Chọn Sai Người - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
687


Chọn Sai Người


Phần 15


Em tắt máy chặn luôn số Trọng. Tuy Trọng là chồng cũ của em, nhưng tình nghĩa giữa em với anh ta đã chấm dứt lâu rồi. Từ cái ngày mà con em mất vì sự vô trách nhiệm của anh ta và My ấy.
Buổi tối em nhắn tin kể mọi chuyện cho con Thương nghe. Nghe xong nó hùng hổ nhắn lại:
– Thằng khốn nạn. Mày không đưa tiền cho nó là đúng đấy. 1 xu 1 hào cũng đừng cho.
– Nhưng giờ nó biết chỗ tao ở rồi. Nhỡ nó đến tìm anh Phong gây rối thì sao?
– Kệ mẹ nó. Nó không làm gì được anh Phong đâu.
– Tao sợ nó chó cùn dứt dậu. Giờ nó rơi vào đường cùng, còn gì để mất nữa đâu?
– Vậy mày bảo anh Phong cẩn thận chút là được. Nó trong tối, mình ngoài sáng đề phòng tí vẫn hơn.
– Cũng chỉ còn mỗi cách đấy thôi.
– Mà này…Mày mau khai thật cho tao biết, mày với anh Phong có gì rồi đúng không?
Em trả lời:
– Có gì? Con hâm . Nói lăng nha lăng nhăng.
– Ơ kìa. Sao tự nhiên lại cáu? Tao nói trúng tim đen nên mày chột dạ đúng không? Ai tỏ tình trước thế? Nói đi. Tao giữ bí mật cho.
– Thôi. Tao xin mày. Tình ái gì ở đây? Mày nghĩ tao đủ tuổi yêu anh Phong à? Đừng mơ mộng hão huyền nữa.
– Tình yêu đúng nghĩa sẽ không phân biệt đẳng cấp giàu nghèo. Mày khổ nhiều rồi. Nếu anh Phong mở lời nói yêu mày thì mày thử mở lòng tiếp nhận tình cảm của anh ấy xem sao? Chẳng lẽ mày định sống như vậy cả đời?
– Tao không biết. Chuyện tình cảm tao chưa nghĩ tới.
Nhắn tin với con Thương đến gần nửa đêm em mới đi ngủ.
Sau một cuộc hôn nhân thất bại, kèm theo nỗi đau mất con. Em không mong kiếp này sẽ gặp được một người vì mình mà trèo đèo lội suối, vượt qua đồi núi trập trùng bồng bềnh mây trắng. Em chỉ mong gặp được một người bình thường, đủ kiên nhẫn cùng em đi trên đoạn đường thẳng. Bão tố, mưa sa cả hai cùng chịu. Sống một đời thật bình yên.
Tháng sáu…
Một vài con đường nhỏ của thành phố Hà Nội, chìm đắm trong những bông hoa bằng lăng tím đại diện cho sự thuỷ chung và lãng mạn. Em dắt tay bé Su đi bộ trên vỉa hè, con bé nắm chặt lấy tay em không ngừng líu lo:
– Cháu đố cô Vy biết cháu thích màu gì?
Em nói:
– Để cô đoán nhé. Có phải Su thích màu hồng không?
Bé Su lắc lắc đầu:
– Cô đoán mới đúng một nửa thôi. Cháu thích màu hồng, nhưng cũng thích cả màu tím nữa.
Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Đến chỗ vắng người, Trọng từ đâu xuất hiện. Anh ta nhếch môi, nở nụ cười đểu giả:
– Lại gặp nhau rồi.
Em định lướt qua Trọng như hai người xa lạ, nhưng anh ta giơ tay ngăn em lại:
– Tôi đã cho cô cơ hội sống bình yên mà cô không biết điều, thì nay đừng trách tôi.
Lúc còn là vợ Trọng, mỗi khi anh ta cất cái giọng điệu hung hãn này lên là em biết rằng Trọng lại sắp chuẩn bị đánh em. Và giờ nỗi ám ảnh đó vẫn còn in sâu trong tâm trí em. Em kéo bé Su ra sau lưng mình:
– Anh muốn gì?
– Muốn gì tí nữa cô sẽ biết.
– Anh đừng làm liều. Tôi hét lên đấy.
Mắt Trọng trợn ngược lên như con ngáo ộp:
– CÔ GIỎI THÌ HÉT ĐI…HÉT TO LÊN…
Bé Su thấy Trọng quát vào mặt em, con bé giật nảy mình nhưng vẫn tiến lên vài bước nói:
– Chú không được bắt nạt cô Vy. Cháu về khoe bố. Bố cháu sẽ đánh chú bầm dập cả người.
– Con ranh con. Im ngay mồm lại. Không tao cắt lưỡi giờ.
Em vội vã ôm bé Su vào lòng:
– Anh đừng doạ con bé. Có gì cứ tìm tôi đây.
– Cô vì muốn lấy lòng thằng Phong, mà chăm sóc con gái nó tử tế quá nhỉ? Tại sao sau khi ly hôn cô được sống đàng hoàng tử tế, còn tôi thì thảm hại thế này? Tôi không can tâm…không can tâm. Cô nghe rõ chưa?
– Là anh ép tôi ly hôn. Giờ anh còn oán trách ai? Tránh ra cho bọn tôi đi.
– Cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô dễ dàng thế sao? Cô đừng ngu thế chứ.
Dứt lời từ phía sau có ba người đàn ông đeo khẩu trang vải lao lên, tách em và bé Su ra. Bé Su còn chưa kịp khóc đã bị một miếng rẻ màu trắng bịt chặt lấy mồm. Con bé vùng vẫy nhưng không có tác dụng. Người cứ thế lịm đi.
Bên này tình trạng của em cũng không khá hơn là bao. Hai tay em bị hai người đàn ông giữ chặt. Trọng nhanh chóng bịt mồm em bằng miếng rẻ khác. Em cố giơ chân đạp lên người anh ta, nhưng sức của một mình em so với ba người đàn ông chỉ như phủi bụi thôi. Miệng em đắng ngắt, mọi thứ trước mắt cứ mờ dần đi rồi không biết gì nữa. Chỉ nghe văng vẳng bên tai câu nói của Trọng:
– Mau lên. Nó ngất rồi. Đưa đi đi.
Em mơ màng mở mắt tỉnh dậy đã là chuyện của mấy tiếng sau. Không gian xung quanh sặc mùi ẩm mốc. Hai tay em bị trói chặt vào thành ghế miệng dán băng keo đen. Em vô cùng hoảng loạn, nhưng vẫn cố nhớ lại mọi chuyện. Lúc nãy Trọng bịt chiếc khăn có tẩm thuốc mê vào mặt em. Anh ta cùng ba người đàn ông lạ mặt khác bắt cóc em và bé Su tới đây.
Quay sang bên cạnh bé Su cũng bị trói chặt vào ghế giống em. Con bé chưa có tỉnh, chắc do thuốc mê vẫn còn tác dụng. Nhìn ngắm khắp nơi một hồi, em đoán đây là cái nhà kho bỏ hoang đã lâu, mạng nhện giăng khắp nơi. Vật dụng chẳng có gì ngoài vài ba cái ghế gỗ và mấy thanh củi đang vứt ngổn ngang dưới đất.
Em muốn gọi bé Su tỉnh dậy, thử tìm cách trốn đi cơ mà miệng em bị dán băng keo đen có cố gắng thế nào lời nói phát ra cũng chỉ là những tiếng “ư..a..” vô nghĩa.
Trong lúc em soài dài chân cố chạm tới ghế bé Su, thì cánh cửa nặng nề mở ra. Một luồng ánh sáng bên ngoài chiếu thẳng vào trong. Trọng cùng mấy tên khác bước vào. Nhìn em chật vật, anh ta nở nụ cười đểu giả:
– Tôi đã nói sẽ không để cô sống yên. Lúc trước nếu cô ngoan ngoãn đưa tiền cho tôi thì đâu đến nỗi?
Ánh mắt kiên cường của em nhìn Trọng, không chút sợ hãi. Trọng tiến lên vài bước bóp chặt cằm em, rồi bóc miếng băng dính đen trên miệng em ra:
– Cô muốn nói gì, nói cho thoải mái đi. Tí nữa không còn cơ hội nói nữa đâu.
– Anh điên rồi. Thả tôi với bé Su ra. Anh có biết làm như này là vi phạm pháp luật không? Tội bắt cóc rất nặng đấy.
– Cô nghĩ cô doạ được tôi à? Tôi vào đường cùng rồi, còn cái m ẹ gì để mất nữa đâu mà phải sợ?
– Rốt cuộc anh muốn gì mới chịu thả tôi và bé Su ra? Anh muốn tiền đúng không? 200 triệu chứ gì? Được. Tôi đồng ý với anh. Anh thả chúng tôi ra. Ba ngày sau tôi sẽ gom đủ tiền đưa cho anh.
Mắt Trọng đỏ ngầu, hằn lên những tia máu ghê rợn.
– Tôi không cần tiền của cô nữa. Hôm nay tôi sẽ xoá sổ cô với thằng Phong khỏi thế giới này. Lũ ch ó má. Cũng tại các người mà tôi mất việc, mất nhà sống lang thang như kẻ ăn mày. Tôi sẽ trả thù các người.
– Anh suốt ngày chỉ biết đổ lỗi cho người khác. Sao anh không tự nhìn nhận lại lỗi của mình. Nếu anh tập trung làm ăn, không đú đởn gái gú thì đã không có ngày hôm nay.
– Cô im đi. Đừng lên mặt nói giọng đạo lí với tôi. Cô chê tôi nghèo khó không muốn quay lại với tôi, để bám chặt gót chân thằng Phong đúng không? Đồ đàn bà không có liêm sỉ.
Trọng chửi bới em bằng những lời lẽ hết sức thô tục khó nghe, nhưng em đều cắn răng nhịn không cãi nửa lời. Bởi vì em sợ chọc anh ta điên lên, sẽ làm gì tổn hại đến bé Su.
Chửi em chán chê, Trọng lôi điện thoại ra gọi cho Phong:
– Mày nhận ra giọng tao không? Thằng ch ó. Con gái mày đang nằm trong tay tao đấy. Khôn hồn thì đừng làm tao phải cáu.
Đầu dây bên kia em không nghe rõ Phong nói gì, nhưng bên này Trọng rất kích động. Anh ta gào lên như con thú hoang:
– Mày cướp mất 3 cái hợp đồng lớn của tao hại tao bị mất việc, mất nhà. Món nợ đấy tao sẽ tính hết lên đầu con gái mày. Còn cả con bồ của mày nữa, ăn lại đồ của tao mày cảm thấy thế nào? Con đàn bà hết date, bị tao chơi chán rồi bỏ, thế mà mày lại coi như báu vật. Mày không còn khả năng tìm phụ nữ nữa hả Phong?
– ….
– Được rồi Nếu mày muốn hai đứa nó an toàn rời khỏi đây thì mau chóng chuẩn bị cho tao 1 tỷ. 7 giờ tối mang đến địa chỉ tao đã nhắn tin. Mày đừng nghĩ đến chuyện báo công an. Tao cho người theo dõi mày rồi đấy. Tao không còn gì để mất, nên cùng lắm thì tao với con gái mày chế.t chung.
-….
– Mày tưởng tao vẫn sợ mày như trước hả? Quên m ẹ nó đi. Trò chơi này do tao làm chủ, mày không có quyền lên tiếng. Việc duy nhất mày có thể làm bây giờ để đảm bảo an toàn tính mạng cho con gái mày với con bồ mày là nghe theo lời tao. Mày rõ chưa?
Tắt điện thoại, em thấy Trọng chụp “tách tách” vài tấm ảnh gửi cho Phong, như muốn ngầm thông báo anh ta đang giữ em và bé Su. Phong đừng có mà dại báo công an.
Em thật không ngờ Trọng lại dám làm tới mức này. Trước đây Trọng vũ phu đánh đập em, nhưng cũng không đến nỗi hành động bất chấp luật pháp bắt cóc tống tiền như này đâu. Anh ta đúng là điên thật rồi.
– Sao anh lại làm thế với tôi?
– Cô khốn nạn với tôi thì tôi cũng khốn nạn lại với cô thôi. Dám giành hợp đồng với tôi hả? Tôi sẽ khiến nó không còn đường ngóc lên nổi.
Nói xong Trọng nhổ nước bọt dẫn người rời đi. Bỏ mặc em với bé Su ở lại cái nhà kho âm u hoang tàn. Túi xách và điện thoại của em, cũng bị Trọng lấy đi hết. Em phải đợi rất lâu sau bé Su mới từ từ tỉnh lại. Ánh mắt con bé hiện rõ vẻ hoảng sợ nhưng nó bình tĩnh và mạnh mẽ hơn em rất nhiều. Con bé quay sang nhìn em, muốn nói gì đó nhưng miệng bị dán băng keo không nói được.
Em trấn tĩnh tinh thần nói vài lời động viên bé Su:
– Su ơi. Cô Vy ở đây, Su đừng sợ nhé. Hai cô cháu mình chờ bố Phong đến đón được không?
Su gật đầu hiểu chuyện. Cửa nhà kho lần nữa mở ra. Em tưởng Trọng lại đến mỉa mai nên tảng lờ, không thèm để.
– Muốn giành đàn ông của chị tao sao? Mày chưa đủ bản lĩnh đấy đâu con.
Tới khi nghe được giọng nói chua loét của My. Em mới chầm chậm ngước mắt lên nhìn. Cô ta và Bích đứng lù lù trước mặt em. Khuôn mặt trang điểm rất đậm, nhìn qua đã muốn nôn. Em hiểu rồi. Sau khi Trọng bị mất chức phó giám đốc, nhà còn phải bán đi trả nợ thì sao một mình anh ta có thể thực hiện được kế hoạch bắt cóc tống tiền này?
Hoá ra sau lưng Trọng còn có sự trợ giúp của My và Bích.
– Mày nghĩ ai cũng hèn hạ thích giành đàn ông của người khác giống mày sao?
Đối với loại người như My, em không cần lịch sự với cô ta làm gì? Dẫu biết tình thế của em bây giờ chọc tức My người chịu thiệt là em, nhưng em không nhịn nổi.
– Mày bảo ai hèn hạ? Tao rạch nát mồm mày bây giờ.
– Dù mày có rạch nát mồm tao thì tao vẫn khinh bỉ mày.
My bị em nói thẳng mặt như thế, cô ta nổi khùng lao đến cầm tóc em giật mạnh ra đằng sau. Em đau đớn nhưng cố không phát ra nửa tiếng kêu yếu đuối.
– Con điê n. Mày chửi tao đúng không? Chửi đi…Chửi nữa đi.
– Mày biết tao với chị Bích là chị em họ. Mày thù hằn vụ tao cướp thằng Trọng từ tay mày, nên mày định cướp anh Phong từ tay chị Bích đúng không?
– Tao không hề biết hai đứa mày là chị em họ. Với cả anh Phong không phải món đồ, muốn cướp là cướp được.
– Dù sao chị em tao cũng không tha cho mày.
My vừa nói vừa vả đôm đốp vào mặt em. Em bị trói không phản kháng được lãnh trọn những đòn tấn công của My. Bé Su thấy em bị đánh tơi bời, con bé oà khóc. Nó vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng bị Bích giữ chặt. Cô ta còn cao giọng cảnh cáo:
– Mày ngồi im. Đừng có bướng, không tao đánh ch ết. Ở đây không như nhà mày đâu.
My đánh em sướng tay rồi. Cô ta mới chịu dừng lại. Mặt em ăn bao nhiêu phát vả, em cũng không nhớ rõ. Tóc bị cô ta giật mạnh quá còn rụng cả mảng dưới nền nhà. Đây có lẽ là trận đòn ấm ức nhất trong đời em. Bị người mình ghét đánh te tua mà không phản kháng lại được một cái.
Mặt em đau nhức, cả người ê ẩm. Lúc này Bích mới từ chỗ Su đi sang chỗ em. Cô ta cúi đầu xuống nâng cằm em lên:
– Vì mày mà anh Phong huỷ hôn với tao. Để gia đình tao mất hết mặt mũi. Mày thử nói xem giờ tao xử mày thế nào mới hả dạ?
Em lắc mạnh đầu sang một bên, không muốn bàn tay bẩn thỉu của Bích động vào mặt mình:
– Anh Phong huỷ hôn với chị liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ biết tội bắt cóc sẽ phải ngồi tù thôi.
Bích cười ha hả như kẻ tâm thần vừa mới trốn trại:
– Không liên quan gì đến mày á? Nghĩ tao là con ngu hả? Nếu không phải tại mày dùng đủ mọi chiêu trò leo lên giường anh Phong, thì anh ấy có huỷ hôn với tao không? Mày đừng tưởng tao không biết tất cả mọi chuyện đều do mày đứng sau thí thẩm anh ấy.
– Anh Phong không yêu chị, nên mới huỷ hôn chứ tôi làm sao mà thí thẩm được anh ấy?
– Mày vẫn còn cứng họng lắm. Nhưng yên tâm, nay tao sẽ không đánh mày vì sợ bẩn tay. Tao đã chuẩn bị cho mày một món quà lớn hơn. Mày chuẩn bị tinh thần dần đi nhé. Với loại phụ nữ thèm trai như mày, đảm bảo sẽ rất thích món quà tao tặng…haha…
Dứt lời Bích quay người đi ra ngoài, gọi mấy tên đứng canh cửa vào trong. Tên nào tên nấy xăm trổ đầy mình, nhìn em bằng ánh mắt vô cùng bỉ ổi. Còn có một tên đứng lắp máy quay, chĩa thẳng vào người em. Nhận thấy sự nguy hiểm đang đến gần, em hét toáng lên với Bích:
– Mày đừng làm bừa. Nếu hôm nay tao có mệnh hệ gì, tao không bao giờ bỏ qua cho mày đâu?
– Sao? Biết sợ rồi à? Nhưng quá muộn rồi. Mày đã có gan cướp anh Phong khỏi tay tao thì phải lường trước được hậu quả chứ. Mày nghĩ tao dễ bắt nạt thế sao?
Quay qua mấy tên đàn ông vừa bước vào, Bích lạnh giọng bảo:
– Máy quay chuẩn bị xong chưa? Quay cho nét vào đấy. Càng nét tiền thưởng càng nhiều.
– Chị yên tâm. Một khi em đã làm thì chỉ có trên mức tuyệt vời thôi. Không để chị thất vọng đâu.
– Tao tạm tin chúng mày. Còn con này. Tuỳ chúng mày chơi. Sao cũng được. Tao bảo kê.
Mấy tên đàn ông kia nhận được lời bảo kê của Bích, mặt hí ha hí hửng bước nhanh đến chỗ em. Một tên nhìn già nhất nhóm chắc phải 45 – 50 tuổi, vươn cái tay đen xì đen nhẻm vuốt vuốt má em:
– Đêm nay ngoan ngoãn hầu hạ bọn anh nhé. Biết điều thì cả đôi bên cùng sướng, chứ em phản kháng chống đối chỉ có mình em khổ thôi.
Bàn tay của hắn ta lướt qua cổ xuống ngực em. Em kinh tởm, người nổi hết gai ốc phải chi lúc này em không bị trói, dù có thế nào em cũng sống mái với bọn chúng một phen.
– Bỏ ra. Không tôi hét lên đấy.
– Em hét đi. Hét to lên. Đây là địa bàn lãnh thổ của bọn anh, xem đứa nào cứu được em? Thôi. Đừng tốn công vô ích nữa, để sức đấy mà hầu hạ bọn anh cho tốt.
– Không. Ông cút ra kia đi. Mau cút đi. Đừng động vào người tôi.
– Mày. Con đ ĩ này. Rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Đã thế đừng trách bọn tao không nương tay nhé. Giờ để tao chơi mày trước, xong tao sẽ cho đám đàn em tao lên chơi tập thể. Chơi cho mày tan tành luôn.
Dứt lời hắn giật tung hàng cúc áo sơ mi của em. Nụ cười trên môi càng lúc càng nở rộ. Khuôn mặt dê già cúi sát vào người em ngửi ngửi hít hít:
– Nhìn có vẻ ngon đấy. Tao sẽ cho mày thử cảm giác lên 9 tầng mây.
Em lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy giàn giụa. Lúc nãy bị My đánh nhiều như thế, em không chảy một giọt nước mắt nhưng giờ em sợ lắm. Cảm giác ghê tởm bẩn thỉu tràn đầy khắp cơ thể em.
Em không muốn…không muốn để mấy tên này động vào người dù chỉ một chút. Nhưng tất cả mọi sự phản kháng của em đều vô nghĩa. Chúng tháo cái ghế khỏi người em chỉ trói hai tay em lại. Em bị tên dê già kia đè xuống đất. Cơ thể hôi hám của hắn khiến em phát nôn oẹ:
– Nào. Đến đây hầu hạ tao đi.
– Không. Bỏ tôi ra. Đồ khốn này.
Tên dê già thấy em không nghe lời, hắn giơ tay tát bốp phát vào mặt em. Cái tát của hắn mạnh đến nỗi khoé miệng em chảy cả máu. Một tên trong số đó tiến lên giữ chặt hai chân em:
– Mày ngoan ngoãn chút. Hôm nay mày không thoát được đâu. Chọc tao điên người chịu khổ chỉ có mình mày thôi.
Phía trên tên dê già sờ soạng khắp người em. Em bất lực thật sự rồi, không còn hy vọng nào nữa. Hai mắt nhắm lại, chịu đựng nỗi nhục nhã ê chề. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, em nghe tiếng “rầm” rất to. Cánh cửa kho mạnh mẽ mở toang ra. Bóng dáng Phong mờ mờ ảo ảo trước mặt em. Chỉ có giọng nói của Phong là em nghe rất rõ:
– Lũ ch ó chúng mày làm cái gì vậy? Tao gi ết hết chúng mày.
****
Lưu ý: Truyện này em không mở nhóm đọc trước, khi nào em viết full + ngoại truyện rồi em mới mở một thể. Chị em cố chờ em thêm 4 – 5 ngày nữa nha ❤.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN