CẶP ĐÔI HOÀN HẢO new* - Chương 94. Hai hơn một
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


CẶP ĐÔI HOÀN HẢO new*


Chương 94. Hai hơn một


Vương Thảo Anh ngồi cuộn mình, gục một bên đầu trên gối hướng ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm hắt lên một nửa gương mặt đượm buồn lộ ra, mái tóc dài ủ rũ rơi loạn xạ phủ đi nữa lưng. Cánh cửa phòng mở ra, Vương Thảo Anh chẳng màng quay lại cho đến khi giọng nói của người đứng ở cửa vang lên:
-Anh đến thay Tuấn Anh đưa em đi kiểm tra tim.
Con ngươi của Vương Thảo Anh còn sáng hơn cả ánh mặt trời bên ngoài, chưa đầy một giây Vương Thảo Anh đã tươi cười rạng rỡ ngoảnh đầu nhìn Ken đứng ngay ở cửa. Ngược lại biểu cảm nhiệt tình của Vương Thảo Anh, Ken chẳng thể hiện cảm xúc gì, tĩnh lặng như bức tường bên cạnh, nhẹ nhàng nói tiếp:
-Tuấn Anh đã đến nhờ anh. Em chuẩn bị đi. Cô ấy còn đang đợi anh.
Nét cười ngưng động trên môi, một giây trước Vương Thảo Anh là tỏa vầng hào quang, một giây sau chỉ còn lại mây đen cùng sương mờ. Vương Tuấn Anh không giấu nổi sự căm phẫn nói:
-Nếu em em không nhờ anh, có phải cả đời này anh cũng sẽ chẳng đến nhìn em? Dù chỉ một lần?
-Tất nhiên là sẽ không, nếu em chịu buông bỏ, em và anh vẫn là bạn của nhau. Anh không muốn em hiểu lầm, càng không muốn Bảo Hân hiểu lầm.
-Bảo Hân, Bảo Hân…Lại là Bảo Hân. Anh quen cô ta được bao lâu? Cô ta hiểu anh được bao nhiêu?… Lúc ở Mỹ, anh có biết em nhớ anh nhiều đến thế nào không? Em đã chịu trái tim này dày vò biết bao nhiêu lần, phải cố gắng biết bao nhiêu lần, trong đầu lúc nào cũng là anh. Em chỉ mong mình sớm được cấy tim dù tỷ lệ thành công không cao, nhưng em vẫn muốn thử chỉ vì em muốn mình là một người khỏe mạnh để ở cạnh anh, chứ không phải là một người bệnh tật yếu đuối… Nhất Bảo, em yêu anh lâu như vậy, nhiều như vậy lại không bằng một người… mới yêu anh sao?
Vương Thảo Anh không giữ nổi được bình tĩnh kéo lấy Ken giận dữ hét lên. Thật may, gia đình Vương Thảo Anh rất có điều kiện nên Vương Thảo Anh được ở phòng Vip, bên ngoài sẽ không nghe thấy.
Đáy mắt Ken có sự dao động nhẹ nhưng rất nhanh lại quay về trạng thái tĩnh. Ken không gạt tay Vương Thảo Anh ra mà chỉ im lặng đón lấy sự phẫn nộ của Vương Thảo Anh. Mặc Vương Thảo Anh điên cuồng một lúc rồi mới nói:
-Thật xin lỗi, anh không biết em đã phải trải qua những điều tồi tệ như vậy. Nếu như hai năm trước, em nói cho anh biết, chắc chắn anh sẽ cùng em đến Mỹ để chữa trị. Nhưng em đã không nói gì. Em… đã lựa chọn một mình. Anh cũng một mình điên cuồng tìm em, một mình đợi em.
Ken nhẹ nhàng hít thở một hơi rồi nói tiếp:
-Thật ra, yêu bao lâu không quan trọng. Quan trọng là cả hai có thực sự muốn ở cạnh nhau, cùng nhau trải qua từng khoảnh khắc trong cuộc đời. Bảo Hân không lựa chọn một mình.
Nói đến đây Ken không ngừng nhớ đến những khoảnh khắc ở cạnh Luzy, Luzy giành ăn cũng là cùng Ken giành ăn, Luzy cãi nhau cũng là cùng Ken cãi nhau, Luzy đua xe cũng là cùng Ken đua xe, Luzy theo dõi tên có nốt ruồi cũng là cùng Ken theo dõi, khi cận kề với cái chết Luzy cũng là cùng Ken đối đầu với cái chết, đến khi Ken bị thương Luzy cũng là cùng Ken chăm sóc vết thương. Tình yêu đơn giản là thế đấy, chẳng cần làm gì nhiều chỉ cần thật lòng với nhau, luôn ở cạnh nhau thì dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Người ta thường nói “hai hơn một” quả không sai, thà rằng hai người suốt ngày cãi nhau thì vẫn sẽ vui hơn là một mình cô độc.
Giọng nói trầm ấm của Ken không nhanh cũng không chậm đủ thời gian để Vương Thảo Anh có thể thấu hiểu từng câu, từng chữ. Vương Thảo Anh buông lỏng bàn tay đang níu lấy Ken, ngồi phịch xuống giường gục đầu, hơi thở có chút nặng nề.
Im lặng một lúc, thấy Vương Thảo Anh có vẻ đã bình tĩnh trở lại, ken mới lên tiếng:
-Anh, đưa em đi kiểm tra tim.
Vương Thảo nghĩ một hồi, vẫn không ngẩng đầu lên chậm rãi nói:
-Không cần đâu. em sẽ nhờ y tá đến giúp. Anh…
Dừng một chút, Vương Thảo Anh hít sâu một hơi nhìn Ken như thể đây là lần cuối cùng được nhìn thấy Ken vậy, rồi nói tiếp:
-Anh về với cô ấy đi.
Ken mỉm cười:
-Cảm ơn em.
Nói rồi xoay người rời đi. Trước khi về phòng Luzy, Ken dặn một chị y tá vào phòng Vương Thảo Anh để đưa Vương Thảo Anh đi khám tim. Dù sao Ken cũng đã đồng ý với Vương Tuấn Anh, nếu đã không thể tự làm được thì vẫn phải giúp đến nơi đến chốn.
——–
Trong sân vườn bệnh viện, Demy nhìn Kelvin hai tay cầm hai ly nước đang bước đến từ xa. Dáng vẻ cao ráo đó, anh tuấn đó cùng bước đi thật vững chãi dưới ánh ban mai, tỏa sáng đến mức khiến những người bên cạnh đều mờ đi. Mãi chăm chú nhìn mà Demy không biết Kelvin đã ngồi cạnh mình từ lúc nào. Tay Demy nhận lấy ly nước từ tay Kelvin, mỉm cười nói:
-Cảm ơn anh.
Kelvin mỉm cười uống một ngụm nước nhìn Demy hỏi:
-Em vừa nhìn anh nghĩ gì thế?
Demy cũng vừa uống một ngụm nước nghe Kelvin hỏi, nó ngẫm nghĩ một chút, mắt phóng tầm nhìn ra xa không rõ là đang nhìn gì rồi nói:
-Từ khi em nhận ra mình là Bi, anh là Bo; từ khi em biết mình mất một đoạn ký ức về anh; em chợt nhận ra rằng, anh lúc nào cũng ở cạnh em, lúc nào cũng là anh chủ động bắt chuyện với em, chủ động kể hết những chuyện anh đã trải qua, chủ động giúp em làm mọi việc. Nhưng mà… em đến giờ vẫn chưa nhớ được đoạn kí ức về kia, vẫn chưa một lần làm điều gì cho anh, em chỉ biết có nhận mà thôi. Em ích kỷ quá phải không?
Kelvin trầm ngâm lắng nghe Demy nói, một lúc sau mới trả lời:
-Em không ích kỷ.
Lúc này Demy thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn vào mắt người con trai bên cạnh. Kelvin nhìn Demy ngừng một chút. Kelvin đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa đang bám víu vào gò má cao trắng nõn nà của Demy ra phía sau tai của nó, rồi mỉm cười dịu dàng nói tiếp:
-Chỉ là em không biết phải thể hiện với anh như thế nào. Em chỉ là… đang bối rối mà thôi.
Demy quả thật đang rất bối rối vì đôi tay này của Kelvin, vì gương mặt này của Kelvin, vì nụ cười này của Kelvin và vì câu nói này của Kelvin. Mặt Demy thoáng ửng đỏ, nó cuối đầu hoang mang không biết nên nói gì, tim thì bắt đầu nhảy lăng tăng. Trong lúc Demy đang lựa lời để nói, giọng trầm ấm của Kelvin lại vang lên:
-Cái ngày thấy em bê bết máu, nằm yên bất động, anh đã cầu mong không biết bao nhiêu lần, chỉ cần em tỉnh lại, dù em có nhớ được chuyện quá khứ hay không? Dù em có yêu anh hay không? Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em một mình, sẽ không để ai ức hiếp em, anh sẽ luôn ở cạnh bảo vệ em… Chỉ nghĩ đến sẽ lại không được gặp em nữa, mọi thứ trước mắt anh chỉ là một màu đen.
Nghe tiếng thở dài thườn thượt của Kelvin, Demy ruột gan co quắp, trước giờ Demy nghe không ít lời ngon ngọt, lời quan tâm, nói chung thể loại nào cũng đã nghe qua, nhưng nó chưa từng nghe lời nói nào lại khiến tim nó thổn thức đến vậy. Demy cảm nhận đâu đó trong tâm khảm của mình đồng cảm với lời nói có thấp thoáng nỗi buồn, thấp thoáng sự cô độc của Kelvin. Demy bất giác quay sang ôm chầm lấy người con trai bên cạnh. Kelvin hơi sửng sốt nhưng rồi rất nhanh ôm lấy Demy.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN