Chầm chậm yêu em. - Chương 9: Lời mời của Lý Gia Vinh.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Chầm chậm yêu em.


Chương 9: Lời mời của Lý Gia Vinh.


Bình chọn
Trên tấm bảng đen, hình ông mặt trời được vẽ nắn nót tỉ mỉ, tô phấn màu rất đẹp. Phía dưới lớp, bọn trẻ đang say sưa tập vẽ tô màu trên cuốn vở bài tập. Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hỏi mượn bút chì, cục tẩy của mấy cô cậu học trò ngồi gần bàn.

Ngồi sau bàn giáo viên, Thanh Thanh vẽ nguệch ngoạc lung tung trên tờ giấy, tâm tri để đâu đâu, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía chỗ ngồi đang trống không dành cho thằng bé. Hôm nay thằng bé được người nhà gọi điện xin nghỉ học không tới lớp. Đi dạy được hơn một tuần nay, cuộc sống của cô diễn ra bình thản, nhẹ nhàng. Có thằng bé làm bạn, cô cũng tìm thấy được niêm vui trong công việc giảng dạy của mình, cũng có cảm hứng vẽ được vài bức tranh. Vết trầy xước trên da thịt do vụ tai nạn giao thông gây ra cũng kết vảy, đang lành sẹo. Thế nhưng sáng nay cô bị đánh thức bởi một số điện thoại lạ, đã phần nào khuấy động cuộc sống vốn thích yên tĩnh của cô. Còn nhớ đó là một dãy số điện thoại bàn dùng cho căn hộ nhà riêng hoặc là điện thoại văn phòng công ty.

Cô chỉ vừa áp điện thoại vào tai, đầu dây điện thoại bàn bên kia đã có người ứng lời:

– Là cô giáo Thanh Thanh phải không? Xin lỗi đã đánh thức cô dậy vào giờ sáng sớm thế này. Tôi gọi điện thoại đến sở dĩ có một chuyện muốn xin phép cô.

Linh cảm thằng bé đã xảy ra chuyện, cô vội nói:

– Vâng. Chú cứ nói đi ạ.

– Kỳ Thiên bị ốm, tôi xin phép cô cho thằng bé được nghỉ học mấy ngày ở nhà dưỡng bệnh.

Cô cẩn thận hỏi kỹ, biết được do thời thời tiết thay đổi, sức khỏe vốn kém, buổi tối hôm qua thằng bé đột ngột bị ho khan và phát sốt, hiện vẫn đang nằm mê man trên giường. Gia đình có bác sĩ tư riêng, đã tới khám bệnh và kê đơn. Bất lực, chỉ có thể lo lắng suông, cô nhờ quản gia Trần gửi lời hỏi thăm sưc khỏe và chúc cậu bé sớm ngày lành bệnh để cắp sách tới trường.

Cả buổi sáng, đứng trên lớp giảng dạy mà tâm trí lo lắng không yên, tranh thủ giờ nghỉ trưa, sau khi lo sắp xếp chỗ ngồi và lấy xong phần thức ăn cho các em học sinh trong lớp, một mình cô ngồi trong lớp học, trân trọng, nghiêm túc gập từng con hạc giấy. Còn nhớ hồi xưa khi còn bé, mỗi khi cô bị bệnh, mẹ cũng ngồi bên mép giường gấp từng con hạc giấy nhiều sắc màu bỏ đầy vào lọ, treo kín cửa sổ phòng ngủ của cô, với lời chúc chân thành mong cô sớm ngày khỏe lại. Cô tin là những con hạc giấy đều mang theo phép màu, sẽ thực hiện lời nguyện ước của cô.

Đứng ngược với ánh sáng tạo thành cái bóng hắt đổ xuống nền nhà, hai tay đút trong túi quần, hơi dựa người vào thành cửa lớp, Gia Vinh lặng thầm đứng quan sát thần sắc nghiêm túc và chăm chú cẩn thận gập từng con hạc giấy của cô hồi lâu.

Từ lúc cô bỏ bữa, vội vã rời nhà ăn, hắn cũng đặt khay thức ăn xuống mặt bàn, tò mò bám đuổi theo cô. Giờ thì hắn cũng đã đoán được nguyên nhân cô bỏ bữa, đang chăm chú gấp những con hạc giấy kia vì ai. Hắn bỗng cảm thấy ghen tị với thằng nhóc kia, sự quan tâm của cô dành cho thằng bé đã vượt quá mức tình cảm thông thường của một cô giáo đối với học sinh. Phải chăng cô đã có tình cảm với bố của đứa trẻ?

Bàn tay đút trong túi quần âm thầm xiết chặt, hắn giả vờ giậm mạnh gót giày sải bước tiến lại gần bàn giáo viên, cắt ngang công việc đang làm dang dở, đồng thời báo hiệu sự xuất hiện của mình đối với cô.

Thanh Thanh giật mình ngước mắt nhìn lên.

– Tôi thấy cậu vẫn chưa ăn trưa. – Hắn nhìn vào mắt cô.

Thanh Thanh khẽ lắc đầu, đáp:

– Không cảm thấy đói, cho nên hiện không muốn ăn gì.

Ngó nhìn những con hạc giấy nằm trên mặt bàn, ngắm nhìn sườn mặt nhìn nghiêng trông thanh tú mềm mại của cô, hắn đột nhiên mở lời:

– Chiều nay tan sở đừng vội đi đâu cả, cùng tôi đi uống nước!

Xuýt làm rách tờ giấy đang gấp dở con hạc, cô ngỡ tưởng mình nghe lầm.

– Chiều nay đúng 5h30 phút, tôi chờ cậu ngoài cổng trường. – Không cho cô cơ hội nói lời từ chối, hắn bỏ lại một câu chốt định giờ hẹn, sau đó sải bước rời khỏi lớp học.

Thanh Thanh vẫn duy trì tư thế cứng ngắc cầm con hạc giấy gấp dở trên tay, suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò.

****

Thanh Thanh vượt qua buổi chiều giảng dạy mà trong lòng hốt hoảng không yên. Rất muốn coi lời mời đi uống nước kia là một trò đùa, có thể coi như không hề nghe thấy. Nếu như cậu ta là một người bạn học bình thường, bạn cũ lâu ngày gặp nhau, cô sẽ rất vui vẻ nhận lời hẹn cùng người đó đi uống nước, ôn lại kỷ niệm xưa cũ. Thế nhưng cậu ta lại hoàn toàn khác biệt, là nỗi ám ảnh trong kí ức thời học sinh cấp ba mà cô muốn quên đi.

Tan học, tiễn em học sinh cuối cùng ra về cùng với phụ huynh, cô không dấu vết thở dài. Nhìn sắc mặt mệt mỏi của cô, đứng bên cạnh, cô giáo trẻ Ánh Ngân quan tâm hỏi:

– Em không sao chứ? Nhìn sắc mặt của em từ sáng tời giờ kém lắm, ngày mai có cần xin nghỉ dạy ở nhà nghỉ ngơi không?

Thanh Thanh khẽ lắc đầu, gượng cười đáp:

– Em không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt một chút xíu thôi, ngày mai không cần phải xin nghỉ dạy.

Chào tạm biệt cô bạn đồng nghiệp, cô tới lán xe lấy chiếc xe tay ga Classic, thấy chiếc xe mô tô phân khối lớn màu đen tuyền vốn hay chiếm dựng bên cạnh đã không còn ở đây. Lẽ nào cậu ta đang đứng đợi ngoài công trường?

Dắt bộ chiếc xe ra cổng trường, lễ phép chào tạm biệt bác bảo vệ, cô ngó ngược ngó xuôi con đường trải dài trước mặt tìm kiếm bóng dáng người nào đó, dù sao trước sau gì cũng phải đối mặt, cô cũng muốn biết mục đích mời mình đi uống nước của cậu ta là gì?

Ngoài đường cũng không tìm thấy bóng dáng của cậu ta cùng chiếc xe, cô kiên nhẫn cố đứng đợi cậu ta thêm một lúc nữa. Trời mùa thu nhanh tối, khi tia nắng cuối ngày dần khuất sau dãy núi xa xa, mây đen bao phủ, trời tối dần, trước cổng giờ chỉ còn lại một mình cô lẻ loi đứng. Đoán chắc rằng cậu ta lại giở trò trêu chọc mình giống như hồi xưa, trong lòng bỗng cảm thấy thật phẫn nộ. Cô đã muốn cho cậu ta cơ hội để sửa đổi, muốn hai người thử làm bạn. Thế nhưng thêm một lần nữa cậu ta đã khiến cô phải thất vọng rồi!

Thanh Thanh lái xe về nhà với cái đầu bốc khói.

Tiếng động cơ xe nổ rền vang đuổi theo phía sau, chiếc xe mô tô vượt lên đằng trước, đột ngột chắn ngang đầu xe. Thanh Thanh bị hành động liều lĩnh của người chủ xe, dọa cả người sợ hãi giật bắn, luống cuống vội bóp phanh trước, tay lái loạng choạng, không điều khiển làm chủ được chiếc xe cồng kềnh, cả người lẫn xe ngã đổ xuống ven đường.

Cú ngã khá đau, cô cố loay hoay vẫn mãi không thể đẩy nổi chiếc xe đang đè lên cẳng chân. Không ngờ hành động liều lĩnh của mình đã gây ra họa, Gia Vinh vội đạp chân trống dựng xe, rảo bước lại gần giúp cô dựng chiếc xe tay ga Classic lên.

Thanh Thanh co người ngồi ôm chân, nhăn mặt xoa xoa cẳng chân bị chiếc xe ngã đè vào để lại vài vết tím bầm. Viết thương trên người cô mới chỉ đang liền sẹo, vậy mà…

– Cậu không sao chứ? – Gia Vinh lúng túng chìa tay, muốn giúp kéo cô đứng dậy.

Thanh Thanh tức giận gạt bay cái tay đang chìa ra trước mặt, cố nén đau, tự chống tay ngồi dậy. Cô thật sự đang rất giận cậu ta, không muốn nhìn thấy mặt.

Khập khiễng tiến lại gần chiếc xe tay ga, cô muốn lái xe rời đi. Gia Vinh lập tức giữ đầu xe tay lái, ngăn cô lại:

– Cậu đang bị đau, để tôi chở cậu tới bệnh viện.

– Tránh ra! –Thanh Thanh gắt, lảng tránh nhìn thẳng vào con đường trước mặt. Đôi mắt cô hồng hồng, vừa đau vừa cảm thấy uất ức muốn khóc.

– Là lỗi của tôi. Tôi xin lỗi cậu. Tôi thật sự không cố ý. – Thấy cô lại bị mình vô ý bắt nạt sắp khóc, hắn bối rối, khổ sở vò tóc.

– Tránh ra! Hiện giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu! – Thanh Thanh mím môi, trừng mắt nhìn, hai bàn tay vẫn giữ chặt tay lái đầu xe không chịu buông, ngụ ý quyết tâm muốn rời đi bằng được.

Đọc được sự kiên quyết trong ánh mắt của cô, cũng không thể làm gì để bắt ép cô phải làm theo ý mình, hắn suy sụp hạ thấp bả vai, đành buông lỏng tay. Ngay tức khắc, Thanh Thanh nổ máy, phóng xe rời đi.

Không yên tâm để cô lái xe một mình trong khi đang bị thương, hắn cũng vội nổ máy xe bám đuổi theo phía sau cô, duy trì một khoảng cách nhất định, không xa không gần, tránh để cho cô phát hiện. Thanh Thanh về cơ bản không hề nhìn lại về phía sau, hay nhìn vào trong gương xe, cô chỉ tập trung cố lái xe thật nhanh về nhà.

Về tới nhà, bước chân khập khiễng, cô dùng hết sức cố dắt đẩy chiếc xe tay ga lên bậc thêm của căn nhà. Dừng đậu xe cách nhà cô một đoạn không xa, hắn cảm thấy đau lòng khi thấy cô phải một mình vật lộn với chiếc xe, rất muốn tiến lên hỗ trợ, thế nhưng hắn lại sợ sẽ dọa đến cô, lại khiến cô càng thêm đề phòng và lảng tránh mình hơn.

Thở dài một tiếng, thần sắc cô đơn, hắn ngước mắt, lặng yên đứng dưới cửa sổ sáng ánh đèn điện của nhà cô rất lâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN