Chọn Sai Người
Phần 19
Quãng thời gian sau đó tình cảm giữa em và Phong ngày càng trở nên thắm thiết hơn. Tuy cả hai người đều đã trải qua một đời vợ, một đời chồng nhưng đối với tình yêu vẫn là những xúc cảm mạnh mẽ. Vì Su không thích em làm mẹ kế, nên trước mặt con bé cả em và Phong đều rất ít thể hiện ra bên ngoài. Bọn em không muốn tâm lí của bé Su bị ảnh hưởng. Em ngồi trên phòng, suy nghĩ miên man một hồi bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Nhìn tên người gọi trên màn hình, em chần chừ mãi mới dám ấn nút nghe:
– Cháu chào bác.
Đầu dây bên kia mẹ Phong trả lời:
– Tôi gọi cho cô vì muốn nhắc nhở thời gian cô phải rời khỏi con trai tôi sắp tới rồi đấy. Cô chưa quên lời hứa với tôi và bố thằng Phong chứ?
– Vâng. Cháu vẫn chưa quên. Cuối tháng 10 cháu sẽ dọn đi.
– Hy vọng những lời cô nói cô thật. Tôi không muốn dùng biện pháp mạnh với cô đâu.
Nói rồi mẹ Phong tắt máy luôn, không cần nghe em đáp lại thêm bất cứ lời nào. Từ sau lần gặp bố Phong ở bệnh viện, mẹ Phong cũng không đến nhà làm khó em nữa. Cuộc sống của em trôi qua rất yên ả. Phải chi thời gian ngừng trôi, trong lịch năm nay không có sự xuất hiện của tháng 10 thì em sẽ được sống hạnh phúc bên người em yêu. Tuy nhiên tất cả những điều đó đều do em tự ảo tưởng ra.
Bây giờ đã gần hết tháng 9 rồi, nếu tính ngày ở bên anh thì em cũng chỉ còn lại đâu đó gần 4 chục ngày thôi. Thật quá ít ỏi, nhưng em chưa từng hối hận về quãng thời gian này. Đọc đến đây em biết thể nào cũng có người bảo em hèn nhát, không dám dũng cảm đứng lên bảo vệ tình yêu của mình. Nhưng họ không ở trong hoàn cảnh của em nên không thể hiểu hết ngọn ngành của vấn đề.
Sự cách biệt giữa người giàu và người nghèo rất lớn, từ xuất thân đến học thức em và Phong đều chênh lệch nhau một trời một vực. Lời bố anh nói với em mấy tháng trước không sai. Với địa vị xã hội của Phong, anh cần lấy một người vợ xứng đáng hơn. Tình yêu không phân biệt đúng sai giàu nghèo, nhưng hôn nhân thì có. Em không muốn trở thành tảng đá cản đường phát triển sự nghiệp của Phong. Trước giờ em rất không thích lựa chọn, nên sẽ không để Phong phải chọn giữa em hay bố mẹ anh và sự nghiệp.
Trên đời này tình yêu đâu phải là duy nhất, còn có tình thân tình bạn nữa mà. Mất đi anh, coi như em mất cả phần lớn hạnh phúc nhưng chắc không đến nỗi em không sống nổi.
Tối hôm đó vẫn như thường ngày, Phong đi làm về rất sớm. Bé Su học bài trên tầng anh tranh thủ vào bếp phụ em nấu cơm. Trình độ nấu ăn của Phong cũng khá được, nhưng em không dám khen trước mặt anh, sợ anh lại phổng mũi sướng cả mấy ngày.
Từ khi bọn em chính thức yêu nhau, tính cách của Phong thay đổi rất nhiều. Bình thường tâm tư anh rất ít khi bộc lộ ra ngoài, lúc nào trông cũng có vẻ đăm chiêu đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng. Nhưng giờ đây anh đã thoải mái cười đùa trước mặt em, lắm lúc còn bày ra bộ mặt dỗi bõ so với Su khéo khi còn trẻ con hơn. Em vặn nước rửa mấy mớ rau cải thìa, Phong đang bóc hành tự nhiên bỏ xuống bàn bếp vòng tay ôm lấy eo em từ phía sau:
– Người yêu của anh nào mà xinh xắn đảm đang thế này?
Em giật hết cả mình, chỉ sợ Su từ trên tầng chạy xuống chứng kiến được cảnh này con bé sẽ tổn thương:
– Nào. Bỏ tay em ra. Để em rửa nốt rau còn xào không muộn.
Phong không những không bỏ tay ra, còn tự ý để cằm lên vai em lười biếng nói:
– Kệ. Muộn cũng được. Cho anh ôm thêm một chút nữa thôi, nay mệt quá.
– Nửa chút cũng không được. Nhỡ bé Su xuống nhìn thấy thì sao?
– Em đừng lo. Su không xuống nhà giờ này đâu. Con bé đang ngồi học chăm chú trên tầng kia kìa.
-Nhưng em đang rửa rau…
– Thì em rửa việc của em. Anh ôm việc của anh.
Nghe Phong nói vậy em cạn lời với anh thật rồi, không từ chối được nữa đành để anh ôm thêm một lúc xong mới gỡ tay anh khỏi người em. Đằng nào cái ông này tối muộn chẳng mò mẫm lên phòng em quấy rối, không cho em ngủ. Rồi sáng mai cả người em lại ê ẩm cho mà xem. Lúc nãy Su vừa hỏi em một câu ngượng chín hết cả mặt:
– Dạo này cô Vy mệt lắm hả, cháu thấy bữa sáng toàn bố nấu. Ăn không ngon bằng cô Vy nấu đâu, nhưng cháu không dám chê bố ý. Mai cô dậy sớm nấy đồ ăn sáng cho Su với nha.
Ai ngờ câu hỏi của một đứa con nít 8 tuổi lại làm em chột dạ, đáp lời nó ấp a ấp úng như gà mắc tóc:
– À…ừ. Dạo này cô hơi mệt, nên mới nhờ bố Phong nấu bữa sáng. Cô xin lỗi. Từ sáng mai cô sẽ cố gắng dậy sớm nấu đồ ăn cho Su.
– Vâng ạ. Cháu thấy đồ ăn cô Vy nấu là ngon nhất. Ngon hơn cả ở trường học của cháu.
– Bé Su khéo mồm ghê. Cô càng ngày càng thương Su rồi.
– Cháu cũng thương cô lắm. Cháu thương cô sau bố mẹ và ông bà thôi.
Bữa tối hôm đó cả Su và Phong đều ăn uống rất ngon miệng. Nhìn mâm cơm ba người ăn thật giống một gia đình hạnh phúc viên mãn. Ăn xong em dọn dẹp bát đũa đi rửa, Su xem ti vi cùng bố một lúc rồi tự lên phòng học thêm tiếng anh. Tất nhiên đêm đó em cũng không thoát khỏi sự “tấn công” mãnh liệt của Phong. Bọn em ở chung một nhà, đều là những người trưởng thành nhưng luôn có cảm giác yêu đương vụng trộm. Nói ra cũng khá buồn cười, cơ mà đó lại là sự thật.
Sáng hôm sau em phải đặt báo thức dậy sớm nấu đồ ăn cho Su. Vì hôm qua em lỡ hứa với con bé rồi. Nay Phong có việc gấp ở công ty, mới 6 rưỡi đã lái xe khỏi nhà. Còn mỗi em và Su ngồi ăn sáng. Em gắp bỏ vào bát Su thêm mấy miếng thịt bò:
– Su ăn khoẻ cho mau lớn nhé.
– Vâng ạ. Khi nào cháu lớn cháu sẽ bảo vệ cô, không để cô bị kẻ xấu bắt nạt.
Kể từ sau lần Su bị bắt cóc cùng em, tận mắt chứng kiến cảnh em bị Bích và My đánh dã man nên lúc nào Su cũng ước mình mau lớn để bảo vệ em. Mặc dù em đã giải thích với con bé rất nhiều lần mấy người xấu đó đều bị các chú công an bắt đi hết rồi, nhưng Su vẫn không yên tâm. Ăn sáng xong em chuẩn bị đồ đạc cho Su đi học, nhưng hôm nay còn khá sớm nên hai cô được ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa. Su hớn hở khoe với em:
– Cô Vy ơi. Cháu có tin này vui ơi là vui. Cháu kể cho cô nghe nhé.
– Ừ. Su kể đi.
– Mẹ cháu sắp về với cháu rồi đấy. Giờ đi học không sẽ không có bạn nào dám nói cháu là đồ không có mẹ nữa.
– Sao Su biết mẹ sắp về?
– Tối qua mẹ vừa nói chuyện với cháu. Mẹ bảo mẹ sắp về đưa cháu đi chơi rồi.
Nghe Su nhắc đến mẹ, trái tim nhạy cảm trong lồng ngực em tự nhiên nhói đau. Em không biết tại sao mình lại có cảm giác đấy. Chăm sóc Su gần 1 năm nay, em là người hiểu rõ nhất nỗi nhớ mẹ của Su lớn từng nào. Nay nghe tin mẹ Su sắp về đáng lẽ em phải vui mừng thay con bé chứ? Em làm sao thế này? Thật khó hiểu.
Bé Su ngồi bên thấy người em cứ đờ đẫn hết ra, con bé đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của mình chạm vào người em:
– Cô Vy ơi. Mẹ cháu sắp về rồi. Lúc nào thắp nến sinh nhật cháu cũng ước mẹ về, giờ ước nguyện của cháu thành hiện thực luôn..
Em có chút chạnh lòng. Nếu con gái em còn sống, có lẽ tình cảm giữa hai mẹ con em cũng tốt thế này. Một vài giọt nước mắt tràn qua khoé mi chảy xuống gòmá, em đưa tay lau vội nhưng vẫn không qua được mắt Su. Con bé nhìn em lặng lẽ rơi nước mắt, nó đang ngồi trên ghế bước hẳn xuống sàn nhà chạy đến ôm lấy em:
– Cô Vy đừng khóc. Có phải Su nói gì sai khiến cô buồn không? Cháu xin lỗi cô. Lần sau cháu không nói thế nữa.
Em ôm cả người bé Su vào lòng, xoa xoa lưng nó trấn an:
– Su không nói sai gì hết. Cô Vy khóc vì nhớ con gái, chứ không phải tại Su.
– Bố cháu nói con gái cô giờ đang ở trên thiên đường, em ấy rất ngoan nên cô đừng có buồn nếu không em ấy cũng sẽ buồn theo cô. Giống như cháu thấy mẹ khóc, thì sẽ khóc theo mẹ.
– Ừ. Cô Vy không buồn nữa. Su ngoan lắm.
Dứt lời em ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn đồng hồ, thấy cũng hơi muộn giờ đi học của Su rồi nên em vội vàng dẫn con bé ra cổng chờ xe của nhà trường tới đón. Bóng dáng chiếc xe chở Su khuất dần sau hàng cây xanh mướt, đến khi em không nhìn thấy gì nữa mới lững thững bước vào trong nhà.
Tháng 9 trời Hà Nội đã bắt đầu se lạnh, nếu không ở cùng Phong trong khu nhà cao cấp có lẽ em đã được nhìn thấy những chiếc xe chở đầy hoa cúc hoạ mi rong ruổi trên khắp các con phố lớn nhỏ. Những đoá hoa trắng ngần li ti ấy thi nhau rung rinh trong gió mát tạo nên một Hà Nội rất đỗi thương nhớ và mộng mơ. Nếu hoa cúc vàng như gom lại hết chút nắng còn sót, thì hoa cúc hoạ mi như phảng phất nỗi buồn trước khi trời chuyển sang những ngày đông giá rét.
Cuối tuần Phong lại sắp xếp thời gian đưa em với bé Su đi chơi. Nhưng em để ý hôm nay tâm trạng Su rất khác thường, con bé không hào hứng như mọi ngày. Em mua cho Su món kem yêu thích mà con bé cũng chỉ ăn mỗi nửa hộp. Em sợ Su đi học bị các bạn bắt nạt, về không dám nói với bố nên cả ngày hôm qua và hôm nay cứ lầm lầm lì lì như thế. Em ngồi xổm xuống hỏi Su:
– Su ơi. Cháu không thích đi chơi với bố và cô Vy nữa à? Sao mặt mũi ỉu xìu thế kia?
Su lắc đầu thành thật trả lời:
– Dạ không…Cháu thích đi chơi với bố và cô Vy lắm, nhưng mấy hôm trước cháu vừa nói chuyện với mẹ. Mẹ bảo chủ nhật tuần này sẽ về với cháu. Giờ cháu đi chơi với bố và cô, nhỡ mẹ tìm đến nhà không gặp được cháu thì sao? Mẹ có buồn rồi bỏ đi luôn không cô?
Nghe Su nhắc đến mẹ mà thái độ của Phong rất bình thản, chứng tỏ anh đã biết chuyện hôm nay mẹ Su sẽ về. Buổi đi chơi hôm đó mỗi người mang theo một tâm trạng riêng không mấy vui vẻ, nên trở về nhà sớm hơn thường ngày. Ngồi trên xe ô tô đầu óc em cứ lơ lơ lửng lửng như người bị say xe. Em đưa ánh mắt nhìn qua khung cửa kính ngắm đường phố Hà Nội ngày chủ nhật. Phong không có nói với em chuyện hôm nay mẹ Su sẽ về,. Từ lúc nãy đến giờ em để ý mặt anh đăm chiêu hơn rất nhiều.
Về tới nhà đã gần 10 giờ trưa, em tranh thủ vào bếp nấu cơm. Vừa nấu xong nghe tiếng chuông cổng kêu, em còn chưa kịp ra mở. Bé Su đang ngồi xem phim ở phòng khách đã đứng bật dậy như lò xo. Con bé chạy vụt ra ngoài, thậm chí còn không cả kịp đi dép. Em tò mò không biết ai đến nhà Phong giờ này, mà Su có vẻ phấn khích thế? Ngay cả Phong cũng lững thững bước ra ngoài cổng.
Rất nhanh sau đó Su cầm tay một người phụ nữ khác kéo vào trong nhà. Em nhìn nụ cười tươi roi rói trên khoé môi bé Su cũng đoán ra được người phụ nữ này không ai khác chính là mẹ con bé. Người mà nó chờ mong suốt 3 năm qua:
– Mẹ ơi. Mẹ đi làm lâu vậy? Con với bố ở nhà chờ mẹ lâu lắm luôn. Lần nào thắp nến sinh nhật con cũng ước mẹ mau trở về với con. Con nhớ mẹ lắm. Huhu. Các bạn ở lớp cứ bảo con không có mẹ. Con đã bảo mẹ sắp về mà mấy bạn ấy không tin.
Người phụ nữ kia nghe xong mấy lời Su nói, lặng lẽ lau nước mắt rồi ôm con bé vào lòng:
– Mẹ xin lỗi. Mẹ về với Su rồi đây.
– Giờ mẹ đừng đi đâu nữa nhé. Mẹ ở nhà với Su thôi.
– Ừ. Giờ mẹ không đi đâu nữa. Mẹ ở nhà với Su.
Hai mẹ con Su ngồi trên chiếc ghế sofa dài cạnh tường, con bé tha hồ làm nũng với mẹ cho thỏa nỗi nhớ mong. Được khoảng nửa tiếng thì Phong bảo Su lên phòng để bố mẹ nói chuyện riêng với nhau. Su ngập ngừng hết nhìn bố rồi lại nhìn sang mẹ, mãi mới chịu bước lên phòng. Bóng dáng Su vừa khuất, dưới này Phong khẽ hỏi:
– Em uống gì không? Anh đi lấy.
– Anh đừng khách sáo với em thế. Chúng ta cứ bình thường với nhau như trước được không anh?
– Tuỳ em thôi.
– Chuyện lần trước em nói với anh, anh có thể suy nghĩ lại không? Em biết trong quá khứ mình đã mắc rất nhiều sai lầm, nhưng vì bé Su em vẫn mong anh cho em thêm một cơ hội. Lúc nãy em nghe con bé nói, nó đi học bị các bạn bắt nạt vì tưởng không có mẹ làm em xót con quá.
Tiếng Phong nặng nề vang lên:
– Trúc này! Chuyện gì đã qua thì cứ để cho nó qua đi. Đừng nhắc lại nữa. Bây giờ cả em và anh đều có cuộc sống riêng của mình, tốt nhất chúng ta đừng làm đảo lộn cuộc sống của đối phương. Em mới về nước, nếu có gì khó khăn cứ liên hệ với Thái nó sẽ thay anh giúp đỡ em.
– Nhưng người em cần không phải Thái mà là anh. Gần 3 năm sống ở nước ngoài, em nhận ra anh mới là người em yêu nhiều nhất.
Em không cố ý đứng nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ, nhưng phòng bếp và phòng khách nhà Phong cách nhau không xa mà hai người đó nói chuyện khá to nên đương nhiên em sẽ nghe thấy. Đại thể là mẹ Su muốn nối lại tình xưa nghĩa cũ với Phong. Tuy bây giờ trên danh nghĩa em là người yêu Phong, nhưng ngay cả tư cách ghen em cũng không có. Bởi vì chỉ một tháng nữa thôi, em và anh sẽ lại trở thành hai người xa lạ.
Em đã từng nghĩ chỉ cần yêu anh một cách chân thành, hưởng trọn niềm vui hạnh phúc từ tình yêu của anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng đủ làm em mãn nguyện lắm rồi. Nhưng giờ cứ nhớ tới ngày cuối tháng 10, phải xách vali rời khỏi anh lồng ngực em lại bắt đầu đau thắt từng cơn khiến em phải bặm chặt môi chịu đựng. Tim như muốn vỡ vụn ra thành nhiều mảnh nhỏ. Chỉ có vài từ ít ỏi miêu tả được cảm xúc của lúc này. Đó chính là đau. Đau đến nghẹt thở tâm can.
Phong và vợ cũ nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa rồi cô ấy mới ra về. Những lời sau đó bọn họ nói gì em cũng chẳng nghe rõ. Bởi vì em còn đang mải gặm nhấm nỗi đau của riêng mình.
Buổi tối ăn cơm xong em thấy người bứt rứt ngột ngạt quá, nên một mình ra chiếc xích đu giữa vườn ngồi hóng gió. Nghĩ ngợi lại những chuyện đã qua trong khoảng thời gian một năm trở lại đây cứ như giấc mộng dài. Đầu tiên là chuyện em li hôn với Trọng, rồi đến làm việc ở nhà Phong, trải qua nỗi đau mất con gái em tưởng chừng mình sẽ gục ngã không gượng lên nổi. Nhưng ai đó nói rất đúng khi cuộc đời ưu ái đổ dồn hết nỗi đau lên người mình thì không còn lựa chọn nào khác, ngoài mạnh mẽ vượt qua.
Giống như cây xương rồng sống trong sa mạc – nơi có môi trường gần như khắc nghiệt nhất trái đất vậy mà nó vẫn tồn tại và phát triển rất tốt. Thậm chí còn nở những bông hoa đẹp đẽ lung linh. Dù cho hầu hết các loài thực vật ở đây đều không thể sống nổi. Em chợt nghĩ nếu thời điểm khó khăn đó mà không gặp được Phong thì cuộc đời em sẽ đi đâu về đâu?
Ngồi ngoài vườn thi thoảng lại có một vài cơn gió nhỏ thổi tới làm cả người em khẽ run lên vì lạnh. Tóc tung bay phấp phới, phải đưa tay vuốt lại cho khỏi chạm xuống mặt. Em nghe đằng sau lưng mình có tiếng bước chân chậm rãi, không cần quay đầu cũng đoán được người tới là ai. Phong khoác lên vai em chiếc áo len mỏng, mùi hương thoang thoảng man mát trên người anh tràn vào cánh mũi em khiến em dễ chịu hơn rất nhiều:
– Sao em lại ra đây ngồi? Thời tiết đang chuyển mùa cẩn thận không bị ốm.
Em ngồi dịch sang một bên lấy chỗ cho Phong ngồi. Lúc em nghiêng đầu sang nhìn anh phát hiện ánh mắt anh nhìn em hiện rõ vẻ phức tạp. Em không đoán được qua mắt đó anh muốn nói với em điều gì nên đành lẩn tránh, chuyển tầm nhìn về phía trước mặt tiện miệng nói đùa vài câu cho không khí thoải mái hơn chút:
– Em không yếu đuối thế đâu. Mấy cơn gió cô đơn này làm sao đủ lực quật ngã em?
– Thật không? Em khoẻ vậy á?
– Em con gái miền biển. Từ nhỏ đã quen với sóng to gió lớn của biển, so với mấy cơn gió nhỏ trong vườn nhà anh đương nhiên sẽ không sao rồi.
– Đây không phải vườn nhà anh, là vườn nhà chúng ta.
– Ơ. Nhưng em đã lấy anh đâu mà anh bảo vườn nhà chúng ta?
– Nghe như kiểu em muốn gả cho anh rồi đây. Thôi nay anh chưa chuẩn bị được nhẫn cầu hôn, em nhận tạm tấm lòng của anh. Sáng mai anh đi mua nhẫn, rồi về cầu hôn em sau nhé.
– Không. Em không đồng ý đâu. Khi nào có nhẫn em mới suy nghĩ lại.
– Chuyện đó thì quá đơn giản. Em cứ lên phòng ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh dậy sẽ có cặp nhẫn lung linh trước mặt em.
Cứ tưởng mẹ bé Su về tình cảm giữa em và Phong ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng. Ai ngờ tối nay anh lại nhắc đến chuyện kết hôn với em, chỉ tiếc em làm sao có thể đồng ý lời cầu hôn của anh. Những gì em hứa với bố mẹ anh vẫn còn ở đó. Em không thể nuốt lời đành kiếm đại một cái cớ bảo anh:
– Em với anh mới chỉ yêu nhau mấy tháng ngắn ngủi anh đã vội tính đến chuyện kết hôn, anh không thấy tình cảm của mình tiến triển nhanh quá à?
– Không. Anh chẳng thấy nhanh gì hết. Chỉ cần được ở bên em nhanh hay chậm có quan trọng gì? Với cả ngày xưa các cụ cũng dạy rồi, cưới vợ phải cưới liền tay.
– Em chỉ nói nếu như thôi nhé…Nhỡ có một ngày em rời xa anh, thì anh sẽ làm gì?
Anh cau mày hỏi lại em:
– Em định rời xa anh hả?
– Không. Em nói nếu như thôi, chứ giờ em thích anh nhiều lắm rồi không rời xa được đâu.
– Nếu thực sự có ngày em rời xa anh, anh sẽ không làm gì hết. Anh ở yên nơi này, đợi em về. Bao lâu anh cũng đợi. Cho dù anh còn lại một hơi thở cuối cùng thì anh vẫn ở đây đợi em. Thật đấy.
Em xúc động bật dựa vào ngực Phong bật khóc ngon lành:
– Sao anh có thể yêu em nhiều đến thế? Em có tài cán gì đâu?
Phong cười cười lặng lẽ ôm em rất lâu, lâu đến nỗi có thể làm cho tâm tình em bình ổn hơn bất cứ lời động viên nào. Mãi sau thấy em không nói năng gì, anh mới mở miệng tiếp lời:
– Anh yêu em bằng cả con tim và lí trí, không liên quan gì đến tài cán hay địa vị. Em đừng lo lắng bất cứ chuyện gì. Dù không làm giám đốc của Trường Phong thì anh vẫn dư sức lo cho em và những đứa trẻ.
– Thật không anh?
– Anh chưa bao giờ nói dối người mình yêu. À…Còn chuyện này anh muốn nói rõ ràng với em, anh sẽ không quay lại với vợ cũ. Bọn anh hết duyên hết phận rồi. Bây giờ thứ còn chung duy nhất là bé Su thôi.
– Nhưng bé Su cần một gia đình hoàn chỉnh. Nếu anh…
Phong không để em nói hết câu đã cúi đầu xuống đặt lên môi em một nụ hôn. Nụ hôn hết sức cuồng nhiệt và bá đạo, như muốn ngăn chặn lại tất cả những lời em định nói phía sau. Em đắm chìm trong nụ hôn của anh, không cả muốn thoát ra cứ để mặc anh giày vò hai cánh môi mềm mại mỏng manh. Dưới ánh đèn màu vàng mờ nhạt ngoài sân, gương mặt em đỏ ửng e thẹn môi mắt em và anh kề nhau, nhưng sau này lại chẳng thể chung bước cùng nhau trên một con đường.
Đúng là một câu chuyện tình yêu buồn….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!