Chầm chậm yêu em.
Chương 12: Thằng bé bị bệnh.
Chỉ trải qua gần hai ngày ho khan và phát sốt, hầu như không ăn uống được gì, cơ thể của thằng bé gầy rộc đi, chút thịt mà phải khó khăn lắm do hắn cùng quản gia Trần đốc thúc thằng bé cố ăn thêm chút thức ăn trong mỗi bữa cơm, đã hao mòn gần như không còn. Từ bé tới giờ mỗi lúc thằng bé bị bệnh, hắn lại lo lắng đến mất ngủ, ngồi canh thằng bé cả đêm. Trong lòng lúc nào cũng lo sợ một ngày nào đó thằng bé cũng giống như người vợ bạc mệnh mất sớm của hắn, sẽ rời bỏ hắn mà đi. Dường như nỗi lo sợ hãi hùng ấy đã trở thành tâm bệnh của hắn, không có cách nào chữa khỏi.
Xẩm tối quản gia Trần phải dỗ dành mãi, thằng bé mới ăn được vài thìa cháo để uống thuốc, sau đó nằm xuống ngủ mê man tới tận giờ. Kể từ lúc bị ốm bệnh, thằng bé luôn ôm chặt lấy bức tranh đã được hắn cho người ép nhựa để tránh làm nhàu vào lòng. Bức tranh do cô gái trẻ – người từng có ơn thu lưu thằng bé, đồng thời hiện giờ là cô gáo chủ nhiệm – tên Thanh Thanh vẽ tặng. Thằng bé quá trân trọng món quà, coi bức tranh như là vật bất ly thân, ngày ngày mở ra xem, buổi tối đi ngủ còn ôm vào lòng. Nhiều khi hắn còn cảm thấy ghen tị với cái vật vô tri kia, thậm chí càng cảm thấy ghen tị hơn với tình cảm mà thằng bé dành cho chủ nhân của bức họa.
Kỳ Thiên là một đứa trẻ đặc biệt, có chỉ số thông minh cao, và sống rất nội tâm. Do sinh thiếu tháng, thằng bé phải sống trong lồng kính bốn tháng mới được bế ra ngoài. Từ nhỏ đã thích an tĩnh, không khóc nháo, cho nên chậm chạp nói chuyện. Hắn một mình nuôi dạy thằng bé, vừa làm cha vừa làm mẹ, ngày ngày mong chờ thằng bé mở miệng, gọi mình một tiếng là “Bố”. Thế nhưng chờ đến khi thằng bé lên đến ba tuổi cũng chưa từng mở miệng nói một câu tròn nghĩa, hắn lo lắng suốt ruột không chờ nổi nữa, cho người đi tìm rất nhiều bác sĩ và chuyên gia cả trong lẫn nước ngoài tới chữa trị cho thằng bé. Kết quả kiểm tra trên thân thể, chức năng giọng nói của thằng bé vẫn hoạt động bình thường. Chỉ là… thằng bé không thích mở miệng nói chuyện mà thôi. Đó là kết quả chung mà các bác sĩ và chuyên ra đưa ra kết luận gửi cho hắn.
Tiếng “Bố” non nớt đầu tiên mà thằng bé mở miệng gọi hắn là khi hắn đang một mình tự nhốt trong phòng, chìm đắm trong đau khổ, uống rất nhiều rượu, do buổi tối hôm đó là ngày giỗ của vợ hắn. Thằng bé bước vào phòng, vươn bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay hắn, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn hắn, mở miệng nói:
– Bố! Bố đừng uống nhiều rượu! Hại thân!
Buổi tối ngày hôm đó thằng bé được ba tuổi rưỡi! Cũng là buổi tối hắn cảm thấy phần nào được an ủi, tự hào của một người làm cha khi có một người con trai ngoan ngoãn, hiểu biết!
Thằng bé không có bạn chơi cùng trang lứa, đi học mẫu giáo cũng thui thủi một mình. Hắn biết điều đó, cũng cảm thấy đau lòng, thế nhưng không thể dùng tiền để mua một người bạn cùng chơi với con. Hắn chỉ còn biết cố găng sắp xếp công việc, dành chút thời gian rảnh dỗi cùng chơi và học bài với thằng bé. Chỉ đáng tiếc, hắn cũng là một người kiệm lời, khí thế lại quá mạnh mẽ, thành ra hai cha con không tìm được tiếng nói chung. Khoảng cách giữa hắn và thằng bé, tuy gần mà lại có chút xa. Trong thế giới nội tâm của thằng bé có hắn, chỉ là hắn không thể chạm được tới tận đáy lòng của thằng bé. Có nhiều khi hắn cũng không thể hiểu được con trai mình đang nghĩ và mong muốn gì.
Hắn là một doanh nhân thành công, có rất nhiều tiền, có thể mang đến một cuộc sống giàu sang phú quý, vô ưu vô lo cho thằng bé. Song song với điều đó, đồng thời cũng mang đến nguy hiểm cho thằng bé. Trong một lần sơ ý, lúc thằng bé lên năm tuổi, thằng bé bị chính người giúp việc trong nhà bắt cóc, tống tiền. Tuy rằng, rất nhanh ngay sau đó thằng bé được giải cứu, không phải chịu đựng nỗi đau đơn về mặt da thịt, thế nhưng đã mang đến đả kích tinh thần rất lớn cho thằng bé. Còn nhớ lúc cùng theo cảnh sát tới giải cứu, thằng bé đang bị nhốt trong một căn nhà bỏ hoang nằm giữa cánh rừng, ẩm thấp, tối tăm và đầy chuột bỏ. Lúc hắn đạp phá cửa xông vào, con trai hắn đang ngồi co ro trong góc tối, thân hình nhỏ gầy run rẩy, hai mắt vô thần. Kể từ đó thằng bé trở nên bị ám ảnh bởi bóng tối, sợ phòng kín và người lạ, càng trở nên trầm mặc kiệm lời. Ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể giúp thằng bé cởi bỏ khúc mắc trong lòng, hòa nhập vào cuộc sống xã hội.
Lần thứ hai thằng bé mất tích là khi lên sáu tuổi, sắp bước vào lớp một. Lần này là thằng bé tự mình bỏ đi lang thang, tuy rằng hắn vẫn chưa tìm hiểu được nguyên nhân, thế nhưng người ân nhân – cô giáo trẻ tên Thanh Thanh kia dường như đã mang đến một luồng sức sống mới cho thằng bé.
Nặng nề thở dài, tâm tình có chút phức tạp, đột nhiên tiếng nói mớ của thằng bé làm hắn giật mình, dứt khỏi những dòng suy nghĩ miên man. Hắn vội nhổm dậy khỏi ghế, sải bước lại gần giường. Bàn tay thằng bé đang khua loạn, chân cũng quẫy đạp lung tung, chiếc chăn mỏng lệch khỏi cơ thể, miệng ú ớ kêu không nên lời, nước mắt chảy dài trên gò má. Biểu hiện của thằng bé hiện giờ giống như đang cố chống lại cái gì, có thể là nỗi sợ hãi bị chôn chặt dưới đáy lòng đang biến thành cơn ác mộng hành hạ giày vò tinh thần yếu ớt, cơ thể đang ốm đau của thằng bé.
Chiến Phong đau xót, nhanh chóng ngồi xuống giường, bế ôm lấy thằng bé vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ vào sống lưng, giọng nói trầm khàn không ngừng trấn an.
– Kỳ Thiên. Đừng sợ. Bố lúc nào cũng ở đây với con.
Bị đánh thức bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thằng bé vùi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt vào ngực hắn, khàn giọng khóc:
– Bố ơi!
Tiếng khóc nghe đau lòng, xé ruột gan. Hắn khẽ xiết ôm thằng bé vào lòng cho chặt hơn, như thể sợ thằng bé sẽ bất thình lình biến mất.
– Bố ở đây. Bố lúc nào cũng ở bên cạnh con. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì bố cũng sẽ dùng đôi vai của mình chống đỡ cho con. Đừng sợ!
Hắn không ngừng vỗ nhẹ vào sống lưng thằng bé, cố gắng hạ thấp giọng xuống mức thấp nhất để vỗ về, trấn an tinh thần hoảng loạn của thằng bé.
Đứng ngoài hành lang mờ tối, xuyên qua khe cửa hở nhìn vào bên trong căn phòng, quản gia Trần không biết đã yên lặng đứng lắng nghe được bao lâu, đôi mắt già nua của ông cũng đỏ ửng cả lên, trong lòng thương cảm cho cậu chủ nhỏ luôn phải chịu cảnh ốm đau bệnh tật, đồng thời cũng thương cảm cho cậu chủ Hoàng Chiến Phong phải chịu cảnh gà trống nuôi con từ sớm, không biết đến bao giờ mới tìm được hạnh phúc?
Hai cha con Chiến Phong không biết quản gia Trần đang đứng canh chừng bên ngoài cho mình. Dường như tình yêu thương vô bờ bến của hắn đã dần mang đến tác dụng, thằng bé cảm thấy an lòng khi có được hắn ở bên cạnh, cơ thể nhỏ gầy thôi run rẩy, tiếng khóc cũng nhỏ dần, chỉ còn vài âm thanh thút thít khe khẽ.
– Cô… ơi! – Kèm theo tiếng khóc nức nở nho nhỏ, hình như thằng bé vừa gọi kêu tên một người.
Hắn bất giác ngừng tất cả các động tác, nghiêng tai chăm chú lắng nghe. Thằng bé vẫn tiếp tục kêu gọi, giọng nói như làm nũng, cầu xin tình yêu thương của một người mẹ:
– Cô ơi! Con nhớ cô lắm! Cô ơi!
Nghe rõ thằng bé đang kêu gọi đến ai, Chiến Phong trong lòng trấn động, ngơ ngác cúi nhìn khuôn mặt đang vùi trong lòng mình của thằng bé, suy nghĩ trong đầu dần bay xay, kí ức trong đầu dần mường tượng, vẽ lên hình ảnh một đôi mắt… cùng đôi môi lúc nào cũng chan chứa ý cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!