Chọn Sai Người - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
717


Chọn Sai Người


Phần 18


Đối với mấy lời chửi bới dọa nạt của mẹ Trọng em đã không còn sợ hãi mà mạnh dạn đối đáp lại:
– Anh ta nuôi báo cô tôi được ngày nào? Hơn 5 năm tôi sống ở nhà bà, bà có từng coi tôi là con dâu không? Không hề. Bà không cho tôi đi làm, bắt tôi ở nhà làm giúp việc không công mặc sức sỉ nhục sai khiến. Nếu không phải tại sự vô tâm vô tình của bà thì con gái tôi đã không ra đi oan uổng như thế. Lẽ ra người phải trả giá đắt không chỉ có mình Trọng đâu, còn cả bà nữa đấy. Bà có biết mình độc ác lắm không?
– Mày lấy con trai tao, tao là mẹ chồng mày thì tao phải được quyền sai khiến mày. Còn chuyện của con Min tao đã bảo rồi, nó mất không liên quan gì đến tao. Muốn trách phải trách đứa đẻ ra nó là mày mới đúng. Nếu lúc mang thai con Min, mày nghe lời tao kiêng cữ tử tế thì nó đã không bị bệnh tim bẩm sinh. Tất cả lỗi lầm đều do mày mà ra.
– Bà có nói gì đi nữa thì tôi cũng không rút đơn kiện Trọng đâu.
Nói xong em tắt luôn điện thoại. Tới ngày diễn ra phiên toà xét xử Bích bị kết án 9 năm tù giam. Mẹ cô ta nghe xong bản án ngất luôn trên toà. Còn Trọng và My mỗi người 7 năm tù giam. Đây là kết quả xứng đáng cho những kẻ coi thường luật pháp, lòng em cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Cuộc sống của em quay trở về quỹ đạo ban đầu.
Hàng ngày Phong đi làm thường xuyên về sớm ăn cơm tối, tiệc tùng tiếp khách bên ngoài giao hết cho Thái. Thái sang tận nhà than thở mấy lần, mà Phong vẫn không chịu thỏa hiệp. Cuối tuần anh chở em và bé Su đi công viên Thủ Lệ thăm quan vườn thú. Không khí trong lành ở đây, khác biệt hoàn toàn với những ồn ào, tấp nập của thành phố. Bé Su vui đến nỗi cười tít hết cả mắt vào. Nhìn nụ cười ngây thơ trong sáng của con bé, em cũng vui lây.
– Cô Vy ơi. Chủ nhật tuần sau cô lại đi chơi cùng hai bố con cháu nhé.
Em cúi đầu lau mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên chán bé Su, giả vờ giả vịt nói:
– Để xem nào, nếu tuần này Su được 3 điểm 10 thì tuần sau cô mới đồng ý đi chơi cùng Su.
– Cháu được hơn 3 điểm 10 thì sao?
– Vậy tuần sau cô vừa đi chơi với Su, vừa mua cho Su thật nhiều đồ chơi.
– Cô Vy hứa nhé. Cháu nhất định sẽ cố gắng được hơn 3 điểm 10.
– Cô cháu mình ngoắc tay cho chắc không?
– Dạ có.
Phong đứng bên cạnh thấy em và bé Su trò chuyện với nhau “hợp cạ” quá, anh cất lời trêu đùa:
– Su thích cô Vy hơn bố rồi đúng không? Su cho bố ra rìa rồi chứ gì?
– Không phải. Con thích cô Vy, nhưng vẫn yêu bố mà.
– Thế Su có biết yêu với thích khác nhau chỗ nào không?
– Con biết chứ. Thích nhiều thật nhiều rồi mới chuyển sang yêu.
Nghe xong câu trả lời của bé Su cả em và Phong đều hơi bị bất ngờ. Con bé thế mà đã phân biệt được giữa yêu và thích rồi đấy. Bé Su lon ton chạy đến chỗ mấy con sếu đình đầu đỏ. Hình như nó rất tò mò về loài sinh vật này. Em và Phong theo sau chỉ biết tủm tỉm cười.
Chớp mắt một cái đã hết ngày chủ nhật vui vẻ. Tối hôm đó, Phong đưa bé Su về nhà bà nội ăn cơm có mỗi mình em ở nhà cũng không nấu nướng gì pha gói mì tôm ăn tạm. Ăn xong tự nhiên em lại thấy nhớ ông bà ngoại, nên gọi điện về quê nói chuyện với ông bà một lúc lâu. Đang nói chuyện dở thì em nghe thấy tiếng còi xe ngoài cổng. Thò đầu ra ngoài xem thử, hai bố con Phong đã về. Su mở cửa xe bước xuống, nhưng con bé không vào nhà vội mà đợi bố mở cốp lấy đồ. Hai bố con ôm cồng kềnh bao nhiêu thứ, em định chạy ra giúp nhưng Su nói:
– Cô Vy cứ để cháu với bố mang đồ vào. Đồ này nhẹ lắm, cô không cần ra giúp đâu.
Nói xong Su còn chớp mắt một cái với em, nhìn yêu ơi là yêu. Vào trong nhà bao nhiêu đồ lỉnh kỉnh để hết lên bàn. Giọng bé Su líu lo:
– Cháu có bất ngờ siêu to muốn tặng cô Vy đây. Cô nhắm mắt lại đi. Khi nào cháu bảo mở mới được mở nhé.
Em liếc mắt nhìn sang Phong, anh mỉm cười gật đầu một cái. Không biết hôm nay hai bố con giở trò gì mà bí mật thế này?
Em nghe lời Su nhắm hai mắt lại một lúc lâu. Đợi con bé gọi mới mở mắt ra. Tay Su cầm cái bánh sinh nhật rất to đứng trước mặt em, trên chiếc bánh dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật cô Vy” ghi rất rõ ràng. Em bất ngờ không cả thốt lên lời. Giờ mới sực nhớ nay là sinh nhật em. Thế mà em lại quên béng mất.
– Bé Su. Sao cháu biết hôm nay là sinh nhật cô?
– Bố bảo cháu đấy. Cô mau thổi nến rồi ước nguyện đi.
Em nhận chiếc bánh sinh nhật từ tay bé Su, hai bố con đồng thanh hát bài chúc mừng sinh nhật em. Em xúc động suýt chút nữa thì bật khóc, sống mũi tự nhiên cay cay. Lâu lắm rồi mới được ăn bánh kem vào đúng ngày sinh nhật mình. Em vui vẻ thổi nến, nhắm mắt giả vờ ước nguyện. Su đưa thêm cho em một hộp quà xinh xắn:
– Cháu tặng cô Vy này. Chúc cô sinh nhật vui vẻ. Lúc nãy bố với cháu ăn cơm ở nhà bà nội xong là đi chọn quà sinh nhật cho cô luôn.
Em tò mò hỏi con bé:
– Thế Su tặng cô quà gì đấy?
– Bí mật cô ạ. Tí nữa cô lên phòng mới được bóc nhé.
– Được rồi. Vậy tí nữa cô bóc quà của Su sau.
Dứt lời em vào bếp lấy đĩa cắt bánh sinh nhật. Ba người bọn em ăn uống vui vẻ đến gần 9 giờ em mới lên phòng, mở hộp quà vừa nãy Su đưa là một chiếc váy màu trắng thiết kế đơn giản nhưng vô cùng đẹp đẽ. Em còn chưa kịp treo váy vào tủ, đã nghe tiếng gõ cửa “cộc cộc” bên ngoài. Mở cửa thấy bóng thấy Phong, đang đứng ung dung:
– Cho anh vào phòng nhé.
Tất nhiên là em không có lí do gì để từ chối Phong:
– Anh vào đi.
Vào bên trong Phong tự nhiên ngồi xuống ghế, nhìn chiếc váy còn đang để trên giường em anh hỏi:
– Quà bé Su tặng em mặc có vừa không? Nếu không mai anh đưa em đi mua cái khác.
– Không cần đâu anh. Em thử rồi, vừa người lắm. Váy cũng đẹp nữa.
– Su chọn váy tặng cô Vy mất cả hơn tiếng đồng hồ. Còn bố Phong chọn quà cho cô Vy có mười lăm phút thôi.
– Bố Phong cũng có quà cho cô Vy sao?
– Có chứ.
Nói rồi Phong móc từ trong túi quần lấy ra một chiếc hộp nhung màu đen nhỏ nhắn nhưng vô cùng sang trọng.
– Quà sinh nhật của anh đây. Em mở ra xem có thích không?
Em cậy nhẹ nắp hộp một sợi dây chuyền kim cương phát sáng lấp lánh chiếu thẳng vào mắt em, làm em không cả dám thở mạnh. Món quà sinh nhật này quá sức tưởng tượng của em rồi. Lần đầu tiên trong đời, em được nhìn thấy kim cương thật. Trước chỉ được nhìn qua ti vi thôi.
Phụ nữ nhà giàu hay có sở thích sưu tập kim cương, chứ em nhìn thấy “thứ đồ đắt đỏ” này lại sợ mới chế t chứ. Ai bảo em có người yêu lắm tiền mà không sang lên được, thì em cũng chịu.
– Em không dám lấy đâu. Dây chuyền này đắt lắm.
– Anh mua hàng sale, rẻ như bún ấy mà. Để anh đeo cho em.
Trời ơi. Cái ông Phong này, còn kiếm được cái cớ nào hợp lý hơn không? Mua hẳn dây chuyền kim cương hàng sale cho em cơ đấy. Làm gì có hàng sale nào đẹp long lanh thế này. Lại còn bảo rẻ như bún mới chất chứ. Rõ là điêu.
– Thôi em không đeo đâu…
Còn chưa nói hết câu Phong đã cầm sợi dây chuyền, rướn người đeo lên cổ em.
– Đẹp lắm. Anh chưa thấy ai đeo dây chuyền đẹp như em.
– Sao lúc trước em không biết mồm miệng anh dẻo quẹo thế này nhỉ?
– Giờ em biết cũng chưa muộn mà. Dây chuyền anh tặng không đòi lại đâu, nên em đừng tự ý tháo xuống nhé.
Em chẳng nhớ lúc đó mình gật đầu hay lắc đầu, chỉ nhớ vài giây tiếp theo Phong đã đưa tay kéo em vào lòng anh rồi cứ thế đặt lên môi em một nụ hôn cuồng nhiệt. Não bộ em lập tức dừng hoạt động, khắp người tê tê cảm giác như có một dòng điện cao áp vừa chạy qua.
Hơi thở thơm tho cùng chiếc lưỡi linh hoạt của anh, ban đầu làm em hơi ngượng ngùng nhưng sau khi quen dần em cũng không phản kháng hay đẩy anh ra ngoài mà tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào của anh theo bản năng. Em chìm đắm trong nụ hôn ngọt hơn cả bánh kem của Phong, tới khi hô hấp cả hai trở nên khó khăn anh mới miễn cưỡng buông em ra thì thầm:
– Vy…Anh yêu em.
Em vừa được tặng sợi dây chuyền kim cương, lại nghe thêm câu “anh yêu em” từ miệng Phong nên tim muốn tan chảy luôn ra rồi. Hay nhỉ? Em có phải là thiếu nữa 18, mới biết yêu lần đầu đâu mà e thẹn rụt rè thế này? Nhưng để đáp lại tình cảm của Phong, em cũng cố lấy hết can đảm nói tròn câu:
– Em cũng yêu anh. Yêu anh mất rồi.
Chẳng hiểu lúc ấy ai nhập vào người em mà gan to thế? Đang định quay đầu đi hướng khác cho đỡ xấu hổ thì bị Phong tóm lấy gáy, cúi đầu xuống hôn thêm lần nữa. Nụ hôn lần này mạnh mẽ, bá đạo hơn lần trước nhiều. Đến bản thân em còn say đắm, không thoát được ra cứ ngồi im hưởng thụ. Giây phút này em muốn mình thuộc về anh, cũng muốn anh thuộc về em hưởng trọn niềm vui hạnh phúc. Phong buông đôi môi mềm mại của em ra, nhìn em bằng ánh mắt vô cùng chân thành:
– Cho anh nhé. Anh yêu em.
Em nhìn yết hầu anh đang trượt lên trượt xuống, cũng biết trong người anh có bao nhiêu khó chịu nhưng một tia lí trí duy nhất còn sót lại trong đầu em:
– Nhưng…bé Su.
– Không sao. Con bé ngủ rồi.
Em hít vào một hơi thật sâu, sau đó khẽ gật đầu. Nhận được sự đồng ý của em, nụ cười trên môi Phong càng lúc càng nở rộ. Phong đưa tay vén mấy sợi tóc đang loà xoà trước mặt em:
– Vy. Em đẹp lắm.
Giờ phút này em làm gì còn tâm trạng nghe Phong khen đẹp với xấu. Cả người nóng hừng hực như có đốm lửa đang cháy bên trong. Phong hôn xuống cổ em trấn an:
– Đau thì nhớ bảo anh.
Màn dạo đầu diễn ra ngay ra sau đó. Lâu lắm rồi em mới có cảm giác chìm trong đê mê khoái cảm như này. Khoảnh khắc Phong tiến sâu vào, lấp đầy khoảng trống trong em. Em cảm nhận rõ nỗi đau nhưng không hề có ý định bắt anh phải dừng lại giữa chừng. Hai tay em nắm thật chặt, mặc sức anh rong ruổi. Đêm đó em cũng không rõ Phong làm bao nhiêu lần. Căn phòng tràn ngập hương vị tình yêu. Cuối cùng bọn em cũng phá vỡ hết rào cản, cách biệt để bên nhau trọn vẹn. Ngày mai, ngày kia có ra sao em không quan tâm nữa.
Trải qua một đêm điên loạn sáng hôm sau em tỉnh dậy cả người đau nhức, chân tay muốn rụng rời hết ra. Quay sang bên cạnh trống không, chăn gối cũng đã nguội lạnh. Em đoán Phong dậy từ sớm rồi. Những hình ảnh xấu hổ không ngừng hiện lên trong đầu em. Tay em túm một góc chăn vò đi vò lại chán chê xong mới lết xác vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Soi gương thấy vùng cổ có mấy nốt xanh đỏ mập mờ, không còn cách nào khác em đành phải kiếm một cái áo cao cổ mặc vào rồi mới dám xuống nhà.
Trong phòng bếp bóng dáng Phong đang bận rộn nấu nướng. Lúc anh bất giác quay người nhìn về phía em, em chỉ muốn co giò bỏ chạy thật nhanh. Nhưng còn chưa kịp chạy bước nào đã nghe tiếng Phong gọi:
– Vy. Anh nấu đồ ăn sáng xong hết rồi, chuẩn bị xuống ăn thôi em
– Để…em lên gọi Su.
Nhìn bộ dạng xấu hổ của em, Phong bật cười:
– Em không cần gọi đâu. Su dậy rồi. Em cứ xuống đây ngồi đi, Su mang cặp sách xuống giờ đấy.
– À…vâng.
Em ngoan ngoãn xuống bếp sắp bát đũa ra bàn giúp Phong. Anh đúng là mẫu đàn ông lí tưởng của bao cô gái. Kiếm tiền giỏi, nấu ăn ngon lại chân thành dịu dàng.
– Chuyện đêm qua…anh xin lỗi. Là anh không kiềm chế được bản thân.
Em đã cố quên rồi Phong còn nhắc lại làm gì không biết. Ngại chế t đi được? Giờ có cái quạt mo đeo lên mặt thì hay biết mấy.
– Không. Cũng không phải lỗi của anh. Là em tự nguyện.
– Thế mà anh cứ lo sáng nay tỉnh dậy em sẽ hối hận.
– Được trai đẹp phục vụ em không hối hận đâu.
– Thật không? Tối nay trai đẹp lại phục vụ em tiếp nhé. Hôm qua lần đầu còn bỡ ngỡ, chứ nay quen rồi đảm bảo không làm em thất vọng.
Da mặt em mỏng, trước mấy lời nói thả thính lia lịa của Phong làm sao chống lại được, định quay qua bảo anh vô sỉ vừa thôi thì bé Su từ trên cầu thang lon ton chạy xuống:
– Bố ơi. Cô Vy ơi. Ăn sáng được chưa ạ.
Em giật mình ấp úng:
– À…được rồi. Su ngồi vào bàn đi, cô lấy đồ ăn cho.
Nói rồi em múc cho Su một bát canh đưa đến trước mặt con bé. Nó vừa ăn vừa liến thoắng:
– Quà sinh nhật cháu tặng cô hôm qua, cô có thích không?
– Cô thích lắm. Cảm ơn Su nhiều nhé.
– Lúc nhìn thấy cái váy ấy ở cửa hàng, cháu đã bảo bố chắc cô mặc lên sẽ rất đẹp. Bố cháu cũng công nhận, còn nói cô mà mặc cái váy ấy thì đẹp hơn cả mấy cô diễn viên trong ti vi.
Em cạn lời với hai bố con nhà này luôn, mang hẳn em ra so sánh với diễn viên. Thật hết nói nổi. Làm gì có diễn viên nào suốt ngày quanh quẩn ở nhà như em? Su vui vẻ ăn gần hết bát canh, không khí trên bàn ăn vô cùng thoải mái. Tự nhiên Phong hỏi con bé:
– Su ơi. Con thích cô Vy lắm đúng không?
– Vâng ạ.
– Vậy nếu bố cũng thích cô Vy, rồi để cô ấy làm mẹ con có được không?
Phong vừa nói khỏi mồm bé Su đang ăn ngon lành bỗng dừng hẳn lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác hết nhìn em rồi lại nhìn sang Phong:
– Thế còn mẹ phải làm sao? Con đang đợi mẹ về mà. Con thương mẹ lắm.
Câu hỏi của Phong không chỉ làm một mình bé Su bất ngờ, còn khiến em giật mình hoảng hốt. Phong ôn tồn nói với con gái:
– Mẹ vẫn là mẹ Su, nhưng Su có thêm một người mẹ nữa là cô Vy.
Bé Su ngồi im thin thít, không nói không rằng một lúc lâu. Cho tới tận khi Phong hỏi:
– Su không đồng ý à?
Su gật đầu kiên định:
– Con thích cô Vy, nhưng con không muốn cô ấy làm mẹ con đâu.
– Có hai người mẹ cũng tốt mà Su.
– Không. Con chỉ cần một mình mẹ thôi. Bố gọi điện cho mẹ về gặp con đi. Con nhớ mẹ lắm.
Lời Su nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người em. Thực ra em cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ làm mẹ kế của Su. Bởi vì em biết em và Phong không thể đến được với nhau.Chẳng qua trước lúc rời đi, em muốn được sống thật với tình cảm của mình. Ngoài ra không dám ảo tưởng gì nhiều.
– Su ơi. Nghe cô Vy nói nhé. Nếu Su không thích cô làm mẹ Su thì cô sẽ không làm. Su cứ yên tâm, đừng lo lắng gì cả. Bố Phong chỉ nói đùa với Su thôi.
– Thật không cô? Cô không cưới bố cháu chứ?
– Su không tin cô à? Cô đã nói lừa Su bao giờ đâu?
Sau một hồi trấn an, Su mới yên tâm đi học. Em đưa con bé ra ngoài cổng, đợi nó lên xe của nhà trường rồi mới quay người vào nhà.
Phong đã thay quần áo chỉnh tề, tay cầm cặp tài liệu chuẩn bị đi làm. Nhưng hình như anh sợ em buồn vì mấy lời nói của bé Su, nên lại để cặp tài liệu xuống bàn an ủi em:
– Anh sẽ thuyết phục bé Su dần dần. Con bé rất hiểu chuyện, anh tin sớm hay muộn rồi nó cũng chấp nhận em thôi. Đừng buồn nhé.
– Vâng. Em không buồn. Anh đi làm đi không muộn.
Phong cúi đầu nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay rồi vội vã lái xe đi làm. Chỉ còn mình em ở nhà. Em dọn dẹp từ tầng trên xuống tầng dưới, đợi bác làm vườn đến thì ra phụ bác ấy nhặt cỏ tỉa cây. Cứ luôn chân tay cho khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Đến trưa con Thương gọi điện hẹn em đi ăn cơm sườn. Vì hôm qua là sinh nhật em, mà quán đông khách quá nó chưa mua được quà. Nay đi ăn tiện thể tặng quà bù. Bọn em vừa ăn vừa tán phét đủ chuyện trên trời dưới đất. Nhìn thấy sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ em, con Thương không khỏi thắc mắc:
– Con này. Mày mau khai cho tao biết sợi dây chuyền kia là thế nào?
– Hàng giả thôi.
Con Thương bĩu môi lườm em một cái:
– Mày nhìn mặt tao ngu lắm hả? Chị đây hơi bị nhạy bén đấy, đừng hòng lừa được chị. Nói đi. Ai tặng? Anh Phong à?
Em có mỗi mình con Thương là bạn thân, nói cho nó biết cũng không sao. Từ trước đến giờ bọn em vẫn luôn như vậy, giữa hai đứa chẳng có bí mật gì:
– Quà sinh nhật anh Phong tặng tối qua. Đẹp không?
– Tao biết ngay mà. Bôi nhọ nhồi vào mồm đứa nào vừa bảo hàng giả đi. Mà sao anh Phong tặng mày món quà đắt thế? Đừng bảo với tao anh ấy sập lưới tình của mày rồi nhé. Giỏi lắm Vy…không hổ danh là bạn thân tao. Có bạn trai nhiều tiền, cảm giác sang hơn tí nào không?
– Tao thấy vẫn thế thôi. Tối qua anh Phong tặng tao còn định không lấy. Sợ đắt quá, chẳng may làm mất không có tiền đền.
– Tiên sư con dở người. Mày đúng là có số sướng mà không biết đường hưởng. Vy ơi là Vy. Sợi dây chuyền này đối với mày và tao đắt cắt cổ, chứ đối với hạng người giàu như anh Phong chỉ là hạt cát thôi. Ai thèm đòi lại?
Nói xong con Thương nhoài người, kéo cổ áo em xuống. Mấy nốt xanh đỏ mập mờ không trốn thoát đi đâu được. Nó cười như nắc nẻ. Con dở hơi biết bơi này, quán bao nhiêu người mà chẳng biết giữ chút ý tứ gì. Bảo sao 26 tuổi đầu còn ế chỏng ế chơ.
– Bé bé cái mồm thôi. Cười hở mười cái răng.
– Tao xin lỗi, không nhịn nổi. Tao biết vì sao anh Phong lại tặng dây chuyền kim cương cho mày rồi.
– Vì sao?
– Vì mày phục vụ anh ấy nhiệt tình quá chứ sao? Haha. Tối qua mấy trận mà ác liệt thế? Giường chiếu có gãy, có thủng mảnh nào không?
***
Lời tác giả: Truyện này em không mở nhóm đọc trước, chỉ mở nhóm đọc ngoại truyện thôi. Hy vọng được chị em ủng hộ nhiệt tình. Ai lớp diuuu ❤.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN