Chọn Sai Người
Phần 16
Sau tiếng quát đó, Phong lao vào túm cổ tên dê già đang đè trên người em ra. Anh ta vung một quả đấm thật mạnh vào giữa mặt hắn. Tên dê già bất ngờ bị đánh, người mất thăng bằng lùi về phía sau. Mồm hắn oang oang chửi:
– Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của tao?
Mắt Phong đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc:
– Mày chửi ai là con đ ĩ? M ẹ nhà mày. Tao đấm vỡ mõm mày.
Mỗi câu nói Phong lại giơ tay đấm tên dê già thêm một phát. Chưa bao giờ em thấy Phong mất hết kiểm soát như lúc này. Tên dê già bị ăn mấy quả đấm của Phong, cuối cùng cũng tỉnh ngộ chỉ tay thẳng mặt anh:
– Mày đánh tao hả? Mày biết tao là ai không? Mày có tin một cuộc gọi của tao sẽ san bằng cả họ hàng hang hốc nhà mày không?
Phong đã sẵn cơn điên trong người nghe tên dê già lảm nhảm linh tinh, anh càng cáu:
– Mày có là con ông Trời, tao cũng không sợ. Mày muốn san bằng cả họ hàng hang hốc nhà tao, thì để tao tiễn mày đi ngủ với giun trước nhé.
– Tay nào của mày động vào người Vy? Chìa ra đây, tao bẻ gãy luôn.
Đàn em của tên dê già thấy đại ca bị đánh, đồng loạt xông lên bao vây Phong. Phong không những không sợ còn nhếch mép cười khinh, nhặt thanh củi dưới đất phang lia lịa về phía bọn chúng. Thái sau khi cởi trói cho bé Su cũng lao vào đấm đá túi bụi như con thiêu thân. Mấy tên giang hồ Bích thuê, biết mình không đánh lại Phong và Thái nên dẫn nhau bỏ chạy.
Phong không nói không rằng cởi áo khoác lên người em. Lúc nãy Bích vênh váo hùng hổ với em là thế, chứ bây giờ đứng trước mặt Phong cô ta ngoan như cún:
– Anh Phong…
Phong lừ mắt liếc qua người Bích một cái lạnh sống lưng:
– Sao cô lại ở đây? Đừng nói với tôi là trùng hợp nhé.
– Em…em..không phải đâu. Anh từ từ nghe em nói đã. Em với My cũng vừa bị bắt đến đây. Em không biết gì hết.
– Cô không kiếm được cái cớ nào hợp lí hơn à?
– Em nói thật đấy. Anh tin em đi.
– Tôi vẫn biết cô không phải hạng người đàng hoàng tử tế, nhưng đến mức này thì đúng là tôi đã xem thường cô. À quên. Không nói cho cô biết, công an sắp tới đây rồi. Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá đắt.
Bích nghe Phong nói tự nhiên chảy nước mắt:
– Tại sao anh đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy? Tôi thật lòng, thật dạ yêu anh cũng là sai à? Anh vì cô ta huỷ hôn với tôi, làm gia đình tôi mất hết mặt mũi. Chẳng lẽ tôi không được phép tìm cô ta tính sổ sao?
– Cô đừng lôi cái tình yêu vụ lợi của cô ra làm lá chắn. Cô làm những gì sau lưng tôi, cô là người rõ nhất.
– Không. Đều tại cô ta chèo lên giường quyến rũ anh. Nếu không có sự xuất hiện của cô ta, thì anh và tôi đã sắp cưới nhau.
– Bệnh ảo tưởng của cô nặng lắm rồi đấy. Tôi sẽ giúp cô tỉnh táo lại. Chuẩn bị tinh thần ngồi tù mọt gông đi.
– Tất cả những gì tôi làm cũng chỉ vì anh…vì anh thôi. Sao anh không hiểu cho tôi? Trên đời này tôi, chính tôi mới là người yêu anh nhất.
Phong coi mấy lời nói nhăng nói cuội của Bích như gió thổi qua tai. Vốn chẳng thèm để tâm, nhưng Bích không ngừng gào lên như kẻ tâm thần vừa mới trốn trại:
– Anh nghĩ con khốn kia yêu anh sao? Anh điên rồi, điên thật rồi. Nó chẳng yêu đương gì anh đâu. Lúc nãy nếu anh tận mắt chứng kiến bộ dạng sung sướng của nó khi bị thằng kia đè lên, thì anh còn bênh vực nó nữa không?
– Cô im đi. Vy có thế nào cô cũng không đủ tư cách sỉ nhục cô ấy.
Nói rồi Phong đỡ em đứng dậy, trên người em rất nhiều vết thương lớn nhỏ đứng không vững phải dựa vào người Phong bước từng bước chậm rãi. Đến gần cửa nhà kho, em nghe tiếng hét thất thanh của Bích đằng sau lưng mình:
– Con khốn kia. Tao giế t mày
Lúc em và Phong bất ngờ quay lại, tay Bích đã cầm sẵn con dao lao đến chỗ em với tốc độ nhanh không tưởng. Em sợ hãi, theo phản xạ nhắm chặt hai mắt chờ đợi điều kinh khủng phía trước.
Đột nhiên Phong đẩy mạnh một cái, em ngã ngồi thụp xuống. Còn chưa kịp định thần, đã nghe một tiếng “hự”. Con dao sáng loáng đâm trúng ngực bên trái của Phong. Tay anh cầm chặt cán dao, mắt trừng to nhìn Bích:
– Cô giỏi lắm.
Bích hoảng loạn lắc đầu lùi về phía sau:
– Sao…lại là anh?
Máu từ vết thương trên ngực Phong bắt đầu chảy ra, thấm đẫm cả mảng áo sơ mi anh đang mặc. Hiện tại không chỉ có một mình Bích hoảng loạn đâu, em cũng thất thần như người mất hồn. Phong vừa đỡ cho em một nhát dao đấy ư? Sao anh ta phải làm thế?
Em cắn răng nhịn đau bò lổm cổm tới gần chỗ Phong gọi liên hồi:
– Anh Phong…Anh sao rồi?
Phong nhìn em, trong đôi mắt sâu hút hồn đó em biết anh ta có rất nhiều điều muốn nói với em, nhưng ở tình cảnh này rất khó để nói hết. Sau cùng Phong chỉ hỏi em mỗi câu:
– Vy. Em có sao không?
Em vừa khóc, vừa bảo:
– Em không sao?
– Không sao thì tốt…Không sao là được rồi…
Phía bên kia Bích đứng run lẩy bẩy. My kéo mãi cô ta mới chịu đi, có điều còn chưa đi được mấy bước công an đã ập vào khống chế cả hai người bọn họ. My vùng vẫy rất khoẻ:
– Các người bỏ tôi ra…Bỏ ra…Sao lại bắt tôi? Tôi có phạm tội gì đâu?
Anh công an trẻ giữ chặt tay My lạnh lùng nói:
– Cô có tội hay không chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng. Còn bây giờ nếu cô tiếp tục không hợp tác, sẽ thêm tội chống người thi hành công vụ. Tội này không nhẹ đâu.
Cứ thế My và Bích bị công an giải đi. Bên này em vẫn ôm chặt lấy người Phong, máu chảy càng lúc càng nhiều rơi tí tách từng giọt xuống nền nhà lạnh băng. Phong cũng không còn tỉnh táo như ban đầu nữa. Hai mắt lờ đờ, em sợ anh ta ngất nên không ngừng kêu gào như kẻ điên:
– Anh Phong..Nghe lời em, đừng nhắm mắt…Đừng ngủ…
Hô hấp em trở nên khó khăn, muốn thở bình thường cũng không thở nổi. Toàn thân nhũn hết ra, không còn chút sức lực. Bây giờ trong đầu em chỉ có duy nhất một ý niệm, đó là không được để Phong xảy ra bất cứ chuyện gì. Em kéo tay một chú công an khác cầu xin:
– Chú ơi…Cháu xin chú…Cầu xin chú…Cứu anh ấy với…
Chú công an nhìn em trấn an:
– Xe cấp cứu sắp tới nơi rồi. Hai người chờ một chút.
Nghe vậy em nắm chặt tay Phong hơn:
– Anh nghe thấy chưa? Xe cấp cứu sắp đến rồi. Anh cố lên. Cố lên nhé.
Phong thều thào, gọi tên em:
– Vy. Đừng khóc nữa. Anh không sao.
Lúc trước mối quan hệ giữa em và Phong cũng không có gì sâu đậm. Cùng lắm là em thấy biết ơn anh ta bởi vì mỗi lần em gặp khó khăn, Phong đều đứng ra giúp đỡ nhiệt tình. Có lần giúp công khai, cũng có lần giúp trong âm thầm. Nhưng bây giờ nhìn Phong nằm trên vũng máu đối diện với cửa sinh tử, em mới nhận ra tình cảm của em giành cho Phong nhiều hơn mức em nghĩ.
Mọi việc em kể thì lâu, chứ thực chất diễn ra rất nhanh. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, làm em bừng tỉnh. Nhân viên y tế mang cán vào, đặt anh lên đó rồi di chuyển ra xe cấp cứu đang đỗ ở bên ngoài. Em hoảng loạn chạy theo sau, đầu óc trống rỗng không nghĩ được bất cứ điều gì, chỉ biết van nài cầu xin:
– Mấy anh cho em đi cùng anh ấy với.
– Cô là người nhà của bệnh nhân đúng không?
– Vâng ạ.
– Lên xe đi.
Em ngồi trên xe cấp cứu, nắm chặt tay Phong không buông. Chẳng bao lâu bọn em đã đến bệnh viện. Em nghe mấy nhân viên y tế nói chuyện với nhau, tình trạng của Phong không được khả quan lắm nên bọn họ đưa anh vào thẳng khoa cấp cứu.
Cánh cửa phòng cấp cứu lạnh lùng đóng lại. Em ngồi bên ngoài chờ, lòng nóng như lửa đốt. Hai tay nắm thật chặt, chỉ sợ Phong xảy ra chuyện gì thì em không biết ăn nói với bé Su và bố mẹ anh thế nào.
Ngồi chờ được một lúc, anh Thái cũng dẫn bé Su tới:
– Vy. Anh Phong sao rồi?
– Em cũng không biết. Bác sĩ đẩy anh ấy vào phòng cấp cứu, đến giờ vẫn chưa ra.
Chiếc áo Phong khoác lên người em, dính đầy máu của anh. Bao nhiêu vết thương thể xác lúc này cũng không bằng nỗi lo lắng trong lòng em. Bé Su hình như cũng biết bố đang gặp nguy hiểm, nước mắt con bé chảy dài trên má. Nó ngước cổ ngây thơ hỏi em:
– Cô Vy ơi. Có phải bố cháu sắp chết không?
Câu hỏi của bé Su như một cú vả mạnh vào người em. Em ngập ngừng ấp úng mãi mới trả lời:
– Không phải đâu. Bố Phong chỉ bị thương thôi, chứ không chết. Su đừng nói thế nha.
Su ngoan ngoãn gật đầu. Em với Thái kiên trì chờ thêm lúc nữa, một vị bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu đi ra. Em đứng vụt dậy, chạy thật nhanh đến trước mặt ông ấy:
– Bác sĩ ơi. Anh ấy sao rồi?
Vị bác sĩ trung niên đưa tay kéo cái khẩu trang xuống rồi nói:
– Vết thương ở vùng ngực trái của bệnh nhân dài 1,5 cm chọc qua màng phổi, xuyên thủng cơ hoành vào gan. Bây giờ phải làm phẫu thuật gấp. Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chúng tôi đã liên lạc với khoa ngoại tổng hợp. Người nhà bệnh nhân đâu, đi làm thủ tục đi. Nhanh lên….
Nghe vị bác sĩ trung niên giục giã, em mới sực nhớ cả em và Thái trên danh nghĩa đều không phải là người thân của Phong. Còn bé Su thì quá nhỏ, mà anh lại phải làm thủ tục phẫu thuật gấp. Em cuống cuồng hết cả lên:
– Nhưng bác sĩ ơi, người nhà anh ấy chưa đến thì sao?
– Cô gọi điện chưa?
– Cháu…
Em ấp úng vì có biết số điện thoại của bố mẹ Phong đâu, đang định quay sang hỏi anh Thái thì em nghe tiếng bước chân dồn dập trên hành lang. Quay người lại thấy mẹ Phong cùng một người đàn ông trung niên đang hớt hải chạy tới. Chắc người đó là bố anh. Vì nhìn qua cũng nhận ra hai người họ có nét hao hao giống nhau. Mẹ Phong lao tới nắm chặt lấy tay bác sĩ:
– Con trai tôi thế nào?
– Bệnh nhân bị dao đâm chọc qua màng phổi, xuyên thủng cơ hoành vào gan, cần phải mổ gấp. Nếu gia đình đến rồi, thì mau đi làm thủ tục phẫu thuật đi.
Mẹ Phong nghe xong tình trạng của con trai, cả người run lẩy bẩy:
– Sao đang yên đang lành con trai tôi lại bị như thế? Ai nói gì đi…Phong ơi là Phong…
Bố Phong đứng bên cạnh đỡ bà ấy ra hàng ghế chờ ngồi:
– Bà bình tĩnh đã. Điều quan trọng nhất bây giờ là làm thủ tục phẫu thuật cho thằng Phong. Bà ngồi đây chờ, để tôi đi làm.
– Tôi biết rồi. Ông đi đi. Đi mau lên.
Bóng dáng bố Phong khuất dần sau hành lang khoa cấp cứu. Mẹ Phong gương mặt tái nhợt tựa đầu vào tường hỏi Thái:
– Đầu đuôi mọi chuyện là thế nào? Kể cho bác nghe đi.
Biết không giấu được lâu, Thái chần chừ một hồi rồi kể lại mọi chuyện cho mẹ Phong nghe. Nghe xong bà ấy liếc ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía em:
– Cô…Nó đỡ cho cô một nhát dao nên mới bị thế đúng không?
– Cháu xin lỗi
Mẹ Phong oà khóc lao về phía em cào cấu đánh đập:
– Xin lỗi thì được cái tích sự gì? Vì cô mà con trai tôi, không biết sống chết ra làm sao?
– Cô trả lại thằng con lành lặn nguyên vẹn cho tôi đi.
– Nếu thằng Phong có mệnh hệ gì, tôi không tha cho cô đâu…không tha đâu…Cô nhớ lấy.
Em ngồi im cho mẹ Phong trút giận, đứng trên cương vị của người làm mẹ bà ấy hành xử như vậy là cũng đúng thôi.
Su thấy bà nội đánh em, con bé khóc toáng lên. Vừa khóc vừa nói:
– Bà ơi. Bà đừng đánh cô Vy nữa. Cô ấy đau lắm rồi.
Bên này Thái sợ mẹ Phong tiếp tục làm loạn, ảnh hưởng đến quá trình điều trị của bác sĩ nên vội vàng kéo bà ấy khỏi người em:
– Anh Phong đang cấp cứu bên trong, bác cố gắng bình tĩnh để bác sĩ tập trung điều trị. Chuyện này là ngoài ý muốn, nhưng anh Phong rất mạnh mẽ cháu tin anh ấy sẽ vượt qua.
Bấy giờ mẹ Phong mới không đánh mắng em nữa.
Sau khi làm xong thủ tục phẫu thuật, đích thân bác trưởng khoa ngoại tổng hợp đứng mổ chính cho Phong. Ngồi ngoài hành lang chờ bố mẹ Phong, em, anh Thái và cả bé Su ai nấy đều rất sốt ruột. Thời gian chầm chậm trôi qua từng giây, từng phút. Ca phẫu thuật kéo dài hơn 2 tiếng đồng hồ, mà em cứ ngỡ như 2 ngày. Mãi tới lúc cửa phòng cấp cứu mở ra lần nữa. Bác trưởng khoa đi đến trước mặt bố Phong cúi đầu chào lịch sự:
– Anh ạ.
– Thằng Phong sao rồi chú?
– Nhìn chung ca mổ khá thành công. Bọn em vừa đặt dẫn lưu màng phổi, phẫu thuật nội soi khâu vết thương cơ hoành và vết thương trong gan. Bây giờ cháu Phong đã qua cơn nguy kịch. Anh chị cứ yên tâm. Bọn em theo dõi chỉ số sinh tồn thêm một lúc nữa, nếu không có gì bất thường sẽ chuyển cháu Phong xuống phòng chăm sóc đặc biệt.
Bố Phong gật đầu, thở phào nhẹ nhõm:
– Cảm ơn chú.
Bác trưởng khoa xua xua tay:
– Không có gì đâu anh. Đây là trách nhiệm của em mà. Anh chị cứ ngồi đây chờ, lát y tá sẽ hướng dẫn mọi người làm thủ tục nhập viện cho cháu Phong. Giờ em lại có ca mổ gấp, em xin phép đi trước.
– Chú đi đi. Khi khác rảnh rỗi, tôi với chú nói chuyện sau.
– Vâng ạ.
Nói xong bác trưởng khoa mau chóng rời khỏi. Bé Su ngước đôi mắt tròn xoe, ngấn nước lên nhìn em:
– Cô Vy. Bố cháu khoẻ chưa?
Em khóc nhiều quá lạc hết cả giọng rồi, thều thào mãi mới được câu:
– Bố Phong khoẻ rồi. Su đừng lo.
Trả lời bé Su xong em mới nhớ. Con bé với em bị bắt cóc suốt từ sáng đến giờ chưa được ăn uống gì. Chịu đựng cả ngày dài đằng đẵng, người lớn như em còn thấy mệt mỏi huống chi nó chỉ là một đứa trẻ mới gần 8 tuổi. Em ngồi thụp xuống cạnh Su hỏi nhỏ:
– Su có đói không? Cô Vy đi mua gì cho Su ăn nhé.
– Cháu không đói. Cháu ở đây cùng cô với bố.
– Su phải ăn gì đó mới có sức ở lại đây cùng cô và bố chứ. Su nghe lời cô, để cô đi mua cháo về cho Su ăn nhé.
– Vâng ạ.
Em thí mãi bé Su mới đồng ý ăn cháo, nhưng lúc đứng dậy chuẩn bị đi mua thì đầu óc em choáng váng hết vào. Người loạng choạng tí ngã, anh Thái thấy thế bảo:
– Để anh đi mua cháo cho bé Su. Em cứ ngồi đây với con bé.
Sức lực cơ thể em bây giờ chẳng còn lại bao nhiêu. Muốn từ chối anh Thái cũng không được.
Bố Phong chậm rãi đi đến gần chỗ em và bé Su đang ngồi. Ông ấy cất giọng nói trầm ổn không giận mà rất có uy với em:
– Cô là giúp việc nhà thằng Phong đúng không?
– Dạ vâng ạ.
– Nếu chỉ là người giúp việc thì sao hôm nay thằng Phong lại không màng tính mạng đỡ cho cô một nhát dao? Hay giữa cô và nó còn có mối quan hệ gì khác mà tôi không biết?
Bố Phong là người đàn ông lăn lộn trên thương trường nhiều năm. Khí chất lạnh lùng toát ra từ người ông ấy không thể đùa. Đứng trước việc con trai bị đâm, mà vẫn giữ được bình tĩnh giải quyết rõ ràng mọi chuyện. Thấy em ngập ngừng không muốn trả lời. Ông ấy cũng không ép:
– Thôi được rồi. Chuyện này để sau hãy nói. Cô tìm y tá băng vết thương trên người lại rồi về đi. Ở đây không còn chuyện của cô nữa.
Phong vì em mới bị đâm, giờ còn chưa tỉnh. Em không muốn rời đi đâu hết:
– Cháu xin bác. Anh Phong vì cháu mới bị như thế, bác đừng đuổi cháu về. Bác cho cháu ở lại đây, khi nào anh Phong tỉnh rồi cháu về được không?
– Con trai tôi không cần cô phải chăm. Cô biến đi…Biến luôn đi, cho tôi đỡ ngứa mắt. Từ ngày cô đến nhà nó làm giúp việc, cô có biết mình gây ra cho nó bao nhiêu phiền phức không?
*****
Lời tác giả: Tuần này nhà em có việc bận, nên em xin nghỉ cả thứ 7 và chủ nhật chị em nha. Hẹn gặp mọi người vào tối thứ 2. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Ai lớp diuu ❤.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!