Chầm chậm yêu em.
Chương 16: Thăm bệnh (2)
– Em gầy đi rồi. – Cô dịu giọng nói, trong ánh mắt nhìn thằng bé tràn đầy đau lòng.
Thằng bé ngước mắt nhìn cô, tuy vẫn còn vươn lệ, nhưng lại sáng ngời tràn đầy tinh thần. Con Họa dụi dụi đầu vào lòng bàn tay thằng bé, tỏ vẻ an ủi, hỏi thăm tình trạng sức khỏe của người bạn nhỏ. Đôi bàn tay nhỏ bé lại kích động hơi run, xoa xoa lớp lông màu trắng mềm mượt trên sống lưng con vật. Sau bao nhiêu ngày nhớ mong, cuối cùng cậu cũng có cơ hội được gặp lại rồi.
– Kỳ Thiên. Em xem cô đã mang tới thứ gì cho em đây này. – Mở túi đồ đặt bên cạnh, cô lấy ra một chiếc lọ thủy tinh đựng đầy những con hạc giấy nhiều sắc màu chuyển giao cho thằng bé.
Thằng bé luống cuống đón nhận lấy, trong lòng tràn đầy cảm động, đôi mắt lại dần ngưng tụ hơi nước, do cậu từng có cơ hội đọc được trong những câu chuyện đồng thoại nên hiểu được những con hạc giấy này mang ý nghĩa gì. Hạc giấy mang ý nghĩa nguyện cầu cho người mình yêu thương sống bình an hạnh phúc. Cô vì cậu đã làm rất nhiều!
Nhìn đôi mắt đỏ hoe lại sắp khóc của thằng bé, Thanh Thanh cười khẽ xoa mái tóc đen mềm, trong lòng đong đầu tình cảm. Tiếp tục mở túi đồ, cô lấy ra vài cuộn tranh, được cẩn thận cuộn tròn, buộc lại bằng sợi dây dù màu đỏ.
– Cô biết em cũng rất thích tranh, nên mang sáu bức lại đây. Em xem có thích không? – Cô chuyển tranh cho thằng bé, giúp mở nút buộc, trải rộng bức tranh đặt trên giường cho thằng bé xem.
Thằng bé hơi cúi đầu, chăm chú nhìn, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Mỗi bức tranh được mở ra cho thằng bé xem, cô lại kể cho thằng bé nghe ý nghĩa được ẩn giấu đằng sau nó, cảm giác mà khi cô cầm bút chì vẽ nên mỗi hình vẽ trong tranh. Thằng bé tập trung chăm chú nghe một cách say mê, quên cả thời gian hiện tại, quên cả cảm giác bực bội khó chịu khi bị ốm phải nhốt mình trong phòng, nằm suốt trên giường không được làm gì. Con mèo Họa đang phe phẩy đuôi nằm trong lòng thằng bé, đôi bàn chân thu móng vuốt thỉnh thoảng lại cào nhẹ vào lớp vỏ bên ngoài lọ thủy tinh, tỏ vẻ hiếu kỳ với những con hạc giấy được đựng bên trong.
Lúc chuẩn bị quà cho thằng bé, Thanh Thanh cũng không quên mang theo giấy vẽ và bút chì. Có lẽ do cô có thể thấu hiểu được, thằng bé sẽ cảm thấy buồn chán khi phải nằm ốm bệnh ở nhà, mà không có bạn đồng trang lứa chơi cùng, cho nên mới nghĩ ra cách để giúp thằng bé quên đi nỗi muộn phiền. Cô để thằng bé ngồi trong lòng, vòng ôm lấy từ phía sau, cầm lấy tay phải cậu học trò nhỏ hướng dẫn, dạy cậu vẽ theo từng đường nét cơ bản. Lấy chiếc lọ thủy tinh đựng những con hạc giấy kia là hình mẫu để vẽ minh họa.
Hai cô trò, một người cẩn thận chăm chú dạy vẽ, một người nghiêm túc học, bầu không khí hài hòa và ấm áp, thời gian lặng lẽ trôi, chẳng mấy chốc mà xẩm tối. Chiến Phong chuyển từ đứng nơi ngưỡng cửa sang ngồi xuống chiếc ghế đẩu bọc da duy nhất đặt ở trong phòng. Hai chân vắt chéo, khuỷu bàn tay phải tì trên thành ghế, hơi nghiêng đâu chống dựa trên mu bàn tay, hắn cũng mải yên lặng ngồi quan sát hai cô trò đến quên cả thời gian, cảm giác trong lòng lúc này bình yên đến kỳ lạ.
Lúc quản gia Trần bưng một chiếc khay đựng tô cháo vẫn còn tỏa ra hơi nóng, một gói thuốc và một cốc sữa đứng bên ngoài hành lang lầu hai, xuyên qua khe cửa phòng nhìn vào bên trong, cảm nhận được bầu không khí ấm áp và hài hòa trong phòng, ông không nỡ vội xen ngang, kiên nhẫn đứng ở bên ngoài thêm một lúc mới vươn tay gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.
Hai người ngồi trên giường quá mải mê vào việc dạy và học vẽ không để ý, nghe thấy tiếng gõ cửa phát ra từ ngoài hành lang, chỉ có Chiến Phong hơi nghiêng đầu, hướng mắt nhìn ra. Quản gia Trần biết ý, nhẹ đẩy cửa, sải bước tiến vào trong phòng. Ông bước lại gần giường, lên tiếng nhắc nhở thằng bé:
– Kỳ Thiên. Tới giờ ăn cháo để uống thuốc rồi.
Lúc này hai cô trò mới bừng tỉnh khỏi công việc riêng, cùng ngước mắt nhìn lên, một người thì giật mình kinh ngạc bởi hiện giờ mới nhớ tới sự tồn tại của hai người đàn ông, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã thoải mái đang ngồi trên chiếc ghế đẩu duy nhất đặt ở trong phòng. Trong lòng cảm thấy xấu hổ lúng túng, tự hỏi… không biết anh ta đã ngồi ở đây từ bao giờ rồi? Như vậy thì những gì mà cô đã nói và cùng làm với thằng bé chẳng phải anh ta đã nghe và chứng kiến thấy hết rồi sao? Trong khi đó, cậu trai nhỏ vẻ mặt nhăn nhó nhìn chiếc khay đang cầm trên tay Quản gia Trần.
Thu hết tất cả phản ứng của hai cô trò vào trong đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch, hắn sải bước lại gần giường, tự nhiên ngồi bên cạnh. Ngồi gần nhau trong một khoảng cách quá gần trên cùng một chiếc giường, thân hình cô hơi cứng đờ, cảm thấy bối rối, không được tự nhiên. Muốn xê dịch, tránh xa vào bên trong mép giường một chút, thế nhưng lại vướng thắng bé, nên cô chỉ còn biết cứng ngắc ngồi im, cố gắng duy trì trái tim mình cho khỏi đập loạn. Cô sợ thằng bé và người đàn ông đang ngồi bên cạnh phát hiện ra điều bất thường, lúc đó thì chắc cô sẽ xấu hổ muốn độn thổ mất.
Thanh Thanh không hề biết là hai gò má của cô hơi hồng hồng, đang bán đứng suy nghĩ cất giấu trong nội tâm. Chiến Phong để ý thấy điều đó, khóe môi lại hơi nhếch lên cao một chút, ánh mắt lóe lên chút ý cười.
Cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa hai người, Quản gia Trần tâm tình tốt, cẩn thận chuyển giao bát cháo cho Hoàng Chiến Phong.
– Kỳ Thiên. Ăn cháo. – Trước ánh mắt ngạc nhiên quan sát của cô, hắn múc một thìa cháo, thuần thục thổi nguội, giơ lên trước mặt thằng bé.
Cậu trai nhỏ mím môi, đột nhiên ngồi xoay người, giấu vùi khuôn mặt vào ngực cô. Lập tức hai người đối diện nhìn thẳng vào mắt nhau. Gò má đã nóng ran vì xấu hổ, Thanh Thanh luống cuống không biết phải làm sao trước phản ứng của thằng bé.
– Kỳ Thiên. Ăn cháo. – Hắn ngữ khí nghiêm khắc lặp lại, dừng nhìn ngắm hơi lâu trước khuôn mặt đỏ hồng đẹp đẽ giông như giáng chiều của cô.
Thằng bé vẫn giấu khuôn mặt vào trong lòng cô giả làm đà điểu, vô điều kiện tin tưởng cô sẽ bảo vệ mình, không để bố thúc ép băt mình phải ăn giống như mọi lần.
– Kỳ Thiên. Bố nói gì con có nghe thấy không? Mau ăn cháo để uống thuốc! – Hắn xa xầm mặt nhìn thân hình nhỏ gầy của đứa con trai, đừng tưởng hắn không biết trong đầu thằng bé đang dự mưu tính điều gì. Hừ! Dám mưu tính dùng cô gáo chủ nhiệm làm tấm bình phong. Để xem, chờ lúc cô giáo trẻ ra về, hắn sẽ xử lý thằng bé thế nào!
Thân hình nhỏ gầy của thằng bé khẽ run lên, hiểu rắng bố đang chuẩn bị nổi giận nếu mình còn không tiếp tục nghe lời. Thằng bé ngước đôi mắt đỏ hồng nhìn lên, tỏ vẻ ủy khuất cầu xin cô giáo trẻ. Con mèo Họa cũng phụ họa kêu “meo meo”, bàn chân thu móng vuốt đập đập nhẹ vào cánh tay cô. Thanh Thanh bị đả động, đối diện với sắc mặt âm trầm đáng sợ của người đàn ông, cảm thấy cổ họng có chút phát khô, vô thức nuốt nước bọt, ấp úng, lên tiếng giải vây cho thằng bé:
– Anh đừng to tiếng bắt ép thằng bé phải ăn. Anh đang dọa sợ đến thằng bé!
Người đàn ông lạnh mặt, trừng mắt nhìn cô. Giờ đến lượt cả cô cũng dám lên tiếng chống đối hắn, còn dám trách mắng hắn trước mặt con trai và quản gia Trần!
Hoàng Chiến Phong không ngừng phóng ra hơi lạnh, khí thế âm trầm sắc bén, đè ép hai người đang ngồi ôm nhau trên giường không thở nổi. Thằng bé thật sự bị dọa sợ, lại giấu vùi mặt vào trong lòng cô, thân hình nhỏ gầy hơi run rẩy. Không thể chịu đựng thêm được nữa, cô bực bội, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
– Anh thôi đi! – Cô to tiếng – Thằng bé không phải kẻ thù của anh! Anh đang dọa thằng bé sợ hãi đến phát run, anh không thấy sao?
Chiến Phong cố gắng thu lại khí thế âm trầm sắc bén của mình, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu và khổ sở không kém. Hắn muốn làm và mang lại những thứ tốt đẹp nhất trên đời tới cho thằng bé. Cố gắng thúc ép thằng bé ăn, chẳng qua là muốn tốt cho sức khỏe cho thằng bé, nhưng vì sao con trai hắn không chịu hợp tác, cô gái trẻ kia còn lên tiếng trách mắng hắn?
Tự chủ trương đón cầm lấy bát cháo và chiếc thìa trên tay hắn, trước ánh mắt yên lặng quan sát của hai người đàn ông, người mong chờ kỳ tích xảy ra, người lại cảm thấy phức tạp rồi bời, cô mỉm cười, dịu giọng dỗ dành thằng bé.
– Kỳ Thiên. Em cố ăn một chút cháo nhé, cháo thịt băm nấu với hành ngon lắm – trước ánh mắt kinh ngạc lóe lên tia sáng khó hiểu của Hoàng Chiến Phong, và vẻ mặt ngần ngừ của thằng bé, cô cho thìa cháo vừa được hắn thổi nguội vào miệng, chậm chãi nhấp nháp, gật gủ tỏ vẻ khen ngon. – Ngay cả cô cũng cảm thấy đói bụng muốn ăn. Em có muốn ăn thử không?
Cô lại múc thêm một thìa cháo, để lại gần môi thổi cho nguội, rồi đưa lại gần miệng thằng bé, đôi măt lấp lánh ý cười. Trong khi thằng bé còn ngần ngừ do dự, con mèo Họa ngửi thấy mùi hương thơm của cháo, kêu meo meo, thèm thuồng ngước đôi mắt màu xanh lá nhìn lên, bàn chân ngắn tròn tròn giơ lên cao đòi với lấy chiếc thìa chào.
– Em xem ngay cả Họa Họa cũng đói bụng đòi ăn, lẽ nào em không cảm thấy đói bụng sao? – Cô quẹt nhẹ ít cháo vào môi thằng bé, kích thích tuyến nước bọt và cảm giác thèm ăn trong người thằng bé.
Vô thức nuốt nước bọt, thằng bé hé môi ngậm lấy thìa chào được cô bón vào miệng. Nuốt trôi thìa cháo đầu tiên, cảm nhận hương vị cháo thơm ngọt tan trên đầu lưỡi, trôi xuống cổ họng, thằng bé nhìn vào mắt cô, mong chờ hỏi:
– Cô sẽ… mang Họa Họa tới thăm em nữa chứ?
Thanh Thanh vô thức, hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đang ông đang trầm mặc ngồi bên cạnh, hai người đối diện nhìn vào mắt nhau, trong một thoáng cô cảm nhận được trái tim mình khẽ đập mạnh, trật lỡ mất một nhịp. Quay đầu, hướng ánh mắt nhìn trở lại vào đôi mắt trông mong của thằng bé, cô hơi gật đầu, nụ cười dịu dàng nở trên môi, hứa hẹn:
– Sẽ. Cô hứa sẽ lại tới thăm em, chỉ cần em ngoan ngoãn, chịu ăn hết bát cháo này.
Nhận được cái gật đầu cùng lời hứa hẹn của cô, thằng bé phối hợp hé miệng, chậm rãi nhai nuốt từng thìa cháo được cẩn thận thổi nguội do cô bón. Cứ thế hai người phối hợp vô cùng hài hòa và nhuần nhuyễn, bát cháo chẳng mấy chốc mà thấy đáy. Sau đó thằng bé còn chịu khó uống hêt số thuốc đặt trên chiếc khay cùng với non nửa cốc sữa. Chưng kiến cảnh ấy, hai người đàn ông cảm khái vạn phần, cảm thấy mình không bằng một phần mười bản lĩnh chăm sóc và thuyết phục trẻ nhỏ nghe lời của cô. Đôi mắt Hoàng Chiến Phong nhìn cô mỗi lúc một sâu, dường như có một thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, mà hai người vô tình không hề biết.
Chạm lau đi khóe mắt hơi ước nước, Quản gia Trần bưng lấy chiếc khay đựng chiếc bát trống không cùng còn lại non nửa cốc sữa, người đàn ông luống tuổi biết ý, lại lặng lẽ khép cửa, rời khỏi phòng để lại thế giới riêng cho ba người.
Ăn xong, chỉ ngồi chơi được một lúc, cơ thể dần ngấm tác dụng của thuốc, thằng bé tỏ ý muốn được nằm xuống giường. Thanh Thanh giúp thằng bé kéo đắp chăn tới ngang người, và chỉnh lại chiếc dưới gối dưới đầu cho ngay ngắn.
Kỳ Thiên một tay giữ vạt áo Hoàng Chiến Phong không cho rời đi, một tay nắm lấy tay Thanh Thanh, ánh mắt khát vọng, chờ mong nhìn hai người.
– Bố và cô Thanh Thanh có thể nằm ở đây với con một lát được không? Con muốn nghe cô đọc truyện trước khi ngủ.
Thanh Thanh và Hoàng Chiến Phong lại vô thức nhìn vào mắt nhau. Trong khi hắn vẻ mặt cứng đờ, rõ ràng muốn kháng cự, ánh mắt trống rỗng nhìn vào xa xăm, dường như đang cố gợi nhớ lại một bóng hình nào đó trong quá khứ mà hắn không muốn quên đi. Thanh Thanh chợt cảm thấy chua xót, hơi cúi đầu, lảng tránh ánh mắt hắn, không muốn tìm tòi, nghiên cứu kĩ thêm. Dù sao thì hai người cũng không thân thiết tới mức, cô phải để ý, và bị ảnh hưởng bởi quá khứ của hắn.
Hoàng Chiến Phong nhổm đứng dậy muốn rời đi, thằng bé lập tức giữ chặt lấy vạt áo hắn bằng hai tay, vẻ mặt mong ngóng cầu xin. Thanh Thanh mím môi, không lên tiếng phá tan sự giằng co của hai cha con. Lúc này cô lại đột nhiên cảm thấy mình giống như một người dư thừa, không nên xuất hiện ở đây, suy nghĩ trong đầu đang mãnh liệt thôi thúc cô nên nhanh chóng từ biệt ra về.
Nghĩ là làm, cô định vươn tay ôm lấy con mèo Họa đang cuộn tròn, lim dim nhắm mắt, nằm ngủ bên cạnh thằng bé, và nói lời từ biệt với hai bố con Hoàng Chiến Phong…
– Cô không định ở lại đây chơi thêm với em nữa sao? – Thằng bé chuyển sang giữ chặt lấy bàn tay cô, thần sắc suy sụp, đôi mắt u buồn đong đầy lệ.
Trước sự tỏ vẻ đáng thương của thằng bé, cô không đành lòng cự tuyệt, vội lắc đầu, nói:
– Không phải. Cô sẽ ở lại đây chờ tới khi em ngủ say, cô mới về.
Nhận được lời cam kết hứa hẹn của cô, thằng bé lại quay sang cầu xin nhìn bố mình. Chiến Phong đã nhổm hẳn rời khỏi mép giường, lẽ ra hắn định rảo bước rời đi, giống như đang cố trốn chạy điều gì. Thế nhưng khi nghe thấy thằng bé lo sợ hỏi, sợ cô sẽ bỏ ra về thật, hắn lại bị kìm trụ bước chân, không nỡ rời đi.
Cuối cùng thằng bé cũng thành công lôi kéo được bố mình và cô giáo, ba người cùng nằm trên một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn mỏng. Thằng bé trong lòng cảm thấy hạnh phúc và ấm áp nằm ở giữa, hai tay chia đều nắm chặt lấy tay bố và cô giáo chủ nhiệm. Dưới sự yêu cầu của thằng bé, cô cầm lấy cuốn truyện tranh mỏng dành cho thiếu nhi đặt sẵn trên đầu giường, bắt đầu niệm đọc. Giọng của cô nhẹ nhàng và sâu lắng, lúc trầm lúc bỗng theo diễn biến của cốt truyện, chẳng mấy chốc mà thằng bị cuốn hút, dần chìm vào giấc ngủ say, mơ thấy mộng đẹp. Nằm trong chăn ấm, bên cạnh là nhiệt độ cơ thể của thằng bé, lắng nghe giọng đọc cuốn hút, có hồn của cô, hiện giờ trong lòng hắn chợt cảm thấy yên bình đến kỳ lạ, cũng muốn nhắm mắt ngủ say, quên hết đi mọi phiền muộn ưu tư trong cuộc sống đời thường.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng hít thở nhịp nhàng, câu chuyện đọc cũng tới hồi kết thúc, Thanh Thanh gấp sách, để đặt trả vào chỗ chũ. Ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say, an lành như thiên thần của thằng bé, trong ánh mắt cô đong đầy tình cảm dịu dàng yêu thương của một người mẹ dành cho con trai. Hơi cúi đầu, cô bất chợt chạm nhẹ môi trên trán thằng bé, khẽ khàng nói:
– Ngủ ngon nhé, Kỳ Thiên!
Dường như đang mơ thấy mộng đẹp, thằng bé khẽ cong môi cười. Bên ngoài tỏ vẻ trấn định, lạnh mặt, nhưng bên trong đang âm thầm nổi lên sóng to gió lớn. Chiến Phong nhanh chóng vén chăn ngồi dậy, rời khỏi giường, động tác vẫn không quên cẩn thận, nhẹ nhàng sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của thằng bé. Mấy ngày nay sau khi bị ốm bệnh, hắn mới thấy con trai mình có được một giấc ngủ bình yên và an lành như thế. Chỉ mong thằng bé sẽ mơ thấy nhiều mộng đẹp, không bị cơn ác mộng quấy nhiễu như hằng đêm.
Ôm lấy con mèo Họa đang lười biếng nằm ngủ say bên cạnh thằng bé, Thanh Thanh cũng cẩn thận nhanh nhẹn rời khỏi giường theo hắn. Nhìn ngắm thằng bé thêm một lát, thì thầm nói lời tạm biệt, cô cùng Hoàng Chiến Phong khép cửa, cùng nối gót theo nhau đi xuống phòng khách dưới tầng trệt.
Trong căn nhà bếp rộng rãi và đầy đủ tiện nghi bên cạnh, mùi hương thức ăn được xào đảo nấu chín lan tỏa khắp căn nhà. Nữ đầu bếp thấy sau gần bảy năm kể từ khi nữ chủ nhân của căn biệt thự này mất, vị khách nữ thần bí được cậu chủ đặc biệt mời đến đầu tiên đã xuống, vừa bận rộn dọn bày các đĩa thức ăn lên bàn, vừa không quên len lén quan sát.
Thanh Thanh cảm thấy có một tầm mắt như có như không đảo quanh thân thể mình, tuy không mang theo ác ý, thế nhưng cô cảm thấy cả người cứng đờ, không được tự nhiên. Dù sao thì không ai thích trở thành tấm bia ngắm sống cho người khác hoặc thoải mái hoặc lén lút quan sát, đánh giá bình phẩm.
– Cũng đã muộn rồi, tôi cần phải về. – Cô vội lên tiếng thông báo, sợ Hoàng Chiến Phong thật sự mời cô ở lại dùng bữa tối. Buổi chiều hôm nay cô đã tạo ra đủ các loại hành động và lời nói mất mặt, cô không muốn mình gây nên chuyện gì đáng xấu hổ, muốn tìm cái khe nẻ để chui vào thêm nữa. Vả lại, cô hình như cũng cảm nhận được, hắn cũng không phải thực sự chào đón cô tới căn biệt thự này. Nếu không phải suy nghĩ cho thằng bé, chắc hắn cũng không mở lời mời cô, do vậy cô cũng nên cảm thấy đủ, nên kết thúc sớm chuyển viếng thăm này.
– Vậy để tôi lái xe đưa cô về. – Hắn trầm mặc nhìn cô. Trong lòng không rõ tư vị nên thấy mừng hay nên cảm thấy thất vọng trước sự thức thời của cô.
Hoàng Chiến Phong dẫn Thanh Thanh theo lối đi ra chỗ gara để xe. Hai người không ai nói gì, bầu không khí yên lặng, căng thẳng.
– Ơ! Cô ấy không chịu ở lại dùng bữa tối sao? Sao lại vội ra về rồi? Chẳng lẽ cậu chủ không mở lời mời cô ấy? – Nhìn theo tới khi bóng hai người đi xa khuất, Dì Đổng – vị nữ đầu bếp luống tuổi duy nhất trong nhà, chùi bàn tay dính mỡ vào chiếc tạp dề đeo trước ngực, quay sang hỏi quản gia Trần đang đứng bên cạnh.
Quản gia Trần im lặng, không đáp, sải bước đi xuyên qua khu vườn rộng lớn ra ngoài cổng, để mở sẵn cánh cổng sắt cho hai người kia. Bữa tối này là do ông tự chủ trương, yêu cầu Dì Đổng nấu để đặc biệt mời khách, với mong muốn gì thì không cần nói Hoàng Chiến Phong cũng hiểu rõ. Hắn cũng thuận theo tự nhiên, định mời cô ở lại, coi như là giữ lễ đạo của một người chủ nhà. Thế nhưng, xem ra công sức và mong muốn của Quản gia Trần đã không thành, bởi vì sự thức thời từ chối nhanh chóng của cô.
Chiếc xe ô tô chậm rãi xuyên qua lối đi rải sỏi, tiến ra ngoài cổng. Nhìn trong gương xe phản chiếu bóng dáng cô gái trẻ mặc váy ren màu trắng đang ôm con mèo béo tròn ngồi phía sau đuôi xe, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Giờ là cô đang đề phòng hắn, nên cố ý chọn một chỗ ngồi cách hắn thật xa?
Chạy xuyên qua cánh cổng sắt mở rộng, chiếc xe tiến ra ngoài đường phố nhộn nhịp, sáng rực ánh đèn điện. Thanh Thanh hơi nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, bàn tay không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mượt của con mèo, suy nghĩ trong đầu lại dần bay xa, nhớ đến từng cử chỉ biểu hiện của thằng bé trong chiều nay, đặc biệt là cô đã được nghe thấy giọng nói trong vắt, non nớt của thằng bé. Vậy là cô có thể yên tâm được rồi, thằng bé hoàn toàn bình thường, không có bị dị tật câm bẩm sinh như mọi người thường đồn đoán trong trường. Đôi mắt và khóe môi cô khẽ cong lên thành nụ cười mỉm dịu dàng và ấm áp.
Chiến Phong thu trọn thần thái của cô được phản chiếu trong gương xe, trong lòng giống như có móng vuốt của con mèo đang cào nhẹ, mềm mềm, ngưa ngứa.
Tới trước cửa căn hộ của cô, hắn tắt máy, dừng xe. Phía bên kia con đường cũng có một chiếc xe ô tô đang đậu, Thanh Thanh thoáng nhìn thấy có chút quen mắt, nhưng cô không suy nghĩ gì nhiều.
– Cảm ơn anh. – Cô ôm con mèo Họa, tự mở cửa xe bước xuống.
Hắn hạ thấp cửa kính xe nhìn cô, mặc dù có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng khi mở miệng, hắn chỉ hơi gật đầu, chào tạm biệt lại cô.
– Buổi chiều ngày hôm nay… – Hắn hơi tạm dừng, nhìn thật sâu vào mắt cô -… cảm ơn cô.
– Không có gì, anh không cần phải cảm ơn tôi. Tôi là thật lòng thích thằng bé. – Cô bối rồi lảng tránh ánh mắt nhìn của hắn, trái tim trong lồng ngực lại khẽ đập loạn.
Chào tạm biệt cô thêm một lần nữa, hắn quay đầu xe, lái xe rời đi. Thanh Thanh đứng ôm con mèo Họa nhìn theo, cho tới khi bóng dáng chiếc xe khuất sau đầu ngõ, định quay người bước lên thềm nhà…
– Thanh Thanh!
Cô nghe thấy có tiếng người quen thuộc đang gọi tên mình, vội hơi nghiêng đầu nhìn sang phía bên kia con đường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!