Chầm chậm yêu em. - Chương 20: Tình động (2).
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Chầm chậm yêu em.


Chương 20: Tình động (2).


Sau một đêm mơ gặp nhiều ác mộng, Thanh Thanh uể oải rời khỏi giường đánh răng, rửa mặt. Nhìn sắc mặt tiều tụy đang phản chiếu trong gương, cô âm thầm cười khổ. Từ bao giờ mà dáng vẻ của cô lại trông yếu đuối, đáng thương đến thế này, ngay cả nụ cười cũng ít khi xuất hiện trên môi. Tất cả đều là do Lý Gia Vinh làm hại! Giá mà cậu ta cứ thế biến mất ra khỏi cuộc đời cô như cái ngày cách đây sáu năm về trước thì tốt biết bao! Cũng không biết giờ này cậu ta đã tỉnh lại được chưa?

Không còn nhiều thời gian để ngẩn người, tự than thân trách phận, cô nhanh chóng làm xong vệ sinh cá nhân, tiến vào trong nhà bếp đổ thức ăn ra bát và thay nước cho con mèo Họa. Con vật đáng thương đã phải cùng cô chịu nhịn đói hầu như suốt cả ngày hôm qua. Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, con mèo ngừng quấy kêu đòi ăn, vùi cái đầu tròn tròn vào bát, bắt đầu nhai ngấu nghiến.

Không có tâm trạng để ăn, Thanh Thanh cũng lười nấu bữa sáng cho bản thân. Mở cửa tủ quần áo, cô chọn mặc một chiếc váy in hình họa tiết những bông hoa màu trắng phối hợp với một chiếc áo sơ mi dài tay kẻ sọc màu xanh. Lúc cài khuyu áo nhìn vết tím bầm đã hơi phai nhạt màu trên cổ tay, đôi mắt cô có chút ủ rũ, buồn phiền. Nhận ra, hình như cơ thể mình cũng có chút hơi gầy hơn trước, mặc quần áo cũng có chút rộng ra, không vừa khít như trước. Mong sao lúc bố mẹ về thấy, sẽ không lo lắng, gặn hỏi bằng được nguyên nhân vì sao.

Xoa đầu, nói tạm biệt với con mèo Họa, cô dắt chiếc xe Classic rời khỏi nhà. Tối hôm qua Hiệu trưởng Lý cũng có ý muốn cho phép cô được nghỉ thêm ở nhà vài ngày, thế nhưng cô đã từ chối. Gần một tuần không lên lớp, cô đã rất nhờ tụi học trò, chỉ mong ngóng mau chóng có đủ sức khỏe để đi dạy trở lại.

Mới sáng sớm, nhiệt độ ngoài trời đã có chút nóng bức, Thanh Thanh chầm chậm lái xe hòa vào dòng xe cộ đang lưu thông trên đường. Lúc ngang qua ngã tư, đột nhiên cô nghe thấy tiếng âm thanh nổ lốp rất to, đầu lái xe loạng choạng, xuýt chút nữa thì cô cùng chiếc xe ngã đổ xuống lòng đường.

Mọi người xung quanh bị dọa giật mình, nghiêng tai tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Nhận ra bánh xe trước đã bị thủng lốp, cô nhăn nhó, đành cố đẩy chiếc xe lên vỉa hè, dắt bộ. Mồ hôi lấm tấm trên trán, thỉnh thoảng cô lại dùng khăn thấm lau đi những giọt mồ hôi chảy dài xuống gò má, vừa ngó nhìn xung quanh, cố tìm kiếm một cửa hàng sửa xe máy.

Chắc có lẽ, hôm nay vận rủi đã đeo bám cô, cả một con đường dài, không thể tìm thấy bóng dáng một cửa hàng sửa xe, ngay cả người sửa xe máy dạo cũng không tìm thấy. Đôi chân phải bị đụng ngã xe vẫn chưa khỏi hoàn toàn, đi lại vẫn có chút khó khăn, cổ tay phải cũng đang truyền đến cơn đau nhức mỏi. Thanh Thanh đạp dựng chân trống xe, đứng dựa người vào yên xe, thở dốc. Những lúc như thế này, cô lại ước gì có một bờ vai đáng tin cậy để dựa vào, một người sẵn sàng vươn tay ra để giúp đỡ cô mà không cần hồi báo.

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, người tài xế tiếp tục lái xe, nối đuôi theo chiếc xe đậu đàng trước. Lúc chiếc xe chạy ngang qua hai vỉa hè trồng nhiều cây hoa sữa, khi lơ đãng liếc mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài khung cửa kính xe, chợt bắt gặp một bóng dáng quen. Chiến Phong vội hô:

– Dừng xe!

Người tài xế thả chậm dần tốc độ, dừng xe nơi ven đường. Hắn tự mở cửa bước xuống, nhanh chân sải bước lại gần cô.

– Cô bị làm sao vậy? – Hắn nhíu mày nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ tiều tụy nhợt nhạt của cô. Mới có một buổi tối không gặp, vì sao sức khỏe của cô trông lại kém đi rồi?

Thanh Thanh giật mình hoàn hồn, ngước mắt nhìn hắn. Cô thật không ngờ có thể vô tình gặp lại hắn ở đây. Chẳng lẽ đây được gọi là duyên phận?

– Chiếc xe bị thủng lốp, tôi đang cố tìm một chỗ sữa xe nhưng chưa thấy. – Cô khẽ nhăn mặt đáp. Và rất có thể cô cũng sắp muộn giờ dạy rồi, mà cô thì rất ghét đi làm không đúng giờ.

– Lên xe đi, tôi sẽ đưa cô tới trường. – Như đọc hiểu được suy nghĩ trong đầu cô, hắn tự nhiên thúc giục, đưa ra lời mời. Nếu buổi tối hôm qua hắn còn phải mượn rượu để quên sầu, sợ hãi trốn tránh, không dám đối mặt với sự thay đổi tình cảm trong trái tim mình, thì sáng nay khi vô tình gặp lại cô ở đây, hắn lại không thể ngăn được lòng mình, muốn tiếp cận và quan tâm tới cô. Hắn nghĩ mình chắc cũng đã có chút thích cô rồi.

– Không cần đâu. Tôi không muốn làm phiền tới anh. Tôi có thể tự lo liệu được. – Cô khẽ lắc đầu, từ chối. Sự mở lời của hắn mặc dù khiến cô cảm thấy có chút vui vẻ, thế nhưng cô cũng không thể nhân cơ hội này để lợi dụng lòng tốt của hắn. Hai người con chưa thân thiết tới mức đó, hơn nữa cô vẫn còn chưa quên ánh mắt lạnh nhạt và phòng bị của hắn khi hai người tiếp xúc với nhau lần đầu tiên.

Thanh Thanh đạp gọn chân trống xe, định dắt xe rời đi. Chiến Phong cau mày, giữ chặt đầu tay lái.

– Vì sao lúc nào cô cũng cần phải khách sáo với tôi như vậy? – Lần trước bị đụng xe, và lần này cũng thế. Cô gái trẻ này có lòng tự trọng cao hơn hắn tưởng, và cũng rất nhạy cảm.

– Anh mau buông tay để cho tôi còn dắt xe rời đi! – Thanh Thanh trừng mắt nhìn bàn tay đang cố chấp giữ chặt đầu tay lái xe của mình. Vì sao ngay cả anh ta cũng muốn giở trò vô lại với cô?

– Tài xế Trung!

Nghe thấy tiếng gọi của hắn, người tài xế ngoài ba mươi tuổi vôi rảo bước lại gần, chờ nghe chỉ thị của hắn.

– Anh giúp tôi mang chiếc xe này đi sửa. – Hắn vẻ mặt ghét bỏ nhìn chiếc xe đã hơi cũ sờn của cô. Không hiểu vì sao cô vẫn còn luyến tiếc chưa chịu mua một chiếc xe mới thay thế. Từng tới nhà cô mấy lần, hắn có thể đoán biết được gia cảnh nhà cô cũng khá giàu có, cho nên trường hợp không đủ tiền để mua xe mới có thể loại bỏ. Hơn nữa cô gái này còn sẵn sàng quyên tặng 100 triệu của hắn cho trại trẻ mồ côi Tình Thương, thay vì tiêu pha và dùng vào việc riêng. Tấm lòng và khí phách đó không phải ai cũng làm được.

Mệnh lệnh của ông chủ là tuyệt đối, trong khi Thanh Thanh còn ngơ ngác, chưa kịp phản ứng, người tài xế trẻ tuổi giành quyền chủ động tiếp nhận lấy tay lái xe của cô, nhanh nhẹn dắt bộ chiếc xe dần ra xa.

– Cô muốn lên xe, hay là tiếp tục đứng ở đây nhìn? – Hắn lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt hài hước nhìn dáng vẻ ngơ ngác hiện giờ của cô. Mỗi lần tiếp xúc với cô, hắn lại muốn cong khóe môi mỉm cười, tâm tình đặc biệt thoải mái và vui vẻ.

Bắt gặp ánh mắt nhìn trêu tức của hắn, Thanh Thanh mím môi, trừng mắt nhìn hắn, tự chủ động sải bước về phía chiếc xe ô tô đang đậu nơi ven đường. Hắn đã chu đáo cho người giúp đỡ cô tới mức độ đó, thì cô cũng không nên tỏ vẻ khách sáo làm gì. Như vậy thì quá giả dối, tự làm cao!

– Cô đang sợ tôi? – Nhìn bàn tay đang chuẩn bị mở cánh cửa ô tô phía sau, hắn ngữ khí lạnh nhạt hỏi.

Bàn tay khưng lại giữa không trung, Thanh Thanh bối rối không biết phải trả lời như thế nào. Sợ ư? Không phải. Cô chỉ là cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên khi hai người ngồi chung trong xe ô tô, vai kề sát trong một khoảng không gian chật hẹp mà thôi.

– Lên xe. – Hắn thay cô quyết định, giúp mở cánh cửa xe ô tô phía trước.

Thanh Thanh rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, sau cùng cô đành cố gắng đè ép trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực của mình, hơi khom người ngồi vào trong ghế xe phía trước, bên cạnh chỗ ngồi đằng sau vô lăng tay lái. Cô không hề để ý thấy nụ cười mỉm chiến thắng chợt lóe rồi biến mất trên môi hắn.

Chiếc xe lăn bánh, tốc độ không nhanh không chậm. Thanh Thanh cố hướng ánh mắt của mình hoặc là nhìn ra phía trước, hoặc là hơi nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường. Tuyệt nhiên, không dám quay sang quan sát người đàn ông đang ngồi kề sát bên cạnh. Nhịp đập trong trái tim không nghe theo sư sai bảo của lý trí, đang khiêu vũ trong lồng ngực. Gò má cảm thấy có chút nóng ran khi người đàn ông hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen nâu dường như hữu ý vô tình dừng hơi lâu nơi bờ môi mềm mại của cô, khiến cổ họng cũng có chút phát khô muốn uống nước.

Không thể chịu đựng nổi bầu không khí im lặng mờ ám trong xe ô tô như hiện giờ, cô khẽ nhúc nhích, cựa quậy trên ghế xe, muốn lên tiếng nói một câu chuyện gì đó để xua tan bớt cảm giác ngượng ngùng và căng thẳng trong lòng.

– Cô có muốn làm giáo viên dạy môn Mỹ thuật phụ đạo thêm cho thằng bé không? – Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt hắn nhìn cô cũng bắt đầu thay đổi, trở nên có tình cảm hơn. Tuy quyết định này đến có chút đột ngột, ngay cả chính bản thân hắn cũng có chút không dám tin, vì sao mình có thể nói ra, đưa ra lời mời, thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy hối hận. Như thể mọi việc lẽ vốn dĩ nhiên nên diễn ra như vậy. Con trai hắn cần có cô!

Thanh Thanh ngây người, vô thức quay sang đối diện nhìn vào mắt hắn. Cô đọc được trong ánh mắt nhìn của hắn thể hiện sự nghiêm túc, không một chút giả dối.

– Anh muốn tôi làm giáo viên dạy thêm môn Mỹ thuật cho thằng bé? – Cô cẩn thận xác nhận lại.

– Phải. Tiền lương và thời gian dạy, cô có thể thoải mái đưa ra yêu cầu – Tiền thì hắn không thiếu, hơn nữa, hắn cũng tin rằng, cô không phải con người hám lợi, tham hư vinh phù phiếm. Ngoài ra hắn cũng có mục đích riêng, thay vì phải sắp xếp lịch hẹn mời cô tới nhà chơi, thăm thằng bé, thì nay hắn đã tìm được một cái cớ vô cùng phù hợp để tiếp xúc và tìm hiểu cô sâu hơn.

Để lại cho cô một lời hứa hẹn và một lời mời vô cùng hấp dẫn, Chiến Phong lái xe rời đi. Thanh Thanh đứng tần ngần nơi cổng trường nhìn theo, mãi tới khi tiếng trống trường vang lên, báo hiệu sắp tới giờ lên lớp, cô mới giật mình hoàn hồn, sải bước vào trong sân trường.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN