Chầm chậm yêu em. - Chương 8: Bữa trưa phong ba.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Chầm chậm yêu em.


Chương 8: Bữa trưa phong ba.


Ba tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ học sắp bắt đầu, Thanh Thanh hơi dựa người vào cửa lớp, chờ đón các em học sinh. Nụ cười dần nở trên môi cô khi thấy thấp thoáng bóng dáng của cha con Kỳ Thiên. Cô rời khỏi chỗ đứng, sải bước xuống vỉa hè. Chiến Phong và thằng bé nắm tay nhau, chậm rãi sải bước, dường như không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt hiếu kỳ quan sát và bầu không khí ồn ào xung quanh.

Thấy cô đứng chờ đón, đôi mắt thằng bé dần sáng lên, chủ động bước tới nắm tay cô. Hành động tự nhiên, tỏ vẻ thân thiết, dường như đã quen thuộc từ bao giờ. Chiến Phong đứng đối diện với cô, âm thầm quan sát sự hỗ động qua lại giữa cô và thằng bé.

– Vết thương trên người cô thế nào rồi? – Hắn thoáng đánh giá cơ thể mảnh khảnh được che khuất bởi chiếc quần âu màu đen ống rộng, và chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng của cô.

– Khá hơn rồi. Cảm ơn anh. – Có thể cùng hắn bình hòa nói chuyện, cô cũng cảm thấy có chút vui vẻ.

– Thằng bé… – hắn hơi tạm dừng, nói tiếp –… nhờ cô chú ý đến.

Nụ cười chân thành lập tức nở rộ trên môi cô.

– Vâng.

Chiến Phong tạm ngừng trong giây lát nhìn nụ cười tươi tắn ấm áp như hoa hướng dương trên môi cô, xoa mái tóc đen mượt của con trai, nói tạm biệt với thằng bé, hắn xoay người bước đi. Những cảm xúc tâm sự nặng nề trong lòng cũng phần nào được xua tan bớt.

Thanh Thanh cúi xuống nhìn thằng bé, mỉm cười dịu dàng, nói:

– Cô trò mình cùng vào trong lớp thôi.

Thằng bé ngước mắt nhìn cô, khẽ gật đầu. Bàn tay nhỏ bé xiết nhẹ năm ngón tay của cô, cùng sải bước lên vỉa hè.

Trên hành lang phía đối diện, Gia Vinh đứng dựa người vào cây cột đổ xi măng được tô vẽ màu vàng nhạt, hai tay đút trong túi quần, hắn đã lặng thầm đứng quan sát cô từ lâu. Thì ra cô cũng có lúc có thể mỉm cười dịu dàng và ấm áp như vậy. Nhìn hình ảnh ba người ấm áp và hài hòa đứng bên cạnh nhau giống như một đại gia đình thật sự, không còn chỗ trống cho bất cứ người nào xen ngang, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác ghen tị và lo sợ bất an.

***

Giờ học buổi sáng kết thúc, các em học sinh được thầy cô giáo chủ nhiệm dẫn tới căng tin trường ăn trưa. Thanh Thanh nắm tay thằng bé dẫn đi đầu, phía sau là mười sáu cái đuôi nhỏ bước chân ngắn nối gót đuổi theo. Bọn trẻ vừa đi vừa đùa nghịch nhau, tiếng nói chuyện cười đùa không ngừng, vang vọng khắp dãy hành lang. Trong khi đó, thằng bé lại quá im lặng, gần kết thúc hai buổi đi học, cô vẫn không nghe thấy thằng bé phát ra bất cứ một âm thanh nào. Ngay cả các thầy cô giáo giảng dạy các bộ môn khác cũng đặt ra nghi vấn, riêng cô gáo trẻ dạy văn Ánh Ngân thì hỏi trực tiếp cô:

– Thằng bé có phải mắc chứng bệnh tự kỷ, khó tiếp xúc với người lạ, hay là bị câm bẩm sinh không?

Thanh Thanh không biết, nhưng trong lòng cô có cảm giác đau đớn. Mong rằng tất cả chỉ là suy đoán, thằng bé chỉ là không muốn mở miệng nói chuyện thôi.

Vào trong căn tin trường rộng rãi thoáng mát, được quét dọn sạch sẽ, sắp xếp chỗ ngồi xong, cô lại bận rộn đi lấy thức ăn cho bọn trẻ. Khay thức ăn đầu tiên vừa được đặt xuống bàn, cô chợt thấy đứa trẻ ngồi bên cạnh cũng vừa có một bàn tay đặt khay thức ăn vẫn còn nóng xuống trước mặt. Cô ngẩng đầu lên nhìn.

– Để tôi giúp cậu một tay. – Gia Vinh cười nói.

Thanh Thanh không từ chối, dù sao thêm người thì bớt việc, hơn nữa bọn trẻ cũng nhanh có thức ăn để lấp đầy cái bụng rỗng hơn.

Thằng bé là người được lấy thức ăn cuối cùng, cô cũng lấy cho mình một phần, ngồi xuống ngay bên cạnh.

– Em ăn mau đi kẻo đói. – Cô đưa đũa cho thằng bé.

Kỳ Thiên ngoan ngoãn cầm lấy, chậm rãi nhai nuốt thức ăn. Thanh Thanh mỉm cười dịu dàng ngồi nhìn thằng bé ăn, cô cũng chậm rãi ăn phần thức ăn của mình.

– Hình như em rất thích thằng bé. Chị thấy em quan tâm tới thằng bé đặc biệt hơn tất cả các em học sinh trong lớp. – Ngồi bên cạnh, cô gáo trẻ Ánh Ngân hơi nghiêng đầu quan sát nhìn, ghé gần sát vào tai cô, tò mò hạ thấp giọng hỏi, sợ làm cho thằng bé nghe thấy.

– Thằng bé dễ khiến người khác thích không phải sao? – Cô từ tốn trả lời, thừa nhận mình có đặc biệt thiên vị cho thằng bé. Dù sao tình cảm yêu ghét của con người khó có thể kiểm soát. Một khi cảm thấy yêu thích ai thì luôn muốn để ý và quan tâm tới người đó.

Trước thái độ thản nhiên thừa nhận của cô, Ánh Ngân bĩu môi, đôi mắt lóe lên tia nhìn tinh nghịch, trêu chọc:

– Em nói thế không sợ bọn trẻ còn lại tị nạnh sao? Hay là em… thích bố của thằng bé? – Cô giáo trẻ cố ý kéo dài âm cuối.

Thanh Thanh khẽ giật mình, bối rối uống non nửa cốc nước lọc bên cạnh để che đậy. Cô chưa kịp nghĩ nên dùng từ ngữ thích hợp gì để ứng đối, ánh sáng trước mặt bị che khuất, tiếng động đĩa thức ăn bị cố tình đặt mạnh xuống mặt bàn, cùng âm thanh tiếng ghế bị kéo mạnh ra phía sau. Âm thanh đột ngột vang động ấy dọa tất cả mọi người có mặt trong nhà ăn ngừng đũa, đổ dồn ánh mắt nhìn về phía chiếc bàn mà cô đang ngồi. Thanh Thanh lập tức bị sặc nước, ho khù khụ.

– Uống đi. – Gia Vinh ngồi xuống ghế, đẩy một côc nước lọc về phía cô.

Cô làm sao dám nhận cầm lên uống, thế nhưng từ chối thiện ý của cậu ta trước mặt mọi người cũng không hay. Trong khi cô âm thầm kêu khổ, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thằng bé ngồi bên cạnh đã thay cô giải quyết vấn đề. Hai bàn tay nhỏ bé cầm ly nước lọc mà cô vừa uống dở giơ lên cao tới gần miệng cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô, ngụ ý như muốn thúc giục cô hãy mau uống.

Thanh Thanh mỉm cười không tiếng động nói cảm ơn, đón nhận lấy ly nước, hơi ngửa cổ uống cạn.

Bàn tay để dưới gậm bàn vo lại thành nắm đấm, Gia Vinh thần sắc lạnh tanh nhìn cả hai. Ngồi phía xa xa, cô hiệu trưởng Lý lắc đầu thở dài… Chữ tình là gì mà ai cũng phải khổ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN