Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ - Chương 63: Dối lòng.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ


Chương 63: Dối lòng.


Ở đây đang diễn ra một cuộc nói chuyện khá nghiêm túc giữa Quỳnh Trâm và hai người chị em tốt của mình.
– Em đã suy nghĩ kĩ chưa? – Ngọc Lan hỏi.
– Em không còn sự lựa chọn nào khác. – Quỳnh Trâm lắc nhẹ đầu.
– Chúng ta có thể tìm cách để cậu không cần nghỉ học, tớ và chị Ngọc Lan sẽ giúp cậu. – Anh Thi nắm tay Quỳnh Trâm trấn an.
Quỳnh Trâm lắc nhẹ đầu lần nữa, cô không muốn làm phiền chị em tốt của mình. Dù không muốn cô cũng phải rời đi nơi này.
– Tớ không muốn xa cậu. – Anh Thi ôm lấy Quỳnh Trâm thút thít.
– Được rồi, đừng khóc nữa. Tớ cũng đâu phải biến mất đâu, bất cứ khi nào cậu nhớ tớ sẽ tới gặp cậu mà. – Quỳnh Trâm cũng vỗ nhẹ lưng Anh Thi an ủi.
– Kế tiếp em định tính như thế nào. – Đây là điều Ngọc Lan lo lắng nhất, rời khỏi Khải Minh, rời khỏi nơi đây, liệu cô em gái này sẽ làm gì tiếp theo?
– Em sẽ kiếm một trường nào đó để theo học. – Hiện tại cô chỉ có thể nghĩ đến vậy thôi.
– Chuyện em đang ở nhà học trưởng và chuyện em sắp nghỉ học Khải Minh có biết không?
– Không!- Quỳnh Trâm trả lời có phần chua xót, từ ngày cô rời đi hai người chưa từng gặp, cũng chẳng có bất cứ mối liên hệ nào cả. Có thể sự hiện diện của cô có hay không anh cũng chẳng hề để ý tới nữa rồi.
– Chị Ngọc Lan đừng nhắc tới kẻ vô tình vô nghĩa ấy nữa. Có người mới liền bỏ quên Quỳnh Trâm của chúng ta. – Anh Thi tức giận bất mãn thay bạn.
– Em đừng nói nữa. – Ngọc Lan khẽ liếc Anh Thi, con bé này còn thấy Quỳnh Trâm chưa đủ buồn nữa hay sao.
Khẽ thở dài Quỳnh Trâm cố tỏ ra mạnh mẽ nói.
– Em sẽ vượt qua được tất cả mọi chuyện thôi. Hai người không cần lo.
Miệng nói là vậy nhưng chỉ có Quỳnh Trâm biết trong lòng mình mềm yếu bao nhiêu và tổn thương thế nào. Chẳng qua cô không muốn có người phải phiền lo vì cô mà thôi.
Khi chuông kêu vang báo hiệu giờ vào lớp cuộc nói chuyện của ba người cũng chấm dứt.
– Hai người vào lớp học đi, em tới phòng hiệu trưởng đây.
– Cậu định…- Anh Thi kéo tay Quỳnh Trâm lại.
– Có những chuyện nên kết thúc sớm thì tốt hơn. – Quỳnh Trâm khẽ nở một nụ cười nhẹ rồi xoay người bước đi.
– Chẳng lẽ chúng ta cứ để cậu ấy đi như vậy? – Anh Thi quay sang cầu cứu Ngọc Lan.
– Không, chúng ta cần phải làm gì đó, đi theo chị – Ngọc Lan quay sang nhìn Anh Thi nói.
————–****—————
Quỳnh Trâm khẽ than thở, nhìn tấm biển phòng hiệu trưởng lại một lần cô liền buồn bã rời đi. Không hiểu ông trời đang cố tình trêu ngươi cô hay sao chứ? Hiệu trưởng sớm không đi, muộn không đi, lại đi vắng vào ngay lúc này. Bao nhiêu can đảm khí thế của cô đều tụt hết xuống. Để đưa ra quyết định nghỉ học cô đã trăn trở biết bao nhiêu mà sao ông trời nỡ lòng nào trêu đùa cô như vậy.
Aizzzz càng ngày càng bế tắc, mọi chuyện chẳng được thuận lợi chút nào.
Quỳnh Trâm bước đi, suy nghĩ đang phiêu bạt nơi nào không rõ, chợt đằng trước mắt cô xuất hiện bóng dáng quen thuộc. Cô xúc động dừng bước lại. Đã bao lâu rồi hai người chưa gặp nhau, đã bao lâu rồi hai người chưa nói chuyện, cứ ngỡ cả hai sẽ trở thành người xa lạ, sao bây giờ anh lại xuất hiện ở đây?
Khải Minh…..
Quỳnh Trâm thầm gọi tên anh trong lòng.
Khải Minh chầm chậm bước tới bên cô, hơi thở anh còn gấp gáp, kể từ lúc nghe Ngọc Lan nói anh liền một mạch chạy tới đây. Anh sợ chỉ một giây chậm chễ cô sẽ biến mất khỏi nơi này. Cô thật sự muốn rời khỏi anh, biến mất khỏi thế giới của anh vậy sao?
Khải Minh đứng trước mặt cô, hai người bốn mắt giao nhau, đơn giản chỉ là nhìn và không nói bất cứ một lời nào, hay đúng hơn là chẳng có lời nào có thể diễn tả hết tâm trạng của hai người lúc này.
Quỳnh Trâm chẳng muốn bản thân bị trầm mê bởi bóng hình này nữa, cô lánh người bước qua anh. Nhưng lại bị tay anh giữ lại, mắt cô ngước lên tìm anh như tìm câu trả lời cho hành động này.
– Em muốn nghỉ học?
Phải, đó là câu đầu tiên anh hỏi cô sau từng đấy ngày xa cách. À, cô đâu có quyền gì mà đòi hỏi nhỉ? Chẳng lẽ muốn anh thăm hỏi, nói nhớ nhung cô sao? Đúng là mộng tưởng thật rồi.
– Từ đâu anh biết chuyện này?
– Chuyện đó không quan trọng, hãy trả lời câu hỏi của tôi trước.
– Anh hỏi tôi phải trả lời sao?
– Em chán ghét tôi đến mức muốn rời khỏi đây đến vậy àk?
– Đúng thế, tôi rất chán ghét anh, anh hài lòng chưa?
Quỳnh Trâm kéo tay lại, bước nhanh qua Khải Minh, nhưng anh lại cố tình không để cô được như vậy, Khải Minh nhanh chân hơn chặn trước mặt cô lần nữa, tay anh đoạt lấy tờ đơn cô cầm trên tay và nhanh chóng xé nát nó. Tờ đơn nhanh chóng nát vụn trong tay anh. Đơn mất rồi để xem cô còn nghỉ thôi.
– Dương Khải Minh, anh làm cái gì vậy?- Quỳnh Trâm tức điên lên quay sang đánh anh.
– Làm việc nên làm thôi.- Anh bá đạo nói.
– Anh cố tình chọc điên tôi phải không? Hôm nay tôi phải cho anh biết tay mới được. – Quỳnh Trâm kiên định nắm chặt tay.
– Em không làm gì được tôi đâu.- Khải Minh còn cố tình chọc thêm vào.
Lời thách thức quá rõ ràng rồi, bản tính hiếu thắng trong người trỗi dậy, Quỳnh Trâm đuổi theo Khải Minh trả thù.
Cảnh truy đuổi này quen thuộc quá. Giống như hồi hai người ở cạnh nhau. Thực ra trong sâu thẳm trong lòng cả hai đều hiểu rõ cần đối phương nhưng tại sao lại không mở lòng ra để mọi chuyện được giải quyết. Dường như giữa hai người còn có một sự ngăn cách mà chưa thể nào hóa giải được.
Sự thật là Quỳnh Trâm cũng không đánh cho Khải Minh te tua được nhưng ít ra cô cũng phá hủy được hình tượng của anh. Một mái tóc bù xù, quần áo xốc xếch. Nhìn bộ dạng của anh Quỳnh Trâm hài lòng cười vui vẻ, chính cô cũng không biết nụ cười này của mình đã bao lâu rồi mới xuất hiện.
– Tôi thích nụ cười của em. – Khải Minh đưa tay lên vuốt nhẹ sợi tóc bên má cô. Đây chính là nụ cười mà anh luôn nhớ trong lòng.
Quỳnh Trâm hơi giật lùi về phía sau tránh tay của anh, nụ cười thu lại, giọng cô lạnh tanh như lúc đầu.
– Cho dù anh có xé đơn đi thì tôi vẫn có thể làm một tờ đơn khác.
– Tôi sẽ không để em nghỉ học.- Khải Minh cứng rắn nói.
– Chúng ta là hai kẻ xa lạ. Anh dựa vào cái gì mà không cho tôi nghỉ? – Giữa hai người chẳng có một chút quan hệ nào cả, không phải sao?
– Chúng ta là… – Khải Minh không biết nên giải thích thế nào cho cô hiểu nữa.
– Thấy chưa, ngay cả khẳng định mối quan hệ giữa chúng ta anh còn chẳng nói được rõ ràng. Thử hỏi anh lấy tư cách gì mà quản thúc chuyện của tôi đây. – Cô cười nhạt một tiếng, cố dùng lời lẽ lạnh nhạt để đẩy anh ra xa mình. Đau lắm đấy, anh làm sao mà thấu được.
– Su…em.
– Gọi tôi là Quỳnh Trâm, cái tên Su đó không phải ai cũng gọi được. – Quỳnh Trâm vạch rõ mối quan hệ của hai người.
Khải Minh trầm lặng một hồi rồi mới nhìn thẳng Quỳnh Trâm nói.
– Cho tôi một chút thời gian được không? Tôi sẽ nói cho em biết mối quan hệ của chúng ta là gì.
– Không cần đâu. Quyết định anh đã đưa ra đã đủ cho tôi hiểu đối với anh tôi giữ vị trí như thế nào rồi. – Mỗi lần nghĩ tới câu anh nói thôi là lòng cô lại đau nhói lên.
Khải Minh cảm thấy quyết định lúc đó của mình đang có vấn đề rồi. Bây giờ anh biết làm sao để thuyết phục cô ở lại trường đây.
– Không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.
Quỳnh Trâm xoay bước rời đi, lại một lần nữa cánh tay của cô bị giữ lại. Đằng sau vang lên tiếng cầu xin.
– Em muốn sao cũng được, chỉ xin em hãy ở lại.
Cô không nghe nhầm, anh thật sự cầu xin cô ở lại. Tại sao anh phải làm vậy? Trước kia cô rời đi anh đâu giữ, vậy mà giờ thì lại… Anh chưa từng mở miệng cầu xin ai mà. Dốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, cứ xoay vòng như chong chóng này cô thật sự không thể hiểu nổi. Cô cũng muốn quay lại nhìn vẻ mặt của anh bây giờ xem là thật lòng hay giả dối nhưng cô đã không làm vậy mà chỉ nhanh chóng thoát khỏi kiềm chế của anh và rời đi.
Khải Minh ở phía sau lẳng lặng nhìn cô. Lỗi lầm của anh có cơ hội được sửa chữa lại không?
———-******———-
Quỳnh Trâm trở lại nhà Nam ca, thấy bác gái đang ngồi trong phòng khách cô tiến lại chào hỏi rồi xin phép lên lầu thay đồ. Lên tới phòng cô đã thấy Nam ca chờ sẵn ở đó rồi.
– Anh về sớm vậy? – Cô xem đồng hồ còn chưa tới giờ tan trường mà.
– Trống tiết cuối nên bọn anh được về sớm. – Anh đơn giản giải thích.
– À!- Quỳnh Trâm đã hiểu, cô muốn đi vào phòng nhưng Nam ca vẫn đứng chắn lối vào, cô ngước lên nhìn anh. – Nam ca còn chuyện gì muốn nói với em?
– Em đã nộp đơn nghỉ học chưa?
– Dạ chưa. Hôm nay hiệu trưởng đi vắng, chắc mai em sẽ quay lại để nộp.
Quỳnh trâm đã nói với Nam ca chuyện sẽ nghỉ học, cô nghĩ sớm muộn gì anh cũng sẽ biết thôi, tự mình nói ra còn hơn là bị phát hiện, anh sẽ tức giận đó. Khi nghe cô nói Nam ca không phản đối cũng chẳng đồng tình, cô không hiểu anh đang nghĩ gì nữa. Còn chuyện lá đơn bị xé và chuyện gặp Khải Minh hôm nay cô sẽ không nói ra cho anh nghe, sợ rằng anh sẽ tức giận mất.
– Ba anh muốn gặp em, mau vào thư phòng đi.
Gì vậy? Cuộc nói chuyện của hai người sao lại có sự xuất hiện của bác Đường. Quỳnh Trâm muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Nam ca đã nhanh chân sải bước về phía thư phòng mất rồi. Cô không còn cách nào khác là đi theo anh.
Gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bên trong vọng ra tiếng trả lời.
– Vào đi.
Nam đẩy cửa vào, Quỳnh Trâm cũng theo sau.
– Ba, Su đã tới ạk. – Nam lên tiếng thông báo
– Bác trai có gì chỉ bảo cháu ạk. – Quỳnh Trâm lễ phép lên tiếng, cái đầu nhỏ linh hoạt của cô suy nghĩ phải chăng cô đã gây ra sự gì.
Đôi mắt của ông Đường dời cuốn tài liệu nhìn lên Quỳnh Trâm.
– Cháu ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.
Quỳnh Trâm kéo ghế trước mặt ra ngồi xuống, người cô đối diện với bàn ông Đường đang làm việc, nói thật cô có chút căng thẳng khi nhìn thấy gương mặt có chút nghiêm túc của bác Đường.
– Ta nghe Nam nói nói cháu muốn nghỉ học ở trường Will?
Quỳnh Trâm nhìn về phía Nam ca rồi lại nhìn sang ông Đường, cô lúng túng trả lời.
– Dạ vâng.
– Ta có một đề nghị cháu có muốn nghe không?
– Dạ cháu xin nghe ạk.
– Ta có thể tiếp tục tài trợ cho cháu đi học ở trường Will?
– Dạ không ạk. Cháu không thể để bác làm vậy, cháu đã ăn ở nhờ rồi, không thể phiền bác tiếp nữa đâu. – Quỳnh Trâm vội vã từ trối, gia đình Nam ca giúp đỡ cô quá nhiều rồi.
– Cháu nghe ta nói hết đã. Ta tài trợ cháu học tiếp để sau này cháu sẽ đầu quân cho tòa soạn của Đường Gia chúng ta. Cháu không cần lo lắng đâu bởi ta đang đầu tư cho nguồn nhân lực của công ty trong tương lai mà thôi. – Ông Đường cười hiền giảng giải cho Quỳnh Trâm hiểu, ông không muốn cô phải đắn đo suy nghĩ nhiều về chuyện ân huệ. Hơn nữa công ty giải trí Will và Đường Gia của ông có hợp tác với nhau nhiều năm nay, để cô tiếp tục học tập ở trường Will cũng là một quyết định hợp lí.
Trầm ngâm một hồi lâu Quỳnh Trâm mới nói.
– Cháu có thể về suy nghĩ không ạk?
– Được chứ, cháu cứ về phòng suy nghĩ kĩ đi. Ngày mai hãy cho ta biết câu trả lời. – Ông đường vui vẻ đồng ý.
Quỳnh Trâm xin phép trở về phòng, Nam cũng theo sau cô. Đi khỏi thư phòng vài bước cô quay lại hỏi.
– Chuyện em nghỉ học tại sao anh lại nói cho bác trai biết? – Kì thực cô không hiểu tại sao Nam ca lại làm vậy. Cô hỏi không phải có ý trách Nam ca đâu, chỉ là cô cảm thấy chuyện này rất khó nói mà thôi.
Nam bất ngờ kéo Quỳnh Trâm ôm vào lòng, chính cô cũng bất ngờ trước hành động của anh.
– Anh muốn làm mọi điều tốt nhất cho em, anh không muốn tương lai của em đi vào ngõ cụt.- Giọng Nam ca từ trên cao vọng xuống, nhẹ nhàng mà ấm áp. Quỳnh Trâm không muốn đẩy anh ra, cô cứ để mặc anh ôm. Thật sự cô rất rối trong đầu, quyết định nghỉ học của cô có vẻ như không được ủng hộ lắm. Đặc biệt là cuộc nói chuyện với Khải Minh, từng lời nói của anh cứ in sâu trong lòng khiến cô phải suy nghĩ.
****************
– Hồ Phùng Nhi.
– Có.
– Lê Ngọc Yến.
– Có.
– Đỗ Thảo Mai.
– Có.
-……
Cô giáo đang điểm danh đầu giờ. Ngọc Lan và Anh Thi lo lắng nhìn ra cửa mong chờ Quỳnh Trâm sẽ xuất hiện. Nếu cô không xuất hiện thì hai người biết cuộc nói chuyện của khải Minh với Quỳnh Trâm không thành công rồi. Chẳng lẽ khải Minh lại không thuyết phục được Quỳnh Trâm ở lại.
– Phạm Quỳnh Trâm.
Cô giáo hô tên lên.
Anh Thi lại càng sốt sắng, hôm nay mà chấm thêm một ngày vắng mặt thì xếp loại cuối năm của Quỳnh Trâm cũng bị ảnh hưởng không nhỏ đâu.
– Phạm Quỳnh Trâm có đi không?
Cô giáo hỏi lại lần nữa, không thấy có lời đáp cô liền điểm danh người tiếp theo.
– Vương…
– Xin lỗi cô em tới trễ ạ. – Quỳnh Trâm vội vàng chạy tới cửa lớp đứng nghiêm chỉnh ở đó.
Cô giáo nhìn ra cửa lớp , nghiêm túc nói một câu.
– Vào đi, lần sau chú ý đi sớm một chút.
– Vâng ạk.
Quỳnh Trâm hơi cúi đầu chào rồi đi vào. Khỏi phải nói vẻ mặt vui mừng của Ngọc Lan và Anh Thi, còn có cả Khải Minh nữa. Anh thầm thở nhẹ trong lòng, ơn trời cô đã quay trở lại.
Có khá nhiều lời để nói nhưng đã vào giờ học nên Anh Thi và Ngọc Lan cũng không hỏi gì, đợi đến giờ nghỉ ba người sẽ cùng tụ tập bàn tán sau.
Cảm giác quay trở lại trường học quen thuộc thật tốt. Quỳnh Trâm nghĩ quyết định trở lại đây của cô không sai chút nào. Được rồi, từ nay cô phải cố gắng nhiều hơn nữa để sau này có thể đền đáp lại những gì bác Đường đã giúp và kì vọng vào cô.
Chuông điện thoại trong túi khẽ rung, Quỳnh Trâm lấy ra xem, thấy đề tên “cậu chủ đẹp trai” quen thuộc, cô lưỡng lự một chút rồi cũng mở ra xem.
“Cảm ơn em”
Quỳnh Trâm đọc xong liền nhắn lại cho anh một tin.
” Anh đừng hiểu nhầm, tôi ở lại không phải là vì anh. Mong rằng sau này anh đừng làm phiền tới tôi nữa.”
Cô đã nói ra câu nói đủ lạnh và đủ tổn thương anh. Nhưng cô bắt buộc phải làm vậy, có như thế hai người mới không liên quan, dứt khoát phủi bỏ mối liên hệ với nhau cũng tốt, cố gắng làm gì khi đoạn tình cảm này không hề có tương lai.
Khải Minh nắm chặt lấy điện thoại., một cảm giác chua xót ập tới đánh tan hết niềm vui mới chớm nở hồi nãy. Lời nói của cô như đâm vào lòng thật sâu. Cô muốn phân tách riêng biệt không muốn liên quan tới anh một chút nào ư?
———*****———
– Đây không phải quán Bar.- Vũ Thiên đoạt chai rượu từ trên tay Khải Minh, anh thật hối hận khi lúc trước sắp xếp căn phòng đã để dành ra một góc để trưng bày kệ rượu ngoại yêu thích.
– Cậu cứ mặc kệ tôi. – Khải Minh cướp lại chai rượu, từng ngụm lại uống vào.
– Có chuyện gì thì tìm cách giải quyết chứ đừng dùng rượu để giải sầu. Như vậy chẳng khác gì kẻ thất bại. – Vũ Thiên không biết có chuyện gì đã xảy ra với Khải Minh, nhưng không thể để cho cậu ta uống rượu mãi được.
– Tôi sai rồi phải không? – Khải Minh nằm gục xuống bàn tự hỏi.
– Sai đúng cái gì? – Vũ Thiên không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này.
– Tôi thực sự để ý và quan tâm chính là cô ấy. Tôi muốn nhìn cô ấy cười chứ không phải thấy cô ấy khóc, tôi muốn ôm cô ấy vào lòng chở che và yêu thương. Tôi muốn mỗi khi thức giấc sẽ nhìn thấy cô ấy, cuộc sống của tôi phải luôn có cô ấy bên cạnh. Bây giờ cô ấy đi rồi, trống vắng, rất trống vắng. Tôi thật cô đơn. – Khải Minh thực sự nói hết lời trong lòng của mình như vậy sẽ vơi bớt đi cảm giác đè nặng đến nghẹt thở.
– Cậu đang nói tới Quỳnh Trâm?- Vũ Thiên đoán có lẽ đây là lí do biến Khải Minh thành như vậy.
Khải Minh không nói gì, lại tiếp tục uống rượu. Vũ Thiên lần nữa đoạt đi chai rượu và xốc lại tinh thần của bạn tốt.
– Nếu biết sai rồi thì mau tìm cách sửa lỗi đi. Tất cả đều có thể thay đổi mà.
– Vô ích thôi, cô ấy bảo tôi đừng làm phiền cô ấy nữa. – Khải Minh chán nản nói ra.
– Cô ấy bảo vậy cậu liền nghe theo sao? Từ khi nào cậu lại ngoan ngoãn nghe theo lời người khác giống như cún con vậy. – Vũ Thiên mỉa mai, đúng là tình yêu làm cho con người ta thay đổi rất nhiều, bộ dạng nào cũng có thể biến thành được.
– Tôi đã bỏ rơi cô ấy và chọn Kiều Như, tôi….
– Cậu đừng có dối lòng mình nữa có được không? Ngay cả quyết định lựa chọn ai cậu cũng dối lòng. Cậu có chắc vui vẻ nhìn cô ấy rời xa mình và ở bên cạnh người khác. Hãy đối diện với sự thật rằng người trong lòng cậu là Quỳnh Trâm chứ không phải Kiều Như.- Vũ Thiên gần như muốn hét lên cho tên ngu ngốc này hiểu. Người ngoài cuộc như anh còn có thể thấy được chẳng lẽ cậu ta là dầu gỗ sao?
– Tôi…. – Khải Minh bất lực nhìn ra hướng khác.
– Mọi chuyện có thể thay đổi hay không là do cậu, đừng để đến lúc mất đi mãi mãi rồi hối tiếc. Tôi đã từng trải qua cảm giác đó rồi, cảm giác giống như rơi vào vực sâu xung quanh chẳng tìm ra được lối thoát. – Vũ Thiên không muốn Khải Minh lại theo tình cảnh lúc trước mình vướng phải.
Không gian trong phòng bất ngờ trầm lắng lại. Bất ngờ tiếng đẩy cửa phòng vang lên, Anh Thi từ bên ngoài đi vào.
– Vũ Thiên.- Anh Thi gọi.
Gương mặt Vũ Thiên giãn ra, trên môi hiện lên nụ cười.
– Thỏ con, em chạy tới đây tìm anh?
– Không tìm anh thì tìm ai? Hay anh không thích? – Cô chu miệng giận dỗi.
– Đương nhiên là thích rồi.- Anh chỉ ước biến cô thành cục kẹo cho vào túi để lúc nào cũng ở cạnh anh, trong tầm nhìn của anh. – Nhưng chẳng phải em nói là có việc bận cùng với Quỳnh Trâm sao?- Cô đã nói vậy mà.
– Quỳnh Trâm á, cậu ấy đã cùng Nam ca thân ái đi tới thư viện rồi, em cũng không muốn phá hư không gian riêng tư của họ. – Anh Thi cố ý nói thật to.
– Vậy giờ muốn anh hộ tống đi đâu nào?- Vũ Thiên cưng nựng Anh Thi hỏi.
– Đi đâu cũng được chỉ cần có anh. – Anh Thi ôm tay tựa vào người Vũ Thiên. Cô cố ý diễn cảnh thân mật cho ai đó nóng mắt.
– Vậy đi thôi. – Vũ Thiên nắm tay Anh Thi đi ra ngoài.
Khải Minh bên trong bực tức gạt hết đồ trên bàn xuống. Không phải vì cảnh nóng vừa xem mà là vì lời Anh Thi vừa nói. Quỳnh Trâm đi cùng tên kia, vẫn như mọi khi, chỉ cần biết cô đi với tên đó là anh cảm thấy rất khó chịu. Với cô anh vẫn luôn muốn độc chiếm cho riêng mình. Chỉ tiếc là anh không có quyền được làm vậy nữa, cô bây giờ chẳng muốn anh làm phiền nữa rồi.
Vũ Thiên nắm tay Anh Thi bước trên cầu thang dài.
– Em cố ý phải không?
– Bị anh nhìn chúng rồi.- Anh Thi le lưỡi xấu hổ cúi đầu.
– Em nha, không biết đang giúp hay đang phá hai người họ nữa. – Vũ Thiên gõ nhẹ đầu Anh Thi.
– Hứ, anh ta cứ làm Quỳnh Trâm buồn em sẽ không giúp anh ta đâu. – Anh Thi bướng bỉnh nói.
Vũ Thiên chỉ biết cười, bó tay với cô người yêu khó bảo này. Chợt nhớ ra điều gì anh vẻ mặt lạnh tanh quay sang hỏi cô.
– Em gọi tên kia là gì nhỉ?
– Nam ca thân ái! – Không nhận ra sự thay đổi bất thường của bạn trai, Anh Thi vẫn vô tư trả lời.
– Từ khi nào tên đó thân thuộc với em đến vậy, gọi tên cũng quá mức thân rồi đó.
– Có làm sao đâu, em gọi theo Quỳnh Trâm mà. – Anh Thi có vẻ hồn nhiên quá nhỉ.
Máu ghen của Vũ Thiên không hay phát nhưng một khi bộc phát thì cũng khó mà dập tắt nổi.
– Từ nay cấm em gọi như vậy nữa.
– Không, em gọi quen rồi, không muốn sửa. – Cô cứng đầu không chịu nghe
Vũ Thiên kéo Anh Thi vào lòng đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.
– Em còn dám gọi vậy nữa không?
– Anh ăn gian.- Anh Thi che môi lên án anh.
– Đó là trừng phạt.
Vũ Thiên bá đạo nói rồi lại ôm chặt Anh Thi. Thỏ con của anh, anh không muốn ai đụng vào, anh ghen với tất cả những người thân mật với anh. Bởi cô là của riêng anh.
(Yul: Hôm nay là đầu năm mới, kính chúc độc giả của Yul một năm mới an khang thịnh vượng vui vẻ và hạnh phúc 😙😙😙)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN