Chàng để ta trong mắt, ta để chàng trong tim - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Chàng để ta trong mắt, ta để chàng trong tim


Chương 6


Sáng hôm sau, từ rất sớm nàng cùng Phong Hiên cáo biệt phủ tướng quân để về vương phủ. Lúc đi, nàng cũng không nhìn phụ thân nhiều, vốn đã không còn gì có thể lưu luyến nữa.

Lên xe ngựa, nàng cố vén màn che để nhìn nơi tướng quân phủ lần cuối. Có lẽ, sẽ rất ít khi nàng về nữa. Khi tướng quân phủ đã xa mất hút, nàng lặng lẽ yên vị về chỗ ngồi. Phong Hiên cũng đi chung xe ngựa với nàng, đối với hành động của Tịch Vân, hắn đều thu vào mắt.

“Đi rồi, sao Tiểu Vân còn chưa vui?” – Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt thể hiện sự lo lắng.

“Ta chỉ luyến tiếc mẫu thân” – Nàng cười chua xót, thứ làm nàng lưu luyến duy chỉ có mẫu thân và biệt viện Nhã Lan. Nhưng nàng đi rồi, nơi đó sẽ nhanh chóng chẳng còn gì.

Hắn ôm nàng, khiến nàng đang chìm trong kí ức liền trở về thực tại, nàng ngạc nhiên. Sau đó, mặt nhanh chóng trở nên nhu hòa, ngồi yên hưởng thụ cái ôm của hắn.

“A Hiên làm sao vậy?”

Hắn im lặng, lúc này hắn cũng không muốn giải thích hay nói gì nhiều. Nữ tử trong lòng hắn kì thực rất yếu đuối, chỉ là che lấp bởi vẻ cao ngạo thường thấy.

“A Hiên?” – Nàng gọi tên hắn, nhưng hắn vẫn cứ im lặng như vậy, không trả lời nàng.

Tịch Vân ngước lên, khiến vòng tay hắn buông lỏng, nàng hỏi:

“A Hiên làm sao vậy?”

“Tiểu Vân không vui, ta an ủi”

Trong lòng nàng cư nhiên dâng lên một cỗ ngọt lịm, hắn là kẻ ngốc, nhưng thấy nàng không vui lại ra sức an ủi, nàng thầm nghĩ có lẽ hắn không ngốc chỉ là tâm tư có chút đơn thuần.  Dù đôi lúc, nàng cảm thấy hắn thật sự không phải kẻ ngốc.

Từ phủ tướng quân về vương phủ đi mất một ngày đường, khiến cả nàng và hắn đều mệt mỏi. Vừa về vương phủ nàng đã về phòng, hắn cứ vậy lại lẽo đẽo theo. Nàng căn dặn Yên Chi mang ngọ thiện vào phòng. Rồi cùng hắn đi nghỉ ngơi.

Trước đó nàng và hắn đều thay trung y, cùng ngồi vào bàn.

“Mai là Tuyết nhi về rồi, ta muốn nàng gặp cô ấy” – Hắn cười đến độ mắt phượng đẹp híp cả lên.

Nàng nhíu mày, thắc mắc:

“Tuyết nhi?”

Hắn lại ra sức gật đầu, cười vui vẻ.

“Là bạn từ nhỏ của ta, nàng ấy cũng là thân cận lúc xưa phụ hoàng cử ở bên cạnh ta”

Nàng im lặng, trong lòng đoán, ắt hẳn Tuyết nhi trong miệng Hiên vương gia là thân cận mà tiên đế để bên cạnh bảo vệ hắn. Bất giác, trong lòng nàng có chút khó chịu.

Bạn từ nhỏ sao? Cảm tình nhất định rất tốt.

“Vậy sao? Thiếp cũng mong được gặp nàng ấy” – Nàng cười nhẹ, thanh âm mang vẻ có chút chờ mong, ẩn hiện có chút đối địch.

Phong Hiên cười cười.

Sáng hôm sau, lúc nàng và hắn đang cùng ngồi ở bàn ghế cẩm thạch dưới gốc cây cổ thụ, nàng kể hắn nghe sự tích những loài hoa mà nàng đã đọc qua, hắn cũng rất chăm chú lắng nghe, cho đến khi một nha hoàn đến báo:

“Bẩm vương gia, Hạ tiểu thư đã hồi phủ rồi ạ, đang cầu kiến vương gia và vương phi”

Hắn gật đầu, ngây ngô nói:

“Cho nàng ấy vào đi”

Tịch Vân ngồi một bên sắc mặt bỗng lãnh đạm đi, thu lại vẻ mặt nhu hòa ban nãy.

Hạ Di Tuyết bước vào, nàng ta thật sự là một mỹ nhân, vẻ mặt xinh đẹp, ngũ quan thanh lệ động lòng người, dáng người uyển chuyến, nhưng khí chất mang vẻ thanh cao lạnh nhạt.

“Di Tuyết tham kiến vương gia, vương phi” – Nàng hành lễ.

Du Tịch Vân nhẹ gật đầu, đánh giá nàng ta một lượt. Dù cho trước mặt nàng ta là vương phi nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm như thường, có lẽ là một nữ tử không tầm thường.

“Ngươi đi lâu rồi đó, ta đợi mãi” – Phong Hiên cười tươi, trong mắt Tịch Vân hành động này còn mang vẻ coi trọng.

Chơi với nàng ta rất vui sao?

Bỗng nhiên trong thoáng chốc, Tịch Vân thất thần, nàng cư nhiên sao lại giống đang ghen. Bị chính suy nghĩ của mình dọa cho ngây ngốc, nàng lo lắng nhìn Hiên vương gia đang vui cười cùng Di Tuyết, nàng động lòng với Hiên vương gia?

“Tiểu Vân, Tiểu Vân…nàng sao vậy?” – Phát hiện ra Tịch Vân đang thất thần, hắn gọi nàng.

Tịch Vân như hoàn hồn lại, nàng nhìn Phong Hiên đang lo lắng, lại nhìn Di Tuyết đang hiếu kì với biểu hiện của nàng. Nàng cười giả lã cho qua chuyện:

“Ta…ta chợt nhớ có chút chuyện, ta về phòng” – Quay qua nhìn Di Tuyết, nàng khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ nhẹ cười, nói: “Ngươi vừa về, nên bồi vương gia nói chuyện đi”

Di Tuyết nhún người hành lễ, Tịch Vân cũng không nói gì nhiều nữa, mang theo Yên Chi rời khỏi ngự hoa viên.

Về phòng của chính mình, nàng nhanh chóng ổn định lại tinh thần. Thấy chủ tử của mình có vẻ không ổn, Yên Chi lên tiếng:

“Vương phi, người không sao chứ?”

Nàng phất tay, nhẹ lắc đầu

“Ta không sao”

Yên Chi lòng tràn ngập lo lắng, vừa nãy nàng cũng gặp Di Tuyết tiểu thư. Qua lời kể, cũng biết nàng ta là người hầu thân cận của vương gia. Quả thật, dung nhan nàng ta cực kỳ mỹ lệ, tuy so với chủ tử còn kém, nhưng rất là thu hút người khác không những nhan sắc mà khí chất rất thanh tao. Không lẽ, chủ tử lo lắng về nàng ta?

Yên Chi đành liều mạng mà lên tiếng xác định, nếu đúng thật là vậy, Yên Chi thật tâm mong cùng chủ tử giải quyết muộn phiền:

“Vương phi, người là đang lo lắng về Hạ tiểu thư sao ạ?”

Tịch Vân nghe Yên Chi nói xong, tim nàng như đứng lại. Biểu hiện của nàng rõ vậy sao?

“Ta…chỉ mệt thôi, nàng ấy…không liên quan”

Yên Chi chỉ còn biết yên lặng, dựa theo nàng thấy, chủ tử quả thật đang lo về Hạ tiểu thư, nhưng nàng là nha hoàn dù thân cận nhưng không dám vượt quá phận mà hỏi tới.

Ngồi một lúc lâu, quả thật Tịch Vân nghĩ không thông. Chưa bao giờ nàng thấy bối rối như vậy. Nàng chỉ mới gả cho vương gia mấy ngày, huống chi vương gia là kẻ ngốc nên đâu hiểu tình cảm nam nữ, thế nhưng…nàng thật sự động tâm với vương gia?

Các ký ức mấy ngày qua giữa nàng và Phong Hiên cứ quây quần trong đầu nàng, rồi cái mớ cảm xúc bồng bông mà Hạ Di Tuyết xuất hiện, khiến nàng càng bối rối hơn.

“Yên Chi, đem trà hoa cúc cho ta!” – Nàng đập bàn, khiến Yên Chi hốt hoảng “dạ” một tiếng rồi chạy đi ngay.

Nàng thật sự động tâm với kẻ ngốc ấy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN