Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 17 : Xin lỗi nhưng người em yêu không phải là anh. (1)
************
Cốc!!!Cốc!!!
Âm thanh lạnh lẽo từ cánh cửa văn phòng vang lên khiến Mẫn Nhi giật mình, thả chiếc bút xuống tờ giấy trước mặt, đan chặt hai tay vào nhau, nó từ tốn lên tiếng :
– Vào đi!!!
– Tiểu thư!!- Cánh cửa mở ra, kèm theo đó là giọng nói nhỏ nhẹ của người thư ký.
– Có chuyện gì sao??
– Thưa tiểu thư, cô Từ Diễm My muốn gặp tiểu thư nên đang chờ ở bên ngoài. – Tiểu Yến rụt rè nói, lo lắng nhìn về phía Mẫn Nhi.
– Gọi cô ta vào đi.- Đắn đo một lúc, nó nghiêm nghị nói. Sự thù hận đối với con người nó bỗng chốc ùa về, phải, 3 năm qua, An Vũ Phong chưa bao giờ rời xa nó, chưa bao giờ làm cho nó phải buồn, phải tổn thương vậy mà chỉ vì con bé đó mà khiến cuộc hôn nhân giữa nó và anh bị đổ vỡ. Trái tim Mẫn Nhi nhói lên, dường như không khí đang đóng một lớp băng dày khiến nó không tài nào thở nổi. Vết thương vừa mới được chữa lành nay lại bị khoét sâu ra, hình như đang có ai đó chà xát những hạt muối mặn chát vào đó khiến trái tim nó đau rát.
– Tiểu thư, cô Từ đến rồi ạ!!!- Vẫn là tiếng nói êm dịu của Tiểu Yến đưa nó về thực tại, Mẫn Nhi máy móc gật đầu rồi ra hiệu cho người thư ký lui đi. Nó từ từ đứng dậy, rảo bước về chiếc ghế sofa đặt chính giữa căn phòng rồi đảo mắt nhìn về cô gái đang đứng trước cửa văn phòng, lạnh lùng lên tiếng:
– Vào đi!!!
– Cô tìm tôi có việc gì??- Ngay sau khi hai bên đã an tọa xuống chiếc ghế êm ái, Mẫn Nhi tiếp tục cất tiếng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào gương mặt đang có chút gì đó sợ sệt của người đối diện.
– Thực ra… tôi…
– Muốn gì thì cô nói nhanh lên, tôi không có thì giờ. Nếu cô muốn tôi chuyển nhượng lại 55% cổ phần của tập đoàn Beautiful Girl thì tôi nghĩ cô đến đây là vô ích rồi!! Xin cô về cho.
– Không…tôi không có ý đó..chỉ là…- Diễm My lắc đầu rồi vội vàng thanh minh. – Hôm nay, tôi đến tìm cô là vì chuyện Vũ Phong- Tiểu Diễm e dè nói, mấy ngày qua nhìn vẻ mặt tiều tụy của Vũ Phong, cảm giác hối lỗi lại ùa về trong cô, có lẽ cô đã sai khi đã làm theo ý mình, đáng ra cô không nên chỉ vì sự hiếu thắng của bản thân mà gây nên tổn thương cho người con trai cô yêu mến.
– Cô không có tư cách.- Mẫn Nhi lãnh đạm trả lời, đôi mắt đen láy đanh lại, sự tức giận đang từ từ nhen nhóm lên trong lòng nó.
– Tôi biết, tôi không có quyền lên tiếng trong chuyện này nhưng….
– Đã biết mình không có cái quyền đó rồi thì tôi nghĩ cô nên im miệng và rời khỏi đây thì hơn.- Nó tức giận nói, đôi môi nó run run lên, bàn tay nó xiết chặt lại thành hình nắm đấm, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo vang lên đều đặn trong không gian nhưng lại thấm đẫm sự buốt giá khiến cho người đối diện không khỏi sợ hãi.- Tôi và anh ấy chia tay chẳng phải cô vui mừng phát khóc lên được tại sao lại còn đến đây giở cái giọng giả nhân giả nghĩa như thế chứ? Đừng tỏ ra tốt bụng trước mặt tôi.
– Xin cô hãy nghe tôi nói, tôi không hề có ý đó, mấy ngày hôm nay, Vũ Phong cứ như người mất hồn, ban ngày tuy anh ấy vẫn đi làm bình thường nhưng ban đêm anh ấy lại đi đến quán bar, vũ trường để uống rượu giải sầu. Nếu cứ tiếp tục như thế chắc anh ấy sẽ đổ bệnh mất. Hạ tiểu thư, tôi sai rồi, tất cả là do tôi, đáng ra tôi không nên chọc tức cô như thế, cô làm gì tôi cũng được nhưng cô đừng chia tay với Vũ Phong.- Diễm My khẩn khoản níu chặt cánh tay nó, ánh mắt đầy vẻ van nài.
– Làm gì cô cũng được ư??- Mẫn Nhi khinh miệt hỏi lại.
– Phải, chỉ cần cô quay lại với Vũ Phong, cô muốn tôi làm gì cũng được.- Diễm My gật đầu lia lịa. Phải, chỉ cần Vũ Phong vui vẻ trở lại, chỉ cần anh ấy được hạnh phúc thì cô sẽ làm tất cả.
– Từ Diễm My, cô nghe cho rõ đây, đối với người như cô, chỉ cần một câu nói của tôi thôi, cô sẽ mất tất cả. Quay lại với Vũ Phong hay không, đó là quyền của tôi. Không khiến cô phải bận tâm. Tôi và Vũ Phong sẽ không bao giờ quay lại với nhau nữa, vậy nên mời cô ra khỏi phòng làm việc của tôi. Không tiễn.- Mẫn Nhi cao giọng nói rồi khoát tay hướng về phía cánh cửa.
Sự thất vọng lúc này thấm dần vào tâm hồn Diễm My, cô cụp mắt xuống rồi lặng lẽ cất bước ra đi, chút hy vọng cuối cùng để chuộc lỗi với Vũ Phong đã tiêu tan hoàn toàn. Sự lạnh lùng, vô cảm của Tiểu Mẫn như con dao cắt đứt tất cả. Nỗi đau mà Vũ Phong phải gánh chịu là do cô tạo nên. Buồn bã nhìn Mẫn Nhi lần cuối, Diễm My khép cánh cửa đó lại rồi nhanh chóng bước đi.
Khi cánh cửa căn phòng đóng lại, Mẫn Nhi ngả người xuống chiếc ghế đen êm ái, hàng mi khẽ giật giật, cơn tức giận trong lòng nó cũng đã nguôi ngoai phần nào. Không gian chìm vào sự yên tĩnh, một sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Màn đêm dần buông xuống để lại trong lòng nó sự cô đơn và trống trải.
Reng!!!Reng!!!
Chiếc điện thoại nạm vàng được thiết kế theo phong cách cổ điển của người phương Tây đột nhiên vang lên, Mẫn Nhi uể oải nhấc ống nghe lên trả lời:
– Alô!!
– Thưa tiểu thư, sáng nay tập đoàn Rocky Lai & Associates, Inc của Hoa Kỳ đã cử đại diện sang rồi ạ.
– Thế họ đã đến Việt Nam chưa??
– Họ đến rồi ạ, chuyến bay đã hạ cánh lúc sáng, họ vừa mới gọi điện thông báo, sáng mai 10h, họ sẽ có mặt để chính thức bàn về việc thi hành dự án mới.
– Tốt lắm!!! Cô chuẩn bị tất cả tài liệu, hợp đồng liên qua đến dự án mà lần trước chúng ta đã thảo luận với bên đó. Ngay khi nào họ đến, chúng ta sẽ họp.
– Vâng!!! Thưa tiểu thư.
– Vương tổng!!! Tôi đã thông báo với bên NewCentury rồi, sáng mai 10h chúng ta sẽ có cuộc gặp mặt với ban lãnh đạo cấp cao của họ. Đây là những tư liệu liên quan đến dự án lần này. Anh xem có gì cần phải chỉnh sửa không??
– Được rồi, cậu cứ đế đó. Lát tôi xem!!- Người thanh niên đó gật đầu nói.- À, việc tôi nhờ cậu điều tra thế nào rồi???
– Dạ. Thưa anh!!! Trong 3 năm qua, An thiếu gia và Hạ tiểu thư có mối quan hệ khá tốt. Theo như những gì tôi mới tìm hiểu được thì họ chuẩn bị làm lễ kết hôn nhưng mới đây nhất vào ngày sinh nhật ông Phong, đáng ra họ sẽ chính thức công bố với báo giới nhưng không hiểu vì lý do nào mà đến phút cuối lại không thấy mặt mũi của An thiếu gia đâu cả nên việc công bố theo đó cũng bị hoãn lại.
– Ừ, cảm ơn cậu. Giờ cũng đã tối rồi, cậu về nhà nghỉ sớm đi.
– Vâng, thưa Vương tổng.
Đợi đến lúc người thư ký kia bước đi, người có tên là Vương tổng kia mới thả lỏng toàn bộ cơ thể, trên môi không giấu nổi nụ cười. Phải, lần trở về này có lẽ là rất đúng lúc. Bây giờ, anh tuyệt đối sẽ không mắc thêm bất cứ một sai lầm nào nữa dù là nhỏ nhất, bằng mọi giá anh phải có được cô bởi đó là tia nắng duy nhất có thể sưởi ấm trái tim anh. Ba năm qua, chính nhờ cô, anh mới có động lực để tiếp tục sống, tiếp tục xây dựng chỗ đứng như bây giờ. Bàn tay anh cẩn thận chạm vào bức ảnh chân dung đối diện, đôi mắt đen của anh dịu dàng nhìn về khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời trước mặt. Qua ngày mai thôi, thay vì đính hôn với An Vũ Phong thì anh tin chắc rằng người Hạ Mẫn Nhi kết hôn sẽ là anh- Vương Thiên Hoàng.
***********
– Bồi bàn!!! Cho thêm chai nữa.
– Vũ Phong!!! Anh đừng uống nữa, em xin anh, anh cứ thế này thì anh sẽ chết mất.!!!- Diễm My hốt hoảng giật phắt ly rượu trong tay Vũ Phong ra, khẩn khoản nhìn Tiểu Vũ.
– Em đưa ly rượu đó cho anh!!! Nếu uống rượu mà chết được thì anh cũng muốn thử!!- Vũ Phong cay đắng nhìn Diễm My, trầm mặc nói, giọng khản đặc.- Để anh uống đi, anh xin em đấy!! Anh mệt mỏi lắm rồi.
– Anh cứ uống rượu, cứ ủ rũ như thế này thì người chịu thiệt thòi nhất là anh thôi. An Vũ Phong?? Bản lĩnh của anh để đâu rồi chứ??- Tiểu Diễm lay mạnh người anh, cô kiên quyết nói.- Anh phải mạnh mẽ lên, tuyệt đối không được buông xuôi !!!
– Thôi đi, anh không muốn nghe nữa!!! – Vũ Phong xua tay rồi cầm lấy chai rượu trước mặt tu ừng ực, thứ chất lỏng đó đi vào cơ thể khiến cố họng anh cay xè, bỏng rát. Trái tim anh như đang thét gào nơi lồng ngực. Giá như anh có thể ngủ quên trong men rượu để anh không còn phải đau đớn mỗi khi nghĩ về cô ấy nữa thế nhưng tại sao, càng uống anh lại càng thấy đầu óc mình tỉnh táo lạ thường. Những dòng máu rỉ ra từ những vết thương của anh ngày càng nhiều khiến anh đau thắt lại như thể đang có ai đó lấy dao đâm hàng trăm hàng ngàn nhát vào cơ thể anh. Không biết bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ? Cô ấy có còn nhớ đến anh, nhớ người đàn ông đã cùng cô ấy vượt qua biết bao vui buồn trong cuộc sống nữa không hay giờ đây người duy nhất Hạ Mẫn Nhi nghĩ đến là hắn. Vũ Phong bật cười, một nụ cười đắng ngắt mang theo bao nỗi chua chát. Gương mặt anh dần tái nhợt lại, đôi mắt nâu sẫm thất thần nhìn về một hướng vô định xa xăm. Bóng tối vây kín lấy tâm hồn anh, dường như anh đang loạng choạng bước đi một mình trên con đường bị bóng đêm bao phủ, từng làn gió lạnh lẽo phả vào tâm hồn anh khiến con tim anh tê dại.
– Vũ Phong!!! Vũ Phong!! Anh làm sao thế???- Diễm Mỹ lạnh người nhìn gương mặt thất thần của Tiểu Vũ. Cô níu chặt lấy cánh tay anh rồi lắc mạnh, mỗi cử chỉ, mỗi hành động của anh lúc này như những chiếc kim nhọn đâm thẳng vào tâm hồn cô. Giọt nước mắt nhẹ nhàng tuôn rơi trên gương mặt kiều diễm đó, cô run rẩy nói.- Vũ Phong, đừng làm em sợ. Em xin lỗi, tất cả là tại em. Em sai rồi, anh đừng như thế nữa.
Tiếng khóc nức nở của cô gái ngồi bên cạnh như kéo Vũ Phong trở về thế giới thực tại, anh lặng lẽ đưa tay lau nước mắt cho cô rồi khẽ khàng nói :
– Đừng khóc nào, ngoan. Em không có lỗi gì trong chuyện này cả. Vậy nên đừng trách mình nữa. Duyên số là do trời định, có lẽ kiếp này bọn anh chỉ có duyên mà không có phận thôi.
– Duyên số là do con người tạo ra mà, chỉ cần anh cố gắng nhất định anh sẽ thành công. Tin em đi.
– Anh không còn cơ hội nữa đâu.- Vũ Phong buồn bã lắc đầu- Hắn đã trở về rồi. – Tiểu Vũ nói với Diễm My nhưng dường như anh đang tự nhắc với bản thân về một sự thật phũ phàng vừa mới hé lộ.
– Anh nói gì cơ?? Ai trở về???
**********
Cùng lúc đó, ở bên ngoài quán coffee.
Chiếc BMW vừa dừng bánh, Mẫn Nhi chậm rãi mở cửa xe bước ra rồi đi vào bên trong.
– Hạ tiểu thư!!!- Người nhân viên phục vụ kính cẩn gập người cúi chào Tiểu Mẫn rồi thận trọng kéo cánh cửa ra, đưa tay hướng vào bên trong tỏ ý mới vị khách đối diện bước vào.
Ánh sáng vàng dịu nhẹ cùng với những tiếng nhạc hòa tấu của nam nghệ sĩ Yiruma êm ái vang lên khiến tâm trạng nó khoan khoái hơn hẳn. Đảo mắt nhìn xung quanh quán một lượt, Mẫn Nhi như chựng người lại khi bắt gặp người con trai đó. Trái tim vừa mới được bình ổn của nó bỗng nhói lên.
– Hạ tiểu thư!!- Người quản lí đứng trước mặt nó khẽ lên tiếng.- Phòng tiểu thư đặt đã được chuẩn bị sẵn, mời tiểu thư đi theo lối này.
Mẫn Nhi gật đầu máy móc toan bước đi thì tiếng nói quen thuộc ấy bất chợt vang lên khiến nó sững lại.
– Mẫn Nhi!!!
– Ông và đám nhân viên lui ra ngoài hết đi!!- Mẫn Nhi lạnh lùng ra lệnh cho người quản lí.
– Vâng, thưa tiểu thư.
Vũ Phong chạy vội về phía Mẫn Nhi nhưng vì không cẩn thận chân anh vướng vào chiếc ghế gần đó nên anh ngã nhào ngay xuống đất. Theo quán tính, Mẫn Nhi vội vàng vươn tay ra kéo anh dậy, nó không khỏi hốt hoảng :
– Vũ Phong, anh không sao chứ??
– Mẫn Nhi, em vẫn còn lo cho anh đúng không??- Vũ Phong vui mừng xiết chặt tay nó, giọng anh như lạc đi.- Hãy cho anh thêm một cơ hội nữa, xin em đừng bỏ anh. Được không??
Ánh mắt khẩn khoản của Vũ Phong như lôi nó trở về thực tại. Mẫn Nhi ngay lập tức rút tay ra khỏi người anh rồi quay sang nói với DIễm My.
– Vũ Phong say rồi, cô đưa anh ấy về đi.
Nói rồi, Mẫn Nhi toan quay gót bước đi thì…
– Là vì hắn đúng không?? Là vì biết hắn quay trở về nên em mới tìm mọi cách để từ bỏ anh?? Mẫn Nhi, bao năm qua chẳng lẽ nhưng gì anh làm cho em là thừa thãi ư??? Anh có điểm nào không bằng hắn chứ??- Vũ Phong tức giận hét lớn.
– Vũ Phong, anh đang nói cái gì vậy?? Ai trở về cơ???
– Vương Thiên Hoàng quay trở về rồi?? Đừng nói với anh là em không hề biết điều đó. Hạ Mẫn Nhi, em tàn nhẫn quá.
– Anh lảm nhảm cái gì thế chứ??? Tại sao anh lại đổ hết tội lỗi sang cho người đã khuất thế chứ?? Tôi và anh chia tay chẳng vì ai cả. Tốt nhất bây giờ, anh đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.- Mẫn Nhi bực bội nói, đôi môi nó lúc này run lên vì giận dữ rồi quay người bước đi về phía căn phòng đã được chuẩn bị từ trước.
Vũ Phong thẫn thờ nhìn bóng dáng Tiểu Mẫn dần khuất sau cánh cửa kia, trong lòng anh bất giác dấy lên một sự bất an. Không lẽ cô ấy chưa hề biết gì về chuyện của Thiên Hoàng ư???
***********
4 tiếng sau:
” I can tell you’re lookin at me I know what you see Any closer and you’ll feel the heat
You don’t have to pretend that you didn’t notice me Every look will make it hard to breathe”
Khúc nhạc chuông vang lên khiến Mẫn Nhi giật mình tỉnh giấc, mò mẫm trên chiếc kệ tủ gần đó, nó uể oải nhìn lên màn hình rồi nhấn phím trả lời:
– Gia Bảo à? Mình đây, có chuyện gì mà cậu gọi vào lúc này thế??
– Mẫn Nhi, An Vũ Phong bị tai nạn. Hiện đang ở bệnh viện XX….
Giọng nói đều đều của Tiểu Bảo vang lên như sét đánh ngang tai nó vậy, chiếc điện thoại trên tay nó dần bị tuột ra rồi rơi xuống sàn tạo ra một thứ âm thanh chói tai, Mẫn Nhi run rẩy như không thể tin vào tai mình nữa. Tại sao ông trời cứ liên tiếp trừng phạt nó thế này?? Bao năm qua nó đã làm gì sai chứ?? 3 năm trước, ông đã cướp đi Tuyết Hàn và Thiên Hoàng- 2 người đàn ông quan trọng nhất đời nó vậy mà giờ đây ông còn muốn cướp đi sinh mạng của Vũ Phong nữa ư? Ngay lập tức nó hất tung chiếc chăn ấm áp. Nỗi lo sợ mất anh dấy lên trong nó. Mẫn Nhi vội vàng lái xe đến bệnh viện mà Gia Bảo vừa nhắc đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!