Chầm chậm yêu em.
Chương 19: Tình động.
Thời gian chầm chậm trôi, kim đồng hồ nhích lên từng giây từng phút. Luồng không khí trong buồng phổi bị đè ép xuống tới mức thấp nhất, vừa nặng nề vừa khó thở. Cảm giác phải ngồi chờ đợi quá lâu mà cũng không biết được kết quả, người bệnh bên trong còn đang sống hay là đã bất hạnh rời khỏi nhân thế, sắp bức Hiệu trưởng Lý đến phát điên. Chưa bao giờ bà cảm thấy bất lực và đau khổ như hiện giờ!
Cũng may, trước khi bà rơi vào cơn cuồng loạn, đánh mất lý trí, có thể tự làm tổn thương tới bản thân mình và cô gái trẻ vô tội đang cùng ngồi chờ bên cạnh, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, hai y tá và hai bác sĩ trong bộ đồ mổ màu xanh nhạt nối bước theo nhau ra ngoài.
– Bác sĩ! Tình hình của con trai tôi thế nào rồi? – Hiệu trưởng Lý vội nhổm đứng bật dậy, run giọng hỏi dồn, đôi mắt bà nhìn chằm chằm vào bọn họ chờ đón kết quả tồi tệ nhất. Thân hình bà cũng hơi run rẩy, mười ngón tay cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay khiến xước da, chảy máu, thấm đỏ các kẽ tay. Thế nhưng, bà vẫn không hề hay biết, dường như nỗi đau đớn trong tim bà hiện giờ đã lấn át hết tất cả nỗi đau xót trên da thịt.
Thanh Thanh cũng lo lắng nhổm đứng dậy theo, ánh mắt trông mong nhìn hai vị bác sĩ nam và hai nữ y tá.
Người bác sĩ trung niêm luống tuổi đeo kính cận màu trắng, vầng trán cao rộng lấm tấm mồ hôi, sắc mặt có vẻ mệt mỏi sau một ca mổ ghép xương tay kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, sải bước lên phía trước, đại diện cả nhóm trả lời:
– Người bệnh đã qua giai đoạn nguy kịch, đoạn xương bị gãy trên cánh tay phải cũng đã được cấy ghép thành công. Tuy hiện giờ vẫn còn đang hôn mê, nhưng không còn đáng lo ngại, chờ tới sáng mai có thể sẽ tỉnh lại. – Ông biết cách diễn đạt và thông báo kết quả bệnh tình như thế nào để trấn an tinh thần hoảng loạn của người nhà bệnh nhân. Ông là người từng trải nên có thể thấu hiểu được cảm giác của hai người phụ nữ hiện giờ.
Đã hoàn thành xong nhiệm vụ, vị bác sĩ trung niên sải bước rời đi, ba người phía sau cũng nhanh chóng nối gót bám theo. Hiện giờ họ cần về nhà tắm rửa và ngủ một giấc, bù lại tinh thần căng thẳng mệt mỏi do phải tập trung đứng mổ lâu.
Chờ bóng bốn người dần đi xa khuất, Hiệu trưởng Lý xụi lơ, thả rơi thân mình ngồi trở lại xuống băng ghế nhựa. Có được lời chắc chắn cam kết của vị bác sĩ trung niêm, gánh nặng đang đè ép trong tim bà cũng được giải tỏa bớt. Niềm vui sướng đang tràn ngập trong lòng bà.
– Thanh Thanh! Gia Vinh có thể sống rồi! – Hiệu trưởng Lý đột nhiên quay sang nắm xiết chặt lấy tay Thanh Thanh, kích động vui mừng quá đỗi, nói năng lộn xộn lung tung. – Vừa rồi em có nghe nói gì không? Thằng bé sẽ không phải chết! Sẽ được các bác sĩ chữa khỏi! Ngày mai cô có thể gặp và nói chuyện với nó rồi!
Mặc dù đang bị bóp xiết tay rất đau, Thanh Thanh cũng đành cam chịu ngồi im, không giãy dụa phản kháng, để mặc cho cô giáo cũ có thể phát tiết hết tất cả mớ cảm xúc hỗn loạn đang dồn ép trong lòng. Tin rằng lúc này cô ấy sẽ không làm hại tới mình, bởi vì con trai của cô ấy cũng đã được cấp cứu chữa trị kịp thời, chỉ cần khi tỉnh lại, kiên trì uống thuốc và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng theo chỉ định của bác sĩ, thì sẽ sớm trả về một Lý Gia Vinh cà lơ lấc cấc như xưa
– Cũng đã khuya rồi, em cần phải về. – Chờ Hiệu trưởng Lý bình ổn lại cảm xúc, thôi không còn cầm xiết làm đau cổ tay mình, cô nhổm đứng dậy, tỏ ý muốn chào từ biệt. Cô không muốn ở lại đây lâu hơn, trong lòng cô hiện đang dần hình thành nên một bức tường ngăn cách và phòng bị.
Hiệu trưởng Lý cũng hiểu được việc gì cũng phải có giới hạn, cũng không thể yêu cầu và đòi hỏi ở Thanh Thanh nhiều hơn.
– Để cô tiễn em. – Hiệu trưởng Lý nhổm đứng dậy, cùng cô rảo bước vào thang máy, ấn nút xuống tầng một – tiền sảnh chính của bệnh viện.
Bóng người đi lại trên hành lang và dưới tiền sảnh của bệnh viện càng lúc càng thưa thớt, chỉ có vài bác sĩ và y tá thỉnh thoảng lại đi qua đi lại kiểm tra tình trạng của những bệnh nhân cần đặc biệt lưu ý. Thanh Thanh ngăn lại bước chân của Hiệu trưởng Lý:
– Cô không cần phải tiễn em thêm nữa đâu. Em sẽ tự bắt xe tắc xi về nhà.
– Sự việc diễn ra vào buổi tối hôm nay, cô vô cùng biết ơn em. Em đã cứu được tính mạng của con trai cô. Đồng thời cô cũng muốn gửi lời xin lỗi tới em. Mong em hãy hiểu cho cô. – Hiệu trưởng Lý tỏ ra chân thành nói, cố gắng kéo xích lại mối quan hệ đang có chút rạn nứt của hai cô trò. Con trai bà còn cần Thanh Thanh, với tư cách là một người mẹ, bà không thể bức ép, đẩy Thanh Thanh càng lúc càng ra xa, như vậy chỉ có hại tới con trai bà.
– Chào cô. Em về đây ạ. – Thanh Thanh chọn cách nói lảng tránh đi. Bởi cô không thể giả vờ, từ lừa dối lòng mình mà khách sáo đáp rằng: “Không sao đâu ạ. Em có thể hiểu được vì sao cô phải làm như thế.” Tất cả chỉ là sự dối trá mà thôi, mối quan hệ của hai người sau buổi tối hôm nay vốn không thể nào quay về giống như trước kia.
Xoay người, cô chậm rãi bước xuống từng bậc thềm, tiến xuống sân bệnh viện lạnh vắng bóng người, chiếc xe cứu thương khi nãy nằm im lìm dưới gốc cây loang lổ bóng râm. Tâm sự trong lòng cô cũng có chút nặng nề, buồn man mác, mênh mông.
– Thanh Thanh! Ngày mai em có thể tới bệnh viện thăm Gia Vinh được không? Thằng bé cần có em! – Nhìn theo bóng lưng bước dần đi ra xa của cô, đột nhiên Hiệu trưởng Lý gọi, hỏi với theo.
Thanh Thanh cắn môi cố nén cơn đau truyền đến từ bắp chân, cố rảo bước đi thật nhanh ra ngoài cổng, coi như không nghe thấy gì. Hiện giờ cô chỉ muốn nhanh chóng bắt được xe tắc xi về nhà, vùi mình trên chiếc giường quen thuộc và nằm ôm lấy con Họa. Căn nhà bình yên và ấp áp đó mới là nơi cô nên thuộc về.
…
Từ xẩm tối tới giờ, nằm trên giường thằng bé không cựa quậy đá chăn, không gặp mơ phải ác mộng, trên khóe môi vẫn còn thấy phảng phất nụ cười mỉm duy trì không đổi. Dáng vẻ an tường, hạnh phúc giống như đang mơ thấy mộng đẹp. Trên chiếc bàn gỗ, lọ thủy tinh đựng những con hạc giấy nhiều màu sắc đang lấp lánh tỏa sáng trong màu sắc tím nhạt của bóng đèn ngủ, chồng tranh nho nhỏ đặt nằm im bên cạnh, tỏa ra mùi hương thơm của giấy và bút sáp màu. Cảm xúc trong lòng đang day dứt, giằng xé đan xen, Chiến Phong thần sắc phức tạp, ngồi ngắm nhìn thằng bé rất lâu, cho tới khi kim giờ đồng hồ treo trên tường chỉ tới con số 12 giờ đêm, hắn mới yên tâm khép cửa, rời khỏi phòng thằng bé.
Không có cảm giác buồn ngủ, trong lòng có nhiều tâm sự muốn trút bỏ, giãi bày, hắn tự bước xuống bếp lấy một chai rượu Pháp lâu năm đựng trong chiếc kệ tủ gỗ cao mười ngăn, đựng rất nhiều loại rượu vang được sưu tầm từ khắp các nơi trên thế giới và một chiếc ly. Lại không kinh động tới bất cứ ai, hắn quay trở lại lên lầu ba, lúc sải bước ngang qua căn phòng bên cạnh phòng ngủ của bản thân, hắn đột ngột dừng chân, lưỡng lự, do dự đứng bên ngoài một lúc khá lâu, hắn mới có dũng khí đẩy cửa tiến vào.
Khép lại cánh cửa gỗ phía sau lưng, hắn chậm chạp tiến lại chiếc giường được trải chăn nệm màu đỏ, cách trang trí trong phòng cũng giống như một căn phòng dành cho đêm tân hôn, có bàn trang điểm, có hộp đựng trang sức, có tủ đựng quần áo, chính giữa trần nhà treo một chùm đèn thủy tinh phát ra ánh sáng trắng. Trên tường đang gắn treo một bức ảnh cưới được phóng to, cẩn thận được đóng trong khung, mép rìa được nạm vàng. Trên mặt bàn gỗ kê cạnh đầu giường cũng có một khung ảnh khổ nhỏ, cô gái trong bức ảnh mặc váy màu trắng, hạnh phúc tươi cười rạng rỡ, phía đằng sau người đàn ông đang ôm lấy eo của cô gái, cũng hạnh phúc cong khóe môi cười. Bên cạnh khung ảnh cũng đặt một cuốn album dày, bên trong chứa nhiều bức ảnh được chụp trong đám cưới của hai người, ngoài ra còn những tấm hình khác chụp chung khi hai người còn đang trong giai đoạn tìm hiểu yêu nhau.
Ngồi xuống mép giường, đặt chai rượu và chiếc ly trên mặt bàn gỗ, hắn cầm lấy khung ảnh, ngón tay chạm nhẹ, vuốt ve dọc theo đường nét khuôn mặt của cô gái trong bức ảnh, nỗi nhớ thương đong đầy trong lòng, đồng thời trái tim cũng cảm thấy co rút đau đớn. Thời gian chớp mắt trôi qua thật mau, mới đó mã đã được gần bảy năm kể từ lúc cô ấy mất rồi.
– Tường Vy… anh nhớ em… – Hắn đau khổ rên rỉ, ôm chặt lấy bức ảnh vào trong lòng, như thế cố tìm lấy hơi ấm chỉ thuộc về người vợ đã bạc mệnh mất sớm ấy.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói và tâm sự với vợ hắn, như sự bất lực không thể làm gì để giúp đứa con chung của hai người mau chóng khỏe lại, nỗi lòng khổ sở cô đơn mà hắn phải chịu đựng trong vòng gần bảy năm qua. Đồng thời hắn cũng cảm thấy có lỗi với vợ hắn…
– Tường Vy… Anh xin lỗi em! Anh đã không giữ trọn được lời thề. Vì thằng bé, hôm nay anh đã mời một người con gái khác… ngoài em đặt chân tới căn biệt thự này. – Hắn nói trong men say, từng ly rượu được đổ đầy, hơi ngửa cổ uống cạn. Sau cùng, hắn quăng bỏ ly, uống trực tiếp bằng miệng chai. Mỗi lúc có chuyện buồn, cảm thấy bất lực, bế tắc, hắn lại cầm lấy một chai rượu, một cái ly tự nhốt mình trong căn phòng được trang trí như tân hôn này, uống tới say mèm để tìm quên trong đau khổ.
Đứng bên ngoài hành lang, Quản gia Trần thở dài, không thể lặng yên đứng bên ngoài nghe lén nổi nữa, ông tự ý đầy cửa tiến vào bên trong.
Nghe thấy tiếng động, Chiến Phong đang say, nhắm mắt nằm nghỉ trên giường, chợt mở mắt nhìn về phía Quản gia Trần. Ánh mắt sắc bén, tràn đầy lửa giận.
– Ra ngoài! – Hắn quát. Căn phòng này hắn không cho phép ai ra vào, ngay cả Quản gia Trần người thỉnh thoảng vào đây quét tước, hiện giờ cũng không được phép. Hắn muốn được tự mình gặm nhấm nỗi cô đơn.
– Cậu chủ không nên uống rượu nữa, uống nhiều sẽ có hại tới sức khỏe, thật không nên.Tôi có thể đoán được trong lòng cậu hiện đang có suy nghĩ gì. Cũng đã tới lúc, cậu nên buông bỏ quá khứ, mở rộng lòng mình ra để đón nhận hạnh phúc mới. Thanh Thanh là một cô gái tốt! – Không bị khí thế âm trầm sắc bén của hắn dọa sợ, Quản gia Trần bình thản chỉ ra yếu điểm đang cất giấu trong lòng hắn. Là người đã dành cả nửa đời để làm Quản gia cho gia đình hắn, ông cũng phần nào hiểu được tính cách trong con người hắn, yêu quá cố chấp. Quá khứ đã trôi qua nhưng vẫn luyến tiếc, không muốn buông bỏ!
Choang! Chiếc ly bị ném thẳng xuống chỗ Quản gia Trần đang đứng, lập tức vỡ tan ra từng mảnh, mảnh vụn thủy tinh theo đà quán tính vung bắn ra cả xung quanh.
– Ra ngoài! – Hắn gần như gầm lên. Lúc này sắc mặt của hắn trông rất đáng sợ, âm trầm khủng bố như muốn giết người. Quản gia Trần làm sao có thể thấu hiểu được nỗi đau trong lòng hắn? Làm sao có thể hiểu được hắn đang phải chịu đựng sự giằng xé dữ dội trong nội tâm? Hắn không muốn quên đi quá khứ, cũng không muốn mở lòng ra để bước tiếp! Tường Vy là người con gái duy nhất mà hắn yêu, là nữ chủ nhân duy nhất của căn nhà này!
Quản gia Trần vẫn duy trì dáng đứng thẳng tắp, vẻ mặt không hề biến đổi, tiếp tục thẳng thắn nói:
– Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho Kỳ Thiên! Thằng bé cần một người mẹ không phải sao?
Trước khi Hoàng Chiến Phong kịp giơ cái chai rỗng, tiếp tục ném về phía chỗ đứng bên cạnh, Quản gia Trần hơi khom lưng làm tư thế cúi đầu tỏ ý xin lỗi với hắn, sau đó sải bước ra khỏi phòng, thậm chí ông còn cẩn thận giúp hắn đóng lại cánh cửa gỗ. Tuy những lời lẽ vừa rồi đã vượt quá bổn phận của một người quản gia, thế nhưng ông không hề cảm thấy hối hận. Nếu không có ai thẳng thắn chỉ ra, thì Hoàng Chiến Phong sẽ vẫn mãi sống trong quá khứ, có khi sẽ dẫm vào vết xe đổ giống như ông, phải chịu cảnh sống cô độc cả đời, không vợ con, đánh mất cả người con gái duy nhất mà mình yêu. Giờ hối hận thì cũng đã quá muộn, người ấy đã vĩnh viễn cách xa ông, chờ tới khi cô ấy đã mất, ông cũng không có cơ hội để thể hiện tiếng lòng. Lại chợt nhớ tới ánh mắt và nụ cười mỉm dịu dàng mà cô giáo trẻ Thanh Thanh dành cho thằng bé, trong lòng ông cũng thầm tin chắc rằng, một ngày nào đó không xa, ba người bọn họ sẽ hạnh phúc ở bên nhau. Và cậu chủ sẽ phải cảm ơn ông vì câu nói của buổi tối ngày hôm nay.
Choang! Chiếc chai rỗng bị ném mạnh xuống đất, Chiến Phong thần sắc âm trầm tối tăm, trừng mắt nhìn ra cánh cửa gỗ đã được đóng khép từ bên ngoài. Hai nắm tay xiết chặt đến vồng nổi lên gân xanh. Hắn hiểu con trai hắn cần có một người mẹ, thế nhưng… hắn không thể làm chuyện có lỗi với người vợ đã mất của hắn…
– Tường Vy… Anh phải làm gì bây giờ? – Hắn lại ôm đầu rên rỉ. Trái tim hắn hình như đang bị xao động bởi một cô gái trẻ khác. Hắn cho dù đã cố không nghĩ tới nụ cười và ánh mắt của cô gái trẻ đó, thế nhưng hắn lại không ngăn được lòng mình.
Trên bàn gỗ, cô gái trong bức tranh đang được đặt nhìn hướng về hắn, đôi mắt lấp lánh ý cười dường như cũng có hơi nước, vương lệ, trong tiếng thì thầm vọng đến từ cõi thiên đường hư không dường như cũng đang thủ thỉ, lặp đi lặp lại lời muốn gửi gắm: “Chiến Phong… Em tha thứ cho anh… Anh và con phải sống thật hạnh phúc!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!