Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
258


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 11


Chú Thượng Quan hạ phàm 11
CHÚ CẦM TINH CON GÀ.
Hahaha thật là, tính ra ngài cũng cả nghìn tuổi rồi, sao lại để đứa trẻ con học cấp ba lừa cơ chứ?
Chàng ngồi im, Tiểu quan cũng ngồi cạnh chàng, miệng nói véo von. Chàng không buồn trả lời cậu ta và cũng không nên trả lời vì có thư kí ở đây.
Sếp, từ sau đi đâu, sếp nhớ mang theo điện thoại.
Được.
Và cần mang theo ví.
Ví sao?
Vâng, không phải nó chỉ có tiền, mà bên trong có giấy tờ tùy thân nên không thể không mang theo.
Được rồi.
Và còn một điều nữa.
Cô nói đi.
Hãy ghi nhớ.
Điều gì vậy?
Số điện thoại. Có hai số điện thoại mà ngài cần phài nhớ. Là số của tôi và trợ lý Hùng.
Thư ký Mai rút trong xe danh thiếp của mình đưa cho chàng.
Đây , tạm thời không nhớ thì cứ cầm tạm cái này. Phòng trường hợp như hôm nay.
Chẳng phải nay, ta đã chủ động liên hệ với cô rồi còn gì?
Vâng. Nhưng tôi vẫn nhắc vậy.
Được rồi, giờ cô cho ta tới chỗ này đi.
Vâng.
Chiếc xe đỗ ở đầu con ngõ nhỏ. Chàng bước xuống.
Cô, chờ ta một lát được không?
Được ạ.
Chàng gật đầu đi vào. Bước tới gần cánh cửa cũ của ngôi nhà nằm trong ngõ. Ngôi nhà có ánh sáng đèn, chứng tỏ có người ở nhà. Tiểu qua thò cổ qua bức tường, ngó nghiêng.
Trong nhà có người.
Chàng đưa tay gõ cửa.
Gõ hai lần thì có tiếng nói vọng ra.
Ai đấy ạ?
Tiếng nói vang bên trong, nhưng lát sau vẫn không thấy mở cửa nên chàng gõ lại.
Chờ cháu tí, cháu đang nấu cơm.
Cô bé bước ra mở cửa, vừa mở miệng vừa nói . sau khi cánh cửa mở ra, hai mắt cô bé mở to tướng nhìn chàng.
c…h…ú…
câu nói kéo dài vì bất ngờ khiến chàng tủm tỉm cười. Hai con mắt đang mở to tướng, cái miệng đơ lại sao khi phát ra âm thanh đứt quãng.
Ai đấy Hà ơi?
Tiếng đàn ông nóng vọng ra từ trong nhà.
À, bạn con đến mượn sách bố ạ.
Sau câu nói, cô bé ngó nghiêng xung quanh rồi bước ra ngoài.
Sao chú lại đến đây?
Sao chú biết nhà cháu?
Ta đến để tìm cháu, và để xem nhà cháu có đúng ở đây không?
Chú điên à?
Cháu làm cho chú suýt bị đánh đấy, thế có đáng điên không?
Ai làm gì chú hả?
Ông chủ quán. Ông ấy dọa sẽ đánh chú nếu chú không trả tiền.
Vậy chú trả tiền chưa?
Chú không có tiền.
Chú không có tiền mà chú đòi sống ở thế giới này à? Thế mà chú nói tiền không quan trọng sao?
Uh… giờ chú thấy, tiền quan trọng rồi. Nhưng mà cháu có nên nói gì với chú không?
Chú tìm cháu để đòi tiền à?
Không, nhưng cháu bỏ chạy là có tội và…
Ai đấy con?
Người đàn ông trung tuổi bước ra từ trong nhà nhìn chàng.
À. Đây là chú của bạn con, đến mượn sách hộ nó.
Bố cô bé nhìn chàng một lượt. Bộ quần áo lịch sự nên cũng có phần khiến người ta nghi ngờ.
Mượn sách mà nói chuyện lâu vậy?
À… con có.
Là ta đến để …
Cô bé kéo tay chàng, hai mắt trừng lên, cái miệng nói thầm nhìn thật buồn cười.
Chú bảo đến mượn sách đi.
Chàng cúi xuống nhìn cô gái miệng lẩm bẩm nhỏ.
Thần không nói dối.
Thần mà để cháu bị bố đánh thì cháu cũng vặn cổ thần.
Ánh mắt kia còn đáng sợ hơn cả cô con gái lúc nãy. Trời đất, nữ nhân hạ giới thật đáng sợ đến vậy sao?
Ta…
Hai ngón tay kẹp miếng da chàng vào giữa. cảm giác đau bắt đầu lên não. chàng nhăn mặt. miệng đành bảo vệ bản thân.
Ta đi mượn sách cho cháu.
Ta sao?
Bố cô bé bật cười như chế nhạo. cô bé đi vào cầm quyển vở rồi đi ra kéo chàng đi .
Ta vừa nói dối, vì ngươi đấy.
Ngươi…
Ra đến đầu ngõ, cô bé buông tay, mắt nhìn chàng.
Ai khiến chú đến nhà cháu. Sao chú biết nhà cháu ở đây, chú theo dõi cháu à?
Ta vừa cứu cháu không bị ăn đòn đấy, cảm ơn chưa mà trợn mắt lên nói vậy?
Còn phải cảm ơn nữa sao?
Vậy cháu phải xin lỗi vì tội bỏ chú lại đó chứ?
Bỏ chú lại? chú là trẻ con sao? Cháu đâu phải bảo mẫu của chú.
Nhưng cháu bỏ đi, trong khi ta không mang tiền.
Vậy giờ chú chạy trốn họ đến đây tìm cháu đòi tiền phải không? Chú có đưa họ đến đây không?
Cô bé ngó nghiêng xung quanh. Chàng thấy thái độ đó thì tủm tỉm.
Có, chú chỉ nhà cho họ rồi.
Cô bé mắt trợn tròn.
Chú điên à?
Uh. Ta điên.
Chú nói dối, chú cười kìa, nếu không họ đã xuất hiện.
Chàng bị phát hiện nên bật cười.
Còn bảo thần không nói dối sao? Thần kinh thì có.
Này này, cháu dám nói vậy, ta sẽ vào mách bố cháu đấy.
Thôi được rồi, chú đẹp trai, chú vĩ đại, chú tuyệt vời, nên chú đừng mách bố cháu. Không cháu mà chết là cháu về ám chú đấy.
Chàng cúi xuống nhìn cô bé đang vô tư nói. Có điểm gì đó trên khuôn mặt này… rất thân quen.
Lúc nãy chú đi bộ . Giờ chú đến đây bằng gì vậy?
Ta đi nhờ xe.
Chàng chỉ về phía thư ký Mai đang đứng đợi.
À. Có phải là cô gái đó?
Ai cơ?
Cô gái chú đang tìm?
Không phải.
Đó là…
Vợ chú?
Chàng chưa kịp nói đã bị cái mồm lau chau kia nói chen ngang.
Không.
Người yêu chú?
Không.
Vậy là bồ chú rồi.
Bồ ư?
Vâng.
Bồ là gì?
chú không biết cả điều đó sao?
chàng lắc đầu.
chú giả vờ à?
ta không biết thật.
chú cầm tinh con gà à?
không, ta cầm tinh con rồng.
câu nói vô tư với khuôn mặt ngốc nghếch khiến cô bé bật cười.
trời ơi. chú cầm tinh con gà thật.
ta đã nói là con rồng mà.
thôi được rồi.
cô bé nín cười giải thích.
bồ là bạn, à mà không…còn gọi là…trên tình bạn, dưới tình yêu.
Là thế nào?
Chú không biết sao?
Chàng lắc đầu.
Là cô ấy, hay ở cạnh chú, hay nói chuyện với chú, làm cho chú vui.
À.
Dù gì thư ký Mai vẫn gần gũi với chàng từ lúc chàng đến đây. Cho nên như vậy cũng đúng.
Chàng gật đầu. cô bé nhìn chàng thất vọng.
À…hóa ra là vậy?
Hóa ra cái gì?
Vì chú giàu mà, người có tiền, muốn gì chả được.
Cô bé buồn bã quay về nhà. Chàng bước theo sau.
Này, sao vậy? cháu còn chưa trả lời chú.
Trả lời cái gì?
Giọng nói nghe như quát, ánh mắt dỗi hờn.
Cháu …
Mượn sách gì mà lâu vậy?
Ánh mắt và giọng nói đanh thép của người đàn ông trong nhà khiến chàng tự nhiên thấy sợ. ngẩng lên kết luận thật nhanh.
Vậy ta về.
Chàng quay đi như chạy. chỉ sợ ông ta xông ra thì chàng nên chạy hay nên đánh lại. trời ạ, sao hôm nay gặp toàn kẻ hung dữ vậy chứ. Mệt thật.
Ngồi vào xe, chàng quay sang hỏi Mai.
Cô … mối quan hệ của chúng ta là gì?
Sếp là sếp tôi.
Vậy chúng ta là bố của nhau đúng không?
Bồ???
Ánh mắt Mai bất ngờ nhìn chàng, khuôn miêng cong lên như muốn cười.
Ai nói với sếp câu đó vậy?
Cô bé kia, bảo cô là bồ của ta.
Mai phì cười.
Ngài có biết bồ nghĩa là gì không?
Không.
Là người mình thích và được gần gũi.
Vậy hả?
Nhưng mà, đó là sai trái.
Tại sao?
Bởi hai người thích nhau đó, một bên đã có gia đình, hoặc cả hai bên đều có. Đó gọi là ngoại tình đấy.
À…vậy sao?
Chàng gật gù nhưng nhớ ra..
Nhưng mà…
Chàng sực nhớ ra, cô bé đó…
Tiểu quan bất ngờ xuất hiện, cái miệng khúc khích cười.
Ta thật sự, không biết phải nói thế nào với ngài, cô bé đó, thật là một cô bé đặc biệt.
Bớt nói đi.
Chàng nói nhỏ.
Sao ạ?
À không.
Nhưng mà sếp…
Gì vậy?
Câu nói vừa rồi, chỉ nói ở đây thôi, không nên nói chỗ đông người nếu không sẽ rất phiền phức.
Ta biết rồi. cô có gia đình rồi đúng không?
Vâng.
Ta có thể nhìn thấy, cô là người tốt số.
Vậy sao, từ bao giờ sếp biết xem bói vậy?
Chàng cười.
À mà, từ lúc sếp tỉnh lại cũng thay đổi rất nhiều. có khi là, hoàn toàn trở thành con người khác.
Vậy sao?
Vâng. Tất cả mọi người đến thấy vậy. Tốt lên rất nhiều , biết lắng nghe, chăm chỉ làm việc. và đặc biệt là…
Là gì?
Không dính líu đến gái gú.
Vậy sao?
Nhưng có một số điều khiến chúng ta gặp khó khăn.
Điều gì?
Đó là các mối quan hệ. sếp không nhớ các mối quan hệ , nên có lúc cư xử làm cho chúng ta chịu bất lợi. chẳng hạn như cô Tiên sáng nay, việc kết giao với cô ấy, sẽ khiến công ty ta có thêm nhiều hợp đồng mới từ phía công ty cô ấy.
Vậy sao? Nhưng ta không muốn kết hôn. Đặc biệt là với cô ta.
Nhưng mà…
Đừng mang các mối quan hệ đó vào đây. Ta không muốn cố ép buộc bản thân vì những vật ngoài thân.
Nếu không tận dụng các mối quan hệ này. Thì chúng ta có thể mất công ty đấy ạ.
Các mối quan hệ mà cô nói, quan trọng vậy sao?
Vâng.
ở đây tiền là quan trọng nhất, vậy thì những người như vậy, còn quan trọng hơn cha mẹ sao?
À…
Mục đích ta ở đây, không phải vì việc này. Nhưng khi ta đến, thấy mọi người làm việc, phụ thuộc vào công ty để sống. cho nên, ta mới không thể nhìn các người bị đói được.
Cảm ơn sếp.
Nhưng cô thấy đấy, công ty vẫn phụ thuộc vào bố. cho nên, nếu không có ta, ta mong mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp như bây giờ.
Đây là công ty của sếp, mong sếp sẽ luôn đồng hành cùng chúng tôi.
Được rồi. ta sẽ cố gắng, cho đến khi ta tìm được cô gái đó.
Ai ạ?
Cô gái.
Là cô bé lúc nãy ạ.
Không, một cô gái.
Cho tôi xem ảnh được không?
Chàng rút tấm tranh.
Là hình vẽ ạ?
Đúng .
Đẹp quá, ai vẽ đấy ạ?
Ta.
Sếp vẽ đẹp thế, giờ tôi mới biết. Nhưng cô gái này là ai?
Là người ta đang tìm.
Nhà cô ấy ở đâu ạ?
Ta không biết.
Cô ấy tên là gì ạ?
Nguyên hạnh.
Sếp gặp cô ấy ở đâu?
Ta…
Chàng định nói nhưng đành im lặng. không thể nói với thư ký rằng ta gặp cô ấy ở âm giới. nếu không, cô ta sẽ nghĩ chàng điên như mọi người.
ở đây, tìm người bằng cách naò?
Báo công an ạ.
Vậy cô báo công an giúp ta.
Vâng, để tôi nhờ họ.
Cảm ơn cô.
Chàng ngồi thẳng lên. Nếu tìm được cô ấy, ta sẽ đi khỏi thế giới ồn ào này. Cuộc sống làm người thật phức tạp, vậy mà tại sao người ta vẫn khao khát sống. có niềm vui nào đó làm cho họ muốn sống đến vậy sao? Ta thật không hiểu.
Nhưng mà…cô bé đó…cô bé hổ lửa đó, tại sao chàng lại không thể nhìn thấy tương lai trong mắt của cô ta . Thật kỳ lạ. bởi nếu không thể nhìn thấy tương lai trong mắt một người, chỉ có thể…người đó là thần.
Chàng ngồi thẳng dậy. có phải không? Hay chàng nhìn nhầm. nếu vậy, ngày mai, nhất định phải gặp cô bé ấy. chàng thật sự muốn biết, cô bé ấy…là ai?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN