ Diễm My, những gì cô gây ra cho tôi, tôi sẽ bắt cô trả hết”
Cùng lúc đó, tại sân bay của thành phố.
– Lịch trình của chúng ta như thế nào??- Một chàng trai trẻ lên tiếng ngay sau khi đặt chân ra khỏi khoang máy bay, 3 năm rồi mà dường như cả thành phố này vẫn không hề thay đổi, hít một hơi thật dài, sau 3 năm, giờ đây, anh đã trở về để lấy lại những gì vốn thuộc về anh.
– Bây giờ, chúng ta sẽ trở về khách sạn, tôi sẽ liên hệ với tập đoàn New Century, ngay ngày mai, chúng ta sẽ họp bàn triển khai kế hoạch như đã thỏa thuận trước.
– Tốt! Bây giờ, đưa tôi đến tập đoàn An Thị!- Chàng thanh niên lên tiếng, hai tay đút gọn vào trong túi, sải bước tiến lên phía trước. Vẻ chính chắn, điềm tĩnh cùng vẻ ngoài hút hồn của anh khiến mọi người đặc biệt là phái nữ có mặt trong đại sảnh sân bay lúc này không khỏi say đắm.
– Tôi muốn gặp An Vũ Phong!!!
– Xin hỏi anh là???
Người thư ký ngập ngừng, trước mặt cô là một thanh niên cao lớn, xem chừng chỉ mới 21- 22 tuổi, anh ta có một đôi mắt đen, sâu, một gương mặt tuyệt đẹp , mọi góc cạnh trên gương mặt phải nói là hoàn hảo, không như những vị thiếu gia mà cô đã từng gặp, anh có hàng mi rậm cùng làn da nâu khỏe khoắn, khiến người khác không thể không bị thu hút.
– Thư ký Hà… cô!!!- Ngay lúc đó, cánh cửa văn phòng tổng giám đốc mở toang ra, Vũ Phong lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn tập tài liệu rồi sau đó từ từ ngẩng lên nhìn cô thư ký và ngay sau đó, không gian dường như cô đặc lại, nụ cười trên môi Tiểu Vũ dường như tắt ngấm khi nhìn thấy người đàn ông kia. Tập tài liệu anh cầm trên tay bỗng chốc rơi xuống. Tiểu Vũ thất kinh , đôi môi run lên. :
– Cậu…..
– An Vũ Phong. Chào anh, đã lâu không gặp!!!- Người thanh niên kia tươi cười nói, tiến dần đến chỗ Vũ Phong đứng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!