Chầm chậm yêu em.
Chương 13: Tình loạn.
Xin nghỉ bệnh, không phải đi dạy, cô có rất nhiều thời gian rảnh dỗi, để tránh phải suy nghĩ lung tung, cô giết thời gian bằng cách thỉnh thoảng có cảm hứng sẽ vẽ tranh, đọc sách báo, mệt mỏi sẽ cùng chơi với con mèo Họa để giải trí, mỗi lúc ngồi ngẩn người nhớ tới thằng bé, cô sẽ cẩn thận, chăm chú gập từng con hạc ấy, với lời nguyện ước cầu mong cho thằng bé mau lành bệnh, sớm ngày quay lại trường học.
Gần ba ngày trôi qua kể từ khi người nhà gọi điện tới xin nghỉ học ở nhà dưỡng bệnh, cô cũng không nhận được bất cứ một tin tức gì về bệnh tình của thằng bé. Không biết thằng bé đã đỡ chút nào chưa?
Mở nắp đậy màu cam, cô bỏ thêm một con hạc giấy có cánh màu vàng vào bên trong. Cứ có thời gian rảnh rỗi cô lại chăm chỉ ngồi gập hạc giấy, chiếc lọ thủy tinh giờ cũng sắp đầy, chỉ thiếu năm con hạc giấy nữa thôi là được tròn một nghìn con rồi. Mong sao ông trời có thể lắng nghe được tiếng lòng không ngừng cầu nguyện của cô.
Ngăn kéo bàn khép hờ, lộ ra một phần của bức tranh cuộn tròn, cô cầm lên, mở ra xem, bàn tay bất chợt chạm vào tấm danh thiếp được cài sau bức tranh. Nhớ tới buổi tối hôm nào được người đàn ông đó – bố của thằng bé đưa về, ngón tay cô vô thức vuốt ve dòng chữ in trên tấm danh thiếp. Trong đầu chợt nghĩ… mình có nên chủ động gọi điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe của thằng bé không? Trong lòng cô thật sự có chút lo lắng, không yên tâm khi mấy ngày rồi mà không nhận được một chút tin tức gì.
Nghĩ là làm, cô mở khóa nguồn điện thoại, ngón tay trỏ bấm số trên màn hình cảm hình. Bấm số xong, ngón tay cô lại ngập ngừng không dám bấm vào nút gọi. Ngón tay hạ xuống rồi lại dơ lên, ngay cả chính cô cũng cảm thấy bực bội trước sự do dự, không dám quyết đoán của mình. Cuối cùng, bản tính rụt rè, sợ hiểu lầm của cô đã chiến thắng. Tạm khóa tắt nguồn sáng của màn hình điện thoại, cô đặt nó xuống mặt bàn gỗ. Lại dồn nén, trút hết tất cả tình cảm, tâm sự vào việc gập nốt năm con hạc giấy.
Tiếng động cơ xe nổ dồn vang vọng dội từ đầu ngõ tới trước cửa căn hộ, tiếng hai bánh xe bị phanh gấp mài nghiến vào lòng đường nghe ghê tai. Ba ngày hôm nay đều diễn ra quá quen thuộc đối với cô. Từ lúc ban đầu kinh sợ, hoảng hốt, bối rối không biết phải làm gì, nên lịch sự mời cậu ta vào nhà uống nước nói chuyện, hay là để mặc kệ cậu ta đứng bên ngoài. Tới giờ cô đã có chút chết lặng, tự nhốt mình trốn tránh bên trong căn nhà, nên làm việc gì thì cố gắng làm cho xong việc đó, mặc dù thân kinh lúc nào cũng căng thẳng, cảm xúc trong lòng đặc biệt khó chịu, chỉ muốn nghĩ ra được cách tống khứ cậu ta đi.
Không còn tâm trạng để tiếp tục gập hạc giấy, cô mệt mỏi khoanh tay, gục đầu, nửa nằm nửa ngồi trên bàn. Hiện giờ cô rất cần một người bạn ở bên cạnh để tâm sự, giải tỏa nỗi lòng. Cũng rất nhiều lần, cô định gọi điện cho Hải Lam, thế nhưng lại sợ làm phiền tới cô bạn, làm ảnh hưởng tới chuyến công tác nước ngoài. Còn bố mẹ, cô lại càng không dám nói, bởi vì sợ họ lo lắng, phải tức tốc bỏ dở công việc về với cô. Ngày xưa thời học cấp ba, cô đã từng khiến họ phải phiền lòng suy nghĩ và khổ sở vì mình rất nhiều rồi.
Dựng chân trống xe bên cạnh gốc cây to, một tay đút trong túi quần, Gia Vinh ngước mắt nhìn lên cánh sửa sổ để ngỏ của nhà cô. Hắn biết cô đang có ở nhà, đang cố trốn tránh, không muốn gặp hắn. Mặc dù biết hành động đeo bám của mình sẽ dọa sợ tới cô, có khi còn vô tình cố đẩy cô ra xa hơn. Thế nhưng, hắn không ngăn được lòng mình, không ngăn được ý nghĩ thôi thúc phải nhìn thấy cô. Cho dù chỉ là đứng nhìn cô ở một khoảng cách xa xa, hắn cũng đã cảm thấy mãn nguyện. Hắn đã yêu cô đến hết thuộc chữa rồi!
Vùi khuôn mặt vào hai cánh tay, thân hình cô bất giác trở nên cứng đờ, khi nghe thấy tiếng bấm chuông cửa quen thuộc. Tiếng chuông ngân lên ba tiếng rồi ngừng, ba âm thanh ngắt quãng, vang đều, nghe giống như tiếng lòng đang rối bời, mông lung suy nghĩ của cả hai.
Cũng giống như mọi lần, cô không đi ra mở cửa, càng cố vùi khuôn mặt mình vào trong hai cánh tay, bờ vai khẽ run. Dường như nhận ra được cảm xúc lo sợ bất ổn của cô chủ nhỏ, con mèo Họa cất tiếng kêu “meo meo”, co chân nhảy lên mặt bàn, dụi dụi cái đầu nhỏ vào trán cô. Cảm thấy có một chút được an ủi, cô dùng một tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của con mèo, ngữ khí phiền não, mệt mỏi hỏi:
– Họa Họa! Em nói thử xem, cậu ta đang muốn một thứ gì từ chị? Vì sao cứ nhất quyết muốn đeo bám, không chịu buông tha?
Là mèo thì làm sao có thể biết nói chuyện. Nó chỉ còn biết thể hiện tình cảm yêu mến của mình với cô chủ nhỏ bằng cách dụi đầu làm nũng, cầu được an ủi, vuốt ve. Mỗi lúc con mèo hành động đáng yêu như vậy, đều khiên cô mỉm cười, ôm lấy con vật vào lòng, gãi gãi cái cằm nhỏ hoặc là nghịch lỗ tai của nó.
Cô lắng tai nghe, thấy tiếng chuông cửa đã ngừng, mỗi lần tới nhà cô, Lý Gia Vinh cũng chỉ bấm đúng ba tiếng chuông. Cho dù cô không ra mở cửa, cậu ta cũng không làm ồn thêm, mà yên tĩnh tiếp tục ngẩn người, đứng bên dưới cánh cửa sổ phòng ngủ lúc nào cũng để ngỏ của cô.
Cúi nhìn con vật đang hưởng thụ, gật gù lim dim nhắt mắt trong lòng, cô khẽ thở dài. Mặc dù trong lòng mơ hồ biết được đáp án, chỉ là cô không dám suy nghĩ sâu xa thêm, tự ám thị bản thân coi như không biết gì, trốn tránh được ngày nào hay ngày đó.
****
Đứng dưới lầu nhà cô cho tới khi mặt trời khuất sau dãy núi phía xa xa, thành phố thắp sáng bởi bóng đèn điện, Lý Gia Vinh mới thôi ngẩn người, phóng xe rời đi. Tình tự trong đáy mắt hắn mỗi lúc một sâu, cô càng cố tỏ ra muốn trốn tránh, càng kích thích bản tính hiếu thắng, muốn chinh phục của hắn. Ngày mai, hắn vẫn sẽ lại đến, mong chờ sẽ có một ngày, cô sẽ mềm lòng, chịu tiếp nhận tình cảm của hắn.
Hắn hiện tại đang sống cùng mẹ, tại nơi trung tâm thành phố, cách nhà cô cũng không quá xa, chỉ gần hai mươi phút đi xe. Thật ra, hắn đã muốn dọn ra ngoài sống một mình tự lập từ lâu, nhưng mẹ hắn quản hắn rất chặt, dùng đủ mọi cách để lưu giữ hắn lại trong căn nhà của hai mẹ con. Hắn biết mẹ hắn rất yêu thương hắn, có thể sẵn sàng hy sinh tất cả mọi thứ vì hắn. Thế nhưng, thứ mà hắn mong muốn có được nhất, mẹ hắn lại không thể mang lại cho hắn, đó là một gia đình hạnh phúc trọn vẹn. Có một người cha hết lòng bao dung làm chủ gia đình, một người mẹ dịu dàng yêu thương hắn. Hắn lớn lên mà không nhận được tình yêu thương của cha, chỉ có những lời trách mắng, nhục mạ, cùng nắm tiền dày ném thẳng vào mặt mỗi khi hắn hỏi xin tiền lúc còn bé dại. Có lẽ mối quan hệ giữa hai cha con hắn, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì. Nhếch môi cười một cách đầy cay đắng và mỉa mai, hắn tăng tốc xe phóng thẳng vào gara của căn biệt thự năm tầng lầu.
Vừa bước vào trong phòng khách dưới tầng trệt, hắn liền đối diện với thần sắc tăm tối của mẹ mình, dường như bà đã ngồi chờ hắn một lúc rất lâu.
– Con vừa đi đâu về? Lại đến chỗ Thanh Thanh phải không? Vì sao mẹ gọi điện cho con rất nhiều lần mà con không nghe máy?
Hắn mím môi không đáp. Một tay đút trong túi quần, một tay buông thõng dọc theo cơ thể, sải bước về phía cầu thang dẫn lên lầu.
– Đứng lại! – Hiệu trưởng Lý quát – Ngồi xuống đây! Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Bước chân đặt lên một bậc cầu thang tạm ngừng, hắn hơi nghiêng đầu nhìn sắc mặt không được tốt của mẹ mình. Hình như đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra, trông mẹ hắn hiện giờ đang bồn chồn lo lắng không yên.
Hắn không tình nguyện thả rơi mình xuống ghế sa lông, ngồi đối diện với mẹ mình, vẻ mặt buồn chán ngước mắt nhìn lên cao. Hắn đang chờ mẹ hắn mở miệng nói chuyện, nói rõ mục đích muốn gọi hắn ngồi nán lại đây.
Hiệu trưởng Lý nhìn Gia Vinh, trong lòng đau xót, tự biết việc mà mình sắp yêu cầu, nói ra đây là quá sức chịu đựng của thằng bé. Nhưng với tư cách là một người mẹ, một… người vợ, bà không thể không nói.
– Bố con… – Nhìn sắc mặt đáng sợ của hắn khi nghe thấy bà nhắc tới tên người đàn ông ấy, Hiệu trưởng Lý ngập ngừng, nói tiếp -… sáng nay phải nhập viện rồi. Bác sĩ chẩn đoán, ông ấy bị ung thư giai đoạn cuối, có thể… không qua khỏi.
Đôi mắt đỏ ửng, Hiệu trưởng Lý cảm thấy trái tim mình đau đớn. Đối với người đàn ông ấy, bà vừa yêu… vừa hận.
Hai nắm xiết chặt vồng nổi lên gân xanh, hắn càng trở nên trầm mặc, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
– Con… có thể tới thăm ông ấy… một chút được không? Dù sao thì… ông ấy cũng là… cũng là… cha con. – Hiệu trưởng Lý giọng nói đứt quãng, ngữ khí tha thiết cầu xin.
Hắn nhổm đứng bật dậy, sải bước thật nhanh tiến về phía cầu thang như thể đang cố kìm nén cảm xúc, trốn chạy. Tiếng nói phát ra từ kẽ răng nghiến chặt:
– Ông ta có chết cũng là do quả báo tự chuốc lấy. Con không có cha!
Hiệu trưởng Lý vội giữ lại hắn, hai cánh tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nói trong nước mắt:
– Mẹ… không muốn sau này con phải hối hận. Khoảng cách giữa người sống và người chết… là một khoảng cách rất xa, đi mãi cũng không thể tìm thấy. Chết là hết, là mất hết tất cả. Con hãy đi gặp ông ấy một chút đi. Coi như là mẹ cầu xin con!
Hai cánh xiết chặt kêu răng rắc, hắn giận dữ, gầm lên:
– Mẹ đừng có ép con!
Thay vì tiếp tục hướng về phía cầu thang, hắn xông thẳng ra bên ngoài phòng khách, mặc kệ tiếng kêu gọi của mẹ hắn. Chẳng mấy chốc vang lên tiếng động cơ xe mô tô nổ rền vang, phóng lao nhanh rời khỏi căn biệt thự. Hiện giờ, ngay cả một giây một phút, hắn cũng không muốn ở yên trong nhà đối diện với mẹ mình. Hắn muốn tìm một nơi nào đó để phát tiết hết tất cả mớ cảm xúc hỗn loạn và phẫn nộ đang dâng ngập trong lòng.
****
Sáng sớm, theo yêu cầu của thằng bé, quản gia Trần hơi dể ngỏ cánh cửa sổ, để cho làn gió mát mang theo hương sắc của mùa thu lùa vào phòng. Chiếc gối được đặt dựa sau lưng, thằng bé nửa nằm nửa ngồi trên giường, hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ. Trong cái đầu bé nhỏ không biết đang suy nghĩ gì, trong tay đang cầm ôm bức tranh được cô giáo trẻ Thanh Thanh vẽ tặng. Bức tranh đã trở thành vật bất ly thân của thằng bé, mọi người trong nhà cũng hiểu được bức tranh kia quan trọng và có ý nghĩa đối với thằng bé biết nhường nào.
Quản gia Trần bưng một bát cháo nóng hổi tiến vào, dịu giọng dỗ dành:
– Kỳ Thiên. Cháu cố ăn một chút cháo nhé. Ăn xong còn cần phải uống thuốc, như vậy mới mau lành bệnh được.
Thằng bé vẫn chìm đắm trong thế giới riêng, không phản ứng lại lời nói của quản gia Trần. Người đàn ông luống tuổi lo lắng, khẽ thở dài.
– Thằng bé lại không chịu ăn gì? – Sải bước tiến vào trong phòng, Chiến Phong nhíu mày nhìn bát cháo trên tay quản gia Trần. Hôm nay là chủ nhật, hắn không phải đi làm, sẽ dành cả ngày ở nhà để chăm sóc cho thằng bé.
Đón nhận lấy bát cháo, hắn ngồi xuống mép giường, bóng đen ngược sáng của hắn che khuất mất tầm mắt ngắm nhìn. Lúc này thằng bé mới hồi thần, ngước mắt nhìn hắn.
– Ăn cháo. – Hắn nói, thổi nguội một thìa, kiên nhẫn giơ ra trước mặt thằng bé.
Thằng bé khẽ lắc đầu, kéo chăn nằm trở lại xuống giường, tỏ vẻ không muốn ăn thấy rõ. Chiến Phong và quản gia Trần cảm thấy đau đầu, lần nào thằng bé bị ốm cũng vậy, công việc bón và bắt ép thằng bé ăn chẳng khác gì đi đánh vật.
– Kỳ Thiên! Ngồi dậy ăn cháo. – Hắn ngữ khí có chút nghiêm khắc – Con không thể bỏ bữa, như thế là thói quen xấu, không tốt cho sức khỏe.
Thằng bé mím môi, kéo chăn che kín đầu. Tuy rằng đã bớt sốt và ho khan, nhưng vẫn còn đang bị ốm, chưa khỏi.
– Kỳ Thiên. Bố nói gì con có nghe không? – Lòng kiên nhẫn gần như đã đánh mất hết, hắn lôi chăn ra khỏi đầu thằng bé, ngữ khí có vẻ hơi nặng lời.
Đôi mắt hồng hồng, thằng bé quật cường không nói lời nào, sau đó bắt đầu ho khan, kéo dài mãi không dứt, ho tới sắc mặt đỏ bừng, nước mắt cũng tuôn trào. Thằng bé vừa ho vừa khóc, khiến hai người đàn ông luống cuống tay chân, cảm thấy đau lòng không thôi.
Chiến Phong nhanh chóng ôm lấy thằng bé vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ngực giúp thằng bé thuận khí, giảm bớt cơn ho. Quản gia Trần thi vội lấy nước cho thằng bé uống nhuận cổ họng. Khi cơn ho chấm dứt, thằng bé vẫn yên lặng khóc, vùi đầu vào ngực hắn, bờ vai nhỏ gầy hơi run rẩy, tủi thân không muốn ngước mắt lên nhìn hắn.
Trong lòng cảm thấy khổ sở, Chiến Phong không ngừng vuốt ve dỗ dành thằng bé. Hắn hiểu vừa rồi mình cũng có chút hơi quá đáng, thằng bé đang bị bệnh mặc dù hắn có cảm thấy lo lắng, muốn tốt cho thằng bé biết bao nhiêu, thế nhưng cũng không nên to tiếng bắt ép thằng bé phải làm theo ý mình.
– Bố xin lỗi con. – Hắn tự hạ thấp mình xin lỗi thằng bé. Chỉ cần con hắn khỏi ốm và khỏe mạnh trở lại, thì hắn có thể làm hơn thế.
Lúc này thằng bé mới chịu ngước đôi mắt đỏ hồng lên nhìn hắn. Hắn yêu thương dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má thằng bé. Quản gia Trần đứng bên cạnh cũng cảm động nhìn hình ảnh hài hòa và ấm áp của cả hai.
– Con… con nhớ cô giáo. Con muốn gặp… Họa Họa. – Thằng bé mở miệng, khó khăn diễn đạt mong muốn hiện giờ của mình.
Chiến Phong ngây người, cúi nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của thằng bé. Con hắn vừa nói muốn gặp cô giáo trẻ tên Thanh Thanh?
– Con nói muốn gặp ai? – Hắn dò hỏi thằng bé.
Thằng bé ngó nhìn sắc mặt của hắn, hơi cúi đầu, bàn tay vuốt ve bức họa.
– Con… con nhớ Họa Họa, muốn gặp… cô gáo Thanh Thanh. – Thằng bé ấp úng lặp lại, cẩn thận dò xét ý tứ của hắn.
Phức tạp nhìn sự khát vọng mãnh liệt thể hiện trong đáy mắt của thằng bé, Chiến Phong ngẩn người ngồi suy nghĩ hồi lâu. Đây là lần đầu tiên thằng bé trực tiếp nói ra mong muốn của mình đối với hắn. Không kể đến lời kêu khóc trong lúc ngủ mơ, gặp ác mộng. Hắn vẫn biết cô gái trẻ Thanh Thanh có một ý nghĩa tồn tại đặc biệt đối với thằng bé, nhưng không ngờ sức ảnh hưởng của cô gái trẻ đó đối với thằng bé còn sâu nặng hơn hắn tưởng. Hắn nên làm gì bây giờ? Lời thề khi xưa với người vợ đã khuất hắn có nên một lần thử phá bỏ vì niềm vui và hạnh phúc hiện tại của thằng bé hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!