Chầm chậm yêu em. - Chương 6: Một phần quá khứ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Chầm chậm yêu em.


Chương 6: Một phần quá khứ.


Trong phòng cấp cứu mùi thuốc sát trùng khá nồng, Thanh Thanh khẽ nhăn mặt chịu đựng cảm giác đau rát khi bác sĩ đang giúp xử lý vết thương trên cánh tay. Qua lớp cửa kính khép hờ của cánh cửa phòng bệnh, cô vẫn thấy thấp thoáng bóng dáng của người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta vẫn kiên nhẫn ngồi đợi ngoài hành lang bệnh viện, lưng dựa ra sau băng ghế, chân vắt chéo, đôi mắt khép hờ, mái tóc đen dày hơi rối. Trông dáng vẻ của anh ta có vẻ khá mệt mỏi, cô cảm thấy có chút áy náy.

Nhớ lại vừa rồi, vừa tới cổng bệnh viện bốn bánh xe ngừng quay, cô vội nén đau cố gắng mở cánh cửa xe định tự mình bước xuống. Người đàn ông ngồi bên cạnh hừ lạnh nhìn cô.

– Cô vẫn còn tiếp tục dám cậy mạnh?

Cô mím môi không phản bác, bởi người làm sai gây ra lỗi vốn là cô. Mở được cánh cửa xe, cô khập khiễng bước xuống, trong lòng ôm theo con mèo Họa. Con vật rất ngoan, tự biết mình đã gây ra họa lớn, nên nằm im giả chết tránh gây thêm phiền phức cho cô.

Không quên lịch sự chào tạm biệt hai người đàn ông, cô nén đau khập khiễng bước đi từng bước nhỏ theo hướng vào trong sân bệnh viện. Con Họa không tiếng động liếm ngón tay an ủi cô. Biết đây là cách con vật làm nũng chuộc lỗi với mình, cô mỉm cười, vuốt ve bộ lông đã lấm bẩn. Cho dù có thế nào, cô vẫn yêu thương nó không thay đổi.

Nhìn theo bóng lưng của cô, đôi lông mày nhíu chặt, Chiến Phong tức giận đấm mạnh vào sau lưng ghế ngồi phía đằng trước. Coi như là hắn thiếu nợ cô!

Mở mạnh cánh cửa xe ô tô, sải những bước chân dài đuổi theo, hắn thô bạo bế nhấc bổng cô lên cao, dọa cô giật mình sợ hãi, vô thức hét lên:

– Anh. . . anh định làm gì thế? Mau thả cho tôi xuống! – Vừa xấu hổ vừa giận dữ, cô ra sức giãy dụa.

– Im miệng! Nếu không muốn tôi ném mạnh cô xuống đất! – Hắn gắt, trừng mắt nhìn, cô ương bướng hơn hắn tưởng.

Giãy dụa tốn công vô ích, đôi cánh tay kia vẫn giữ chặt không chịu buông, đôi chân thon dài sải bước thật nhanh vào trong tiền sảnh bệnh viện. Màu hồng phấn dần lan tràn khắp mặt cô, hai vành tai cũng đỏ bừng, trước con mắt hiếu kỳ dò xét của mọi người xung quanh, cô vội úp mặt vào trong ngực áo người nào đó, chỉ hận bản thân mình không thể biến thành người vô hình.

Nhìn phản ứng xấu hổ e lệ của cô, tâm tình của hắn dần tốt hơn. Đưa cô vào phòng cấp cứu, hắn yêu cầu bác sĩ ngay lập tức chữa bệnh cho cô. Con mèo Họa bị hắn vô tình túm cổ mang ra bên ngoài. Trước ánh mắt lo lắng và khiển trách của cô, hắn để con mèo cùng ngồi chờ dưới chân, hứa hẹn:

– Tôi sẽ trông chừng nó.

Có được lời hứa của hắn, cô mới có chút yên tâm vào phòng cấp cứu. Cánh cửa vừa đóng khép, hắn trừng mắt cảnh cáo con mèo đang nằm dưới chân:

– Tốt nhất mày đừng bỏ chạy lung tung. Không tìm thấy mày, cô chủ mày chắc chắn sẽ rất thương tâm.

Mặc kệ con mèo nghe có hiểu không, hắn khép mắt lại nghỉ ngơi. Con Họa ngước đôi mắt màu xanh lá nhìn hắn, kêu khẽ “meo”một tiếng.

Lúc Thanh Thanh bước ra ngoài phòng cấp cứu chứng kiến chính là cảnh người đàn ông đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, phía dưới con mèo đang nằm gối đầu lên chân trước, đôi mắt lim dim. Thanh Thanh nhìn có chút muốn cười, mọi điều xấu đều đã tai qua nạn khỏi.

– Xong rồi? – Chiến Phong mở mắt nhìn nụ cười trên môi cô, đôi mắt thanh minh dường như chưa từng buồn ngủ qua.

– Xong rồi. – Thanh Thanh khẽ gật đầu, chân thành nói – Cảm ơn anh.

Hắn tiến lại gần cô, con mèo Họa quẩn quanh gót chân, miệng kêu meo meo, thân thiết cọ má vào ống quần, nhảy lên lòng cô.

Vòng tay ôm lấy con mèo, cô khập khiếng bước đi, tuy rằng vẫn còn khá đau đớn, nhưng cô không muốn hắn dùng cách bế mang cô đi vào cũng giống như lúc đi ra, như vậy trái tim cô thật sự không chịu nổi. Mắc cỡ chết người!

Chiến Phong thấy cô lảng tránh, đề phòng cố đi cách xa mình một đoạn, hắn không khó đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì, khóe môi khẽ nhếch. Hắn không vội, chầm chậm cùng cô rảo bước, sánh vai cùng bước ra bên ngoài cổng bệnh viện.

Đêm về khuya, sương đêm mang theo hơi lạnh, thấy cô còn chần chừ chưa chịu ngồi vào xe, hắn cau mày, giục:

– Lên xe! Cô còn đang chờ gì?

Hơi cúi đầu nhìn con mèo Họa đang ngoan ngoãn nằm cuộn mình trong vòng tay, lại phóng tầm mắt nhìn con đường thưa vắng bóng xe cộ qua lại trước cổng bệnh viện, khẽ thở dài một tiếng, cô khập khiễng tiến lại cánh cửa xe đã được để ngõ sẵn.

Ngồi bên cạnh, hắn đọc đỉa chỉ cho tài xế. Cô có chút khá kinh ngạc, không ngờ chỉ đến nhà cô một lần mà hắn vẫn còn nhớ rõ địa chỉ.

Chiếc xe chạy lướt nhanh trên mặt đường trải nhựa, dựa người vào ghế xe, cô hơi nghiêng đầu hướng tầm mắt nhìn ra khung cảnh tranh tối tranh sáng bên ngoài cánh cửa xe ô tô. Bầu không khí trong xe im lặng, không ai mở miệng nói gì, cô không tìm thấy chủ đề để bắt chuyện, còn hắn thì lười mở miệng, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, người tài xế đang tập trung vào lái xe, không dám có một chút lơi lỏng.

Con đường thưa vắng, không phải chờ đèn đỏ nhiều, chẳng mấy chốc mà về tới nhà cô. Tự mở cửa xe bước xuống, cô lặp lại lời cảm ơn, Chiến Phong mở cửa xe bước xuống theo cô.

– Cầm lấy. – Hắn đưa cho cô một tờ danh thiếp.

Thanh Thanh kinh ngạc, nhận lấy.

– Đây là?

– Đây là danh thiếp của tôi. – Hắn hơi tạm ngừng, nói tiếp – Sức khỏe có vấn đề gì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

Ban đầu là hắn đề phòng cô, không muốn cô tiếp xúc sâu thêm với gia đình riêng của hắn, đặc biệt là từ phía thằng bé, vì sợ cô có mục đích riêng, có thể làm hại tới con hắn. Nhưng duyên phận đưa đẩy, cô trở thành giáo viên chủ nhiệm của thằng bé, có nghĩa rằng dù muốn hay không hắn vẫn phải tiếp xúc và gặp gỡ với cô vì chuyện học hành của thằng bé. Như vậy, thà chủ động còn hơn bị động, hắn thuận làm theo tâm ý của mình. Muốn quan tâm tới sức khỏe của cô!

Cầm chặt tấm danh thiếp trong tay, nhìn theo bóng chiếc xe dần khuất xa trong màn đêm, trong lòng cô có một ngọn lửa dần nhen nhóm.

. . .

Căn biệt thự bốn tầng nằm giữa trung tâm thành phố xa hoa, hào nhoáng. Chiếc xe hơi dừng trước cánh cổng sắt khép kín được thắp sáng bởi ánh đèn điện, mùi hương hoa thoang thoảng từ bên trong khu vườn theo cơn gió nhẹ thổi bay ra bên ngoài, Chiến Phong tự mở cửa xe bước xuống.

– Sáng mai đúng 8 giờ tới đón tôi đi làm.

– Vâng. – Người tài xế vội ứng lời, lái xe rời đi.

Chiến Phong bấm chuông cổng, giây lát sau, bóng dáng quản gia Trần xuất hiện sau cảnh cổng sắt.

– Cậu chủ đã về. – Quản gia Trần mở cổng.

– Thằng bé ngủ chưa?

Buổi chiều hôm nay hắn có chút vội, lo giải quyết một dự án đầu thầu, không sắp xếp được thời gian tới đón thằng bé tan học, nên gọi điện báo quản gia Trần tới đón thay. Mong rằng thằng bé sẽ không giận dỗi, bởi bì hắn thất hứa.

– Thiếu gia đúng 9 giờ tối lên giường đi ngủ. – Quản gia Trần báo cáo.

Chiến Phong gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

Người làm trong nhà đều đã đi ngủ, không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân nện đều vang trên nền gạch men được lau chùi sáng bóng. Xuyên qua phòng khách rộng rãi xa hoa, nói với quản gia Trần mình không muốn ăn khuya, cởi áo vest vắt trên khuỷu tay, cởi thêm ba hàng cúc áo sơ mi cho thoải mái, hắn sải bước lên lầu. Không vội về phòng riêng, hắn chuyển hướng tiến về phía phòng ngủ của thằng bé. Trong phòng được chiếu sáng bắng bóng đèn ngủ màu tím dìu dịu, thằng bé đang nằm ngủ say trên giường. Nét mặt ngây thơ, thánh thiện. Hắn ngồi xuống mép giường, ngón tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của con trai.

Đứa con được sinh ra bởi người phụ nữ mà hắn yêu nhất, người vợ mà hắn nguyện mãi tôn thờ, nhưng cô ấy bạc phận đã bỏ hắn ra đi từ rất sớm. Trong thời gian mang thai Kỳ Thiên, cô ấy bị chuẩn đoán mặc căn bệnh suy tim quái ác, bác sĩ có khuyên không nên giữ lại đứa bé. Nếu phải lựa chọn giữa cô ấy và đứa trẻ, hắn không chút chần chừ chọn lựa cô ấy. Thế nhưng cô ấy kiên quyết muốn giữ đứa bé, thậm chí dùng cả cái chết để ép buộc hắn không được phép lựa chọn. Thằng bé sinh ra bị thiếu tháng, cô ấy đã không qua khỏi, đã mất ngay trên bàn mổ. Những ngày tháng tăm tối đó, hắn sống mà như đã chết, đứa con là cứu vớt tinh thần duy nhất mà cô ấy đã để lại cho hắn. Thứ mà hắn hiện giờ có thể cho thằng bé là tình yêu thương vô bờ bến của hắn, cùng một cuộc sống giàu có vô ưu vô lo.

Cẩn thận kéo đắp chăn lên ngang người thằng bé, Chiến Phong nhổm dậy định quay về phòng riêng, chợt thấy trong tay phải của thằng bé đang nắm giữ một bức tranh. Tò mò, hắn nhẹ nhàng gỡ bức tranh ra khỏi tay thằng bé, cầm lên xem.

Bức tranh được vẽ minh họa rất đẹp, hình ảnh thằng bé nằm ngủ say bên cạnh con mèo nằm cuộn tròn, cũng đang say sưa giấc nồng được vẽ sinh động giông như đang hiện hữu trước mắt.

“Cô giáo Thanh Thanh thân tặng Kỳ Thiên”.

Phía bên trái của bức tranh hắn đọc được một dòng chữ, được viết theo lối thư pháp cũng viết đẹp không kém gì hình vẽ trong bức tranh.

Chiến Phong trầm mặc ngồi nhìn rất lâu. Thứ được thằng bé cầm theo ngay cả khi lên giường nằm ngủ, chứng tỏ thằng bé rất trân trọng món quà này.

Sợ thằng bé nằm ngủ sẽ làm nhàu nát bức tranh, hắn cuộn tròn định đặt trên mặt bàn học của thằng bé, ánh mắt chợt thấy phía đằng sau bức tranh cũng có hình vẽ. Là hình minh họa do con của hắn vẽ. Thằng bé vẽ hình ảnh của ba người đang nắm tay nhau, phía dưới thằng bé lần lượt viết, hình ảnh người đàn ông được viết tên là “Bố”, đứa bé được nắm tay ở giữa là “Con”, hình ảnh người phụ nữ ngoài cùng. . . . ánh mắt càng sâu thẳm, tâm sự trong lòng hắn có chút nặng nề. Đó là thứ mà hắn đang thiếu không thể mang lại cho thằng bé, đó là tình thương của một người mẹ.

Đặt tờ tranh xuống mặt bàn học, nhìn ngắm đứa con traithêm một chút nữa, hắn khép cửa rời khỏi phòng. Trong ánh sáng màu tím dìu dịu chỉ thấy góc phảicủa tờ tranh hiện lên dòng chữ ” Cô”.

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN